Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 149 - 150

Chương 149: Từ Văn
Trường đến

Nghe hắn nói phu thê một thể, sắc mặt Xảo Xảo đỏ bừng, thân thể
nóng lên, mềm nhũn tựa vào lồng ngực hắn, tựa hồ không còn chút
sức lực nào. Thấy nha đầu này lại dịu dàng động lòng người như
thế, tình cảm đối với mình lại càng sâu nặng đến tột cùng, hắn khẽ
than trong lòng: “Đến ngày ta đi lên kinh thành, nha đầu này còn không
thất hồn lạc phách sao? Thật là khổ cho bảo bối của ta.” Hắn yêu
thương Xảo Xảo, vì an nguy của nàng mà suy nghĩ, ý định hất đổ
Trình Đức càng tăng.

- Xảo Xảo, nàng nghe ta nói này.

Lâm Vãn Vinh nâng người nàng dậy, nhẹ hôn lên môi nàng một cái rồi
nói:

- Đối đãi với người khác khoan hậu chính là ưu điểm của nàng,
nhưng nếu quá khoan hậu sẽ làm mất đi phép tắc mà trở thành là dung
túng cho ác nhân. Đặc biệt là chúng ta bây giờ đang làm ăn, mấy việc
ám muội trong việc làm ăn kinh doanh chúng ta sẽ không làm, nhưng cũng
tuyệt đối không chịu oan uổng, đưa đầu cho người ta khi phụ được.

Xảo Xảo xấu hổ cười khổ:

- Đại ca, Xảo Xảo biết rồi. Kỳ thật cũng không phải là Xảo Xảo
muốn dung túng cho kẻ xấu, chỉ là tên lão bản muốn thu thêm bạc ở bờ
sông Tần Hoài. Hà, không biết làm sao lại có quan hệ với công tử con
chỉ huy sứ, nên mới dám huênh hoang như vậy. Thiếp cũng là sợ đại ca
gặp phải phiền phức, nên mới lo lắng như vậy.

Lâm Vãn Vinh ôm chặt nàng vào lòng nhẹ nhàng trấn an:

- Tiểu bảo bối, nàng yên tâm đi, đại ca có thể sợ cái gì nhưng
không hề sợ phiền phức. Từ nay về sau mấy cái việc tung hoành đấu đá
này cứ để cho đại ca giải quyết, nàng cứ ngoan ngoãn làm chưởng quầy
là tốt rồi.

Xão Xảo khẽ ‘vâng’ một tiếng, gương mặt nóng bừng, tựa đầu vào
ngực hắn khẽ nói:

- Đại ca, chàng đối với thiếp thật là tốt.

Lâm Vãn Vinh cảm thấy có chút xấu hổ: “Nói một hai câu đường
mật, tiểu nha đầu này đã thỏa mãn như vậy rồi, thật là dễ dụ.”
Nói thật lòng, từ khi tiến vào Tiêu gia, hắn và Xảo Xảo ở chung với
nhau không được mấy ngày, mà ny tử này si tâm không đổi, cả ngày nhung
nhớ chờ đợi hắn trong khi hắn hết Ngọc Sương rồi đến Thanh Tuyền,
còn cả Tần Tiên Nhi nữa. “Ài, đa tình cũng có phiền não của đa
tình.” Hắn cười hắc hắc, lại ôm lấy Xảo Xảo vuốt ve, trong mắt chợt
hiện lên hình ảnh những gương mặt khác nhau của Ngọc Sương, Thanh
Tuyền, Tiên Nhi. “Nếu quả thực đa tình chính là sai lầm, ta đây cũng
chỉ đành cam chịu mắc sai lầm vậy!” Hắn khó xử nghĩ thầm.

Hai người thân thiết một lúc, Xảo Xảo đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi:

- Đại ca, chàng đã tặng cho Lạc tỷ tỷ một viên kim cương phải
không?

Ái dà, lời đồn lại truyền ra như vậy sao. Ta rõ ràng là đưa tặng
cho lão thái thái, sao đồn đãi ra lại thành ta tặng cho Lạc Ngưng
chứ. Lâm Vãn Vinh vội vàng đáp:

- Không có, tuyệt đối không có! Đó chỉ là nhân lễ thọ của Lạc
lão thái thái, ta bèn đem tặng cho lão thái thái, còn chuyện ban tặng
lại cho Lạc Ngưng thì ta không liên quan.

