Điệu slow trong thang máy - Chương 11 - Phần 1

Chương 11: Tết của ba người

57.

Tôi rời Thượng Hải trước
Tưởng Nam ba ngày. Tuy trong lòng có hơi nghi ngờ Tưởng Nam cố ý
muốn tôi về trước để tiện đường hú hí với lão họ Lâm, nhưng tôi chẳng thể nói
không. Hơn nữa, tôi nhớ Bạch Lâm quá rồi, cũng muốn về sớm một chút.

Trên đường về, tôi cứ toan tính mãi
mấy chuyện. Đầu tiên là chuyến đi Thượng Hải lần này. Lúc mới tới Thượng Hải,
tôi thật không ngờ mình lại đạt được bước tiến lớn đến thế với cả Bạch Lộ và
Tưởng Nam! Nhưng giờ hai tay tôi mỗi tay đã bắt một con cá là Bạch Lộ và
Tưởng Nam rồi, chà! Thật không biết nên đối mặt với nàng quả phụ xinh
đẹp của tôi như thế nào đây.

Thứ hai là chuyện giữa Bạch Lâm và tay Hình. Qua
cuộc điện thoại tối hôm trước của Bạch Lộ thì chắc hai người họ đã kết thúc
thật rồi, nhưng tay Hình đã đợi Bạch Lâm bao nhiêu năm như vậy, Bạch Lâm cũng
không phải người vô tình, xem chừng cả hai vẫn còn khả năng gương vỡ lại lành
lắm… Tôi nhất định phải tóm lấy cơ hội này, tranh thủ triệt để đá bay anh ta
khỏi cục diện, sau đó, he he…

Thứ nữa, tôi lại nghĩ cô bé Bạch Lộ liệu có đem
chuyện giữa tôi và em đi kể cho Bạch Lâm không? Nếu em kể thì hạnh phúc của tôi
đây coi như đi đời... cầu trời phù hộ…

Cuối cùng tôi cũng nghĩ đến chuyện nên lựa chọn thế
nào giữa ba người phụ nữ này, Bạch Lâm thì chắc chắn không thể từ bỏ rồi, vì
nàng mới là tình
yêu lớn nhất của tôi! Hay là từ bỏ Bạch Lộ? Nếu Bạch Lộ vì chuyện này mà
có mệnh hệ nào thì lương tâm tôi có yên được không? Bạch Lâm có bỏ qua cho tôi
không? Từ bỏ Tưởng Nam? Sặc! Chưa nói đến chuyện Tưởng Nam tốt
với tôi nhường nào, nếu như chuyện này làm chị điên lên thì sự nghiệp của tôi
coi như đi tong... Trời! Nghe nói chỗ Osama Bin Laden có thể cưới bốn vợ liền, hơn nữa càng
nhiều vợ lại càng được nhiều lương, chỉ tiếc là tôi sợ Bush lắm, nếu không thì
tới đó sống cũng là một lựa chọn không tệ.

Mang theo con tim không yên, tôi quay về nhà Bạch
Lâm. Về đến nơi đã là buổi tối, Bạch Lâm có nhà. Tôi cứ nghĩ tôi và nàng xa
nhau bao lâu như vậy, đến lúc gặp lại cảm động biết bao! Ít nhất cũng phải ôm chầm một cái!
Nhưng nàng vẫn giữ thái độ chẳng nóng chẳng lạnh, nói với tôi rất khách sáo:
“Tiểu Triệu! Cậu về rồi à! Đã chuyển quà cho Bạch Lộ chưa?” Giọng nàng bình
thản nhạt như nước lọc, nhưng tôi nghe xong lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Xem ra
nàng vẫn chưa biết bí mật giữa tôi và Bạch Lộ, mọi chuyện cũng không đến nỗi
quá bé bét…

Cuộc sống trở về với nhịp điệu bình thường, quan hệ
giữa tôi và Bạch Lâm vẫn tiến triển chậm chạp. Tôi thấy kỳ lạ vô cùng, vì sao
tôi quan tâm tới Bạch Lâm là thế mà tiến triển với nàng lại chậm chạp như vậy.
Còn với Bạch Lộ và Tưởng Nam, tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều thì kết quả
lại…

Về chuyện giữa tay Hình và Bạch Lâm, qua những biểu
hiện của nàng cũng không nắm được manh mối gì. Sặc! Ngày ngày nàng nghĩ những
gì không biết? Tôi không sao hiểu nổi con người nàng.

