Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 145

Chương 145: Lâm
Tam tiên trưởng.

“Mẹ nó chứ, ngươi muốn gì ta đây không phải không biết nhé, còn
dám trước mặt lão tử làm bộ sao. Muốn làm trang B là được sao, lão
tử so với ngươi còn nhiều kinh nghiệm hơn.” Lâm Vãn Vinh thầm ‘hừ’ một
tiếng, trên mặt lại ra vẻ mơ hồ, nghi hoặc nhìn Triệu Khang Trữ hỏi:

- A, tiểu vương gia vừa rồi là nói với ta sao? Chẳng lẽ tiểu vương
gia trước đây có quen tại hạ ư? Thật là hết sức vinh hạnh.

Triệu Khang trữ cười:

- Cho dù là trước kia không quen, nhưng sau hôm nay chỉ sợ không ai
không biết ngươi đó. Lâm Tam, chỉ thấy qua khả năng đối câu của ngươi, quả
nhiên không phải người tầm thường. Ngày sau có thời gian rảnh, tiểu
vương thật rất muốn cùng ngươi đàm đạo một phen.

- Cảm ơn tiểu vương gia yêu thương, tiểu vương gia người là vương tử
long tôn, là tinh hoa của quốc gia như mặt trời ban ngày, lại luôn bận
bịu việc công. Lâm Tam chỉ là một kẻ dân thường, sao dám cùng người
nói chuyện.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.

Triệu Khang Trữ đương nhiên không hiểu hàm ý trong câu nói của hắn,
đưa tay vuốt tóc rồi khẽ phất tay, tùy tùng lập tức đưa lên một bức
họa. Hắn cầm lấy cười nói:

- Lạc đại nhân, hôm nay thi câu đối, bản vương đã thua, đây là bức
“Phong tuyết quy nhân” mà tiểu vương mấy năm trước đã xin được của Văn
Trường tiên sinh, hôm nay xin đem tặng lại cho Lạc đại nhân.

Lạc Mẫn vội ôm quyền từ chối:

- Không dám không dám, hôm nay tỷ thí đối câu chính là do Lâm Tam
cùng Trầm tiên sinh đấu nhau, hạ quan nào có liên quan, Lạc mỗ vô công
sao có thể thụ lộc?

Triệu Khang Trữ gật đầu:

- Tiểu vương gia đã nói, đương nhiên phải giữ lời. Lâm Tam, vậy ta
đem bức “Phong tuyết quy nhân” tặng cho ngươi.

Đưa tiền đương nhiên phải lấy, Lâm Vãn Vinh liền nhận lấy bức họa
rồi cười hì hì:

- Đa tạ tiểu vương gia tặng tranh đẹp. Chỉ có điều ta vốn là một
kẻ thô lỗ, đối với tranh ảnh không biết thưởng thức. Tiểu vương gia đã
hậu đãi như vậy, tại hạ cũng không dám lấy làm của riêng. Như vậy
đi, hôm nay là ngày mừng thọ của lão thái thái, vậy xin mượn hoa dâng
Phật, đem bức ‘Phong tuyết quy nhân’ này làm lễ vật mừng thọ, kính
tặng lão thọ tinh vậy.

Trong đại sảnh chợt có ai cất lên một tiếng kinh thán, Lâm Tam làm
chiêu này cực kỳ vi diệu, một tên gia đinh nhỏ xíu như hắn, sao có
thể dám nhận tranh tiểu vương gia tặng chứ? Lúc này đem tranh chuyển
qua tặng lại cho lão thái thái, cả người cả ta đều có lợi, lưỡng
toàn kì mĩ.

Lão thái thái cũng là người hiểu biết, bèn mỉm cười:

- Lâm tiểu ca quá khách khí rồi, cái này sao ta có thể nhận chứ?

Lâm Tam nghiêm túc nói:

- Lão thọ tinh, cái này chính là người nên nhận. Hôm nay ta cùng
Trầm huynh đối câu qua lại, là vì hứng thú, nhưng cũng là để chúc
thọ người, lão thọ tinh hồng phúc tề thiên, tranh đẹp tặng thọ tinh,
đó chính là thiên kinh địa nghĩa.

Lạc Ngưng cười thản nhiên:

- Nãi nãi, đây là một phần tâm ý của Lâm đại ca, xin người hãy
thu nhận.

Lão thái thái vui mừng đến nỗi cười không ngậm miệng lại được:

- Nếu đã như vậy, ta cũng không khách khí nữa.

