Số 31 Đường Giấc Mơ - Chương 63 + 64
63.
Địa điểm đầu tiên mà Ruby và Tim đi xem vào buổi sáng ngày
thứ Bảy là một căn hộ hai phòng nhỏ xíu ở phố Meard. Nó có các phòng với tường
ốp gỗ, một lò sưởi bằng đá cẩm thạch chạm trổ và một gian bếp to đúng bằng một
chiếc xe Smart[37].
Đó là một căn hộ rất nhỏ và rất đẹp.
[37] Xe hơi siêu nhỏ của hãng Mercedes.
Điểm tiếp theo họ ghé thăm là một căn hộ một phòng ngủ ở phố
Brewer, phía trên một siêu thị bán thực phẩm hữu cơ. Căn hộ hiện đại và choáng
lộn, với một căn bếp kim loại và một sân trời bé nhỏ. Tới khi họ đi xem căn hộ
một phòng ngủ ở phố Wardour với bồn tắm nước nóng đặt trên sân thượng và một
căn hộ hai phòng ngủ ở phố Neal với phòng thay đồ thông vào phòng ngủ, Ruby
thấy đầu óc quay cuồng.
Sống ở Soho là đạt được ước nguyện suốt đời của Ruby, một
điều cô hằng ao ước kể từ khi cô mười sáu tuổi và bắt đầu tìm lối ở London. Cái
ý nghĩ trong một đến hai tuần nữa cô sẽ thu xếp đồ đạc và chuyển ra khỏi căn
nhà khốn khổ của Toby và thoát khỏi những con người khốn khổ ở đó là tất cả
những gì cô có thể tập trung nghĩ đến vào lúc này.
Lúc một giờ chiều họ ghé vào ăn trưa ở quán Bam-Bou trên phố
Percy. Họ được bố trí ngồi tại một bàn ấm cúng trên tầng hai nhìn ra phố. Tim
mặc trang phục cuối tuần của mình - quần vải bông xanh, áo phông rugby dài tay
cổ bẻ, một chiếc áo len màu kem với một biểu tượng gì đó trên ngực trái. Trông
anh ta thật lạc lõng ở đây, giữa bầu không khí hoài cổ chung quanh và cô bạn
gái mảnh khảnh, với chiếc quần jeans bó sát và mái tóc rối bù. Anh ta đã gợi ý
đến Bertorelli để ăn trưa. Anh ta lẽ ra đã vui vẻ hơn ở đó, trong khung cảnh
mang hơi hướng của những năm 1980 với màu sơn trắng. Chính Ruby đã có ý định
đến đây, nơi có vẻ tối tăm, quanh co và liều lĩnh hơn. Tim đang phải uốn mình
khác bình thường để làm Ruby vui lòng. Anh ta chẳng thích sống trong một căn hộ
bé xíu ở Soho. Anh ta muốn sống trong một căn hộ rộng lớn dạng loft với tường
sơn trắng. Anh ta không muốn ăn đồ ăn Việt Nam. Anh ta muốn đồ ăn Ý.
“Nào,” anh ta nói, “em gợi ý món nào?”
“Em chẳng biết,” cô đáp, “em đã đến đây bao giờ đâu.”
“Ồ,” anh ta nói. “Rồi. Anh cứ tưởng…”
“Một tay bồ cũ của em thường hay ăn ở đây. Anh ta suốt ngày
kể về nó.” Cô lôi một điếu thuốc trong túi ra và châm lửa.
Tim mang vẻ mặt buồn so của một chú mèo con như bất cứ khi
nào cô nhắc đến điều gì liên quan đến lịch sử dục tình của cô. Cô cố tình làm
thế. Nó khiến cô buồn cười.
Cô gọi đồ ăn nhẹ, nhưng đắt tiền và gọi một cốc champagne.
“Thế nào,” cô hỏi, “cho đến lúc này, anh thấy thế nào?”
Anh ta nhún vai và mỉm cười. “Anh thích tất cả mấy căn hộ.”
“Vâng, nhưng chắc hẳn anh cũng thích một căn nào hơn chứ.”
