Về quê - Chương 09 - 10 (Hết)

Chương
9: Có một mùa đông đã trôi qua như vậy

Mr. Dark: Mai cậu làm gì?

Linh Ta Linh Tinh: Chắc là sang trường học.

Mr. Dark: Cho theo với.

Linh Ta Linh Tinh: Cũng được.

Đoạn chat đó mở đầu cho một tuần đầy kiên trì
của tôi.

Mùa đông đã đến rồi. Tôi nằm trong chăn ấm, nghĩ
đến cái lạnh bên ngoài mà tự nhiên co người lại. Mới có sáu giờ sáng nên tôi cứ nằm lì trong chăn như vậy, nhớ lại cuộc nói
chuyện trên Yahoo của tôi với Đức hồi năm thứ hai.

Khi đó, cũng đang là mùa đông, gần đến Giáng sinh, chúng tôi sắp bước vào kì thi hết học kì một năm hai. Dù trời
rét đến mấy tôi cũng cố gắng dậy sớm để sang trường học bài, tại
vì có hẹn Đức đến học cùng. Nếu không có thêm một người, chắc tôi
đã bỏ cuộc ngay từ buổi đầu tiên cắp sách sang trường ngồi làm đề
cương. Tôi vốn lười học, học một tẹo là chán thế mà cả một tuần
trước khi thi môn Pháp luật đại cương, tôi đều chăm chỉ không bỏ buổi
tự học nào. Đến môn tiếp theo thì tôi chịu, Đức tự học ở nhà nên
bệnh lười của tôi có cơ hội tái phát, tôi nằm trong chăn ôn thi.

Mùa đông năm đó tôi còn làm thêm cho chị Hải cùng
xóm trọ nhà ông Cát. Chị bảo tôi đăng bài cho một website bán hàng
trực tuyến mới lập, chủ yếu là tôi copy từ những trang khác về đó,
mỗi ngày một trăm tin, mất gần bốn tiếng đồng hồ. Vừa ôn thi vừa
làm, nhiều lúc tôi cũng thấy căng thẳng, nhưng khi được nhận tiền
lương, tôi quên hết mọi khó khăn trước đó, dẫn Thu với Huyền đi ăn
khao.

Thu học cùng tôi từ những năm cấp hai, rồi đến
hết cấp ba. Lên đại học, Thu học Sư phạm Hà Nội, cũng gần trường tôi
nên chúng tôi hay gặp nhau hẹn hò, thỉnh thoảng Thu sang phòng tôi chơi.
Cũng từ khi học đại học, tôi, Huyền, Thu trở thành ba anh em. Huyền
còi bé nhất nên là em út. Thu gần gấp đôi Huyền nên được làm chị.
Còn tôi tuy nhỏ hơn Thu nhưng suy nghĩ có phần già trước tuổi trong khi
Thu thì lúc nào cũng như trẻ con nên tôi là anh cả. Nhà neo đơn, phải
có anh có chị thì mới vui. Lúc mới kết tình anh em, tôi bảo Huyền
sẽ là người đầu tiên có người yêu trong ba đứa, tiếp đó đến Thu,
cuối cùng mới là tôi. Hiện tại thì phán đoán đầu đã đúng, không
biết hai cái kia có linh nghiệm không.

Thu là một cô gái trong sáng và ngây thơ. Mặc dù
trước đây nó cũng sống nội tâm và hay suy nghĩ, nhưng từ khi lên Hà
Nội học, Thu thay đổi nhiều, sống hướng ngoại, và bộc lộ hết cái
tính trẻ con vô tư của mình. Bây giờ Thu cũng về quê, dạy ở một trường
cấp ba trong huyện, bận tối ngày, không có thời gian nói chuyện với
một đứa rảnh rỗi như tôi nữa.

Mùa đông, nhóm Xí Xớn bọn tôi năm nào cũng tụ tập ăn
lẩu nhân dịp sinh nhật Loan “bánh bao” và Liên. Địa điểm ăn chơi của chúng
tôi là phòng Hương và phòng Loan “bà già”, hai đứa trọ ở hai phòng kề nhau.
Khách mời của chúng tôi là các bạn nam trong lớp, nhưng thường không
có mặt đầy đủ cả bảy bạn, chỉ có Chiến, Thượng, Đức, Tùng, Cương.
Lúc ăn thì khỏi phải nói, mọi thứ lộn xộn và nhí nhố vô cùng,
nhiều khi miếng ăn gần miệng mà cũng phải ngậm ngùi cho ra. Vừa ăn
vừa cười, chúng tôi không ăn được là bao. Sau mỗi bữa liên hoan như
vậy, ảnh nóng được tung dồn dập trên Facebook, mà nhân vật chính phải
đi đe dọa để đứa đăng chịu gỡ xuống mới thôi. Trong một lần ăn uống
tưng bừng, Tùng bỗng chốc có biệt danh phải nói là chuẩn không cần
chỉnh: Ngao Sếch Tùng. Trước, Tùng có biệt danh Tùng Sếch, đến hôm
đó chúng tôi phát hiện ra nó thích ăn ngao nên Thượng buột mồm gọi ra
cái tên mĩ miều với ba chữ cũng vô cùng mĩ miều như thế.