Lão phu nhân liền gọi người tới nhận bức danh họa, không khí trong
sảnh nhất thời náo nhiệt lên. Hôm nay Trữ vương gia dẫn người tới
chúc thọ, rồi Lâm Tam lại đánh bại vua câu đối Trầm Bán Sơn, đám tài
tử phương Nam quả thực hết sức cao hứng.

Đợi mọi người uống xong chén trà, Triệu Khang Trữ thấy mọi người
đang vui vẻ, cao hứng bèn nói:

- Hôm nay lại náo nhiệt như vậy, tiểu vương ở đây cũng hứng chí
lây. Hôm nay ta cũng mang theo bên mình mấy vị sư phó có chút kĩ xảo,
chi bằng để ta mời bọn họ ra làm mấy trò nhào lộn, diễn tuồng giúp
vui. Lạc đại nhân thấy thế nào?

Lạc Mẫn thấy hắn không đề xuất tỷ thí, trong lòng nhất thời nhẹ
nhõm, cười nói:

- Tiểu vương gia sao lại khách khí như vậy, hạ quan vô cùng cảm
kích.

Triệu Khang Trữ khoa tay một cái, liền có vài nghệ nhân chuyên làm
các trò tạp kĩ trong giang hồ tiến ra, hình thành nên các đội hình,
muốn đu dây có đu dây, muốn đi trên dây có đi trên dây. Chỉ một lúc sau
tiếng hoan hô ủng hộ đã vang lên không ngừng, không khí hết sức nhiệt
náo, lão phu nhân thấy vậy đương nhiên trong lòng cũng thấy vui vẻ,
ngay cả Lạc Ngưng thích thú lén nhìn bọn họ biểu diễn.

Lâm Vãn Vinh thầm gật đầu, tên Triệu Khang Trữ này, rõ ràng là
đã có chuẩn bị kĩ càng mà đến, không chỉ mang theo vua câu đối Trầm
Bán Sơn, ngay cả đám Sơn Đông mãi võ cũng đem tới không ít, ý định
mua chuộc lấy lòng Lạc Mẫn hết sức rõ ràng, cũng không biết lão
Lạc này nghĩ thế nào đây.

Triệu Khang Trữ thấy mọi người xem đến nhập thần, trong lòng hết
sức mãn ý, lại vung tay lên, đám tạp kỹ liền lui ra. Bên ngoài cửa
bỗng có một vị tiên phong đạo cốt bước vào, là một lão đạo râu tóc
bạc trắng hết sức phiêu hốt, đối diện với lão phu nhân thi lễ:

- Bần đạo là Huyền Huyền Tử của Tùng Vân Quán, chúc cho lão phu
nhân phúc thọ song toàn.

Lão phu nhân vội đáp:

- Tiên trưởng mau miễn lễ.

Triệu Khang Trữ lúc này đứng lên giới thiệu:

- Lão phu nhân, vị Huyền Huyền Tử đạo trưởng đây pháp lực cao
cường, danh tiếng vang xa, hôm nay tiểu vương đặc biệt mời người đến
làm chút pháp thuật để chúc thọ lão phu nhân.

Huyền Huyền Tử râu tóc bạc phơ, thoạt trông rất có nét như tiên
nhân đắc đạo, Lâm Vãn Vinh thầm nhủ: “Mẹ nó chứ, chỉ cần nhuộm cho râu
tóc trắng ra là có thể xưng là tiên trưởng sao? Tiền hương hỏa há có
thể dễ kiếm thế sao?”

Lão thái thái cũng là người sùng đạo, thấy vị đạo trưởng tiếng
tăm lừng lẫy như vậy lại đến đây vì mình chúc thọ, vội vàng đứng
dậy đem bánh chúc thọ ra mời thì Huyền Huyền Tử lại nói tiếp:

- Hôm nay là đại thọ của lão phu nhân, bần đạo không biết tặng
gì, thôi thì xin thi triển một ít pháp thuật để cùng chư vị kết mối
thiện duyên.

Lão lấy ra một bát nước trong, lại lấy ra ba cây đũa vuông dài,
nhúng một đầu đũa từ từ vào nước cho đến khi nước ngập đến nửa
đũa, sau đó chụm ba cây đũa lại với nhau, mỉm cười nói:

- Mời các vị thí chủ quan sát kỹ.

