Số 31 Đường Giấc Mơ - Chương 76 + 77 + 78
76.
Joanne mua cho mình một ly rượu vang đỏ và mang nó đến ngồi ở
chiếc bàn bên lò sưởi. Cô liếc nhìn đồng hồ. Đã gần tám giờ rồi. Cô nhấp một
ngụm rượu và chờ đợi, tim đập hơi nhanh dưới chiếc áo len. Chuẩn bị quần áo cho
buổi gặp gỡ này thật lạ. Cô đã quên cô thích mặc loại quần áo gì khi cô chính
là mình. Cô đã phải cố nhớ lại trong ký ức những hình ảnh của chính mình ở
những thời điểm khác nhau trong quá khứ, tưởng tượng xem cô mặc cái gì. Cô chọn
cho mình chiếc quần jeans, áo len chui đầu bằng cashmere với bốt cao đến mắt cá
chân và một chiếc thắt lưng đẹp. Tóc cô vẫn còn rất vàng nhưng cô chải nó dịu dàng
trên khuôn mặt và trang điểm kín đáo với tông màu nâu và hồng. Cô muốn trông
mình đẹp vì anh, giống như người con gái anh hằng nhớ, chứ không phải cái con
người kỳ quặc mà cô đã trở thành.
Vào đúng tám giờ tối thì cửa mở ra và Nick bước vào.
Joanne kinh ngạc. Trông anh vẫn như thế. Mái tóc mỏng dài đến
ngang vai, thân hình nhẹ nhõm dưới chiếc áo khoác nghiêm chỉnh và đôi bốt cũ
kỹ. Anh mỉm cười với cô, ngượng ngùng, và đi về phía cô. Họ chào nhau bằng
những nụ hôn phớt và cái nắm tay nhẹ nhàng.
“Anh khỏe không?”
“Anh khỏe. Trông em xinh lắm. Anh thích tóc của em.”
“Anh thích à. Em sẽ nhuộm lại tóc. Đây chỉ là, anh biết đấy,
tạm thời thôi.”
Anh mỉm cười và gật đầu. “Vậy là, anh sẽ gọi đồ uống. Em có
muốn uống thêm gì không?” anh chỉ vào ly rượu của cô.
“Ừm, không.”
Cô nhìn anh đi đến quầy bar, nhớ lại hình dáng anh, đường nét
của anh, cách anh nhìn những quầy rượu trong quán rượu. Anh quay trở lại với
một cốc vại gì đó và đặt xuống bàn.
“Thế là em đã nhận được thư của anh, phải không?”
“Vâng. Toby - chủ nhà của em - đã đưa cho em cách đây mấy
tuần. Em đã... ờ...”
“Suy nghĩ về nó?”
“Vâng,” cô mỉm cười gượng gạo. “Và ở nhà bọn em cũng bận rộn.
Trang trí lại nhà. Toby bán nhà và ai đó đã ăn trộm hết tiền của anh ấy và anh
ấy không có tiền để trả cho, anh biết đấy, thợ sơn và thợ trang trí, vậy là
chúng em tự làm lấy. Em đã đánh ráp sàn nhà hàng giờ, hàng ngày, hàng đêm. Xem
này, em bị phồng rộp hết tay...” Cô cho anh xem lòng bàn tay của mình.
Anh chớp mắt.
“Vâng, thế đấy. Những ngày qua rất bận rộn, thế nên, ờ…”
“Không, không sao. Anh cũng không mong đợi là em sẽ trả lời
anh ngay. Ý anh là, đã hai năm rồi mà.”
“Đã hai năm rồi.”
“Vậy, em khỏe không?”
“Vâng, được ạ. Em mệt. Nhưng, anh biết mà. Anh thì sao?”
“À, như là trong thư đã nói đấy. Khá là chán. Anh đã đăng thông
báo tìm người mất tích cho em đó, em biết không?”
“Chúa ơi. Thật à?”
