Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 154 - 155

Chương 154: Ý
tưởng sát nhân

Nguyên lai là một người
nông phụ đi làm sớm, trên cổ đeo một cái bát nước lớn, phía sau kéo theo một
cái cuốc, mỗi tay dắt một đứa nhỏ nhọc nhằn đi ra đồng. Hai thằng bé chỉ chừng
ba bốn tuổi, ba mẹ con bước nhấp nhô giữa ruộng lúa.

Triệu Khang Ninh đưa ra
vế ‘Nhất dương dẫn lưỡng cao’, chính là muốn châm biếm người nông phụ cùng hai
đứa nhỏ này.

Mai Nghiễn Thu nở nụ cười:

- Tiểu vương gia cũng thật là có hứng thú, lại ra đề từ những kẻ hèn kém
này.

Lâm Vãn Vinh thuở ấu thơ cũng đã từng được cha mẹ dắt theo như vậy, thấy
hình ảnh phía trước cảm thấy vô cùng thân thiết, nên nghe xong những lời này
của Mai đại quốc học, trong mắt rực lên lửa giận. Hắn thầm ‘hừ’ một tiếng, đi
tới bên người nông phụ đó nói:

- Đại tẩu, để ta giúp người.

Người nông phụ thấy mọi người cười nhạo mình như thế, sớm đã bị làm cho
rung sợ, liền cuống quít lắc đầu:

- Không dám, đại gia tha mạng.

Nói hai câu liền kéo bọn nhỏ đi nhanh, cái cuốc quệt vào đất, vang lên
những tiếng ‘lang đang’. Hai thằng bé còn nhỏ, thấy thế kinh hãi, sơ suất té
sấp lên mặt đất, sợ hãi khóc rống lên. Người nông phụ cũng bị đọa cho rấm rức
khóc không ra tiếng, chẳng dám ngẩng mặt nhìn lên.

Triệu Khang Ninh, Mai Nghiễn Thu và chúng tài tử nhìn thấy mẫu tử ba người
như thế đồng thời cười to ầm ĩ, Lạc Ngưng nhíu mày bất giác thở dài một tiếng.

Lâm Vãn Vinh cắn răng giận dữ, hai bàn tay nắm chặt, sắc mặt đanh lại như
thép. Quách Vô Thường thấy thế đi tới bên người hắn:

- Lâm Tam, ngươi hãy bình tĩnh.

Lâm Tam khẽ rít lên:

- Không có việc gì, thiếu gia, chỉ là ta đang muốn giết người đây!

Biểu thiếu gia bị doạ nhảy dựng lên, vội kéo hắn nhanh ra xa:

- Lâm Tam, ngươi nói lung tung cái gì đó, người ta mà nghe được thì… ngươi
còn muốn sống nữa không!

Biểu thiếu gia này bình thường thỉnh thoảng làm hắn bực mình, nhưng bây giờ
cũng rất hiểu lòng hắn, Lâm Vãn Vinh chỉ thở dài, không nói gì.

Lạc Ngưng thấy hắn thần sắc khác thường, vội vàng đi tới quan tâm hỏi:

- Lâm đại ca, huynh không có việc gì chứ?

Lâm Vãn Vinh lãnh đạm đáp:

- Ta không có việc gì đâu, Lạc tiểu thư, nàng hãy nhanh trở lại bên kia đi.

Bên kia Mai Nghiễn Thu kêu lên:

- Ngưng nhi, nhanh lại đây, ta có chuyện muốn nói với con.

Lệnh của sư phụ không dám trái, Lạc Ngưng thần tình lo lắng nói nhỏ:

- Lâm đại ca, ta vốn nghĩ là ân sư một mình tới đây, không nghĩ tới Tiểu
vương gia kia cũng tới, ta thật không phải cố ý giấu giếm huynh đâu.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:

- Ta biết, chuyện đó không liên quan đến nàng, mau đi đi.

Lạc Ngưng liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi mới xoay người cất bước.

Mai Nghiễn Thu thấy Lạc Ngưng trở về, liền giữ chặt lấy tay nàng:

- Ngưng nhi, mới vừa rồi Khang Ninh ra vế đối, con có thể đối lại không?

Lạc Ngưng đang lo lắng về Lâm Vãn Vinh, làm sao có tâm tư đưa ra câu đối,
đành ‘xin lỗi’ rồi đáp:

- Ân sư, con không đối lại được.