Tôi nằm hồi tưởng quá khứ rồi cười một mình
trong chăn không khác gì đứa dở hơi. Đến lúc nhìn vào đồng hồ trên
điện thoại mới biết muộn thế nào. Tôi lập cập ra khỏi chăn, vừa mặc
cái áo khoác vừa run lẩy bẩy. Khi đã quen với cái lạnh tôi mới ra
khỏi giường, xuống dưới nhà.

Nhà tôi luôn ăn sáng bằng mì tôm. Thỉnh thoảng mẹ
mua bánh cuốn hoặc ngô để đổi bữa nhưng ăn mì tôm vẫn no lâu hơn. Mùa
đông ngồi làm ngoài sân đúng là có hơi lạnh hơn trong nhà nhưng làm
một lúc là sẽ nóng người lên.

Lao động chân tay được cái là đầu óc sẽ rảnh
rỗi, nên vừa làm tôi vừa nghĩ tiếp chuyện lúc mới ngủ dậy. Những
kỉ niệm từ quá khứ thi nhau ùa về trong tâm trí tôi. Hồi nhỏ, cứ
đến mùa đông là tối nào bác Lý cũng bán bánh rán ở cổng nhà bác.
Tôi với em trai lại sang ngồi ở đó, cũng có khi chúng tôi thèm ăn
bánh thật, nhưng cũng có khi chỉ vì thích thôi. Ngồi ở đó vừa ấm,
vừa được nói chuyện với chị Hằng và cái Nga. Bốn người chúng tôi
là bộ tứ siêu quậy, lúc nào cũng dính lấy nhau. Trời dần về khuya,
khách thưa dần, bốn đứa vẫn nô đùa ở đường, trêu người qua lại, không
ít lần bị người ta mắng cho một trận mà không chừa. Đến lúc mẹ gọi
về đi ngủ, tôi còn vùng vằng không muốn về, còn xin mẹ cho ngủ lại
bên nhà bác. Mới đó mà bây giờ chúng tôi đều đã lớn cả rồi, chị
Hằng và cái Nga đều đã có con, con chị Hằng gọi tôi là dì, cái Cún
thì chưa nói sõi, chỉ gọi tên tôi thôi.

Vừa làm vừa nghĩ nên tôi có cảm giác thời gian
trôi đi thật nhanh. Bác Lý đã đi chợ về, một lúc nữa bác Trường sẽ
đi đón cái Cún về để trêu bác Lý, bởi cái Cún chỉ theo bà ngoại,
mà bác thì lắm việc phải làm. Thế là tôi lại thấy cảnh bác Lý
vừa bế Cún vừa chửi bác Trường, đi từ nhà bên kia sang nhà bên này
(bác có hai nhà), qua nhà tôi thì dừng lại kêu ca rồi bảo Cún gọi
tên tôi. Tôi sẽ vẫy vẫy tay gọi nó vào, cho nó cái bánh hoặc cái
kẹo. Hôm nào không thấy Cún lên là bác Lý lại nhớ, tôi cũng nhớ con
bé lắm.

Mùa đông là mùa cưới, từ đầu tháng chín đến giờ
đã có bao nhiêu là đám cưới rồi. Mẹ ngồi tính từ giờ đến Tết có
ba, bốn đám phải đi, trong đó có đám cưới anh Hải con trai bác tôi.

Đám cưới đâu có đơn giản là đến mừng rồi ăn cỗ
đâu, các cô các chị còn lo khoản giầy dép, quần áo, đầu tóc sao cho
đẹp để đến chỗ đông người người ta bàn tán. Công cuộc làm đẹp của
chị em phụ nữ là đề tài muôn thuở của mẹ tôi với cô Nga. Thật ra
thì phái đẹp ở làng tôi hay ở đâu cũng đều thế cả. Hôm mẹ tôi đi
làm tóc, có tất cả bốn người đi với nhau: mẹ tôi, cô Nga, cô Huệ, cô
Vân, cả bốn đều đi uốn xoăn. Năm nay có mốt làm tóc xoăn, từ người
trẻ cho đến người trung trung tuổi đều uốn xoăn hết. Đi đâu người ta cũng thấy
tóc xoăn, đủ các thể loại. Làm xong rồi có phải là xong hẳn đâu, mẹ
tôi mỗi lần gội đầu lại gọi tôi ra cuốn lô. Được một thời gian, mẹ
tôi và cô Nga lại đi duỗi thẳng.

