Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 1) - Chương 17 - Phần 2

Nỗi dằn vặt làm bà Cẩm Du tự trách bản thân mình. Nhìn Hiểu
Đồng bà thì thầm trong nước mắt:

- Mẹ xin lỗi con Hiểu Đồng!

"Rengggggggggg..."

Tiếng chuông cửa hối hả vang lên khiến bà Cẩm Du thoát khỏi
nỗi dằn vặt. Tưởng Hữu Thiên đã đến, bà vội lau nước mắt đi ra mở cửa, nhưng
người đứng trước cửa không phải Hữu Thiên.

- Cậu đến đây làm gì? - Bà Cẩm Du đanh giọng quát.

- Cháu rất lo cho Hiểu Đồng, xin bác hãy cho cháu vào
thăm cô ấy một lát! - Vĩnh Phong van xin với giọng khàn đục, gương mặt đầy vẻ
lo âu.

- Không được! Cậu về đi! - Bà Cẩm Du trả lời dứt khoát,
tay định khép cửa lại nhưng Vĩnh Phong đã nhanh tay chặn cửa lại.

Bà Cẩm Du mở to mắt nhìn Vĩnh Phong tức giận mắng:

- Cậu làm gì vậy?

- Cháu xin bác, cho cháu vào thăm Hiểu Đồng một lát thôi!
Để cháu vào đưa cô ấy đi bệnh viện rồi cháu sẽ đi ngay. - Vĩnh Phong van nài một
cách thống thiết.

Nhưng bà Cẩm Du vẫn lạnh lùng lắc đầu một cách dứt khoát,
không mảy may đoái hoài tới lời van xin của Vĩnh Phong.

- Không cần cậu quan tâm, Hữu Thiên sẽ đến đây đưa Hiểu Đồng
đi bệnh viện.

Bà Cẩm Du đẩy Vĩnh Phong ra định đóng cửa lại thì... Mắt
bà trợn lên kinh ngạc, miệng há to vì quá đỗi bất ngờ, kẻ trước mặt bà từng là
một chàng trai phong độ, trọng danh dự, trọng sĩ diện mà bây giờ lại có thể quỳ
gối một cách đau khổ chỉ để cầu xin được gặp mặt Hiểu Đồng. Bà hoảng hốt hỏi:

- Cậu làm gì vậy? Mau đứng lên đi!

- Cháu xin bác, cho cháu vào đưa Hiểu Đồng đi bệnh viện
đi. Nếu để lâu lỡ cô ấy có bề gì thì cháu thà rằng chết còn hơn sống. - Những
giọt nước mắt đang bắt đầu lăn dài trên gương mặt thanh tú của Vĩnh Phong. Cậu
đang quỳ đó, hai tay nắm chặt những song cửa ánh mắt khẩn thiết van nài khiến
cho ai cũng phải xúc động đến bật khóc nếu trông thấy.

Bà Cẩm Du nào phải là người có lòng dạ sắt đá, bà cũng rất
đau lòng khi buộc phải chia cách hai đứa trẻ. Nhưng trò đời quay quanh buộc bà
phải chia rẽ họ, buộc bà phải dùng lòng dạ sắt đá để ngăn cản họ. Nhưng giờ
đây, trước con người đang quỳ kia, bà liệu có còn lòng dạ sắt đá được nữa hay
không.

Nhìn ánh mắt thống thiết của Vĩnh Phong, bà Cẩm Du nhắm mắt
lại một giây rồi thở dài gật đầu.

- Đứng lên đi!

- Cám ơn bác! - Vĩnh Phong mừng rỡ vội đứng dậy, trên môi
nở nụ cười sung sướng.

Bà Cẩm Du mở cánh cửa rộng ra để Vĩnh Phong đi vào.

- Phòng của Hiểu Đồng trên lầu bên trái... - Bà Cẩm Du khẽ
nhắc nhở.

Vĩnh Phong không chờ bà nói hết câu vội vàng chạy lên. Mở
cánh cửa phòng Hiểu Đồng ra, Vĩnh Phong có một chút mừng rỡ, một chút lo lắng.
Mừng vì sắp gặp được Hiểu Đồng, lo lắng vì bệnh tình của Hiểu Đồng.

