Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 185

Chương 185: Nan đề

Cao Tù hoảng sợ, vội vàng lắc đầu:

- Lâm huynh đệ, không được đâu, ngàn lần không được.
Đại Hoa quân ngũ chúng tôi có phép tắc đàng hoàng, nếu quân sĩ dám tự tiện ra
ngoài rượu chè, cờ bạc, gái gú, nhẹ thì trừ lương, nặng thì chém đầu.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Cao đại ca, huynh sợ ai trách phạt hay sợ rơi đầu?
Ta thấy vị tướng quân vừa rồi có e ngại chút nào đâu?

Cao Tù xấu hổ cười, nếu là ngày thường, du hí thanh
lâu hắn cũng là một tay hảo thủ, nhưng lúc này thì không giống ngày xưa. Bây
giờ trên người mặc quân phục, lại phải hành quân đánh trận, quân kỉ phải tuân
thủ nghiêm ngặt, nếu không thì còn đánh đấm gì nữa.

Lâm Vãn Vinh thấy Cao Tù không nói lời nào, biết lòng
hắn do dự liền cười hăng hắc, cưỡi ngựa đi về hướng Lệ Hương viện. Lâm Vãn Vinh
tuy chỉ là một chức tham mưu tướng quân nhỏ mọn, nhưng Từ Vị đã hạ lệnh cho hắn
nắm quyền chỉnh quân. Binh mã ở Trừ Châu này, về lý mà nói thì đều dưới ách Lâm
Vãn Vinh cả. Cao Tù gánh vác việc bảo vệ an toàn cho Lâm Vãn Vinh, thấy hắn dẫn
đầu đi tới thanh lâu cũng chỉ đành dắt ngựa đi theo.

Mụ tú bà nọ lại thấy có hai vị khách quan dẫn ngựa
lại, đi đầu là một vị tuổi còn trẻ, da dẻ khỏe mạnh, tướng mạo phong độ, theo
sau là một vị cao lớn khôi ngô, trông như cận vệ. Mụ kinh nghiệm nhiều năm, đã
sớm luyện thành hỏa nhãn kim tinh, mắt sáng ngời, mông ngúng nguẩy đi ra chào
đón:

- Ái chà chà, hai vị đại gia tới rồi đấy à.

Lâm Vãn Vinh bật cười, vỗ đét một cái lên bộ mông vĩ
đại của mụ:

- Này bà chị, chẳng lẽ bà chị biết bọn này sao?

Mụ tú bà õng ẹo một hồi, mắt lúng liếng nói:

- Trước kia chưa thấy nhưng chẳng phải bây giờ là quen
rồi sao? Trông hình dáng tướng mạo hai vị thế này, đúng là quý nhân. Hôm nay
lại giá đáo quán nhỏ này, quả là rồng đến nhà tôm.

Lâm Vãn Vinh lại càng cười to, lấy hai lượng bạc vụn
đặt lên bộ ngực trắng bóng của mụ:

- Bà chị này cái miệng ngọt quá. Ta thích!

Hắn quay phía sau chỉ Cao Tù nói.

- Vị đại ca này của ta mới thực là đại quý nhân, bà
chị liệu mà phục vụ đàng hoàng nghe chưa.

Mụ tú bà thấy Cao Tù vóc người khôi ngô, tráng kiện,
liền ép bộ ngực trắng nõn nà sát vào người hắn. Miệng tươi cười, nũng nịu:

- Đại gia ơi, ngài cao to thật đấy.

Cao Tù chạm nhẹ trên lưng mụ tú bà một chút, tay đã vỗ
mông mụ nói:

- Đại muội tử, ta không chỉ có cao lớn, mà còn rất
tráng kiện nữa đấy, có muốn thử cho biết không?

- Úi cha, đại gia, ngài thật là xấu xa.

Mụ tú bà ra vẻ ngượng ngập nói, thân thể đã dính sát
trên người Cao Tù.

“Hóa ra lão Cao này là một kẻ hám gái đây.” Thấy hai
người đong đưa liếc mắt trước mặt, Lâm Vãn Vinh ha hả cười.

