Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! - Chương 08 - 09 - 10 - 11 - 12
Chương 8
Chưa tới mười phút, nàng
đã đến, vẻ lo lắng lộ rõ trên mặt. Long chợt nhớ tới sắc mặt kỳ lạ của nàng mỗi
khi nhắc tới tên thằng bạn thân. Nàng đang đứng đó, cứng đờ, lắp bắp: “Có…
chuyện gì vậy?”
Long xốc hắn lên, nàng vội
đỡ lấy. Khi hắn đã gục vào lưng Long, Long chỉ sang chiếc xe hắn:
“Hảo chạy xe của nó nhe.”
Nàng hiểu ý, cố gắng xoay
xở với chiếc xe, nó có vẻ to quá so với dáng người bé xíu của nàng. Long nhìn
nàng mà lòng khao khát được ôm nàng biết bao.
Họ đưa hắn tới trạm xá, xin bông băng y tế. Đêm 30, người y tá có vẻ cáu
kỉnh, đưa cho nàng một hộp vuông rồi đi khuất, chẳng biết chị ta về nhà hay đi
đâu. Trạm xá chỉ còn ba người. Long hướng mắt nhìn nàng một lúc, rồi đứng dậy
lên tiếng:
“Long đi mua chút đồ cho nó ăn.”
“Hoàng hôn mê rồi, thế này có ổn không?” Nàng nói, mắt vẫn không rời cái
đầu máu me của hắn.
“Không sao đâu, nó tỉnh sớm thôi mà. Đây đâu phải lần đầu!” Long cười
trấn an.
“…”
Nàng không nói nữa, Long đã vọt xe đi trong đêm.
Hắn từ từ mở mắt, đầu vẫn u u, trong màn sương mờ trước mắt, hắn thấy
một cô gái với mái tóc ngang vai, trong bộ đồ tím nhạt khoác áo len trắng, vẻ
thánh thiện như một thiên sứ đang loay hoay với đám thuốc men dụng cụ y tế… Hắn
cố ngồi dậy nhưng thấy sao khó khăn quá…
“Hảo?” Hắn hỏi bằng giọng mệt mỏi.
Nàng giật bắn người, quay lại, đôi mắt ngấn lệ bỗng sáng lên. Vẫn im lặng,
nàng đỡ hắn ngồi tựa vào tường.
“Long đâu?” Hắn chợt nhớ tới tại sao mình lại ở được đây.
“Long đi mua đồ ăn cho Hoàng.” Nàng đáp, tay đặt miếng bông gòn lên trán
hắn.
“Ui da…” Hắn rên, có lẽ do “cô y tá bất đắc dĩ” còn khá vụng về… Nàng
rụt tay lại.
“Để Hoàng tự làm..”
Hắn nói rồi đưa tay lên định lấy miếng bông băng, nhưng do phản ứng của
hắn khá nhanh khiến nàng bất ngờ nên tay cứ nắm chặt, và tay hắn vô tình lại
chụp lên tay nàng.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng, lan vào tim hắn, khiến nó đập loạn
xạ. Chuyện
quái gì đang xảy ra trong hắn thế này? Tay hắn đang cảm nhận được sự mềm
mại mát lạnh của bàn tay kia… và nó cứ giữ đó không buông. Hắn không biết tại
sao, dường như tòan thân hắn đều tê cứng cả. Mắt hắn nhìn nàng đăm đăm.
Gương mặt nàng ửng hồng, bối rối. Nàng giật tay ra, môi mấp máy, mắt
không dám nhìn hắn. “Thế… thế… Hoàng tự làm đi…”
Bỗng hắn không muốn tự làm nữa, hắn muốn được “thiên sứ” chăm sóc, hắn
giả vờ nhăn mặt, tay ôm đầu… Nàng quả nhiên mắc bẫy:
“Đau thế làm sao tự băng được?” Rồi nàng lại cố hết sức nhẹ nhàng băng
bó cho hắn, còn hắn giờ đã ngoan ngoãn ngồi im, ngắm nhìn nàng say sưa.
Chưa bao giờ hắn thấy nàng quyến rũ đến vậy, mái tóc, ánh mắt, đôi
môi…và bàn tay ấy… đầy hấp lực. Nàng lúc này đây giống như một ngôi sao bừng sáng
trong bầu trời đen u tối quanh hắn…
***
“Biết là mày sẽ tỉnh ngay thôi mà.” Long đặt hai hộp phở lên bàn, cùng
hai ly trà sữa.
