Titanic Trong Vũ Trụ - Chương 25 phần 2

Cỏ lăn
cuộn ngang trên mặt đường và chạy dọc theo những cồn cát. Họ lái xe qua gác
canh, hàng rào điện và khu quân sự lạnh lẽo. Jack và Gordon ra khỏi xe, nheo
mắt nhìn lên mặt trời. Mặt trời như một quả cam đỏ rực bị cát bụi che mờ. Đó là
màu hoàng hôn, không phải vào giữa trưa. Họ đã cố chợp mắt vài giờ trước khi
cất cánh ở Ellington. Jack thấy đau mắt khi nhìn thấy ánh sáng ban ngày.

- Lối này,
thưa các vị. - người lái xe nói.

Họ theo
người lình vào tòa nhà.

Việc đón
tiếp lần này khác với lần trước Jack đến đây. Lần này người họ tống họ tỏ vẻ
tôn trọng và lịch sự hơn. Bác sĩ Isaac Roman đã đứng chờ ở bàn tiếp đón mặc dù
trông anh ta không được vui mừng vì chuyến đến thăm của họ.

- Chỉ anh
được phép đi cùng tôi, bác sĩ McCallum. - Anh ta nói. - Ngài Obie chờ ở đây. Đây
là thỏa thuận.

- Tôi
chưa bao giờ thỏa thuận như vậy. - Jack nói.

- Còn
ngài Profitt thì có, thay mặt cho anh đấy. Anh là người duy nhất có lý do vào
tòa nhà này. Tôi không có nhiều thời gian nên anh quyết định nhanh cho. - Anh
ta quay đi, bước về phía thang máy.

- Giờ đó
sẽ là bạn đồng hành chết tiệt của anh. - Gordon nói. - Đi đi, tôi sẽ chờ.

Jack theo
Roman vào thang máy.

- Điểm
dừng đầu tiên là tầng hầm số hai. - Roman giải thích. - Ở đó có các thí nghiệm
trên động vật của chúng tôi. - cửa thang máy mở, trước mặt họ là một bức tường
bằng kính. Đó là cửa sổ quan sát.

Jack lại
gần cửa sổ và nhìn vào phòng thí nghiệm bên trong. Trong lồng nhốt những con
khỉ nhện và chó. Ngay bên phải ô cửa là những chiếc lồng bằng kính nhốt chuột. Roman
chỉ vào những con chuột.

- Anh sẽ
thấy mỗi lồng đều dán ngày giờ chúng bị nhiễm bệnh. Tôi không nghĩ ra cách nào
tốt hơn để thể hiện bản chất chết người của Chimera.

Ở lồng
ghi ngày thứ nhất, sáu con chuột có vẻ khỏe mạnh. Chúng đang đạp các bánh xe
rất khỏe.

Ở lồng
ghi ngày thứ hai, những dấu hiệu đầu tiên của bệnh đã xuất hiện. Hai trong sáu
con đang co giật, mắt chúng như những giọt máu màu đỏ tươi. Còn bốn con khác túm
tụm lại với nhau trong trạng thái ngủ lim dim.

- Hai
ngày đầu là giai đoạn sinh sản của Chimera. - bác sĩ Roman nói. - Anh biết đấy,
quá trình này trái ngược hẳn với những gì chúng ta thấy trên trái đất. Thường
thì một dạng sống phải đạt đến thời kỳ trưởng thành rồi mới sinh sản. Chimera
sinh sản trước, sau đó mới lớn lên. Nó phân chia rất nhanh và tạo ra tới hàng
trăm phiên bản của chính nó trong vòng bốn mươi tám tiếng. Chúng bắt đầu từ
kích thước siêu nhỏ. - mà chúng ta không thể thấy bằng mắt thường. Chúng đủ nhỏ
để chúng ta hít vào trong không khí hay chui vào qua màng nhầy của chúng ta. Thậm
chí chúng ta không hề biết mình đã bị nhiễm bệnh.