Xảo Xảo che miệng cười:

- Đại ca, thiếp chỉ hỏi như vậy mà thôi, chàng hoảng hốt như vậy
làm gì. Lạc tỷ tỷ mấy hôm trước đến đây bàn bạc với ta về việc
tài trợ cho Thi hội, thiếp thấy trên cổ tỷ ấy có đeo một sợi dây
chuyền mà mặt dây chuyền là một viên kim cương, không biết là ai tặng
cho, trông rất là đẹp. Thiếp còn tưởng là đại ca tặng cho tỷ ấy.

“Dây chuyền kim cương? Má ơi, tiểu nữ Lạc Ngưng này quả có tài,
chẳng ngờ lại nghĩ ra ý tưởng như vậy, không lấy cái gì làm mặt dây
chuyền, mà lại dùng kim cương, giá trị tuyệt đối là phi phàm.” Lâm
Vãn Vinh cười nói:

- Viên kim cương đó rất nhỏ, không bằng một phần ba viên ta tặng cho
nàng. Để hôm nào ta đi hỏi nàng ta xem làm mặt dây chuyền đó ở đâu,
rồi cũng làm cho nàng một mặt dây chuyền, đem viên kim cương này khảm
vào. Xảo Xảo bảo bối của ta mà đeo lên liền biến thành tiểu tiên nữ
từ trên trời hạ xuống trần, khiến mọi người nhìn đều chảy nước
miếng.

Nghe hắn mồm miệng ba hoa, gương mặt Xảo Xảo đỏ bừng, thỏ thẻ:

- Đại ca, thiếp sao xinh đẹp như vậy được chứ. Lạc Ngưng tỷ tỷ
mới có thể cho là xinh đẹp được.

- Xảo Xảo trong lòng ta là người đẹp nhất.

Hắn không hề dối lòng, nhưng thâm tâm lại lén thêm vào những lời
này hai chữ: “Một trong.”

Tuy biết rõ là hắn ăn nói ngọt ngào lừa gạt mình, Xảo Xảo vẫn
cảm thấy vui sướng, tựa vào lồng ngực hắn:

- Đại ca, thiếp cũng nghe Ngưng tỷ tỷ kể chuyện tại lễ thọ hôm
đó.

- À? Tiểu bảo bối, nàng sao lại không nhớ khi trước ta từng nói
với nàng, đừng nghe người khác nói bậy. lời người ngoài nói nàng nên
hạ xuống trăm lần, bởi vì mấy chuyện đó mười phần hết tám chín
phần là giả. Lời của ta nói, nàng lại nên tin lên gấp ngàn lần, bởi
vì đó đều là mười phân chân thật.

Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc:

- Không biết vị Lạc tiểu thư này kể thật, hay nói bậy bạ đây?

Xảo Xảo cười khanh khách:

- Ngưng tỷ tỷ tốt với chàng như thế, làm sao lại nói xấu chàng
chứ?

“Tốt với ta? Sặc, lấy mất của ta cả ngàn lượng bạc đi tổ chức
Thi hội, là tốt với ta sao? Chẳng qua nha đầu đó là bạn chốn khuê phòng
của nàng nên ta cũng coi như không thèm để ý đến vậy. Đợi cho Thi hội
thành công xong ta bèn thông báo tiếp tục mở đại hội thời trang, cũng
dễ làm thôi!”

- Ngưng tỷ tỷ nói, hôm đó chàng một mình độc đấu với vua đối
bảy tỉnh, giành vinh quang cho sĩ tử phương Nam chúng ta, khiến người
người kính nể. Lại còn khen chàng anh dũng mưu trí, hữu dũng hữu mưu
mà vạch mặt trò lừa gạt của lão đạo kia, quả thực là chí sĩ có
thực học chân chính.

Xảo Xảo nhìn hắn nói, trong mắt ánh lên tình ý dạt dào.

Lâm Vãn Vinh đại nghĩa lẫm liệt nói:

- Xảo Xảo tiểu bảo bối, nàng cũng biết đó, đại ca của nàng là
người luôn luôn khiêm tốn, lại hết sức chân thành với mọi người. Ngưng
tỷ tỷ của nàng kể chuyện này, tuy có chút qua loa đại ý, nhưng cũng
miễn cưỡng coi như tiếp cận sự thật.

Xảo Xảo cười kể tiếp:

- Ngưng tỷ tỷ còn tán tụng chàng, nói chàng đối với mọi việc
có sự giải thích hết sức độc đáo, người ngoài nhìn vào thấy chàng
có vẻ trẻ con cứng đầu, nhưng thật ra là là có tình có nghĩa.

Lâm Vãn Vinh nghe xong thì đột nhiên bảo:

- Xảo Xảo, đem sổ sách lại cho ta xem nào!

- Đại ca, chàng muốn xem sổ sách để làm gì?

