Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 179

Chương 179: Mạc Thác Liễu

Tham mưu tướng quân? Tham mưu tướng quân là chức vụ gì
vậy? Lâm Vãn Vinh chần chừ trong một lúc rồi nói:

- Không dám dối gạt Từ đại nhân, chiến tranh là nơi
đầy dẫy chết chóc, mà tiểu đệ trời sinh đã nhát gan rồi, có cái mạng nhỏ nên
rất sợ mất, làm sao mà ra chiến trường được?

Từ Vị ha hả cười lớn:

- Lâm tiểu huynh đệ quả nhiên là người thẳng thắng.
Không dám nói dối ngươi, lão hủ thật ra cũng sợ chết chứ. Bất quá lần này diệt
trừ Bạch Liên Giáo, chúng ta đã có ưu thế tuyệt đối, hơn nữa ngươi là tham mưu
tướng quân, căn bản không cần ra sa trường chém giết, chỉ cần tại doanh trại
bày mưu tính kế. Mặt khác, ta sẽ phái Cao Tù hộ vệ bên thân ngươi, cho dù tiểu
huynh có đi bất cứ đâu cũng nửa bước cũng không rời.

Thân thủ của Cao Tù thì hắn đã thấy rồi, thị vệ bên
cạnh hoàng đế, công phu làm sao có thể kém được? Nói như vậy có khác nào là
hưởng thụ kiểu đế vương đâu, Từ Vị lão đầu này thật là tốn không ít tâm tư a!
Lâm Vãn Vinh ra vẻ miễn cưỡng đáp:

- Từ tiên sinh à, trong quân đội của ngài chắc chắn có
nhiều kỳ nhân dị sĩ, sao lại còn lôi kéo ta làm gì? Tiểu đệ căn bản là chưa
từng ra chiến trường, thấy đại đao vung lên là trong lòng liền sợ hãi, thấy máu
tươi thì đầu óc choáng váng, cùng đi chỉ e là chẳng giúp được gì cả đâu.

Từ Vị lắc đầu nghiêm mặt nói:

- Tiểu huynh đệ quá khiêm nhường rồi. Bản lĩnh của đệ,
lão hủ đã tận mắt chứng kiến, thiên văn địa lý, vật lý kĩ thuật, các khoa đều
thông thạo, lão hủ bội phục vạn phần. Cho dù chưa từng ra trận thì sao chứ?
Tướng sĩ trong quân có ai chưa từng trải qua lần đầu ra trận? Lúc này trong tay
lão hủ tuy có tinh binh, dũng tướng, nhưng khổ là không có mưu sĩ, chỉ bằng vào
sức một mình lão hủ, dẫu có lao tâm khổ tứ cũng e rằng chưa thể chu toàn hết
mọi việc, bởi vậy liền đặc biệt mời tiểu huynh đệ làm tham mưu tướng quân cho
ta, hỗ trợ ta bày mưu tính kế.

Nghe lão nói như vậy, Lâm Vãn Vinh trong lòng thấy yên
tâm hơn, không gặp nguy hiểm gì, lại có thể ra chiến trường, cũng thật là kích
thích. Bất quá việc này cũng có quan hệ đến tính mạng, không thể bất cẩn được,
hắn nghĩ ngợi một chút, rồi nói:

- Từ tiên sinh, vậy dưới tay ngài có bao nhiêu binh mã
vậy?

Từ Vị giơ năm ngón tay ra trước mặt hắn, lắc lắc,
miệng cười đầy đắc ý.

- Năm mươi vạn?

Lâm Vãn Vinh lại càng thêm hoảng sợ, trời ơi, quy mô
thật là khủng khiếp a, tùy tiện đứng tè một bãi cũng có thể khiến Kim Lăng
thành ngập lụt rồi.

Từ Vị thiếu chút nữa là té xỉu, vội vàng lắc đầu:

- Không phải, chỉ là năm vạn quân thôi. Bộ binh bốn
vạn, kỵ binh một vạn, thần cơ* doanh năm ngàn quân.