“Khéo tay nhỉ?” Long nói sau khi quan sát miếng băng gạt đã được dán
chỉnh chu trên trán hắn.
Nàng cầm ly trà sữa lên, thích thú:
“Hảo uống nhé?”
Long gật đầu:
“Dĩ nhiên, madam!”
Nàng cười, đôi vai khẽ nhướn lên, miệng ngậm cái ống hút… Hắn nãy giờ
vẫn dán mắt vào từng cử động của nàng… Nụ cười ấy, dịu dàng thanh khiết làm
sao… Lẽ nào suốt bao nhiêu năm qua, hắn lại không nhận ra vẻ đẹp ấy?
Long đánh vào lưng hắn làm hắn giật mình như tỉnh giữa cơn mê. “Thằng
khỉ, mày hết chuyện rồi đi đánh lộn trong đêm giao thừa?”
“Đau mậy!” – Hắn cau có. – “Tao đâu có muốn!”
Chuông đổ mười hai tiếng… Ba tiếng súng trên chiếc loa công cộng nổ
vang… Ba người bạn lặng lẽ nhìn ra trời đêm. Trăng không sáng, nhưng lửa đốt
vàng mã từ các gia đình cháy sáng rực… Một năm đã trôi qua. Họ đã không ở nhà
vào thời khắc ấm cúng này, mà lại đang bắt đầu một cuộc đuổi bắt mà cả ba đều
phải chịu tổn thương… Hắn vẫn không biết, đó là đêm mà con tim hắn đã thực sự
rung động… Tình yêu đã gõ cửa.
Chương 9
Hắn tự bảo rằng cảm giác đêm 30 đó là do “kết quả tồi của việc bị đánh
vào đầu, khiến thần kinh không ổn định”. Hắn hy vọng rằng nó sẽ không lặp lại
nữa, nếu không, hắn chẳng bíêt chuyện gì sẽ xảy ra!
Chiều mùng ba, hắn đi ngang cửa sau nhà nàng. Suốt buổi sáng hắn ngồi
sòng bên nhà thằng bạn, nên giờ hắn định đi dạo đâu đó chờ đến giờ hẹn với Ngọc
- công chúa kiêu kỳ. Có hai cô người tình cũng sướng, vắng “em” này thì có “em”
kia, chẳng sợ cô đơn chi…
Cửa sổ nhà nàng đặt ngay gian bếp sau, nên hắn thoáng thấy bóng nàng vận
tạp dề sọc xanh, tóc kẹp cao để tự nhiên. Hình như cô nhỏ đang nấu nướng…Hắn
lùi lại, vì khứu giác điều khiển, mùi bánh thơm quá!
Nàng ngước lên thình lình, hắn cũng giật mình như nàng. Thấy hắn, nàng
hơi mất tự nhiên, nhưng cũng nở một nụ cười xã giao.
“Đi chơi à?”
“Ừ… à… không. Đi dạo thôi.” Hắn
đáp. “Ở nhà một mình?”
“Ba mẹ về quê rồi, thằng em trai
thì đi chơi, nên ở nhà làm bánh ăn!” Nàng nói, tay giơ ổ bánh lên, chớp mắt:
“Ăn không?”
“Hoàng cũng có phần hả?” Hắn
khoái chí, vì cái bánh có vẻ ngon thật. “Ăn chứ!”
Nàng mở chốt cửa cho hắn vào. Đây
là lần thứ ba hắn vào nhà nàng, nhưng là lần đầu tiên vào bằng cửa sau. Lần đầu
khi hắn chơi đá cầu rớt vào ban công nhà nàng, hắn đã vào xin mẹ nàng cho lấy
lại, lần thứ hai là khi hắn hỏi nàng tư vấn chuyện “cô bé tình yêu đầu”… Sự
việc cách nay đã hai năm.
Nàng cắt ổ bánh bông lan ra làm
sáu, đưa cho hắn một phần. “Cũng được…” Hắn vừa ăn, vừa gật gù. Nàng dõi theo
thái độ hắn, như một vị đầu bếp đang quan sát thực khách của mình, chờ đợi lời
khen. Cho nên khi nghe vậy, nàng tỏ ra buồn bã.
“Cũng được thôi sao? Vậy là không
ngon rồi.”
Hắn hỏi, sau khi nuốt xong miếng
cuối cùng:
“Phải nói ngon lắm mới chịu à?”
Và nhe răng cười.