Nhìn thấy cả người đang run lên vì lạnh của Hiểu Đồng,
nhưng gương mặt thì đỏ bừng lên, Vĩnh Phong không khỏi đau sót. Không chút chần
chừ, cậu vội bế Hiểu Đồng lên rồi phi nhanh xuống lầu.

Bà Cẩm Du cũng vội vàng đóng cửa chạy theo. Vĩnh Phong chở
hai mẹ con đến bệnh viện thì cũng vừa lúc Hữu Thiên đang chạy ra, thấy vậy Hữu
Thiên liền cùng Vĩnh Phong bế Hiểu Đồng đặt vào giường bệnh của phòng cấp cứu.
Tới đây là trách nhiệm của Hữu Thiên, bà Cẩm Du và Vĩnh Phong bị yêu cầu đứng
bên ngoài chờ.

Bà Cẩm Du ngồi trên băng ghế chờ đợi trong lo lắng, còn
Vĩnh Phong thì cứ đi tới đi lui không ngừng trước cửa phòng cấp cứu. Nhìn vẻ đứng
ngồi không yên của Vĩnh Phong bà Cẩm Du cảm thấy thương xót nhưng bà ngay lập tức
dùng sắc mặt băng lạnh nói:

- Cậu Phong, bây giờ cậu về đi cho, Hiểu Đồng đã có Hữu
Thiên lo rồi. Cậu ở đây cũng không giúp được gì còn gây hiểu lầm thêm mà thôi.

- Nhưng mà...

- Xin cậu về đi cho! Tôi chỉ cho phép cậu đưa Hiểu Đồng đến
đây thôi chứ không đồng ý cho cậu ở lại đây. - Ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng
nhìn Vĩnh Phong của bà Cẩm Du khiến Vĩnh Phong không thể nói thêm được gì nữa.

Vĩnh Phong lo lắng ngoái đầu nhìn cánh cửa phòng cấp cứu
rồi thở dài nói:

- Vậy cháu về đây, bác ở lại lo cho Hiểu Đồng.

Vĩnh Phong biết lần này mình không thể lay chuyển ý chí của
bà Cẩm Du đành ra về, trong lòng ngập tràn thương tâm lo lắng.

Nhìn dáng vẻ buồn bã của Vĩnh Phong khi đi ra, bà Cẩm Du
chua xót thở dài.

Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, Hữu Thiên bước
ra thờ phào nói với bà Cẩm Du:

- Cuối cùng Hiểu Đồng cũng đã hạ sốt, để cô ấy ngủ một giấc
dậy sẽ khỏe lên. Lúc nãy cháu định đi thì đột nhiên có ca cấp cứu cho nên mới tới
trễ. - Hữu Thiên giải thích lí do chậm trễ của mình.

Bà Cẩm Du mỉm cười yếu ớt gật đầu. Bây giờ bà mới cảm nhận
được hơi thở của mình rồi vào thăm Hiểu Đồng.

Bà Cẩm Du lo chăm sóc cho Hiểu Đồng mà quên mất bé Đường
vẫn đang còn ở trường mẫu giáo. Bà hốt hoảng bật dậy làm đổ nhào cái ghế, rồi vội
vàng chạy ra cửa. Nhưng bà vừa mở cánh cửa ra đã thấy bé Đường và Đình Ân đang
đi tới. Bà Cẩm Du mừng rỡ thở phào. Mỉm cười nhìn Đình Ân biết ơn:

- Cám ơn con Đình Ân, bác già rồi nên lẩm cẩm, quên mất
chuyện đi rước bé Đường.

Đình Ân định nói gì đó, môi cô mấp máy vài cái rồi thôi,
sau đó cô hỏi:

- Hiểu Đồng sao rồi bác?

- Hiểu Đồng đã bớt sốt rồi. - Bà Cẩm Du trả lời Đình Ân
xong thì cúi xuống ôm lấy bé Đường ăn năn nói: - Mẹ xin lỗi con, con chờ mẹ có
lâu không?

- Con... - Bé Đường đang nói thì Đình Ân vội ngắt lời.

- Bé Đường mau vào thăm chị Đồng đi! Chị Đồng thấy bé Đường
sẽ hết bệnh liền.