Năm vạn? Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm
thấy có chút không hay. Đã xem tiểu thuyết nhiều lần rồi. Đánh hay không thì
cũng là đại chiến cấp trăm vạn, tiêu diệt một bọn Bạch Liên giáo, chỉ với năm
vạn quân thôi à. Vậy hóa ra ngậm cười mà chết ư? Bất quá Từ lão đầu giơ năm
ngón tay như vậy cũng thật là hay ho, làm ai thấy cũng nghĩ là năm mươi vạn.

- Vậy Bạch Liên giáo có bao nhiêu nhân mã?

Lâm Vãn Vinh lại hỏi.

Từ Vị lại giơ năm ngón tay ra lắc lắc, lần này Lâm Vãn
Vinh cẩn thận hơn, nói thẳng:

- Năm vạn à?

Từ Vị suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi mình, lão bây
giờ đã có chút hoài nghi đưa Lâm Tam lên làm tham mưu tướng quân cho mình,
không biết là đúng hay là một sai lầm lớn không nữa. Tiểu tử này đúng là một
chút kiến thức quân sự cũng không có, ta đây là tiễu trừ Bạch Liên giáo, nếu là
năm vạn đấu với năm vạn thì còn gọi là diệt trừ cái rắm gì nữa đây.

- Năm ngàn quân!

Từ Vị đỏ bừng mặt nói.

- Chỉ có năm ngàn thôi à?

Lâm Vãn Vinh tựa hồ như không tin vào tai mình, ngẩn
người tự nhủ:

- Năm ngàn người, đánh còn chưa sướng tay mà.

Từ Vị bị Lâm Tam nói hai câu, một chút hứng thú cũng
không có, đây là chiến tranh, sẽ có người chết, không phải chỉ là chuyện giữa
tiểu hài tử và gia gia nữa. Lão thở dài nói:

- Bọn Bạch Liên giáo này chiếm cứ trọn vùng Sơn Đông,
nghe nói có mấy vạn bang chúng, thực tế có thể có khả năng chiến đấu chỉ có
khoảng năm ngàn người, hơn nữa đều là chưa từng trải qua huấn luyện trong quân
ngũ, lực chiến đấu không thể so sánh cùng với kỵ - bộ binh của ta. Chúng ta có
năm vạn quân đối đầu với năm ngàn người, mười đấu một, chắc chắn phải giành
phần thắng.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:

- Từ tiên sinh à, nếu là chiến tranh chỉ cần so sánh
về quân số mà nói thì cũng chẳng cần đánh làm gì nữa, chỉ cần phái người đến
cùng đếm là được. Chiến tranh chính là phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, lấy
ít thắng nhiều trong binh sử nhiều không kể xiết, vạn lần không khinh thường
được đâu!

Hai câu này nói xong thì mới đúng là có chút dáng vẻ
của một tham mưu tướng quân, Từ Vị trong lòng cũng có đôi chút an tâm, gật đầu:

- Lời này của huynh đệ rất chính xác, lão hủ đúng là
có đôi chút lo lắng, nên lần này muốn mời tiểu huynh đệ cùng đồng hành với ta.
Có bộ binh, kỵ binh của ta, còn có thần cơ doanh, nếu lần này đánh mà không
thắng thì lão không còn mặt mũi nào gặp lại các vị phụ lão vùng Giang Chiết
nữa.

- Thần cơ doanh?

Lâm Vãn Vinh đột nhiên thấy hứng thú:

- Vậy có hồng y đại pháo không?

Từ Vị gật đầu nói:

- Thần cơ doanh này, ngoại trừ có cung mạnh, nỏ bén
ra, còn có hồng y đại pháo đã được cải tiến một chút rồi. Nói tới việc cải tiến
hồng y đại pháo này, còn phải cảm tạ Lâm tiểu huynh đó.