Mụ tú bà cao giọng gọi:

- Các em lầu trên, lầu dưới đâu rồi, mau xuống đây
chào hai vị lão gia một câu nào.

Vừa nói xong liền có quy nô dẫn đường hai người đi vào
trong. Cao Tù quay đầu lại nói:

- Đại muội tử, lát nữa nàng tới bồi tiếp ta đấy nhé.

Mụ tú bà dẩu mỏ, bĩu môi nói:

- Đại gia, chỉ sợ lát nữa ngài lại gặp mấy cô nương
trẻ trung xinh đẹp rồi lại quên mất nô gia ta thôi.

Lâm Vãn Vinh nghe thấy mà nổi cả da gà: ‘Hay cho cái
đôi gian phu dâm phụ. Chưa gì đã câu dẫn nhau rồi’. Hắn vỗ vai Cao Tù, nói:

- Cao đại ca quả là lợi hại. Theo như kinh nghiệm
trăng hoa bốn bể của tiểu đệ thì, đi dạo thanh lâu khó ăn nhất chính là tú bà.
Mụ này mông hơi to nhưng được cái gợi tình lắm, không ngờ đại ca chỉ ba xạo có
vài câu là có thể xong chuyện, tiểu đệ bội phục vô cùng. Xem ra đúng là đại ca
rất có tình ý với vị cô nương hơi nhiều tuổi này.

Cao Tù đã quen tính hắn, bèn cười giả lả nói:

- Không dối gạt Lâm huynh đệ ngươi, lão ca ta thích
loại phụ nữ nhiều tuổi một chút, đặc biệt loại bốn năm mươi tuổi. Người ta hay
nói, ba mươi không lẳng lơ như bốn mươi, năm mươi mới đúng hồi cực lẳng. Đàn bà
thế này mới có kinh nghiệm phong phú, biết cưng chiều người ta, biết hầu hạ cho
các đại gia thật thoải mái, bọn tiểu hồ ly sao sánh được.

Hắn với Lâm Vãn Vinh cùng một giuộc cả, hôm nay lại
cùng đi ghẹo gái, quả là thân thiết, nói chuyện không cần phải nề hà ý tứ gì
sất.

A ha ha!

Hai người cùng cười phá lên, tiếng ồn ào vang đến tận
đại sảnh. Bây giờ là lúc trời vừa tối, trong đại sảnh đã chật kín khách khứa đủ
loại, đủ dạng đang ôm ấp các mỹ nữ, vừa uống rượu vừa trêu chọc, những bộ ngực
trắng trẻo chốc chốc lại lộ ra dụ hoặc, các loại dâm ngôn đãng ngữ phun ra bất
tận, không khí thật là nóng bỏng.

Vừa mới tiến vào sân, Cao Tù còn bẽn lẽn, đợi cho hai
người tìm được một chổ ưng ý ngồi xuống, hắn mới thoải mái một chút, liền như
cá gặp nước tung tẩy nhìn ngó khắp nơi. Hắn đột nhiên kéo tay áo Lâm Vãn Vinh
nói:

- Lâm huynh đệ, người xem đằng kia kìa.

Lâm Vãn Vinh nhìn theo ánh mắt hắn liền thấy mấy tên
binh sĩ vừa mới gặp ban nãy đang ngồi xuống, cách bàn hai người không xa, mỗi
tên ôm một phấn đầu, đang sờ sờ, mó mó. Những bàn tay hộ pháp đã khéo léo luồn
hẳn vào trong ngực các nàng. Chúng lớn tiếng cười đùa như chỗ không người, khôi
giáp đã cỡi một nửa, vứt sang bên cạnh.

Quả không hổ danh quan binh, công nhận là hào phóng.
Cao Tù nhìn Lâm Vãn Vinh nói:

- Lâm huynh đệ, đệ xem làm sao bây giờ?

Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:

- Cứ chờ chút đã, mấy gã này làm càn như thế, sau lưng
chắc dựa dẫm vào kẻ có quyền, để xem đây là binh lính tỉnh nào đã rồi hãy nói.
Nếu đằng sau chúng quả có kẻ tai to mặt lớn thì chúng ta đừng gây sự, cứ mau
mau tránh xa đi đã.