Bé Đường sung sướng gật đầu chạy vào phòng, Đình Ân và bà
Cẩm Du liền đi theo sau.

Trời bắt đầu tối, Hiểu Đồng cuối cùng cũng tỉnh lại. Đình
Ân, bà cẩm Du, Hữu Thiên và bé Đường đều mừng rỡ reo lên.

Gương mặt đã bớt đỏ, cơn sốt cũng dịu lại, Hiểu Đồng mệt
mỏi mở mắt ra, thấy những ánh mắt đang lo lắng cho mình, cô cố gắng nở nụ cười
yếu ớt.

- Con xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng!

- Con đừng nói ngốc như vậy, con khỏe là mẹ mừng rồi. -
Bà Cẩm Du nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt con gái một cách yêu thương.

- Em thấy trong người đã khỏe lên chưa? - Hữu Thiên mỉm
cười hỏi.

Hiểu Đồng cố gắng gật đầu để mọi người yên tâm, cô nhìn
ra cửa sổ thấy trời đã tối bèn hỏi:

- Bây giờ là mấy giờ rồi?

- Hơn tám giờ rồi. - Hữu Thiên nhìn đồng hồ trên tay mình
trả lời.

Hiểu Đồng nhăn mặt bảo:

- Mẹ mau đưa bé Đường về đi, còn tắm rửa và cho bé ăn cơm
để ngày mai còn đi học. Hữu Thiên anh cũng về đi, chở mẹ và bé Đường về giùm
em, ngày mai anh cũng phải vào bệnh viện mà.

Đình Ân nãy giờ không lên tiếng, vội lên tiếng ủng hộ:

- Phải đó, anh mau đưa bác gái và bé Đường về đi, Hiểu Đồng
ở đây đã có em chăm sóc rồi.

- Vậy... - Hữu Thiên ấp úng.

- Thôi vậy thì mẹ và bé Đường về trước đây, con ráng nghỉ
ngơi nha! - Bà Cẩm Du miễn cưỡng nói.

- Dạ, mẹ mau về đi. Hữu Thiên, anh mua gì cho mẹ và bé Đường
ăn giùm em nha! - Hiểu Đồng mỉm cười chào nói.

- Ừ! Em đừng lo, anh sẽ lo cho hai người chu đáo.

- Cám ơn anh!

Đình Ân vội tiễn ba người họ ra cửa, nhìn dáng họ đi xa
cô mới nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Sau đó đi đến
giường của Hiểu Đồng ngồi gần cô.

- Là Vĩnh Phong đưa cậu đến bệnh viện, anh ấy rất lo cho
cậu. Nhưng vì bác gái có mặt ở đây nên sau khi đón bé Đường rồi đến rước mình
thì anh ấy ngồi đợi bên ngoài. Mình vừa gọi cho anh ấy xong, anh ấy sẽ lên liền.

Hiểu Đồng không nói gì, cô khẽ nhắm mắt lại.

Lát sau Vĩnh Phong đi vào, cậu lo lắng bước đến bên cạnh
nắm tay Hiểu Đồng vuốt ve hỏi:

- Em thấy sao rồi, còn khó chịu không?

Nhưng Hiểu Đồng không trả lời chỉ rút mạnh tay ra khỏi
tay Vĩnh Phong. Đừng nói là Vĩnh Phong, Đình Ân cũng có chút ngạc nhiên, cô vội
hỏi:

- Cậu sao vậy?

Nhưng Hiểu Đồng không trả lời, cô quay mặt vào tường lạnh
lùng nói:

- Anh về đi, đừng bao giờ đến đây nữa.

Vĩnh Phong nghĩ Hiểu Đồng sợ bị bà Cẩm Du bắt gặp nên
nói:

- Em đừng lo, anh đợi mẹ em về thì mới tới.

- Chúng ta chia tay
đi...

Mấy lời Hiểu Đồng vừa thốt lên làm Vĩnh Phong
kinh ngạc đến tột độ, dường như có một tiếng sét vừa đánh qua tai cậu, cậu
không tin vào tai mình. Trái tim đột nhiên thắt lại.

Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, cậu
cố gắng nở một nụ cười gượng ngạo hỏi:

- Em đang đùa đúng
không?

