Sói thảo nguyên - Chương 21 (Hết)

Tôi mở cửa. Cảnh tượng phía
sau đơn giản mà đẹp đẽ. Tôi thấy hai người lõa lồ nằm trên thảm, Hermine đẹp
gái và Pablo điển trai, kề bên nhau, mê mệt ngủ, kiệt sức sau trò ân ái, thứ
trò chơi dường như không thể làm thỏa mãn nhưng lại khiến nhanh chóng chán chê.
Đẹp, những con người rất đẹp, hình ảnh thật đẹp, những thân thể tuyệt vời.
Dưới ngực trái Hermine có một vệt tròn, mới rành rành, bầm tím,
dấu Pablo cắn yêu với hàm răng đẹp lóng lánh. Tôi thọc dao vào
ngay vết cắn, lút tới cán. Máu tuôn trên làn da trắng mịn
của Hermine. Lẽ ra tôi đã hôn sạch vệt máu ấy, nếu mọi sự
trước đó khác đôi chút. Giờ đây tôi đã không làm như thế; tôi
chỉ nhìn máu chảy, nhìn mắt nàng mở ra một lúc, đầy đau đớn, quá
đỗi kinh ngạc. “Sao nàng kinh ngạc nhỉ?" tôi tự hỏi. Rồi tôi nghĩ
phải vuốt mắt cho nàng. Nhưng chúng đã tự khép lại rồi. Thế là xong. Nàng chỉ
hơi nghiêng người qua một bên; tôi thấy từ nách đến ngực nàng chập chờn một vệt
tối mềm mại như muốn nhắc tôi nhớ lại chuyện gì đấy. Quên mất rồi! Rồi nàng nằm
im lìm.

Tôi ngắm nhìn nàng thật
lâu. Cuối cùng tôi rùng mình như vừa thức giấc và dợm bỏ đi. Đúng lúc ấy
tôi thấy Pablo ưỡn người, mở mắt, duỗi chân tay, thấy anh cúi xuống cô gái xinh
đẹp đã chết và mỉm cười. Anh chàng này chẳng bao giờ nghiêm trang nổi, tôi
nghĩ, chuyện gì cũng khiến anh cười được. Pablo khẽ khàng lật một góc thảm, phủ
kín ngực Hermine, để không còn thấy vết thương nữa, rồi đi êm như ru ra khỏi
ngăn lô. Anh ta đi đâu? Hết cả bọn họ đã bỏ rơi tôi ư? Tôi nán lại, một mình
với người chết được che đậy sơ sài, người tôi từng yêu và ganh tị. Lọn tóc xoăn
kiểu con trai lòa xòa trên vầng trán tái nhợt của nàng, đôi môi đỏ chót hé mở
trên khuôn mặt trắng bệch, tóc nàng thoang thoảng thơm và hơi để lộ vành tai
nho nhỏ, xinh xinh, óng ánh.

Giờ đây nàng đã toại
nguyện. Tôi đã giết người mình yêu, trước khi nàng hoàn toàn là của tôi. Tôi đã
làm điều không tưởng tượng nổi và giờ đây tôi quỳ, mắt trừng trừng nhìn và
không rõ điều mình đã làm ấy có ý nghĩ gì, không hề biết nó tốt và đúng đắn hay
ngược lại. Gã chơi cờ khôn ngoan nọ sẽ nói gì về chuyện này, Pablo sẽ nói gì về
chuyện này? Tôi hoàn toàn không biết, tôi không thể nghĩ ngợi
gì. Đôi môi tô son càng lúc càng rực đỏ trên khuôn mặt đã tàn
sinh khí. Cả cuộc đời tôi giống như thế, chút hạnh phúc cỏn con
và tình yêu của tôi cũng giống đôi môi khô cứng này: một chút
màu hồng tô trên mặt người chết.

Và từ khuôn mặt
chết chóc ấy, từ đôi bờ vai chết chóc ấy, từ đôi cánh tay nõn nà chết chóc
ấy nhẹ tỏa ra, len lén, một cơn rùng mình, một sự hoang vu và
quạnh quẽ của mùa đông, một cơn giá buốt dần dần, khiến hai
bàn tay và môi tôi từ từ cứng đời. Tôi đã dập tắt mặt trời rồi ư? Tôi
đã giết chết trái tim của mọi cuộc sống rồi ư? Khí lạnh chết
người của vũ trụ đã ập vào rồi ư?