Hắn nói mấy lời này, ý tứ thật rõ ràng, nếu mấy người
này ỷ thế quan to thì bàng quan không đụng vào. Nếu những lời này mà gặp người
chánh trực nghe xong, tất nhiên sẽ khinh thường không thèm qua lại với với hắn
nữa. Tuy nhiên Cao Tù lại là người từ trong cung ra, những chuyện nhơ nhớp, bẩn
thỉu có chuyện gì mà chưa từng gặp, lập tức giơ ngón tay cái lên nói:

- Lâm huynh đệ đây quả không còn gì phải chê, thông
minh hơn người, khó trách Từ tiên sinh coi trọng ngươi như thế.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Cao đại ca, rõ ràng là cái gan đệ nhỏ, vào mắt huynh
sao thoắt nhiên lại biến thành thông minh vậy?

Cao Tù nghiêm mặt nói:

- Lâm huynh đệ, ta vốn từ trong cung ra, những chuyện
tranh giành quyền thế đều gặp đến nhàm rồi. Những kẻ chánh trực hay là giảo
hoạt, ta cũng từng diện kiến không ít. Ai cũng bảo người tốt không thọ mệnh,
người xấu sống ngàn năm, tựa hồ là một thiết luật của Đại Hoa chúng ta, nhưng
mà chẳng ai chịu ngẫm lại, tại sao người tốt phải đoản mệnh? Theo ta thấy thì,
chính là bởi vì bọn họ quá chánh trực, chánh trực nên chuyện gì cũng không
tránh né, không biết hoặc là không thèm giở âm mưu quỷ kế, bị người khác chơi
là khó tránh khỏi. những người này chỉ là bọn mọt sách bú tí mẹ, ý nghĩ ngây
thơ không chịu nổi, ngươi thực lực không bằng người khác, còn không chịu rút
lui, thế chẳng phải là chờ người khác tới chém đầu à. Muốn làm người tốt, trước
hết phải học cách bảo vệ chính mình. Lâm huynh đệ, người quả là người thông
minh thực thụ, đối đãi gian nhân, đệ chỉ có cách gian hơn hắn thì mới có thể
thắng hắn.

“Ôi... tri kỉ a! Ta cứ nghĩ rằng lão Cao
này chỉ biết có đánh đấm với trêu gái, không ngờ rằng trong lối suy nghĩ cũng
có chỗ thâm sâu.” Lâm Vãn Vinh nâng chén nói:

- Cao đại ca, vì lời này của đại ca, tri kỉ biết nhau.
Tiểu đệ kính đại ca một chén.

Hai người nâng chén uống một hơi cạn sạch, Cao Tù tỉ
mỉ chọn lựa hai nàng tới, bồi tiếp ở bên hai người. Trừ Châu thành phồn hoa
không thể so sánh với Kim Lăng, chất lượng kĩ nữ cũng kém xa cả dặm, Lâm Vãn
Vinh nhà có vợ đẹp, còn có mấy nàng thiếp nhỏ, ai nấy cũng đều là tuyệt sắc,
xem lại thì những dung chi tục phấn ở đây sao có thể so sánh được.

Lả lơi vài câu với nàng phấn đầu kia, hắn đột nhiên
chỉ mấy tên lính bàn bên, nói:

- Ấy, Cao đại ca, mấy vị tướng quân này trông quen mặt
quá, hình như là gặp ở đâu rồi.

Cao Tù đang cùng nữ nhân bên cạnh hát thập bát mạc,
nghe thấy lời Lâm Vãn Vinh, cả người đần ra một lúc rồi mới phản ứng, làm bộ
nhìn bàn bên đó rồi ngạc nhiên:

- Còn không phải à, mấy vị tướng quân này công nhận là
trông rất quen.

Cô nàng bên cạnh Lâm Vãn Vinh không ngừng vuốt ve lưng
hắn, õng ẹo nói:

- Công tử à, không lẽ chàng cũng là người từ kinh
thành tới?