“Ừ. Dĩ nhiên rồi. Anh nghĩ là em chết rồi. Cứ nghĩ là em đã
nhảy cầu tự sát. Chúa ơi, anh cứ nghĩ, nghĩ và nghĩ. Anh đủ không bao giờ nghĩ
là em có thể, chỉ đang còn sống. Chỉ tiếp tục xúc tiến mọi thứ.”
Cô mỉm cười gượng gạo. “Anh gọi đó là xúc tiến mọi thứ ư?”
“Em thì không cho là thế à? Thế em gọi đó là gì nào?”
“Tồn tại. Em chỉ tồn tại mà thôi. Em đã vờ vĩnh, đã đóng kịch
và tự phỉnh mình và những người xung quanh mình. Em đã...” Giọng cô nghẹn lại.
“Em đã là người con gái bất hạnh nhất trên thế giới rộng lớn này.”
Rồi cô bắt đầu khóc, nước mắt đớn đau, nguyên thủy chảy ra từ
sâu thẳm trong cô. Nick dịch ghế lại gần cô, và ôm cô trong tay. “Ổn cả thôi
mà, Jo,” anh an ủi, vuốt ve mái tóc mềm mại và hôn lên đôi vai rung rung của
cô. “Ổn cả mà. Giờ anh ở đây rồi. Anh ở đây rồi.”
Joanne nức nở và để Nick an ủi mình, bàn tay quen thuộc của
anh trên tóc cô, hơi thở ấm áp của anh trên làn da cô, người đàn ông duy nhất
cô hằng yêu.
“Về nhà đi em, anh xin em đấy, về nhà đi em.”
Cô nghĩ đến “nhà”, nơi xa xôi ấy, nơi cô đã bỏ lại sau lưng
bao nhiêu tháng qua. Cô nghĩ đến cánh cửa ra vào với con số sáu bằng sắt đúc,
tấm thảm chùi chân cũ sờn phía sau cửa, nơi cô chùi đi chùi lại đôi chân, chiếc
bàn nhỏ nơi cô để chùm chìa khóa, chiếc móc bằng đồng nơi cô treo chiếc áo
khoác của mình. Bỗng dưng cô nhớ lại mọi điều, mọi chi tiết, mọi mùi hương, mọi
bức hình, chiếc gương, chiếc gối. Cô bỗng dưng nhớ lại nhà mình.
Cô quay ra và vùi mặt mình trong ngực Nick, hít vào mùi hương
của anh, mùi hương của những đêm thứ Bảy cuộn tròn trong ghế sofa xem DVD, hoặc
trèo vào giường buổi đêm, mùi hương quần áo của anh trước khi cô bỏ chúng vào
máy giặt, và của những cái ôm bất ngờ trong bếp, mùi của cuộc đời cô trước khi
Maisie chết và mang đi theo tất cả những điều tốt đẹp.
“Vâng, vâng. Em muốn về nhà.”
77.
Bữa tiệc sơn của Leah đã trở thành một tuần sơn. Có khoảng
hơn mười người đã xuất hiện vào những thời điểm khác nhau trong mười ngày tiếp
theo, cùng với chổi sơn, thang, và máy đánh ráp; rèm cửa, thảm và cây cối. Thât
lạ lùng, nhiều cảm xúc, bồi hồi và xúc động. Những người khách thuê nhà cũ mà
Toby không gặp từ mười năm nay, đến trước cửa nhà, đôi khi có cả vợ, chồng hoặc
con cái đi theo. Những nghệ sĩ, diễn viên, kiến trúc sư và ca sĩ đã dành thời
gian rảnh của mình để giúp hoàn thiện ngôi nhà. Chính Leah tối nào cũng đến sau
khi đi làm về, đôi khi đi một mình, đôi khi đi cùng Amitabh. Con và Daisy làm
việc trong vườn. Melinda hy sinh bộ móng giả bằng vinyl để giúp đỡ và thậm chí
một buổi tối còn đưa cả Jack đến để sơn lại phòng của mình. Và Joanne, Joanne
là cả một sự khám phá, bỏ cả một tuần không đi làm để làm việc ở nhà. Cô khỏe
đáng kinh ngạc đối với một người nhỏ bé như cô, nâng những thứ đồ đạc nặng ra để
lấy chỗ và đã đánh ráp toàn bộ sàn tầng dưới.
