Phong Linh Trung Đao Thanh - Chương 01 - 02

Chương 1: Nữ nhân trắng trong căn tiểu ốc trắng

Khi Đinh Đinh nhìn thấy căn
tiểu ốc trắng đó, đã mệt mỏi kiệt lực.

Căn tiểu ốc xây bằng đá
trắng, nhìn vừa bình phàm vừa mộc mạc, nhưng bên ngoài căn tiểu ốc lại có một
hành lang u nhã phi thường, cực kỳ không tương xứng với tiểu ốc, bên dưới mái
hành lang, không ngờ còn có treo một giàn phong linh chỉ có người nhàn nhã mới
có thể tận hưởng.

Thân người Đinh Đinh mau
chóng ngã quỵ xuống, ngựa của chàng cũng ngã quỵ xuống.

Con người chàng và ngựa của
chàng không phải dễ dàng ngã quỵ, bọn họ đã vượt qua thiên sơn vạn thủy, thiên
nan vạn khổ mới đến được đây.

Khi chàng nhìn thấy giàn
phong linh dưới mái hiên căn tiểu ốc trắng đó, cơ hồ đã nghĩ mình đã tới Giang
Nam.

Hoa lá tươi thắm ôm ấp căn
tiểu ốc, giàn phong linh chói ngời dưới mái hiên.

[Chúc bạn đọc
sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Chàng phảng phất đã có thể
nghe thấy tiếng phong linh trong dịu vang vọng hòa mình vào làn gió xuân thoang
thoảng mùi cây cỏ đến từ non xanh xa xăm.

Sau đó chàng nhìn thấy một nữ
nhân trắng, trắng như tuyết, tĩnh như vách đá, phiêu dật như gió, đẹp như u
linh.

“Ta biết ngươi đã đi rất xa,
ta thấy ngươi hiện tại nhất định vừa mệt vừa khát.”

Nàng dùng một thái độ rất
lãnh đạm, lại rất quan tâm, nhìn người trẻ tuổi lạ mặt đến từ phương xa: “Ngươi
đã đến đây, có muốn vào ăn cơm không?”

Đinh Đinh gật đầu, lại cúi
đầu: “Ăn xong rồi ta còn muốn tìm một chỗ tốt để ngã lưng.”

Chàng bẽn lẽn cười cười: “Chỉ
tiếc cho đến bây giờ ta còn chưa biết có thể tìm ra hay không.”

Nàng tĩnh lặng nhìn chàng cả
nửa ngày, mới dịu dàng từ từ nói: “Ngươi hình như đã tìm ra.”

Sau khi chàng ăn hết ba chén
lớn, ực một tô canh thịt bò, nàng dẫn chàng và con ngựa đang sùi bọt mép nơi
khóe miệng của chàng đến chuồng ngựa của nàng.

Ở địa phương như vậy, có một
chuồng ngựa như vậy cũng đã có thể coi là một hành vi xa xỉ phi thường.

Nàng để ngựa của chàng và
bạch mã của nàng chia sẻ chung một máng ăn, lại chỉ một đống rơm hỏi chàng: “Ngươi
ngủ ở đó được không?”

Chàng đương nhiên là ngủ
được.

“Cho dù nằm trên phân của hai
con ngựa kia, ta cũng có thể ngủ được.” Đinh Đinh đáp.

Nàng mỉm cười. Trên khuôn mặt
trắng nhợt chợt e ấp một nụ cười giống như một đóa mai hoa bất chợt hé nở giữa
tuyết trắng.

Nhìn thấy nàng cười, chàng
đột nhiên cảm thấy nàng tịch mịch quá, tịch mịch quá.

Trên yên ngựa của chàng,
ngoại trừ túi nước ra, còn có hai bao bố màu vàng kỳ quái. Túi nước đã cạn sạch
trống không, hai bao bố màu vàng lại đầy cứng, một tròn tròn, một dài dài.