Cậu thật sự không dám tin vào những lời mà cậu
vừa nghe thấy, cậu mong chờ Hiểu Đồng sẽ quay lưng lại nhìn cậu rồi phá ra cười
nói: "Đúng là em đang đùa, xem anh kìa, nhìn mặt buồn cười chết đi được".
Nhưng Hiểu Đồng không quay mặt lại, cũng không bật cười càng không nói nửa lời.

Hai bàn tay đang nắm chặt lại của Vĩnh Phong từ
từ mở ra, run run hướng đến bờ vai của Hiểu Đồng nhẹ nhàng kéo cô xoay lại, ánh
mắt không còn chút sinh khí nào, nụ cười ngượng cũng đã tắt từ lúc nào, Vĩnh
Phong hỏi Hiểu Đồng trong tâm trạng kích động:

- Trả lời anh đi,
em đang nói đùa đúng không? Hay là do anh nghe lầm.

Lúc này Hiểu Đồng nhìn thẳng vào Vĩnh Phong trả
lời một cách tuyệt tình:

-
Anh không nghe nhầm. Em càng không nói đùa. Chúng ta chia tay đi. Từ nay anh đừng
đến tìm em nữa.

"Ầm"

Một
tiếng sét rất lớn vang bên tai của Vĩnh Phong khiến tai cậu ù đi, rồi đi thẳng
vào trong trái tim của cậu khiến nó vỡ tung ra. Đau... rất đau... cảm giác đau
đớn khó tả này là gì. Người ta thường nói "nỗi buồn không có
tên" chứ người đâu có nói "nỗi đau không có tên" vậy mà Vĩnh
Phong lại không biết cái cảm giác đau nhói lòng này tên gì. Cậu gần như chết sững
sau câu nói của Hiểu Đồng.

Lát sau, Vĩnh Phong đau khổ hỏi:

-
Tại sao? Cho anh biết lí do đi, vì mẹ em ngăn cản à?

-
Không phải. - Giọng nói lạnh lùng của Hiểu Đồng lại vang lên lần nữa phủ định
làm trái tim Vĩnh Phong như bị ai bóp nát.

-
Vậy thì tại sao? - Vĩnh Phong giận dữ hét lên, cậu đã không thể chịu đựng được
nữa rồi, sự thống khổ này cứ như một con sâu cứ ngấm ngầm cắn xé trái tim cậu.

-
Vì em đã quá mệt mỏi khi ở bên cạnh anh. Thân phận và địa vị của anh, mẹ anh,
những cô gái bên cạnh anh, sự ganh ghét của họ làm em cảm thấy khó thở. Rồi mẹ
em không thích em ở bên cạnh anh, những điều đó càng khiến em mệt mỏi, vô cùng
mệt mỏi. Em chịu đựng đủ rồi, thà em chấp nhận Hữu Thiên, anh ấy sẽ cho em một
cuộc sống thoải mái, vui vẻ và hạnh phúc. Nếu như được quay trở lại lần đầu em
gặp anh, em sẽ không quay đầu lại tìm anh, không mua thuốc cho anh. Cứ thế anh
sẽ ghét em, không bao giờ quan tâm đến em. Bây giờ em mới biết rằng gặp anh là
điều bất hạnh nhất trong cuộc đời em. Anh đi đi, từ nay về sau em không muốn gặp
anh nữa. - Hiểu Đồng hét lên.

Vĩnh Phong không thể tin vào tai mình được nữa,
cô ấy nói ra lời chia tay sao quá dễ dàng đến thế. Cậu không muốn nghe, Vĩnh
Phong nắm lấy tay Hiểu Đồng cố gắng níu kéo một chút tình cảm còn sót lại:

-
Không phải đâu Hiểu Đồng, chỉ cần em nắm chặt lấy tay anh, chỉ cần em không rời
bỏ anh, anh sẽ vì em vứt bỏ hết mọi thứ. Mẹ anh sẽ không thể ngăn cản hai chúng
ta, anh sẽ bảo vệ không để ai làm tổn thương em, anh sẽ cầu xin cho đến khi nào
mẹ em chấp nhận hai chúng ta...

Cắn
chặt môi quay mặt đi chỗ khác, Hiểu Đồng lạnh lùng nói:

-
Anh về đi, dù anh có nói gì em cũng không thay đổi ý kiến đâu.

