Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ - Chương 29

Chương 29

Trường Sinh ghé
vào cạnh giường lò, nhếch quai hàm nhìn ông nội vừa ăn đậu phộng vừa uống rượu.
Mỗi lần uống một ngụm ông nội của cậu đều nhấm nháp từng chút kỹ càng mùi vị
của hạt đậu, vẻ mặt kia làm Trường Sinh nhìn thấy mà chảy nước miếng ròng ròng.

Ông nội Trường
Sinh ngồi ở bên cạnh giường lò híp mắt cười với Trường Sinh, lấy đũa gắp hạt
đậu phộng cuối cùng trong đĩa đưa cho Trường Sinh.

Trường Sinh vội
vàng trèo lên giường lò, há miệng thật to.

Ông của Trường
Sinh bỏ đậu phộng vào miệng Trường Sinh, nhìn cậu nuốt hết, mới hỏi: “Ăn ngon
không?”

Trường Sinh liếm
môi, lắp ba lắp bắp: “Mặn…”

Ông Trường Sinh
cười nói: “Mặn một chút nhắm rượu mới ngon…” Nói xong tự rót một chén, giơ lên
bên miệng, thấy Trường Sinh nghiêng đầu nhìn mình, ông lại ngừng động tác, đưa
chén đến trước mặt Trường Sinh nói: “Chàng trai, cạn chén.”

Trường Sinh chớp
mắt mấy cái, nhận lấy, cậu cúi đầu nhìn thấy thứ trong chén trong veo giống như
nước, ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch.

“Khụ… Khụ…”
Trường Sinh cay đến nỗi chảy nước mắt.

“Ha ha ha… tiếp
nào chàng trai!” Ông Trường Sinh vỗ đùi, cười sang sảng.

Trong nhà bếp, bà
Tứ đang đun nước, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trường Sinh không biết bước vào từ
khi nào, trong tay cậu đang cầm một cái đĩa trống không.

“Làm sao vậy?” Bà
Tứ mỉm cười với Trường Sinh, khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung mang theo vài phần
thương yêu của người mẹ.

Trường Sinh đi
lên phía trước, đưa chiếc đĩa không về phía bà: “Hết đậu phộng rồi, ông muốn
thêm.”

Bà Tứ đón lấy
chiếc đĩa, thuận tay xoa đầu Trường Sinh. Bà đặt chiếc đĩa không lên bệ bếp, bỏ
một ít đậu phộng lấy từ trong một gói to vào nồi, Trường Sinh ngơ ngác nhìn nồi
và bếp, nghe thấy tiếng hạt đậu phộng tanh tách nứt ra trong nồi.

Bà Tứ ngoảnh đầu
lại, nhoẻn miệng cười, đưa một nắm đậu trong gói cho Trường Sinh: “Cất vào đâu
đó mà ăn.”

Trường Sinh nhận
đậu phộng rồi nhìn một chút, sau đó xoay người chạy về phòng, đem đậu phộng đưa
đến trước mặt ông nội, nói: “Ông ăn cái này đi, cái này ăn ngon.”

Ông Trường Sinh
khen: “Cháu ngoan, biết hiếu thuận với ông rồi.” Nói xong cầm một hạt đậu phộng
thả vào trong miệng, sau đó ông nở một nụ cười thỏa mãn, nói, “Ừ, ngon lắm.”

Trường Sinh nhếch
miệng cười, đem hết chỗ đậu phộng đưa cho ông nội.

Ông Trường Sinh
lại nhét đậu phộng vào trong túi Trường Sinh, nói: “Trường Sinh thật hiếu thảo,
ông nội thưởng cho cháu, mang nó chia cho các bạn cùng ăn đi.”

***

Phía sau thôn,
một đám trẻ con tụ tập dưới tàng cây táo, nghểnh cổ lên ngóng đồng bọn đang vặt
táo trên cây.

“Bên này, bên này
nhiều!”

“Không phải! Cậu
xem chỗ ấy có một đống táo đỏ, nhất định rất ngọt.”

“Hái nhiều vào,
thêm nữa đi!”

“Nó là của ta!
Của ta!”

“Đừng tranh, đừng
tranh mà, mọi người đều có phần, chỗ này còn rất nhiều táo!”

Dưới tàng cây bọn
trẻ la hét ầm ĩ, mỗi đứa đều tự kéo căng vạt áo ra hứng táo, có đứa nhặt được
một bọc đầy táo. Trong đám nhóc có một đứa trẻ nghiêng đầu nhìn xuống, thấy
Trường Sinh ngơ ngác đứng một bên, cậu thuận tay lấy một quả táo trong áo mình
ném cho Trường Sinh, nói: “Cho này.”

Quả táo đập vào
ngực Trường Sinh, rồi rơi xuống, Trường Sinh cúi đầu kinh ngạc nhìn một lát,
sau đó cúi người nhặt lên, lấy áo lau lau rồi bỏ vào miệng.

Đứa trẻ kia nhìn
Trường Sinh cười, lại lấy một quả táo từ trong túi ra, tiến lên hào phóng đưa
cho Trường Sinh, nói: “Lúc nãy tớ hái được rất nhiều, cho cậu thêm quả nữa
này.”