Đinh Đinh tháo hai bao bố đó
xuống khỏi yên ngựa, giấu ở chỗ kín nhất trong đống rơm, mặc nguyên y phục ngả
mình trên đống rơm.

Không khí thoang thoảng mùi
cây cỏ vùng núi xa xăm, khiến cho chàng rất mau chóng lọt vào một mộng cảnh
phiêu diêu hoảng hốt.

Chàng thậm chí còn mơ thấy
một bầy cừu, một cô gái chăn cừu diễm lệ đang dùng một ngọn roi dài lùa đuổi
bầy cừu, trên thân roi thậm chí còn ghim đầy gai nhọn.

Chàng chợt phát giác mình
cũng đang ở trong bầy cừu.

Đợi đến khi chàng giật mình
tỉnh mộng, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo.

Nhân Mộng đêm nay lại không
nằm mơ, bởi vì nàng đêm nay căn bản không thể ngủ yên.

Đợi đến khi nàng tỉnh dậy từ
mộng cảnh hoảng hốt, trời đã sáng rõ. Tiếng gió gào rít đã bắt đầu dần dần tiên
tán trong hoang nguyên, bên ngoài căn tiểu ốc lại vang lên tiếng chẻ củi có
nhịp có điệu cực kỳ.

Đinh Đinh đã bắt đầu chẻ củi,
dùng một phương thức chẻ củi ưu nhã kỳ lạ phi thường, lại hữu hiệu phi thường.

Nàng bước ra, trên mình khoác
một tấm áo choàng nhồi bông, dựa mình lên cột nhà dưới giàn phong linh dưới mái
hiên.

Động tác của chàng tịnh không
nhanh, búa chàng dùng cũng không bén, nhưng mỗi lần búa chẻ xuống là gỗ cứng bị
chẻ tách ra liền, giống như một viên pháo nổ tung ánh lửa.

Nàng nhìn chàng, nhìn đến mức
có chút si dại.

Đợi đến khi chàng dừng tay
lau mồ hôi mới nhìn thấy nàng. Lúc đó cơn mệt và khát đã tan biến không còn
thấy trên mặt chàng nữa, bởi vì những giọt mồ hôi khỏe khoắn sau khi vận động
đã tưới mát khuôn mặt chàng.

“Nếu quả nàng không để tâm,
đây có thể coi là cách ta trả tiền nàng đã cho tá túc ăn uống.”

“Cũng được.”

Nụ cười của Nhân Mộng như
mộng: “Đó cũng quá nhiều rồi.”

“Ta thấy nàng còn rất nhiều
củi chưa chẻ, lan can chuồng ngựa cũng đã hư hại. Con ngựa lai giống của nàng
cũng nên tắm rửa, thay móng sắt, thậm chí cả mái nhà của nàng cũng nên sửa sang
lại.”

Đinh Đinh nói tiếp: “Hiện tại
đã gần đến mùa đông, nơi nàng cất thịt thà đường muối nhất định cũng phải tu bổ
lại, nếu không, sang đến xuân năm sau, lương thực của nàng rất có thể biến
thành một đống bùn sình hôi thối.”

Nhân Mộng nhìn chàng: “Ngươi
muốn ở lại giúp ta làm mấy chuyện đó?”

“Phải.”

“Tại sao?”

Đinh Đinh thở dài: “Bởi vì
trước khi băng xuân tan chảy, ta không thể tìm được chỗ nào để đi.”

Nàng lại chăm chú nhìn chàng
rất lâu, mới nói từng tiếng: “Ngươi ít ra trước hết cũng nên cho ta biết tên
của ngươi là gì chứ.”

“Ta họ Đinh, tên là Đinh Trữ.”
Chàng đáp. “Nhưng bọn bằng hữu của ta đều gọi ta là Đinh Đinh.”

Khi nàng nhìn thấy chàng,
chàng cỡi một con ngựa vàng, lăn lộn giữa phong trần, thậm chí cả mặt mũi tóc
tai đều bám đầy đất cát trần ai vàng úa. Bên yên ngựa của chàng cột hai bao bố
màu vàng.