- Vậy là
chúng sẽ lây lan trong giai đoạn đầu của chu kỳ sống?

- Chúng
lây lan trong bất cứ giai đoạn nào. Chúng chỉ cần được tự do
trong không khí. Thường thì việc này xảy ra khi nạn nhân chết hoặc khi xác chết
bị nổ tung vài ngày sau khi chết. Một khi Chimera đã gây bệnh cho chúng ta, một
khi nó đã nhân lên trong cơ thể thì mỗi bản sao lại bắt đầu phát triển, và bắt
đầu tiến hoá thành…. - Anh ta dừng lại. - Chúng tôi không biết phải gọi nó là
gì. Tôi nghĩ là các túi trứng. Vì chúng chứa các dạng sống bên trong.

Jack
chuyển sang lồng ghi ngày thứ ba. Tất cả những con chuột đang co giật, chân
chúng duỗi ra như thể chúng đang bị sốc điện liên tục.

- Đến
ngày thứ ba. - Bác sĩ Roman nói. - Ấu trùng phát triển rất nhanh, thay thế các
chất trong não nạn nhân bằng các chất nhầy. Chúng phá hủy các chức năng thần
kinh của động vật chủ. Và đến ngày thứ tư…

Họ nhìn
lồng ghi ngày thứ tư. Tất cả lũ chuột, trừ một con đều đã chết. Các xác chết
chưa được bỏ ra, chúng nằm cứng đơ, miệng há to. Vẫn còn lồng để xem, quá trình
phân hủy vẫn tiếp tục.

Đến ngày
thứ năm, các xác chết bắt đầu phình to.

Ngày thứ
sáu, những cái bụng đã to hơn và da của chúng căng như mặt trống. Chất nhầy rỉ
ra từ những cặp mắt mở to và lấp lánh trên hai lỗ mũi.

Đến ngày
thứ bảy…

Jack dừng
lại bên cạnh ô cửa và nhìn lồng ghi ngày thứ bảy. Các xác chết bị nổ tung rải
rác dưới đáy lồng như những quả bóng bay bị nổ.

Da của
chúng bị xé rách, để lộ ra những đống nội tạng đã phân hủy màu đen. Ngay cạnh
mặt của một con chuột chết là một khối chất sền sệt mờ đục. Chúng đang cựa quậy.

- Các túi
trứng. - Roman nói. - Đến giai đoạn này, các khung rỗng trong cơ thể động vật
chủ chứa đầy túi trứng. Chúng phát triển với tốc độ chóng mặt và ăn hết mô của
sinh vật chủ. Chúng ăn hết các bó cơ và nội tạng. - Anh ta nhìn Jack. - Anh
biết vòng đời của các côn trùng ký sinh không?

Jack lắc
đầu.

- Những
con côn trùng trưởng thành tiêm trứng vào một con sâu còn sống. Các ấu trùng
phát triển, ăn hết dung dịch trong cơ thể con chủ. Trong suốt thời gian đó, con
sâu vẫnsống. Nó nuôi một dạng sống ăn thịt nó từ bên trong cho đến khi
ấu trùng khiến con sâu nổ tung từ bên trong. - Roman nhìn những con chuột chết.
- Các ấu trùng này cũng nhân lên, sinh sôi trong cơ thể nạn nhân còn sống. Cuối
cùng đó cũng chính là thứ sẽ giết chết con chủ. Toàn bộ ấu trùng này được bọc
trong hộp sọ, gặm nhấm trên bề mặt của các chất màu xám. Chúng phá hủy con sâu,
khiến nó bị chảy máu trong sọ. Áp suất trong đó sẽ tăng. Các mạch máu trong mắt
bị ép mạnh, rồi nổ tung. Con vật chủ chịu những cơn đau đầu khủng khiếp và rối
loạn. Nó sẽ vật lộn lên xuống như người say. Trong vòng ba đến bốn ngày, nó sẽ
chết. Và dạng sống đó vẫn tiếp tục ăn xác chết, lấy đi ADN của nó, sử dụng ADN
đó để đẩy nhanh quá trình tiến hóa của nó.

