Prince Joe - Chương 18

CHƯƠNG 18

Đã 9 giờ tối - hai mốt - một trăm giờ - trước khi điện thoại
của Veronica reo.

Cô đã bận rộn suốt buổi chiều và buổi tối với các cuộc họp
báo và các buổi phỏng vấn. Cô làm việc với đại sứ Freder, Thượng nghị sĩ
McKinley, lập kế hoạch cho phần còn lại của chuyến công du của Hoàng tử Tedric.
Một báo cáo đến từ FlnCOM khiến họ dễ thở hơn. Tay sát thủ đã được nhận dạng là
Salustiano Vargas - cánh tay phải của Diosdado. Cựu. Rõ ràng hai kẻ khủng bố đã
chia tay, và Vargas đã không còn liên lạc với 'Đám mây Chết'. Hắn ta hành động
một mình. Tại sao?

Dường như không ai biết. Ít nhất là chưa. Ở mức độ nào đó,
Vargas đã chết. Hắn sẽ không thể cho họ câu trả lời. Nhưng bây giờ khi mà việc
ám sát đã không còn là mối đe dọa, đại sức và thượng nghị sĩ muốn quay lại kiểm
tra lịch trình. Tedric sẽ bay từ Washington, D.C. Anh ta sẽ đáp xuống Seattle
vào buổi sáng, nơi mà họ sẽ lên một chuyến tàu hướng tới Alaska. Họ sẽ kết thúc
chuyến công du với điểm nhấn đó.

An ninh sẽ trở về bình thường, Hai hoặc ba đặc vụ FlnCOM sẽ
vẫn ở lại, nhưng những người khác, bao gồm cả SEAL - kể cả Joe - sẽ về nhà.

Trong bữa tối, Veronica đã tìm Joe, nhưng chỉ được nói rằng
Joe vẫn đang trong tình trạng được bảo vệ nghiêm ngặt. Cô trở về phòng để gói
đồ, nhưng không thể ngừng suy nghĩ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như anh không xong
việc trước buổi sáng? Đôi khi những cuộc họp có thể kéo dài thâu đêm. Chuyện gì
sẽ xảy ra nếu như cô không được gặp anh trước khi cô đi...?

Nhưng rồi, vào lúc 9 giờ, điện thoại reo, Veronica nhắm mắt
và nhấc máy: “Hello?”

“Yo, Ronnie.”

“Joe.” - Anh đang ở đâu? Khi nào anh tới được đây? Cô khép
miệng lại. Cô không sở hữu anh. Cô đã công khai tình cảm của mình lúc sáng khi
cô nói với anh - và với thế giới - rằng cô yêu anh, nhưng cô không thể đòi hỏi
thời gian của anh hay mạng sống của anh.

“Em đã ăn tối chưa?” - anh hỏi.

“Chưa, Em...” - đang chờ anh: “Em không đói.”

“Có nghĩ rằng em sẽ đói vào khoảng 20 phút nữa không?” - anh
hỏi.

“Đói gì cơ?” - cô đã cố gắng để giọng mình có chút hài hước,
trêu chọc, nhưng trái tim cô nặng nề. Không thành vấn đề rằng cô đã phát triển
mối quan hệ này thế này, quyết định rằng cô sẽ không để lộ thêm điều gì nữa.
Ngày mai họ sẽ đi hai hướng khác nhau, và sẽ là vậy. Tất cả những gì còn lại là
đêm nay. Cô đã lo lắng quá sớm rằng cô sẽ không có được đêm cuối cùng với Joe.
Nhưng giờ cô không thể lo lắng gì khác ngoài ý nghĩ rằng có lẽ sẽ dễ hơn với
một lời tạm biệt đơn giản qua điện thoại.

“Ow.” - anh nói, có tiếng cười trong giọng anh: “Em đang
giết anh đấy, Quý cô. Nhưng ý anh là em có đói đồ ăn không. Như kiểu là, em và
anh, thật sự là anh - không cải trang - đi đâu đó ăn tối.” - Anh dừng lại: “Ra
ngoài. Một nhà hàng chẳng hạn.” - Anh lại dừng lại, sau đó cười lớn: “Chúa ơi,
anh đang phê thuốc hay gì đây? Anh đang cố gắng mời em đi ăn tối, Ron. Em nói
gì nào?”