Hai ngày sau Tưởng Nam quay về, vừa về đến
công ty là chị gọi ngay tôi vào văn phòng. Mới đầu tôi tưởng chị có chuyện gì,
hóa ra chị mua cho tôi một chiếc điện thoai di động. Lúc ở Thượng Hài điện
thoại tôi bị hỏng, đến giờ vẫn chưa sửa. Tôi cũng đang định tìm mua, không ngờ
Tưởng Nam đã giúp lo xong xuôi.
Chiếc điện thoại Tưởng Nam mua là dòng N70 của Nokia, lòng tôi muốn
chết đi được, nhưng vẫn phải tỏ ra khách sáo một hồi. Cuối cùng
TưởngNam nói: “Tiểu Triệu! Lần trước cậu
dám đứng ra bảo vệ
chị, đây là phần thưởng chị tặng cậu!”

Sặc! Tôi thầm nghĩ: xem ra hai cú đấm kia có chịu
cũng đáng! Không những có phần thưởng tinh thần (nụ hôn của Tưỏng Nam),
lại thêm cả phần thưởng vật chất thế này, một cú đấm cũng tương đương hai nghìn
đồng chứ lại chẳng…

Tưởng Nam đã nói vậy, tôi đành miễn cưỡng
nhận cái điện thoại này thôi. Mang về lắp sim vào mới phát hiện ra có bao nhiêu
tin nhắn. Đều là của Bạch Lộ gửi suốt hai hôm nay. Tôi nghĩ chắc sau đêm đó,
ngày nào Bạch Lộ cũng gửi tin cho tôi, chỉ là những tin từ hai hôm trước đều đã
tự động bị hủy rồi.

Quả nhiên, trong tin nhắn, Bạch Lộ nói em biết
điện thoại tôi bị hỏng, nhưng em rất nhớ tôi, nên ngày nào cũng gửi mấy tin.
Tôi đọc từng tin một, lòng vừa ngọt ngào vừa hổ thẹn. Kể từ sau tối sinh nhật
Bạch Lộ, tôi không liên lạc gì với em nữa. Một là vì điện thoại hỏng; hai là
tôi cũng không biết cụ thể em học khoa gì ở Đại học Sư phạm Hoa Đông; ba là,
tôi sợ khi gặp lại, không biết sẽ đối xử với em thế nào.

Tin nhắn cuối cùng trong sim là tin mới nhắn ngày
hôm nay, Bạch Lộ nói sắp đến kỳ nghỉ rồi, em sẽ quay về sớm thôi: Tôi đọc xong
tin này liền run cầm cập, Bạch Lộ mà quay về thì tôi chết chắc rồi!

Tôi cầm điện thoại, lòng rối như tơ vò. Những ngọt
ngào, hổ thẹn, rồi cả chút dương dương tự đắc ban nãy đều đã bị nỗi sợ hãi
choán chỗ… Sự trở về của Bạch Lộ sẽ dẫn đến những phản ứng liên hoàn thế nào?
Dựa vào lẽ thường suy tính cũng ra:

Bạch Lộ về nhà => ba người sống chung (nếu chỉ có
thế còn khá thích thú, tiếc là…) => Bạch Lâm biết được chuyện giữa tôi và
Bạch Lộ (chuyện bắt đầu bại lộ…) => Bạch Lộ phát hiện ra tôi thích chị gái
em (chuyện bại lộ hoàn toàn) => Bạch Lộ không chịu nổi đòn đả kích này liền
đi tong => Bạch Lâm cho rằng tôi hại chết em gái nàng => tôi đi tong (tự
sát hoặc bị Bạch Lâm mưu sát).