Xảo Xảo ngạc nhiên hỏi.

- Ny tử đó trước mặt nàng cứ tâng bốc ta như vậy làm cho nàng cao
hứng nên ta phải xem xem, có phải là muốn gạt nàng thêm ngàn lượng
bạc nữa không.

Lâm Vãn Vinh cười lớn đáp.

Xảo Xảo che miệng cười khanh khách:

- Đại ca, ai lại tệ như chàng nói chứ. Ngưng tỷ tỷ là thực tâm
khen ngợi chàng. Tỷ ấy còn nói, chưa quen biết thì thấy chàng ba phần
nóng bảy phần lạnh, quen rồi mười phân chân tình. Thiếp cũng là lần
đầu nghe nàng tán tụng một người như vậy.

“Cái này quả thực hơi quá lố rồi, sao lại miêu tả ta tốt đẹp như
vậy chứ, đặc biệt lại ngay trước mặt lão bà nhà ta, không phải là
có ý chia rẽ tình cảm gia đình ta đó chứ?” Lâm Vãn Vinh nhìn ngắm
Xảo Xảo, bao buồn phiền trong lòng đều tan biến, hai người trò chuyện
với nhau, làm mấy chuyện du hí thân thân thiết thiết, nhìn ny tử kia
vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng chịu không nổi, cảm thấy đã vui sướng lâng
lâng.

Lúc lão Đổng lên lầu thấy Lâm Vãn Vinh đang cùng Xảo Xảo nói
chuyện đến lúc cao hứng, lập tức vui mừng rạng rỡ kêu lên:

- Hiền tế...

Lâm Vãn Vinh da gà nổi khắp người, cái lối xưng hô này quả thực
chưa quen. Lão Đổng nắm chặt lấy tay hắn nói:

- Hiền tế à, nghe nói con trên yến tiệc ở nhà tổng đốc đại nhân
hiển lộ thần uy vô địch khiến mấy nhà xung quanh đây đều hết sức hâm
mộ. Con bây giờ đã là danh nhân rồi, ai ai cũng nói con có tài năng
khoáng thế làm bản nhạc phụ đây cũng hãnh diện lây chút ít.

Vất vả lắm mới có thời gian cùng Xảo Xảo đàm tình thuyết ái,
lại bị lão nhạc phụ này tới phá hôi. Lâm Vãn Vinh vội kéo Xảo Xảo
xuống lầu, chợt thấy bên cửa sổ lầu ba có một bóng người thanh
thoát, đang nhìn cảnh hồ Huyền Vũ phía xa xăm, trong dáng người có vẻ
quen quen. Người đó cất giọng thanh nhã ngâm:

Tiện quân phiêu đãng nhất hư chu

Lai tác Tần Hoài thập nhật du

Thủy tẩy thiện tâm đô nhãn tịnh

Sơn cung thi bút tổng mi sầu

Tuyết trung thừa hưng chân liêu nhĩ

Xuân tẫn tư quy khước bãi hưu

Hà nhật ngũ hồ? Phạm Lễ (Lãi)

Chủng ngư vạn vĩ quất thiên đầu.(1)

(Dịch nghĩa:

Người ham mê phiêu lãng với chiếc thuyền con

Bơi thuyền mười ngày đến được Tần Hoài

Nước biếc rửa cho tâm thiện được thanh tịnh

Non xanh khiến cho bút thơ hết âu sầu

Giữa tuyết trắng gợi hứng bàn chuyện này nọ

Cuối mùa xuân lại nghĩ đến việc lui về nghỉ hưu

Một ngày nào đó sẽ đến Ngũ Hồ học theo/theo hầu Phạm
Lãi

(Ngắm) muôn ngàn cá quẫy đuôi tung trời

Hieusol dịch)

“Tên tài tử nhà nào tới đây làm thơ lung tung như vậy?” Lâm Vãn
Vinh đang muốn cùng Xảo Xảo tiếp tục đàm tình thuyết ái nên cũng
chẳng thèm để ý đến. Đang muốn dắt tiểu bảo bối tiếp tục xuống
lầu, chợt thấy có một người đứng trước mặt mình cười nói:

- Lâm công tử...

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên nhìn, ra là Nhất phẩm Đới đao hộ vệ
Cao Tù. Ngày ấy cùng mình đuổi bắt Đào Vũ, đã mấy ngày không gặp
lại hắn, hắn sao lại chưa quay về bảo vệ Từ Vị chứ? Lâm Vãn Vinh ôm
quyền mỉm cười:

- Cao đại ca, ngươi sao cũng ở chỗ này? Chưa về Hàng Châu à?

