Hỏa ngục - Chương 003 + 004 + 005

Chương 3

Năm dặm ngoài khơi nước Ý,
chiếc du thuyển sang trọng dài hơn bảy mươi mốt mét (6) mang tên The Mendacium
chạy băng băng qua màn sương trước lúc rạng đông xuất hiện trên những lớp sóng
dập dềnh của biên Adriatic. Phần thân thon của con tàu được sơn màu xám chì,
khiến nó có khí sắc không mấy thân thiện rất đặc trưng của một con tàu quân sự.

(6) Trong nguyên tác, các đơn vị đều sử dụng hệ đo
lường Anh – Mỹ. Để tiện cho độc giả theo dõi, người dịch đã chuyển đổi sang hệ
đo lường tương ứng thông dụng ở Việt Nam. Ví dụ, ở đây là 237 foot, tương đương
71,1m (1 foot = 0,3m).

Với giá hơn 300 triệu đô la
Mỹ, con tàu tự hào với đầy đủ tiện nghi thông dụng – phòng tắm hơi, bể bơi, rạp
chiếu phim, tàu ngầm cá nhân, và cả sân trực thăng. Tuy nhiên, những thứ lặt
vặt cần dùng hằng ngày cùa con tàu lại ít được chủ nhân quan tâm. Vị chủ nhân
này nhận con tàu năm năm về trước, sau đó lập tức phá bỏ hầu hết các tiện nghi
này để lắp đặt một trung tâm chỉ huy diện tử cấp quân sự bậc nhất.

Được kết nối với ba đường
truyền vệ tinh chuyên dụng và một loạt trạm tiếp sóng mặt đất, phòng điều khiển
trên tàu The Mendacium có đội ngũ nhân viên hơn hai chục người – gồm kỹ thuật
viên, chuyên gia phân tích, chuyên gia điều phối tác chiến – sống luôn trên tàu
và giữ liên lạc thường xuyên với nhiều trung tâm tác chiến trên bộ của tổ chức.

Bộ phận an ninh thường trực
trên tàu gồm một đơn vị binh sĩ tinh anh được huấn luyện bài bản về quân sự,
hai hệ thống dò tìm tên lửa, và một kho vũ khí tối tân. Bộ phận nhân viên hỗ
trợ khác – đầu bếp, tạp vụ, và phục vụ - nâng tổng số người trên tàu lên hơn
bốn mươi. Thực tế, tàu The Mendacium chính là một tòa văn phòng di động giúp
chủ nhân của nó điều hành cả đế chế của mình.

Được các nhân viên xem như
“Thị trưởng”, chủ nhân con tàu là một người đàn ông nhỏ thó với làn da sạm nắng
và cặp mắt sâu hoắm. Vẻ ngoài không lấy gì làm đường bệ cùng phong thái bộc
trực của ông ta dường như rất hợp với một người cực kỳ giàu có nhờ cung cấp
những dịch vụ kín đáo trong thế giới ngầm.

Ông ta từng được gọi bằng đủ
thứ biệt danh – gã đánh thuê vô cảm, kẻ tiếp tay cho tội ác, tên tay sai của
quỷ dữ - nhưng ông ta không phải là hạng nào trong số này. Đơn giản là Thị
trưởng cung cấp cho khách hàng cơ hội để theo đuổi tham vọng và dục vọng của họ
bất chấp hậu quả, còn việc vốn dĩ con người ai cũng mắc sai lầm thì không phải
vấn đề làm ông ta bận tâm.

Mặc kệ việc bị người ta chỉ
trích và phản đối, kim chỉ nam đạo đức của Thị trưởng là một ngôi sao cố định.
Ông ta tạo dưng danh tiếng và đế chế của mình dựa trên hai nguyên tắc vàng.

Không bao giờ đưa ra lời hứa
nếu không thể giữ lời.

Và không bao giờ nói dối
khách hàng.

Chưa từng.

Trong sự nghiệp của mình, Thị
trưởng chưa bao giờ thất hứa hay vi phạm thỏa thuận làm ăn. Lời nói của ông ta
có thể đem thế chấp ngân hàng được – một vật bảo đảm tuyệt đối – và mặc dù chắc
chắn có những hợp đồng ông ta lấy làm tiếc vì đã thực hiện, nhưng nuốt lời
trước những hợp đồng ấy chưa bao giờ là lựa chọn của ông ta cả.

