Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ - Chương 15
Chương 15
Tối mấy hôm sau,
Trường Sinh tự trải chăn đệm trên giường cho mình với Hà Hoa, rồi giống như mọi
khi trước lúc ngủ lại lấy cái hộp nhỏ của hắn ra kiểm tra lần cuối cùng. Hắn đổ
hết đậu phộng lên bàn, sau đó bốc từng hạt từng hạt bỏ vào trong, vừa bốc vừa
đếm, đợi đến khi hắn bỏ hạt đậu cuối cùng vào hộp chợt phát hiện một chuyện
đáng sợ: đậu phộng… Thiếu một hạt…
Hắn cầm lấy cái
hộp, cặm cụi tìm kiếm trên bàn, cũng không thấy hạt nào sót lại. Hắn vội vàng
đổ đậu phộng lên trên bàn, đếm đi đếm lại từng hạt một nhưng vẫn thiếu một hạt.
Đếm một lần rồi lại thêm một lần nữa, hắn đếm tổng cộng năm lần nhưng kết quả
vẫn là thiếu một hạt.
Trường Sinh trừng
mắt nhìn chằm chằm vào mọi ngóc ngách xung quanh mình một lượt nhưng chẳng thấy
hạt nào trên mặt đất. Lúc hắn đổ chúng ra rất cẩn thận nên chắc chắn sẽ không
rơi xuống nền nhà, nhưng hắn vẫn ôm chút hy vọng quỳ trên mặt đất, úp sát mặt
xuống tìm dưới bàn, dưới ngăn tủ, không bỏ qua một khe hở nào, lại lục tìm
trong túi mình lần nữa rồi đến bên giường lật chăn tìm kiếm, không có, không
có… Thật sự không thấy…
Một lúc sau, Hà
Hoa vào phòng, thấy căn phòng biến thành một đống hỗn độn, chăn đệm trên giường
bị lật tung lên quăng sang một bên, cửa tủ lớn nhỏ đều bị mở ra, bàn ghế cũng
chẳng còn ở vị trí cũ. Mà Trường Sinh thì vừa mở ngăn tủ vừa lẩm bẩm không
ngừng: “Không có… Không có…”
Hà Hoa nói: “Có
chuyện gì đây? Sao vậy?”
Trường Sinh không
để ý, ra sức dời cái tủ đi, ôm chút hy vọng cuối cùng nhìn vào khe tủ, nhưng
vẫn không thấy bóng dáng hạt đậu phộng đâu cả, đậu phộng của hắn không cánh mà
bay mất rồi.
Hà Hoa hơi tức
giận: “Khuya rồi mà còn làm gì vậy, xem huynh biến phòng ngủ thành cái gì rồi,
ta nói cho huynh biết, nếu huynh không sắp xếp lại bàn ghế thì không được lên
giường ngủ!”
Trường Sinh không
tìm nữa, lúc xoay người lại thì hắn đã hốt hoảng đến độ đầu ướt đẫm mồ hôi,
thấy Hà Hoa vội la lên: “Cô có thấy đậu phộng của ta không?”
Hà Hoa không nhìn
hắn, vừa gập lại chăn màn vừa thản nhiên nói: “Không phải huynh cất hết chúng
vào hộp rồi sao?”
“Thiếu một hạt.”
Trường Sinh ấm ức nói.
Hà Hoa không để ý
lắm chỉ nói: “Ta thấy chẳng có gì ghê gớm cả, không phải chỉ thiếu một hạt thôi
ư, sao lại biến căn phòng thành như vậy?”
Trường Sinh hơi
tức giận, nhìn Hà Hoa hét lên: “Không tìm thấy, đậu phộng của ta thiếu mất một
hạt! Ta đếm rất kỹ! Ta nhớ rất rõ!”
Hà Hoa nói không
nhanh không chậm: “À… Vừa rồi ta muốn ăn đậu phộng, nên đã lấy một hạt trong
hộp…”
…
Hà Hoa tỏ ra sửng
sốt trong chốc lát, chưa kịp nghĩ đến phản ứng của Trường Sinh, thì đã trở
thành ăn trộm. Nhưng thấy hắn trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt tức giận, bộ dạng kia
giống như muốn lập tức nhảy sang đánh người. Hà Hoa chợt thấy sợ hãi, cô lui về
phía sau theo bản năng, nhưng lập tức củng cố lòng can đảm cắn răng, cố ý nói
khích: “Chỉ ăn một hạt đậu phộng của huynh mà thôi, cần gì phải trừng mắt nhìn
ta kiểu đó!”