Thỉnh thoảng mẹ lại mang một cái áo hoặc một
cái quần ở chợ về cho tôi thử, rồi quyết định mua hay không cũng do
mẹ. Tôi ở nhà suốt ngày, chẳng đi đến đâu nên mặc gì chẳng được, mẹ
mua thì tôi cứ mặc thôi, không quan trọng, miễn là thoải mái. Cũng may
là mẹ tôi có mắt thẩm mĩ tốt, cũng thích cho con gái ăn diện như
mấy em mười bảy mười tám ở làng, nên tôi cũng không lo. Tôi mà mua
thì mẹ sẽ chê, nào là như quần áo con trai, nào là như quần áo cũ,
lỗi mốt. Tôi không thích nghe mẹ cằn nhằn nên cho mẹ tự quyền quyết
định.

Đám cưới ở làng tôi diễn ra trong hai ngày, đúng
ra là một ngày rưỡi, nhưng việc chuẩn bị thì khá là vất vả. Từ
thuê mượn bàn ghế, phông bạt, loa đài đến bát đĩa, thực phẩm… Anh
Hải cưới ngày mùng chín tháng mười hai thì chiều ngày mùng bảy tôi và mẹ phải ra nhà bác Bắc rửa bát. Sáng ngày mùng tám, người ta đến bắc rạp, làm cổng. Buổi chiều hôm đó, anh em đến
làm cỗ chiều, có gì cần chuẩn bị trước cho ngày hôm sau thì chuẩn
bị. Ăn cỗ chiều xong thì ai về nhà nấy tắm rửa, mặc quần áo đẹp
để tối đến chúc mừng chú rể.

Buổi tối trước ngày cưới là vui nhất. Khách khứa
đến chia vui cùng gia đình, anh em có mặt đông đủ, ngồi xem hát hoặc
cắn hướng dương, trò chuyện giữa nền nhạc ầm ĩ. Khi những vị khách
có tuổi ra về, tầm chín giờ trở đi, thanh niên
bắt đầu lên nhảy loạn xì ngầu.

Anh Hải thuê một nữ DJ về mix nhạc cho bạn bè
nhảy. Cô DJ này mặc một chiếc váy đen ôm sát cơ thể từ ngực đến
đùi, vừa làm việc cô vừa lấy tay kéo chỗ ngực váy lên cho đỡ lộ hàng. Mà chẳng
hiểu sao sợ lộ hàng mà cô lại mặc cái váy ấy. Tôi buồn cười với ý
kiến của mấy chú ngồi dưới, lần đầu tiên các chú thấy người ta mặc
váy mà không cần quai, thế mà không tụt.

Đám thanh niên vừa nhảy vừa hò hét ầm ĩ, có đứa
còn cầm quả pháo điện chạy khắp nơi, cảnh tượng thật là hỗn loạn,
đầu tôi bắt đầu ong ong. Đến hơn mười giờ mọi thứ mới kết thúc, tôi cùng
mẹ và mấy cô nữa quét dọn và thu gọn bàn ghế lại.

Sáng ngày đón dâu, tôi phải dậy sớm, ra nhà bác
để kê bàn ghế, trải khăn trải bàn, bày hoa, cốc chén… Đúng bảy giờ sáng nhà trai xuất phát đi xuống nhà gái ở trong xóm tôi.
Nhà bác Bắc ở gần đình, đi bộ vào nhà gái cũng khá là xa, nhưng
vì đông người nên không còn cảm giác đoạn đường quá xa nữa. Lễ tổ
chức ở nhà gái diễn ra khá nhanh chóng. Đại diện bên nhà trai lên
phát biểu, xin đón dâu. Đại diện nhà gái lên phát biểu, tỏ ý đồng tình
với lời phát biểu của nhà trai. Mọi người ngồi uống nước, ăn bánh
kẹo, đợi đến giờ đẹp thì đưa cô dâu về nhà chồng.