Sặc! Nếu cứ phát triển theo hướng đó thì kinh khủng
quá đi thôi! Phải làm sao để ngăn chặn những chuyện này xảy ra đây? Trước mắt
tôi dường như chỉ có ba con đường: một là, giết người diệt khẩu, khử luôn Bạch
Lộ; hai là tiên hạ thủ vi cường, xử lý Bạch Lâm; ba là, cao chạy xa bay!

Nhưng hai cách đầu tiên tôi không hạ thủ nổi. Vậy
là, chỉ còn lại cách thứ ba…

Thực thi kế thứ ba mươi sáu? Trước khi Bạch Lộ quay
về nhanh chóng cuốn xéo? Làm thế thì thiếu trách nhiệm quá! Mà cứ coi như
tôi cao chạy xa bay đi chăng nữa, hai chị em họ chỉ cần đối chất khẩu cung là
có thể phát hiện ra ngay tôi định bắt cá hai tay (trên thực tế còn là ba
tay...)

Bạch Lâm không nói làm gì, nhưng trong lòng Bạch Lộ
tôi là một hình tượng hoàn mỹ, lẽ nào cứ mặc cho hình tượng ấy bị đổ nhào. Còn
nữa, Bạch Lâm tình yêu của tôi, Bạch Lộ vừa đáng yêu vừa đáng thương, lẽ nào
tôi cứ thế rời xa hai người họ?

Rõ ràng, chạy trốn không phải cách hay! Bởi dù tôi
có chạy đi đâu thì trái tim tôi vẫn cứ ở lại đây. Hơn nữa, lẽ nào sau khi tôi
bỏ chạy Bạch Lộ lại không đau lòng? Bạch Lâm lại không khinh thường tôi? Trên
thực tế, mọi chuyện tiến triển đến bước này, tôi sớm đã chẳng còn đường lùi nữa
rồi.

Xem ra chỉ có thể xuất âm chiêu thôi! Đối với Bạch
Lâm tôi có thể bó tay, nhưng đối phó với Bạch Lộ thì, xời, với IQ của em và sự
tin tưởng em dành cho tôi, tôi nói gì mà em chẳng tin! Nếu lừa Bạch Lộ bằng một
lời nói dối tuyệt đẹp thì có thể cắt đứt được dãy phản ứng liên hoàn kia, khiến
nó dừng lại ở bước hai. (Chính là bước ba người sống chung ấy, tới lúc đó chưa
biết chừng tôi còn được sống những tháng ngày như thần tiên cũng nên.)

Nghĩ đến đây, tôi ấn tìm số điện thoại của Bạch Lộ,
lặng nghĩ vài giây, rồi gọi cho em.

“Tút... tút...” tiếng điện thoại tút dài vang lên,
tim tôi nhảy thình thịch: tôi thật sự phải lừa Bạch Lộ sao? (Sặc! Mày còn vờ
vịt gì nữa? Mày đã bắt đầu lừa gạt Bạch Lộ từ lâu rồi!)

“A lô!” Sau thời gian chờ đợi đằng đẵng, tiếng
Bạch Lộ từ đầu bên kia vang lên: “Lư lừa, điện thoại của anh sửa được
rồi à! Hì hì, em thông báo cho anh tin này, bọn em sắp được nghỉ rồi...”
Em nói liên hồi, dường như rất phấn khích vì nhận được điện thoại của tôi.

“Tiểu Lộ!” Tôi im lặng nghe em nói xong mới
lên tiếng.“Anh vừa thay điện thoại.”