Sáng hôm nay, khi bước ra ban
công phòng ngủ trên du thuyến của mình, Thị trưởng phóng tầm mắt về phía mặt
biển đang nổi song và cố gắng xua đi mối băn khoăn đang cuộn lên trong lòng.

Những quyết định trong quá
khứ chính là các kiến trúc sư cho hiện tại của chúng ta.

Những quyết định trong quá
khứ cùa Thị trưởng đã giúp ông ta luôn giành thế chủ động trong bất kỳ hoàn
cảnh khó khăn nào và thoát ra ở thế thượng phong. Tuy nhiên, ngày hôm nay, lúc
nhìn qua cửa sổ về phía những ánh đèn của lục địa phía xa, ông ta lại cảm thấy
bức bối lạ thường.

Một năm trước, cũng trên
chính con thuyền này, ông ta đã có một quyết định mà những dây mơ rễ má lằng
nhằng của nó giờ đây đang đe dọa lật tung mọi thứ ông ta từng xây dựng. Ta đã
đồng ý cung cấp dịch vụ cho nhầm người mất rồi. Thời điểm đó, Thị trưởng không
có cách nào biết được điều ấy, và lúc này việc tính toán sai lầm đó kéo theo cả
chuỗi thách thức chưa từng có, buộc ông ta phải phái một số đặc vụ ngoại tuyến
cừ nhất của mình “vào trận”, với mệnh lệnh làm “bất cứ việc gì cần thiết” để
giữ con thuyền đang chao đảo của ông ta không bị lật úp.

Lúc này, Thị trưởng đang đợi
nghe tin từ một đặc vụ rất đặc biệt.

Vayentha, ông ta nghĩ thầm,
nhớ tới hình ảnh một chuyên gia đầu đinh rắn rỏi. Vayentha, người luôn phục vụ
ông ta đâu ra đấy cho tới sứ mệnh lần này, tối qua cô ta đã phạm một sai lầm
với những hậu quả kinh khủng. Sáu tiếng qua quả là một cuộc ganh đua quyết
liệt, một nỗ lực tuyệt vọng nhằm tái kiểm soát tình hình.

Vayentah nói cô ta phạm lỗi
chỉ đơn giản là do không may mắn – con chim cất tiếng kêu không đúng lúc.

Tuy nhiên, Thị trưởng không
tin vào may rủi. Mọi việc ông ta làm đều được sắp xếp để loại bỏ yếu tố ngẫu
nhiên và may rủi. Quyền kiểm soát là chuyên môn của Thị trưởng – tiên liệu mọi
khả năng, dự đoán mọi phản ứng, và nhào nặn thực tiễn theo đúng kết quả mong
muốn. Ông ta có hồ sơ không tì vết về những phi vụ thành công và kín tiếng,
cùng một danh sách khách hàng quan thân đáng nể - những tỷ phú, chính trị gia,
tộc trưởng Hồi giáo, và thậm chí các nhân viên chính phủ.

Phía đông, quầng sáng nhờ nhờ
đầu tiên của buổi sớm bắt đầu nuốt chửng những vì sao thấp nhất ở đường chân
trời. Thị trưởng đứng trên sàn tàu và kiên nhẫn đợi Vayentha thông báo rằng sứ
mệnh của cô ta đã tiến triển đúng như kế hoạch.

Chương 4

Trong khoảnh khắc, Langdon
cảm thấy như thể thời gian ngừng lại.

Bác sĩ Marconi nằm bất động
trên sàn, máu tuôn ra từ ngực ông. Langdon cố cưỡng lại tác dụng của thuốc an
thần trong cơ thể, ngước mắt nhìn lên kẻ ám sát đầu đinh lúc này vẫn đang sải
bước ngoài hành lang, băng qua nốt mấy thước cuối cùng để tiếp cận khuôn cửa bỏ
ngỏ vào phòng anh. Khi gần đến ngưỡng cửa, ả nhìn về phía Langdon và lập tức
chĩa vũ khí về hướng anh… nhằm thẳng vào đầu.