Cao Tù cười đáp:

- Ta vốn vẫn lưu lại ở thành Kim Lăng. Hôm trước, tại yến tiệc
mừng thọ lão thái thái, công tử đã ra oai ta đây cũng tự mắt chứng
kiến.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Xấu hổ xấu hổ, thực lực chẳng ra sao. Cao đại ca muốn tới đây
uống rượu? Rất tốt rất tốt, hôm nay hãy để ta mời khách mới được.

Cao Tù từng chứng kiến qua cách hắn trừng trị Đào Đông Thành,
biết rằng đối với người này không thể dùng lẽ thường mà đoán được,
liền cười nói:

- Tạ ơn công tử, ta hôm nay tới đây, không phải chỉ đến để uống
rượu, mà là có người muốn gặp công tử.

Lâm Vãn Vinh chợt nhớ đến thân ảnh nhìn có vài phần quen quen hồi
nãy, đột nhiên vỗ đầu: “Ái cha, ta còn đang tự hỏi là ai đến quấy rầy,
nguyên lai chính là Từ Vị lão đầu đích thân tới đây.” Hắn vội vàng
quay đầu nhìn sang bên kia, đã thấy thân ảnh bên cửa sổ kia đã xoay
người lại phong nhã mỉm cười, không phải là Từ Vị thì là ai? Từ Vị
nhìn hắn, chòm râu rung rung mỉm cười:

- Lâm tiểu huynh, mấy hôm nay khỏe không?

Trữ tiểu vương gia vừa đi, lão Từ này đã mò đến đây, Lâm Vãn Vinh
cười hắc hắc, tiến lên ôm quyền hành lễ nói:

- Từ tiên sinh, mấy ngày nay ta rất tốt. Còn ngài có khỏe không,
phu nhân ngài có được mạnh khỏe không?

Từ Vị biết người mà hắn nhắc tới chính là Tô Khanh Liên, lão
sống đến từng tuổi này còn bị tên tiểu tử này chọc ghẹo, tự nhiên
gương mặt già nua hơi đỏ lên, vội vàng đáp:

- Rất khỏe, rất khỏe, đều là nhờ phúc của Lâm tiểu huynh cả.

Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng cao hứng: “Lão đầu này đến đây là rất
tốt. Từ Văn Trường là ai chứ, tài tử danh chấn thiên hạ, hiện là đệ
nhất sủng thần của hoàng đế, trung thần, trọng thần…Nếu có lão hỗ
trợ, muốn xử lý tên Trình Đức kia, cũng không phải là việc khó. Ai
da, lão Từ này đúng là người cứu nạn mà, nói gì thì nói cũng
không để lão đi mất.”

Hắn cũng không cần quản lão Từ tới đây là vì mục đích gì, miễn
có thể lợi dụng được là tốt rồi. Hắn vội vàng nắm lấy bàn tay Xảo
Xảo nói:

- Xảo Xảo, mau tới bái kiến Từ Văn Trường tiên sinh kìa.

- Văn Trường tiên sinh?

Xảo Xảo kinh hãi, nàng cũng là nữ tử có chút học vấn, thì sao
có thể không biết chứ tên tuổi Văn Trường. Thấy lão giả trước mặt
thần tình hòa ái, trên mặt mỉm cười, vội vàng hành lễ:

- Dân nữ Đổng Xảo Xảo, xin ra mắt Văn Trường tiên sinh.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười giới thiệu:

- Văn Trường tiên sinh, đây là Xảo Xảo, chính là nương tử của ta.

Từ Văn Trường ‘à’ một tiếng dài, nháy mắt với hắn, cười nói:

- Xảo Xảo cô nương quả nhiên dung mạo như hoa như ngọc, cùng Lâm tiểu
ca thật là cực kỳ xứng đôi.

Xảo Xảo nghe đại ca trước mặt người ngoài nói mình là nương tử,
vừa mừng vừa thẹn, vội vàng nhu thuận đứng bên cạnh đại ca. Lâm Vãn
Vinh mời Từ Vị ngồi, đoạn nói:

- Từ tiên sinh, ngài làm sao lại có thời giờ tới Kim Lăng vậy? Sự
tình ở Hàng Châu thế nào rồi?

- Xong được một nửa.

Từ Vị nhìn hắn, cười nói ý vị thâm sâu.

