Cứ như vậy mà yêu em - Chương 04 - 05 - 06
Chương 4. HỢP ĐỒNG BỒI THƯỜNG
Đáng
ra cô phải mừng vì dù sao bản thân cũng là ân nhân của chị gái chủ tịch, một lợi
thế rõ ràng cho cơ hội Khiết Khiết ở lại công ty. Thế nhưng ánh mắt của anh ta
không có vẻ gì là nhận ra cô ( hoặc không thèm nhận ra), nên cũng chẳng có hy vọng
gì nhiều. Anh ta có họ hàng với mấy giám
ngục thì phải, nếu không sao lại có thể tỏa ra nhiều hơi lạnh như vậy! Khiết
Khiết tự nhủ. Dù đang trong cảm giác rối bời, cô cũng không thể phủ nhận người
trước mặt đẹp quá mức cho phép, chỉ tiếc cô chẳng có sự đam mê sắc đẹp bao giờ.
Anh ta
lên tiếng, mắt không rời khỏi cô:
“Cô là
người chịu trách nhiệm cho việc hợp đồng với công ty ICM bị hủy bỏ?”
“Vâng…
là tôi.” Cô trả lời, cầu mong cho anh ta nhìn đi chỗ khác.
Vị chủ
tịch lạnh lùng hỏi tiếp:
“Cô có
biết bản thân làm tổn thất bao nhiêu tiền của công ty không? Cô nghĩ mình sẽ bồi
hoàn như thế nào?”
“Tôi
không biết chính xác con số, nhưng tôi sẽ làm tất cả trong khả năng để bồi thường
tổn thất cho công ty!” Khiết Khiết trả lời, cô bắt đầu tức giận. Tôi làm thế vì phải cứu chị anh, còn anh thì
đang muốn tôi bồi thường sao? Cô muốn hét lên, nhưng chiếc ghế dưới tầng bốn
đã ngăn cô làm vậy.
“Vậy
khả năng cô là như thế nào?” Anh ta hỏi như đang vui chuyện.
Khiết
Khiết chỉ mong có thể đấm vào mặt tên đó. Đáng lẽ ra đồng nghiệp của cô nên
dành bớt thời gian ca ngợi ông chủ thiên tài để mà cảnh báo cho cô về việc anh
ta trơ tráo như thế nào.
“Còn
tùy theo chủ tịch muốn bồi hoàn ra sao?”
Khiết
Khiết đang thách thức, quyết nhìn thẳng vào mắt kẻ đối diện và cũng không nhắc
lại chuyện mình đã giúp đỡ gia đình anh ta như thế nào, vì làm thế trông cô như
đang hạ thấp bản thân. Dù sao thì cô bị đuổi việc là cùng. Anh ta đâu thể thưa
cô ra tòa (cô mong là vậy).
Sau một
hồi ngắm nghía như thể cô là thú kiểng trong nhà. Anh ta lên tiếng:
“Rất
đơn giản. Mỗi năm tôi đều mua rất nhiều sách, nhưng tôi quá bận không có thời
gian để đọc. Vậy nên hàng ngày cô hãy lên đây đọc một quyển sách. Ghi ra giấy
phần tóm tắt rồi nộp cho tôi. Tiền công sẽ trừ vào khoản chi phí cô đã làm thất
thoát.”
“Chủ tịch
chắc là không nhầm chứ? Nhưng… nhưng tôi còn phải làm việc nữa. Với lại đâu nhất
thiết là phải lên đây đọc đâu? Đọc ở chỗ khác cũng được mà!”
Cô
nghĩ anh ta điên mất rồi. Có ai lại nhận bồi thường kiểu này.
“Tôi sẽ
không cho bất kỳ người nào đụng vào sách của tôi. Nên không bao giờ có chuyện
cô được mang chúng ra ngoài. Đồng ý hay không là tùy cô!” Anh ta nói mà mặt
không hề biến sắc.
Tất cả
các bó mạch của cô đang vận chuyển máu tối đa lên não, vì cô đang phải suy nghĩ
thật nhanh. Lên đây mỗi ngày đồng nghĩa với việc hàng ngày đều phải tăng ca và
đều phải nhìn thấy tên này. Cho dù anh ta đúng là mỹ nam như lời đồn thì cô vẫn
thấy rõ đây là ác mộng. Vậy nên cô nghĩ xem cơn ác mộng nào tồi tệ hơn. Anh ta
hay bị sa thải. Cuối cùng cô cũng quyết định.