“Ồ” Bạch Lộ cười nói: “Đây có phải cuộc gọi
đầu tiên sau khi anh có điện thoại mới không?” Tôi ừ một
tiếng, ít nhất về chuyện này tôi không lừa Bạch Lộ.

“Hì hì!” Đầu dây bên kia, Bạch Lộ nói: “Em biết ngay
mà!” Giọng em rất vui, cũng rất chắc chắn. Tôi gần như có thể tưởng tượng trong
đầu hình ảnh em cười vui vẻ lúc này. Em giản đơn như tờ giấy trắng vậy đấy. Lẽ
nào tôi thực sự muốn tiếp tục lừa gạt một người con gái trong sáng và yêu tôi
nhường này? Tôi do dự: nhưng nếu không làm vậy sẽ chỉ khiến tổn thương em phải
chịu lớn thêm! Trước khi khởi động con Trojan kia, vốn dĩ tôi vẫn còn có thể
thoát thân, nhưng giờ mọi chuyện đã quá muộn màng. Bây giờ ngoài việc lừa gạt
em đến cùng, tôi không còn cách nào khác.

Tôi chợt nhận ra mình thực sự là một tên hacker vô
cùng xoàng xĩnh, con Trojan tôi tạo ra cuối cùng lại cuốn luôn cả tôi theo rồi.

58.

“Tiểu Lộ!” Xác định tư tưởng xong, tôi bắt đầu hành
động: “Có chuyện này anh muốn nói với em, nhưng em nghe rồi đừng cuống nhé!”

“Chuyện gì thế?”

“Chuyện liên quan tới chị gái em...”
Tôi còn chưa dứt lời, Bạch Lộ đã kêu lên: “Chị em? Chị làm sao? Chị làm sao
cơ?”

“Em đừng cuống! Chị ấy cũng không sao...” tôi nói,
“chỉ có điều mấy hôm nay anh cứ thấy chị ấy có gì là lạ, hình như đang rất buồn
phiền!”

“Là lạ? Rất buồn phiền?” Bạch Lộ trầm ngâm, như đang
nghĩ vì chuyện gì mà chị Bạch Lâm lại như thế, một lúc sau, em nói. “Lẽ nào vì
chuyện với anh Hình... Ừm, chắc chắn là thế rồi! Lần trước em chẳng kể với anh
rồi còn gì, hai người họ có lẽ đã chia tay rồi!”

“Anh cũng nghĩ thế, phụ nữ mà, đến tám phần mười là
vì thất tình!” Tôi nói, ngừng lại một thoáng rồi vờ như nhớ ra điều gì: “Đúng
rồi! Em đã kể với chị em chuyện bọn mình chưa?”

“Vẫn chưa!” Bạch Lộ nói. “Em chưa nghĩ ra nên nói
với chị như thế nào.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng là trời phù hộ! Nếu như
lúc này Bạch Lộ báo cáo chuyện hai chúng tôi với Bạch Lâm rồi thì tôi có giở
trò ma quỷ gì cũng vô ích.

“Tiểu Lộ!” Tâm trạng tôi vô cùng phấn khởi,
giọng nói cũng nhẹ nhõm lạ thường: “Anh thấy tốt nhất em đừng kể chuyện
bọn mình với chị em vội.”

“Vì sao?” Bạch Lộ nghi ngờ hỏi.

“Em nghĩ mà xem, chị ấy đang thất tình, lại còn
là vì chia tay một người đã đợi chị ấy bao lâu như thế, hẳn
sẽ rất rất buồn. Nếu như bây giờ em nói chuyện này với chị ấy, rất có thể
chị ấy sẽ bị kích động. Còn nữa...” Tôi thoáng suy tính, rồi tiếp tục rung cây
dọa khỉ: “Còn nữa, trong kỳ nghỉ em về nhà, tốt nhất cũng không nên có
thái độ quá thân mật
với anh trước mặt chị ấy, không khéo chỉ khiến chị ấy tức cảnh sinh
tình...” Tôi vừa nói vừa lo Bach Lộ nảy sinh nghi ngờ.