- Thành
cái gì?

Roman
nhìn Jack.

- Chúng
ta vẫn chưa biết điểm kết thúc. Trong mỗi thế hệ, Chimera lấy ADN từ sinh vật
chủ. Chimera mà chúng tôi đang thí nghiệm không giống với con ban đầu. ADN của
nó đã phức tạp hơn nhiều. Dạng sống này đã tiến hoá hơn.


ngày càng giống người,
Jack nghĩ.

- Đây là
lý do tại sao việc này là bí mật tuyệt đối. - Roman nói. - Bất cứ tên khủng bố
hay nước thù địch nào cũng có thể đào khe Galapagos để lấy chúng. Sinh vật này
nếu rơi vào tay những kẻ độc ác…. - giọng nói của anh ta bé dần.

- Vậy là
sinh vật này không phải do con người tạo ra?

Roman lắc
đầu.

- Nó đã
vô tình được tìm thấy ở khe nứt và được tàuGabriella mang lên mặt
đất. Đầu tiên, tiến sĩ Koenig nghĩ cô ấy đã tìm ra một loại Archaeon mới. Nhưng
thứ cô ấy tìm thấy chính là thứ này. - Anh ta nhìn khối trứng đang chuyển động.
- Cách đây một nghìn năm, chúng đã bị nhốt trong phần còn lại của thiên thạch ở
độ sâu hai nghìn bảy trăm bốn mươi ba mét. Điều đó đã kiểm soát nó trong suốt
một thời gian. Đó chính là lý do nó nằm ở dưới đáy biển, chứ không phải trên
mặt đất.

- Giờ tôi
đã hiểu tại sao các anh lại thử nghiệm nó trong phòng điều áp.

- Trong
suốt thời gian trước đó, Chimera đã phản ứng vô hại khi ở dưới khe nứt. Chúng
tôi nghĩ nếu có thể tái tạo áp suất đó, chúng tôi sẽ có thể khiến nó ôn hòa như
trước.

- Và các
anh làm được không?

Roman lắc
đầu.

- Chỉ tạm
thời thôi. Dạng sống này đã thay đổi quá nhanh trong môi trường trọng lực siêu
nhỏ. Bằng cách nào đó, nó đã được đem lên Trạm vũ trụ quốc tế. Công tắc sinh
sản của nó đã được bật lên, như thể nó đã được lập trình để giết người. Nhưng
cần mất đi trọng lực để quá trình đó hoạt động trở lại.

- Liệu
pháp dùng bội áp suất này có tác dụng tạm thời trong bao lâu?

- Những
con chuột bị bệnh vẫn khỏe mạnh nếu được nhốt trong lồng. Cho đến giờ chúng tôi
đã khiến chúng sống được mười ngày. Nhưng ngay khi chúng tôi cho chúng ra ngoài
thì bệnh lại tiếp tục.

- Còn vi
rút Rana thì sao? - một giờ trước, tiến sĩ Wang ở Trung tâm Khoa học đời sống
của NASA đã nói chuyện ngắn gọn qua điện thoại với Jack. Ngay khi đó, một nguồn
vi rút tiêu diệt loài bò sát đã được chuyển đến bằng máy bay của Lực lượng không
quân tới phòng thí nghiệm của bác sĩ Roman.

- Các nhà
khoa học của chúng tôi tin là nó có tác dụng.

- Về mặt
lý thuyết là vậy. Nhưng còn quá sớm để phóng tàu con thoi lên cứu họ. Trước hết,
chúng ta phảichứng minh vi rút Nara có tác dụng, nếu
không anh sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng của các phi hành gia trên tàu con thoi.
Chúng ta cần thời gian thử nghiệm vi rút đó. Ít ra cũng mất mấy tuần.