Về nhà trai thì lễ tổ chức diễn ra lâu hơn, tất
nhiên vẫn không thể thiếu màn phát biểu của đại diện hai bên gia
đình, cô dâu chú rể thắp hương lên bàn thờ tổ tiên để ông bà chứng
giám. Sau đó là những tiết mục văn nghệ, ca sĩ có, cây nhà lá vườn
cũng có. Rồi màn trao nhẫn, chú rể hôn cô dâu trong tiếng vỗ tay tán
thưởng của mọi người. Thường thì cứ phải ba mươi đến bốn mươi phút
mới tổ chức xong. Chụp ảnh lung tung một lúc thì bạn bè cô dâu ra về
hết, chỉ còn cô dâu mới ở nhà chồng.

Khoảng mười giờ là bắt đầu ăn cỗ. Cỗ chiều hôm
trước chủ yếu chỉ có anh em trong nhà, hôm nay mới là cỗ chính, cỗ
mời khách. Tôi cùng mấy chị khác bê bát, bê cơm, mâm nào thiếu gì
thì đi lấy, chạy đi chạy lại đến nóng cả người, chóng cả mặt, mãi
cũng được ngồi vào ăn. Ăn xong lại đi thu dọn, quét tước, đến mười hai giờ trưa mới tạm xong công việc. Chỉ còn vài mâm của những ông
uống rượu rề rà vẫn chưa xong, tôi buồn ngủ díp mắt, chỉ mong dọn
cho nhanh còn về đi ngủ.

Chiều hôm đó, tôi với mẹ ngủ cả buổi chiều để
bù đắp năng lượng cho hai ngày tất bật. Anh Hải cưới xong, cũng gần đến Tết
rồi.

Chương
10: Năm mới đến rồi

Ngọc, em trai tôi nghỉ Tết rồi về quê đúng vào
ngày hai ba, ngày Táo Quân lên trời. Mẹ tôi đi chợ
mua nhiều thực phẩm rồi về chuẩn bị mọi thứ cho tôi xào nấu. Không biết từ lúc về
nhà đến giờ, trình độ nấu ăn của tôi có tăng thêm tí nào không.

Em trai tôi cũng phải chịu cảnh lúc mới về nhà y
hệt tôi. Mẹ sẽ nhìn từ đầu đến chân nó, kết luận một câu: “Mày ăn
uống kiểu gì mà gầy quá thế này!?” Sau đó, mẹ xem đống đồ đạc nó
mang về có cái quần, cái áo nào bẩn thì cho vào máy giặt, lấy ra
tất cả những gì có thể ăn được để bổ sung năng lượng và dinh dưỡng
cho con trai, từ bánh, ngô, đến trứng vịt lộn, sữa… Có lẽ mẹ tôi
nghĩ cứ ăn hết bằng ấy thì em tôi sẽ tăng cân ngay lập tức.

Tôi đi cùng Ngọc vào thăm ông bà. Khi tôi đi học xa
nhà cũng vậy, mỗi lần về quê, dù chỉ một hai ngày cũng vào nhà ông
bà chơi một lúc. Nhà ông bà nội ở xóm khác, nhưng đi xe máy ba phút
là đến. Ông tôi bị ngã từ đợt nhà tôi chưa xây xong, ông bị gãy chân
đến giờ vẫn chưa đi lại được, phải dựa vào cái nạng gỗ bố tôi làm
để tự đi vào nhà vệ sinh. Bà không phải chăm ông như lúc ông mới đóng
đinh nhưng bà vẫn hay cằn nhằn kêu khổ. Hai chị em ngồi chơi với ông
bà một lúc thì xuống nhà bác Nguyên.

Tôi còn ông ngoại nhưng bà ngoại thì mất lâu rồi,
bà mất từ hồi tôi còn bé tí nên tôi không có chút kí ức nào về
bà. Ông ngoại nhìn gầy gò nhưng ông vẫn khỏe, vẫn đạp xe đến nhà con
cháu chơi mỗi ngày. Đằng ngoại nhà tôi sống thoải mái hơn bên nội.
Ông ngoại được mọi người trong nhà gọi là Cụ Trùm. Ai cũng có biệt
danh cả mà những biệt danh đó thường không có nghĩa, tôi không hiểu
nó từ đâu mà có, lại càng khâm phục người đã nghĩ ra những cái tên
như: Nguyên Hớn, Xuyên Chẩu, Hải Uân… Anh Xuyên đặt cho anh Tuyên cái
biệt danh Cả Lẫn còn giải thích nguyên nhân là “lẫn nhất quả đất”
cho tôi hiểu được nhưng hỏi anh tại sao anh lại bị gọi là Chẩu thì
anh chịu.