Đầu dây bên kia, Bạch Lộ im lặng nghe, không xem vào
câu nào, thái độ của em ít nhiều khiến tôi hơi chột dạ. Tôi bèn nói: “Đợi em về
rồi bọn mình có thể nghĩ cách, xem có thể giúp chị em và anh Hình bắt đầu lại
được không.”

Tôi chốt lại câu này là vì muốn bắn một mũi tên
trúng hai đích.

Cái đích thứ nhất, là để xóa tan mọi nghi ngờ của
Bạch Lộ. Tuy em rất tin tưởng tôi, nhưng nhỡ đâu vì những lời tôi vừa nói mà em
đâm ra nghi ngờ giữa tôi và Bạch Lâm có chuyện gì thì thật khó giải quyết. Tôi
nói muốn cùng em nghĩ cách giúp Bạch Lâm và tay Hình quay lại với nhau, là muốn
khiến em nghĩ tôi không hề có ý gì với Bạch Lâm. Thực ra đây chỉ là tôi đề
phòng thôi, Bạch Lộ chắc không thông minh đến độ đoán ra tôi có dã tâm với chị
em đâu. Nhưng trong lòng đã chẳng đứng đắn, tôi nhất định phải nghĩ cách khiến
Bạch Lộ không thể nảy sinh dù là một chút suy nghĩ ấy.

Cái đích thứ hai, là để Bạch Lộ thêm tự giác phối
hợp với tôi. Nghe qua thái độ Bạch Lộ mấy lần nhắc đến tay Hình, có lẽ em
vẫn rất thiện cảm với anh ta. Em chắc rất hi vọng Bạch Lâm và tay Hình có thể
tiếp tục bên nhau, đã như thế tôi nói vậy sẽ càng khiến em thêm tích cực
làm theo ý tôi.

Đến khi Bạch Lộ quay về, nhỡ em thật sự muốn cùng
tôi tác hợp cho Bạch Lâm và tay Hình thì tôi rất có thể trộm gà không được còn
mất nắm thóc. Nhưng, trực giác mách bảo tôi rằng mâu thuẫn giữa Bạch Lâm và tay
Hình này chắc chắn không thể hóa giải được nữa rồi. Hơn nữa, dù Bạch Lâm và tay
Hình làm lại từ đầu thì vẫn còn hơn chán việc để nàng biết được tôi dan díu với
Bạch Lộ. Vì nếu nàng quay lại với tay Hình, tôi vẫn có thể bày âm mưu phá hoại.
Còn nếu để Bạch Lâm biết được chuyện tôi và Bạch Lộ, tôi chắc chắn sẽ bị đẩy
thẳng vào lãnh cung. Đây gọi là hai cái hại chọn cái ít hại hơn, tôi làm
vậy coi như là cách tốt nhất lúc này rồi.

Quả nhiên, tôi vừa nói muốn cùng Bạch Lộ giúp anh
Hình và Bạch Lâm gương vỡ lại lành, Bạch Lộ lập tức trở nên hào hứng. Em nói:
“Thực ra con người anh Hình rất tốt, anh ấy đã đợi chị em bao năm nay, nếu hai
người chia tay thế này thì thật quá đáng tiếc.”

“Đúng thế!” Tôi tóm lấy cơ hội bồi thêm: “Thế nên
chúng ta mới phải diễn cho hay, tranh thủ giúp hai
người họ quay lại với nhau.”

“Anh đúng là mưu mô!” Đầu dây bên kia, Bạch
Lộ bật cười. “Tới lúc đó anh nhất định phải nghĩ cách kéo hai
anh chị ấy lại với nhau đấy!”

“Được, được!” Ngoài miệng đồng ý, trong lòng tôi lại
nghĩ: Nhất định mình phải nghĩ cách! Phải nghĩ cách khiến hai người
đó cắt đứt triệt để luôn...