- Ồ? Từ đâu mà đại nhân lại nói vậy?

Vừa nghe rằng có sự trợ giúp của hỏa pháo, Lâm Vãn
Vinh nhất thời thích thú, như lời Từ Vị nói, năm vạn quân đấu năm ngàn người,
lại còn có hồng y đại pháo oach tạc điên cuồng, đánh mà không thắng thì quả
thật, thà là đập đầu vào đậu hủ mà chết quách cho rồi.

- Huynh đệ còn nhớ cái người Pháp Lan Tây tên Tháp Ốc
Ni không? Là bọn bị Đào Đông Thành bắt được đó?

Từ Vị hỏi.

Nói thừa, làm sao mà ta không nhớ rõ Tháp Ốc Ni được?
Lão tiểu tử đó còn nói lần sau khi tới Đại Hoa, sẽ dẫn hai tiểu mỹ nhân Pháp
Lan Tây đến chung, còn muốn giao cho ta độc quyền kinh doanh toản thạch. Ngược
lại, Tháp Ốc Ni cũng lấy độc quyền kinh doanh nước hoa, xà phòng tại châu Âu,
việc mua bán lá trà và tơ lụa hắn cũng đã quan tâm đến. Như vậy tính ra thì,
Lâm Tam ca ta được coi là Âu Á mậu dịch đệ nhất nhân, con đường tơ lụa trên
biển này chính là do ta tạo ra, hắc hắc, tên của ta mà không được lưu vào sử
xanh thì quả là không có thiên lý a.

Lâm Vãn vinh gật đầu nói:

- Vẫn nhớ chứ, vị lão huynh kỳ quái như vậy làm sao
quên được. À, Tháp Ốc Ni đó giờ còn lưu lại Hải An không? Thiết giáp thuyền của
bọn họ đã tu sửa xong chưa, có trở về Pháp Lan Tây không?

Tử Vị cười nói:

- Lần trước tiểu huynh đệ bảo ta đi tìm vài xảo tượng
công, tới Hải An trợ giúp người Pháp sửa thuyền, ta đã chọn mười công tượng
giỏi nhất thần cơ doanh đi tới Hải An với bọn họ, Đúng là không thấy không
biết, vừa nhìn là đã giật thót lên, những chiếc thiết giáp thuyền của người
nước ngoài cứng rắn vô bì, hơn nữa kết cấu lại xảo diệu, thích hợp cho việc làm
thuyền viễn dương. Hỏa pháo trên thuyền của họ so sánh với của Đại Hoa ta, vô
luận là độ chính xác, hay hỏa lực đều mạnh hơn không ít. Các công tượng ở đấy
mười ngày, xem xét hết kết cấu của hỏa pháo rồi mới về. Sau đó cải tạo lại hỏa
pháo của Đại Hoa ta, khó khăn lắm uy lực mới bằng đại pháo của Tây Dương.

Nguyên lai là như thế, ta nói lão cho người đến, chính
là muốn cho các người học được kĩ thuật đường thủy của bọn Tây Dương, xúc tiến
giúp ngành công nghiệp của Đại Hoa phát triển hơn. Xem ra cuối cùng cũng có
chút thu hoạch. Lâm Vãn Vinh gật đầu hỏi:

- Vậy ngài đối với thiết giáp thuyền của người Tây
Dương, có ý kiến gì không?

Từ Vị thở dài:

- Những thợ thủ công này chính là những tinh anh của
thần cơ doanh của ta, nhưng bọn họ đối với thiết giáp thuyền chẳng có hiểu biết
gì cả. Dựa theo suy luận của bọn họ, lớp vỏ sắt của thiết giáp thuyền không
phải là do thợ rèn tạo ra, không biết là bọn Tây Dương làm cách nào chế tạo ra
được?