Những tài tử tài nữ tới cùng nàng đều đang khổ công suy nghĩ, nhưng vẫn
chưa có ai đối đáp được. Triệu Khang Ninh đưa mắt nhìn sang Lâm Vãn Vinh cười
nói:

- Lâm Tam, ngươi ngày ấy cùng với Trầm Bán Sơn tiên sinh thi đối cũng rất
thú vị, tại sao bây giờ lại cũng không có câu trả lời vậy.

Lâm Vãn Vinh mặt không đổi sắc đáp:

- Xin lỗi, ta không có hứng thú.

- Lớn mật, ngươi là nguời phương nào, sao dám nói chuyện với Tiểu vương gia
vô lễ như vậy?

Ân sư của Lạc Ngưng Mai Nghiễn Thu nhíu mày, tức giận nói.

Lão bà ngươi kinh nguyệt không điều à! Nếu không phải ta nể mặt Lạc Ngưng
thì lão tử đã không khách sáo với ngươi, Lâm Vãn Vinh khinh thường cười nhạt:

- Bà là người phương nào, sao dám nói chuyện với ta như vậy?

- Ngươi, ngươi…!

Mai Nghiễn Thu giận đến nói không ra hơi, Lạc Ngưng lo lắng liếc mắt sang
nhìn Lâm Vãn Vinh, Triệu Khang Ninh liền nói:

- Ân sư xin hãy bớt giận, người này chính là Lâm Tam gia đinh Tiêu gia,
ngày ấy đã đánh bại Trầm Bán Sơn.

Mai Nghiễn Thu cố nén lửa giận:

- Một gia đinh nho nhỏ thì có thể có bản lĩnh gì chứ, Trầm Bán Sơn cũng hơi
khiếp nhược đó thôi.

- Đúng vậy, Trầm tiên sinh đích xác không có bản lĩnh, chỉ biết xuất ra
chút tài hoa đối đáp. Xem vẻ Mai sư phụ như vậy, lại thu nhận ‘đạt quan quý
nhân’ làm đệ tử, thế gian tôn sùng, tiểu nhân bội phục bội phục.

Lâm Vãn Vinh mặt không chút đổi sắc, ngữ khí đầy vẻ châm chọc, ai nghe đều
có thể hiểu được.

Trước không nói đến Mai Nghiễn Thu có bản lãnh hay không, chỉ dựa vào việc
bà thu những đệ tử không phú thì quý, hôm nay lại chế nhạo giễu cợt những con
người lao động nghèo khổ như vậy, cũng có thể biết được nhân phẩm của bà ta
thuộc loại nào. Những đạt quan quý nhân bái làm môn hạ của bà ta, phỏng chừng
cũng lấy tiền mua bằng cấp thôi.

Mọi người thấy Lâm Tam và Mai đại quốc học đối đáp, cũng có hơi lo lắng,
nhưng phần nhiều là muốn xem náo nhiệt. Lạc Ngưng ở chính giữa, hai bề đều khó,
không biết phải làm sao.

Mai Nghiễn Thu ở kinh thành rất được tôn kính, làm gì có khi nào phải chịu
đả kích thế này nên tức giận đến xanh mặt:

- Không muốn dài dòng với bọn hạ nhân như ngươi, nếu ngươi có bản lãnh thì
hãy đối lại câu của Khang Ninh thử xem.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Chỉ sợ bọn hạ nhân như ta đối có đúng, thì người thượng đẳng như bà cũng
không dám nghe.

Triệu Khang Ninh hầm hừ:

- Nói đùa, sao ân sư lại không dám nghe ngươi đối chứ. Lâm Tam, vế trên của
ta là ‘Nhất dương dẫn lưỡng cao’, ngươi đối lại xem nào.

Đồ chó cậy thế khinh rẻ người khác! Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói:

- Một câu đối vừa không có thâm ý lại cũng không có triết lý, có gì khó đối
chứ, ngài hãy nghe cho kĩ đây, ta đối là ‘Lưỡng trư cộng nhất tào’. (Hai con lợn chung một máng lợn)

Triệu Khang Ninh và Mai Nghiễn Thu sắc mặt đột biến, hai người quả thực vừa
bị vũ nhục triệt để. Đặc biệt là Triệu Khang Ninh, vương tử long tôn tôn quý
lại bị người ta ví với con lợn, làm sao có thể chịu đựng nỗi.

Triệu Khang Ninh biến sắc nói:

- Lâm Tam ngươi lớn mật thật, dám nhục mạ hoàng gia ư!