Mỗi lần vào nhà bác Nguyên, bác Sen lại mời tôi
ăn khế, xoài không thì sung, chuối. Bác làm đồ ăn sẵn để bán ở chợ
chiều nên trong nhà lúc nào cũng có mấy nguyên liệu đó. Tôi với Ngọc
ngồi nói chuyện với bác một lúc thì sang nhà chị Duyên, con gái bác
ở gần đấy. Chị Duyên có hai cháu rồi và đang mang bầu đứa thứ ba.
Hai thằng Lợn và Mèo nhìn rất dễ thương, biệt danh của hai đứa là do
ông cố đặt, gọi theo năm sinh. Khánh sinh năm con lợn nên gọi là Lợn,
Đạt sinh năm con mèo nên gọi là Mèo. Mọi người lúc thì gọi Khánh,
Đạt, lúc thì gọi Lợn, Mèo lúc thì lại gọi Khánh Lợn với Đạt Mèo.

Mỗi lần tôi đến, Mèo đều lừa lừa chạy đi chỗ
khác, không thì đứng sát vào mẹ, không cho tôi đến gần, với Ngọc
cũng vậy. Phải ngồi một lúc, rủ nó đi mua kẹo thì nó mới chịu đến
gần và đòi tôi chở đi mua kẹo bằng được. Mèo nhát, hay ngại trước người lạ nhưng lại thông minh hơn Khánh. Khi đã quen rồi,
Mèo nói liên tục, không để cho chúng tôi kịp thở. Ngồi với Mèo và
Lợn cả buổi tôi cũng không chán. Lúc đến thì Mèo trốn, lúc về thì
Mèo sẽ chạy đến gần xe tôi, hỏi:

“Dì về à?”

Tôi vẫy vẫy tay:

“Ừ, dì về đây, mai dì lại vào nhá.”

“Mai dì lại vào chơi với Đạt à?”

Cứ như thế một lúc tôi mới tạm biệt Mèo mà về
được. Nhưng ngày mai, nếu tôi có vào, Mèo sẽ lại chạy không cho tôi
đến gần, và lúc tôi về mới chạy ra hỏi: “Dì về à?”

Em trai tôi học Đại học Kiến trúc. Nó học ở
trường thì ít, suốt ngày chỉ thấy thi lại, học thêm bên ngoài thì
nhiều. Được cái cái gì nó thích, nó đam mê thì nó rất chuyên tâm
học hỏi, tìm tòi. Còn cái gì nó không thích, có nói mỏi mồm nó
cũng không làm. Trong nhà, tôi hợp với nó nhất, gần như chuyện gì
cũng kể với nó, mặc dù nhiều khi nó cũng không chú tâm mà nghe
tôi lải nhải. Chẳng hiểu sao khi có nó làm cùng một việc gì đó, tôi
đều cảm thấy hào hứng hơn, đến khi nó chán không làm nữa thì sự
hào hứng của tôi cũng nguội dần và kế hoạch của cả hai sẽ chìm
vào quên lãng.

Cuối tháng mười hai, thời tiết lạnh kinh khủng.
Ngồi trong nhà và nhìn ra ngoài đường, tôi thấy những cành cây khô
khốc ngoài bãi cát, những chiếc lá bàng đỏ, có lá đã chuyển sang
màu nâu, thấy nền trời lúc nào cũng mang màu trắng đục. Bãi gỗ
không một bóng người. Cuối năm rồi, ai nấy đều gác lại công việc để sắm
Tết, gỗ lạt được che đậy cẩn thận, ra Giêng là có thể mua bán tấp nập ngay.

Công việc đầu tiên sau khi nghỉ làm để đón Tết là
lau dọn nhà cửa. Bốn người trong nhà mỗi người một việc. Từ nhà
cửa đến đồ đạc đều được mang ra lau chùi hết. Ngày đầu tiên là quét
mạng nhện, lau tất cả các cánh cửa và lau nền nhà. Chỗ nào cũng
thấy mạng nhện và bụi bặm. Làng tôi là làng nghề mà, lúc nào cũng
có bụi. Dù nhà chính có đóng kín cửa hàng ngày thì đến tối tôi
quét vẫn ra đầy bụi. Những cánh cửa nếu bẩn quá, bố tôi sẽ tháo
hẳn ra, mang ra góc sân để rửa. Cửa kính cũng vậy, bố tháo tấm kính
ra khỏi cánh cửa, tôi sẽ rửa riêng từng thứ rồi bố lắp lại.

Bộ bàn ghế trúc nữ được tôi lau cả một buổi
sáng mới tạm gọi là sạch. Bố phải trang bị cho tôi rất nhiều dụng
cụ để tôi xử lý bộ bàn ghế này, nào là giẻ lau, nào là chổi lông,
nào là bàn chải đánh răng đã cũ… Từng kẽ nhỏ, từng lỗ đục đều
được kì cọ, nhưng quả là không có gì mạnh bằng bụi lâu ngày. Những
chỗ không có vật dụng gì chạm đến được vẫn có một đường bụi trắng
nổi trên lớp véc ni.