Tôi rùng mình nhìn trân trối
vầng trán đã lạnh như băng, nhìn lọn tóc cứng đờ, nhìn sắc lóng lánh
lạnh lẽo nhợt nhạt của vành tai. Giá lạnh từ chúng tỏa ra làm chết
người được nhưng vẫn đẹp: nó ngân vang, nó rung động tuyệt vời, nó là âm nhạc!

Há không phải ngày trước,
thuở xa xôi, tôi từng có lần cảm thấy sự ớn lạnh đồng thời có gì đấy
như thể hạnh phúc này ư? Há không phải tôi đã từng có lần nghe thấy điệu
nhạc này ư? Đúng, ở Mozart, nơi những người bất tử.

Tôi sực nhớ những vần thơ đã
tìm thấy ở đâu đấy, thuở xa xôi ngày trước:

Chúng ta, ngược lại, đã ngự

Trong giá băng rực
rỡ sao trời trên Thượng giới,

Chúng ta không cần biết
đến tháng ngày, giờ giấc

Không phân chia nam nữ, trẻ
già...

Kiếp trường sinh của
chúng ta lạnh lẽo và bất biến,

Tiếng cười vĩnh cửu của
chúng ta lạnh lẽo và sáng rực ánh sao...

Đúng lúc ấy cửa ngăn lô
vụt mở và Mozart - nhìn mãi tôi mới nhận ra ông - bước vào, không bím tóc,
không quần ống lửng với giày cài móc khoen, mà ăn vận tân thời[76].
Ông ngồi xuống sát cạnh tôi, suýt nữa tôi đã đưa tay cản, để ông khỏi bị vấy
máu đang từ ngực Hermine rỉ xuống sàn. Ông ngồi xuống, chăm chú mầy mò vài thứ
mày móc cùng dụng cụ nhỏ nhỏ lăn lóc ở đấy. Rất nghiêm túc, ông chỉnh chỗ này,
vặn ốc chỗ nọ và tôi thán phục nhìn những ngón tay nhanh nhẹn, khéo léo của
ông, những ngón tay mà tôi ao ước được một lần nhìn thấy lướt trên phím dương
cầm. Tôi tư lự nhìn ông làm việc, đúng ra không phải tư lự, mà mơ màng và đắm
chìm khi nhìn đôi bàn tay thon thả, khôn khéo của ông, cảm thấy lòng ấm lại do
sự gần gũi của ông, song cũng lo lo thế nào đấy. Còn thật sự ông đang làm gì,
đang vặn ốc cho cái gì và thao tác gì tôi chẳng hề để ý tới.

[76] Vào thế kỷ 18, 19 đàn
ông quý tộc, thượng lưu châu Âu có mốt đội tóc giả tết bím như đuôi sam, ống
quần chỉ dài qua đầu gối khoảng mười phân, thắt chẽn, vớ dài và đi giày cài móc
khoen (chỉ đàn ông bình dân mới mặc quần ống dài như ngày nay).

Nhưng rồi tôi thấy đó
là một cái radio mà ông đã lắp ráp và cho chạy. Ông gắn loa vào rồi nói:
"Quý vị đang nghe đài Munich, bản Converto grosso in F-Dur[77] của
Händel."

[77] Bản concerto âm Fa
trưởng cho nhiều nhạc cụ độc tấu và cho cả dàn nhạc.

Quả thật, trước sự sửng
sốt và kinh hoàng khôn tả của tôi, cái loa bằng thiếc liền ọe ngay ra thứ hổ
lốn đờm dãi với bã kẹo cao su, mà những sở hữu chủ máy hát cùng những người
thuê dài hạn[78] radio đồng lòng gọi đó là âm nhạc - và quả
thật ta nhận ra đằng sau đống bầy nhầy bẩn thỉu và khọt khẹt đó, tựa như đằng
sau lớp bụi dày cộm, ẩn tàng một bức tranh cổ quý giá, cái cấu trúc cao nhã của
âm nhạc thần thánh, cái kết cấu có vương giả, cái hơi thở bao la mát mẻ, cái âm
thanh tròn đầy của tiếng đàn dây.

[78] Có lẽ ngay từ thời
đó người dân phương Tây đã phải trả tiền cho Đài phát thanh mới được nghe
radio.