Toby chưa bao giờ ở ngoài phòng ngủ của mình nhiều đến thế và
thấy toàn bộ kinh nghiệm này thật khích lệ. Hàn huyên với bạn cũ, gặp gỡ những
người mới, những tiếng rì rầm không dứt và những cuộc đối thoại sinh động,
tiếng nhạc ồn ào, tiếng bật nắp lon bia, tiếng ầm ào của máy đánh ráp, tiếng
gầm của máy cắt cỏ, tiếng đinh đóng vào tường và tiếng treo rèm cửa. Cứ như thể
đang sống trên một sân khấu lớn. Cảm giác ngôi nhà sôi nổi và sống động, một
khúc khải hoàn của tinh thần đồng đội nảy sinh từ thiện chí và nhân bản.
Và rồi, cuối cùng, một buổi chiều thứ Năm, khi tất cả những
người khác đã ra đi, Leah và Toby ngồi bệt trên sàn trong phòng khách, mỗi
người mở một lon bia, nhìn quanh và tuyên bố ngôi nhà đã hoàn thiện. Tất cả sàn
nhà đã được đánh nhẵn và bóng, cầu thang và chiếu nghỉ đã được trải thảm, các
bức tường sạch bong và treo các tác phẩm nghệ thuật được chọn lựa cẩn trọng.
“Đẹp quá,” Leah nói.
“Phải không nào?” Toby đáp. “Tuyệt thật.”
“Anh thông minh lắm.”
“Thông minh.” Anh nhìn cô và lắc đầu. “Chẳng thông minh tí
nào. Tất cả là nhờ em đấy, tất cả. Anh không thể làm được điều gì cả nếu không
có em.”
“Ồ. Em tin chắc anh sẽ tìm ra cách.”
“Không đâu, anh không thể. Anh thực sự là vô tích sự, em biết
mà.”
Cô cười vang còn anh mỉm cười ngơ ngẩn. “Vậy, giờ thì sao
nào?”
“À, ngày mai, Joanne sẽ chuyển ra, quay về New Cross. Về với
Nick. Con sẽ đến ở với Daisy ở nhà bố mẹ cô. Melinda sẽ đến ở với Jack.”
“Còn bố anh?”
“Thứ Hai bố sẽ đến. Anh vẫn chưa có tin gì của bố, nhưng…”
Anh nhún vai.
“Ồ, ông ấy sẽ đến. Ông ấy nhất định sẽ đến.”
Toby cảm thấy tê dại kỳ lạ đối với viễn cảnh này. Không hân
hoan, không căng thẳng, chỉ hơi hoài nghi. Anh không nhớ bố đủ chi tiết để có
thể thực sự tưởng tượng ra sẽ như thế nào nếu bố đến đây, trước mặt anh. Anh có
thể nhớ mùi nước hoa cạo râu hương ngải giấm, một chiếc cà vạt lụa dày, mái tóc
bạc và thoáng đôi con ngươi xanh tím. Anh còn nhớ thổ âm vùng Home Counties,
hơi nhuốm một chút ngữ điệu của những năm tháng thơ ấu ở Rainham. Anh còn tưởng
tượng ra đôi giày màu da nâu và một vết rỗ trên cằm bố, ngay bên trong nếp xẻ
cằm. Nhưng anh không thể nhớ được toàn bộ con người. Anh không thể nhớ được cảm
nhận bố anh ra sao.
“Anh có căng thẳng không?” Leah nói.
Toby nhún vai. “Không. Không hẳn. Chỉ... hơi thận trọng, anh
đoán vậy.”
“Mấy giờ bố anh sẽ đến?”
“Vào buổi chiều. Giờ uống trà. Khoảng bốn giờ.”
“Anh sẽ nướng bánh chứ?”