Lão lấy bát nước trong kia lên, trong ánh mắt chăm chú của mọi
người, đem ba cây đũa từ từ cắm vào trong bát. Ba cây đũa hơi cong
lại, Huyền Huyền Tử cấp tốc đi vòng quanh bát nước mấy vòng, miệng
niệm chú:

- Thái Thượng Lão Quân, Tam Thanh Đạo Tôn, cấp cấp như lệnh,
đứng...

Thật là kì quái, ba cây đũa kia gốc đang chụm lại một chỗ, từ từ
bắt đầu đứng thẳng lên. Cây đũa trong nước lại dựng đứng lên, đây
chính là điềm lành, trong đại sảnh nhất thời ‘ong ong’ nổi lên một
trận, vị Huyền Huyền Tử này quả nhiên là tiên nhân, pháp lực phi
phàm.

Lão phu nhân kích động nói:

- Tiên sư, xin mời an tọa! Người đâu, mau lấy tiền hương hỏa dâng lên
tiên sư!

Huyền Huyền Tử râu dài quá rốn, nét mặt tươi cười, vừa nhìn
trông thật như một vị tiên nhân đắc đạo. Lâm Vãn Vinh cười sặc ra một
tiếng: “Ta khinh, vị ‘tiên sư’ này so với lão tử cũng chỉ là hạng tôm
tép, cái rắm chó gì mà tiên pháp thần công? Nói xin lỗi chứ trình
độ kỹ thuật của ngươi quá kém cỏi, làm cho cây đũa đứng thẳng trong
nước hả, từ mười tuổi lão tử đã không thèm chơi trò này rồi.”

Đại tiểu thư thấy hắn xem thường tôn trưởng như vậy, liếc mắt
nhìn hắn, nhỏ giọng nói:

- Tên chết tiệt nhà ngươi cười cái gì, không cẩn thận không tiên
trưởng nghe được lại trừng phạt ngươi.

“Ài, thời phong kiến người ta quá mê tín nên mới xuất hiện cái
bọn này, tiên sư, tiên trưởng cái rắm ấy. Hắn mà là tiên trưởng, vậy
ta đây chính là Thái Thượng Lão Quân.” Lâm Vãn Vinh cười đau cả bụng,
nhưng nghĩ đến đạo nghĩa giang hồ, hắn cũng không vạch trần ra. Nói
trắng ra, Lâm Vãn Vinh từng dùng chiêu rửa tay trong dầu sôi, cùng với
trò đũa đứng trong nước cũng giống nhau, đều là dùng phương pháp bịp
bợm, hắn với Huyền Huyền tử cũng có thể nói là người đồng đạo,
mọi người đều là hành tẩu giang hồ kiếm chén cơm ăn, không tố cáo
thủ đoạn kiếm cơm của nhau, chính là đạo nghĩa giang hồ.

Triệu Khang Trữ đang mỉm cười, chợt thấy Lâm Tam vẻ mặt quỷ dị,
ánh mắt lộ vẻ khinh miệt, hắn nhịn không được khẽ ‘hừ’ một tiếng,
mỉm cười nói:

- Lâm Tam, ngươi đối với đạo pháp của tiên trưởng có điều gì dị
nghị vậy?

- Vừa rồi, rất hay, rất hay!

Lâm Vãn Vinh cười nói, nhưng trên mặt lại không có một chút vẻ tôn
kính nào: “Đều là người trong nghề, không chỉ ra thủ đoạn của ngươi
thì thôi, ngươi cũng đừng mong lừa gạt ta.”

Huyền Huyền Tử thấy Lâm Tam áo xanh nón nhỏ. nguyên lai chỉ là
một hạ nhân, lão phẩy cây phất trần:

- Đứa nhỏ vô tri, sao lại dám báng bổ Tam Thanh đạo tôn!

Lạc Ngưng thấy tiên trưởng đối với Lâm Tam có thành kiến như vậy,
vội vàng tới cạnh Lâm Vãn Vinh nói:

- Lâm đại ca, vị tiên trưởng này sợ là có chút pháp lực, huynh
chớ có nên khinh thị đắc tội với ông ấy, coi chừng ông ta thi pháp
hại huynh đó.

“Ừm, tiểu nữ này đối với ta cũng không tệ, không uổng công ta đã
quan hoài nàng lúc nãy.” Lâm Vãn Vinh bật cười:

- Không sao, lão là Huyền Huyền Tử tiên trưởng, ta đây cũng là Lâm
Tam tiên trưởng, mọi người đều là kẻ thắp hương trong miếu, không ai
ngại ai.

Lạc Ngưng mím miệng cười khẽ:

- Lâm đại ca, huynh nói chuyện thì thật không biết câu nào là thiệt
câu nào là giả nữa.