Lâm Vãn Vinh thở dài não nề, người ta đang trong thời
đại cơ giới còn chúng ta vẫn trong thời đại thủ công, công nghiệp cơ bản vẫn
còn quá nhiều chênh lệch, không thể ngày một ngày hai vượt qua được. Con đường
này đã chỉ cho Từ Vị rồi, việc ta nên làm thì đã làm rồi, còn học được hay
không thì phải hoàn toàn dựa vào bản thân các người.

Từ Văn Trường thấy Lâm Tam chẳng biết vì sao đột nhiên
mặt mày trở nên ngơ ngẩn, trong lòng thấy khó hiểu, vội vàng nói:

- Lâm tiểu huynh, lần tiễu trừ này có bằng lòng giúp
ta một tay không?

Từ Văn Trường đã đem bí mật quân sự trọng đại như vậy
nói cho hắn nghe mà không hề che giấu tí gì, rõ ràng vô cùng tín nhiệm hắn. Tại
cái thế giới này, nếu nói rằng còn có người liều mạng hơn Lâm Vãn Vinh thì quả
thật, trừ Từ Vị chẳng có ai khác.

Thôi đi, thôi đi! Giúp lão cũng chính là giúp ta vậy,
tiêu diệt Bạch Liên, thanh trừ nội loạn. Cứ để Từ Vị chế tạo hỏa pháo cho tốt
một chút, mùa xuân năm sau tiến lên phương Bắc, pháo nổ đùng đùng, oanh tạc
người Hồ là xong. Một cỗ pháo trong tay, thiên hạ vô ưu, bất kể người Hồ là cái
loại gì, bắt bọn họ phải cong đuôi bò về cố gia mà kêu khổ.

Đã có chủ ý rồi, Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Từ tiên sinh, làm tham mưu tướng quân cho ngài tự
nhiên là không có vấn đề gì rồi. Bất quá ngài cũng biết, ta và Trình Đức có mối
thù sâu nặng. Nếu ta mà đi, bọn họ sẽ trả thù Tiêu gia, lại còn tiểu lâu của ta
không có ai chiếu cố nữa, ta rất lo lắng đó.

Từ Vị cười nói:

- Về điểm này thì ngươi yên tâm, Lạc lão đệ đã sớm có
dự tính. Trình Đức kia không phải đã chủ động xin đem bộ - kỵ binh đến biên
cảnh hai tỉnh hay sao!? Ta liền đáp ứng ý nguyện của hắn, điều binh mã của hắn
đi, để xem coi hắn có chịu đi hay không.

Đều do lão hồ ly mà ra a! Lâm Vãn Vinh âm thầm thở
dài, Từ Vị chính là lợi dụng tâm lý Trình Đức mà ‘tương kế tựu kế’. Đưa binh mã
Giang Tô đến biên giới hai tỉnh là liền rơi vào quyền quản lý cùng với năm vạn
đại quân của Từ Vị. Nếu như không chịu rời khỏi Kim Lăng, Từ Vị càng thêm tiện
tay diệt trừ Bạch Liên Giáo. Đồng thời có đại quân của lão ở gần bên, Trình Đức
nào dám 'khinh cử vong động'.

- Còn về Tiêu Gia cùng với Tửu lầu của ngươi, không
chỉ có cao thủ của Lạc lão đệ mà ta cũng điều tinh binh cường tướng âm thầm bảo
vệ. Có đại quân của ta kề cận, tin rằng Trình Đức không có cái gan công khai
dấy binh, tiểu huynh đệ cứ yên tâm mà đi.

Từ Vị lại bổ sung thêm.

Từ Văn Trường thành tâm đến vậy, Lâm Vãn Vinh còn có
gì để nói nữa, lập tức ôm quyền nói:

- Được, nếu như Văn Trường tiên sinh đã coi trọng Lâm
Tam như vậy, ta nếu tiếp tục chối từ thì quá kiêu ngạo rồi. Vậy xin Từ tiên
sinh nói lại với phu nhân, cái việc này ta tiếp nhận, giống như lúc trước giúp
Từ tiên sinh đánh đấm lặt vặt.