Kinh thành? Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút. vội ứng
tiếng:

- A..., đúng vậy, đúng vậy! Chẳng lẻ mấy vị tướng quân
này cũng là kinh thành tới?

Ả phấn đầu nọ đang ngồi cạnh Cao Tù cũng vuốt ve hắn
vài cái, lả lơi cười nói:

- Quả nhiên không hổ là từ kinh thành tới, thảo nào
đại gia lại tráng kiện như thế.

“Tráng kiện với kinh thành có liên quan đến nhau à?”
Lâm Vãn Vinh cười khổ, lại nghe ả tiếp lời:

- Mấy vị tướng quân đến từ kinh thành hình như tên là…
là Thần… hay cái gì mà… Quan gì gì ấy.

- Thần Cơ Doanh?

Cao Tù vội vàng nói.

- Đúng thế, chính là Thần Cơ Doanh, không ngờ đại gia
đây không những tráng kiện mà còn thông minh nữa.

Diêu tỷ phóng khoáng cười nói:

- Vị Triệu tướng quân kia, nghe nói là bách hộ đại nhân
trong Thần Cơ doanh. Hành quân đến tận đây, đã đợi mấy ngày rồi.

Một bách hộ trưởng nhỏ mọn mà cũng dám công khai mặc
binh giáp đến dạo nhà thổ ư? Cấp trên của hắn đâu rồi, thiên hộ đâu?

Lâm Vãn Vinh thắc mắc hỏi:

- Ô, hóa ra là bách hộ đại nhân. Tỷ tỷ này, tiểu đệ
vốn đến đây thăm thú, sao lại có lính Thần Cơ ở đây? Hay là sắp có đánh nhau?

- Đánh nhau? Đánh đấm gì?

Nàng phấn đầu tươi cười tiếp lời:

- Nghe vị bách hộ đại nhân nói, bọn họ tổng cộng có
mấy trăm người, thì đi đâu để mà đánh? Nhưng công tử đã đến đây rồi, thì cùng
tỷ tỷ chiến đấu một hồi mới gọi là thật.

Nàng phấn đầu này cười rộ lên một hồi, lại càng nhích
sát lại gần Lâm Vãn Vinh.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười to vài tiếng, một tay vuốt má
cô nàng, trong lòng lại thấy càng khó hiểu. Sao có mỗi vài trăm người, cứ để ta
đây thống binh, không được đến vài vạn binh mã thì lão Từ cũng không dám qua
mặt ta.

Muốn hỏi thêm vài câu nữa, rốt cuộc hai ả phấn đầu
cũng chỉ biết có thế. Nhưng hắn và Cao Tù có cùng một suy nghĩ: “Trừ
Châu bây giờ quả thật không có đại quân trú đóng. Hai người liếc mắt
nhìn nhau một cái, trong lòng nghi hoặc vô cùng.”

Thấy bàn bên kia Triệu bách hộ và một kĩ nữ đang vui
đùa sung sướng, Lâm Vãn Vinh nháy mắt với Cao Tù, Cao Tù gật đầu. Lâm Vãn Vinh
đi tới, vỗ vai Triệu bách hộ mà cười:

- Triệu tướng quân, sao mà trùng hợp vậy?

Triệu tướng quân đang ở bên mỹ nhân hưởng thụ thoải
mái, nghe người ta kêu mình bèn quay đầu lại, thấy một thanh niên đang nheo mắt
nhìn mình cười cười. Hắn nghi hoặc một hồi, hỏi:

- Ngươi là...

- Sao thế, không nhớ ra tại hạ sao? Kinh thành... bát
đại hồ đồng...

Lâm Vãn Vinh làm bộ nhắc nhở hắn.

Nhắc đến bát đại hồ đồng, Triệu tướng quân hai mắt
sáng bừng:

- Ô… ngươi là… ngươi là kẻ đó…

- Tiểu đệ họ Lâm… - Lâm Vãn Vinh chắp tay nói - cũng
là thường khách bát đại hồ đồng.