“Dĩ nhiên,” Toby mỉm cười. “Nếu anh không thể thể hiện điều
gì khác mà anh đã đạt được trong mười lăm năm qua, nếu anh không có vợ có con
hoặc một khoản thu nhập tử tế để khoe với bố, thì ít nhất anh cũng có thể làm
một cái bánh hơi bị ngon mời bố anh.”
Leah mỉm cười. “Anh có thể khoe bạn gái mình với bố.”
Anh nhìn cô cau mày. “Và chính xác thì anh cần phải làm thế
nào?”
“Em sẽ là cô ấy.”
“Xin lỗi em?”
“Em sẽ đến và đóng vai bạn gái anh.”
“Ồ, Chúa ơi, Leah, nhưng đó là nói dối. Anh nói dối dở lắm.
Bố sẽ biết ngay có cái gì khuất tất cho mà xem.”
“Nhưng, thực tình, khi anh nghĩ về chuyện ấy, thì nó cũng
không cách sự thật quá xa. Em là con gái. Em là bạn anh. Và chúng ta có... à,
chúng ta có sự gắn bó. Phải không?”
Toby nuốt nghẹn. “À, phải. Anh nghĩ chúng ta có gắn bó.”
“Và chúng ta khá là tình cảm. Ý em là, chúng ta đã nắm tay,
chúng ta đã ôm nhau. Em đã hôn anh. Gần như thế...” Cô cười phá lên.
Anh lại nghẹn lần nữa. “Đúng thế.”
“Vậy là, thật sự, cũng không cần nhiều lắm đề khiến bố anh
tin. Rằng em là bạn gái của anh. Chúng ta có thể - cứ là chúng ta thôi.”
Toby nhún vai và gật đầu và cố gắng làm ra vẻ vô tư. “Ừ,
phải. Nếu em nói theo cách đó.”
“Anh thậm chí không cần phải nói rằng em là bạn gái anh. Anh
cứ để cho bố anh đoán vậy, dựa trên sự hấp dẫn lẫn nhau của
hai ta.”
Anh lại gật đầu và nuốt một ngụm bia. “Kế hoạch hay đấy. Kế
hoạch thực sự hay đấy.”
“Trong trường hợp, dĩ nhiên, anh không ngại bố anh nghĩ em là
bạn gái anh.”
“Ồ, Chúa ơi. Vì lý do quái quỷ nào mà anh có thể ngại bố anh
nghĩ em là bạn gái anh nhỉ?”
“Em không biết. Có thể em không phải... kiểu của anh?”
“Kiểu của anh? Ối trời ơi, Leah. Em là kiểu phụ
nữ của bất kỳ người đàn ông nào.”
“Này, điều ấy không hoàn toàn đúng.”
“Ồ, có chứ. Bất kì người đàn ông tỉnh táo nào cũng sẽ tự hào
được giới thiệu một người bạn gái như em. Em là điển hình của kiểu cô gái nhà
bên.”
“Hoặc là cô gái ở bên kia đường, trong trường hợp này.”
Toby mỉm cười. “À ừ. Quả có thế.”
“Vậy kế hoạch như thế nhé, được không? Em sẽ đến đây, vào
buổi chiều ngày thứ Hai, hôn và âu yếm anh vài cái. Quyến rũ bố anh. Ăn ít bánh
ngọt?”
“Nghe như là một kế hoạch hoành tráng đấy.”
“Tốt,” Leah nói, giơ lon bia của mình lên với anh. “Nhưng chỉ
có một điều kiện.”
“Ồ, thế hả?”
“Đó phải là bánh sô cô la. Phủ sô cô la nữa.”
“Thỏa thuận thế nhé.”
78.
“À, xin chào!” bố Daisy sải những bước dài trên lối dẫn vào
nhà. “Chào mừng anh tới Beens Acres!” Ông bắt tay Con và cầm lấy chiếc vali nhỏ
từ tay cậu. “Chỉ có thế này thôi à?”
Con gật đầu. “Vâng. Cháu di chuyển gọn nhẹ.”