Anh không cho cô thời gian để trả lời: “Anh vẫn sẽ xuống khu
trung tâm.” - anh tiếp: “nhưng anh có thể bắt một chiếc taxi và để nó đỗ ở cửa
khách sạn trong khoảng 15 hoặc 20 phút nữa. mặc cái váy đen đó nhé, được không?
Chúng ta sẽ đến Camelback Mountain. Mac nói đó là nhà hàng lớn rất tuyệt ở khu
resort. Có một ban nhạc và nhảy nhót, và một tầm nhìn rất đẹp xuống thành phố.”

Camelback Mountain view

“Nhưng.”

“À phải. Có một chiếc taxi đang đến, ngay bên ngoài. Chạy
đi, bé yêu. Mặc váy vào - Anh sẽ ở đó ngay.”

“Nhưng em không muốn ra ngoài. Đây là đêm cuối của chúng ta
- có lẽ là mãi mãi - và em muốn dành nó một mình với anh.” - Veronica nói vào
đường dây điện thoại đã ngắt.

Cô từ từ gác máy.

Cô có thêm một đêm với Joe. Chỉ một đêm cuối trong đời cô.
Một đêm để ghi dấu anh vĩnh viễn trong tâm trí cô.

Hmm.

Veronica nhấc điện thoại và gọi dịch vụ phòng. Joe muốn ăn
tối và khiêu vũ và ngắm nhìn thành phố? Tầm nhìn từ căn phòng này không phải
quá tệ. Và nhà hàng bốn sao trong khách sạn này có phục vụ đồ ăn lên phòng.
Nhưng khiêu vũ...

Giữ điện thoại trong tay, Veronica bước đến dành âm thanh
nổi được gắn với các thiết bị giải trí, Phải, có một chồng băng đĩa. Cô mỉm
cười.

Lần đầu tiên, Joe thật sự gõ cửa phòng cô chứ không phải
chọn cách phá khóa và đột nhập.

Với chiếc váy lụa đen quấn quanh đôi chân dài của cô,
Veronica bước về phía cửa phòng khách sạn và giật nó mở ra và cô đang trong
vòng tay anh: “Chúa ơi, em đã đợi cả ngày hôm nay để làm điều này.” - cô nói: “Anh
làm em sợ chết mất.”

Có vòng tay anh ôm quanh cô thật tuyệt. Và khi môi anh gặp
môi cô, cô cảm thấy bản thân mình bắt đầu tan chảy và cô vòng tay cô chặt hơn
quanh cổ anh. Ngón tay cô níu lấy tóc anh và Veronica giật người lại.

Mái tóc dài của anh đã biến mất, Joe đã cắt tóc. Ngắn. Thật
sự ngắn. Cô nhìn anh, thực sự nhìn anh lần đầu tiên từ lúc cô mở cửa phòng. Anh
đang mặc một bộ đồng phục hải quân. Màu xanh đậm với từng hàng huy chương gắn
trước ngực trái. Anh đang đội một chiếc mũ trắng trên đầu và anh nhấc nó ra,
lúng túng giữ nó trong tay. Đôi mắt đen hơi ngượng ngùng khi anh nhìn cô đang
quan sát mái tóc ngắn của mình. Tóc anh đã cắt sát phía sau tai. Phía trước hơi
dài đủ để một lọn tóc đen rủ xuống trước trán.

Anh mỉm cười buồn bã: “Thợ cắt tóc đã cắt hơi quá.” - anh
nói: “Anh không thường để nó quá ngắn và...” - Anh nhắm mắt lại, lắc đầu: “Chết
tiệt, em ghét nó.”