Từ Vị ha ha cười nói:

- Được huynh đệ nguyện ý giúp ta một tay, lão hũ cảm
kích vô cùng. Đã như thế, ngày mai xin mời huynh đệ chuẩn bị một chút, sáng sớm
hôm sau nữa chúng ta liền xuất phát.

Hai người ước hẹn địa điểm và thời gian gặp gỡ, Từ Văn
Trường lại sai Cao Tù đi bẩm báo Tiêu phu nhân, rồi mới rời đi.

Trời vừa sập tối, Lâm Vãn Vinh nghĩ tới sắp phải ra
chiến trường, trong lòng vừa có lo lắng lại có chút hưng phấn, đi đi lại lại
trong phòng của mình, một lát sau vẫn chưa ổn định lại được.

“Đi xem Xảo Xảo đã”. Hắn tự nhủ. Cái này dù sao cùng
là ra chiến trường, vẫn phải có việc bàn giao lại, Xảo Xảo là thê tử chính thức
của hắn, thế nào cũng phải có cái để nói.

Lúc chạy tới Thực Vi Tiên thì trời cũng đã tối mịt.
Hắn lặng lẽ đi lên lầu, nhìn thấy trong phòng của Xảo Xảo ánh đèn sáng tỏ, cũng
không biết nha đầu kia đang làm những gì.

Hắn trong lòng dấy lên một tình cảm dịu ngọt, ấm áp
lan tỏa khắp tim gan, lén lén lút lút tiến vào trong phòng. Liền thấy một người
con gái đang quay lưng lại với mình, dưới ánh đèn chăm chú làm cái gì đó.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc một tiếng, nhẹ nhàng như mèo
mò đến gần rồi đột nhiên hai tay ôm chầm lấy vòng eo thon nhỏ, khẽ cười nói:

- Bảo bối ngoan, có phải nhớ ta không hả.

Lâm Vãn Vinh khi sờ vào chỗ eo lưng của người con gái
đó liền hiểu là không đúng rồi, Hắn là loại người nào, chính là cao thủ sờ sờ
mó mó, vừa thò tay vào, liền có cảm giác không giống như Xảo Xảo. Người con gái
này nơi vòng eo mịn màng, lại có cảm giác tươi trẻ, đàn hồi, so với Xảo Xảo còn
nhỏ gọn hơn vài phần.

Ái dà, không hay rồi, sờ nhầm người rồi, trong đầu hắn
xoay chuyển như chớp, nhưng bàn tay vẫn ở lại trên thân người con gái ấy nhẹ
nhàng vuốt ve vài cái, mở miệng cười nói:

- Xảo Xảo, chẳng lẽ không phải đại ca đây sao?

Đây chính là pháp môn đã được thử nghiệm và ứng dụng,
mỗi người nam nhân đều hiểu. Đã gọi tên sai thì vờ nhầm ngươi, hoàn toàn không
tìm ra sơ hở.

Người con gái đó quay người lại, ánh mắt sâu sắc nhìn
hắn khẽ nói:

- Đại ca, là muội, Ngưng nhi!

Lâm Vãn Vinh cả kinh lùi đến ba bước, ra vẻ hoảng sợ:

- Lạc tiểu thư, sao lại là nàng?

Lạc Ngưng thấy hắn lùi ra xa khỏi thân, tựa hồ coi
mình như mãnh thú, hồng thủy không bằng, nhịn không được cắn môi khẽ nói:

- Lâm đại ca, huynh đến tìm Xảo Xảo phải không?

- Đúng vậy. Vừa rồi thật là vô ý, lỡ ôm nhầm mất.

Nét mặt Lâm Vãn Vinh vẫn bình thản không một chút đỏ,
chậm rãi giải thích.

Lạc Ngưng sắt mặt ửng hồng, hai tay không biết giấu
vào đâu, vội vàng cúi gầm mặt xuống, không nói gì nữa.