“Đồng
ý. Nhưng tôi muốn biết rõ con số!”
Và anh
ta mỉm cười.
~oOo~
Suốt
đêm Khiết Khiết đã nghĩ về việc mình bị đưa vô tròng như thế nào. Cô vốn không
mong đền đáp gì về chuyện đã cứu thai phụ kia, nhưng cô cũng không thể không
nghĩ rằng đáng ra mình nên được bỏ lỗi chuyện cái hợp đồng, vậy mà giờ thì cô
phải làm thêm việc để trả nợ. Mặc dù đọc sách là một trong những sở thích của
cô, nhưng bị ép đọc sách lại là chuyện khác.
“Anh
ta biết rõ nhưng anh ta phớt lờ. Hoặc là anh ta ghét chị gái hoặc là anh ta
ghét mình! Mà rõ ràng là cả hai đều không thuyết phục.” Khiết Khiết nói với
chính mình trong gương.
“Mà có
lẽ anh ta bị điên thật, rồi mọi người thì hiểu lầm anh ta là thiên tài. Do đó
anh ta mới nghĩ ra cái phương thức bồi thường lạ đời như thế.” Cô cảm thấy đây
là lý do thuyết phục nhất và hài lòng nhất nữa. Tâm trạng cải thiện được một
chút.
Vừa bước
vào công ty Khiết Khiết đã bắt gặp nụ cười của Tiểu Phi. Hôm qua, khi về từ tầng
mười hai sau khi thỏa thuận sẽ bắt đầu công việc đọc sách vào hôm nay, cô đã
báo tin cho cả tổ là mọi chuyện đều ổn. Tiểu Phi chí chóe hết buổi về nguyên
nhân nào họ không bị trách phạt vì Khiết Khiết không dám kể câu chuyện ngu ngốc
của mình ra. Cô chỉ lâu lâu phát ra những từ như “ừ”, “đúng”, “phải” và “không
biết” để tỏ ra quan tâm đến những giả thuyết của Tiểu Phi. Nhưng không phải ai
cũng vui mừng như cô ấy, ít nhất thì Hà Bích không có vẻ gì là hài lòng. Cho
nên hôm nay Khiết Khiết quyết định mời Tiểu Phi ăn trưa.
Ngồi
vào ghế được khoảng nửa tiếng thì điện thoại của cô reo, ai đó đang gọi đến. Số
máy lạ. Khiết Khiết do dự một lát rồi trả lời. Người kia nói ngay:
“Chào
cô Lục Tâm Khiết, tôi là Giai Linh, thư ký của chủ tịch. Tôi gọi để báo cô biết
là chủ tịch muốn cô lên văn phòng ngay bây giờ.”
Khiết
Khiết từ tốn đáp lại:
“Tôi
biết rồi. Cảm ơn cô!”
“Không
có gì.” Cô thư ký cúp máy.
Anh ta hành động nhanh thật. Khiết Khiết bắt đầu di chuyển sau
khi nói dối với Tiểu Phi rằng phòng tài chính muốn cô sang đó.
Đi qua
phòng thư ký để đến văn phòng chủ tịch. Cô được hai cô thư ký gật đầu chào. Khiết
Khiết đáp lại nhanh chóng, cô không chắc ai là Giai Linh. Nhưng rõ ràng là làm
thư kí cho người giàu có không chỉ tài giỏi mà còn phải xinh đẹp. Căn cứ vào
ngoại hình của họ thì biết. Bước lên hết mấy bước cô mới để ý là phía trước
phòng thư ký hay phòng chủ tịch đều có mấy bậc thang. Nghe nói tòa nhà này do
tên lập dị kia đưa ra đồ án. Như vậy thì chắc hắn không bình thường thật. Tòa
nhà này có mười hai tầng mà văn phòng anh ta đã ở tầng mười hai, vậy chưa đủ
cao hay sao mà còn thêm bậc thang.
Đẩy
cánh cửa to đùng bước vào, Khiết Khiết thấy ngay anh ta vẫn ngồi phía bàn làm
việc, đang xem cái gì đó trên laptop. Dám
là mấy thứ về ý thức phản xạ hội lắm! cô khoái trá nghĩ thầm.