Đại tiểu thư đứng cạnh nghe hai người nói chuyện, ho khan một
tiếng:

- Lâm Tam, tiểu vương gia đang nhìn ngươi kìa.

Lạc Ngưng trong lòng kinh hãi, quay đầu nhìn lại, thấy tên tiểu
vương gia kia quả nhiên đang mỉm cười nhìn sang bên này. Triệu Khang Trữ
nhìn Huyền Huyền Tử tiên trưởng nháy mắt một cái, lão đạo sĩ liền
nhìn Lâm Vãn Vinh:

- Vị tiểu thí chủ này, ngươi không phải là đối với Tam Thanh đạo
tôn có cái gì hoài nghi chứ? Bần đạo xin khuyên tiểu hữu một câu,
với đạo hạnh của ngươi, nên nghi chính mình chớ đừng hoài nghi đạo tôn.

Lâm Vãn Vinh khẽ nhíu mày: “Con mẹ nó chứ, lão tử đã mặc các ngươi
làm ăn, chủ tử nhà ngươi lại còn kêu ngươi chủ động tới đây khiêu
chiến với ta?” Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, quay sang Lạc Ngưng thầm thì
mấy câu.

Lạc Ngưng nghi ngờ hỏi:

- Lâm đại ca, huynh muốn lấy nước muối làm gì?

Lâm Vãn Vinh cười ha hả đáp:

- Cũng chẳng có gì, ta cũng muốn làm tiên trưởng một lúc đó mà.
Nàng nói Lạc Viễn đi kiếm mấy miếng đậu hũ, chuẩn bị thêm ít nước
muối thật mặn, sự tình còn lại, cứ nhìn ta là hiểu hết.

Lạc Ngưng mang theo nghi vấn mà đi, Lâm Vãn Vinh quay sang nhìn Huyền
Huyền tử, cười nói:

- Tiên trưởng, vừa rồi là người nói với ta sao?

Huyền Huyền Tử phẩy phất trần một cái rồi đáp:

- Đúng vậy!

Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu: “Hà tất phải vậy, ta vốn là muốn che
giấu cho ngươi, không ngờ tên giả tiên trưởng nhà ngươi lại bị tiểu
vương gia xúi giục, xui xẻo tới kiếm ta gây sự.” Lâm Vãn Vinh sải chân
bước tới:

- Tại hạ chỉ là một tên gia đinh nhỏ xíu, đối với Tam Thanh đạo
tôn đương nhiên là vô cùng tôn sùng, đối với đạo trưởng lão nhân gia
người cũng là thật lòng khâm phục.

Huyền Huyền Tử tiên trưởng vẻ mặt đắc ý, khẽ mỉm cười, theo
thói quen lại giơ tay vuốt râu. Hắn lại hỏi tiếp:

- Tiên trưởng, cái việc đứng thẳng trong nước, có phải là thần
công pháp lực sở trường của người chăng?

Huyền Huyền Tử gật đầu đáp:

- Bần đạo từ nhỏ khổ tu, qua hơn sáu mươi năm, lại mấy lần được
Thái Thượng Lão Quân trong mộng điểm hóa, mới có được chút pháp lực
này. Thật xấu hổ, xấu hổ!

“Hàng loại hai mà cũng muốn le lói, lão tử đây khinh.” Lâm Vãn
Vinh vốn định cho hắn một đường lui, vậy mà lão đầu này nhận lệnh
của Triệu Khang Trữ trực tiếp tới làm khó hắn, đã vậy hắn cũng
phải lộ ra chút ít bản sự cho biết.

- Tu luyện hơn sáu mươi năm đã có được công lực như thế, tiên
trưởng thật là cường hãn.

Lâm Vãn vinh giơ ngón cái lên cười nói.

Lão đạo đang mỉm cười đắc ý, lại nghe tên gia đinh kia nói tiếp:

- Tiểu đệ đây khổ luyện mất một tuần trà công phu, hôm nay lớn
mật, cũng muốn làm thử tiên pháp đũa đứng trong nước một phen.

Lâm Vãn vinh lời này vừa ra, đã khiến người nghe kinh hãi, pháp
lực vừa rồi của tiên trưởng, chính là bọn họ đích thân chứng kiến,
tên Lâm Tam này không phải là muốn tìm chết chứ, đại tiểu thư sắc
mặt lo lắng, khẽ dậm dậm chân: “Tên chết tiệt nhà ngươi sao lại lỗ
mãng như vậy chứ!”