Veronica chạm vào tay anh, lắc đầu: “Không.” - cô nói: “Không,
em không ghét nó...” - Nhưng cô ấy cũng không thích nó. Không phải trông anh
thật tệ. Sự thật, anh không phải vậy. Nếu có bất kì thứ gì, mái tóc ngắn của
anh khiến cho khuôn mặt xương của anh đẹp trai hơn bao giờ hết. Nhưng nó cũng
khiến anh trông dữ dội hơn, mạnh mẽ hơn, không khoan nhượng, nguy hiểm hơn rất
nhiều. Anh trông chính xác như một sĩ quan lực lượng đặc biệt được đào tạo
chuyên nghiệp. Cô không thể làm gì ngoài việc tự nhắc nhở bản thân rằng anh là
người đàn ông đã liều mạng sống của mình như thể nó là điều hiển nhiên. Và đó
là điều mà Veronica không thích chút nào: “Nó rất hợp với anh.” - cô nói với
anh.

Anh nhìn vào mắt cô, và bất kì điều gì anh thấy trong đó đều
khiến anh hài lòng: “Tốt.”

“Anh trông... thật tuyệt.” - Veronica nói trung thực.

“Em cũng vậy.” - Mắt anh lóe lên ánh lửa quen thuộc khi anh
lướt chúng xuống người cô và sau đó ngược lên phía trên: “Đây là những gì em
nghĩ rằng anh muốn thấy - trước khi chúng ta gặp nhau.” - cô nói.

Một sự ngạc nhiên lướt qua mặt anh: “Phải, đúng, anh đoán
rằng anh đã nói với em, anh có thể đếm trên đầu ngón tay và ngón chân số lần
anh mặc bộ lễ phục này. Những điều em đã thấy khi chúng ta gặp mặt khá gần với
thực thế. Anh thường hay mặc trang phục dã chiến hoặc quần jean. Và nếu anh
phải làm việc với máy móc, chúng sẽ thường dính dầu mỡ hoặc bụi bẩn.”

Tại sao anh lại nói với cô những điều này? Có vẻ gần giống
như một lời cảnh báo. Anh trông có vẻ nghiêm túc, Veronica cảm thấy buộc và làm
cho chuyện này dễ thở hơn: “Có phải anh đang nói điều này bởi vì anh muốn em
giặt đồ cho anh à?” - cô trêu chọc.

Joe tặng cho cô nụ cười sáng chói của anh. Phải, nhìn anh
mỉm cười theo cách đó, răng anh thật trắng so với màu da, khuôn mặt anh rám
nắng, Veronica có thể nói kiểu tóc mới này chắc chắn phù hợp với anh: “Thế em
có muốn giặt đồ cho anh không?” - anh phải pháo.

Câu hỏi đột nhiên mang thật nhiều ý nghĩa, khi Joe nhìn chằm
chằm vào cô. Đôi mắt tối màu của anh xuyên thấu, gần như anh đang chờ câu trả
lời của cô.

Veronica cười lớn, cố gắng che giấu sự căng thẳng đột ngột
của mình. Tại sao họ lại đang nói vể việc giặt là?: “Em còn không tự giặt đồ
của chính mình.” - cô nói với một cái nhún vai: “Khi nào em có thời gian.”

Cô bước lùi lại, mở cửa để anh vào: “Chúng ta đang đứng ở
hành lang đấy.” - cô nói thêm: “Anh không vào sao?”

Joe ngập ngừng: “Có lẽ chúng ta nên đi...”

Cô mỉm cười: “Nghĩ là nếu chúng ta vào trong chúng ta sẽ
không thể đi được đúng không?”

Anh chạm vào má cô: “Anh không chỉ nghĩ vậy, bé yêu, anh
biết vậy.”

Cô hôn lên lòng bàn tay anh: “Điều đó sẽ thật khủng khiếp
sao?” - cô thì thầm, nhìn sâu vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

“Không.”, anh bước vào phòng đóng cửa lại.

Veronica trở nên lo lắng. Joe có thể thấy rằng cô đã bồn
chồn khi cô bước ra khỏi vòng tay anh và đi vào phòng và…

Trên bàn đã được bày biện, một bữa ăn tối - được đặt trước.
Và phần còn lại của căn phòng... Veronica đã đẩy tất cả đồ đạc ra khỏi trong
tâm phòng khách.

Cô đã làm điều này trước đó. Ở D.C. Khi anh trèo lên ban
công và đi vào sau cánh cửa trượt bằng kính của cô và...

Joe nhìn lên để thấy rằng cô đang quan sát anh. Cô liếm đôi
môi trong sự lo lắng và mỉm cười: “Ăn tối và khiêu vũ.” - cô giải thích: “Em đã
chuẩn bị phòng, để chúng ta có thể nhảy.”