Emma
không còn vài tuần,
Jack nghĩ. Cô ấy chỉ còn ba ngày đủ dùng thuốc kích dục màng nhầy ở
người.
Anh im lặng nhìn lồng chứa xác những con chuột, nhìn những quả trứng
trong chiếc tổ nhầy của chúng. Giá như mình có thể mua thêm thời gian.

Thời gian,
Jack bỗng nhận ra một điều. Anh nhớ lại điều gì đó Roman đã nói với mình.

- Anh đã
nói là phòng bội áp suất đã giúp những con chuột sống sót mười ngày.

- Đúng
vậy!

- Nhưng
tàu Discovery mới đâm xuống cách đây mười ngày.

Roman
tránh ánh mắt anh.

- Anh đã
chuẩn bị phòng bội áp suất ngay từ đầu. Điều đó nghĩa là anh đã biết mình đang
đối mặt với cái gì. Thậm chí trước khi anh thực hiện mổ tử thi.

Roman
quay đi, trở về thang máy. Anh ta há hốc mồm kinh hãi khi Jack túm lấy cổ áo
anh ta và xoay anh ta sang bên.

- Đây có
phải là chuyến hàng vị mục đích thương mại không? - Jack hỏi. - Phải
không?

Roman hất
tay anh ra và lộn về phía sau, ngã về phía tường.

- Bộ quốc
phòng sử dụng Trung tâm Khoa học biển là mặt nạ. - Jack nói. - Anh đã trả tiền
để họ gửi thí nghiệm đó lên cho mình, để che giấu sự thật là dạng sống đó dùng
để phục vụ mục đích quân sự.

Roman lao
về phía thang máy, định chạy trốn.

Jack chụp
được áo của anh ta, túm chặt lấy cổ áo.

- Đây
không phải là vụ khủng bố sinh học. Đây chính làsai lầm khốn nạn
của chính anh!

Mặt Roman
tím tái.

- Tôi
không… không thở được!

Jack thả
anh ta ra. Roman trượt dài trên bức tường, chân khuỵu xuống. Anh ta không nói
gì một lúc lâu, chỉ ngồi lì trên sàn, cố lấy lại hơi thở. Cuối cùng, khi anh ta
nói, anh ta chỉ còn thều thào.

- Chúng
tôi không có cách nào khác để xem nó sẽ phản ứng ra sao. Nó sẽ thay đổi thế nào
nếu không có trọng lực…

- Nhưng
anh biết nó từ hành tinh khác đến.

- Đúng
vậy.

- Và anh
biết đó là một con quái vật, và nó đã có ADN của loài bò sát.

- Không, không.
Chúng tôi không hề biết điều đó.

- Đừng có
lừa tôi!

- Chúng
tôi thực sự không biết làm cách nào lại có ADN của con ếch trong nhiễm sắc thể
của nó! Chắc chắn việc này đã xảy ra trong phòng thí nghiệm của Koenig. Có thể
cô ta đã nhầm lẫn. Cô ta chính là người đã tìm thấy sinh vật này ở khe nứt và
là người duy nhất nhận ra nó là gì. Trung tâm Khoa học biển biết chúng tôi quan
tâm tới nó, một sinh vật ngoài trái đất. Và tất nhiên chúng tôi quan tâm tới nó.
Bộ quốc phòng đã trả tiền cho thí nghiệm bằng máy bay KC-135 của họ. Còn chúng
tôi tài trợ để thí nghiệm đó được đưa lên Trạm vũ trụ quốc tế. Nó không thể được
đưa lên đó với tư cách là một chuyến hàng của quân đội. Có quá nhiều câu hỏi
được đặt ra, quá nhiều phòng ban chất vấn. NASA sẽ nghi ngờ tại sao quân đội
lại quan tâm đến một sinh vật vô hại dưới đáy biển. Nhưng sẽ không ai thắc mắc
nếu đó là nghiên cứu của một cá nhân. Vì vậy, nó đã được đưa lên như một chuyến
hàng vì mục đích thương mai, và Trung tâm Khoa học biển là người tài trợ. Bác
sĩ Koenig là nhà nghiên cứu chính.