- Hóa ra đúng là ngươi à, Lâm công tử.

Triệu tướng quân ra vẻ chợt nhớ ra, suy nghĩ mãi một
lúc cũng không ra rốt cuộc cái thằng Lâm công tử này là ma ở phương nào: - Sao
công tử cũng tới Trừ Châu này?

- Ồ... tiểu đệ vân du thiên hạ, hôm nay tới Trừ Châu
này, bệnh cũ tái phát, vốn định vào đây uống chén hoa tửu, nhưng không ngờ gặp
Triệu tướng quân, đúng là hạnh ngộ! Hạnh ngộ!

Lúc này, Cao Tù đứng sau Lâm Vãn Vinh, tuyệt không hé
miệng, hai mắt lấp lánh hữu thần, soi khắp bốn bề, vừa nhìn biết ngay là hộ vệ
của Lâm Vãn Vinh. Triệu tướng quân nọ tuy là một bách hộ, nhưng là xuất thân
kinh kỳ Thần Cơ doanh, nhãn quang cũng có vài phần, thấy Cao Tù bộ dáng cao lớn
khôi ngô đằng đằng sát khí, liền âm thầm đánh giá, vị Lâm công tử này không
biết là địa vị gì, mà hộ vệ lại dũng mãnh nhường đấy.

Triệu tướng quân mời Lâm Vãn Vinh ngồi xuống, Cao Tù
liền đứng ở phía sau hắn. Mọi người nói chuyện được mấy câu, Lâm Vãn Vinh không
thông thuộc đất kinh thành, chỗ nào không biết đều do Cao Tù chỉ bảo. Cao Tù là
hộ vệ trong hoàng cung, đất và người kinh thành đều rõ như lòng bàn tay. Hoàng
cung có bao nhiêu cửa, hoàng đế cưng nhất vị phi tần nào, thượng thư phủ đệ ở
nơi nào, sử bộ lại bộ tả thị lang đêm qua lưu túc ở nhà nào trong bát đại hồ
đồng. Tiểu thư nhà tuần sát ngự sử gia bị ai làm lớn bụng, mọi tin tức trong
nhà ngoài ngõ đều kể vanh vách.

Nói xong mấy câu, Triệu tướng quân nọ tự nhiên tin
tưởng không thể nghi ngờ, Lâm công tử này quả nhiên từ kinh thành tới, chỉ tiếc
chính mình mắt kém, nên không nhớ ra là đã gặp ở đâu. Nhưng mà Lâm công tử này
da thịt ngăm đen, chắc không phải con cháu nhà quan lại quyền quý, hắn nhìn một
hồi rồi thấy yên tâm trở lại.

Vị Triệu tướng quân này tên là Triệu Lương Ngọc, chính
là một bách hộ của Thần Cơ doanh kinh kỳ, lần này dẫn theo hai trăm người còn
áp tải hai đại pháo thần cơ lên tiền tuyến Tế Ninh. Hôm nay cùng hắn đến đây có
mấy người tổng kỳ dưới tay hắn. Lâm Vãn Vinh nghe xong có chút thất vọng. Dưới
tay tên Triệu Lương Ngọc này chỉ có hai trăm người thôi á? Thống binh ư? Có mà
thống cái đinh.

Triệu Lương Ngọc cùng Lâm Vãn Vinh hàn huyên vài câu,
tự cho là cũng quen biết, lại còn cho rằng «quen biết» Lâm công tử ở bát đại hồ
đồng, liền không đề phòng nữa. Hắn lại ôm chầm lấy cô nàng bên cạnh mà trêu
ghẹo. Cao Tù nhìn thấy đành âm thầm lắc đầu, Thần Cơ doanh cũng là ngự lâm quân
kinh kỳ, sao lại đổ đốn mất nết thế này.

- Này… Triệu tướng quân, nhìn ngươi hai mắt hữu thần,
hổ hổ sanh uy, vừa nhìn dễ biết xuất thân danh môn, cũng không biết tiền bối
tướng quân là ai?

Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói.

- Đương kim binh bộ thị lang Thiết đại nhân, là cậu họ
xa của ta.