"Chúa ơi,"
tôi hốt hoảng kêu lớn, "cụ làm gì thế, hở cụ Mozart?" Chẳng lẽ cụ
thật sự bắt chính cụ và tôi phải chịu đựng thứ tồi tệ này ư? Chẳng lẽ cụ thật
sự định tống cho chúng tôi cái máy ghê tởm này, thứ thành công rực rỡ, thứ vũ
khí mới nhất đầy chiến thắng của thời đại chúng tôi trong cuộc chiến đấu hủy
diệt nghệ thuật? Tới mức ấy rồi sao, thưa cụ Mozart?"

Ôi chao, con người kỳ
dị ấy cười, tiếng cười lạnh lẽo và ma quái làm sao, nó câm lặng nhưng hủy hoại
tất cả! Ông vừa siết con ốc chết bầm, chỉnh lại loa thiếc, vừa thú vị quan sát
nỗi thống khổ của tôi. Ông vừa cười vừa để thứ âm nhạc quái đản, không hồn và
nhiễm độc ấy tiếp tục tuôn chảy vào phòng, vừa cười vừa trả lời tôi.

"Ông hàng xóm ơi,
đừng thống thiết thế! Nhân tiện xin hỏi ông có để ý đến nhịp điệu chậm dần của
khúc nhạc này không? Một ngẫu hứng, nhỉ? Đúng thế, và bây giờ ông,
một người nôn nóng, hãy cứ để những ý tưởng của nhịp điệu chậm dần này thấm vào
mình xem - ông nghe những âm trầm chứ? Chúng gầm gào như thần thánh - và ông
hãy để ngẫu hứng này của lão già Händel thấm vào trái tim bất ổn của ông, cho
nó bình thản lại! Đừng thống thiết và giễu cợt, mà hãy nghe đi, ông bạn đáng
thương ơi; phía sau tấm màn quả thật ngu xuẩn hết chỗ nói của cái máy lố
lăng này có bóng dáng xa xôi của thứ âm nhạc thần thánh ấy thấp thoáng
bướcdạo qua! Hãy lắng nghe và ông sẽ học được chút gì đấy. Hãy lưu ý
xem cái ống điên rồ phát ra thứ âm thanh này dường như đang làm cái việc ngu
xuẩn nhất, vô dụng nhất và không thể chấp nhận nhất thế gian như thế nào;
nó ngu xuẩn và thô lỗ phóng bừa thứ âm nhạc được chơi ở đâu đây, lại còn bị bóp
méo thảm hại nữa chứ, vào một gian phòng chẳng liên quan gì với nó - tuy thế nó
vẫn không hủy diệt nổi cái hồn nguyên thủy của âm nhạc, mà chỉ càng lộ rõ nó đã
được nặn ra vô duyên nhạt nhẽo với kỹ thuật nghèo nàn! Hãy lắng nghe này, ông
bạn, nó có ích cho ông đấy! Dỏng tai lên nào! Thế. Và bây giờ ông không
chỉ nghe một Händel, tuy bị bóp méo thô bạo qua radio mà vẫn rất thần
thánh. Thưa ông bạn qúy, ông đồng thời nghe và thấy một biểu tượng tuyệt vời
của toàn thể sự tồn tại. Khi lắng nghe radio, ông nghe và thấy cuộc chiến đấu
không ngừng từ nguyên thủy cho đến nay giữa ý tưởng và hiện tuợng, giữa
vĩnh cửu và thời gian, giữa thần thánh và con người. Hệt như
thế, thưa ông bạn, chiếc radio truyền tùy tiện thứ âm
nhạc tuyệt diệu của thế gian suốt mười phút vào những không gian
rất không thích hợp, vào những phòng trưởng giả và những gác
xép, vào giữa những người đặt mua dài hạn đang tán gẫu, ăn
nhậu, ngáp dài và đang ngủ, cũng giống như radio tước mất của âm
nhạc vẻ đẹp nhục cảm; nó làm hồng, làm trầy trụa và làm nhơ bẩn âm
nhạc, nhưng vẫn không giết nổi hoàn toàn cái hồn của âm nhạc -
hệt như cuộc đời, cái gọi là thực tại, phung phí trò chơi hình
ảnh tuyệt vời của thế giới ảnh đảo điên hỗn loạn, nó để cho bản
nhạc của Händel được tiếp nối bằng một bài thuyết trình về cách thức
lập bản kết toán mập mờ trong một xí nghiệp bậc trung, nó biến
thành âm thanh tuyệt vời của dàn nhạc thành một đống tạp âm bầy
nhầy; nó nhét kỹ thuật của nó, sự năng nổ của nó, nhu cầu tự nhiên đáng tởm
cùng sự hợm hĩnh của nó vào mọi nơi mọi chỗ giữa ý tưởng và thực tại, giữa dàn
nhạc và cái tai. Cả cuộc đời là như thế đấy, chú bé ơi, hãy mặc xác nó và nếu
chúng ta không phải là lũ lừa thì nên cười thêm vào. Những người thuộc
loại ông hoàn toàn không có quyền phê phán radio hay cuộc sống. Tốt
hơn ông hãy học lắng nghe trước đã! Hãy học có thái độ nghiêm trang với
những gì đáng nghiêm trang và cười vào những thứ còn lại! Hay
ông bạn đã hành xử tốt hơn, khôn ngoan hơn, ý vị hơn? Không đâu, Monsieur
Harry, ông đã không làm thế. Ông đã biến từ cuộc đời ông thành một chuyện bệnh
hoạn kinh tởm, biến năng khiếu của ông thành nỗi bát hạnh. Và theo tôi thấy, ông chẳng
biết làm gì khác với một cô gái xinh đẹp như thế kia, mê hồn như thế kia hơn là
đâm vào thân thể nàng và hủy diệt nàng! Ông cho như thế là đúng sao?"