Trường Sinh quả
nhiên nổi giận, lớn tiếng nói: “Ai cho cô lấy đậu phộng của ta!”
Hà Hoa nói: “Dù
sao ta muốn thì huynh cũng cho ta, ta thấy huynh không có ở đây thì tự lấy, có
gì ghê gớm lắm đâu.”
Trường Sinh đỏ
mặt tía tai gào lên: “Không giống nhau! Ngươi là ăn trộm! Kẻ trộm đậu phộng!”
Hà Hoa cũng lớn
tiếng mắng lại: “Huynh nói ai là kẻ trộm?! Ta là vợ huynh chỉ ăn một hạt đậu
phộng của huynh cũng không được sao?!”
Trường Sinh hét
lên: “Ngươi là đồ ăn trộm đậu phộng! Ta không cần ngươi làm vợ!”
Hà Hoa không ngờ
Trường Sinh có thể nói ra lời này, sau giây phút ngẩn người cô lại tức giận,
trừng mắt nhìn Trường Sinh nói: “Ngươi lặp lại lần nữa thử coi!”
Trường Sinh không
quan tâm ngang ngạnh quát lên: “Không cần ngươi làm vợ! Ngươi là đồ ăn trộm đậu
phộng!”
Hà Hoa tức giận
đến bốc hỏa, biết rõ là không nên, nhưng không nhịn được mắng lại: “Ai muốn làm
vợ ngươi! Ngươi là đồ ngốc!”
Trường Sinh mặt
đỏ phừng phừng, nắm chặt tay gào lên: “Ta không phải đồ ngốc! Không phải đồ
ngốc! Không phải đồ ngốc!”
“La hét cái gì!”
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, bà Tứ bước vào phòng. Mấy ngày qua bà đã
uống thuốc điều dưỡng, tạm thời kìm chế được căn bệnh, vừa rồi bà định lên
giường nghỉ ngơi thì nghe thấy trong phòng Trường Sinh có tiếng ồn ào. Bà cũng
không để ý, thầm nghĩ mặc kệ chuyện gì cuối cùng Hà Hoa cũng có thể trị được
nó, nhưng không ngờ một lát sau lại nghe thấy tiếng hai người cãi cọ trong
phòng, càng lúc càng lớn. Bà không yên lòng nên bước qua xem thử, vừa tới cửa
lại nghe được những lời cay nghiệt làm tổn thương nhau của cả hai khiến cho
bệnh tình vừa mới tạm lắng xuống dường như muốn tái phát, đầu đau như búa bổ.
Bà nghiêm mặt,
lạnh lùng nhìn hai người quát: “Đêm khuya như vậy rồi không đi ngủ còn cãi nhau
cái gì? Sợ ban ngày không đủ ồn ào sao?”
Trường Sinh nói
rất hùng hổ: “Cô ta trộm đậu phộng của cháu! Cô ta là đồ ăn trộm đậu phộng!
Không cần cô ta làm vợ nữa!”
Bà Tứ quay sang
nhìn Hà Hoa, Hà Hoa im miệng quay sang nhìn chỗ khác, nhưng không phủ nhận.
Bà Tứ nhíu mày,
quay sang nói với Trường Sinh: “Đừng nói bậy, nó là vợ cháu, không bao giờ thay
đổi được… Bà bị đau đầu, cháu tới phòng bóp đầu cho bà.” Nói xong, bà Tứ cũng
không nhìn Hà Hoa xoay người đi ra khỏi phòng.
Trường Sinh nhìn
Hà Hoa hung hăng hừ một tiếng, đi theo bà Tứ ra ngoài.
Một mình Hà Hoa
ngồi trong phòng một lúc, rồi nằm xoài trên giường lâu lâu lại đẩy cánh cửa sổ
nhìn ra bên ngoài, phòng bà Tứ vẫn sáng đèn nhưng rất im lặng. Cô nghĩ rằng bà
cháu bọn họ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, chắc hẳn bà Tứ sẽ có
biện pháp vỗ về Trường Sinh.
Trời về khuya rất
nhanh, Trường Sinh đã trở lại, rõ ràng vẫn còn tức giận cô, nhưng không còn
kích động như vừa rồi, chỉ lẩm bẩm một câu: “Bà nội gọi cô qua.”
Hà Hoa mang hài,
mới đi tới cửa đã nghe Trường Sinh hờn dỗi nói thêm một câu: “Gọi cô qua đó để
mắng tiếp! Hừ!”
Hà Hoa liếc hắn
rồi ngậm miệng lại, trong lòng có chút lo lắng đi qua phòng bà Tứ, thấy bà ngồi
khoanh chân trên giường, liền bước đến bên cạnh, cúi đầu chờ mắng.