“Tiểu nữ, mau nói nào. Nói ngươi nguyện ý để ta sờ
đi.” Lâm Vãn Vinh vô sỉ thầm kêu lên. Biểu hiện của Lạc Ngưng đêm qua khiến hắn
có điểm phát nhiệt, bất quá hôm nay có tin đồn Lạc tiểu thư muốn chọn rể, lại
làm hắn có cảm giác bị lừa, tâm tình khó tránh khỏi chút biến thái.

Cuối cùng Lâm Vãn Vinh vẫn phải thất vọng, da mặt Lạc
Ngưng sao có thể dày đến độ này. Cúi thấp đầu, một câu cũng không dám nói. Tiểu
nữ Xảo Xảo kia cũng không hiểu biến đi nơi nào nữa, trong nhất thời, hai người
đều không ai nói lời nào. Không khí trong phòng có phần quỷ dị vô cùng.

Lâm Vãn Vinh cũng không hiểu nên nói cái gì, thấy Lạc
Ngưng trong tay cầm một khối hồng hồng đính bạc như tơ của tấm vải, vừa rồi
chính là đang thêu lên trên cái gì đó.

- Lạc tiểu thư, tú hoa ở đâu vậy!

Lâm Vãn Vinh tự cho là tìm được đề tài lấp vào chỗ
trống, liền không ngại mặt dày cười nói.

Lạc Ngưng kêu lên một tiếng, liền vội mang tấm vải
hồng giấu ra sau lưng, nàng vốn là ngượng ngừng không chịu nổi, thêm việc này
nữa khiến sắc mặt càng đỏ như hỏa thiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng bừng. Cứ như
động một cái nữa là sẽ ứa nước mắt.

Lâm Vãn Vinh cẩn thận nghĩ lại, đột nhiên hiểu ra: “Ái
da, lão tử thật là thiếu hiểu biết, cái đó chết người nha, đó là nội y của con
gái mặc, chẳng trách hình sao lại kỳ quái đến thế. Cũng không hiểu là dây cột
phía sau hay lại là phía trước đây.

Cuối cùng thêm chuyện này nữa đã khiến cả hai trong
người hoàn toàn nóng lên, đến thế này rồi, Lâm Vãn Vinh cũng là heo chết không
sợ nước sôi, hắc hắc cười gượng vài tiếng nói:

- Cái này, Lạc tiểu thư, loại quần áo này bất lợi đối
với sự phát triển, nảy nở của thân thể, dễ dàng làm cho bộ phận xệ xuống. Tiêu
gia chúng ta gần đây vừa đưa ra một loại nội y nữ tử mới, vừa khoa học lại tốt
cho cơ thể, sớm mai ta mang cho nàng tám, mười bộ, cứ việc thường xuyên thay
đổi không sao đâu.

- Đại ca…

Lạc Ngưng thế nào lại chịu được nghe hắn ba hoa, ngại
ngùng kêu lên một tiếng, vội vàng cúi gầm đầu xuống tới ngực. Lâm Vãn Vinh
thuận thế nhìn tới, chỉ thấy nàng ta khẽ cắn môi lại, sắc mặt như ánh lửa, cái
cổ trắng ngần cũng phơn phớt hồng, bộ ngực đầy đặn phập phồng, trong nhịp đập
thoáng hiện lên hai chấm nhỏ vươn cao, cứ như sắp bức áo vươn ra.

- Lạc tiểu thư…

Lâm Vãn Vinh khó khăn nuốt nước bọt một cái, lời đến
miệng nói mãi mới thành câu:

- Tại sao nàng lại ở chỗ này vậy?

Lạc Ngưng khẽ “ừm” một tiếng:

- Hôm nay cảm thấy khỏe lên nhiều, không muốn ở nhà
một mình, nên cùng Xảo Xảo tới đây, ai ngờ lại gặp được đại ca.