Tiếp đó tôi và Bạch Lộ nói chuyện thêm một lúc,
cuối cùng tôi hỏi em: “Bao giờ em được nghỉ?”

“Thứ Tư tuần sau!” Bạch Lộ nói.

Á, sớm vậy sao! Nhưng nói gì đi nữa thì bên Bạch Lộ
coi như cũng tạm ổn rồi.

Sau cuộc điện thoại với Bạch Lộ, tôi thấy vô cùng
nhẹ nhõm, bắt đầu nghịch chiếc điện thoại mới. Kết nối điện thoại với máy tính,
chuyển ba bài hát trước đây đã thu sang, đặt riêng làm nhạc chuông cho Bạch
lâm, Bạch Lộ và Tưởng Nam. Của Tưởng Nam là bài “Yesterday”, của Bạch Lộ là
“Lam liên hoa”, còn bài của Bạch Lâm là “Nàng trong giấc mơ”. Ha ha, thế này
chỉ cần nghe chuông là biết ai đang gọi cho tôi, có thể chuẩn bị tinh thần sẵn
sàng ứng phó.

Cài xong nhạc chuông, tâm tư lại quay lại với Bạch
Lộ sắp trở về. Giở lịch trong điện thoại ra xem, thứ Tư tuần sau là ngày 12,
hôm đó có thể gọi là D-day của tôi rồi. Từ hôm đó trở đi, tôi sẽ như nước Đức
sau chiến dịch Normandy bị kẹt giữa hai chiến tuyến. Nhưng mong là tôi có thể
may mắn hơn nước đế quốc thứ ba ấy...

Đang mải nghĩ ngợi, điện thoại bỗng đổ chuông, là
bài “Yesterday” vừa lưu vào điện thoại. Lúc này tôi mới nhớ ra mình còn có
một Tưởng Nam, trời, hóa ra tình thế của tôi bi đát hơn cả nước Đức
năm 1944, khi đó Đức chỉ bị kẹp giữa hai gọng kìm, còn tôi giờ ba
phía đều là địch. Liệu tôi có thể xoay chuyển thế cục không?

59.

Tưởng
Nam gọi cho tôi cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là
muốn để tôi thử máy xem thế nào. Nói chuyện với Tưởng Nam xong tôi bước ra khỏi
phòng ngủ, ra ngoài rồi mới nhận ra Bạch Lâm không có nhà.

Nhìn đồng hồ ngoài phòng khách, đã hơn sáu giờ rồi,
mà tan làm Bạch Lâm còn về sớm hơn tôi, sao vẫn chưa về tới nhà? Tìm quanh nhà,
quả nhiên không thấy Bạch Lâm, tôi sực nhớ, vội rút điện thoại ra xem ngày
tháng, sặc, hôm nay là thứ Năm! Chẳng lẽ Bạch Lâm lại đi hẹn hò với tay
Hình rồi?

Nghĩ đến đây tim tôi buốt lạnh, thực ra bao ngày
nay, tôi nghĩ Bạch Lâm và tay Hình đã chấm hết rồi, đều là qua thông tin từ
Bạch Lộ, mà Bạch Lộ cũng chỉ đoán mò thôi. Lẽ nào đều là Bạch Lộ hiểu nhầm,
thực ra chẳng có chuyện gì xảy ra giữa Bạch Lâm và tay Hình cả?

Lòng tôi rối bời, chợt có cảm giác không biết nên
thế nào mới phải. Căn nhà chìm trong tĩnh lặng, chỉ có chiếc đồng hồ trong
phòng khách vẫn cứ chạy đều, phát ra những tiếng tích tắc nho nhỏ.

