Nguyệt - Chương 05

Chương 5: Sẽ có em…

Sáng sớm, trên bầu trời xanh
ngắt, những đám mây lơ lửng ánh lên sắc hồng mặt trời, bông hoa, cây cỏ thân
hình lấm tấm những giọt sương đêm đang nhẹ nhàng vươn vai đón ánh nắng, trên những
lùm cây rậm, những chú chim tung tăng vui ca, khó mà phân biệt được là loại
chim nào nếu không biết về chúng.

Trương Nguyệt Vân thức dậy từ
sớm, chuẩn bị đồ ăn xong, cô lên phòng thay quần áo, liền có tiếng điện thoại.

“Ai mà gọi vào giờ này?”
Trương Nguyệt Vân thắc mắc, là số không lưu, cô bấm nút.

“Alô!”

“Nguyệt Vân! Đi học nào! Tôi
đang ở đây!” Đầu dây bên kia, Huyết Nguyệt hào hứng.

“Huyết Nguyệt! Mới sáng ra!”
Trương Nguyệt Vân nói được chừng đó rồi cúp máy. Cô thay quần áo xong, xuống
nhà mở cửa, chắc chắn là Huyết Nguyệt đứng đó, cậu ta thật rảnh rỗi.

“Vui mừng gì? Đến sớm vậy?”
Trương Nguyệt Vân liếc nhìn nói.

“Đón cậu đi học.” Huyết Nguyệt
nắm lấy túi thức ăn trong tay Trương Nguyệt Vân rồi giục cô lên xe.

“Sao cậu không hỏi vì sao
tôi biết nhà cậu?” Huyết Nguyệt lên tiếng phá tan sự im lặng trên đường đi của
Trương Nguyệt Vân.

“Có cần không?” Cô hỏi lại.

“Không phải các cô gái đều hỏi
vậy sao?”

“Các cô gái? Bạn gái trước của
cậu hay hỏi vậy à?”

“Không. Tôi xem phim thấy thế
mà. Không phải sao?”

“Cậu cũng xem phim?” Trương
Nguyệt Vân hơi ngạc nhiên, cô cứ nghĩ chỉ mỗi Lâm Thủy Mạc mới xem mấy phim đó,
không ngờ Huyết Nguyệt cũng xem à? Có phải cô lạc hậu quá nên không bao giờ
xem?

“Thi thoảng thôi.” Huyết
Nguyệt nói lại.

“Cậu không thắc mắc tôi tại
sao đến đây bằng xe đạp à?” Huyết Nguyệt vừa đạp xe vừa nói, cậu ta từ khi nào
lắm lời như vậy?

Chỉ tại cậu thấy lạ khi cô
không thắc mắc những cái đơn giản mà con gái thường thắc mắc thôi.

“Đại thiếu gia họ Huyết đi
xe đạp chắc chắn có lí do. Tôi đâu cần hỏi, đã đi cùng cậu rồi mà.” Trương Nguyệt
Vân trả lời thắc mắc của Huyết Nguyệt.

Câu trả lời của Trương Nguyệt
Vân làm người ta vừa giận vừa vui, giận vì nghĩ cô hờ hững, vui vì cô biết hài
lòng với những gì người yêu cô có, Huyết Nguyệt không vì tính cách này thì đã
không thích cô.

******

Đến trường, ai cũng đỗ mắt
vào hai người Trương Nguyệt Vân và Huyết Nguyệt. Hiện tượng siêu nhiên à? Tất
nhiên là không phải, người ta tò mò nhiều chuyện khi thấy Huyết Nguyệt đi cùng
Trương Nguyệt Vân, hơn thế nữa cậu lại đi bằng xe đạp, ai cũng quen với việc
Huyết Nguyệt lịch lãm và lạnh lùng với chiếc Porsche Carrera GT đẳng cấp, một phần cũng vì vậy mà thích cậu, họ còn
nghĩ nhà giàu không biết đi xe đạp cơ, chắc phải suy nghĩ lại trường hợp này. Một
số lời xì xào về việc Huyết Nguyệt phá sản lan ra, thật mất hình tượng.

Lời bàn tán chưa hết thì Lâm
Thủy Mạc, Trình Nhan và cả mấy người Trương Truyền Thần cũng vừa đến trường,
hôm nay hội tụ đủ anh tài nhỉ?

“Sao cậu lại đi với Huyết
Nguyệt?” Lâm Thủy Mạc kéo Trương Nguyệt Vân hỏi nhỏ.