- Tiểu vương gia, ta vũ nhục hoàng gia lúc nào thế?

Lâm Vãn Vinh lạnh nhạt nhìn hắn.

Triệu Khang Ninh nhất thời cơn giận không thể phát tác được, hắn không thể
nói Lâm Tam lăng mạ hắn là lợn, trong khi ý tứ của câu đối này ai ai cũng đều
hiểu được. Mai Nghiễn Thu tức giận nói:

- Lâm Tam, ngươi đừng có mà giảo biện, hôm nay là ta tận mắt chứng kiến,
ngươi vũ nhục Tiểu vương gia, vũ nhục hoàng gia, chính là phạm vào tử tội.

Lâm Vãn Vinh cảm thấy giận dữ cùng cực, cười chán chường:

- Vũ nhục hoàng gia? Hay lắm, Mai đại quốc học, hảo bản
lãnh. Chỉ tiếc là bà đã thiên vị rồi. Theo ta mà nói, các người mới là người
mang lòng phản trắc, làm nhục tới hoàng đế khai quốc Đại Hoa ta, nhục tới căn cơ
Đại Hoa ta mới phải.

Mai Nghiễn Thu liền hỏi:

Lâm Tam, ngươi nói vậy là có ý gì?

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng nói:

- Nhất dương dẫn lưỡng cao! Một con dê dẫn hai con dê con! Nông phụ
đó mang
theo con nhỏ khổ cực lao động, từ sáng sớm cho đến tận hoàng hôn, chính
là kiếm miếng cơm manh áo bằng chính sức mình, có chỗ nào là
kém bà đây? Nếu bà không phải sinh ra trong cảnh sung túc thì ngay cả
bằng được
một nửa người ta cũng không bằng.

- Ngươi, ngươi…!

Mai Nghiễn Thu nghe hắn nói luyên thuyên, tức giận đến mức cơ hồ muốn té
xỉu, Lạc Ngưng vội vàng đỡ ở bên bà, đồng thời liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh cầu
cứu.

- Nước phải lấy nông làm gốc, xã tắc phải lấy dân làm rễ, bách tính này đây
chính là căn cơ của Đại Hoa chúng ta, bà có bản lãnh gì mà dám miệt thị bọn họ?
Mai đại quốc học, bà đến từ kinh thành, những người khác ở trong mắt ngươi đều
là những kẻ hạ đẳng. Không sai, đúng lắm, bà rất cao quý. Nhưng con mẹ nó ta
không rõ, tám đời tổ tông, mười tám đời tổ tông của Mai đại quốc học nhà bà
chẳng lẽ cũng đều sống trong tòa thành đó sao? Con mẹ nó nói càn, bọn họ và tổ
tông chúng ta cũng giống nhau, đều là những người quê mùa, đều là những người
hạ đẳng trong mắt bà. Con mẹ nó ai là người đã phân chia ra kinh thành-hương
hạ, cao quý - hạ tiện, tam lục cửu đẳng?

Lâm Vãn Vinh giận dữ, đá một cước vào một tảng đá trước mặt, tảng đá vang
lên một tiếng ‘bang’, vỡ thành hai nửa. Mọi người bị khí thế của hắn trấn
nhiếp, không dám mở miệng, hơn nữa cũng loáng thoáng hiểu được, những lời của
hắn tuy thô tục, nhưng rõ ràng cũng có đạo lý, ngay cả Mai Nghiễn Thu và Triệu
Khang Ninh cũng không thể phản bác.

- Bà cười nhạo bọn họ, châm chọc bọn họ, thì cũng chính là cười nhạo
chính
tổ tông của mình, chính là quên đi gốc gác. Thái tổ hoàng đế khai quốc
Đại Hoa ta, cũng xuất thân là nông dân, từng tự mình làm việc
đồng áng, lão nhân gia cũng lấy câu ‘chủng tự địa, thực tự lực’ mà tâm
đắc. Các
người miệt thị dân chúng vũ nhục dân chúng, vậy không phải là nhục mạ
thái tổ hoàng đế thì là cái gì? Không phải nhục mạ Đại Hoa ta thì là cái
gì? Tiểu vương
gia, ngài tuy là vương tử long tôn nhưng lại dám nhục đến tổ tông, nhục
đến hoàng đế thánh hiền. Giỏi lắm! Rất cường đại! Lá gan của ngài so với
ta xem ra
còn lớn hơn nhiều.