Trường Sinh lẳng
lặng nhận quả táo, cẩn thận nhét vào trong túi. Hắn nhớ tới lời ông nội nói,
sững sờ một lát, rồi thò tay vào túi khác bốc một nắm đậu phộng đưa cho cậu bé
kia.

Đứa bé kia hơi
giật mình, ngẩn người đưa tay muốn nhận lấy, nhưng không biết ai ở phía sau hét
một câu: “Làm gì vậy, Mạc Ngư đang làm gì thế… Ôi? Đồ ăn của kẻ ngốc mà cậu
cũng dám nhận sao, cẩn thận ăn xong hóa ngốc đấy.”

“Ha ha…” Một đám
trẻ cười chạy đi.

Cậu nhóc kia cũng
thụt tay lại, xoay người chạy theo đám trẻ.

Dưới tàng cây
táo, chỉ còn lại một mình Trường Sinh đứng đó, ngốc nghếch giơ cánh tay ra.

***

Trường Sinh đi
một mình đến ngôi nhà bỏ hoang trong thôn, cậu vào trong sân, rồi vòng qua sau
các phòng, có một cô bé chiếm chỗ ngồi thường lệ của cậu, cô bé đang khóc tức
tưởi.

Cậu không để ý,
bước tới ngồi vào chỗ của mình như thường lệ.

Đứa bé gái phát
hiện có người, vội vàng ngẩng đầu lau nước mắt, lặng lẽ quan sát Trường Sinh.

Trường Sinh nhặt
một nhánh cây nhỏ cúi đầu đào một hố trên mặt đất, móc một quả táo ra chôn vào
trong đó.

Cô gái nhỏ
nghiêng đầu tò mò nhìn, nhịn không được mở miệng hỏi: “Sao cậu lại đem táo đi
chôn?”

Trường Sinh giống
như không nghe thấy, cũng chẳng đáp lại, dùng chân giẫm giẫm xuống đất lấp kín
hố.

Cô gái nhỏ thương
cảm nói: “Là bọn nó cho cậu à…”

Trường Sinh vẫn
không đáp lại, lấy đậu phộng từ trong túi ra, xem chúng như báu vật đặt trong
lòng bàn tay bắt đầu đếm.

Cô gái nhỏ chu
môi, tủi thân nói: “Bọn nó không cho tớ…”

Một hạt, hai hạt,
ba hạt… Trường Sinh gẩy gẩy mấy hạt đậu phộng, đây là ông nội thưởng cho cậu,
chúng còn quý giá hơn quả táo kia nhiều.

Cô gái nhỏ thấy
Trường Sinh không để ý đến mình, giọng nói dường như sắp bật khóc: “Bọn nó
không muốn chơi với tớ…cậu chơi cùng tớ, được không…”

Trường Sinh giống
như không nghe thấy và cũng không quay đầu lại, lại gạt gạt mấy hạt đậu phộng,
chọn một hạt to nhất bỏ vào trong miệng.

“Tớ biết bọn nó
cũng không muốn chơi với cậu, vậy hai ta chơi cùng nhau đi… Được không…”

Trường Sinh ăn ba
hạt, rồi lại bốn hạt…

“Nhà của tớ cũng
có đậu phộng, tớ lấy đậu phộng cho cậu ăn…”

Năm hạt, sáu hạt,
bảy hạt…

“Nhà của tớ còn
có kẹo nữa, mẹ tớ mua ở trên thị trấn, ngon lắm, tớ chia cho cậu ăn…”

Tám hạt, chín
hạt…

“Hu hu… cậu muốn
ăn cái gì nhà tớ cũng có… hu hu… cậu chơi tớ đi… Tớ không phải là quái vật… hu
hu… hu…”

Lúc Trường Sinh
ăn đến hạt thứ ba mươi mốt, thấy trên mặt cô bé nước mắt nước mũi đã tèm lem,
cô bé đang ngồi gào khóc. Rốt cuộc cậu dường như đã ý thức được bên cạnh có
người, nghiêng đầu nhìn cô bé, có chút bất an dịch mông sang một bên, lặng lẽ
nhìn một cái, rồi lại xê mông sang một chút nữa.

Cô bé có lẽ thấy
Trường Sinh đang trốn mình, lại khóc càng thương tâm hơn.

Trường Sinh quay
người nhìn cô bé, vặn vặn ngón tay. Sau một lúc lâu, cậu do dự khều khều cô bé,
cúi đầu vươn tay, cậu đưa đậu phộng qua cho cô bé.

Cô bé khóc một
lúc lâu mới phát hiện có một bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, ngẩng đầu
nhìn Trường Sinh.

“Ông nội thưởng
đậu phộng cho ta, cho ngươi ăn.”