Huyền Huyền Tử tiên trưởng sắc mặt biển đổi, Lâm Vãn Vinh cười
hắc hắc, lấy ra ba cây đũa sạch đầu vuông, hướng xung quanh vuốt cằm
nói:

- Mời mọi người cùng xem cho kỹ.

Lâm Vãn vinh bắt chước bộ dạng của Huyền Huyền Tử, chậm rãi
nhúng ba cây đũa đầu vuông ấy vào trong nước, đem ba cây dài ngắn
giống nhau tụ lại một chỗ. Thấy ba cây đũa có chút nghiêng lên, Lâm
Vãn Vinh trong lòng căng thẳng:

- Lâu rồi ta không luyện tập, có chút không quen tay.

Hắn cười hắc hắc, bắt chước tên thần côn kia đi vòng quanh bát
nước, miệng lẩm bẩm niệm chú:

- Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, Đại Từ Đại Bi chú, mau mau hiển
linh, đứng lên cho ta!

Ba cây đũa hơi nghiêng một chút, liền ổn định lại ngay, từ trong
nước từ từ đứng thẳng lên. Mọi người nhìn thấy đều trợn tròn mắt,
Huyền Huyền Tử khi xuất ra tiên pháp này, đó là do người ta đã khổ
tu sáu mươi năm mới được, tên Lâm Tam này đâu có bao nhiêu tuổi, làm sao
lại có được công pháp đến bực này, chẳng lẽ hắn cũng là tiên
trưởng? Quái sự hàng năm đều có, riêng năm nay lại đặc biệt nhiều,
không nghĩ tới một tên gia đinh nhỏ xíu của Tiêu gia thế nhưng lại có
tiên pháp, trong đại sảnh bắt đầu ồn ào cả lên.

Lạc Ngưng cùng đại tiểu thư bụm chặt miệng, thật không dám tin
tưởng điều đang xảy ra trước mắt. Lạc lão thái thái lại càng kinh
hãi hơn:

- Lâm tiểu huynh đệ, ngươi từ đâu mà học được tiên pháp, sao lại
giống pháp thuật tiên trưởng như đúc vậy?

Những lời này, không nghi ngờ gì đã làm mất hết mặt mũi của
lão đạo, Huyền Huyền Tử sắc mặt chợt trắng chợt đỏ, ‘hừ’ một
tiếng nói:

- Chỉ là nhại lại như vẹt mà thôi.

Lâm Vãn Vinh vốn là định thấy xong thì lui, chợt nghe câu đó, không
nhịn được lắc lắc đầu, vị tiên trưởng tiền bối này thật là chấp mê
bất ngộ quá đi. Hắn cười hắc hắc, lạnh giọng nói:

- Đạo trưởng, ta đây vốn không có học qua tiên pháp gì cả, cái
này bất quá chỉ là trò bịp thôi, không biết chút tài lẻ này có
nhập được vào pháp nhãn của ngài không?

Huyền Huyền Tử sắc mặt trắng bệch, nói nói gì. Lâm Vãn Vinh
cười nói:

- Tiên trưởng, tiên pháp của người ta đã học xong. Nhưng mà tại hạ
cũng có một tiểu pháp môn, không biết tiên trưởng có học được không?

Huyền Huyền Tử không dám đáp lời, trộm liếc nhìn Triệu Khang
Trữ, thấy tiểu vương gia sắc mặt không chút biểu tình cũng không quay
đầu lại thì biết mình không còn đường lui đành nghiến răng nói:

- Vậy ngươi cứ thử làm xem nào.

Động tác của hai người bọn họ đều lọt vào mắt Lâm Vãn Vinh. Hắn
hừ lạnh: “Mẹ ngươi chứ, muốn hợp lại chơi ta, tên rắm chó tiểu vương
gia này quả thực là âm hiểm.”

Lạc Viễn từ bên ngoài vội vàng đi vào, nhìn Lâm Vãn Vinh gật gật
đầu. Lâm Vãn Vinh trong lòng bình tĩnh lại, nhìn lão đạo cười nói:

- Ta hôm nay sẽ biểu diễn một trò, được gọi là “Hỏa thiêu miên
tuyến” (đốt cháy sợi chỉ).

Trong lúc nói, Lạc Viễn đã đưa cho hắn một sợi chỉ. Lâm Vãn vinh
cầm lấy vuốt ve, tựa hồ như hong khô sợi chỉ. Sau đó hắn để Lạc
Viễn cầm lấy một đầu, đầu kia sợi chỉ hắn cầm lấy giơ lên nói:

- Mọi người đều thấy, vật đang nằm trong tay ta, chính là một sợ
chỉ bình thường. Mời tiểu vương gia cùng đạo trưởng tra xét một
chút.