“À,” anh ta đáp, “Chỉ tính đến tiện lợi thôi thì anh nói là
phố Neal. Đó là căn lớn nhất và chúng ta sẽ cần một phòng dành khi Mojo đến ở.”
Ruby chặc lưỡi. “Vâng,” cô nói, hơi bĩu môi, “nhưng nó nằm ở
Covent Garden. Và em thực sự, thực sự muốn sống ở Soho.”
“À, thế thì mình phải tìm một căn hộ rộng hơn ở Soho, phải
thế không nào.” Anh ta mỉm cười với cô và kéo tay cô về phía mình. Bàn tay Tim
là điểm cô thấy kém hấp dẫn nhất ở anh ta. Chúng rất múp míp, điều ấy thì cô
không phiền, nhưng chính chiều dài những ngón tay anh ta làm cô lo ngại. Chúng
rất ngắn. Không cân đối với kích cỡ bàn tay. Và những móng tay của anh ta nhỏ
tí tẹo. Cô cố nở nụ cười và bóp chặt tay anh ta.
“Vâng,” cô đáp, “chúng mình sẽ làm thế.”
64.
Melinda đi làm về vào lúc năm giờ chiều ngày thứ Bảy. Con đi
theo chị vào trong bếp, “Một cốc trà mẹ nhé?”
“Ồ, có, cho mẹ một cốc đi con.” Chị tháo giày ra và xoa bóp
hai bàn chân. “Một ngày tệ hại. Đáng ra mẹ phải đi tập thể dục, nhưng mẹ thực
sự không nghĩ mình có thể kham nổi.”
“Tốt,” Con đáp. “Mẹ ở đây đi. Con và mẹ chuyện trò.”
Melinda nhìn cậu dò hỏi.
“Cái gì ạ?” cậu nói, tay giơ lên. “Mẹ là mẹ con. Con thích
mẹ. Con muốn nói chuyện với mẹ.”
Vẻ mặt chị dịu xuống và chị mỉm cười.
“Thế,” cậu nói, thả một túi trà English Breakfast vào trong
cốc, “mọi chuyện thế nào ạ?”
“Ố ồ,” chị cười vang.
“Không. Thật mà. Mẹ thế nào? Cuộc sống của mẹ ra sao?”
“Mẹ ổn cả, cám ơn con, Connor. Con thì sao?”
“Đừng đùa thế, mẹ.”
“Xin lỗi, con yêu. Mẹ xin lỗi.” Chị lấy lại vẻ mặt nghiêm
chỉnh và cân nhắc câu hỏi của cậu. “Mẹ cũng khá ổn, thực ra là vậy.”
“Thế á?”
“Ừ. Ở đây rất tốt. Con biết đấy, ở yên một chỗ. Không phải di
chuyển. Và được ở bên con thật là tuyệt.”
Con cười gượng. “Thậm chí cả khi mẹ phải ở chung phòng với
con ư?”
“Mẹ thích ở chung phòng với con, Con ạ.” Chị ngừng lời và
liếc nhìn cậu. “Con đang cố gắng nói gì với mẹ thế?”
“Không,” Con lắc đầu và lấy nước từ vòi vào ấm đun. “Không
đâu. Chỉ có điều, con đã nói chuyện với Toby tối qua và anh ấy bảo là anh ấy
mời mẹ đi ăn tối nay ở nhà một ông nào đó.”
“Ồ, trời.” Chị nhướn lông này. “Ừ. Con có tin được không?!
Anh ấy nói với mẹ về ông ta cách đây mấy tuần, nói rằng anh ấy nghĩ mẹ sẽ thích
ông ta. Thế rồi ngay sau đó mẹ được biết rằng anh ấy đã tổ chức một cuộc hẹn hò
bất ngờ cho hai bọn mẹ.”
“Con nghĩ mẹ nên đi.”
“Cái gì?! Không đâu.”
“Nhưng tại sao? Nghe như ông ta cũng được lắm mà.”
“Mẹ không quan tâm đến chuyện ông ta được thế nào. Điều cuối
cùng mẹ cần trong đời ngay lúc này là một người đàn ông.”
“Tại sao chứ? Đàn ông thì có sao nào?”