Tôi, em trai và bố mẹ dọn nhà mất ba ngày mới
xong, cũng đã hai bảy Tết. Từ giờ đến đêm giao thừa không
còn việc gì làm, mọi người chỉ đi chơi là chính. Mọi năm bố và em
trai sẽ đi mua quất, nhưng năm nay ba mẹ con đi mua, bố ở nhà trông nhà,
nằm nghe ca nhạc. Bố bảo bố không biết gì về cây cảnh, nhưng đã là
quất thì phải chọn cây nào tươi, quả to, có ngọn thì nhìn mới có
sức sống, năm mới mà cứ héo rũ, ngọn rủ xuống thì mất hết cả tinh
thần. Thế là mẹ căn cứ vào đó mà chọn đi chọn lại, vòng đi vòng
lại khắp phố Gôi, cuối cùng cũng chọn được một cây
ưng ý. Không ngờ cây quất mẹ chọn lại được nhiều người khen nên mẹ
vui ra mặt, thỉnh thoảng lại ra ngắm cái cây đặt giữa sân.

Tôi theo mẹ ra chợ mua hoa. Chợ ngày Tết đông hơn
hẳn mọi khi, đến trưa mà vẫn còn nhiều người mua bán, hàng hóa được
bày la liệt, chưa có dấu hiệu nào của chợ sắp tan. Ngày thường, đến
giờ này thì chợ chỉ còn lại những bộ bàn ghế trơ trọi của mấy người bán thịt, cùng với rác vương vãi khắp nơi, thỉnh
thoảng gió cuốn những cái túi ni lông bay lượn trong không gian của
buổi chợ tàn, nhìn rõ là buồn. Tôi chỉ có nhiệm vụ đi theo, mẹ
chọn hoa, tôi cầm, mẹ trả giá. Ngày hai tám, chợ họp đến chiều.

Tháng Chạp năm nay là tháng thiếu, chỉ có hai
chín ngày. Ngày cuối cùng của năm, nhà nào nhà nấy đều làm cỗ
cúng tất niên. Năm nào cũng vậy, bên nội nhà tôi đều ăn cỗ tất niên
vào trưa ngày ba mươi, năm nay là ngày hai chín. Sáng hai chín, mẹ, thím
và hai cô vào
sớm làm cơm. Khoảng chín giờ, bố với Ngọc vào cùng chú Thắng lên
nghĩa trang mời ông bà về ăn Tết. Năm nay tôi cũng đi vì ai cũng bảo
đi đi nhỡ đâu sang năm lấy chồng thì không còn cơ hội nữa. Tôi tự nói
với mình người yêu còn chưa có lấy đâu ra chồng nhưng vẫn vui vẻ đi
cùng mọi người. Có ba bố con tôi, chú Thắng với Minh – con cả của
chú Thắng.

Thời tiết hôm nay khá đẹp, không quá lạnh như mấy
hôm trước, trời không mưa, nền trời vẫn mang màu trắng đục nhưng có
sáng hơn. Lên đến nghĩa trang, cảm giác đầu tiên của tôi là ngạc
nhiên, sao mà đông như đi hội thế này? Ngọc bảo: “Năm nay còn đỡ đông
đấy, mọi năm phải để xe tít ở ngoài cơ.” Chà chà, sống đến từng
này tuổi mà tôi mới được chứng kiến cảnh này, cảm giác giống hệt
như lần đầu tiên tôi được bố cho đi lấy lửa đêm sang canh vậy.

Phải đi lòng vòng một lúc lâu mới đến khu mộ của
ông bà. Một năm không được dọn dẹp, cỏ dại mọc dày đặc phủ kín gần
hết năm ngôi mộ, xung quanh cũng toàn cỏ dại, mọc cao quá đầu gối
người. Tôi và mọi người bắt tay vào nhổ cỏ, quét tước bụi bặm trên
mộ. Sau khi dọn xong, Ngọc cầm một nắm hương lớn, đốt hương rồi thắp
lên cả năm ngôi mộ. Bố đứng khấn một lúc rồi chúng tôi kính cẩn
chắp tay vái. Lòng tôi thấy nhẹ bẫng, cảm giác yên lành được bao bọc
trong bầu không khí thiêng liêng dù xung quanh có rất nhiều người.

Lúc trở ra, tôi gặp anh Tuyên, anh Xuyên cũng lên
mời ông bà về ăn Tết. Tôi còn nghe anh Tuyên khấn rất hùng hồn, mong
ông bà phù hộ cho anh đánh đề trúng lớn. Tôi đến bó tay, cười suýt nữa thì sặc. Em tôi bảo, năm nào anh cũng khấn như vậy.