Nàng mở to mắt nhìn hắn, rồi mím
môi, tay dí con dao vào hắn:
“Thì đúng vậy, phải khen nhiều
chứ, ăn miễn phí cơ mà!” Trông nàng buồn cười quá, thật là… nhí nhảnh!
“Có chém chết thì cũng chỉ nói sự
thật thôi!” Hắn vẫn ngoan cố, có lẽ vì hắn thích thú cái vẻ giận dỗi đó của
nàng. Nàng ngồi phịch xuống, tiu nghỉu. Hắn thấy tội nghiệp, không chọc nữa:
“Thôi mà, thật sự là ngon lắm!”
“Thiệt hả?” – Nàng ngước lên, mặt
tươi hẳn.
“Phải tin vào tài nội trợ của
mình chứ!” – Hắn nháy mắt.
“Thế ăn thêm một miếng ha!” Nàng
nói, tay kéo ổ bánh định lấy thêm một phần… Hắn cản:
“Hoàng lấy cả ổ, chứ không chỉ
một miếng, được không?”
Nàng quay sang nhìn hắn, ngạc
nhiên:
“Ừ… được… nhưng chừa lại cho Hảo
một miếng nhé… Hảo còn chưa thử!”
Hắn bật cười sặc sụa. Hắn không
ngờ nàng hai mươi tuổi đầu rồi mà khờ như thế, hay ngớ ngẩn đến mức đó. Cứ như
nàng đang bị hắn “trấn lột” ổ bánh vậy… Hắn nói mà vẫn không thôi cười được:
“Giỡn thôi, để cho gia đình Hảo
ăn nữa chứ. Hoàng ăn thử một miếng được rồi.”
Chương 10
Nàng gói về cho hắn một góc sáu
nữa, bảo rằng: “Cho bé Vy.” Tiễn hắn ra cửa, nàng như sực nhớ điều gì… đưa tay
lên trán hắn. Theo phản xạ… tự vệ, hắn nghiêng đầu né, làm nàng sững sờ pha lẫn
bối rối.
“Hảo… Hảo chỉ… muốn xem vết
thương… Hoàng còn đau không?”
Hắn vén mái tóc lòa xòa, chỉ cho
nàng chỗ bị tét hôm trước, giờ chỉ còn dán một miếng URGO nhỏ.
“Chuyện vặt, không sao. À, cảm ơn
Hảo về… hôm đó nhe.” Giờ hắn mới nhớ đến việc nói lời cảm ơn.
Nàng không đáp, vẻ mặt vô thần,
không buồn, cũng không vui. Hắn vừa rời khỏi nhà, nàng vội đóng cửa ngay, như
không muốn nhìn thấy hắn nữa… Có lẽ nàng cũng như hắn, chợt vu vơ điều gì khi
nhắc về “hôm đó”…
Hắn bước đi thẫn thờ… Nắng chiều
buông một màu bàng bạc, gió nhè nhẹ lướt qua mặt. Hắn nhìn gói bánh trên tay.
“Bé Vy à? Không tới lượt nó đâu. He he.” Hắn lột ra, cho vào miệng, bánh có vị
ngọt vừa, thơm mùi bơ, thoảng nhẹ chút hương vị vani… Hắn mơ màng thấy nàng,
đang ở đó trước mặt hắn, mỉm cười… Mấy phút ăn bánh ở nhà nàng, thực sự là
những giây phút hắn vui vẻ thoải mái chưa từng có. Hạnh phúc… Thật lạ…Tiếng
nhạc bài My Love reo trong túi quần… Hắn mặc kệ, chạy nhanh về nhà, lấy xe máy
vòng qua cửa trước, bấm chuông gọi nàng.
“Quên gì hả?” Nàng vừa mở cửa,
nhìn thấy hắn, ngạc nhiên vô cùng.
Hắn kéo tay nàng. “Đi với Hoàng.”
“Đi đâu?” Nàng hỏi, càng sửng sốt
hơn so với lúc đầu.
“Không biết, đi một lát.”
“Nhưng…” Nàng e dè, nhăn mặt.
Lại là bài My love. Hắn bảo:
“Cho Hảo ba phút. Nhanh lên!”
Nàng nhìn hắn, vài giây sau, nàng vào nhà. Chắc đang hết sức thắc mắc về
việc này, không hiểu gì. Dĩ nhiên rồi, cả hắn còn không hiểu tại sao hắn lại
muốn đưa nàng đi kia mà.