- Bác sĩ
Koenig giờ ở đâu?

Roman từ
từ đứng lên.

- Cô ấy
chết rồi.

Thông tin
đó khiến Jack ngạc nhiên.

- Tại sao?
- Anh khẽ hỏi.

- Đó là
một tai nạn.

- Anh
nghĩ tôi tin điều đó sao?

- Đó là
sự thật!

Jack nhìn
kỹ anh ta một lúc và tin Roman không nói dối.

- Sự việc
này xảy ra hai tuần trước ở Mexico. - Roman nói. - Ngay sau khi cô ấy từ
chức ở Trung tâm Khoa học biển. Chiếc taxi chở cô ấy đã bị phá hủy hoàn toàn. Và
Viện nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bệnh lây nhiễm lấy đi mọi thứ trong
phòng thí nghiệm của cô ấy.

- Anh có
ở đó kiểm tra không? Anh đã ở đó và chứng kiến toàn bộ hồ sơ của cô ấy đã bị
tiêu hủy không?

- Chúng
ta đang nói về một dạng sống ngoài hành tinh. Đó là sinh vật nguy hiểm hơn
nhiều so với chúng ta tưởng tượng. Đúng, thí nghiệm đó là một sai lầm, một thảm
hoạ. Nhưng bây giờ hãy tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu thông tin đó bị giới
khủng bố biết được?

Đây là lý
do tại sao NASA không được biết gì, tại sao sự thật lại không được phơi bày.

- Và anh
vẫn chưa thấy điều tệ hại nhất của nó sao, bác sĩ McCallum?

- Anh
muốn nói gì?

- Tôi
muốn cho anh thấy một điều nữa.

Họ đi
thang máy xuống tầng hầm tiếp theo, tầng hầm số ba. Sâu hơn xuống âm phủ, Jack
nghĩ. Họ lại bước ra và nhìn thấy một tấm kính. Phía sau là một phòng thí
nghiệm khác có nhiều công nhân mặc đồ không gian.

Roman ấn
nút điện đàm và nói.

- Ai đó
đem mẫu vật đến đây được không?

Một trong
các nhân viên phòng thí nghiệm gật đầu. Cô ta đi về phía cánh cửa, xoay ổ khóa
khổng lồ và biến mất ở trong. Khi trở ra, cô ta đẩy một cái bàn trên đó là một
chiếc khay và một hộp chứa bên trên. Cô ta đẩy nó về phía cửa quan sát.

Roman gật
đầu.

Cô ta mở
hộp thép, nhấc ra một chiếc xi-lanh Plexiglas, đặt nó lên khay. Chất bên trong
đang chuyển động nhẹ nhàng lên xuống trong dung dịch sát trùng sạch.

- Chúng
tôi đã tìm thấy thứ này ăn sâu vào xương cốt của Kenichi Hirai. - Roman nói. -
Xương sống của anh ấy đã bảo vệ nó khỏi chấn động khi tàu Discovery lao
xuống. Khi chúng tôi lấy nó ra, nó vẫn sống nhưng rất yếu.

Jack lắp
bắp nhưng anh không nói lên lời. Anh chỉ nghe thấy tiếng quạt thông gió và
tiếng mạch anh đập dồn dập khi anh sợ hãi nhìn chất bên trong xi-lanh.

- Ấu
trùng sẽ phát triển thành vật này. - Roman nói. - Đây chính là bước tiếp theo.

Giờ anh
đã hiểu tại sao đây là bí mật. Thứ anh nhìn thấy được bảo vệ trong dung dịch
sát trùng. Nó đang cuộn lên trong xi-lanh và nó đã giải thích tất cả. Mặc dù đã
bị phân rã do quá trình bị chích ra nhưng tính năng cơ bản của nó vẫn rõ ràng. Nó
có lớp da bóng của loài bò sát, ấu trùng có đuôi và bào thai của nó có xương
sống uốn cong. Nó không chỉ là bò sát, mà là thứ gì đó đáng sợ hơn vì gen gốc
của nó không rõ ràng nữa. Động vật có vú, anh nghĩ, thậm chí còn có thể là con
người. Nó đã bắt đầu trông giống động vật chủ.