“Không có gì sai với đàn ông hết. Vấn đề là ở mẹ. Mẹ trở nên
buồn cười khi mẹ có một người đàn ông. Mẹ quên mất điều gì là quan trọng. Như
con chẳng hạn.”
Con đậy nắp ấm. “Mẹ ơi, con đã mười chín tuổi. Tháng Bảy là
con tròn hai mươi rồi. Con không cần mẹ phải kè kè bên con để biết là mẹ quan
tâm.”
“Mẹ biết là con không cần, nhưng…”
“Mẹ biết rằng con không để bụng chuyện đó, phải không nào,
rằng mẹ đã không ở bên con? Mẹ biết rằng điều ấy không to chuyện với con phải
không nào?”
“À, thì con đã nói thế, Con ạ, và mẹ luôn luôn biết ơn vì con
đã không khiến mẹ cảm thấy tồi tệ về chuyện đã xảy ra, nhưng, thực sự mà nói,
làm sao con có thể không ghét mẹ cho được? Mẹ muốn nói là, mẹ là mẹ con và mẹ
đã bỏ rơi con.”
“Mẹ đã không bỏ rơi con, mẹ ạ. Mẹ đâu có bỏ mặc con bên ngoài
một trại trẻ mồ côi, phải không? Mẹ đã để con lại với một phụ nữ thực sự tuyệt
vời.”
“Có thực là con cảm thấy thế không?”
“Vâng. Chắc chắn rồi. Nơi con lớn lên, không còn giống như
hồi mẹ lớn lên ở đó nữa. Nó đã thay đổi. Nó rất nặng nề, rất khắc nghiệt, mẹ
biết đấy. Và điều khiến con đã sống sót, tại sao con đã không bị, mẹ biết đấy,
cuốn vào mấy thứ vô bổ đó, chính là bà. Và mẹ đừng có nghĩ sai, con không nói
là mẹ không thể trở thành một người mẹ tốt. Nhưng có lẽ nếu mẹ là người nuôi
dạy con, một bà mẹ đơn thân, thì có lẽ mọi chuyện đã không được như bây giờ. Mẹ
có thể sẽ bập vào một người đàn ông nào đó không muốn có con trong chuyện của
hai người, mẹ biết đấy. Mẹ có thể sẽ có nhiều con nữa. Có khi con sẽ bị gạt ra
ngoài lề, cố gắng tìm kiếm bản thể của mình ở ngoài xã hội. Nhưng với bà, con
luôn luôn có một nơi vững chắc để quay về, một nơi thực sự. Bà không vớ vẩn,
không có vấn đề gì hết. Bà biết cái gì là như thế nào. Bà biết tất cả những thứ
cứt đái trên đường phố và bà biết làm thế nào cách ly con khỏi những thứ đó. Bà
chính là người cần thiết để nuôi con lớn khôn. Và để lại con cho bà - mẹ đã làm
một điều đúng đắn. Mẹ ạ. Hoàn toàn đấy.”
Con thở hắt ra. Cơ thể cậu ngập tràn adrenalin. Cậu đã muốn
nói điều ấy với mẹ từ lâu rồi, từ lần đầu tiên cậu gặp mẹ hôm đám tang bà,
nhưng cậu chưa bao giờ tìm ra lời để nói. Cậu cũng đã không nhận ra rằng đó là
điều cậu cảm thấy trước đây. Nhưng giờ thì cậu biết. Không có “những sai lầm”
trong cuộc sống - chỉ là một chuỗi những quyết định ngẫu nhiên, dẫn đến những
hệ quả ngẫu nhiên, tốt và xấu. Làm sao cậu có thể trách mẹ vì đã làm một điều
không hại gì đến cậu, vì đã có một quyết định khiến chính mẹ đau đớn nhiều hơn
là cậu cơ chứ?
Melinda ngước nhìn cậu. Mắt chị chan chứa nước mắt. “Con thực
sự nghĩ như vậy chứ?”
“Vâng. Thực sự đấy.”
“Ồ, Con.” Chị đứng dậy và ôm lấy cậu. “Điều này có ý nghĩa
thật nhiều với mẹ, khi con nói như vậy. Rất nhiều. Mẹ đã căm ghét mình biết bao
lâu, vì đã quá yếu đuối.”