“Cậu ta đến đón mình!”
Trương Nguyệt Vân nói như không có gì lạ.

“Cậu nói vậy là như thế
nào?” Lâm Thủy Mạc gãi đầu thắc mắc.

Trương Nguyệt Vân ghé đến chỗ
Trương Truyền Thần, nói gì đó với cậu, ra hiệu cho Lâm Thủy Mạc đi vào lớp.

Hứa Từ Phong nhiều chuyện chạy
lại chỗ Trương Truyền Thần: “Thần! Cô ấy nói gì với cậu?”

“Làm gì mà níu tay tớ nũng nịu
như dân đồng tính vậy?” Trương Truyền Thần nhìn tay Hứa Từ Phong nắm chặt tay
mình nhỏ nhẹ nói, đâu phải mình cậu nhìn, ai cũng nhìn kìa, coi chừng lại có
thêm scandal đó!

“Gì chứ? Cậu phản khoa học!”
Hứa Từ Phong nói lớn.

Trương Truyền Thần cười sảng
khoái bước đi.

*******

“Nói đi! Sao cậu và cậu ta
đi cùng nhau?” Ngồi trong lớp, Lâm Thủy Mạc cứ tra khảo Trương Nguyệt Vân mãi.

“Mình có đi cùng Hứa Từ
Phong đâu mà cậu làm quá vậy?” Trương Nguyệt Vân nói.

Lâm Thủy Mạc nghe đến đây mặt
bỗng đỏ lên. Luống cuống:

“Gì chứ! Liên quan gì hắn?”

“Sao vậy? Ngại rồi à?”
Trương Nguyệt Vân cười, nụ cười đó làm bao người yêu quý, say mê, nhưng trong
thời khắc này Lâm Thủy Mạc lại ghét nó.

“Cậu nói mau! Có nói không?”
Lâm Thủy Mạc đánh lảng sang chuyện khác, cô gái này không bao giờ quên mục tiêu
nhỉ?

“Được! Nói!” Trương Nguyệt
Vân đồng ý.

Lâm Thủy Mạc lại sốt sắng:
“Nói nhanh đi!”

“Mình và cậu ta đang quen.”
Trương Nguyệt Vân ngắn gọn nói.

“Cái gì?” Lâm Thủy Mạc ngạc
nhiên.

“Thật là vậy?” Trương Nguyệt
Vân nói thêm. Lâm Thủy Mạc nghe được câu đó không nói gì nữa, cô nhìn xa xăm
nơi nào đó, ánh mắt mơ hồ, bên ngoài vũ trụ kia thật ra có gì? Chuyện gì cũng
có thể xảy ra.

“Mạc! Mạc!” Lâm Thủy Mạc giật
mình khi nghe Trương Nguyệt Vân gọi.

Cô định thần nhìn lại chỉ
còn mỗi cô và Trương Nguyệt Vân, mọi người tan học đều ra về cả rồi.

“Cậu sao vậy? Cả tiết học
không chú ý gì cả? Đang suy nghĩ gì sao?” Trương Nguyệt Vân hỏi.

“Không có gì? Về nhà nào!”
Lâm Thủy Mạc đứng lên, đeo lên vai chiếc cặp nhẹ bẫng của mình, tươi cười nắm
tay Trương Nguyệt Vân bước đi.

“Đi đâu đấy!”

Bước ra khỏi dãy phòng học
hai cô gái nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu, đã thấy Hứa Từ Phong và mấy
người khác đứng đó.

“Này! Ồn ào! Cậu đi cùng tôi
đi, để Trương Nguyệt Vân và Huyết Nguyệt có thời gian bên nhau.” Hứa Từ Phong lại
gần khe khẽ.

“Cậu thì biết cái gì?” Lâm
Thủy Mạc lại nắm tay kéo Trương Nguyệt Vân đi.

“Sao đây?” Lâm Thủy Mạc nhìn
Huyết Nguyệt khó chịu khi cậu cản đường không cho hai người đi.

“Cậu nên về một mình thì
hơn. Nguyệt Vân sẽ đi cùng tôi.” Huyết Nguyệt cười, tính tình bá đạo này đang bắt
đầu coi Trương Nguyệt Vân là sở hữu của riêng cậu rồi.