Chương 150: Hảo hí

Câu này của Từ Vị đầy thâm ý, Lâm Vãn Vinh làm như không nghe, vừa cười vừa
nói:

- Văn Trường tiên sinh đã tới Kim Lăng, nên chăng ở lại đây thêm mấy
ngày
để ngắm cảnh hồ Huyền Vũ và sông Tần Hoài, chắc chắn rằng chuyến đi này
sẽ
không hề vô nghĩa đâu. Khà khà! Với phong cảnh tuyệt vời như sông Tần
Hoài này, đảm bảo rằng một khách phong lưu như Từ tiên sinh chắc chắn sẽ
không
thể bỏ qua được.

Từ Vị giả lả vài tiếng rồi nói:

- Lão hủ lần này tới Giang Nam, thời gian gấp gáp. Cảnh vật Tần Hoài tuy
đẹp thật nhưng chỉ sợ lão hủ không đủ thời gian để thưởng thức thôi.

Lão ngừng lại, nhìn xung quanh một cái rồi nhỏ giọng thì thầm:

- Không dám dấu tiểu huynh đệ, lúc xử lý vụ Bạch Liên Giáo ở Hàng Châu mấy
ngày trước, lão hủ lại có được đầu mối mới, có liên quan đến Kim Lăng. Vạn bất
đắc dĩ, lão hủ mới vội vội vàng vàng chạy tới Kim Lăng.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha hai tiếng:

- Từ tiên sinh là rường cột nước nhà, lại được hoàng đế coi trọng, phải bôn
ba bận rộn khắp nơi cũng là điều không thể tránh khỏi. Phải rồi, Từ tiên sinh,
làm sao ông biết ta đang ở đây vậy?

Hắn ta nói lòng vòng cả nữa ngày nhưng tuyệt không hề nhắc đến nửa chữ Bạch
Liên giáo, thực là cao minh!

Từ Vị nói:

- Thực Vi Tiên nổi danh khắp hai tỉnh Giang – Chiết, lão hủ lẽ nào lại
không biết. Tửu lâu này không chỉ kinh doanh tốt mà nghe nói còn treo bốn câu
đối tuyệt phẩm thiên hạ. Lão hủ đối với cả hai loại này đều có chút hứng thú,
đã tới Kim Lăng làm sao lại không ghé tới Thực Vi Tiên cho được? Đúng là trăm
nghe không bằng một thấy, hôm nay vừa đến, quả nhiên cách bố trí rất tinh diệu,
phong cách độc đáo rất ấn tượng. Đến đây lại may mắn gặp được tiểu huynh đệ,
xem ra như ta cũng có duyên với Thực Vi Tiên a.

Từ Vị đã đi khắp thiên hạ, gặp nhiều hiểu rộng, Thực Vi Tiên đã được lão
tán thưởng, cũng coi như xứng với cái tên của mình. Tuy nhiên lão ta nói cái gì
mà may mắn, Lâm Vãn Vinh căn bản không tin tí nào. Ca ca của Cao Tù là Cao Thủ,
làm thủ hạ dưới tay Lạc Mẫn, hiện giờ cũng có phần trách nhiệm trong việc bảo
hộ tửu lâu. Từ Vị và Lạc Mẫn lại là hảo bằng hữu, lão muốn biết quan hệ thực sự
giữa mình và Thực Vi Tiên thực chẳng hề khó khăn. Nói cái gì là xảo ngộ, rõ
ràng là cố tình ở đây chờ ta rồi!.

- Đặc biệt là bốn câu đối diệu tuyệt thiên hạ, ta tuy tự xưng là Văn
Trường, thế mà cũng không đối được, xấu hổ quá, xấu hổ quá.

Từ Vị sắc mặt đầy tiếc nuối nhìn bốn câu đối, trông dáng vẻ giống như là
không có khả năng đáp được. Lâm Vãn Vinh tự nhiên cảm thấy có chút đắc ý, có
thể làm khó Từ Văn Trường, lão tử ta đại khái cũng xem như là thiên hạ đệ nhất
nhân rồi.

- Đúng rồi, tiểu huynh đệ à, câu đối “Yên duyên diễm diêm yên yến nhãn”, là
người nào đối vậy? Không ngờ chỉnh quá. Thiên hạ rộng lớn, quả nhiên nhân tài
dị sĩ nhiền vô số a.

(Khói vờn khuôn mặt xinh đẹp, khói làm cho đôi mắt long lanh như có nước)

Cái mà Từ Văn Trường nói, là vế đối mà ngày đó Lạc Ngưng đưa tới, Xảo Xảo
đã cho treo lên, để hai vế cùng một chỗ, coi như bốn câu đối đệ nhất thiên hạ
đã chỉ còn ba.

- Ồ, cái đó à? Đó là câu đối của một người bạn tại kinh thành của thiên kim
tổng đốc đại nhân Lạc Mẫn, Lạc Ngưng tiểu thư.