Mình sắp chết, Langdon nhận
ra như vậy. Ở đây và ngay lúc này.

Một tiếng đập chát chúa vang
lên trong phòng bệnh chật hẹp.

Langdon giật nảy, chắc chắn
anh đã bị va đập, nhưng tiếng ồn đó không phải là tiếng súng của kẻ tấn công.
Thay vào đó, tiếng đập ấy là tiếng đóng cánh của thép nặng nề của phòng bệnh
khi bác sĩ Brooks lao người vào cửa và xoay ổ khóa.

Đôi mắt dại đi vì sợ hãi, bác
sĩ Brooks lập tức thụp xuống bên cạnh người đồng nghiệp đẫm máu của mình, cố
gắng bắt mạch. Bác sĩ Marconi thổ ra một búng máu, tràn dọc từ má xuống bộ râu
dày. Rồi ông lả đi.

“Enrico, đừng! Xin anh!”, cô
kêu lên.

Bên ngoài, cả loạt đạn nổ
chát chúa nhằm vào lớp vỏ kim loại phía ngoài ô cửa. Tiếng chuông báo động vang
lên khắp hành lang.

Bằng cách nào đó, cơ thể
Langdon hoạt động trở lại, hoảng hốt và đầy bản năng, lấn át tác dụng của thuốc
an thần. Trong lúc lóng ngóng leo ra khỏi giường, một cảm giác đau như phải
bỏng xé qua cánh tay phải của anh. Trong khoảnh khắc, Langdon nghĩ một viên đạn
đã xuyên qua cửa và trúng anh, nhưng khi nhìn xuống, anh nhận ra cây kim truyển
của bung khỏi tay mình. Đường ống nhựa thòi ra từ một cái lỗ trên cánh tay, và
dòng máu nóng hổi đang chảy ngược ra khỏi ống.

Giờ thì Langdon hoàn toàn
tỉnh táo.

Bác sĩ Brooks vẫn quỳ sụp bên
cạnh xác Marconi, cố bắt mạch cho ông, nước mắt không ngừng trào ra. Sau đó,
như thể có một công tắc vừa nhảy bên trong, cô đứng lên và quay lại phía
Langdon. Vẻ mặt cô biến đổi ngay trước mắt anh, những nét trẻ trung như đanh
lại với tất cả vẻ điềm tĩnh của một bác sĩ cấp cứu dày dạn đang phải xử lý một
tình huống khủng hoảng.

“Theo tôi”, cô ra lệnh.

Bác sĩ Brooks nắm lấy tay
Langdon và kéo anh băng qua phòng. Tiếng súng và tình trạng hỗn loạn vẫn tiếp
tục trong hành lang khi Langdon lảo đảo bước đi trên đôi chân còn chưa vững.
Đầu óc rất tỉnh táo nhưng cơ thể nặng như đeo đá của anh lại phản ứng rất chậm.
Đi nào! Sàn nhà lát đá hoa lạnh ngắt dưới gan bàn chân, và bộ quần áo bệnh viện
mỏng manh của anh không đủ dài để che kín tấm thân hơn một mét tám. Anh có thể
cảm nhận được máu đang trào ra từ cánh tay và chảy xuống bàn tay mình.

Đạn vẫn tiếp tục bay tới ổ
khóa nặng nề, bác sĩ Brooks đẩy vội Langdon vào một phòng tắm nhỏ. Cô định vào
theo thì chợt dừng lại, nhìn xung quanh rồi chạy trở lại phía quầy nhặt lấy
chiếc áo hiệu Harris Tweed đẫm máu của anh.

Cứ mặc xác cái áo khoác chết
tiệt của tôi đi!

Cô quay lại, tay khư khư
chiếc áo khoác và nhanh nhẹn khóa cửa phòng tắm. Vừa lúc, cánh cửa phòng ngoài
bật tung.