Giày của chàng là giày ống da
bò màu vàng, bàn đạp bên dưới giày cũng là bàn đạp màu đồng vàng chói.

Nhưng, kỳ quái làm sao, lần
đầu tiên nàng nhìn thấy chàng, chỉ cảm thấy chàng là một nam nhân hoàn toàn đen
thui.

Chương hai: Nam nhân đen

Trăng tháng Chín, trăng tròn,
đêm lạnh như nước.

Đinh Đinh kéo hai bao bố màu
vàng ra khỏi đống rơm, gỡ gút buộc của cái bao to tròn. Trong bao là một bộ y
phục đen xếp chỉnh tề phi thường, và một đôi giày ống da bò đen thui.

Dưới ánh trăng bàng bạc, ai
cũng đều có thể thấy bộ y phục đó làm bằng một thứ chất liệu quý giá phi
thường, mềm mại trơn mịn như làn da xử nữ. Một lãng tử lủi thủi lạc bước thiên
nhai không xứng hợp với thứ y phục đó.

Nhưng đợi đến khi chàng mặc
vào, trên thế giới tuyệt đối không ai dám nói chàng không xứng.

Vải áo trơn mịn dán chặt vừa
y lên thân thể gầy ốm của chàng, thợ may lành nghề, thủ công tinh tế, khiến cho
chàng trong phút chốc đã biến thành một người khác, thậm chí chừng như đột
nhiên biến thành một thứ động vật khác.

Hiện tại chàng nhìn giống như
một con hắc báo.

Chàng đứng dưới ánh trăng, dang
chân dang tay thư giãn, mỗi một khớp xương trên toàn thân lập tức phát động
những thanh âm răng rắc như pháo nổ.

Nhưng lùng bùng bên tai chàng
lại là một thanh âm khác, chàng phảng phất lại nghe thấy người dùng một ánh mắt
lấm tấm tia máu đỏ hoét trừng trừng nhìn chàng mà nói: “Đinh Đinh, phải nhớ vào
đêm trăng tròn rằm tháng Chín này, ngươi phải đi đối phó ba người cực kỳ đáng
sợ. Bọn chúng giết người dễ dàng giống như là uống nước. Bộ dạng bọn chúng khi
giết người cũng thong dong tự nhiên giống như là lúc uống nước, thậm chí sau
khi bọn chúng giết mình xong, mình cũng không biết mình làm sao mà chết.”

“Không cần phải lo lắng.”
Đinh Đinh đã nói. “Nếu quả mình ta không muốn chết, vô luận là ai muốn giết ta
chết đều không dễ dàng gì.”

Đinh Đinh tuy nói như vậy,
lại vẫn ghi rõ danh tánh ba người này, còn tốn hai tháng trời điều tra sưu tập
tư liệu của bọn chúng rất hoàn hảo.

Ba người đó là:

Hiên Viên Khai Sơn, nam, ba
mươi ba tuổi, thân cao bảy thước sáu tấc, nặng một trăm tám mươi bốn cân, sử
một cây khai sơn phủ dài năm thước bốn tấc, nặng bảy mươi chín cân, thiên sinh
thần lực.

Hiên Viên Khai Sơn là con trai
của một tiều phu, mẫu thân của gã là Miêu nữ. Gã sinh trưởng ở vùng rừng núi
sâu tối trong Dã Nhân Sơn nơi biên giới Vân Quý, năm bốn tuổi đã có thể khiêng
búa của phụ thân, bảy tuổi đã có thể cử búa chặt cây.

Sau ba tháng, gã đã chặt được
thân cây đầu tiên trong đời, thêm ba tháng sau, gã dùng cũng cây búa đó chém
chết tình nhân của mẫu thân.

Miêu nữ đối với quan niệm
trinh tiết cũng tùy tiện giống như lãng tử đối với kim tiền, cho nên không vì
chuyện đó mà trách cứ gã.