Triệu Lương Ngọc ngạo nghễ, nói.

- Ồ... hóa ra là họ hàng xa nhà Thiết đại nhân, thất
kính thất kính.

Lâm Vãn Vinh hì hì hà hà cười nói. “Thảo nào giờ này còn làm bách hộ, hóa ra là tại ông cậu ở xa quá.”

- Chẳng hay Lâm công tử làm gì ở Kinh thành? Hình như
có nghe công tử nhắc tới bát đại hồ đồng. Tại hạ lại quên mất.

Triệu Lương Ngọc hỏi dò Lâm Vãn Vinh.

- À... nhà tại hạ có mở tiệm vải, buôn bán nhỏ thôi.

Lâm Vãn Vinh ra vẻ thành thật đáp.

Triệu Lương Ngọc nghe xong lời này càng yên trí hơn,
trở mặt khinh miệt nói:

- Hóa ra là dân buôn bán, thế này cũng khó trách.

“Mẹ kiếp, ông đây buôn bán quang minh chính đại kiếm
tiền hợp pháp, còn hơn gấp trăm lần cái loại cầm quân quỹ đi chơi nhà thổ như
mày trăm lần.”

- Triệu tướng quân, ngài mặc binh giáp tới chỗ này gió
trăng, có chút không tiện chăng?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói.

- Có gì không tiện, tướng sĩ Thần Cơ doanh ta xông pha
tắm máu nơi tiền tuyến, tới thanh lâu có gì đặc biệt?

Triệu Lương Ngọc đĩnh đạc nói, mắt lườm Lâm Vãn Vinh. “Cái đồ tiểu tử nhà ngươi lắm chuyện quá rồi đấy.”

- À... thế... tướng quân đây không có thượng cấp quản
lý sao?

Lâm Vãn Vinh cười:

- Sao tại hạ nghe nói có một vị nhân vật thiên đại sẽ
tới Trừ Châu, dẫn dắt các ngài đi tới thắng lợi huy hoàng?

- Đại nhân vật cái mẹ nó, chỉ là một thằng tham mưu
tướng quân nhãi nhép nào đó, cũng không biết từ nơi nào mọc ra, chỉ e là còn
chưa từng trông thấy một hòn đất nơi chiến trường, mà dám làm thống binh? Làm
huynh đệ chúng ta ở chỗ này đợi suốt mấy ngày.

Triệu Lương Ngọc bất mãn lớn tiếng kêu lên, mấy tên
tổng kỳ dưới tay hắn cũng lớn tiếng nói:

- Có mỗi cái thằng tham mưu tướng quân khỉ gì đó, còn
không bằng cái ngón chân út của Triệu tướng quân chúng ta. Hắn thì thống binh
đếch gì. Phải giao chức thống binh cho Triệu tướng quân mới phải đạo.

Thấy mấy người này lớn tiếng hò hét, Lâm Vãn Vinh kéo
Cao Tù bên người nhỏ giọng nói:

- Cao đại ca, vị binh bộ thị lang đại nhân này, Từ
tiên sinh xử lý được không?

Cao Tù cười nói:

- Một binh bộ thị lang vớ vẩn, sao có thể so với Từ
tiên sinh. Huống chi thằng nhãi này chỉ là bách hộ, chắc quan hệ của nó với
Thiết đại nhân cũng chả ra gì đâu.

Triệu Lương Ngọc thấy Lâm Vãn Vinh cùng Cao Tù hai
người thì thầm to nhỏ, nhớ tới câu hỏi vừa rồi, sắc mặt biến đổi nói:

- Ngươi là ai, tại sao biết có người tới Trừ Châu?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Tại hạ bất tài, chỉ là một tên tham mưu tướng quân
nhỏ mọn.

- Tham mưu tướng quân?

Mấy kẻ đang ngồi sắc mặt đại biến, hắn nói như vậy,
chẳng phải là vị thống binh đến Trừ Châu hay sao? Mấy tên tổng kỳ trong lòng
càng kêu khổ. Mới lúc nãy nói xấu tham mưu đại nhân xong, Triệu bách hộ thì còn
có Binh bộ thị lang làm chỗ dựa, còn bản thân mình thì làm gì có phúc như thế?