"Đúng à? Ồ,
không!" Tôi tuyệt vọng kêu lên. "Lạy Chúa, mọi chuyện đều sai, đều
quá ngu xuẩn và tồi tệ! Tôi là đồ súc sinh, thưa cụ Mozart, một con vật ngu
xuẩn ác độc, bệnh hoạn và băng hoại; cụ nghìn lần có lý. Nhưng về chuyện xảy
đến với cô này thì chính nàng đã muốn thế mà, tôi chỉ hoàn thành ý nguyện của
nàng thôi."

Mozart cười không thành tiếng,
những đã bày tỏ hảo ý qua việc tắt chiếc radio.

Bỗng dưng chính tôi
cũng thấy lời biện hộ của mình, mà mới đây tôi còn tin tưởng hết lòng, là quá
đỗi ngu xuẩn. Lần ấy - tôi sực nhớ lại - khi Hermine nói về thời gian và sự
vĩnh cửu, tôi đã tức khắc sẵn sàng coi những suy nghĩ của nàng là phản ánh
những suy nghĩ của chính tôi. Nhưng tôi lại đương nhiên chấp nhận ý tưởng
Hermine để tôi giết là ngẫu hứng và ước nguyện độc đáo của nàng, chứ chẳng mảy
may do ảnh hưởng của tôi. Nhưng tại sao ngày ấy không những tôi chỉ chấp nhận
và tin cái ý tưởng kinh khủng và kỳ quặc này mà thậm chí còn đoán trước? Phải
chăng vì nó đúng là ý tưởng của chính tôi? Và tại sao tôi lại giết Hermine đúng
lúc bắt gặp nàng nằm lõa lồ trong tay kẻ khác? Tiếng cười lặng lẽ của Mozart
vang lên nghe toàn trí và đầy giễu cợt.

"Ông Harry
ơi," Mozart nói, "ông quả là thích bông đùa. Chẳng lẽ cô
gái xinh đẹp này thật sự không mong muốn gì khác ở ông ngoài một nhát dao? Ông
thử thuyết phục người khác tin xem nào! Ấy, ít ra thì ông cũng đã đâm đích
đáng, cô bé đáng thương ấy chết đứ đừ rồi. Có lẽ đã đến lúc ông nên làm cho
chính mình được rõ về những hậu quả từ việc nịnh đầm của ông đối với cô gái
này. Hay ông muốn tránh né?"

"Không," tôi
kêu lớn. "Cụ chẳng hiểu gì hết ư? Tôi mà lại thèm tránh né hậu quả à! Tôi
không khao khát gì hơn là được chuộc tội, chuộc tội, chuộc tội, được kê đầu
dưới máy chém để bị trừng phát và hủy diệt."

Mozart nhìn tôi với vẻ giễu
cợt không chịu nổi.

"Ông lúc nào cũng
thống thiết! Nhưng Harry ơi, ông sẽ học được hài hước ngay thôi mà. Chỉ thứ hài
hước lúc cùng quẫn mới đáng gọi là hài hước và trong trường hợp cần thiết ông
sẽ được học nó ngay dưới máy chém. Ông sẵn sàng chưa? Rồi à? Tốt, vậy ông hãy
tới gặp công tố viên và hứng chịu hết thảy bộ máy khô khan của các pháp quan,
cho tới lúc đầu ông bị chặt một cách lạnh lùng vào buổi sáng sớm trong nhà
giam. Ông sẵn sàng chấp nhận chứ?"