Triệu Khang Trữ cùng Huyền Huyền Tử cùng sờ thử sợi chỉ, tựa
hồ ngoại trừ hơi nóng và ẩm hơn bình thường một chút, cũng không
thấy có gì dị thường. Hai người gật gật đầu. Lâm Vãn Vinh thu hồi
sợi chỉ, cười hắc hắc, nhìn Lạc lão phu nhân:

- Lão thọ tinh, xin người ban cho một đồng tiền.

Nhận lấy đồng tiền lão thái thái thưởng cho, Lâm Vãn Vinh lấy
sợi chỉ xuyên qua lỗ giữa đồng tiền, đoạn kéo căng ra buộc vào khung
sắt, đồng tiền kia lại “trùng hợp” nằm giữa sợi chỉ.

Lâm Vãn Vinh gật đầu một cái, đem giá nến tới chỗ lão phu nhân
nói:

- Hôm nay là đại thọ của lão thọ tinh, xin lão thọ tinh ban cho
chút lửa.

Lão thái thái cười hỏi:

- Lâm tiểu huynh đệ, người muốn đốt sợi chỉ này sao?

- Đúng vậy!

Lâm Vãn Vinh đáp.

Lạc Ngưng liếc nhìn Lâm Vãn Vinh mỉm cười, liền đỡ tổ mẫu đại
nhân đi đến khung sắt, tay cầm giá nến, đốt cả hai đầu sợi chỉ. Việc
kỳ quái liền phát sinh, hai đầu sợi chỉ này rõ ràng đã châm lửa,
cháy đen thành than, vậy mà lại vẫn không đứt, đồng tiền kia vẫn yên
ổn nằm giữa sợi chỉ, lúc động lúc không.

Mọi người vừa thấy đã thất kinh, nếu như vừa rồi làm cây đũa
đứng thẳng trong nước, người có chút thông minh có thể nghĩ ra được,
nhưng lần này đem lửa đốt sợi chỉ thật khiến người ta không thể giải
thích được. Lão thái thái giật mình nói:

- Lâm tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi lại thực sự là tiên trưởng?

“Lâm Tam tiên trưởng? Hắc hắc, lão thái thái người quá coi trọng
ta rồi, mục tiêu của ta làm một tên thần côn (4) mà thôi.” Lâm Vãn Vinh
mỉm cười không đáp, ra vẻ thần bí mạc trắc nói:

- Để lát nữa sẽ giải thích cho chư vị. Huyền Huyền Tử tiên
trưởng, pháp môn này của ta, người có nguyện ý thử một lần chăng?

Lời nói chưa xong, đã thấy hai tên Lạc Viễn cùng Quách Vô Thường
cầm hai đầu sợi chỉ cười cười bước đến trước mặt Huyền Huyền Tử.
“Há há, hai tên tiểu tử này đó là bọn chỉ sợ thiên hạ không loạn.”
Lâm Vãn Vinh cười thầm.

Huyền Huyền Tử đương nhiên là biết Lâm Tam đã giở trò tiểu xảo,
nhưng lão làm thế nào cũng không nhận ra đó là phương pháp gì. Lão
nhìn tới nhìn lui sợi chỉ, ngón tay giật giật mấy cái, muốn cầm
lấy sợi chỉ, rốt cuộc đành nhẫn nhịn nói:

- Bần đạo chưa từng học qua tiên pháp này.

- Tiên pháp? Cái này là tiên pháp?

Lâm Vãn Vinh cười khanh khách:

- Mời chư vị nhìn xem, ta có giống một người có tiên pháp không?