Bàn tay Hiểu Đồng nhanh chóng rút ra khỏi bàn
tay Vĩnh Phong. Bàn tay khỏe mạnh đang nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn kia giờ chỉ
còn nắm không khí, khiến nó rơi tự do không một chút sức sống nào.

***

Thế
Nam nhìn Vĩnh Phong đang nằm bẹp trên ghế sofa. Tay cầm chai rượu đã cạn quá nửa.
Trên mặt bàn cũng đã hết bốn chai, đang nằm lăn lốc.

Vĩnh Phong không nói gì, chỉ đưa chai rượu lên
miệng chuẩn bị uống tiếp nhưng Thế Nam đã giật lấy, tức giận mắng:

-
Đừng uống nữa, uống nữa cậu sẽ chết đó.

-
Mặc kệ mình, có chết mình cũng muốn uống, trả lại cho mình! - Vĩnh Phong ngồi dậy
thét lên rồi lao đến chụp lấy chai rượu.

Nhưng cậu đã say đến choáng váng, thân thể mềm
nhũn, vừa nhổm lên một chút lại lảo đảo ngã xuống. Thế Nam thấy đứa bạn thân của
mình như thế cũng không tránh khỏi đau lòng. Cậu tức giận nói:

-
Cậu muốn uống chứ gì? Được vậy thì uống đi...

Vừa nói cậu vừa chút tất cả số rượu trong chai
vào mặt Vĩnh Phong, sau đó đặt cái cạch xuống mặt bàn, thở hổn hển mắng:

-
Cậu là một thằng ngốc, biết trước như vậy thì mình đã không giao Hiểu Đồng cho
cậu. Nếu là mình, mình mặc kệ Hiểu Đồng có nói một trăm hay một nghìn từ chia
tay đi chăng nữa thì mình cũng sẽ theo sát cô ấy, nắm chặt lấy tay cô ấy, không
để cô ấy xa mình dù một phút một giây nào.

Ngừng
một lát, cậu nhìn Vĩnh Phong rồi nói tiếp:

-
Bây giờ thì sao, Hiểu Đồng nói chia tay với cậu nhưng cô ấy đâu có nói là không
còn yêu cậu nữa đúng không? Thay vì nằm ở đây mà đau khổ uống rượu, cậu mau chạy
đến bên cô ấy, mặc cho cô ấy chửi mắng cũng tuyệt đối không từ bỏ. Dùng tình cảm
chân thành của cậu để Hiểu Đồng lần nữa chấp nhận cậu. Còn hơn cứ ở đây để mặc
cho cô ấy đến với người khác. Mình và Đình Ân sẽ ủng hộ cậu.

Những lời của Thế Nam làm cho Vĩnh Phong tỉnh
ra. Cậu cố gắng ngồi dậy nói:

-
Cậu nói đúng, Hiểu Đồng vẫn còn yêu mình, nghĩa là mình vẫn còn một tia hy vọng.
Mình phải lấy lại sự tỉnh táo để Hiểu Đồng tiếp tục chấp nhận mình.

-
Phải như vậy chứ. - Thế Nam mỉm cười khích lệ.

Cả hai cùng vỗ tay nhau bắt đầu một chiến dịch
mới.

***

Trường
Đại học Nguyên Thành Phong.

Hiểu Đồng đang tiến thẳng về phía dãy nhà C của
mình thì từ xa đã nghe thấy những tiếng reo của các nữ sinh:

-
Trời ơi, hôm nay anh Vĩnh Phong đẹp trai quá hà!

- Phải nói là cực
kì đẹp trai...

...

Cả nhóm người đi ngang trước mặt Hiểu Đồng, cười
nói ầm ĩ. Tất cả đều là những cô gái xinh đẹp ăn bận cầu kì, sang trọng đang bu
quanh chàng trai. Lấy chàng trai làm trung tâm bởi vì cả người cậu dường như tỏa
sáng.

Quả thật hôm nay Vĩnh Phong rất đẹp trai, gấp
bội phần so với mọi ngày. Ăm bận chải chuốt cầu kì, mái tóc rẽ ngôi bồng bềnh,
nụ cười dịu ngọt tỏa sáng. Cậu đứng giữa bầy con gái kiêu sa càng tô điểm cho sự
khôi ngô của cậu bội phần.

Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau vài giây,
không khí xung quanh im lặng, ngay cả tim cũng không đập. Hiểu Đồng định quay mặt
đi nhưng không ngờ người quay mặt đi trước lại là Vĩnh Phong, thậm chí cậu còn
mỉm cười rất vui vẻ với những cô gái quanh mình, trao cho họ ánh mắt trầm ấm.
Đám con gái sau khi ném cho Hiểu Đồng mấy cái bĩu môi, mấy cái nhìn khinh khi,
vội vàng theo sau bước chân của Vĩnh Phong.

Cô đứng sững người
trong một khoảng thời gian khá dài, mím chặt môi cả người run nhẹ. Cảm giác buồn
dâng vào tận con tim.

- Không sao chứ? -
Đình Ân từ sau đi tới vỗ nhẹ vai cô an ủi.

Hiểu Đồng lắc đầu mỉm cười rồi tiếp tục tiến
vào lớp học.

Cả buổi học dài đằng đẵng mà tâm trí của Hiểu
Đồng đặt vào một nơi nào đó mà chính bản thân cô cũng không biết. Đến độ cô
giáo đã đi ra từ lúc nào mà cô vẫn ngồi thừ ra đó.

Đến bây giờ Hiểu Đồng mới biết mình là người
tham lam. Là chính cô nói lời chia tay, là chính cô làm tổn thương Vĩnh Phong.
Vậy mà cô vẫn tham lam muốn níu kéo cậu, muốn ánh mắt Vĩnh Phong luôn hướng về
mình, chỉ một mình cô mà thôi.

- Cậu buồn vì chuyện
ban sáng à? - Đình Ân chợt hỏi, đưa Hiểu Đồng trở về thực tại.

- Đâu có. - Hiểu Đồng
bối rối nói, cô vội vàng thu xếp sách vở rồi đứng lên. - Chúng ta về thôi!

Quán cà phê Granttylove, vào buổi chiều tà rất
vắng vẻ, chỉ vài người khách ngồi say sưa bên những giai điệu nhẹ nhàng cùng
tách cà phê bốc khói.

Một ông lão ăn bận giản dị bước vào, ông ngồi
vào chiếc bàn quen thuộc. Rồi gọi một ly trà hoa hồng.

Thuý Nga, một cô gái cùng làm với Hiểu Đồng ra
tiếp rồi nhăn nhó quay vào.

- Có chuyện gì vậy?
- Hiểu Đồng quan tâm hỏi.

- Chắc là vì cái
ông lão kia! - Chị Phương ở quầy thu ngân hất đầu về phía ông lão cười nói.

- Thì ông ta chứ
còn ai nữa. - Thúy Nga lên tiếng càu nhàu. - Mấy hôm cậu nghỉ, lại là mấy hôm
ông ta tới. Ông ta đòi uống trà hoa hồng, nhưng khi đem ra, ông ta chưa uống đã
vội chê, chừng uống rồi càng chê dữ hơn. Nào là, tại sao không ai biết cách pha
trà hoa hồng, nào là pha trà mà làm mất mùi trà... Nói tóm lại là mình chỉ muốn
khóc thôi hà! Có phải là lỗi của mình đâu cơ chứ, là do nhân viên pha chế làm
ra mà! Lần đầu gặp ông khách khó tính như ông ta, vậy mà ông ta cứ tới hoài.

Hiểu Đồng và chị Phương bật cười trước vẻ mặt
của Thúy Nga, cô nàng này tính tình hơi trẻ con một chút. Nhìn cô ta quăng mẩu
giấy lên bàn pha chế đầy vẻ bực bội, rồi cô ta quay qua Hiểu Đồng hỏi:

- Mà này, lần trước
ông ta có hỏi thăm cậu. Cậu quen với ông lão khó tính ấy à?

Hiểu Đồng gật đầu và nói thêm:

- Lần trước là do
mình pha trà giúp ông ấy.

- Vậy cậu mau vào
pha cho ông ấy đi. Đem ra giùm mình luôn, cám ơn cậu trước! - Thúy Nga mừng rỡ
reo lên rồi vội đẩy Hiểu Đồng đi đến quầy pha chế.