Cậu nhìn lên ngôi nhà. Nó không to như cậu đã tưởng trong
đầu, có lẽ cũng bằng ngôi nhà của Toby, chỉ khác màu gạch và bốn chung quanh là
cánh đồng.
“Hai bác tốt bụng quá,” cậu nói với bố Daisy trong khi họ leo
những bậc thang lát đá lên cửa trước.
“Ồ, có gì đâu mà. Hai bác quen với việc ấy rồi. Tất cả mấy
đứa con gái đều đưa bạn trai về ở một thời gian. Hai bác vẫn đùa rằng đây là
nhà nghỉ Beens dành cho những Cậu Trai Si Tình.”
Con mỉm cười. “Chỉ tạm thời thôi ạ, chỉ cho tới khi cháu thu
xếp xong chỗ ở thôi mà.”
“Ừ, ừ, dĩ nhiên rồi. Cháu muốn ở bao lâu cũng được. Bao lâu
cũng được.”
Có một chú chó rất to ở tiền sảnh. Đuôi nó đập thành tiếng
xuống sàn gạch và đôi tai nó ép chặt xuống đầu với sự phấn khích kiềm chế. “Đây
là Rory. Còn một con nhỏ nữa, ở đâu đó, được gọi, bằng nhiều cái tên, tùy thuộc
vào việc cháu hỏi ai, Smarties, Arthur hay Bongo. Bác chắc là cháu sẽ gặp nó
ngay thôi.”
Tiền sảnh rộng rãi và bừa bộn, đầy sách, đèn và quần áo mặc
ngoài trời. Qua một cánh cửa bên tay trái, Con có thể nhìn thấy một phòng khách
lớn, bụi bặm, trang bị đồ đạc màu tùng lam cổ, những bức tường nghiêm trang và
lại thêm sách nữa.
Daisy xuất hiện ở cửa ra vào. Cô mặc một chiếc áo choàng có
mũ và đi đôi bốt lông. Mặt tươi rói, cô lao về phía cậu. “Anh đến rồi,” cô nói,
vòng tay ôm cậu.
“Anh đây.
“Em không nghe tiếng taxi.”
“Không, anh đi bộ từ ga đến.”
“Ồ, không! Sao anh không gọi điện? Bọn em có thể đến đón anh
mà.”
“Không, thật tình đấy. Có sao đâu. Anh chưa bao giờ về nông
thôn cả. Anh muốn được ngắm nhìn nó.”
“Chưa bao giờ về nông thôn ư?” Ông Beens hỏi, không tin nổi.
“Chưa ạ. Chưa bao giờ ạ. Cháu có đi một lần thăm quan ở
trường, nhưng cháu chỉ nhớ mỗi đó là chuyến đi chơi bằng xe buýt thôi ạ.”
“À,” ông Beens nói, “thế thì, chúng ta và thôn quê phải chào
đón cháu hai lần.”
Daisy vòng tay quanh người Con và hôn lên má cậu. “Em không
thể tin nổi là anh đang ở đây. Thật là tuyệt quá.”
Cậu hôn lên môi cô và mỉm cười.
“Đi nào. Để em chỉ cho anh xem quanh nhà.”
Con đi theo cô khắp ngôi nhà và con chó đi theo họ, dừng lại
ở bất cứ nơi nào họ dừng lại, và ngồi xuống kiên nhẫn, như thể đây cũng là lần
đầu tiên nó nhìn thấy ngôi nhà. Ngôi nhà là sự hòa trộn kỳ lạ giữa những đồ cổ
rất có thẩm mỹ và một số thứ đồ đạc lòe loẹt của những năm 1960 và 1970. Một
căn phòng nửa lắp kính ở phía sau ngôi nhà được dán giấy bồi tường in hình cây
tre màu xanh chanh lấp lánh và bức tường của toa lét dưới nhà sơn màu da cam và
phủ đầy những biếm họa được xé ra từ những trang báo và đóng trong những chiếc
khung xấu xí. Đó là ngôi nhà không quá ra vẻ, không quan tâm lắm đến việc người
khác nghĩ gì, ngôi nhà thoải mái với chính mình và Con ngay lập tức cảm thấy
rằng cậu sẽ ổn cả ở đây.