“Cậu nghĩ nụ cười của cậu có
thể làm tôi siêu lòng sao? Đừng mơ!” Lâm Thủy Mạc cãi lại, đi lướt qua Huyết
Nguyệt, không quên nắm thật chặt tay bạn mình, tính tình đanh đá này không phải
chỉ để đối phó với mỗi Hứa Từ Phong đâu nhé!

Huyết Nguyệt cũng không phải
dễ dàng bị mắng cho sợ, cậu nhẹ nhàng nắm tay kéo Trương Nguyệt Vân lại.

“Buông tay cậu ấy ra!” Lâm
Thủy Mạc tức giận, tình hình này có vẻ căng.

“Lâm Thủy Mạc! Không lẽ cậu…”
Hứa Từ Phong nói.

“Không lẽ cái gì? Tôi không
nói nhiều với mấy cậu, buông tay Trương Nguyệt Vân ra.” Từ xưa đến nay, Lâm Thủy
Mạc không bao giờ gọi thẳng tên của bạn mình cả, dù có giận như thế nào đi nữa.
Hôm nay cô gọi như vậy, chứng minh bản thân đang rất tức giận. Một khi hỏa đã bốc
lên, thì đừng nói là ngôi trường này, ngay cả thành phố này e là cũng sẽ bị
thiêu trụi.

Trương Nguyệt Vân thấy Lâm
Thủy Mạc giận dữ liền hất tay Huyết Nguyệt ra, cô dịu dàng: “Mạc! Cậu đừng giận.
Ngoan nào, sắp đến giờ ăn trưa rồi, mình đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, tất cả mọi
người cùng đi ăn nhé! Có được không?”

Giọng nói đó như cơn gió mát
giữa trưa hè oi bức, là dòng nước lạnh dập tắt hỏa khí nơi Lâm Thủy Mạc, sa mạc
đã được cung cấp nước.

“Được! Chỉ cần được ăn với cậu
thì ở đâu cũng được.” Lâm Thủy Mạc lại cười, nụ cười trẻ thơ thánh thiện, không
nên làm cô bạn này tức giận thì hơn.

Trước cảnh tranh nhau Trương
Nguyệt Vân như vậy, Trần Lâm Bảo rất buồn, Trương Nguyệt Vân không phải món đồ mà
mọi người lại làm như vậy. Huyết Nguyệt thật không hiểu gì cả.

“Đừng buồn! Cậu sẽ nhanh
chóng tìm được người thích hợp hơn con bé thôi! Đừng quan tâm mấy chuyện của bọn
nhóc này.” Trương Truyền Thần vỗ nhẹ vai Trần Lâm Bảo, hai ánh mắt nhìn nhau thấu
hiểu mọi điều. Họ cùng vui vẻ đi ăn trưa.

Dưới một gốc cây lớn có bóng
mát um tùm, giữa bãi cỏ xanh mơn mởn phủ một ít lá cây kia, có một nhóm người
ngồi quanh một chiếc khăn lớn trãi giữa thảm cỏ. Họ vui vẻ ăn uống cười nói,
con người như hòa vào trong thiên nhiên.

“Cậu làm gì thế?” Hứa Từ
Phong la ó khi định đưa tay bóc một miếng thức ăn trong rất ngon kia nếm thử
thì bị Lâm Thủy Mạc đánh vào tay.

“Tôi phải hỏi câu đó mới
đúng! Ở đây, ai cũng được ăn, nhưng không có phần cho cậu.” Lâm Thủy Mạc nhìn Hứa
Từ Phong nói, vẻ mặt cô đang rất nghiêm túc.

“Tại sao chứ!” Hứa Từ Phong
hỏi lại, không cho cậu ăn vậy kêu cậu đến đây làm gì?

“Đó là luật.” Lâm Thủy Mạc
trả lời ngắn gọn nhưng cũng đủ làm Hứa Từ Phong tức điên lên, cậu ta đứng dậy,
đi sang ghế đá bên kia ngồi, không cho thì không cho, cậu không thèm.

Trương Nguyệt Vân gắp thức
ăn ra đĩa, đưa cho mọi người, Lâm Thủy Mạc vui mừng lấy đĩa thức ăn Trương Nguyệt
Vân đưa, đang định ăn thì cảm nhận ánh mắt Trương Nguyệt Vân nhìn cô vẻ trách
móc.

“Gì chứ?” Lâm Thủy Mạc quay
sang hỏi.

“Cậu mang đến cho Hứa Từ
Phong đi!”

“Tại sao?”