“Sách ở
đó!”
Anh ta
lên tiếng, hất đầu về phía bộ ghế sofa màu kem sữa, nhưng vẫn không ngẩng lên.
Khiết
Khiết không biết thứ nào làm mình khó chịu hơn. Việc anh ta không thèm nhìn cô
hay là nhìn với ánh mắt như hút hết không khí. Cô quay sang theo phía anh ta chỉ,
trên bàn là một quyển sách, chính xác là một quyển sách dày cộm.
Không
đến nỗi há hốc mồm, nhưng thật sự cô bị bất ngờ cộng thêm vài gam bực tức. Cuối
cùng thì cô cũng ngồi xuống xem xét quyển sách “Pride and Prejudice”. 598 trang và một ngày.
Khiết
Khiết ngồi ở đó nghĩ xem mình phải tăng ca đến mấy giờ, may mắn là hôm nay
không có nhiều việc lắm, nếu đọc nhanh chừng nửa đêm thì cô có thể về nhà được.
Đúng là cay đắng. Nhưng thật ra từ tối qua cô đã có kế hoạch riêng. Dù sao anh
ta vẫn chưa đọc chúng, với lại đâu nhất thiết phải đọc hết từng trang mới tìm
ra cốt truyện. Vậy nên cô chỉ cần đọc lướt qua thôi. Và Khiết Khiết bắt đầu.
Thời
gian cứ như vậy mà trôi qua, quyển sách rất hay dù trong tâm trạng khó chịu của
cô hiện giờ. Khi đọc khoảng hơn một nửa thì cô nhận ra đã đến giờ ăn trưa. Cô
đưa mắt nhìn vị chủ tịch đáng ghét kia, anh ta vẫn ngồi với cùng một tư thế khi
cô mới bước vào. Cô tự hỏi liệu có phải anh ta bị hóa đá rồi không. Nhưng cô
cũng không dám hy vọng nhiều.
Chần
chừ hết một lúc Khiết Khiết quyết định mở lời với giọng nhỏ nhẹ nhất mà cô moi
ra được.
“Chủ tịch!
Tới giờ nghỉ trưa rồi, tôi có thể đến chiều mới tiếp tục không?”
Anh ta
nhìn lướt qua đồng hồ trên tay rồi hỏi cô.
“Cô
đói sao?”
Khiết
Khiết khẽ gật đầu, có chút dè chừng.
“Vậy
cô đọc sách đến đâu rồi?”
“Hơn một
nửa!” Cô lo lắng trả lời. Chẳng lẽ anh ta
muốn mình đọc hết mới được đi ăn cơm sao?
“Được
thôi. Một giờ!” Chủ tịch nói vắn tắt.
Trái
tim cô nhảy cẫng lên.
Chương 5. NAM THẦN
Khiết
Khiết đã hẹn gặp Tiểu Phi ở nhà ăn của công ty. Cô thấy nhẹ nhõm biết bao khi
thoát khỏi văn phòng kia. Thang máy đến tầng bảy, có một người bước vào, nhìn
thấy cô anh ta liền nói:
“Xin chào! Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
“Chào
anh!” Khiết Khiết khẽ gật đầu, đầu óc đang tưởng tượng đến cảnh nhấn nước chủ tịch,
rồi cô sực nhớ là mình không biết bơi.
Người
kia bật cười:
“Cô vẫn
không nhận ra tôi sao? Vậy mà tôi vẫn nghĩ mình cũng khá hấp dẫn.”
Sau một
phút bối rối thì Khiết Khiết cũng nhớ người đó là ai. Cô nhún vai ngượng ngùng.
“Hả?
À… ra là anh! Chỉ vì tôi không chú ý thôi!”
Trịnh
Thiếu Kỳ vui vẻ gật đầu nói:
“Ừm…
cô đang đi đâu vậy?”
“Nhà
ăn… còn anh?”
“Tôi
cũng vậy… à… nếu cô không có hẹn tôi có thể mời cô một bữa cơm không? Tôi vẫn
chưa có dịp cảm ơn cô.”
Sự ngạc
nhiên vì lời đề nghị đột ngột chuyển nhanh thành lúng túng. Khiết Khiết ngần ngại
nói:
“Thật
xin lỗi… nhưng tôi có hẹn rồi!”