Cô bác sĩ trẻ nắm quyền kiểm
soát. Cô bước vội qua gian phòng tắm nhỏ tới ô cửa thứ hai, giật tung ra, và
dẫn Langdon vào phòng hồi sức liền kề. Tiếng súng vang lên phía sau họ khi bác
sĩ Brooks ghé đầu ra ngoài hành lang, nhanh chóng kéo tay Langdon và lôi anh
băng ngang hành lang lọt vào khu vực cầu thang. Cử động đột ngột làm Langdon
chóng mặt, anh cảm thấy có thể bất tỉnh bất kỳ lúc nào.

Mười lăm giây tiếp theo là
tình trạng mờ nhòe… đi xuống cầu thang… trượt chân… ngã. Cơn giật giật trong
đầu Langdon gần như không thể chịu nổi. Thị lực của anh lúc này dường như còn
mờ nhòe hơn, các cơ bắp rã rời, mỗi cử động đều có cảm giác như một phản ứng
rất chậm trễ.

Và lúc này khí trời lạnh hẳn
lên.

Mình đã ra ngoài.

Khi bác sĩ Brooks đẩy anh rời
xa khỏi tòa nhà dọc theo một con hẻm tối om, Langdon giẫm phải thứ gì đó sắc
cạnh và ngã chúi xuống, đập mạnh vào vỉa hè. Cô cố gắng giúp anh đứng dậy,
miệng rủa thành tiếng chuyện anh vẫn chịu tác động của thuốc an thần.

Khi họ tới gần cuối hẻm,
Langdon lại vấp lần nữa. Lần này, cô để mặc anh nằm trên đất, chạy băng ra phố
và thét gọi ai đó ở phía xa. Langdon có thể nhận ra ngọn đèn màu xanh lục nhòe
nhòe của một chiếc taxi đỗ ngay phía trước bệnh viện. Chiếc xe không hề di
chuyển, rõ ràng người lái xe đang say ngủ. Bác sĩ Brooks hét to và khua khoắng
tay. Cuối cùng, đèn pha taxi bật lên và xe chầm chậm lăn bánh về phía họ.

Trong hẻm phía sau Langdon,
có tiếng cánh cửa bật tung, tiếp theo là tiếng những bước chân đang tiến đến
gấp gáp. Anh ngoái lại và nhìn thấy cái bóng đen thẫm đang lao vọt về phía
mình. Langdon cố gắng đứng dậy, nhưng cô bác sĩ đã ôm lấy anh, đẩy anh vào ghế
sau của chiếc taxi hiệu Fiat. Anh buông nửa người trên ghế, nửa trên sàn xe
trong khi bác sĩ Brooks chồm lên, dùng tay giật cho cửa đóng lại.

Người tài xế ngái ngủ ngoái
lại và trợn mắt nhìn cặp đôi kỳ quặc vừa chen lên xe mình – một phụ nữ tóc đuôi
ngựa trẻ trung mặc quần áo bác sĩ và một người đàn ông mặc đồ bệnh nhân với
cánh tay chảy máu. Anh ta sắp lên tiếng yêu cầu họ cuốn xéo ra khỏi xe thì
gương bên sườn xe vỡ tan. Người phụ nữ mặc đồ da đen chạy phăm phăm ra khỏi
hẻm, tay chĩa súng. Khẩu súng ngắn của ả lại nhả đạn lần nữa vừa lúc bác sĩ
Brooks nhấn đầu Langdon xuống. Cửa sổ sau vỡ tan, mảnh kính rơi xuống người họ
rào rào.

Người lái xe không cần gi
thúc giục thêm. Anh ta đạp mạnh chân ga, chiếc taxi phóng vọt đi.

Langdon vẫn trong trạng thái
lơ mơ. Ai đó đang tìm cách giết mình ư?

Khi họ đã ngoặt qua góc
đường, bác sĩ Brooks ngồi dậy và nắm lấy cánh tay chảy máu của Langdon. Đường ống
nhựa thò ra từ cái lỗ trên da thịt anh.

“Nhìn ra ngoài cửa đi”, cô ra
lệnh.

Langdon tuân theo. Bên ngoài,
những tấm bia mộ ma quái vùn vụt trôi qua trong bóng tối. Dường như họ đang
băng qua một nghĩa địa. Langdon cảm thấy những ngón tay của cô bác sĩ nhẹ nhàng
nắm lấy ống nhựa và sau đó, không hề báo trước, cô giật mạnh ra.