Ồ, thì ra là thế, Lâm Vãn Vinh muốn hỏi việc chiêu
thân, nhưng suy nghĩ lại, như thế không phải là lão tử tự mình thưởng hoa sao,
rõ ràng là tiểu nữ này theo đuổi mình, làm nam nhân cũng phải giữ điểm tôn
nghiêm mới được.

- Nàng đã khỏe hẳn chưa vậy? Còn bị sốt nữa hay không?
Đã ăn uống được chưa?

Lâm Vãn Vinh hỏi một mạch.

Lạc Ngưng trên mặt cũng bớt đỏ đi nhiều, ngẩn đầu lên
cười ngọt ngào:

- Thật sự tốt nhiều rồi, hôm nay Xảo Xảo vì muội làm
rất nhiều món ngon, đại ca sau này thực là có phúc về đường ăn uống rồi.

Tay nghề của Xảo Xảo không cần phải nói, chỉ là tại
sao con bé này không thấy đâu vậy cà, ta đến cả nửa ngày mà vẫn không thấy xuất
hiện chăm sóc ‘lão công’. Lại nghe Lạc Ngưng mở miệng hỏi:

- Lâm đại ca, tái thi hội, huynh có tham gia không?

Lâm Vãn Vinh giật mình, ta còn chưa hỏi tới, cô nàng
ngược lại chủ động khơi ra. Hắn tười cười nói:

- Cái thi hội đó, là của bọn tài tử, tài nữ các nàng
mà. Ta chỉ phụ trách đưa tiền tài trợ là được. Đến lúc đó, đến hay không đều
thế cả.

Lạc Ngưng thần sắc trắng bệch:

- Đại ca, chúng ta ngày đó không phải đã thỏa thuận
rồi sao, huynh nhất định phải tham gia mà.

Lâm Vãn Vinh cười trừ, ngày đó Lạc Ngưng bảo hắn tham
gia tái thi hội, hắn còn tưởng là nói đùa, cùng lắm cũng chỉ là ăn ăn, uống
uống, không có tác dụng nhiều lắm. Huống chi đối với hắn, tái thi hội vốn không
có nhiều hứng thú, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ nói:

- Lạc tiểu thư, ta tham gia cũng vô dụng thôi, căn bản
ta đối với việc này không có hứng thú, có khi còn khiến kẻ khác chê cười.

Lạc Ngưng cắn chặt răng nhìn hắn nói:

- Đại ca, huynh nhất định phải tới, nhất định phải tới
nhé, nếu không, Ngưng nhi…

Khóe mắt nàng đã đẫm lệ, có điều gì đó không nói ra
được nữa.

Tái thi hội trọng yếu vậy sao, chẳng lẽ cái chuyện
chiêu thân là sự thật sao? Nhưng tại sao nha đầu kia lại không nói thẳng với
ta, thật sự là cũng không rõ ràng gì. Thấy dáng vẻ thương tâm của Lạc Ngưng,
Lâm Vãn Vinh nhịn không được thở dài:

- Lạc tiểu thư, nàng còn có chuyện gì muốn nói với ta
hay không?

Lạc Ngưng nước mắt lưng tròng ngước nhìn hắn:

- Đại ca, những lời Ngưng nhi nói với huynh đêm qua
đều là sự thật, huynh nhất định phải tin muội.

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Ta biết, nhưng do ta có chuyện khẩn cấp, ngày mốt sẽ
xuất phát rời đi, cũng không biết khi tái thi hội diễn ra ta có kịp trở về
không.

Bây giờ hắn đã là tham mưu tướng quân của Từ Vị rồi,
mang đại sự quân vụ trên người, tiễu trừ Bạch Liên không biết phải chiến đấu
bao lâu, làm sao có thời gian để về quan tâm tới tái thi hội.

Lạc Ngưng nghe vậy sắc mặt thê thảm, ngơ ngẩn nhìn hắn
nói:

- Đại ca, huynh phải rời khỏi Kim Lăng à?