Anh ta
hơi bị dội ngược nhưng cũng mỉm cười đáp lại:
“Không
sao! Vậy để khi khác vậy. Thật ra thì anh chị tôi cũng muốn gặp cô, lúc cô biến
mất trong bệnh viện chúng tôi đã rất lo lắng.”
Cô trả
lời:
“Vì
tôi có việc gấp nên cần đi ngay. Mà mọi người không nhất thiết cảm thấy cần đền
đáp gì cho tôi đâu. Chuyện giúp người khác là lẽ tự nhiên mà.”
“Nhưng
cô đã cứu hai thành viên gia đình chúng tôi, mà thật ra là ba. Vậy nên nếu
chúng tôi không làm gì để đền đáp thì thật không phải! Nếu cô bận thì để lần
sau nhé.”
Đó rõ
ràng không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định nên Khiết Khiết khẽ gật đầu cho
qua. Cô không nghĩ ra thời gian của mình còn khe hở nào trong vòng ba tháng tới
để mà sắp xếp một cuộc hẹn. Anh nợ tôi
nhiều đấy! Cô nghĩ đến vị chủ tịch ‘đáng kính’.
~oOo~
Nhà ăn
công ty được bố trí rất khoa học và đẹp mắt. Thậm chí nó còn có một sân khấu có
thể xếp gọn cho những buổi liên hoan của nhân viên. Thế nên Khiết Khiết luôn thấy
vui vẻ ở đây, một phần vì chính nó, phần khác vì cô yêu việc ăn uống.
“Cậu
biến đi đâu cả buổi sáng vậy? Trên phòng tài chính cần cậu làm việc gì quan trọng
à? Chẳng phải chúng ta chỉ lên đó khi cần dự toán kinh phí cho một sự kiện thôi
sao. Mà giờ thì mình đang rỗi việc.” Tiểu Phi vừa hỏi vừa đưa một muỗng cơm to
vào miệng.
“Họ chỉ
muốn biết về mấy khoản chi phí cho kế hoạch marketing lần trước thôi. Cũng hơi
phức tạp nên mới lâu vậy.” Khiết Khiết bối rối trả lời. Danh sách những điều cô
che giấu Tiểu Phi đang ngày càng tăng. Nhớ đến việc cô ấy đã cố gắng an ủi mình
như thế nào. Khiết Khiết cảm thấy thật có lỗi.
“Ra vậy!
Mà cậu làm xong chưa?”
“Vẫn
chưa. Nên chiều nay mình phải tiếp tục!” Khiết Khiết nói mà đau khổ nghĩ đến
ngày mai mình phải nói dối thế nào.
Tiểu
Phi gật gù nói tiếp:
“Mà
không phải chỉ có mình để ý tới việc cậu không có ở văn phòng đâu. Hà Bích cũng
thấy lạ nên cô ta đã hỏi mình. Nhưng yên tâm, mình chẳng thèm trả lời. Nghĩ xem
cô ta đã đối xử với cậu thế nào hôm trước. Cô ta chỉ mong cậu bị đuổi thôi Khiết
Khiết à. Như vậy thì cô ta mới có thể thế chân cậu được.”
“Cảm
ơn cậu!”
Có lẽ
ngoài cha mẹ và Linh Lan ra thì Tiểu Phi là người quan tâm Khiết Khiết nhất, mà
việc đó càng khiến cô cảm thấy tội tăng một bậc.
“Nhìn
kìa, đó là giám đốc kế hoạch đúng không? Anh ấy thật sự quá hấp dẫn! Nếu mình
có thể làm người yêu của anh ấy một ngày thì có chết mình cũng chịu!” Tiểu Phi
vừa nói vừa nhìn về phía sau Khiết Khiết với vẻ tràn trề hy vọng.
“Ai
cơ?”
Khiết
Khiết vừa hỏi vừa quay ra sau. Bên tai nghe rõ giọng mơ màng của Tiểu Phi.
“Người
mặc áo sơ mi trắng đó! Chỉ với quần áo đơn giản mà anh ấy đã toát lên vẻ nam thần
rồi.”
Cuối
cùng Khiết Khiết cũng nhận ra người Tiểu Phi đang nói đến. Đó là người đã cùng cô
đi thang máy xuống đây. Đầu óc bắt đầu ghép nối các sự kiện mà cô còn nhớ được.