“Chúng ta?”

Veronica đỏ mặt, nhưng cô đáp lại cái nhìn của anh: “Vậy em
có thể nhảy cho anh.” - cô thở ra nhẹ nhàng: “Dù vậy, vài lúc anh cũng sẽ nhảy
cùng em. Nhưng có lẽ chúng ta nên ăn tối trước.”

Mùi thơm của đồ ăn lấp đầy không khí. Joe biết rằng anh đã
không ăn gì từ bữa trưa. Anh cũng biết rằng bây giờ bữa tối là thứ cuối cùng
anh muốn. Veronica sẽ nhảy cho anh. Cô sẽ nhảy theo cách mà anh đã thấy cô nhảy
khi anh trẻo lên phòng cô. Chỉ lần này, cô sẽ biết rằng anh đã quan sát cô ngay
từ đầu: “Có lẽ bữa tối để sau.” - giọng anh khàn khàn.

Như anh thấy, cô bước đến cửa sổ và đóng rèm. Chúa ơi, tim
anh đang đập thình thịch như thể anh đã chạy ba phút một dặm. Anh có thể cảm
thấy máu đang chảy rần rật trong huyết quản mình với mỗi nhịp đập. Cô thật sự
sẽ làm điều này. Cô biết anh muốn cô cho - anh đã yêu cầu cô nhảy cho anh.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ cô sẽ thực sự làm điều đó. Anh nghĩ mình đã yêu cầu
quá nhiều.

Veronica mỉm cười với anh khi cô bước về phía bàn ăn và lấy
một chai bia nhỏ từ chỗ ủ mát. Mở nó ra, đổ vào ly và đưa cho anh.

“Cảm ơn.” - Joe nói khi cô đưa cho anh cả chiếc ly thủy tinh
và chai bia.

“Sao anh không ngồi xuống đi?” - Veronica thì thầm, và với
một tiếng thì thầm như lụa, cô di chuyển về phía bên kia căn phòng.

Ngồi xuống. Ừ, phải rồi. Ngồi xuống. Khi Joe hạ thấp thân
hình anh xuống chiếc ghế, Veronica đã bước đến dàn âm thanh nổi và trượt một
chiếc đĩa vào.

Joe biết cô nói khiêu vũ có nghĩa là gì. Cô đã nói với anh
rằng nó rất riêng tư và dữ dội. Đó là cách để giải tỏa năng lượng, để thư giãn.
Và cô sẽ chia sẻ nó với anh. Cô sẽ để cho sự riêng tư, niềm vui cá nhân của cô
trở thành niềm vui của anh.

Ngọn lửa bắn qua tĩnh mạch của anh đến thẳng tim và nó nổ
tung. Hôm nay Veronica St. John đã nói với anh rằng cô yêu anh. Và đêm nay, bằng
cách chia sẻ bản thân với anh như thế này, cô sẽ chỉ cho anh rằng cô yêu anh
bao nhiêu.

m nhạc bắt đầu - nhẹ nhàng, chậm rãi - và Ronnie đứng giữa
phòng, quay đầu lại, nhắm mắt, cái tay cô ở bên sườn. Chúa ơi, cô thật đẹp. Và
cô là của nah. Tất cả của anh. Mãi mãi, nếu như anh có bất cứ điều gì để nói về
nó. Và anh đã. Anh đã rất nhiều lần nói về nó. Quỷ thật, anh có thể viết một
cuốn sách về chủ đề này.

m nhạc thay đổi với sự bùng nổ đột ngột của âm lượng, và
Veronica đưa tay lên, quét qua không khí. Và sau đó cô bắt đầu di chuyển.

Cô thật duyên dáng, mềmmại, và váy cô dường như là một phần
của cơ thể, di chuyển cùng cô. Đôi mắt cô vẫn nhắm, nhưng sau đó cô mở ra và
nhìn thẳng vào Joe.