Bữa cơm tất niên diễn ra trong không khí vui vẻ,
đầm ấm. Dù không phải tất cả mọi người đều vừa lòng với nhau nhưng
những mâu thuẫn không đến nỗi quá gay gắt, nên bữa cỗ năm nào cũng
kết thúc trong tiếng cười, lời hẹn gặp nhau trong năm mới, chỉ ngay
ngày hôm sau thôi.

Chiều, trời hửng nắng, tôi tranh thủ tắm gội, ra
sân ngồi nhìn mọi người qua lại, cảm giác thật là thoải mái. Xung
quanh không còn tiếng ồn ã thường ngày do máy móc mang lại, mọi thứ
trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng nhạc mừng xuân từ một
nhà nào đó. Cảm giác năm mới đang đến gần luôn khiến tôi hồi hộp và
háo hức.

Buổi tối, sau bữa cơm, Ngọc đi chơi với đám bạn
cùng làng, bố giúp mẹ cắt tiết con gà xong cũng đi sang nhà hàng
xóm. Tôi không có việc gì làm cứ loanh quanh hết trong nhà lại ra
ngoài sân. Nhớ năm đầu đại học, được nghỉ Tết là một niềm hạnh
phúc mà đứa sinh viên nào như tôi cũng mong đến thật nhanh. Vào thời
điểm này, tôi đã nhận được hàng tá tin nhắn chúc mừng năm mới của
bạn bè. Càng về sau, số tin nhắn càng ít đi, đến năm nay thì tôi không
nhận được tin nào nữa. Có vẻ như theo thời gian, lòng nhiệt tình của
người ta cũng giảm bớt, có thêm Facebook, ai nấy đều gửi lời chúc
trên này, kể cả lời chúc mừng sinh nhật. Kể ra cũng hơi buồn, như
thế không mang lại cảm giác ấm áp chút nào. Tôi đã ẩn ngày sinh trên
Facebook cá nhân để không nhận được những lời chúc như “snvv” hay
“hpbd”, nó không có ý nghĩa gì cả và tôi lại phải mất công ngồi
viết “Cảm ơn bạn nhé.”

Từ khi về quê, điện thoại của tôi gần như chỉ để
xem giờ và giải trí. Tôi không mấy khi liên lạc với ai, bạn bè đều
bận rộn với công việc cả. Ngày mai tôi sẽ nhắn tin chúc mừng năm mới
đến những người bạn thân thiết, hôm nay tôi không có tâm trạng cho lắm.
Tôi ngồi trên hiên phía trước nhà, nhìn người người đi lại đông vui,
lắng nghe tiếng chuông bên chùa vọng lại.

Một lúc sau, bố và Ngọc đều về, cả nhà ngồi xem
Gặp nhau cuối năm. Em tôi thích xem chương trình này lắm. Bây giờ
xem, ngày mai xem lại, hoặc bất cứ lúc nào ngồi trước ti vi nó sẽ
mở lại chương trình ấy. Nó vừa xem vừa phá lên cười một mình, mẹ đi
qua sẽ bảo: “Mày cười gì mà cười quá vậy?” Vừa lúc đến đoạn Xuân
Bắc phát ngôn một câu bất hủ, nó lại cười sằng sặc, mẹ vừa buồn
cười, vừa mắng: “Như thằng điên ấy.”

Xem hết chương trình Táo Quân cũng đã mười một giờ đêm, ba bố con chuẩn bị đi ra đình lấy lửa. Những năm trước
chỉ có đàn ông, con trai mới được phép đi còn đàn bà con gái thì
phải ở nhà, ra đường mà gặp ai thì người đó đen cả năm. Vài năm gần
đây làng tôi mới bỏ được cái suy nghĩ cổ hủ ấy, nên bất kể già trẻ
gái trai, đàn ông hay phụ nữ đều có thể ra đình lấy lửa đầu năm.
Tục lấy lửa đêm giao thừa ở làng tôi đã có từ lâu đời. Mỗi năm làng
sẽ chọn một người lớn tuổi, gia đình yên ấm, có điều kiện kinh tế
để mở cổng đình, phụ trách luôn màn chúc Tết đầu năm, mang lửa từ
trong đình ra đốt những đống rơm được đặt ở giữa sân đúng lúc tiếng
trống báo hiệu năm mới đã đến vang lên.