Mọi người gọi anh ta là giám đốc Trịnh và
anh ta nói mình làm ở phòng kế hoạch. Giám đốc phòng liên lạc khách hàng cũng
tên Kỳ nên ở đây ai cũng gọi hai người đó bằng họ. Khiết Khiết biết bản
thân không phải dạng thông minh xuất chúng, nhưng sao cô có thể ngốc đến nỗi
không nhận ra anh ta là ai chứ.
Trịnh
Thiếu Kỳ bắt gặp ánh mắt của cả hai rồi gật đầu mỉm cười. Khiết Khiết cũng gật
đầu đáp lại. Lập tức quay người, cô chỉ mong Tiểu Phi không để ý vì không muốn bị tra hỏi. Tiểu Phi rất tốt nhưng
lại không phải là người biết giữ bí mật. Vị giám đốc kế hoạch kia vốn là nam thần
với mấy nhân viên nữ, trong khi Khiết Khiết thì yêu thích cuộc sống bình lặng
nên cô không hề muốn làm mục tiêu bắn tỉa cho họ chỉ vì quen biết anh ta.
Nhưng…
“Hình
như anh ấy vừa mỉm cười với chúng ta thì phải! Cậu có nghĩ anh ấy cũng để ý tới
mình không Khiết Khiết?” Tiểu Phi hỏi vẫn với vẻ hy vọng đó, còn Khiết Khiết
thì thì ậm ừ cho qua.
Cuối
cùng mình cũng biết hai chàng trai được nói đến nhiều nhất trong công ty, nhưng
điều đó chỉ khiến tâm trạng cô tồi tệ hơn.
Chương 6. NGÀY CHỦ NHẬT
Đó có lẽ là hai tuần lễ tồi tệ nhất từ trước đến
nay, vì Khiết Khiết phải thu dọn tàn cuộc cho kế hoạch bị hủy kia. Cho nên cô
vô cùng hạnh phúc khi ngày chủ nhật này đến. Kế hoạch của cô cho hôm nay hết sức
hoành tráng, là ngủ, ăn và ngủ. Cô cần hồi phục sau hai tuần cày liên tục cũng
như chuẩn bị để cày tiếp vào ngày mai.
Nhưng
thật đáng tiếc, ngay cả lúc này cô cũng chẳng được yên thân. Khiết Khiết đã
không tắt nguồn điện thoại và hối hận về việc đó ngay khi cô nhìn thấy ai đang
gọi đến lúc hơn chín giờ sáng. Mặc dù cô không lưu số, nhưng vẫn nhớ được dãy số
đáng sợ kia chỉ với một lần nhìn thấy trên tầng mười hai. ‘Giám ngục đang gọi’…
Kiềm
chế ước muốn quăng ngay điện thoại vào tường, cô bắt máy.
“Cô
chuẩn bị đi, mười lăm phút nữa tôi sẽ đến đón.” Và chủ tịch cúp máy, không hề
cho cô cơ hội phản đối nào.
Dạo
này tâm trạng Khiết Khiết hay lên xuống thất thường, nhưng chưa lần nào cô nổi
nóng nhanh như bây giờ. “Anh nghĩ tôi là gì? Nô lệ của anh sao? Mà ngay cả nô lệ
cũng cần nghỉ ngơi. Thật không thể chịu nổi!” Cô hét vào cái điện thoại tắt
ngúm.
Bỗng
cô nghĩ đến một điều khác. Mười lăm phút
nữa đến đón, vậy nghĩa là sao? Làm sao anh ta biết mình ở đâu được? Xem ra
anh ta đã dò xét bản lý lịch của cô. Khiết Khiết quyết định ghi chuyện này vào
“những điều chủ tịch nợ”. Cô tức tối nhưng vẫn phải chuẩn bị ra ngoài. Bây giờ
Vinh Thượng ít có vẻ tuyệt vời hơn rồi.
~oOo~
Thời
tiết khá mát mẻ, nên Khiết Khiết quyết định mặc một chiếc áo khoác mỏng bên
ngoài bộ váy đơn giản màu xanh mực, mang giày bata đế mềm thay vì một đôi cao
gót. Cô đâu muốn quyến rũ anh ta nên chỉ cần thoải mái là được. Khiết Khiết
luôn biết bản thân không xinh đẹp nổi bật nhưng trông cũng không đến nỗi nào,
thật ra là khá dễ thương với đôi mắt to trong veo. Cô mỉm cười với chính mình
trong gương, đeo lên cặp kính cận rồi bắt đầu đi xuống đường.