Nếu có
thể gây bệnh ở một loài khác thì nó vẫn có thể biến đổi hình dáng. Nó có thể
lấy ADN của bất cứ sinh vật nào trên trái đất, nó có thể lấy bất cứ hình dạng
nào. Cuối cùng nó sẽ tiến hóa đến một điểm mà nó không cần động vật chủ để phát
triển và sinh sản nữa. Nó sẽ độc lập và tự túc. Có lẽ nó còn có trí khôn nữa.

Và lúc
này Emma là một cơ thể sống cho những thứ này. Có thể cô ấy là một cái kén đầy
chất dinh dưỡng cho chúng phát triển.

Jack run
rẩy khi anh đứng trên đường nhựa và nhìn khu đất trống để đỗ máy bay. Chiếc xe
jeep chở anh và Gordon trở về khu căn cứ Cát Trắng của Lực lượng không quân giờ
đây chỉ còn là một chấm nhỏ, để lại vệt bụi dài ở đường chân trời. Ánh nắng gay
gắt khiến anh chảy nước mắt. Và trong một thoáng dường như khu hoang mạc bốc
hơi, biến mất trong mắt anh, như thể nó đang chìm dưới nước.

Anh quay
sang nhìn Gordon Obie.

- Không
còn cách nào khác. Chúng ta phải làm việc đó.

- Luôn là
vậy mà. Điều đó đúng với mỗi lần phóng tàu cũng như mỗi nhiệm vụ. Tại sao lần
này lại khác?

- Sẽ
không có kế hoạch đề phòng bất trắc hay hỗ trợ an toàn. Tôi biết chúng ta đang
đối mặt với việc gì, và đó là phương án liều lĩnh.

- Nhưng
nó có thể giải quyết việc này. Khẩu hiệu của họ là gì? Nhỏ hơn, nhanh hơn, rẻ
hơn.

- Thôi
được. - Gordon nói. - Giả sử anh không bị nổ tung trên bộ phóng, giả sử lực
lượng không quân không bắn anh tơi bời trên không. Khi anh đã lên đó, anh vẫn
đối mặt với trò cá cược nguy hiểm nhất là vi rút có tác dụng không?

- Gordon,
ngay từ đầu tôi đã xác định một điều: Tại sao lại có ADN của loài lưỡng cư
trong nhiễm sắc thể. Làm thế nào mà Chimera đã được cấy gen của loài ếch. Roman
nghĩ đó là việc ngẫu nhiên, một tai nạn trong phòng thí nghiệm của Koenig. -
Jack lắc đầu. - Tôi không nghĩ đó là một tai nạn. Tôi nghĩ chính Koenig đã cho
gen loài ếch vào đó, đó là một phép thử sai an toàn.

- Tôi
không hiểu.

- Có thể
cô ấy đã dự đoán trước được những mối nguy hiểm tiềm tàng, về việc sinh vật này
có thể biến đổi như thế nào trong môi trường trọng lực siêu nhỏ. Nếu Chimera
vượt khỏi tầm kiểm soát, cô ấy muốn có cách tiêu diệt nó. Đó chính là cánh cửa
thoát hiểm khi nó phòng thủ. Và đây chính là cánh cửa đó.

- Vi rút
tiêu diệt loài ếch.

- Nó sẽ
thành công, Gordon. Nó phải thành công. Tôi đặt cược cả mạng sống của mình vì
nó.

Một đợt
bụi xung quanh họ, cuốn tung cát và những mẩu giấy vương vãi. Gordon quay lại
và thấy bên kia đường là chiếc máy bay T-38 đã đưa họ từ Houson đến đây. Ông
thở dài.

- Tôi
nghĩ là anh sẽ nói vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3