Một hàng chữ đột nhiên
lóe lên trước mắt tôi:

Cuộc hành quyết Harry,

và tôi gật đầu đồng ý.
Một cái sân trơ trụi giữa bốn bức tường với những khung cửa sổ nhỏ rào lưới,
một cỗ máy chém dựng nghiêm chỉnh, khoảng chục ông mặc áo pháp quan
và áo khoác, còn tôi lạnh run đứng chính giữa, trong bầu không khí ảm đạm
của buổi sáng tinh mơ, tim thắt lại vì nỗi kinh hoàng thảm hại, nhưng sẵn sàng
và chấp nhận. Tôi bước tới trước theo lệnh, quỳ xuống theo lệnh. Công tố viên
ngả mũ, hắng giọng, mọi người kia hắng giọng theo. Ông ta giở một tờ giấy, loại
dành cho những dịp trang trọng, giơ lên đọc:

"Thưa quý vị, đứng
trước quý vị là bị cáo Harry Haller, can tội cố ý lạm dụng Hí viện ma thuật của
chúng ta. Haller không những chỉ xúc phạm nghệ thuật cao quý qua việc lẫn lộn
phòng trưng bày tranh ảnh đẹp đẽ của chúng ta với cái gọi là thực tại và đã đâm
chết hình ảnh phản chiếu của một thiếu nữ bằng hình ảnh phản chiếu của một con
dao, mà hắn còn không chút khôi hài định dùng hí viện của chúng ta làm một thứ
máy móc để tự sát. Căn cứ theo đó chúng ta kết án Haller hình phạt phải sống
đời đời và bị tước quyền vào hí viện của chúng ta trong thời hạn mười hai giờ.
Bị cáo cũng không được miễn trừ hình phạt bị một lần cười nhạo. Xin mời quý vị
bắt giọng: một - hai - ba!"

Tiếng "ba"
vừa dứt, mọi kẻ hiện diện đều đồng thanh rống lên một tràng cười hoàn mỹ, một
điệp khúc cười oang oang, một tràng cười khủng khiếp của thế giới bên kia, mà
con người ta không thể chịu đựng nổi.

Khi tôi hồi tỉnh,
Mozart vẫn đang ngồi cạnh tôi như trước; ông vỗ vai tôi và bảo: "Ông đã
nghe bản án của ông rồi đấy. Thành ra ông sẽ phải quen dần với việc
tiếp tục nghe âm nhạc phát từ radio của đời sống. Sẽ tốt cho ông thôi. Ông bạn
ngốc nghếch thân mến ơi, ông kém cỏi khác thường, nhưng dần dà ông bạn cũng sẽ
phải hiểu ra người ta đòi hỏi gì từ ông bạn. Ông cần học cười, người ta đòi hỏi
ở ông bạn điều đó. Ông bạn cần hiểu được tính hài hước của cuộc đời, tính hài
hước giả tạo của cuộc đời này. Tất nhiên ông bạn đã sẵn sàng với mọi thứ
trên thế gian này nhưng riêng với điều người ta đòi hòi ở
ông bạn thì ông bạn chưa sẵn sàng! Ông bạn sẵn sàng đâm
chết đàn bà con gái, ông bạn sẵn sàng trang trọng chịu hành quyết,
hẳn ông bạn cũng sẵn sàng chịu sống khổ hạnh và tự hành xác suốt
trăm năm. Hay là không?"

"Có chứ ạ, sẵn sàng với
tất cả lòng thành," tôi kêu lên thống khổ.

"Hẳn rồi! Ông đúng là
người hào hiệp, sẵn sàng tham gia mọi trò ngốc nghếch, khô khan như trấu, mọi
trò thống thiết và vô duyên! Không có tôi rồi đấy, tôi chẳng chút động
lòng trước cái trò hối lỗi lãng mạn của ông. Ông muốn bị xử tử hình mà, muốn bị
chặt đầu mà; ông đúng là mất trí! Vì cái lý tưởng ngu ngốc này mà ông
sẽ còn phạm thêm mười lần ngộ sát nữa đấy. Ông muốn chết, chứ
không muốn sống, ông thật hèn nhát. Bố khỉ, nhưng ông phải sống cơ! Nếu
ông bị kết án hình phạt nặng nhất hẳn cũng đáng đời thôi."