Vừa ra
khỏi cổng được một lát thì anh ta đã tới, cũng dễ nhận ra thôi vì trong khu này
không có nhiều người lái chiếc xe như thế. Một chiếc Rolls-Royce màu trắng. Anh
ta dừng lại ngay trước mặt cô. Khiết Khiết tự động mở cửa và bước lên xe, cô chẳng
mơ gì đến việc anh ta mở cửa hộ cô. Vị ông chủ này không bắt cô mở cửa xe cho
thì đã là may mắn rồi.
Chiếc
xe lăn bánh nhưng cô cũng chẳng buồn hỏi rằng họ đang đi đâu. Nếu anh ta có ý đồ
gì đen tối thì càng tốt, vậy thì cô có thể thẳng tay đánh anh ta bầm dập như đã
mong ước mấy tuần nay. Nhưng dường như sự thực luôn chống đối với tưởng tượng.
Họ dừng lại ở trước một căn nhà hoành tráng sau một hành trình im phăng phắc. Ý
nghĩ đầu tiên của Khiết Khiết rằng đây là nhà chủ tịch, mà vậy thì chắc gia
đình anh ta có thể có đến vài chục thành viên vì chỗ này trông như cung điện.
“Cô
không bước ra sao?” Giọng chủ tịch vang lên khiến tâm trí Khiết Khiết trôi lại
vào đầu.
Cô leo
nhanh xuống xe rồi đi theo anh ta vào nhà. Nếu
anh ta sống ở đây một mình thì rõ là bị gia đình ruồng bỏ, còn nếu không thì
anh ta đang đưa mình đến gặp ai? Nhưng cô vẫn không hỏi. Cô đã quyết định
càng ít nói chuyện với anh ta càng tốt.
Bốn
người, một già ba trẻ ăn mặc hết sức chỉnh chu cuối chào cung kính khi Khiết
Khiết bước qua cửa. Cô bối rối cuối chào lại, hoàn toàn không hiểu chuyện gì
đang xảy ra.
Một
người đàn ông xuất hiện với vẻ hớn hở:
“Cô
Tâm Khiết! Rất vui mừng khi gặp lại cô! Chúng tôi đã nghĩ sẽ không có cơ
này!”
Cô biết
người này, nhưng trí nhớ của cô lại một lần nữa đình công, nên cô chỉ đứng đó nặn
ra một nụ cười. Ít ra chủ tịch phải nói trước với cô hay nói ngay lúc này, vậy
mà anh ta chỉ đứng ở đó như thể đang xem một tuồng hài kịch với nhân vật chính
là cô.
Hình
như người đàn ông kia cũng nghĩ vậy nên anh ta tự giới thiệu:
“Tôi
là Trịnh Thiếu Hoàng, chồng của người cô đã cứu mấy hôm trước. Cô không nhớ gì
sao?”
Mấy
câu đó làm trí nhớ của cô được khai thông trở lại, nhưng chưa kịp trả lời thì một
người khác đã lên tiếng trước.
“Em
cho là hai anh em mình đều không gây được ấn tượng với cô ấy!” Nam thần phòng kế
hoạch bước đến. “Chào cô! Tôi mong cô nhận ra tôi.”
Khiết
Khiết khẽ gật đầu hối lỗi với cả hai:
“Tôi
nhớ mà. Xin chào!”
Tiếp
đó họ mời cô vào phòng khách, một nơi vô cùng lộng lẫy với bộ bàn ghế bằng gỗ
được trạm trổ hết sức tinh tế, tường lấy đầy những bức tranh sơn thủy và một số
ảnh gia đình, chính giữa trần nhà là một bộ đèn pha lê lấp lánh dưới ánh nắng rọi
vào từ cửa sổ. Mọi thứ bày trí ở đây đều toát lên vẻ sang trọng cổ xưa của một
danh gia vọng tộc. Khiết Khiết nghĩ nơi này thật sự không thực chút nào, giống
như đang bước vào một bộ phim truyền hình về xã hội thượng lưu vậy. Cô hoàn
toàn hối tiếc bản thân đã không mặc thứ gì đó thích hợp hơn.