Nhìn ánh mắt Trương Nguyệt
Vân, Lâm Thủy Mạc không thể không nghe theo, cô vung vẩy đi đến chỗ Hứa Từ
Phong, trên tay là đĩa thức ăn.

“Nè! Của cậu đó!” Cô nàng
đưa đĩa thức ăn đến trước mặt người đang giận kia.

“Tôi không cần, cậu giữ lại
mà ăn.” Hứa Từ Phong nói vẻ giận dỗi.

“Đồ thù dai, cậu thật không
ăn sao?” Lâm Thủy Mạc làu bàu.

“Không!” Hứa Từ Phong dứt
khoát.

Ai cũng nhìn bọn họ cười.

“Không ăn thật sao?”

“Không ăn thật à?”

“Vậy thì tôi ăn.” Lâm Thủy Mạc
nói, cho một con tôm vào miệng, nhai ngon lành, cô vừa định ăn tiếp thì đã bị
ai đó giật lại, quát lớn: “Đồ con heo!”

“Cậu ăn thật sao? Sao lại ăn
nó chứ! Phần của tôi mà!” Hứa Từ Phong nhăn nhó.

Mọi người cười rộ lên, Lâm
Thủy Mạc cũng cười rồi quay đi. Hứa Từ Phong vừa ăn lại thấy mọi người nhìn
mình liền nói:

“Ăn đi! Nhìn tôi làm gì?
Không ăn là tôi ăn hết của mấy cậu đó!”

Rồi quay sang Trương Nguyệt
Vân, nhìn cậu như một đứa trẻ.

“Trương Nguyệt Vân! Nấu ngon
quá! Mở nhà hàng đi, tôi ủng hộ.”

Lâm Thủy Mạc ngồi về bên cạnh
Trương Nguyệt Vân, cô được chuẩn bị một dĩa rất to và rất nhiều thức ăn, đang
vui vẻ định ăn thì lại bị phá đám.

“Lâm Thủy Mạc! Cậu đừng suốt
ngày đi chơi nữa, theo Trương Nguyệt Vân học nấu ăn đi!” Hứa Từ Phong nói.

“Ý cậu là tôi không biết nấu
ăn sao?” Lâm Thủy Mạc quay nhìn tên kia hét lên.

“Hứa Từ Phong! Cậu có biết
ai dạy nấu ăn cho tôi không?” Trương Nguyệt Vân lên tiếng.

“Em nói nhanh đi!” Trình
Nhan giục. Ai cũng tò mò.

“Người đó là Thủy Mạc, cậu ấy
là giáo sư của tôi đó!” Trương Nguyệt Vân từ tốn.

Câu trả lời đó làm mọi người
ngạc nhiên còn Hứa Từ Phong thì xém tí nữa bị sặc.

“Cái gì? Cậu không đùa chứ!”

“Không?”

“Không tin được!” Trình Nhan
nói.

“Thật đấy! Vì Mạc là…”

“Nguyệt Nguyệt!” Trương Nguyệt
Vân chưa nói hết câu thì Lâm Thủy Mạc đã bịt miệng cô lại, xen ngang.

“Mấy người ăn xong rồi chứ
gì? Vậy chúng tôi đi trước.” Nói xong lại kéo tay Trương Nguyệt Vân đi.

********

Hôm nay là ngày thi học kỳ đầu
tiên, mọi người ai cũng hồi hộp. Đã đến giờ mà Trương Nguyệt Vân vẫn chưa nhìn
thấy Lâm Thủy Mạc đâu. Bỗng điện thoại đỗ chuông, cuộc gọi đến từ một số lạ.
Trương Nguyệt Vân bắt máy, đầu dây bên kia, một giọng nói xa lạ vang lên:

“Cô là Trương Nguyệt Vân?”

“Ai thế?”

“Bạn của cô đang trong tay
chúng tôi, muốn cứu cô ta liền chuẩn bị tiền chuộc. Đến giờ chúng tôi sẽ thông
báo cho cô địa điểm giao tiền và nhận người.”

“Được.”

Trương Nguyệt Vân tắt máy,
trông cô chẳng có chút gì là lo lắng. Sau khi thi xong, Trương Nguyệt Vân đến
phòng học của nhóm Uranus nobility. Vừa thấy cô bước vào, các đàn anh đã vây
quanh cô nhìn ngắm.