Triệu Lương Ngọc rốt cuộc cũng chỉ là bách hộ, hoảng
hốt một hồi, trấn tĩnh nói:

- Nói có sách mách có chứng, ngươi có sắc lệnh không?

Cao Tù hừ lớn một tiếng nói:

- Sắc lệnh của Từ đại nguyên soái sao có thể dễ dàng
đem cho một tướng quân nhỏ mọn như ngươi tra xét, cứ chờ khi nào tập hợp binh
sĩ lại tất có người tuyên đọc.

Triệu Lương Ngọc liền không dám lên tiếng, hắn xuất
thân từ quân đội, ắt phải biết đến đạo lý lệnh hành cấm chỉ, tuy tên tham mưu
tướng quân này không có chức vị gì nhưng cũng có quyền thống binh. Nếu đụng
phải hắn, hắn ra một câu quân lệnh trảm đầu mình thì chả ai dám kêu oan hộ.

Lâm Vãn Vinh âm trầm cười nói:

- Triệu bách hộ, ngươi đã biết tội?

Mồ hôi lạnh tuôn lã chã trên trán Triệu Lương Ngọc,
không dám trả lời nửa câu. Lâm Vãn Vinh hắc hắc nói:

- Cao đại ca, theo điều luật của Đại Hoa, quân trung
hiệp kĩ, xúc phạm thượng cấp thì phải làm sao?

- Theo luật chặt đầu! - Cao Tù nói như đinh đóng cột.

Triệu Lương Ngọc cùng mấy người tổng kỳ nọ sợ hãi vội
vàng quỳ xuống nói:

- Thỉnh lâm tướng quân khai ân. Mạt tướng chờ đợi
tướng quân đã lâu, thấy người chưa đến, nhất thời hồ đồ, mới đến gió trăng chỗ
này, mong rằng Lâm tướng quân nể mặt binh bộ thị lang Thiết đại nhân, tha cho
tiểu nhân một mạng.

- Quấy nhiễu thanh dân bách tính. Mặc quân phục tới
thanh lâu, trong hai điều này, chỉ phạm một đã là tử tội rồi.

Lâm Vãn Vinh thở dài nói:

- Triệu bách hộ, thế này chẳng phải là làm khó cho ta
lắm sao?

Triệu Lương Ngọc nghe khẩu khí của hắn hình như có thể
thương lượng đường sống, vội vàng dập đầu nói:

- Mạt tướng nhất thời hồ đồ, mong Lâm tướng quân khoan
thứ mạt tướng một lần, lần sau không dám… nữa.

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng nói:

- Nếu như thế thì ta tước binh giáp của ngươi đã. Về
doanh trại xử lý sau.

Cao Tù theo lời, ra lệnh mấy người tự mình cởi khôi
giáp cầm trên tay. Chỉ mặc đồ ngắn ở trong. Triệu Lương Ngọc thấy vị tham mưu
mới đến, tựa hồ có chút sợ hãi ông cậu họ xa Binh bộ thị lang Thiết đại nhân
của mình. Trong lòng coi như là đã an định trở lại, có con bài này, hắn sẽ
không sợ.

Mọi người thấy mấy vị tướng quân đang ồn ào bát nháo
bỗng dưng im bặt, lại còn cởi bỏ sạch khôi giáp, không hiểu xảy ra chuyện gì,
đợi cho đoàn người rời khỏi Lệ Hương viện mới bắt đầu lao xao bàn tán.

Lâm Vãn Vinh lệnh mấy người tổng kỳ đi dắt ngựa, chỉ
chừa lại Triệu Lương Ngọc:

- Triệu bách hộ, số binh mã dưới tay ngươi hiện đang
đóng tại đâu?

Triệu Lương Ngọc thấy hắn khách khí với mình, trong
lòng yên ổn rất nhiều, đáp:

- Bẩm tướng quân, hai trăm lính của tại hạ đều đang
đóng dưới Lạng Gia Sơn.