“Nào, mẹ hãy thôi đừng thế nữa.” Cậu ghì lấy mẹ, mũi vùi vào
vai mẹ. Mẹ có mùi nước hoa Gucci Rush, và mùi nước xả vải Fairy. Mẹ có mùi
hương của mẹ cậu. “Con yêu mẹ, mẹ ạ.”
“Mẹ cũng yêu con, Con ạ.”
“Nhưng mẹ cũng biết rằng chúng ta không thể sống thế này được
nữa?”
“Như thế nào?”
“Sống cùng nhau.”
“À, không, dĩ nhiên là không thể. Ý mẹ là, đây chỉ là...”
“Con sẽ đi Nam Phi.”
“Ừ. Mẹ biết con sẽ đi.”
“Không,” cậu quay lưng về phía mẹ và nhấc túi trà ra khỏi
cốc. “Ý con muốn nói là con sắp đi sớm. Tháng sau.”
“Cái gì?! Nhưng con làm thế nào...”
“Toby sẽ cho con vay tiền.”
“Toby á?”
“Vâng, mẹ nghe này, con nghĩ là Toby đang có kế hoạch gì đó.”
“Tại sao? Anh ấy đã nói gì?”
“Anh ấy không nói gì. Chỉ là... con không biết nữa, có một
điều gì đó. Và tại sao anh ấy lại tiến hành bao nhiêu công việc ở nhà này, chỉ
vì lợi ích của chúng ta thôi? Hôm qua anh ấy xin được xem xét sàn gỗ dưới thảm
trong phòng của chúng ta. Con nghĩ lớp kịch này sắp tàn rồi. Con nghĩ là anh ấy
sẽ bán nhà. Con nghĩ đã đến lúc phải đi tiếp rồi.”
“Ồ, Chúa ơi, nhưng đi đâu? Mẹ sẽ đi đâu được? Có khi mẹ đi
Nam Phi cùng con nhỉ?”
Con cười to. “Không đâu, mẹ! Nam Phi là chuyện của con. Con
đi tìm kiếm bản thân mình. Giờ đã đến lúc mẹ phải tìm kiếm chính mình rồi.”
“Chẳng phải mẹ hơi già để tìm kiếm chính mình rồi sao?”
“À, mẹ biết con muốn nói gì mà. Con muốn nói là - mẹ ghét
công việc của mẹ. Mẹ có thể quay lại làm tiếp viên mà.”
“Mẹ cũng đã quá già để làm việc đó rồi. Mẹ đã quá già để làm
những công việc đại diện bán hàng hay tương tự mà mẹ từng yêu thích. Hãy đối
mặt với thực tế, mẹ đã quá già để phiêu lưu. Mẹ sắp sửa năm mươi đến nơi rồi.”
“Nào, thế thì, gây dựng tổ ấm với một người đàn ông tử tế.”
“Ồ, mẹ hiểu rồi. Ý con là, người đàn ông tử tế của Toby?”
“À, vâng. Tại sao không chứ? Nào mẹ, tối thứ Bảy, mẹ có thể
uống một chút, ăn cái gì đó ngon lành. Và điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là mẹ
không thích người đàn ông đó. Mẹ sẽ có một buổi tối thú vị đi chơi với Toby và
mẹ chẳng mất đồng nào. Đi đi mẹ.”
Melinda nhìn cậu với vẻ nghi ngờ. “Con đang cố gắng thoát
khỏi mẹ đấy phải không?”
“Vâng. Con đang cố. Nhưng chỉ là vì con yêu quý mẹ. Chỉ là vì
con muốn mẹ hạnh phúc. Không ai đáng bị cô đơn…”
Melinda mỉm cười. “Được rồi, thế thì mẹ sẽ đi.”
Con tươi nét mặt. “Tuyệt quá!” Rồi cậu hôn mẹ lên má và đi
lên gác, hai bậc một, đến phòng của Toby để nói với anh là cậu đã hoàn thành
nửa đầu vụ mặc cả của họ.