Tôi ngồi trên chiếc sofa giữa phòng khách, chẳng còn
tâm trí làm việc gì, thời gian trôi đi trong những tiếng tích tắc, tám giờ,
chín giờ, mười giờ, mười một giờ... Đến tận mười một rưỡi, Bạch Lâm vẫn chưa
về. Tim tôi như thắt lại, đứng lên chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống đường. Đợi
chừng hơn mười phút nữa, bỗng thấy một chiếc xe hơi đi vào trong khu nhà. Chẳng
lẽ là xe của tay Hình? Không đúng, dưới ánh đèn đường, có thể thấy rõ đấy không
phải con Santana 2000 đó, lẽ nào không phải hai người họ? Đúng lúc ấy, chiếc xe
đỗ lại trước khu nhà chúng tôi ở. Ngay sau đó cửa xe bật mở, từ bên trong một
người đàn ông bước ra, nhìn từ xa trông dáng người không giống tay Hình.

Xem ra không phải anh ta và Bạch Lâm rồi! Tôi vừa
nhủ thầm câu này, mắt đã thấy người đàn ông kia bước vòng sang bên, đưa tay mở
cửa xe đối diện, sau đó, một cô gái bước ra khỏi xe. Dù cho cách rất xa, dù cho
trời tối đen, nhưng tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay cô gái đó chính là Bạch Lâm
của tôi! Đến khi nhìn rõ cô gái đó chính là Bạch Lâm, đầu tôi mới lóe lên, mẹ
kiếp, tên khốn nạn xuống xe trước chẳng phải là Cao Trào ư?

Tôi không thể ngờ Bạch Lâm lại ở bên một lão khốn
như Cao Trào, sặc, giờ tôi lại mong thà rằng nàng đi cùng tay Hình còn hơn. Ít
nhất tay Hình cũng là người có tình có nghĩa, còn Cao Trào thì tuyệt đối là một
tên khốn.

Tuy tôi mới vào công ty chưa đến nửa năm, cũng chỉ
mới gặp Cao Trào một lần, nhưng hằng ngày vẫn thường nghe đám phụ nữ trong văn
phòng bàn tán về lão ta. Qua giọng điệu của mấy chị gái, tôi đã biết lão Cao
Trào này chính là một phần tử hủ bại điển hình, một mầm mống hạ lưu trăm phần
trăm. Nghe nói trong công ty tôi, lão ta có không dưới mười tình nhân, bên
ngoài thì nhiều không đếm xuể.

Tôi thực không hiểu sao Bạch Lâm có thể ở bên một
tên rác rưởi suốt ngày chỉ biết chơi gái như vậy? Bỗng nhiên, tôi nhớ lại trước
kia Trần Hữu Dung từng mập mờ ám chỉ giữa Bạch Lâm và Cao Trào có gì đó mờ ám.

Hai người họ xuống xe xong không vẫy tay tạm biệt,
mà còn đứng dưới tầng nói chuyện. Tôi đứng bên cửa sổ ngó xuống trông chừng,
chỉ sợ hai người họ làm chuyện gì bừa bãi. Nếu quả như vậy thì tôi đến kiếm
miếng đậu phụ đập đầu chết cho rồi...

May sao họ chỉ nói chuyện chứ không có hành động nào
vượt ngoài khuôn khổ. Nhưng lòng tôi vẫn buồn lạ thường, tôi cứ nghĩ Bạch Lâm
không giống Tưởng Nam, nàng không thể nào đếm xỉa đến một lão khốn như Cao
Trào, nhưng tôi đã nhầm, hóa ra Bạch Lâm quả thực lén lút mờ ám với lão.