Huyết Nguyệt thấy cô đến liền
bật dậy:

“Trương Nguyệt Vân, cậu đến
tìm tôi sao? Có chuyện gì vậy? Ra ngoài nói chuyện đi.”

“Tôi không đến tìm cậu.”
Trương Nguyệt Vân không để ý gì đến Huyết Nguyệt mà quay sang phía Hứa Từ Phong
thông báo:

“Hứa Từ Phong, Lâm Thủy Mạc
đã bị bắt cóc.”

“Cái gì? Ai mà dám bắt cóc
cô ấy?” Hứa Từ Phong đập bàn, đứng dậy sốt sắng hỏi: “Ở đâu? Cô ấy đang ở đâu?”

“Cậu bình tĩnh đã. Chúng ta
đi thôi, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Nói rồi Trương Nguyệt Vân quay đi, Hứa Từ
Phong theo sau cô, Huyết Nguyệt, Trương Truyền Thần và Trần Lâm Bảo cũng đi
cùng.

“Kỳ lạ! Lâm Thủy Mạc như vậy
thì sao bọn bắt cóc bắt cô ấy được?” Trần Lâm Bảo thắc mắc.

Chuông điện thoại của Trương
Nguyệt Vân lại reo lên, cô bắt máy, giọng điệu bình tĩnh hỏi:

“Bạn tôi ở đâu? Nếu các người
dám đụng đến một sợi tóc của cô ấy, các người sống không qua tháng này đâu.”

“Bây giờ cô mang tiền đến số
nhà 46/18 đi. Sau năm phút, nếu chúng tôi không thấy cô đến thì…” Bọn bắt cóc
chưa nói hết câu, Trương Nguyệt Vân đã tắt máy.

Hứa Từ Phong thấy vậy, tức
giận hỏi:

“Cậu làm gì vậy? Làm thế hại
đến Thủy Mạc thì sao?”

“Cậu bình tĩnh đi.” Trương
Truyền Thần lên tiếng.

“Đến đâu vậy?” Huyết Nguyệt
hỏi Trương Nguyệt Vân.

“Theo tôi.”

Trương Nguyệt Vân lên xe, rồ
ga lao đi, chiếc xe chạy như bay trên đường. Phía sau cũng là những chiếc xe chạy
với tốc độ kinh người. Họ dừng lại trước một ngôi nhà bị bỏ hoang đã rất lâu rồi,
Trương Nguyệt Vân mở cửa bước vào. Đập vào mắt cô là hình ảnh Lâm Thủy Mạc đang
ngồi trên ghế, hai tay bị trói nhưng vẫn rất tỉnh táo. Xung quanh là bọn bắt
cóc và một cậu bé trông rất quen. Trên người cậu là một quả bom cảm ứng, chỉ cần
một âm thanh lớn thì quả bom sẽ được kích hoạt. Cậu bé đó chính là em trai của
Lâm Thủy Mạc, lúc này cậu đang vô cùng sợ hãi. Đến lúc này mọi người mới hiểu
vì sao Lâm Thủy Mạc lại bị bắt.

“Ồ, cô đến rồi à?” Tên cầm đầu
nhìn Trương Nguyệt Vân rồi lại nhìn sang những người theo sau cô, cười nói:
“Đông vui nhỉ, ai đây? Mà thôi, tôi không quan tâm, tiền đâu?”

Trương Nguyệt Vân nhìn xung
quanh, có khoảng mười tên, tên nào cũng có súng. Cô không phản ứng gì nhiều, cầm
tiền đi về phía tên cầm đầu.

“Tiền đây.”

Ngay lúc tên cầm đầu đưa tay
ra định lấy tiền thì cô rút lui, nhìn về phía Lâm Thủy Mạc ý bảo thả người.

Tên đó gật đầu, dây trói
trên tay Lâm Thủy Mạc đã được mở. Trương Nguyệt Vân nhìn về phía Lâm Thủy Mạc
nháy mắt rồi quay sang phía Trương Truyền Thần. Hiểu ý em gái, Trương Truyền Thần
ra lệnh cho các thành viên khác tản ra.

“Tiền của mày đây.” Trương
Nguyệt Vân đá bay túi tiền lên cao, tiền bay khắp nơi. Trong chớp mắt, cô đã đến
bên và khống chế tên cầm đầu.

Lâm Thủy Mạc đánh gục hai
tên bên cạnh và nhanh chóng hạ gục hai tên đang canh giữ em cô. Trương Truyền
Thần, Huyết Nguyệt, Hứa Từ Phong và Trần Lâm Bảo lo phần còn lại.