Cho nên từ đó quan niệm của
gã đối với giá trị của mạng sống con người cũng tùy tiện như vậy, có khi gã
chém người đơn giản giống như chặt một gốc cây.

Cũng may người không phải
cây, muốn chém người, thông thường đều khó hơn chặt cây rất nhiều, cho nên mỗi
năm gã ít ra đều phải thụ thương hai mươi bảy hai mươi tám lần, ít ra đều phải
nằm trên giường hơn trăm ngày.

Bất hạnh là thân thể như dã
nhân của gã đã trui luyện thành đồng cân thiết cốt đánh không chết, đã trui
luyện thành một mãnh khí hung hãn không sợ chết, và một “Hiên Viên Khai Sơn Tam
Thập Lục Phủ” không có thành trì nào có thể chống đỡ nổi.

Đó là từ kinh nghiệm vô số
lần huyết chiến gian khổ mà huấn luyện ra, thực tế hữu hiệu hơn bất cứ danh sư
võ học nào có thể giáo dưỡng.

Đến năm gã mười sáu tuổi, đã
được người trong võ lâm công nhận là một trong ba mươi hai sát thủ đáng sợ
nhất.

Điền Linh Tử, nữ, hai mươi
bảy tuổi, có gia đình, kết hôn sáu lần, mỗi lần thành thân không quá một năm đã
thành quả phụ.

Hiện vẫn sống góa bụa.

Nam nhân gặp qua Điền Linh Tử
cũng không biết bao nhiêu người, người có thể quên ả lại cả một người cũng
không kiếm ra.

Trên thế giới đầy rẫy các
thức các dạng nhân vật kỳ kỳ quái quái, lại chỉ có một thứ nữ nhân có thể làm
cho nam nhân một khi gặp qua một lần là vĩnh viễn không quên.

Điền Linh Tử, không còn nghi
ngờ gì nữa, là dạng nữ nhân đó.

Thân thế của ả mơ hồ, lời đồn
liên quan đến thân thế của ả có rất nhiều, kỳ trung đáng tin nhất là một truyền
thuyết.

Phụ thân của ả là một lãng
nhân Phù Tang lưu lãng đến trung thổ, hãm hiếp mẫu thân của ả, sinh ra ả.

Mẫu thân của ả tên là Liễu
Diệp Nhi, là nữ đệ tử của chưởng môn nhân Hoa Sơn kiếm phái, kiếm pháp vốn rất
cao cường. Nhưng phụ thân của ả lại dùng một thứ kiếm pháp Đông Dương cực kỳ
quỷ mật quái dị.

Vừa khinh linh tựa Hoa Sơn,
vừa xuất thủ quỷ dị như Phù Tang, một nữ nhân như vậy làm sao mà không đáng sợ
cho được?

Càng đáng sợ hơn là sáu ông
chồng của ả cũng đều là đại cao thủ thế hệ sau của các danh môn kiếm phái.

Ả đương nhiên cũng hấp thụ
luôn tinh túy trong kiếm pháp của các trượng phu.

Cho nên, mỗi khi người trong
giang hồ nhìn thấy một nữ nhân ôn nhu mỹ lệ phi thường, mang theo một nụ cười
hé nụ khả ái phi thường đi về phía bọn họ, bọn họ thông thường đều gục chết
dưới kiếm của ả trong một sát na.

Nhưng so với Mục Dương Nhân,
Hiên Viên Khai Sơn và Điền Linh Tử chỉ bất quá giống như một thiên sứ hòa
thiện.

Nếu quả nói trên thế giới này
thật sự có thứ người làm cho người ta nằm ác mộng, Mục Dương Nhân tuyệt đối là
một trong những người đó.

Đinh Đinh đối với y biết ít
nhất, trong giang hồ thậm chí không có ai có thể thu thập tư liệu có liên quan
đến y.

Họ của y là gì? Tên là gì?
Thân thế ra sao? Võ công ra sao?

Không ai biết.