Một cơn đau buốt chạy thẳng
lên đầu Langdon. Anh cảm thấy mắt mình mờ đi, và sau đó mọi thứ tối đen.

Chương 5

Tiếng chuông điện thoại vang
lên khiến Thị trưởng rời mắt khỏi màn sương êm đềm trên biển Adriatic, ông ta
nhanh nhẹn bước vào văn phòng riêng.

Rất đúng lúc, ông ta nghĩ, vẻ
háo hức chớ đợi tin báo.

Màn hình máy tính trên bàn
làm việc của ông ta chớp chớp bật lên, thông báo rằng cuộc gọi đến từ một điện
thoại mã hóa giọng nói cá nhân hiệu Sectra Tiger XS của Thụy Điển, đã được gửi
lại qua bốn thiết bị tiếp sóng không thể truy vết trước khi kết nối vào tàu của
ông ta.

Ông ta nhấc ống nghe. “Thị
trưởng đây”, ông ta trả lời, chậm rãi và cẩn trọng. “Nói đi!”

“Tôi Vayentha đây”, giọng bên
kia đáp lại.

Thị trưởng cảm nhận rõ sắc
thái bồn chồn khác thường trong ngữ điệu của á. Các đặc vụ hiếm khi trực tiếp
nói chuyện với Thị trưởng, và thậm chí càng hiếm khi vẫn được làm việc cho ông
ta sau một thất bại giống như tối qua. Tuy nhiên, Thị trưởng đã yêu cầu một đặc
vụ tại đó giúp khắc phục biến cố, và Vayentha là người thích hợp nhất cho công
việc này.

“Tôi có tin mới”, Vayentha
nói.

Thị trưởng im lặng, cảm nhận
của ông ta về ả vẫn nguyên vẹn.

Khi ả nói, ngữ điệu hoàn toàn
vô cảm, thể hiện rõ một cố gắng ở tầm cỡ chuyên gia. “Langdon đã trốn thoát”,
cô ta nói. “Anh ta có người.”

Thị trưởng ngồi xuống mặt bàn
và im lặng một lúc khá lâu. “Hiểu”, cuối cùng ông ta nói. “Tôi cho rằng anh ta
sẽ tìm tới cơ quan chức năng sớm nhất có thể.”

***

Phía dưới Thị trưởng hai
tầng, ở trung tâm kiểm soát an ninh của con tàu, chuyên gia điều phối cao cấp
Laurence Knowlton ngồi trong buồng riêng và nhận ra cuộc gọi mã hóa của Thị
trưởng đã chấm dứt. Anh ta hy vọng có tin tốt lành. Vẻ căng thẳng của Thị trưởng
thấy rất rõ suốt hai ngày qua, và mọi nhân viên điều hành trên tàu đều cảm thấy
chắc chắn có một tác vụ rất quan trọng nào đó đang diễn ra.

Nguy cơ đang quá cao, và tốt
hơn cả lúc này Vayentha thu xếp ổn thỏa.

Knowlton đã quen với việc hỗ
trợ những kế hoạch được xây dựng kỹ lưỡng, nhưng riêng kịch bản này lại chẳng
đi đến đâu, và Thị trưởng phải đích thân tham chiến.

Chúng ta đã tiến vào một lãnh
thổ chưa có tên trên bản đồ.

Mặc dù có đến nửa tá nhiệm vụ
khác đang được tiến hành trên khắp thế giới, nhưng tất cả đều do những văn
phòng ngoại tuyến khác nhau của Consortium thực hiện, giúp Thị trưởng và bộ sâu
của ông ta trên con tàu The Mendacium rảnh rang tập trung vào sứ mệnh này.

Khách hàng của họ đã nhảy lầu
tự sát vài ngày trước tại Florence, nhưng Consortium vẫn còn nợ người đó vô số
công việc – những nhiệm vụ cụ thể người ấy đã giao phó cho tổ chức này bất kể
tình hình thế nào – và Consortium, lúc nào cũng vậy, phải tuân thủ mà không
được nghi vấn gì cả.