Lâm Vãn Vinh đáp:

- Nghe nói vị tiểu thư này cũng không đơn giản, là nữ giáo tập trong học
viện Kinh Hoa ở kinh thành, còn là Tế tửu ở Quốc Tử giám nữa, danh vọng thực là
không nhỏ.

- Bằng hữu của Lạc tiểu thư?

Từ Vị ồ dài một tiếng, lại cười một cách thần bí:

- Hóa ra là nó, cái này thì quả là không ngạc nhiên lắm.

Từ Vị đã đến đây rồi, trong khi Lâm Vãn Vinh là một loại đại gian thương,
làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, hắn hướng về Xảo Xảo cười ha ha
nói:

- Xảo Xảo, cho dù có đốt đèn lồng lên cũng không dễ tìm ra được một đại
nhân vật như Từ đại nhân đây. Mau đi chuẩn bị giấy bút, nói gì thì nói cũng
phải thỉnh đại nhân viết vài chữ đề tự cho Thực Vi Tiên nhé.

Tranh và chữ của Từ Vị nổi tiếng thiên hạ có giá trị ngàn vàng. Xảo Xảo làm
sao không hiểu ý tứ của đại ca, liền hoan hỷ đi chuẩn bị giấy bút.

Quan hệ giữa Từ Vị và Lâm Vãn Vinh vốn rất tốt đẹp, Tô Khanh Liên lại là do
Lâm Vãn Vinh mai mối, ghi một vài chữ đương nhiên là hợp lẽ, lão lập tức cười
nói:

- Tiểu ca à, người không phải đang làm khó ta đó chứ, đã có bốn câu đối
thiên hạ đệ nhất rồi, lão hủ làm sao dám viết gì nữa?

Lâm Vãn Vinh mặc kệ lão già giả vờ khiêm nhường, có bạc mà không lấy thì
quả thật không phải là phong cách của Lâm mỗ ta đây.

Từ Vị từ chối nhẹ vài câu, thấy bút mực đều đã chuẩn bị đầy đủ, bất đắc dĩ
lắc lắc đầu, cầm bút trầm ngâm trong chốc lát, rồi bắt đầu ngân nga:

Thử địa sanh ca xuân tái tửu,

Kinh hoa quan cái hỷ vị hưu.

Điều đỉnh hòa canh quỳnh lâm yến,

Phi thương toái nguyệt tụ văn lâu.

(Dịch nghĩa:

Nơi đây tiếng đàn hát đầy xuân sắc tỏa hương rượu say

Quan lại ở kinh đô cũng chưa từng thấy qua chốn vui như thế

Món ăn như yến tiệc cung đình thơm ngon vừa miệng

Thật là chốn tụ hội của văn nhân tài tử nâng chén cạn trăng.)

Ta té mất! Lão Từ này quả nhiên là một nhân tài, chỉ trong chớp mắt đã có
thể phóng bút ra một bài thơ nhỏ. Đặc biệt là hai câu cuối, không chỉ có tán
tụng thức ăn ngon mà còn chỉ ra nơi đây đích thực là nơi tụ hội của văn nhân
tài tử, chính thực là bút pháp danh gia. Người khác tán tụng câu này thì chưa
chắc ai thèm để ý, nhưng Từ Văn Trường là ai chứ? Là thiên hạ đệ nhất tài học,
he he. Có thơ đề như thế này, các tài tử trong thiên hạ còn không mau ùn ùn kéo
đến, vàng bạc còn không cuồn cuộn đổ vào nhà sao?

- Xảo Xảo, mau treo bài thơ này tại vị trí trang trọng nhất, dễ nhìn thấy
nhất. Đây chính là bảo bối của chúng ta, phải để cho thiên hạ tài tử cùng nhau
thưởng thức.

Lâm Vãn Vinh phấn khích bừng bừng kêu lên.

Từ Vị liên tục chắp tay nói:

- Xấu hổ lắm, xấu hổ lắm, Lâm tiểu ca đã quá khen rồi!

Lừa ép Từ Vị được một bài thơ, Lâm Vãn Vinh mới từ từ ngồi xuống, nhàn nhã
thưởng trà với lão.

Từ Vị liếc nhìn hắn:

- Lâm tiểu ca, lúc trước ở Hàng Châu, lão hủ đã biết ngươi tài hoa xuất
chúng, không phải người thường. Quả thật không sai, quay lại Kim Lăng, tiểu
huynh đệ lại càng nổi tiếng rồi.

Ô! Từ tiên sinh, nguyên do đâu mà ông nói ta như vậy?