Cô đỏ mặt, và trái tim anh bị thiêu đốt còn nhiều hơn nữa.
Cô thật mâu thuẫn. Một điều nhỏ nhặt cũng có thể làm cô đỏ mặt - cho đến khi cô
vươn tới được sự say mê của mình. Và khi nó xảy ra, cô đã ngạc nhiên vì sự
thoải mái này. Joe chưa bao giờ yêu ai như Veronica St. John. Phút trước cô
thật nghiêm trang và lịch sự, và phút tiếp theo cô trở nên hoang dã, cho anh
niềm vui mà chỉ trong mơ anh mới có, và nói với anh - trong vẻ không chắc chắn
- chính xác điều anh có thể và nên làm gì để cô vui lòng.

Như Joe thấy, Veronica nhắm mắt lại lần nữa, và lần nữa âm
nhạc thay đổi, nhịp điệu ngày càng mạnh hơn, nhanh hơn và dồn dập hơn. Cô nhảy
cũng vậy, trở nên ít dè dặt hơn, ít đề phòng hơn. Cô di chuyển tự do, khắp
phòng, và tràn đầy năng lượng.

Rất nhiều đam mê.

Cô vươn cả hai tay lên trong một chuyển động nhanh, tháo bỏ
chiếc cặp đang ghim trên tóc. Nó rơi xuống trên vai cô xổ tung những lọn tóc
vàng đỏ.

Miệng Joe khô lại, và anh nhấp một ngụm bia cô đã đưa anh.

Veronica đá đôi giày cao gót cô đang đi, và, như Joe thấy,
cô đã trở thành âm nhạc. Cô di chuyển sôi nổi, như một nhạc cụ, với mọi sắc
thái, hòa âm nhạc vào cơ thể cô.

Cơ thể cô.

Họ chưa là người yêu lâu, nhưng Joe biết từng inch trên cơ
thể xinh đẹp của Veronica một cách rõ ràng. Nhưng nhìn cơ thể cô chuyển động
theo cách này là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Bộ váy hầu như không thể che
lấp ngực cô khi chúng di chuyển. Làn lụa đen trượt trên bụng và đùi cô, cho anh
cái nhìn thoáng qua làn da thịt bên dưới chỉ một hai giây.

Veronica đang uốn người, di chuyển gợi tình, từ bỏ sự thuần
khiết.

Chiếc váy dài sẽ không di chuyển cùng cô lâu nữa.

Ngay lúc cô mở mắt và nhìn vào Joe, cô không còn đỏ mặt. Cô
mỉm cười ngọt ngào, nóng bỏng, nụ cười quyến rũ và giơ tay ra sau kéo váy, và
cô khỏa thân - ngoài chiếc quần lót bằng lụa đen. Cô đá trang phục sang một
bên, vẫn đang nhảy, vẫn đang di chuyển và xoay vòng.

Một chiếc quần lọt khe. Cô mặt một chiếc quần lọt khe, bằng
lụa đen tương phản với làn da trắng sữa. Và cô vẫn đang nhảy.

Cho anh.

Mình đã chết, Joe nghĩ, và lên thiên đường.

Cô bước lại gần anh, mỉm cười với biểu hiện anh biết rất rõ
đang trên mặt mình. Anh như bị thôi miên. Sửng sốt. Hoàn toàn. Và cực kỳ bị
kích thích.

Vẫn chuyển động, cô với tay về phía anh: “Khiêu vũ với em.”

Đó không phải là điều anh cần nghe đến lần thứ hai. Anh đặt
bia lên bàn ở nơi gần nhất và bật dậy. Sau đó, Chúa ơi, côd đang trong vòng tay
anh, di chuyển cùng anh và ép sát vào anh trong một giai điệu ngọt ngào.

Da cô trơn mượt, quá mềm mại dưới bàn tay anh. Anh chạm vào
cô khắp nơi. Cô mềm mại từ trên xuống dưới, ngực cô tròn đầy, bụng phẳng, cánh
tay dài yêu kiều của cô. Anh vẫn còn trong bộ lễ phục của mình và cô thì gần
như khỏa thân, và anh chưa bao giờ, chưa bao giờ cảm thấy nhộn nhạo đến vậy
trong cuộc đời mình. Họ đang khiêu vũ thật gần, chân họ gần như quấn lấy nhau.
Anh có thể cảm thấy hơi nóng giữa hai chân cô ép sát vào đùi anh. Cô chắc chắn
cũng cảm thấy ham muốn - cô ép mình sát hơn vào anh, di chuyển chậm, gợi cảm đó
khiến anh phát điên, và nhìn xuống cô, gần như khỏa thân trong vòng tay anh,
khiến anh run lên với nhu cầu.