"Thưa, hình phạt
gì vậy ạ?"

"Chẳng hạn chúng
tôi có thể làm cô gái này sống lại rồi gả cho ông."

"Không được, tôi
không chịu đâu. Như thế sẽ gây ra tai họa."

"Cứ như
thể những gì ông đã gây ra chưa đủ là tai họa! Nhưng bây giờ cần chấm dứt sự
thống thiết và những vụ ngộ sát. Đã đến lúc ông cần tỉnh táo rồi đấy! Ông cần
phải sống và cần học cười. Ông cần tập lắng nghe thứ âm nhạc khốn kiếp từ
radio, trân trọng cái hồn ẩn sau âm nhạc ấy, tập cười cái điều ngớ ngẩn trong
đó. Chỉ thế thôi, không đòi hỏi nhiều hơn ở ông."

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Tôi khẽ hỏi qua hàn
răng nghiến chặt: "Còn nếu tôi từ chối? Nếu tôi không cho cụ, thưa cụ
Mozart, quyền quyết định về Sói Thảo Nguyên và can thiệp vào số phận của
nó?"

"Thế thì,"
Mozart bình thản đáp, "tôi sẽ đề nghị ông bạn hút thêm một trong các điếu
thuốc xinh xắn của tôi." Lúc ông nói và phù phép từ túi áo ra một
điếu thuốc mời tôi, đột nhiên ông không còn là Mozart nữa, mà là anh bạn Pablo
đang nồng nàn nhìn tôi với đôi mắt sẫm đẹp kỳ lạ; anh giống người đã dạy tôi
chơi cờ vua như anh em sinh đôi.

"Pablo!" Tôi
giật mình kêu lên. "Pablo, chúng mình đang ở đâu đây?"

Pablo đưa điếu thuốc và
mồi lửa cho tôi.

"Chúng mình,"
anh mỉm cười, "đang ở trong Hí viện ma thuật của tôi và nếu bạn muốn học
nhảy điệu Tango hay trở thành tướng soái hoặc trò chuyện với Đại dế Alexandre
thì lần tới xin để bạn mặc tình sử dụng. Nhưng Harry ơi, tôi phải nói điều này:
bạn đã làm tôi hơi thất vọng. Trong chuyện này bạn đã không kiểm soát
nổi mình một cách quá đáng, bạn đã xâm phạm tính hài hước của hí viện nhỏ bé
của tôi, đã gây nên chuyện tệ hại, đã đâm loạn xạ, vấy bẩn thế giới hình ảnh
xinh đẹp của chúng tôi với những vết nhơ thực tại. Vậy là không tốt. Hy vọng ít
ra bạn đã làm thế vì ghen tuông, khi thấy Hermine và tôi nằm kia. Đáng tiếc bạn
đã không biết cách sử dụng quân cờ này - tôi cứ đinh ninh bạn đã học trò chơi
này kha khá rồi chứ. Thôi được, lần tới sẽ khá hơn."

Anh nắm lấy Hermine -
trong những ngón tay anh, nàng tức thì biến thành nhỏ xíu như một quân cờ - và
bỏ vào chính cái túi áo mà hồi nãy anh vừa mới rút thuốc là mời tôi.

Làn khói thuốc nặng và
ngọt tỏa mùi thơm dễ chịu. Tôi cảm thấy như bị xói mòn và sẵn sàng ngủ
vùi suốt cả năm dài.

Ô, tôi thấu hiểu tất
cả, thấu hiểu Pablo, thấu hiểu Mozart, tôi nghe tiếng cười khủng khiếp của ông
đâu đó phía sau, tôi biết hết thảy trăm nghìn quân của ván cờ đời trong túi áo
mình, băn khoăn phỏng đoán ý nghĩa của nó, sẵn sàng bắt đầu ván cờ lần nữa, nếm
những thống khổ của nó lần nữa, rùng mình trước sự phi lý của nó lần nữa, trải
qua địa ngục trong nội tâm mình lần nữa và thường nữa.

Sẽ có lần tôi chơi ván
cờ thành thạo hơn. Sẽ có lần tôi học được cười. Pablo đang chờ đợi tôi. Mozart
đang chờ đợi tôi.

Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Mai – HallaLasbler –
tuongmy
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Báo cáo nội dung xấu