Quái dị nhất là trong giang
hồ thậm chí không ai biết y là nam hay nữ.

Chỉ biết y dùng một ngọn
trường tiên rất dài, giống như một tên chăn cừu ác độc trên hoang nguyên biên
thùy, dùng một ngọn trường tiên tà ác.

Đáng sợ là trên roi của y còn
gắn gai nhọn, giống như những mũi gai trên cành hoa mai khôi quyền quý.

Càng đáng sợ hơn, thứ y chăn
không phải là cừu, mà là người.

Nam nhân, nữ nhân, lão nhân,
trẻ nít, người tàn tật, tài tử, học giả, hiệp khách, anh hùng, hào kiệt, trong
mắt y đều một dạng, đều là cừu dưới ngọn roi của y.

Toàn bộ những động vật có
sinh mệnh giữa nhân thế, trong mắt y đều là cừu dưới ngọn roi của y, đều phải
chịu làm nô dịch dưới ngọn roi của y.

Đinh Đinh cũng đã từng gặp y
trong ác mộng.

Đinh Đinh biết trận chiến đêm
nay người khó đối phó nhất là y.

Bởi vì cả con người y nhìn ra
sao đều không biết, chàng chỉ biết chàng thật sự không chịu chết dưới tay một
người như vậy.

Đinh Đinh gỡ gút thắt trên
bao bố thứ nhì, là cái bao bố dài dài, trong bao có một thanh đao.

Một thanh đao, một thanh đao
rất mỏng, rất dài.

Đinh Đinh không rút đao ra.

Bởi vì thanh đao đó không cần
phải lau chùi mài giũa vẫn có thể bảo trì độ sắc bén của nó như trước.

Thanh đao đó cũng không dùng
để ngắm nghía thưởng ngoạn.

Chỉ khi đối diện với đại địch
cường thù không thể không giết, thanh đao đó mới rút ra khỏi vỏ.

Đao ra khỏi vỏ, tất thấy máu,
địch không chết, mình tất chết.

Tuyệt không có đất lựa chọn
nào khác.

Đi qua khu đất đầy sắc hoa
đầy ánh trăng, bước đến miệng giếng xây bằng đá, Đinh Đinh cột cái xô gỗ vào
dây kéo, kéo lên một xô đầy, xối nước giếng lạnh như băng lên đầu, hơi lạnh
khiến cho người chàng hoàn toàn bảo trì trạng thái thanh tỉnh tuyệt đối.

Nước giếng từ vạt áo của
chàng lần trên vỏ đao nhỏ giọt. Y phục của chàng, da thịt của chàng, giày của
chàng, vỏ đao của chàng, nước giếng vừa thấm qua, lập tức khô cạn, khô cạn
giống như sa mạc chưa từng gặp nước chảy.

Sau đó chàng bước về hướng tử
vong, ưỡn ngực thẳng lưng bước về hướng tử vong.

Chỉ bất quá ai cũng không
biết là tử vong của ai.

Nhân Mộng đêm nay lại không
mơ được.

Nàng một mực mở mắt trân
trân, phảng phất luôn luôn đang đợi chờ.

Là đang đợi người về? Hay
đang đợi khách ghé qua?

Trăng tròn trước song cửa,
trăng thanh, trăng lạnh, tuy trăng tròn, vẫn cô độc như trước.

Người cũng vậy.

Ngoài song cửa có trăng mà
không có gió, giàn phong linh dưới mái hiên lại vang vọng leng keng, chừng như
giữa đất trời đột nhiên có một luồng sát khí đụng không được, nhìn không thấy,
một luồng sát khí bất chợt chấn động giàn phong linh an tĩnh từ bao lâu nay.

Nàng dùng hàm răng trắng muốt
cắn lên bờ môi trắng nhợt, từ từ đứng dậy bước đến song cửa.

Một nam nhân đen sì đang bước
qua song cửa của nàng, hướng về phía bóng tối vô biên bát ngát tận đầu ánh
trăng mà đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3