Lâm Vãn Vinh cảm thấy kỳ quái.

Từ Vị cất cao giọng:

- Tiểu huynh đệ không cần phải khiêm nhường như vậy. Mấy ngày trước đây,
tại buổi tiệc của Lạc lão phu nhân, một mình ngươi dựa vào bản lĩnh của mình,
đả bại vua câu đối Trầm Bán Sơn, vế nào vế này đều kinh điển, phi phàm, khiến
cho giới tài tử Giang Chiết phải kể say sưa. Chẳng lẽ tiểu huynh đệ lại không
biết sao?

- À, có chuyện này à? Ta trước nay không để ý đến những tin đồn thổi xung
quanh ta.

Lâm Vãn Vinh ngượng ngập.

Từ Vị cười to đáp:

- Tiểu huynh đệ quả nhiên không phải tầm thường, lão hủ thập phần bội phục,
bội phục. Bất quá…

Giọng của lão chợt nhỏ lại:

- Tiểu huynh đệ mặc dù coi thanh danh chỉ là thứ bên ngoài, nhưng cũng đã
vô ý mắc tội với một số người. Ví như hôm đó, đích thân tiểu vương gia đến dự
tiệc mừng thọ, nhưng ngươi lại không nể mặt y. Chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội
với tiểu vương gia sao.

- Đại nhân à, ông không dọa ta đó chứ? Lâm Tam ta chỉ là một tên gia đinh
nho nhỏ, không quyền cũng chẳng thế, cùng lắm cũng chỉ là làm kinh doanh nho
nhỏ mà thôi. Còn tiểu vương gia kia là nhân vật cỡ nào? Hoàng tử, long tôn,
hoàng thân quốc thích, tầm mắt sâu xa lắm, bụng dạ rộng rãi biết bao nhiêu, ta
chỉ là cùng môn nhân của người ta bàn luận một chút kĩ xảo, cùng hỗ trợ cho
nhau một chút mà thôi. Người ta sao lại đi so đo với ta chứ.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả.

- Tiểu huynh đệ thật có tấm lòng rộng mở, lão hủ rất bội phục.

Từ Vị nhìn hắn mỉm cười:

- Bất quá có một việc, không biết tiểu huynh đệ đã có nghĩ qua một cách tử
tế chưa?

Thấy Lâm Vãn Vinh đang chú tâm lắng nghe, Từ Vị nói tiếp:

- Tiểu huynh đệ với Bạch Liên giáo cũng có hiềm khích, ta đối với bọn họ dĩ
nhiên cực kỳ căm ghét, triều đình cũng đã mấy lần quyết tâm tiêu diệt. Vì có
điều khúc chiết ở bên trong nên đã mấy lần tấn công mà cuối cùng vẫn tay trắng
trở về, đó đạo lý gì? Bạch Liên giáo bắt nguồn từ Sơn Đông, thế nhưng tại sao ở
Giang Tô này lại lộng hành như vậy? Có phải chăng có nguyên nhân nào đằng sau?
Vụ án Bạch Liên ở Hàng Châu, mặc dù liên quan khá rộng, nhưng nói cho cùng vẫn
trong phạm vi khống chế. Chỉ là không hiểu tại sao ở Giang Tô lại không thể
quản nổi chứ?

Từ Vị nói những lời này tựa như là cho chính mình nghe, nhưng thực sự là cố
ý để cho Lâm Vãn Vinh nghe thấy. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: “Lão Từ này lắm mẹo
mực nhỉ? Cố ý câu dẫn ta nói à? Nếu ta không làm gì đó, chẳng hóa ra là phụ tấm
thịnh tình của ngươi sao?”

Hắn nhướng mày nói:

- Từ đại nhân đã nói vậy, ta ngẫm lại cũng thấy kỳ quái. Vì sao bọn quân
phiến loạn ở Giang Tô lại ngang ngược lâu như vậy nhỉ?