Mọi người nghe hắn chỉ trích một phen nhằm thẳng vào Tiểu vương gia,
nhất
thời câm như hến, chuyện xưa của Đại Hoa khai quốc hoàng đế ai ai đều đã
biết, từ đứa trẻ chăn trâu đến khai quốc đại đế, chính là
một tấm gương để mọi người noi theo. Hôm nay Tiểu vương gia miệt thị
nông dân,
đó là miệt thị chính tổ tông của mình, không ai có thể phủ nhận. Lâm Tam
tuy
miệng đầy lời lẽ thô tục, nhưng lời nói chí lý, không thể phản bác, ngày
đó
Trầm Bán Sơn thua dưới tay hắn, một chút cũng không oan.

Triệu Khang Ninh cả người đổ mồ hôi lạnh, tên Lâm Tam này lời lẽ thật lợi
hại, tâm tư nhanh nhạy, nếu nói hắn nhục mạ vương tử long tôn, thì hắn liền nói
ta nhục mạ đến thánh hiền hoàng đế, tính như thế nào cũng không được,
đành chịu nghe hắn chửi vậy, ‘bị vả gãy răng cũng đành nuốt vào bụng’.

Mấy tài tử đến từ phương Bắc, thấy Lâm Tam kiêu ngạo như thế, không chỉ có
mắng Tiểu vương gia, ngay cả Mai đại quốc học mà mọi người tôn sùng cũng mắng,
trong lòng tức giận vạn phần, lập tức một kẻ bước ra nói:

- Lâm huynh thật lợi hại, ngay trước mặt Mai tiên sinh mà cũng dám ngông
cuồng như vậy. Tại hạ tuy bất tài, cũng xin xuất một câu đối: ‘Đường tí đương
xa, bạo hổ bằng hà, thất phu hà kham ngôn dũng’. (Bọ ngựa chống xe, tay không bắt hổ, thất phu chỉ tài nói khoác)

Lâm Vãn Vinh trừng mắt tức giận:

- Mã nghĩ duyên hoè, tỳ phù hám thụ, ngu giả vọng tự xưng hùng. (Kiến càng mơ hão, nhền nhện lay cây, kẻ
dốt càn rỡ dương oai)

Tài tử đó thấy hắn nháy mắt đã đối lại, khí thế vượt hẳn lên trên, liền
không dám nói tiếp nữa. Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng nói:

- Nếu vị huynh đài này tôn sùng Mai đại tiên sinh như thế, vậy tại hạ cũng
có một câu đối, xin mời huynh đài đối lại cho. Vế trên của ta là: ‘Kê quan hoa
vị phóng’. (Mào gà chưa nảy nở)

Tài tử đó cũng có chút tài học, cũng không nghĩ nhiều nói:

- Cẩu vĩ thảo tiên sanh.

(Đuôi chó đã sinh sôi)

Lời vừa ra khỏi miệng liền nhận thấy không ổn. Ai da! đây không phải là
mắng Mai tiên sinh ư?

Mọi người ầm ầm cười to, biết Lâm Tam cố ý gài bẫy. Lâm Vãn Vinh liền ôm
quyền, cười âm hiểm:

- Huynh đài cao kiến, tiểu đệ bội phục bội phục.

Mai Nghiễn Thu vừa tức vừa giận, thân là quốc học mà mọi người đều sùng
bái, sao có thể cam tâm bị Lâm Tam mắng như vậy chứ, bà ta phất tay áo nói:

- Lưỡng viên tiệt mộc sơn trung, giá hầu tử dã hội đối cứ (cú).

(Hai vượn chặt cây trong núi, con khỉ này cũng biết
kéo cưa/đối câu)

- Thất mã hãm thân nê nội, thử súc sanh chẩm đắc xuất đề (đề).

(Thớt ngựa sa thân giữa bùn, súc sinh kia làm sao gõ
móng/viết chữ)

Lâm Vãn Vinh ngay lập tức không nhún nhường đáp trả. Chúng tài tử thực sự
cảm thấy rúng động, Lâm Tam chính là người duy nhất tại đây dám mắng Mai đại
tiên sinh. Tên Lâm Tam này bản chất tuy có chút lưu manh, bất quá tài học như
thế, mắng ai thì cũng phải chịu vậy.