Khi họ
tiến vào trong, nơi có ba người đang ngồi. Trịnh Thiếu Hoàng nói với hai người
đang ngồi trên ghế chính:
“Cha,
mẹ! Cô ấy đến rồi!”
Anh ta
quay về phía cô tiếp tục:
“Tâm
Khiết, đây là cha mẹ tôi! Còn cô ấy là Thượng Lam, vợ tôi!”
Thật
ra anh ta không cần giới thiệu thì cô cũng nhận ra được. Người phụ nữ tên Thượng
Lam đó Khiết Khiết đã gặp vào đêm kinh hoàng kia. Trông cô ấy có vẻ yếu nhưng
đã tốt hơn nhiều với lần trước. Cả ba người họ đều đứng dậy và gật đầu với cô
khi được giới thiệu. Bác trai có vẻ đĩnh đạc và nghiêm nghị còn vợ ông thì lại
toát lên sự phúc hậu.
Khiết
Khiết cúi người:
“Chào
hai bác! Cháu là Lục Tâm Khiết… chào chị!” Cô nói thêm với Thượng Lam.
Mọi
người ở đây đều có vẻ phấn khởi khi gặp cô, ngoại trừ “anh ta” (mà “anh ta” thì coi như không tính) Khiết
Khiết cảm thấy ngại ngùng với bầu không khí quá sức hồ hởi này.
“Mời
cô ngồi! Thượng Vĩ, con cũng ngồi đi!”
Và Khiết
Khiết tự động ngồi xuống chiếc ghế gần nhất một cách máy móc. Những người khác
cũng tìm được vị trí cho mình. Thật lòng, bộ ghế này còn chứa được khoảng thêm
năm người nữa.
Trà được
đưa lên ngay lập tức, Khiết Khiết gật đầu cảm ơn cô giúp việc. Tự hỏi cô đã từng
thấy những người giúp việc tại gia mặc đồng phục thế này lần nào chưa.
Bác
gái bắt đầu nói với một nụ cười thân mật và ánh mắt rưng rưng:
“Cháu
dùng trà đi... Gia đình bác thật sự vô cùng cảm ơn cháu, Tâm Khiết à! Cháu đã cứu
lấy con dâu và cháu trai bác. Có lẽ không thể nào đền đáp hết được.”
Cô bối
rối:
“Cháu
nghĩ nếu là người khác chắc cũng sẽ làm vậy thôi! Thế nên mọi người không cần
phải cảm thấy nợ cháu đâu!”
“Cháu
đúng là cô gái tốt!”
Không
biết phải trả lời thế nào nên Khiết Khiết chỉ cười nhẹ rồi uống một ít trà, ngọt
và thơm. Khi cô vừa đặt chiếc tách xuống, bây giờ tới Thượng Lam nói với vẻ cảm
động:
“Em đã
ở bên chị lúc đó, nói với chị những lời động viên sâu sắc, cho chị sự cổ vũ to
lớn… khi mà chị nghĩ mình đã không còn hy vọng gì nữa. Chị thật sự cho rằng em
là thiên thần!”
Thiên thần ư? Cô thậm chí còn không nhớ được mình
đã nói những gì nữa. Thành thực mà nói, trí nhớ của cô tệ thêm chút nữa thì cầm
bằng trí nhớ của cá vàng.
Nhận
thấy vẻ lúng túng của Khiết Khiết, Thượng Lam liền nói:
“Em
không cần phải ngại đâu... Đó là sự thật mà! À phải… em bé cũng đang ở nhà,
nhưng nó ngủ rồi. Lát nữa chị đưa em lên gặp bé nha.”
Khiết
Khiết lập tức gật đầu, thầm cảm ơn là chị ấy không kể lể rằng cô đã cứu đứa bé
như thế nào. Hơn nữa, cô vốn rất yêu trẻ con.
“Thật
ra bác sĩ có bảo là cô ấy và em bé phải ở lại theo dõi thêm. Nhưng cô ấy muốn về
nhà sớm hơn. Cô ấy luôn muốn gặp em từ lúc tỉnh lại để nói lời cảm ơn, nên bọn
anh đã tìm cách liên lạc với em sau khi em biến mất ở bệnh viện.” Anh Hoàng vừa
nói vừa đặt tay lên tay vợ rồi tiếp tục. “Bọn anh thật sự rất lo lắng khi thấy
phòng bệnh trống trơn. Bác sĩ cũng bảo em không nên ra ngoài lúc đó mà. Nhưng
cũng thật may mắn là em làm việc ở Vinh Thượng. Lúc Thiếu Kỳ nói rằng nó đã gặp
em ở công ty, bọn anh đã muốn mời em đến nhà ngay khi em có thời gian và Lam khỏe
hơn một chút!”