“Alo”
“Sao chưa tới nữa?” – Giọng Ngọc cáu gắt trong điện thoại.
“Hôm nay kẹt rồi, sorry nghen cưng.”
“Gì hả, giỡn với Ngọc à?” – Tiếng cô nàng rít nhẹ.
“Thật đấy. Không có Hoàng thì thiếu gì anh chờ sẵn, ha?!” Hắn nửa đùa
nửa mỉa mai.
“Tôn trọng tôi chút được không? Hoàng đã năn nỉ để hẹn tôi…” Ngọc nổi
giận thật sự.
“Việc đột xuất mà… Đừng giận… Thôi nói sau nhé” Hắn cúp máy khi thoáng thấy
bóng nàng ra cửa. Phen này hắn phải lao đao để làm lành với cô ta đây. Nhưng
lúc này, hắn bất cần.
Nàng chỉ thay chiếc quần tây màu kem, lại khoác áo len trắng, bên trong
là cái áo xanh ban nãy. Nàng chần chừ…
“Khóa cửa đi!” Hắn giục.
Chương 11
Nếu chở Linh hay Ngọc, thì luôn có vòng tay ôm chặt eo hắn. Hắn cố tình
chạy bạt mạng khi chở các cô… Hắn cũng đã “dạy” Long như thế mỗi khi chở nàng
để được… ôm! Lúc này, chính hắn đang thi triển chiêu thức đó, nhưng… vẫn không
có vòng tay nào… thậm chí một cái vịn hờ.
Hắn khẽ quay đầu. Nàng đang bấu chặt yên xe, mặt tái xanh, vì lạnh hay
vì sợ tốc độ kinh hồn của hắn… Mái tóc bung bay trong gió, nhiều sợi phất qua
mặt, nàng phải đưa một tay lên vén qua, giữ đám tóc lại. Hắn biết nàng sẽ không
ôm, cho dù hắn có phóng hết ga… nên đành chạy chậm lại.
“Mình đi đâu?” Nàng hỏi bên tai.
“Ra sông Bạch Đằng.”
“Làm gì?”
“Bơi!”
Tiếng nàng cười khúc khích. “Tìm nàng tiên cá hả?” Giọng nàng lém lỉnh.
Hắn cười:
“Đâu cần, đang chở một nàng đây này!”
“Hảo không phải là cá!” nàng phản đối.
“Ừ, không phải cá, mà là cua…
Nàng tiên cua…”
Nàng đấm mạnh vào lưng, khiến hắn
lạc tay lái, chiếc xe lảo đảo. Hoảng hồn, tay nàng chụp lấy eo hắn cho khỏi té…
Lại cảm giác đó. Dòng điện chạy qua tim… Nàng định thần rụt tay khi chiếc xe có
vẻ lấy lại thăng bằng, toan giữ yên xe như lúc đầu, nhưng… tay trái hắn đã
nhanh như cắt, chụp lấy tay nàng, kéo nó vòng ra trước, đặt lên eo mình. Mắt
hắn vẫn ngó phía trước. “Cứ để vậy không được sao?”
Nàng không rút tay ra, nhưng cũng
không nói gì, hờ hững. Còn hắn, chạy xe bằng một tay, tay kia giữ chặt tay
nàng, như thể sợ nếu buông ra, thì sẽ rơi mất.
Hắn gửi xe xong, thì cùng nàng đi
vào khuôn viên con sông. Quanh đó, ba, bốn cặp đang “tâm sự”… Nhác thấy một đôi
có cử chỉ “thân mật”, mặt nàng ửng đỏ.
“Mình đi chỗ khác chơi đi. Ở đây…
kỳ quá!”
“Có gì mà kỳ…” Hắn cười nham
hiểm, túm cánh tay nàng kéo sát. “Đằng kia còn băng ghế trống, hay mình cũng…”
Nàng xô hắn ra, vẻ thảng thốt,
rồi… quay lưng bỏ chạy. Hắn ngỡ ngàng, lắc đầu cười xòa và đuổi theo. Dĩ nhiên
là hắn dễ dàng bắt kịp nàng. Hắn nắm lấy vai nàng, xoay nhẹ:
“Hoàng chỉ đùa thôi, mình đi tàu
cánh ngầm.” Hắn nói, tay móc trong túi áo ra cặp vé đã mua sẵn để tối nay đi
với Ngọc, xòe cho nàng xem.
Nàng nhìn hắn ngờ vực:
“Tàu cánh ngầm?!”