Lâm Vãn Vinh thấy Mai đại quốc học sắc mặt khi trắng khi đỏ, trong lòng
không khỏi cảm thấy khoan khoái: “Hôm nay mắng cũng chửi mắng thật thống khoái,
đối đáp thật lâm li, không để bà ta còn chút mặt mũi nào, cho bà lão nhà ngươi
không còn dám coi trời bằng vung nữa, bà nghĩ rằng trên thế giới này bà là đệ
nhất ư?”

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nhếch mép cười:

- Trên đời này về tài học uyên bác, ta bội phục nhất chính là Từ Vị Từ đại
nhân, vô luận nhân phẩm, khí chất tài học đều vẹn toàn cả. Về phần Mai đại quốc
học bà, thứ cho ta nói thẳng, bà có học thêm một trăm năm nữa, cũng không bằng
nổi một phần mười của Từ tiên sinh, hai chữ quốc học này, bà cũng đừng nên dùng
đến nữa.

Hắn thở dài, cảm thấy rất mệt mỏi, quay qua Quách Vô Thường nói:

- Thiếu gia, đây không phải là nơi phù hợp với chúng ta, chúng ta hãy trở
về đi.

Chương 155: Đương niên đính phong niệu thập trượng

Lâm Vãn Vinh trong lòng trầm mặc cảm thán: “Những quan
niệm về tôn ti đã kéo dài hàng ngàn năm, một mình hắn làm sao có thể phá vỡ
được? Hắn tuy mang một bồ đạo lý, nhưng lại không biết nói ra thế nào đây. Hoặc
giả như căn bản là đối mặt với những tài tử tài nữ vốn được ưu ái tôn trọng
này, hắn còn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ giảng cho bọn họ về cái gì là thiên phú
nhân quyền, chúng sinh bình đẳng? Không thể được, đạo bất đồng, chẳng thể bàn
được gì, hắn và bọn họ căn bản là những người không cùng một đường. Huống chi,
cho dù tuyên truyền cái gì ‘con ngươi vốn ngang hàng’, tại thời đại này sẽ có
người tin, há sẽ có người tiếp thụ ư?”

Lâm Vãn Vinh càng nghĩ càng không biết làm sao, rốt
cục nhịn không được lắc đầu cười khổ: “Quên đi, lão tử cũng không phải kẻ cứu
giúp nhân loại, cũng không cần dẫn đường cho lịch sử phát triển, việc này ta
đâu quản được? Lời đã cạn, tài tử tài nữ các ngươi thích cắn thì cứ cắn, lão tử
cũng không có thời gian bôi tro trát trấu với các ngươi nữa.”

Hắn nói đến là đến, nói đi là đi, cũng không cần chào
hỏi bất kỳ ai, dẫn theo biểu thiếu gia hai người định rời đi. Lâm Tam bây giờ ở
trong lòng biểu thiếu gia có địa vị như một vị thần, Quách Vô Thường thấy hắn
gọi, không hỏi gì nhiều, lập tức chạy theo hắn.

- Lâm đại ca...!

Lạc Ngưng rốt cuộc bất chấp ân sư ở bên, vén ống quần
lên bước tới cạnh hắn, nhìn hắn rưng rưng nước mắt:

- Lâm đại ca, xin lỗi, đều là tại ta không tốt.

- Lạc tiểu thư, ta đã nói rồi, không liên quan gì đến
nàng, chỉ là ta có một số việc nhìn không thuận mắt. Ai! Không còn cách nào
khác, ta đây trời sinh lại chính trực như vậy!

Lâm Vãn Vinh đại nghĩa lẫm nhiên nói.

Lạc Ngưng nghe hắn nói đùa xong, trái với thường lệ
nàng chẳng những không cười, ngược lại nước mắt ào ạt tuôn rơi:

- Lâm đại ca, ta biết là huynh hảo tâm không có trách
cứ ta, nhưng chuyện này tất cả đều do ta dựng lên, nếu không phải ta lôi kéo
huynh tới, cũng sẽ không phát sinh những sự việc như thế này.

Lâm Vãn Vinh cười ảo não:

- Không phải thế, là lỗi của ta. Có lẽ ta và các
người, căn bản không phải là những kẻ cùng một con đường.

Những lời này khiến cho Lạc Ngưng rất thương tâm, nàng
khóc càng to hơn:

- Lâm đại ca, ta biết huynh coi thường ta, ta chỉ toàn
mơ mộng viển vông, cái gì cũng không làm được. Cái gì gọi là tài nữ, kỳ thật
căn bản chỉ là hư danh mà thôi, ngoại trừ khiến cho người ta thêm phiền toái,
ta chẳng làm được gì cả.