Một tiếng súng vang lên, là
tên cầm đầu kia kéo cò. Hắn cười điên cuồng:

“Ta không sống được thì bọn
mày cũng đừng mong sống mà ra khỏi đây.”

Tiếng súng quá lớn khiến
trái bom bị kích hoạt. Em trai Lâm Thủy Mạc khóc lớn, cô ôm lấy em mình, nước mắt
cũng rơi xuống. Trương Nguyệt Vân hạ gục tên cầm đầu xong liền tiến về phía Lâm
Thủy Mạc. Những người còn lại cũng vây quanh họ. Hứa Từ Phong sốt sắng:

“Lâm Thủy Mạc, cậu không sao
chứ?”

“Giờ này mà cậu còn hỏi câu
đó được sao?” Lâm Thủy Mạc hét lớn.

“Yên lặng nào. Mọi người muốn
quả bom nổ nhanh hơn sao?” Trương Nguyệt Vân nhìn quả bom rồi nhẹ nhàng tháo
nút buộc ở lưng cậu bé ra.

“Em ngoan, đừng khóc. Chị
Nguyệt Nguyệt hứa sẽ đưa em về nhà, nào ngoan.”

Trương Nguyệt Vân vừa dỗ
dành em trai Lâm Thủy Mạc vừa lấy trong túi ra một cây kẹo đưa cho cậu. Cậu bé
nghe lời nín khóc. Không có tiếng động lớn nên quả bom chạy rất chậm. Trương
Nguyệt Vân từ từ lấy quả bom ra khỏi người cậu bé rồi quay sang nói với Trương
Truyền Thần:

“Anh hai! Đưa mọi người ra
ngoài.”

Trương Truyền Thần ra lệnh
cho mọi người nhưng không ai chịu đi cả. Trương Nguyệt Vân nổi giận:

“Mọi người sao vậy? Đây là
chuyện sinh tử, mau ra ngoài hết đi. Lâm Thủy Mạc! Cậu ra ngoài đi, đưa em cậu
đi ngay đi.”

Dù Trương Nguyệt Vân đã nói
như thế, quả bom lại chạy ngày càng nhanh hơn nhưng vẫn không ai chịu rời đi.

“Nguyệt Nguyệt! Mình không bỏ
cậu đâu. Bọn mình sẽ ở lại.”

Trương Nguyệt Vân cũng không
bảo họ đi nữa, chỉ tìm cách mã hóa quả bom. Nếu quả bom phát nổ, cả một thành
phố cũng sẽ bị đỗ sập nên chỉ còn cách làm nó ngừng mà thôi.

Trong không khí căng thẳng,
Trương Nguyệt Vân nhớ lại lời tên cầm đầu đã nói, nếu các người cắt nhầm dây,
quả bom sẽ nổ. Vừa đưa kéo lên định cắt dây màu đỏ thì cô lại phân vân. Thời
gian chỉ còn hai mươi giây. Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán cô.

“Cắt sai dây sẽ nổ, cắt sai
dây sẽ nổ…” Trương Nguyệt Vân cứ lẩm nhẩm một câu đó.

Mọi người đều sốt ruột, chỉ
còn năm giây.

“Nguyệt Nguyệt! Sao cậu
không cắt?” Lâm Thủy Mạc sốt sắng.

Trương Nguyệt Vân không trả
lời cô. Ngay sau đó như ngộ ra điều gì đó, Trương Nguyệt Vân thả cây kéo trong
tay xuống. Thời gian là một giây, cô nhắm mắt chờ đợi. Mọi người đều nín thở.
Thời gian đã hết.

Trương Nguyệt Vân mở mắt, cô
thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là cô quyết định đúng.

Hứa Từ Phong vui mừng ôm lấy
Lâm Thủy Mạc, trong giây lát cả hai cùng đỏ mặt. Trương Nguyệt Vân chỉ mỉm cười,
cô đứng dậy nhìn Trương Truyền Thần. Anh đưa ngón tay cái lên, khen ngợi:

“Em làm tốt lắm. Đi nào, về
nhà anh sẽ nấu cơm cho em ăn.”

Trương Truyền Thần cùng
Trương Nguyệt Vân về trước, Huyết Nguyệt cùng về với Trần Lâm Bảo còn Hứa Từ
Phong thì đưa chị em Lâm Thủy Mạc về nhà.

*****

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3