Mình cũng nhận được mệnh
lệnh, Knowlton nghĩ thầm, và hoàn toàn chấp hành. Anh ta ra khỏi gian buồng lắp
kính chống đạn của mình, đi bộ qua mấy buồng nữa – một số nhìn xuyên qua được,
một số lắp kính mờ - nơi các nhân viên tác vụ đang xử lý các mảng khác nhau của
cùng nhiệm vụ này.

Knowlton bước qua lớp không
khí điều hòa của phòng điều khiển chính, gật đầu với tốp kỹ thuật, và bước vào
một khoang nhỏ có lối đi riêng cất giữ hơn chục cái két. Anh ta mở một cái két
và lấy những thứ bên trong ra – lần này, chỉ có một thẻ nhớ màu đỏ thẫm. Theo
miếng giấy ghi nhiệm vụ đính kèm, thẻ nhớ này chứa một tệp video lớn, vị khách
hàng đã chỉ đạo họ chuyển cho các cơ quan truyền thông lớn vào một thời điểm cụ
thể lúc sáng mai.

Việc gửi tệp ẩn danh vào sáng
mai rất đơn giản, nhưng theo quy trình chung cho tất cả các tệp số hóa, lưu đồ
đã đánh dấu tệp này cho mục duyệt lại ngày hôm nay – hai mươi tư tiếng trước
khi gửi – để bảo đảm Consortium có đủ thời gian thực hiện bất kỳ quy trình giải
mã, biên soạn cần thiết nào, hoặc những bước chuẩn bị quan trọng khác trước khi
chuyển tệp vào đúng thời điểm.

Loại trừ hết mọi may rủi.

Knowlton quay lại gian buồng
trong suốt của mình và đóng cánh cửa kính nặng nề lại, tách biệt hẳn với thế
giới bên ngoài.

Anh ta bật công tắc trên
tường, gian buồng lập tức trở nên mờ đục. Để bảo đảm tính bảo mật, tất cả các
buồng vách kính trên tàu The Mendacium đều được tạo bằng loại kính SPD thông
minh. Độ trong suốt của kính được kiểm soát dễ dàng bằng cách vận hành hoặc
loại bỏ một dòng điện, giúp điều chỉnh thẳng hàng hoặc làm lộn xộn hàng triệu phân
tử hình que nhỏ xíu lơ lửng trong tấm kính.

Chia thành từng ngăn là một
nền tảng cho thành công của Consortium.

Chỉ biết nhiệm vụ của mình.
Không chia sẻ gì hết.

Lúc này, Knowlton ngồi gọn
trong không gian riêng, cắm thẻ nhớ vào máy tính và chọn tệp để bắt đầu công
việc thẩm định.

Lập tức màn hình của anh ta
chuyển sang màu đen… và loa bắt đầu phát ra những âm thanh khe khẽ của nước
chảy. Một hình ảnh từ từ xuất hiện trên màn hình… không có hình dạng xác định
và lờ mờ. Từ trong nền tối dần định hình một khung cảnh… bên trong một hang đá…
hay gian buồng rất lớn. Nền không gian đó là nước, giống như một cái hồ ngầm.
Điều rất lạ là nước có vẻ được chiếu sáng… từ bên trong.

Trong khi âm thanh nước chảy
vẫn tiếp tục, máy quay bắt đầu lia xuống dưới và hạ thấp dần theo chiều dọc,
hướng thẳng tới mặt nước được chiếu sáng rồi lao xuyên qua. Tiếng nước róc rách
biến mất, thay bằng tiếng óc ách rất lạ phía dưới. Giờ thì máy quay đã chìm
nghỉm, tiếp tục tiến xuống, di chuyển vài thước trong nước rồi dừng lại, lấy nét
vào phần nền hang phú đầy bùn đất.

Trên nền có bắt vít một tấp
biển hình chữ nhật bằng titan tỏa ánh sáng lờ mờ.

Tấm biển có dòng chữ khác.

TẠI NƠI NÀY, VÀO NGÀY NÀY,

THẾ GIỚI THAY ĐỔI MÃI MÃI.

Phần dưới tấm biển có khắc
một cái tên và ngày tháng.

Đó là tên vị khách hàng của
họ.

Ngày tháng… chính là ngày
mai.

Báo cáo nội dung xấu