- Được rồi, được rồi,
đừng đẩy nữa!

Cô pha một tách trà hoa hồng thơm lừng bưng ra
đặt nhẹ nhàng trên bàn:

- Con mời ông dùng
trà!

Tách trà vừa được đem ra thì ông lão đã ngửi
thấy mùi hương đặc biệt của nó, ông nhắm mắt hít thật sâu cảm nhận sự sảng
khoái mà hương vị trà đem lại. Sau khi mở mắt ra, ông mới nhìn Hiểu Đồng nở nụ
cười thật đôn hậu nói:

- Quả thật chỉ có
cháu mới có thể pha được vị trà mà ông muốn.

- Chỉ là cách thưởng
thức trà của ông cháu ta khác với mọi người mà thôi! - Hiểu Đồng cũng bật cười
đáp lời ông lão.

Chỉ mới gặp ông lão mới có hai lần mà Hiểu Đồng
cảm thấy mến ông vô cùng. Một con người luôn nhìn thấu đời, có ánh mắt tinh tường
và có triết lí cuộc sống cao đẹp.

Ông lão nghe Hiểu Đồng trả lời cũng bật cười lớn,
ánh mắt nhân hậu nhìn Hiểu Đồng nói:

- Vậy hóa ra hai
ông cháu ta là những kẻ lập dị trên thế giới này rồi.

Hai người có một cuộc trò chuyện vui vẻ. Lát
sau Hiểu Đồng mới lấy từ túi ra một cái bóp da màu nâu đẩy đến trước mặt ông
nói:

- Lần trước cháu nhặt
được dưới chân ghế, đem cất, mãi tới bây giờ mới có dịp gửi lại cho ông. - Hiểu
Đồng cười áy náy. - Tại vì trong bóp của ông không có địa chỉ nào hết cho nên
cháu không biết ông ở đâu để trả. Cháu cũng có đến nghĩa trang đợi ông nhưng chẳng
thấy ông đến.

Ông lão vừa nhìn thấy chiếc bóp thì biểu lộ
xúc động trên gương mặt già nua nhăn nheo. Bàn tay cũng nhăn nheo run run cầm lấy
chiếc bóp, mở chiếc bóp ra ông nhìn chằm chằm vào tấm hình trắng đen của người
phụ nữ trẻ rất xinh đẹp. Đôi mắt rưng rưng, hé môi giật giật, ông lấy tấm hình
trong bóp ra, xúc động nói:

- Đây là tấm hình
duy nhất của vợ ông mà ông có thể giữ. Nó còn quý hơn sinh mạng của ông...

Nói đến đây, ông lão chợt nghẹn lời, những giọt
nước mắt trực trào ta. Hiểu Đồng vẫn chăm chú nghe ông kể, cô với tay lấy khăn
giấy cho ông lau nước mắt.

Lau hết nước mắt,
ông lão cười xề xòa nói:

- Ây da! Ông lão
này làm xấu trước mặt cháu rồi.

- Cháu lại thấy đó
là phút chân thật đẹp nhất của đời người...

Đột nhiên có hai bóng người đi đến trước bàn của
họ. Một người dáng cao ráo thanh lịch, gương mặt cực kì quyến rũ, hai tay đút
túi quần, dáng đứng ung dung tự tại. Một người thấp lùn, bận bộ vest đen sang
trọng nhưng hai tay nắm chặt, vầng trán đổ mồ hôi, cả người khúm núm lo sợ.

Hiểu Đồng và ông lão không hẹn cùng ngó lên
nhìn hai người mới đến đó.

- Ở đây cho phép ngồi
nói chuyện trong giờ làm việc à? - Vĩnh Phong nhếch mép, ánh mắt khinh bạc nói.

- Dạ không ạ! - Quản
lí Dương lắp bắp nói.

- Vậy thì phải trừ
lương, để xem... trừ nửa tháng lương của cô ấy có được không?

- Dạ được ạ, phải cảnh
cáo để làm gương cho các nhân viên khác. - Quản lí Dương vội gật đầu đồng ý.

Hiểu Đồng tức giận đứng dậy nói:

- Anh lấy quyền gì
mà trừ lương của người khác chứ?