Lâm Vãn Vinh gật đầu:

- Trong thành trừ châu này chỉ có các binh sĩ Thần Cơ
doanh các ngươi thôi sao? Về lý mà nói, hẳn là cũng có binh mã Sơn Đông và
Triết Giang nữa chứ, cũng ở đó nốt à?

Theo lời tướng quân nói, Sơn Đông và Triết Giang mỗi
nơi có một bách hộ, thống lĩnh hai sở bách hộ, đóng tại Lang Gia sơn, cách Thần
Cơ doanh không xa.

Triệu Lang Ngọc đáp.

“Sơn Đông cùng Chiết Giang mỗi bên có hơn
hai trăm người? Như vậy tính ra thành Trừ Châu tính cả Thần Cơ doanh, tổng cộng
chừng hơn sáu trăm quân sĩ. Khó trách không thấy có động tĩnh gì hết, lão già
Từ Vị này chơi ta a, còn tưởng rằng có thiên quân vạn mã để cho ta thống lĩnh,
ai ngờ có chút binh lính cỏn con này, ai dám xung phong trên chiến trường, thế
mà lại còn muốn ta thống binh, thống cái đầu á.” Hắn buồn bực thầm nghĩ, cái sự thống binh
hắn tưởng tượng ra quả thực khác nhiều. Bốn trăm lính Triết Giang với Sơn Đông
này làm gì vậy? Không phải là cũng đi nhà thổ đấy chứ.

Biết được sự thật, Lâm Vãn Vinh thấy chán nản hẳn, nói
chuyện cũng mất cả tinh thần. Lão tử ta xem ra vẫn còn ngây thơ quá, ta biết
ngay là cái lão già Từ Vị này sẽ không dễ dàng tin tưởng năng lực ta như vậy
mà, lão giao cho ta sáu trăm người này, có lẽ là muốn cho ta thử. Hừ, muốn quan
sát ta thì cứ nói sớm đi, làm cái trò rắc rối này làm gì. Nhưng mà, nói đi nói
lại, nếu Từ Vị lỗ mãng đem mấy vạn nhân mã trao cho hắn thì lão cũng chả đáng
để được giúp đỡ nữa rồi. Nghĩ như thế, trong lòng hắn thấy khá hơn nhiều.

- Người ngựa Triết Giang có nhiệm vụ vận tống lương
thảo lên tiền tuyến, còn người của Sơn Đông thì đến để tiếp ứng. Gộp lại tuy có
bốn trăm người những đều là tàn binh thừa sót ở các nơi gộp lại. – Triệu Lương
Ngọc nói.

Vận lương thảo? Lâm Vãn Vinh trợn mắt. “Binh mã chưa tới, lương thảo đã đi, không gì đơn giản hơn thế. Lão Từ này
bỗng dưng chỉ dùng bốn trăm người vận lương thảo, lại còn là bọn bị thải ra?
Không đùa đấy chứ, nếu như Bạch Liên giáo biết được tin này thì đời xong tòan
tập rồi.”

- Là lương thảo gì vậy?

Lâm Vãn Vinh trấn tĩnh hỏi.

- Hiện tại hàn đông sắp đến, những thứ được vận tống
đều là cỏ khô bổ sung cho chiến mã. Đại quân vận chuyển lương thảo phía trước
đã sớm đi rồi. Bây giờ chỉ bổ sung thêm chút ít thôi, có hay không đều được cả.

Triệu Lương Ngọc nói, cuối cùng giải trừ nghi hoặc
trong lòng Lâm Vãn Vinh. Thảo nào mà lão Từ này lại có thể yên tâm giao «trọng
trách» cho hắn.

Nói như thế thì những kẻ chôn chân ở Trừ Châu chờ đợi
tham mưu tướng quân Lâm Tam các hạ đây là một đội quân ô hợp kiêm lính tạp
chính gốc, tổng cộng hơn sáu trăm người. Lâm Vãn Vinh cười khổ, cái lão họ Từ
này đúng là ra đề khó cho ta rồi.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3