“Người gì dễ bị lừa quá…” Hắn
nhìn thẳng, dò xét. “Chẳng lẽ Hảo nghĩ Hoàng định làm gì Hảo à?”
Nàng có vẻ hơi quê, tay chắp phía
sau, mặt hất lên cao ngạo. “Có thách Hoàng cũng không dám…” Và bỏ đi trước.
Hắn mỉm cười, lò dò theo sau.
“Thế mà có người bỏ chạy…!”
Chương 12
Con sông phản chiếu ánh đèn xanh
đỏ rực rỡ từ khắp các khách sạn ven đó, át cả ánh trăng vốn đã yếu ớt. Nước
lóng lánh một thứ màu sắc hỗn tạp… Trên tàu khá nhiều đôi đang ngồi bên nhau,
có gia đình bốn, năm người đang cười nói… Nàng và hắn đứng ngoài boong tàu. Tay
nàng tựa lên lan can sắt, tóc nàng lại bay trong gió đêm…
“Lãng mạn thật.” Mùi hương tóc
nàng thoảng qua dễ chịu, những dải tóc đen không mượt lắm, mảnh mai như sương
khói… Hắn chợt đưa tay lên, vuốt nhẹ… Một cử chỉ bất thần, hắn cũng không kiểm
soát được.
Nàng quay lại, nhìn hắn:
“Sao vậy?” Tay nàng vuốt lại tóc
mình. Có lẽ nàng nghĩ tóc mình bị vướng gì đó.
“Không… Hảo xài dầu gội gì thơm
thế?” – Hắn hỏi, lảng tránh sự thật.
“Sunsilk – óng mượt như tơ.” –
Nàng tinh nghịch trả lời.
“Mượt gì, xơ xác quá trời!” – Hắn
chọc.
“Vẫn mượt hơn tóc Hoàng, chắc ít
khi nào gội… Hi hi…” Nàng che miệng cười.
Hắn bỗng xuống giọng:
“Ừ… thân côi cút không có mẹ lo mà…”
Rồi hắn ngó ra phía xa. Hắn nhớ ngày trước còn nhỏ mẹ hắn cũng thường la
hắn về chuyện tóc không chịu gội, rồi đè hắn ra gội đầu… Hắn nghe lòng đau đớn.
Nàng thôi cười, đôi mắt buồn rười rượi. Hắn đưa một điếu thuốc lên môi…
Và cũng bị nàng giật lấy, ném xuống sông. Khác với lần trước, hắn không nổi
cáu, mà quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt vời vợi:
“Tại sao Hảo không cho tôi hút thuốc?”
Cách xưng hô xa lạ của hắn khiến nàng hơi chùn xuống so với vẻ bướng
bỉnh lúc vừa ném điếu thuốc. “Vì… à… vì không tốt cho sức khỏe.”
Hắn cười buồn:
“Hảo đâu thể lúc nào cũng cản được tôi. Tôi vẫn hút thuốc như ống khói…”
“Sao xưng hô nghe lạ vậy?”
“Kệ tôi.” Nói rồi hắn bỏ đi chỗ khác, chọc mấy đứa nhỏ đang chạy giỡn.
Có cái gì khó diễn tả được lòng hắn lúc này… “Tôi còn muốn gọi Hảo là “em” nữa
kìa.”
… Hắn ngồi tựa vào thành ghế, còn nàng vẫn đứng đó, trên boong. Tay
chống cắm, khủyu tay tựa lên thanh lan can. Tóc đã buộc lại bằng cọng thun,
chắc vừa nhặt được đâu đó… Hắn nhìn nàng từ xa. Nàng là cô gái như thế nào? Khờ
khạo? Dịu dàng? Nhí nhảnh đáng yêu? Hay bướng bỉnh? Sao nàng đối với hắn ngọt
ngào thế? Sao lại lo cho sức khỏe của hắn? Nàng yêu hắn?
Nàng chợt ôm vòng hai tay lại, có vẻ gió đêm đã len vào da thịt nàng…
Hắn bước tới bên cạnh, nhìn sang. Môi nàng run cầm cập.
“Ai biểu cứ đứng đây hứng gió!” Hắn trách, có phần quan tâm. “Có một
cách giữ ấm… là ôm nhau!” Giọng hắn bắt đầu trở lại tinh quái.
“Đừng có mơ!” Nàng ném lại câu nói sau khi quay lưng đi vào trong, hai
tay vẫn ôm sát người.