- Hiểu Đồng, cô
không được vô lễ với ông chủ như vậy! - Quản lí Dương vội nhắc nhở.

- Ông chủ... - Hiểu
Đồng kinh ngạc lặp lại.

- Đúng vậy, cậu ấy
chính là ông chủ mới của chúng ta. - Quản lí Dương xác nhận.

- Anh đã mua lại tiệm
rồi sao? - Vẫn chưa tin, Hiểu Đồng hỏi lại.

- Đúng vậy. - Vĩnh
Phong nhếch mép trả lời.

Sau đó cậu quay người sang quản lí Dương thông
báo:

- Bây giờ tôi muốn
kiểm tra thái độ phục vụ của các nhân viên trong quán.

- Dạ vâng, tôi lập
tức kêu mọi người đến để cậu kiểm tra liền.

Vĩnh Phong không nhìn Hiểu Đồng một lần nào nữa,
cậu lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Ngồi vào một cái bàn cách chỗ đó không xa. Quản
lí Dương vội chạy đi thông báo cho mọi người đến. Hiểu Đồng quay sang ông lão
nói:

- Cháu phải đi đây.

Rồi cô nhanh chóng hòa cùng các nhân viên
trong quán đứng thành vòng tròn bao quanh lấy cái bàn mà Vĩnh Phong ngồi. Quản
lí Dương đứng đằng sau ghế của Vĩnh Phong sẵn sàng nhận lệnh của cậu.

Hiểu Đồng nghe Thúy Nga thỏ thẻ bên tai mình:

- Anh chàng đó chẳng
phải là người vẫn thường đến tìm cậu hay sao? Bộ hai người giận nhau à?

- Im lặng đi, kẻo bị
mắng bây giờ!

Tất cả các nhân viên điều hồi hộp lo lắng nhìn
dáo dác dò hỏi. Vĩnh Phong quác mắt nhìn khắp tất cả rồi chỉ tay vào Hiểu Đồng,
ra lệnh:

- Cô, bắt đầu từ
cô. Dọn bàn này cho tôi!

Hiểu Đồng thở dài, biết ngay là cô sẽ bị chọn
mà. Cô nhìn cái bàn trống hơ trống hoác nghĩ, chẳng biết là phải dọn cái gì. Cô
tiến lên trên mấy bước hỏi:

- Anh muốn tôi dọn
gì?

- Cô là nhân viên
mà lại hỏi ông chủ như vậy ư? Bình thường cô không làm gì à? Chỉ lo tán dóc với
khách. - Vĩnh Phong nghiêm mặt hỏi.

Giận chết đi được nhưng Hiểu Đồng đành nén giận
vào lòng, môi mím chặt ném cho Vĩnh Phong cái nhìn căm tức rồi quay lưng đi đến
cái rổ đựng những cái khăn trắng, lấy một cái rồi quay trở lại. Cô dùng khăn
lau mạnh cái mặt bàn, vừa lau vừa liếc nhìn Vĩnh Phong giận dỗi. Cứ nghĩ mặt
bàn là gương mặt đáng ghét của Vĩnh Phong mà chà xát đến độ tay cô cũng thấy
đau.

- Thái độ phục vụ của
cô là như vậy sao? Chẳng phải lúc nào cũng phải tươi cười với khách à? - Vĩnh
Phong hỏi.

Hiểu Đồng bất đắc dĩ miễn cưỡng nở một nụ cười
nhăn nhó khó coi rồi định quay lưng thì...

- Cà phê.

- Tôi muốn uống cà
phê. - Vĩnh Phong lặp lại câu nói của mình khi Hiểu Đồng quay lưng lại.

Cậu nhân viên lập tức pha chế, rồi đưa Hiểu Đồng
đem ra nhưng...

- Lâu quá tôi không
muốn uống cà phê nữa. Đổi thứ khác đi...

Cứ như thế, Hiểu Đồng phải lần lượt bê hết cái
này tới cái kia. Gương mặt đỏ ửng vì giận đáng yêu vô cùng, biết rõ Vĩnh Phong
cố tình hành hạ cô nhưng không thể phản kháng lại. Đến khi mồ hôi bắt đầu nhỏ
giọt trên mặt cô thì Vĩnh Phong mới thôi và đi về.

Báo cáo nội dung xấu