Lâm Vãn Vinh gật đầu:

- Đúng vậy, ta có chút chuyện trọng yếu cần phải làm.

- Vậy chừng nào thì huynh trở về?

Lạc Ngưng nhẹ giọng hỏi.

- Cái này, ta cũng không biết rõ nữa.

Lâm Vãn Vinh hơi do dự. Chiến tranh làm sao mà nói
chính xác được.

- Có thể là năm ba ngày, có thể là…

- Đại ca, kỳ Tái thi hội này huynh nhất định phải tới
mới được…

Lạc Ngưng ngắt lời hắn, nước mắt lại tuôn ra, vạt áo
trước ngực liền bị làm ướt đẫm.

Nhất định phải đến à? Tiểu nữ này cũng thật là bá đạo.
Lâm Vãn Vinh không thể tránh nhìn Lạc Ngưng một cái, đã thấy gương mặt nàng đẫm
lệ, nước mắt chảy dài xuống chiếc cổ trắng ngần, khóc không ra tiếng nhưng tràn
đầy thương cảm thanh khiết.

Lâm Vãn Vinh không thể nhịn nổi được nữa rồi. Tiểu nữu
này khóc làm cho lòng ta mềm ra, thôi thôi. Cùng lắm thì đến lúc đó xin Từ Vị
cho trở về, đành vậy, ai bảo lão tử dính phải mỹ nhân kế. Bản thân hắn có chút
khinh bỉ chính mình, cười nói:

- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ta đáp ứng nàng,
đến lúc đó nhất định quay về là được.

- Thật sao…!

Lạc Ngưng lại bắt đầu cao hứng, sắc mặt đang tái nhợt
bỗng hồng hào hẳn lên, đầu lông mi dài rung động, vẫn còn vương vài giọt lệ
ướt, dưới ngọn đèn mờ ảo ánh lên như ngọc, lóe ra tia sáng mê người.

- Nếu mà ta không đáp ứng thì còn không bị nước mắt
của nàng dìm chết à?

Lâm Vãn Vinh cười nói.

Lạc Ngưng trên mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh như
nước hồ biên biếc, liếc nhìn Lâm Vãn Vinh rồi nói nhỏ:

- Lâm đại ca, huynh đối với muội thật tốt!

Ôi trời ơi, đây là câu nói mà Xảo Xảo hay nói nhất,
nha đầu Lạc Ngưng kia học được từ lúc nào vậy kìa.

- Đại ca, hôm nay là đông nguyệt thứ mười ba, còn mười
bảy ngày nữa là tới tái thi hội, đến lúc đó huynh nhất định phải trở về, Ngưng
nhi ở bên bờ Huyền Vũ chờ huynh.

Lạc Ngưng bấm ngón tay tính, vẻ mặt này mới là dáng
điệu của tài nữ danh chấn Kim lăng.

Xong rồi, xong rồi! Nhược điểm lớn nhất của lão tử rốt
cuộc bị bại lộ rồi, nhất định là có địch nhân chơi mỹ nhân kế với lão tử đây,
ta nhất định không thể không đầu hàng. Lâm Vãn Vinh không nhịn được ca thán,
nhìn vào tiết y Lạc Ngưng đang cầm trên tay, phía trên có thêu hình như là một
đôi chim gì đó.

Lạc Ngưng thấy ánh mắt của hắn chăm chú trên tiết y,
không nhịn được mím chặt răng lại, sắc mặt đỏ bừng. Nàng đã hao tổn bao tâm
huyết, hai tay nhè nhẹ run lên, giữ miết lấy tiết y ở trên tay, mặc cho hắn soi
mói, tại nơi lồng ngực cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch.

- Lạc tiểu thư, đôi chim này là do nàng thêu hả? Thật
là đẹp mắt a!

Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt nói, ra vẻ rất thuần khiết.

- Lâm đại ca, không phải là chim, mà là uyên ương, a…

Vừa mới dứt lời, nàng chợt nhận ra…

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3