“Cháu ăn trộm đậu
phộng của nó?” Bà Tứ mở miệng hỏi.
Hà Hoa gật gật
đầu.
“Cháu đã biết đó
là bảo bối quan trọng như mạng sống của nó, sao còn muốn ăn trộm?”
“Muốn ăn thì ăn…”
Hà Hoa nhỏ giọng thì thào.
“Muốn ăn thì ăn?”
Bà Tứ không nói gì chỉ cười một tiếng, lại nói: “Muốn ăn cháu có thể hỏi nó,
cháu biết nó nhất định sẽ cho cháu, cần gì phải ăn trộm một hạt của nó chứ?”
Hà Hoa cắn môi
không nói gì, thật ra cô đã chuẩn bị hết các câu trả lời. Nhưng cũng không biết
vì sao, mỗi khi đối mặt với bà Tứ, thì tâm trạng cô lại sinh ra một loại cảm
giác vừa kính vừa sợ bà, luôn làm cho cô cảm thấy chột dạ bất an, rõ ràng là đã
nghĩ hết những lời cần nói nhưng lúc này chẳng nói được một câu.
Trầm mặc một lát,
bà Tứ thở dài, nói: “Tội gì cháu phải làm vậy, dù thế nào cũng không nên kiếm
cớ cãi nhau với nó… Cháu cố ý làm cho bà xem phải không?”
Hà Hoa không ngờ
mánh nhỏ này bị bà Tứ nhìn ra ngay, cô giương mắt nhìn bà Tứ rồi lại cúi thấp
đầu, không biết nên nói gì cho phải.
Bà Tứ nói: “Là
ông ấy dạy cháu làm như vậy sao?”
Hà Hoa biết bà Tứ
nói đến thầy Chu, vội vàng ngẩng đầu nói: “Không phải, không phải! Là cháu tự
nghĩ ra, thầy Chu không nói gì cả, thầy ấy lo lắng bệnh tình của bà mới nhờ
cháu tới khuyên nhủ bà. Chuyện hôm nay không liên quan gì đến thầy ấy hết ạ.”
Nói xong lại thấy mình bị hớ, làm hỏng chuyện rồi, cô chán nản cúi đầu.
Bà Tứ nói: “Cháu
làm như vậy là để khuyên bà? Kéo Trường Sinh cãi nhau cho bà xem?”
Hà Hoa thẳng thắn
thật tâm nói: “Cháu không biết nên nói như thế nào với bà, cháu nghĩ nếu lòng
bà đã quyết không khám bệnh thì mặc kệ người ngoài khuyên ra sao cũng vô dụng…
Cháu chỉ nghĩ ngày đó bà dùng tài sản lớn nhất trong nhà làm sính lễ cưới cháu
làm vợ cho Trường Sinh, lại không cho cháu theo bà đi hái thuốc, nhất định bắt
cháu phải ngày ngày ở bên cạnh Trường Sinh, là muốn cháu có thể nhanh chóng học
được cách chăm sóc cho Trường Sinh. Sau này có một ngày, bà có thể yên tâm giao
Trường Sinh cho cháu… Cháu nghĩ, nếu để bà thấy cháu và Trường Sinh cãi nhau,
làm cho bà cảm thấy cháu vốn không chăm sóc tốt cho Trường Sinh, bà sẽ không
yên lòng giao huynh ấy cho cháu… Bà cũng không dám không chữa bệnh cho mau
lành… Cũng không dám… Không dám… chết…”
Tim bà Tứ run lên
vài nhịp, lại nghe thấy Hà Hoa nói tiếp: “Bà nội… Bà đừng yên tâm với cháu…
Cháu không thể làm vợ hiền dâu thảo của Trường Sinh đâu, lần trước cháu lôi
huynh ấy ra ngoài phóng hỏa đốt nhà, còn làm hại huynh ấy tè ra quần… Cháu thực
sự rất thích gây rắc rối… Giống như lần trước cháu đánh nhau với mụ góa Trần
xong thì nửa đêm chạy đi đốt đống củi nhà mụ ấy, sau này cháu không chắc sẽ
không xông vào nhà mụ ấy lấy dao chém người! Thật ra! Thật ra cháu rất thích gây
rắc rối… Không có bà trông coi thì không được…”
Bà Tứ nhìn ánh
mắt Hà Hoa vừa chân thành, vội vã vừa tha thiết, trong lòng chua xót nhưng lại
muốn phì cười, có điều bà không biểu hiện gì chỉ nói: “Cháu thích gây rắc rối
như vậy, thì bà càng không thể đi chữa bệnh được vì lúc nào cũng phải trông
chừng hai đứa mới yên tâm.”