Mọi người thấy trang phục của hắn, đúng là một tên gia đinh nho
nhỏ, nhìn thế nào cũng không giống người biết tiên pháp, đều mở
miệng cười rộ lên. Nói đến lúc này, người nghe đều hiểu rõ, ngay cả
Lâm Tam cũng biết, cái gì tiên pháp, khẳng định là trò ảo thuật của
đám giang hồ mãi võ. Chỉ là trò ảo thuật lửa đốt sợi chỉ này,
mọi người đều không biết nguyên nhân từ đâu.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Trên thế gian vốn chẳng có cái gì mà tiên pháp cả, bất quá
chỉ là một chút đạo lý đơn giản, ví dụ như trò “hỏa thiêu miên
tuyến” này, theo lý mà nói không đáng một xu. Mọi người đều biết nước
muối chứ? Là loại nước dùng để pha vào đậu hũ, loại nước muối này
trên bề mặt có chút vật chất đặc thù. Đem sợi chỉ ngâm trong đó một
thời gian rồi dùng lửa sấy khô, lớp vật chất đặc thù trên bề mặt
nước sẽ bọc quanh sợi chỉ. Dùng sợi chỉ ấy treo đồng tiền lên, sau
đó đốt sợi chỉ, kỳ thực lửa chỉ đốt được bên ngoài sợi chỉ, còn
bên trong đã được loại vật chất đặc thù đó bảo vệ, ngăn cách không
khí, cho nên không bị đốt cháy. Nếu mọi người không tin, sau này về
cứ thử làm mà xem.

Ngồi trong đại sảnh đều là các quan viên công tử, rất ít khi tiếp
xúc với đậu hũ, căn bản không biết nước muối mặn đó là vật gì,
nghe giải thích xong đều là giật mình đại ngộ. Lạc Ngưng à một
tiếng trầm ngâm: “Nguyên lai Lâm đại ca nói tiểu Viễn đi sang tiệm làm
đậu hũ bên nhà kiếm nước muối là vì nguyên nhân này. May mà Lạc
Viễn đem sợi chỉ kia đi sấy khô, nếu không xem huynh ấy làm sao làm
được trò vừa rồi, làm sao có thể gạt được tiểu vương gia với vị đạo
trưởng giả mạo kia.” Nàng thấy hắn ra vẻ kỳ kỳ bí bí, nhịn không
được cười hì hì.

- Lại nói nói đến đứng thẳng trong nước, nguyên tắc lại càng đơn
giản, chỉ là mượn lực đẩy của nước, làm mãi rồi quen mà thôi.

Lâm Vãn vinh đem nguyên lý của hai loại ảo thuật này nói ra xong,
mọi người lúc này mới hiểu ra. Hôm nay nếu không phải tên tiên trưởng
rắm chó này mấy lần khiêu khích, hắn cũng không muốn làm người tiên
phong phá trừ sự mê tín thời phong kiến, dù sao đi nữa nghệ nhân giang
hồ đều nhờ những trò này mà sống cả.

Triệu Khang Trữ tiểu vương gia cho dù tu dưỡng rất tốt, nhưng hôm
nay lại đem tên giang hồ mại nghệ này nói là tiên trưởng, trên mặt
cũng là không chịu nổi, sa sầm nói:

- Huyền Huyền Tử đạo trưởng, ngươi còn muốn nói gì không?

Huyền Huyền Tử sớm đã không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt, sợ
tới mức quỳ sụp xuống đất van lạy nói:

- Xin vương gia thứ tội, tiểu vương gia khai ân...

Triệu Khang trữ sắc mặt trắng bệch:

- Bọn chuột nhắt vô tri, dám lừa dối bản vương, lôi hắn xuống...

- Chậm đã, chậm đã...

Lâm Vãn vinh vội vàng ngăn lại, ôm quyền cười nói:

- Khải bẩm tiểu vương gia, hôm nay là đại thọ của lão thái thái,
vị đạo trưởng này cũng chỉ là tới chúc phúc góp vui cho lão thọ
tinh, giống như lúc nãy biểu diễn xiếc, đều là vì để trợ hứng là
tới, xin tiểu vương gia đừng trách cứ.

“Hôm nay nếu không phải là đại thọ của lão thái thái, không nên
có huyết quang thì lão tử thèm vào quản việc này, cứ việc trực
tiếp lôi ra ngoài chém giết. Trước mặt bản đại tiên lại dám xưng là
đại thần, thật không muốn sống nữa rồi.”

Lạc Mẫn cũng không muốn cho tiểu vương gia khó chịu, vội vàng
tiếp lời Lâm Vãn Vinh:

- Lâm Tam nói rất đúng, vị đạo trưởng này cũng là vì mừng thọ
gia mẫu mà đến. Vạn mong tiểu vương gia nể chút mặt mũi của gia mẫu,
không cần trách cứ đạo trưởng.

Triệu Khang Trữ thấy vậy cũng hạ hỏa:

- Nếu đã như vậy, tiểu vương cũng không thể quá tự tiện được.
Huyền Huyền Tử, từ tay về sau chớ có mà dùng mấy trò ảo thuật che
mắt ra vẻ này nọ lừa gạt người đời, nếu không bản vương tuyệt đối
không tha, biến mau.