“Ronnie...”

Bằng cách nào đó cô biết anh đang rất gần với những gì anh
sẽ làm. Cô nhấc miệng lên và hôn anh. Joe thấy bản thân thở ra. Anh không thể
có cô đủ.

Anh cảm thấy những ngón tay cô mở khóa thắt lưng anh và
nhanh chóng cởi quần anh. Sau đó anh đã trong tay cô. Thật tuyệt, nhưng chưa đủ
tuyệt.

“Ronnie, anh cần.”

“Em biết.”

Cô đưa anh một
chiếc bao cao su mà cô lấy được từ Chúa-biết-từ-đâu, và trượt ra khỏi chiếc
quần của cô khi cô lại hôn anh lần nữa.

“Nâng em lên.” - Veronica thì thầm.

“Được.” - anh thở ra. Cô choàng tay quanh cổ anh và quấn
chân mình quanh eo anh khi anh đẩy vào trong sự ấm nóng tuyệt vời, mềm mại của
cô: “Ồ, bé yêu...”

Cô di chuyển trên anh, chống lại anh, cùng anh. Cô đang
trong vòng tay anh, trong tim anh, trong tâm hồn anh. Sự đam mê này, người phụ
nữ nóng bỏng, người có sự đam mê thiêu đốt lúc này nhưng lại thật nhẹ nhàng và
ngọt ngào giây tiếp thue, người phụ nữ hài hước và nhẹ nhàng nhưng giấu trong
đó là một ý chí mạnh mẽ, một ý chí được bao bọc bởi một trái tim nhân hậu nhất
mà anh từng biết - người phụ nữ anh đã chời đợi suốt cả cuộc đời. Tất cả tình
yêu anh có, tất cả những người phụ nữ anh từng biết, dường như chẳng còn ý
nghĩa gì với anh. Không ai dành cho anh. Không ai tới đủ gần để giữ được anh.
Anh đã luôn có thể đóng cửa và quay đi mà không hề nhìn lại.

Nhưng không có cách nào anh có thể quay đi khỏi Veronica.
Không thể với trái tim anh đã để lại đằng sau - tách khỏi ngực.

Anh giữ lấy cô, ôm cô thật chặt khi cô ôm anh, chìm sâu bản
thân anh vào cô lần nữa và lần nữa. Anh yêu cô. Anh muốn nói với cô, nhưng từ
ngữ - ba từ đơn giản đó - không thể đến dễ dàng. Sự thật là, nói ra những điều
đó khiến anh sợ muốn chết. Giờ thì, không phải rất mỉa mai sao? Anh là một lính
SEAL. Anh phải đối mặt với cả một trung đội địch, anh đối mặt với cái chết mà không
chút lưỡng lự nhiều lần hơn anh có thể đếm, nhưng ý nghĩ nói ra những từ đơn
giản khiến anh toát mồ hôi.

Ngón tay Ronnie đang trong tóc anh. Miệng cô trên mặt trên
môi anh với những nụ hôn.

“Joe.” - cô thở ra: “Joe, em muốn nữa.” - Anh di chuyển, ấn cô
vào tường để giữ cô cố định, và cô nghiêng đầu: “Phải...”

Sự giải thoát của cô thật không tin được. Cô hét lên khi anh
đẩy sâu vào trong cô, cho cô tất ả những gì cô yêu cầu. Vòng tay cô siết chặt
cổ anh, những ngón tay cô đang níu lấy anh.

“Em yêu anh.” - Veronica thút thít: “Ôi Joe, em yêu anh!”

Những lời cô nói đẩy anh đến giới hạn. Cô yêu anh. Cô thực
sự yêu anh. Anh nổ tung trong cô thành ngàn mảnh của niềm hạnh phúc tinh tế,
thuần khiết mà thế giới dường như đang tan đi quanh họ.

Bé yêu, anh cũng yêu em.

Báo cáo nội dung xấu