Cô bé ngừng khóc,
đôi mắt đỏ hoe vẫn còn ngân ngấn nước mắt, cô bé hít mũi một cái, đưa tay đón
lấy đậu phộng, nhỏ giọng nói: “Cám ơn…” Nói xong đem đậu phộng bỏ vào trong
miệng, vừa nhai vừa nói: “Ngon ghê… Đậu phộng ông nội cậu thưởng cho cậu ăn
ngon thật… còn ngon hơn kẹo nhiều…” Nói xong nước mắt lại trào ra, nhưng khóe
miệng lại cong lên, nở nụ cười vô cùng sáng lạn.

***

Trường Sinh gánh
hai thùng nước cho thầy Chu, lại giúp thầy chẻ củi rồi bó chúng lại, làm mọi
việc vô cùng gọn gàng.

Trong phòng, học
sinh tan lớp, tốp năm tốp ba túm tụm về nhà. Thầy Chu đi ra, thấy Trường Sinh,
cười nói: “Lại phiền cháu rồi, tự ta làm cũng được mà… Cháu có đói bụng không?
Ở chỗ ta có điểm tâm người ta mang tặng, vào phòng ngồi một lát, ta lấy cho
cháu.”

Trường Sinh lắc
đầu: “Bà nội sắp về.”

Thầy Chu nhợt
nhạt cười, nói: “Đúng vậy, đã đến giờ Thìn rồi, nên đến chờ bà nội cháu thôi.”

Trường Sinh gật
đầu, xoay người rời đi.

Đầu thôn, bà Tứ
gùi giỏ trúc trở về, từ xa đã thấy Trường Sinh chạy lên đón.

“Hôm nay cháu
gánh nước cho thầy Chu, chẻ cả củi nữa.” Trường Sinh vừa nhận lấy giỏ trúc, vừa
vội vàng báo cáo với bà nội.

Về đến nhà,
Trường Sinh được bà nội thưởng cho hai hạt đậu phộng, cậu chạy về phòng bỏ vào
cái hộp nhỏ.

Lại được thêm hai
hạt, cậu lại nhận được phần thưởng, cậu làm thật nhiều chuyện tốt, một hạt, hai
hạt, ba hạt…

***

Trong ngôi nhà bỏ
hoang, Trường Sinh ngồi bên thềm đá ngẩn người nhìn trời.

“Trường Sinh…”
Một cô gái xinh đẹp đi đến, cười nói: “Muội biết huynh ở chỗ này mà.”

Trường Sinh từ từ
quay đầu nhìn cô gái một cái, cũng không có phản ứng gì thêm, tiếp tục nghểnh
cổ ngẩn người.

Cô gái ngồi xuống
bên cạnh Trường Sinh, khoanh tay trên đầu gối, kéo má Trường Sinh sau đó cũng
ngồi lặng lẽ, có chút không vui nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Thật không hiểu cả
ngày huynh nghĩ gì nữa…”

Trường Sinh không
để ý đến cô gái, cô gái dường như đã quen với điều đó, nhún vai không sao cả,
nghĩ một lát, cười tủm tỉm nói: “Gần đây huynh làm được bao nhiêu chuyện tốt?
Chắc được thưởng không ít rồi!”

Đề tài này dường
như khơi gợi được hứng thú của Trường Sinh, hắn giống như thật đắc ý ra sức gật
đầu, sau đó lấy trong túi ra một nắm đậu phộng, đưa đến trước mặt cô gái, nói:
“Của ta hết, ta làm thật nhiều chuyện tốt.”

Cô gái cười hì
hì: “Cho muội một hạt.”

Trường Sinh thu
tay lại nhìn một chút, chọn một hạt đậu phộng vừa to vừa chắc đưa cho cô gái.
Cô gái nhận lấy ăn, cười nói với hắn: “Ngon thật.”

Trường Sinh cũng
nhếch miệng cười, rồi lại cúi đầu chăm chú đếm.

Cô gái ôm đầu gối
ngồi trong chốc lát, đỏ mặt vừa vui mừng vừa thẹn thùng mở miệng nói: “Muội
phải lập gia đình.”

Trường Sinh dường
như nghe mà không hiểu chỉ ừ một tiếng, đem số đậu phộng đã đếm xong cẩn thận
thả vào trong túi.

Cô gái quay đầu
nhìn: “Chàng là Bộ đầu trong nha huyện, muội phải gả lên thị trấn.”

“Ừ.” Trường Sinh
lại lên tiếng.

Cô gái cong môi
lên, có chút không vui nói: “Huynh không lưu luyến chút nào sao.”

Trường Sinh nhìn
cô gái chớp mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt.

Cô gái không
buông tha tiếp tục truy: “Muội gả cho người ta rồi sẽ không ở trong thôn này
nữa, cũng không biết bao lâu mới có thể trở về một lần… Không thể cùng ngồi ở
đây với huynh nữa, cũng không còn được ăn đậu phộng của huynh nữa …”

Trường Sinh nhìn
cô nghĩ một lát, rồi nói: “Ta giữ lại cho cô, chờ cô trở về ăn.”

Cô gái thuận
miệng cười nói: “Tốt, muội muốn có thật nhiều.”

Trường Sinh cong
khóe miệng lên, rồi cũng đáp lại bằng một nụ cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3