Hắn kể lại câu chuyện trải qua ngày trước, bỏ đi những chỗ trọng yếu, rồi
tiếp lời:

- Hôm đó ta và Tiêu đại tiểu thư bị bọn Bạch Liên giáo bắt đi, thực cũng có
nhiều điều đáng nghi ngại. Thứ nhất, quan phủ sau nhiều ngày chưa từng tìm ra
được dấu chân của bọn Bạch Liên, thế mà tên Đào công tử có thể dễ dàng tìm ra
được? Thứ hai, hắn vì sao lại có thể mượn được binh mã của bộ binh và kỵ binh,
hơn nữa, lại đúng lúc bọn phỉ đồ rút lui mà kịp thời lên núi? Thứ ba, kỵ - bộ
binh vừa đông, vừa bao vây xung quanh bọn phỉ, thế mà bọn Bạch Liên không cánh
mà bay mất? Với ba điểm nghi vấn này, lúc nào cũng khiến cho tại hạ phải suy
nghĩ, đến nay vẫn chưa lý giải được. Mặt khác, ngày đó khi ta bị bắt, từng tiếp
xúc với ba kẻ đứng đầu của bọn phỉ đồ, trong đó có một kẻ chính là người đại
nhân tóm được là Lục Trung Bình. Hai kẻ còn lại hình như cỡ tuổi hắn, trong đó
một kẻ có vẻ là người đứng sau lưng cả bọn, nghe hắn nói chuyện đầy khí thế,
xuất thân tất phi phàm, thực sự trong đó quả nhiên ẩn chứa nhiều điều huyền
diệu. tiểu đệ thực sự không thể nắm rõ được.

Nghe hắn nói chuyện nửa kín nửa hở như vậy, Từ Vị cười ha hả đáp:

- Lâm tiểu huynh chính là người thông minh tuyệt đỉnh, làm sao có thể không
biết được sự lợi hại trong đó. Chỉ là tiểu huynh đệ không muốn nói ra mà thôi.
Cũng được, vậy thì lão hủ đành phải nói luôn ra vậy. Lão lần này đến Giang Nam,
việc tham dự Giang Chiết niên hội chỉ là bề ngoài, cực kỳ gấp là chuyện…

Lão giơ cánh tay lên, cười nhẹ rồi ra dấu chém mạnh xuống:

- Diệt Bạch Liên giáo!

- Tốt lắm, tốt lắm!

Lâm Vãn Vinh vỗ tay cười nói:

- Đại nhân có lòng nghĩ cho bách tính lê dân, tiểu đệ thật sự ngưỡng mộ.

Từ Vị nghiêm mặt đáp:

- Vụ án ở Hàng Châu, tiểu huynh đệ cũng đã thấy, bọn Bạch Liên giáo này
cũng chỉ là một đám quân ô hợp, ngoại trừ giả thần giả quỷ để lừa gạt bách
tính, còn chuyện khác cũng chỉ là loại tầm thường, nếu muốn tiêu diệt bọn chúng
cũng không phải là quá khó.

- Vậy tại sao năm nào cũng tiễu trừ mà vẫn không diệt hết được?

Lâm Vãn Vinh hỏi một câu đầy thâm ý.

Từ Vị gật đầu nói:

- Đây chính là điểm then chốt trong những nghi hoặc mà tiểu huynh đệ mới đề
cập đó. Đại Hoa của chúng ta tuy là bậc trung thần lương đống nhiều vô số nhưng
không có nghĩa là bọn gian nịnh tiểu nhân chẳng có ai. Bọn phỉ đồ Bạch Liên
này, đúng là có kẻ dụng tâm đứng sau lưng chống đỡ nên mới có thể dễ dàng làm
những điều xấu xa tội lỗi như vậy. Hiện nay phương Bắc kẻ thù đang xâm lấn,
trong nước thì Bạch Liên tác loạn, đúng là thù trong giặc ngoài. Mùa xuân tới,
triều đình sẽ bắt đầu điều binh dẹp loạn phương bắc, bọn Bạch Liên nếu một ngày
không trừ, sẽ giống như cái ung nhọt của quốc gia, gây đau đớn toàn thân. Lão
hủ lần này đến Giang Nam, trước là tiêu diệt Bạch Liên, sau là chặt đứt ma trảo
sau lưng của nó, khiến cho trời đất Đại Hoa trở nên sáng sủa. Lại hiệu triệu
toàn bộ nhân dân Đại Hoa, khu trừ giặc loạn, cùng chế ngự người Hồ, xây dựng
thiên triều cường thịnh.

Những lời nói này được lão nói ra một cách đầy nhiệt thành, kĩ năng diễn
thuyết của Từ Văn Trường quả thật không phải tầm thường.

Quốc gia loạn lạc, cũng chẳng đến lượt Lâm Vãn Vinh phải quan tâm, hắn chỉ
cần Kim Lăng thái bình, đừng để Xảo Xảo gặp bất kỳ nguy hiểm gì là ổn.

Chỉ là việc này càng ngày càng rắc rối rồi a, tiểu vương gia vừa đi, Từ Vị
lại đến, rồi còn lão hồ ly Lạc Mẫn nữa chứ, hắc hắc, quả thật là sắp có trò vui
để coi rồi.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3