Lâm Vãn Vinh cảm khái nói:

- Lạc tiểu thư, ngàn vạn lần không nên xem thường bản
thân như vậy. Mỗi người đều có ước mơ, chỉ là cách truy cầu nó khác nhau mà
thôi. Nàng ít nhất cũng còn có ước vọng, còn ta ngay cả tư cách nằm mơ cũng đã
mất rồi.

Lạc Ngưng rưng rưng nước mắt nhìn hắn nói:

- Lâm đại ca, ngươi nói gì vậy, ta không hiểu.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

- Nàng không cần phải hiểu. Ai, hôm nay thật là mệt,
trong lòng lại có chút thương tâm. Lạc tiểu thư, chúng ta ôm một cái thật thuần
khiết, xem như an ủi đôi chút.

Lạc Ngưng bị dọa cho nhảy đựng lên, tim đập loạn xạ,
vị Lâm đại ca này phương thức tư duy thật quá đặc biệt. Không hiểu hắn làm thế
nào mà nói ra như thế.

Lâm Vãn Vinh đùa cợt Lạc Ngưng hai câu, cũng không
hiểu sao, trong lòng cảm thấy khó chịu, hắn hôm nay thực sự bi phẫn, nhớ tới
cuộc sống trước đây của mình, đột nhiên khẽ thở dài:

- Đương niên đính phong niệu thập trượng, như kim
thuận phong tẫn thấp hài. Thế sự cũng đều là như thế a…!

(Thuở ấy ngược gió tiểu (xa) mười trượng,
hôm nay thuận gió ướt đẫm giày (ý nói tiểu ngay trúng chân mình). Cả câu này ví
von kiểu anh hùng bị sa cơ thất thế.)

Hắn đột nhiên nói không đầu không đuôi như vậy, hai
câu thô lỗ vô cùng làm mọi người đều kinh hãi. Càng khó hiểu được ý tứ hắn
trong câu nói, lại nhìn thần thái của hắn, đúng là vô cùng cô đơn tĩnh mịch, ai
nhìn cũng không hiểu. Lạc Ngưng nhìn hắn, tự nghĩ khoảng cách giữa mình và hắn
không biết đã xa biết bao nhiêu.

Lạc Ngưng giữ chặt ống tay áo của hắn nhẹ nhàng nói:

- Lâm đại ca, những lời huynh vừa nói mặc dù thô lỗ,
nhưng ta cuối cùng cũng đã hiểu ra, so những câu thơ này với bọn chúng ta,
trong lòng huynh đúng là ẩn chứa ‘dương xuân bạch tuyết’.

Tri kỉ a, đây mới gọi là con mẹ nó tri kỉ! Lão tử thô
lỗ như vậy, mà trong mắt tiểu nữ này lại là dương xuân bạch tuyết, Lâm Vãn Vinh
cảm động đến muốn khóc.

- Không nên sùng bái ta như vậy, ta đây thập phần
không thích thế. Vàng bạc thực sự là đáng tin cậy hơn nhiều.

Hắn hì hì cười nói, tâm tư của hắn phát cũng nhanh, mà
thu cũng nhanh, nháy mắt đã trên khuôn mặt không còn thấy vẻ cô độc nữa.

Thấy Lâm Tam thô ngôn thô ngữ, phóng đãng không kiêng
kỵ gì như thế, Mai Nghiễn Thu rốt cuộc nhịn không được, lạnh lùng nói:

- Lâm Tam, ngươi muốn đi là có thể đi ư? Chẳng lẽ
ngươi tưởng rằng đáp lại được hai câu đối thì đã là thiên hạ vô địch ư? Ngươi nhục
mạ ta, đó chính là nhục mạ tài học thiên hạ, ngày khác nếu ngươi tới kinh
thành, nửa bước cũng khó đi đấy.

- Nhục mạ bà chính là nhục mạ tài học thiên hạ? Bà có
thể đại biểu được tài học thiên hạ sao?

Lâm Vãn Vinh khinh thường:

- Mai tiên sinh, ngươi đã quá đánh giá cao mình rồi
đó.

Thấy các tài tử chung quanh đều đang nhìn vào mình,
Lâm Vãn Vinh cười lạnh:

- Đại biểu tài học thiên hạ, vậy sẽ phải có được bản
lãnh của những học giả thiên hạ, ta cũng biết Văn Trường tiên sinh đã lâu, tuy
Văn Trường tiên sinh là đệ nhất học sĩ như vậy, cũng không dám nói mình đại
biểu cho thiên hạ tài học. Mai tiên sinh, bà khẩu khí tuy lớn, nhưng học thức
thì còn kém quá xa.