Một con ngựa non béo tròn đang đứng nhìn xa xăm ở cuối vườn
và một con mèo lớn lông lá đang ngủ trên mặt bàn trong bếp giữa vòng cung nắng.
Con chó nhỏ mà bố Daisy nói đến khi nãy đang ăn giấy toa lét trong phòng tắm.
“Ồ, Bongo, Chúa ơi, không thế nữa.” Daisy kéo cuộn giấy ra
khỏi miệng nó và nhặt nhạnh những mẩu giấy hồng tản mát trên sàn gạch. “Mày là
con chó thật ngốc nghếch.”
Con chó lớn nhìn con chó nhỏ vẻ khinh thị và đứng lên tiếp
tục đi quanh nhà.
“Và đây,” Daisy nói, mở một cánh cửa trên tầng áp mái, “là
phòng của anh.”
Đó là một gian phòng lớn, với trần nhà dốc thấp và một cửa sổ
Velux rẻ tiền lắp trên mái. Một cửa sổ vòm nhỏ xíu nhìn ra lối đi vào nhà và
con đường chính. Chiếc giường hẹp phủ chăn sáng màu và gối phồng. Có một tủ gỗ
thông nhỏ đựng quần áo ở đầu kia gian phòng và một chậu rửa mặt kiểu Victoria
cùng một bình nước trên một chân bàn bằng sắt, và khăn lau tay màu tím. “Như
thế này được không anh?” Daisy hỏi cậu.
Con nhìn quanh. Đó không phải là căn phòng đặc sắc nhất ngôi
nhà. Nhưng nó ấm áp, khô ráo, và có một chiếc giường, và chừng nào Con còn
sống, cậu còn coi đó là điều quan trọng nhất mà một người cần đến.
“Hoàn hảo. Thực sự hoàn hảo.”
“Tốt.” Cô mỉm cười. “Anh biết đấy, phải không nào, là họ
không có vấn đề gì nếu anh ở cùng phòng em?”
“Anh biết, nhưng như thế không hay lắm. Như thể là anh... không
tôn trọng.”
“Ồ, Con. Anh thật cổ điển quá.”
“Anh biết. Anh là quý ông lịch lãm mà. Anh muốn gửi bố mẹ em
chút gì đó... ít tiền. Vì đã cho phép anh ở đây.”
“Không đời nào,” Daisy trả lời. “Bố sẽ bị xúc phạm đấy.”
“Thế á?”
“Vâng. Bố không coi nhà này là nhà bố. Theo như bố thì đây là
nhà chúng em. Bọn con gái chúng em. Và bố với mẹ chỉ trông nhà hộ chúng em cho
đến khi họ qua đời. Bố sẽ không bao giờ mơ đến chuyện lấy tiền của anh đâu.”
“À, thế thì, để anh mua tặng bố mẹ gì đó. Một món quà.”
“Không. Đừng có làm gì cả. Cứ thoải mái. Cứ thế thôi.”
“Cứ thế nào?”
“Cứ là anh. Bố mẹ em không chờ đợi những thứ quà cáp và cách
xử sự tuyệt hảo. Họ thích ở bên những người thú vị. Ồ, và giúp đỡ một tay trong
bếp. Em đã kể với bố mẹ về năng lực bếp núc của anh.”
“Ồ, Chúa ơi, em không làm thế chứ, phải không?”
“Dĩ nhiên là có. Họ thèm được nếm thử món bánh mì nướng tại
nhà của anh đến chết đi được.”
“Ồ, chết thật.”
“Cái gì?!”
“Anh không biết anh có tự làm bánh mì được hay không, nếu
không có Toby bảo anh phải làm gì.”
“Dĩ nhiên là anh có thể. Chúng ta sẽ làm cùng nhau. Anh và
em.” Cô cầm tay cậu.
“Em và anh ư?”
“Cô gật đầu và mỉm cười. “Nào, hãy bắt đầu thôi.”