Bọn họ đứng dưới tầng nói chuyện chừng hơn mười
phút, rồi Cao Trào chia tay Bạch Lâm đi về phía xe, vừa đi vừa ngoái đầu lại.
Bạch Lâm thì vẫy tay tạm biệt. Trông bọn họ lưu luyến không rời, trái tim tôi
lạnh ngắt. Tôi chợt nhận ra Cao Trào mới là lựa chọn thứ hai của Bạch Lâm! Tôi
cùng lắm chỉ được coi như lựa chọn thứ ba thôi! Tôi cứ nghĩ đá được tay Hình
khỏi trận chiến rồi mình sẽ được cùng Bạch Lâm như hình với bóng, nào ngờ trai
cò tranh nhau ngư ông được lợi, tôi hãm hại tay Hình, rồi để lão khốn Cao Trào
hưởng cả. Sớm biết thế này thà cứ để Bạch Lâm với tay Hình cho xong, anh ta
tuyệt đối tử tế hơn Cao Trào!

Nghĩ đến đây, lời Bạch Lộ lại vang lên bên tai tôi:
“Tới lúc đó anh nhất định phải nghĩ cách kéo hai anh chị ấy lại với nhau đấy!”

Bạch Lâm đứng mãi dưới tầng, đến tận khi xe Cao Trào
đi nàng mới quay người đi lên. Tôi rời cửa sổ, quay về ngồi trên ghế sofa.
Chiếc đồng hồ vẫn tích tắc nhích dần từng giây, chẳng hề biết đến tâm trạng tôi
lúc này.

Ngồi được hai ba phút thì nghe có tiếng mở cửa. Tôi
quay đầu lại, Bạch Lâm xuất hiện trước mắt. Lần này nhìn Bạch Lâm, tôi có cảm
giác nàng đã có đôi chút khác trước, nhưng khác ở đâu thì tôi không nói rõ
được. Khuôn mặt nàng dường như đang cất giấu điều gì đó, tôi không sao nhìn
thấu.

Bạch Lâm cũng thấy tôi. “Tiểu Triệu!” nàng gọi. “Cậu
vẫn chưa ngủ à!” Vẫn là giọng nói đều đều bình thản ấy. Lời nàng đâm thẳng vào
tim tôi. Tôi chợt nhận ra bình thản đó chính là thái độ có sức sát thương mạnh
nhất, đặc biệt là khi người ta yêu bình thản với ta. Trong khoảnh khắc này,
những chuyện giữa tôi và Bạch Lâm trước đây lần lượt lướt qua đầu tôi, từng
cảnh một, thật đau đớn. Thực ra ngay từ khi bắt đầu, Bạch Lâm đã không có ý gì
với tôi. Nàng có lẽ chỉ có chút thiện cảm, nhiều nhất là hơi thinh thích, thứ tình
cảm ấy hoàn toàn không thể sánh được với tình yêu trăn trở tôi dành cho nàng.
Trong lòng nàng, vốn chẳng hề nghĩ sẽ phát sinh gì cùng tôi! Vì vậy tay Hình
vừa ra đi, nàng đã lập tức quay sang Cao Trào. Bởi với phụ nữ ở tuổi nàng, thực
tế mới là quan trọng nhất. Cao Trào tuy là rác rưởi, nhưng cũng là thứ rác rưởi
có tiền có quyền có thế có địa vị! Chắc hẳn trong lòng Bạch Lâm, lão ta hơn
chán cái thằng tôi vắt mũi chưa sạch!

Càng nghĩ tôi càng thấy sự thật chính là như vậy.
Bạch Lâm thấy tôi nhìn nàng không nói gì, bèn bước vào nhà, rồi đi thẳng về
phòng. Đúng lúc nàng sắp đi qua tôi, tôi đột ngột đứng dậy, Bạch Lâm sững
người, dừng khựng lại. Tôi không buồn nhìn nàng, đi sượt qua trước mặt nàng, về
phòng ngủ. Bước được mấy bước, tôi thở dài. Thở dài vì Bạch Lâm, thở dài vì
tôi.

Bach Lâm đứng phía sau nghe thấy không biết sẽ phản
ứng thế nào? Tôi không muốn đoán, vì nếu đoán ra đi chăng nữa, thì cũng có ích
gì đâu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3