Huyền Huyền Tử bò bằng cả hai tay hai chân lủi mất, trong đại
sảnh những tràn cười từng đợt vang lên. Hôm nay Lạc phủ làm lễ mừng
thọ thật là cực kỳ thú vị, không chỉ được chứng kiến một màn thi
đối câu, còn được biết hai hí pháp xuất sắc nữa.

Triệu Khang Trữ tuy mặt vẫn mỉm cười, nhưng hôm nay thua cả hai
trận, quả thật không thể chịu nổi, miễn cưỡng cười gượng, nói nói
mấy câu, liền cáo từ mà đi. Đến lúc ăn tiệc mừng thọ, thì cũng đã
trễ rồi, nhiệt nhiệt náo náo một lúc rồi kết thúc.

Lâm Vãn Vinh suy nghĩ chuyện Triệu Khang Trữ với Bạch Liên giáo,
trong lòng không yên, đang muốn cất bước rời đi, chợt nghe có một âm
thanh thánh thót vang lên bên tai:

- Lâm đại ca...

Ngẩng đầu nhìn lại, nguyên lai là Lạc Ngưng đi đến. Lạc Ngưng nhìn
hắn cười khẽ nói:

- Lâm đại ca, có phải huynh lo lắng tiểu vương gia ghi nhớ mối hận
với huynh không?

“Cừu hận ta ư, ta với hắn trước giờ chưa hề tốt đẹp gì với nhau.
Ngày đó bị Bạch Liên giáo bắt cóc, tên tiểu vương gia chính là chủ
tử đứng đằng sau sai khiến, sớm đã đắc tội vô số lần rồi, hôm nay
cũng chỉ là thêm một lần nữa mà thôi.” Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Đúng thế, ta rất sợ, hắn là hoàng thân quốc thích đó.”

Lạc Ngưng khẽ cắn môi nói:

- Lâm đại ca, huynh chớ sợ, tiểu vương gia này tuy cường hoành,
nhưng người có thể chế trụ hắn rất nhiều, ngay cả cha ta cũng chưa
chắc phải sợ hắn.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc một hồi, không trả lời, Lạc Ngưng đột
nhiên nhỏ giọng nói:

- Lâm đại ca, cảm ơn huynh hôm nay đã tặng lễ vật, ta rất thích
nó.

- Lễ vật, lễ vật gì vậy? Ta tặng nàng lễ vật lúc nào chứ?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi

- Bức “Phong Tuyết Quy Nhân” đó, tổ mẫu đã đem cho ta rồi.

Lạc Ngưng đáp, đoạn cầm cái gì đó giơ lên cười nói:

- Còn có cái này...

Trong tay nàng là một viên đá trong suốt sáng lấp lánh, nguyên là
viên kim cương mà Lâm Vãn Vinh đem làm lễ vật chúc thọ, “Đây là ta
tặng lão thái thái, đâu phải là tại cho nàng chứ.”

Lạc Ngưng tựa hồ nhìn thấy tâm tư của hắn, bật cười:

- Huynh tặng cho tổ mẫu, tổ mẫu lại tặng cho ta, ta liền coi như
là huynh tặng cho ta.

Cái kết luận này hình như quá miễn cưỡng đó, Lâm Vãn Vinh lắc
đầu cười khổ: “Dù là ta đem tặng, cũng không cần phải vui sướng như
vậy chứ.”

- Lâm đại ca, huynh nhất định phải nói cho ta biết, mấy cái tiểu
hí pháp đó huynh học được từ đâu vậy?

Lạc Ngưng nhớ tới sự việc li kỳ cổ quái vừa rồi, tò mò hỏi.

- Cái đó hả, lúc trước rảnh rỗi ta có xem qua một quyển kỳ thư,
tên là “Mười vạn điều tại sao”, trong đó có rất nhiều cố sự thú
vị.

Lâm Vãn Vinh trả lời.

- Mười vạn điều tại sao?

Lạc Ngưng nhíu mày:

- Quyển sách đó do ai viết ra, sao ta chưa từng nghe nói qua? Đại ca
đọc sách nhiều thật.

Thấy Lạc Ngưng chăm chỉ cầu học, Lâm Vãn Vinh quả thực có chút
không biết trả lời ra sao, đang muốn chuồn đi tiểu, chợt thấy Quách Vô
thường vội vàng đi tới nói:

- Lâm Tam, mau ra ngoài, biểu muội nói có chuyện muốn bàn bạc.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3