Những người trong Kim Lăng thư xã đều đã nghe qua việc
ở Hàng Châu Tình Vũ lâu, cũng rõ Lâm Tam quả thật có quen biết với Từ Văn
Trường, lời hắn nói hẳn không phải là giả. Từ Văn Trường là nhân vật đẳng cấp
thế nào? Đó là đương triều đệ nhất nhân, là tấm gương của những kẻ đọc sách
trong thiên hạ, và cũng là thần tượng trong lòng họ. Mai Nghiễn Thu tuy cũng
được xưng là tài học, nhưng căn bản là không thể so sánh cấp bậc với Từ Văn
Trường.

Thấy Mai Nghiễn Thu sắc mặt trắng bệch, Lâm Vãn Vinh
‘hừ’ một tiếng rồi nói:

- Bà nếu không tin, ta hôm nay sẽ ra một câu đối, nếu
Mai tiên sinh có thể đối lại, ta xin nhận thua. Ta sẽ tự mình chịu sự trừng
phạt của Mai tiên sinh.

Biểu thiếu gia khéo léo chen vào:

- Nếu Mai tiên sinh không đối lại được thì sao?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

- Mai tiên sinh nếu không đối được, yêu cầu của ta
cũng rất đơn giản, chỉ xin mời lão nhân gia bà tự mình làm một lão ngưu, cày
vài mẫu ruộng cho tốt, để hiểu được cuộc sống lao động của những người hạ nhân
trong mắt bà như chúng ta đây là như thế nào. Nếu mà ba năm vẫn không đáp được,
vậy xin lão nhân gia bà đừng nên bôi nhọ hai từ quốc học này nữa.

Hắn nói xong lời này cực kỳ cuồng vọng, nhưng không ai
hoài nghi. Qua những lần giao phong trước, tất cả mọi người đều biết được Lâm
Tam này đích xác có chút tài hoa. Ngày đó khuất nhục Trầm Bán Sơn tuyệt đối là
bản lãnh thực thụ, trước kia hắn đều là đối lại câu đối của người khác, hôm nay
hắn muốn ra câu đối, không cần phải nói, khẳng định là khó tới cực điểm.

Mai Nghiễn Thu biết hôm nay va phải gạch cứng, trước
mặt đông đảo đệ tử như vậy, lùi cũng không được nên đành cắn răng nói:

- Cứ như vậy, xin mời ngươi chỉ giáo cho.

Lạc Ngưng mới vừa cùng Lâm Vãn Vinh nói mấy câu, trong
lòng cảm thấy thấp thỏm bất an, mắt thấy ân sư của mình và Lâm Vãn Vinh như vậy
thì càng sợ hãi, vội vàng tới đứng giữa hai người nói:

- Lâm đại ca, huynh ra câu đối, ta thay ân sư đáp lại,
nếu đáp không được, vậy ta sẽ thay ân sư bước xuống làm ruộng.

Lâm Vãn Vinh mặc dù cảm động trước hành động tri tâm
vừa rồi của nàng, nhưng trong chuyện này tuyệt không thể nhún nhường, hắn liền
cười to:

- Lạc tiểu thư, nàng hiểu lầm rồi, ta mời lệnh sư
xuống đồng ruộng không phải là để hại bà hay là hạ nhục bà, chỉ là muốn cho bà
thể nghiệm một chút cuộc sống bình dân của chúng ta đây. Ta nói thật, điều này
thực sự là một điều tốt cho bà, nếu bà cứ như ngày thường nghênh ngang tự đại, thì
ngay cả xách giày cho đại tẩu lúc nãy cũng không xứng.

Lạc Ngưng đang định nói tiếp, Lâm Vãn Vinh thở dài:

- Lạc tiểu thư, mỗi người đều có tự tôn, ta cũng không
phải là ngoại lệ. Nàng đối với lệnh sư tôn kính là một chuyện, nhưng nhân phẩm
của lệnh sư lại là chuyện khác, nàng không nên nói thêm nữa.

Mai Nghiễn Thu cũng có chút ngạnh khí, lớn tiếng nói:

- Ngưng nhi, con hãy trở về đi, đừng yêu cầu gì hắn
nữa.