Ngọc cầm bó đuốc dài trên tay, tôi cầm một nắm
hương cùng bố đi ra đình. Trên đường cũng rất đông người đang hướng về
phía đình làng như ba bố con tôi. Đường làng đêm nay sáng rực ánh
đèn, ánh điện, đi đến đâu cũng nghe tiếng nhạc vui tai, tiếng người
cười nói, đôi lúc một quả pháo được bắn lên giữa nền
trời, nổ vang cả một vùng rộng lớn. Dù bị cấm nhưng người ta vẫn
bán và mua pháo kín đáo với nhau, Tết không có pháo nổ thì mất vui
đi một phần.

Ra đến đình, sân đình đã chật kín người, người
với đuốc đứng xen kẽ nhau, những bó đuốc dài dựng đứng giữa một
rừng người trông vô cùng hiên ngang như đã sẵn sàng mang đến may mắn
cho năm mới. Mọi người đứng nói chuyện chờ thời điểm giao thừa, cái
lạnh như bị đẩy lùi giữa hơi ấm của con người.

Trên loa, người mở cổng đình đang đọc lời chúc
Tết, tiếng trống vang lên, một loạt pháo hoa từ xung quanh cái hồ bán
nguyệt trước đình được bắn lên bầu trời đen thẳm. Tiếng pháo nổ hòa
lẫn tiếng trống dồn dập, rồi tiếng người hò reo, gọi nhau lấy lửa.
Thoáng chốc, bóng tối được đẩy lùi, lửa lan ra như một cơn cháy
rừng, lửa thắp sáng mọi ngọn đuốc đang có mặt ở đây, cái nóng dần
len lỏi đến chỗ tôi đứng, bên ngoài sân đình chỗ cái hồ bán nguyệt.
Ngọc châm lửa từ một bó đuốc lớn của một bác nào đó, tôi đến chỗ
bó đuốc Ngọc đang cầm, đốt hương. Theo dòng người đang rời khỏi đình,
Ngọc cầm đuốc, tôi cầm bó hương đang cháy nghi ngút, lẫn với làn
khói đuốc mờ ảo xung quanh cùng bố về nhà. Mọi người gặp nhau, đều
chào nhau bằng lời chúc năm mới.

Đi qua chùa, tôi và em trai để đuốc bên ngoài cho
bố trông rồi hai chị em vào chùa thắp hương. Không khí trong chùa hoàn
toàn yên tĩnh, người người vào ra đều cầm hương trên tay, thắp lên bàn
thờ đức Phật, chắp tay vái một cách thành kính. Năm mới đến, tôi
cầu mong sức khỏe cho cả gia đình, mong cho bố mẹ làm ăn thuận lợi,
em trai học hành đạt kết quả tốt. Bản thân tôi không biết mình mong
muốn điều gì nên tôi chỉ mong mình sẽ mãi hạnh phúc như thế này, bên
gia đình tôi.

[Chúc bạn
đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác
nhỏ cho người yêu sách.]

Về đến nhà, tôi để bố và em trai vào trước rồi
tôi mới vào, Ngọc lên thắp hương trên bàn thờ gia tiên. Mẹ mừng tuổi
cho hai chị em trong nụ cười rạng rỡ rồi ba bố con lại cầm đuốc, cầm
hương vào nhà ông nội. Ông bà vẫn còn thức đợi con cháu vào xông
nhà. Vào đến nơi, bố chúc ông bà năm mới có nhiều sức khỏe, tôi
cũng chúc như bố. Ông mừng tuổi cho hai đứa dù tôi và em trai đều lớn
cả rồi.

Từ nhà ông bà về, chú Thắng đã ở nhà tôi. Năm
nào chú cũng là người xông nhà cho nhà tôi. Mẹ tôi mời chú uống bia,
nước ngọt, ăn bánh kẹo, mọi người ngồi nói chuyện vui vẻ, ấm cúng
trong không khí giao thừa hân hoan, hạnh phúc.

Hơn một giờ sáng cả nhà mới lên giường đi ngủ.
Tôi nằm mở to mắt nhìn trần nhà, không có cảm giác buồn ngủ chút
nào. Tôi nằm nghe tiếng pháo nổ, tiếng chuông chùa, tiếng người dưới
đường nói vọng lên. Tôi nghĩ đến ngày mai, cả nhà đi chúc Tết, gặp
gỡ bà con, họ hàng mà cả năm không có thời gian thăm hỏi. Ngày mai
là một ngày mệt mỏi nhưng lại là ngày vui và tràn ngập tình yêu
thương. Năm mới đã đến rồi.

Thực hiện bởi:
Biên tập: Mèo Lười
Đăng: Mint

Thiết kế bìa: Kha Tử

Báo cáo nội dung xấu