“…”
Vẻ mặt Hà Hoa
thay đổi xoành xoạch đến mấy lần, cuối cùng giọng cô mang chút ngữ điệu thật
không biết phải làm sao: “À… Thật ra… Thật ra cháu cũng không thích gây rắc rối
đến mức đó… khoảng chừng nửa năm mới gây chuyện một lần…”
Bà Tứ bị vẻ mặt
và lời nói của cô làm cho bật cười, bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.
Hà Hoa cảm thấy
mình giống như một kẻ vô lại, nhưng nhìn bà Tứ cười như vậy thì xem như đã đồng
ý rồi phải không?
Nếu chỉ một đêm
có thể làm bà Tứ thay đổi quyết định của mình thì bà sẽ không còn là bà Tứ nữa.
Nhưng Hà Hoa đã tìm thấy hy vọng trong lời nói cũng như biểu hiện của bà. Từ
đêm đó, sau khi nói những lời này thì như càng thân thiết hơn, gần gũi hơn với
bà Tứ một chút. Sau ngày đó, cô liền bám lấy bà Tứ, có khi thì nghiêm túc, khi
thì vô lại, tóm lại là không đục thủng cái kén chăng kín trong tai bà Tứ thì
thề không bỏ qua.
Thầy Chu cũng qua
nhà mỗi ngày, mỗi lần như vậy Hà Hoa đều biết điều để cho hai người nói chuyện
riêng. Cô thường xuyên nhìn thấy thầy Chu rời khỏi phòng bà Tứ với đôi mắt đỏ
hoe. Sau đó, bà Tứ sẽ im lặng suốt nửa ngày không nói lời nào, giống như chìm
vào những chuyện xưa cũ.
Dưới sự mềm dẻo
pha lẫn kiên trì của Hà Hoa cùng với nước mắt của thầy Chu cuối cùng bà Tứ cũng
giơ tay đầu hàng. Thầy Chu vui mừng quá độ, rơi nước mắt ngay trước mặt Hà Hoa.
Về phần Trường
Sinh, Hà Hoa không biết bà Tứ đã dỗ dành hắn ra sao mà cuối cùng hắn cũng không
cãi nhau với cô vì chuyện hạt đậu phộng kia nữa. Có điều trên chiếc hộp đựng
đậu phộng của hắn có thêm một cái khóa nhỏ, mỗi lần hắn lấy nó ra đều vô cùng
cẩn thận quay lưng về phía cô, giống như sợ cô trộm không được thì nhào vô cướp
của hắn.
Hơn nữa, hắn cũng
không cho cô đậu phộng nữa. Hà Hoa đã thử mấy lần nhưng lần nào hắn cũng giống
như nắm được ‘thóp’ của cô, vênh váo tự đắc nói: “Không cho cô! Cô đã ăn trộm
một hạt rồi!”
Hà Hoa thấy được
nét mặt đắc ý lại thêm vài phần vui vẻ của hắn, bởi vì từ nay về sau hắn đã có
đủ lý do không cho cô đậu phộng để ăn nữa rồi.
Chuyện đó kéo dài
cho đến một buổi tối nọ, Trường Sinh vẫn đếm đậu phộng của hắn theo thường lệ,
sau khi đếm toàn bộ đậu phộng trong hộp, hắn lại phát hiện một chuyện đáng sợ
khác: đậu phộng… nhiều hơn một hạt…
Hắn đếm đi đếm
lại mấy lần, thật sự là nhiều hơn một hạt. Đến sau khi bốc đủ số đậu phộng bỏ
vào hộp, hắn lại bắt đầu nhìn chằm chằm hạt đậu phộng kia đến ngẩn người, làm
sao bây giờ! Nhiều hơn một hạt!
Hắn bỏ hạt đậu
lên bàn, làm bộ như không để ý tới không nhìn thấy nó, cứ đi vòng vòng trong
phòng mấy lần. Nhưng bất luận là đi đến đâu cũng đều nhìn thấy hạt đậu rõ rành
rành nằm ngay giữa bàn thật chướng mắt. Hắn đem hạt đậu phộng bỏ vào tách trà,
dùng nắp đậy lại, rồi bò vào chăn trùm kín mít, như vậy thì không thể nhìn thấy
nữa… Nhưng hắn cứ lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, trong lòng cứ cảm thấy
bất an…
Cuối cùng, lúc
nửa đêm hắn bò khỏi giường, ra phía sau phòng đào một cái hố, vùi hạt đậu thừa
kia xuống dưới, hắn mới hoàn toàn an tâm.