Đứng giữa mọi người, Lạc Ngưng chính là người cảm thấy
khó xử nhất, nàng đương nhiên không hi vọng ân sư thua phải xuống ruộng đi cày,
lại càng không hi vọng Lâm đại ca thua bị trừng phạt, tiến thoái lưỡng nan,
chẳng biết phải làm thế nào.

Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:

- Hôm nay Mai tiên sinh ra câu đối, không hề dùng qua
cái gì hồi văn thủ pháp, ta ra cũng giống như vậy, công bằng hay không, mọi
người cứ nhìn khắc biết.

Nói xong mấy lời đó, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một
cái bút chì, soạt soạt viết mấy chữ lên tờ giấy trắng. Mọi người nhận lấy xem,
thì thấy mặt trước cuồng phóng mấy chữ lớn: “Kê khuyển quá sương kiều, nhất lộ
mai hoa trúc diệp.”

(Gà chó vượt cầu sương, một đường hoa mai lá trúc) –
vết chân chó như hình hoa mai, vết chân gà như hình lá trúc.

Lạc Ngưng vừa nhìn thoáng qua, mày liền nhíu lại, đây
là một câu đối hai ý nghĩa, mai hoa trúc diệp không chỉ là để nói về phong
cảnh, mà còn là dấu chân gà chó trong sương, tuy không phải là cái gì thiên cổ
tuyệt đối, nhưng cũng rất tuyệt diệu, không dễ đối chút nào. Bất quá cũng đúng
như lời Lâm Vãn Vinh đã nói, câu đối này không có hý lộng thủ pháp gì để làm
khó khăn Mai Nghiễn Thu, có thể nói là công bằng.

Mọi người nhìn thấy thủ pháp Lâm Tam khéo léo như thế,
hơn nữa mới vừa rồi biểu diễn một phen trong lòng nhất thời tê tái, Mai tiên
sinh trận này e rằng phải chịu thua.

Mai Nghiễn Thu nhìn vào câu đối ngẩn người một lúc
lâu, trên mặt khi trắng khi đỏ, câu đối hai nghĩa này, cho dù Từ Vị có tới,
cũng vị tất đã có thể đối được, huống chi là bà. Bà cắn răng không nói, sắc mặt
hiện lên vẻ buồn bã.

Mọi người nhìn thần sắc bà ta như thế thì cũng biết được
kết quả, tự nhiên Mai tiên sinh đã thua. Sau sự việc này, từ nay về sau ở Kim
Lăng chắc chẳng còn ai dám để Lâm Tam ra câu đối trước.

Biểu thiếu gia khẽ lôi tay áo Lâm Tam, với ánh mắt
sùng bái nhìn hắn:

- Lâm Tam, công phu đối đáp này ngươi học từ nơi nào
thế, có thể dạy ta được không?

Lâm Vãn Vinh cười lãnh đạm, ca thán:

- Biểu thiếu gia muốn học? Đương nhiên là có thể từ
ngày mai vào lúc sáng sớm, mỗi ngày kinh thư, lịch sử, triết học trăm bộ, mười
năm có thể đạt thành.

Biểu thiếu gia lè lưỡi khẽ đáp:

- Khó như vậy ư, may là Tiêu gia ta có Lâm Tam, mới
dùng chưa được mười năm.

Mai Nghiễn Thu đột nhiên lớn tiếng nói:

- Lâm Tam, vế trên này của ngươi ta đáp không lại
được, chẳng lẽ là ngươi đã sao lại từ đâu đó thiên cổ tuyệt đối? Bắt ta trong
chốc lát phải đối được, thật sự là không công bằng.

Lâm Vãn Vinh cười lạnh:

- Bà nói là thiên cổ tuyệt đối, vậy tự nhiên là hiện
giờ cũng chưa có ai đối được, có phải thế không?

Mai Nghiễn Thu thấy hắn ánh mắt sắc bén, trong lòng có
chút e ngại, nhưng vẫn mạnh mồm:

- Đương nhiên là chưa ai đối được rồi.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, lấy bút chì viết lên mấy chữ:
“Yến oanh xuyên tú mạc, bán song ngọc tiễn kim toa.”

(Yến oanh xuyên màn thắm, bên song kéo ngọc thoi vàng)
– ví cánh chim yến chim oanh như kéo ngọc thoi vàng, kéo với thoi là dụng cụ
dệt may của thiếu nữ.

Hắn cười lạnh:

- Mai tiên sinh, bà bảo đó là thiên cổ tuyệt đối nhưng
ta lại đối được, bà nói sao đây?

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3