“Cô ấy
đã nói với em là có việc gấp và hình như là có vẻ rất bận nữa! Dù vậy Thượng Vĩ
vẫn có cách đưa được cô ấy đến đây.” Trịnh Thiếu Kỳ trả lời hộ Khiết Khiết rồi
quay sang cô: “Cậu ấy không làm khó cô chứ?”
“Không có.” Cô nói dối. Anh ta chỉ áp bức tôi thôi!
Cuối
cùng bác trai cũng lên tiếng:
“Cô Lục…
cô có thể ở lại dùng bữa trưa với chúng tôi không?”
Lần đầu
được gọi bằng họ, mất một lúc cô mới nhận ra ông đang nói chuyện với mình. Khiết
Khiết nghĩ ngay đến việc phản đối. Việc ăn uống ở một nơi như vầy chắc chắn có
rất nhiều quy tắc. Tuy vậy, cô lại không dám từ chối với một người uy nghiêm
như ông ấy. Cuối cùng cô phát ra được mấy tiếng:
“Hả?
À… dạ vâng!”
Bác
gái mỉm cười:
“Bác
đã bảo nhà bếp chuẩn bị một số món ăn, mong là cháu sẽ thích.”
“Cảm
ơn bác!” Khiết Khiết nói.
Thượng
Lam tiếp lời:
“Vậy
anh chị đưa em lên xem em bé nhé! Rồi mình cùng xuống dùng bữa trưa với mọi người?”
“Dạ… vậy
cháu xin phép!” Khiết Khiết nhỏ nhẹ nói với hai người lớn tuổi rồi bước ra. Anh
Hoàng dìu vợ mình đi cùng Khiết Khiết lên tầng trên. Trông chị ấy thật mỏng
manh.
Càng
đi Khiết Khiết càng thấy chỗ này thật sự là cung điện. Một nơi hòa trộn giữa
nét cổ kính và hiện đại. Những chiếc đèn được bố trí khắp nơi tự bật sáng khi họ
đi qua. Đúng là những người giàu hầu hết
đều kết hôn với nhau. Khiết Khiết nghĩ thầm. Phòng em bé được trang hoàng rất
khác với những nơi còn lại mà cô thấy trong nhà dù vẫn rất rộng lớn. Mọi thứ đều
có vẻ tươi sáng và vui nhộn đầy màu sắc với đủ loại thú nhồi bông và đồ chơi trẻ
con khác nhau. Đứa bé đang ngủ trong chiếc nôi màu trắng sữa. Nó bị sinh non
nhưng trông khá khỏe mạnh và đáng yêu. Khiết Khiết ngắm nhìn đứa bé, cô nghĩ đến
việc nếu bé không kịp chào đời thì sẽ như thế nào mà rùng mình.
Thượng
Lam thì thầm với đôi mắt đẫm lệ:
“Bé
đang khỏe dần lên. Bác sĩ và một y tá đến đây mỗi ngày để chăm sóc. Chị muốn
đưa bé về nhà vì chị nghĩ bé không thích bệnh viện. Lúc chuyện đó xảy ra thì chị
đang mang thai tháng thứ chín. Vợ chồng chị đã mong chờ con biết bao nhiêu… Lúc
đó chị đã cầu mong ông trời đừng mang thằng bé đi. Nhưng em đã xuất hiện và cứu
lấy cả hai…”
Chồng
chị ấy bắt đầu kể lại, cũng với giọng thì thầm:
“Anh
chưa bao giờ hoảng sợ như vậy trong đời. Đáng lẽ anh phải đi đón cô ấy sớm hơn,
nhưng anh đến muộn chỉ vì chút việc bận. Khi anh tới nơi ở đó có rất nhiều người
và cả máu nữa. Họ nói với anh rằng một thai phụ gặp tai nạn, anh cố gắng điện
thoại cho Lam nhưng không ai trả lời, nên anh đi thẳng đến bệnh viện được chỉ.
Dẫu vậy ngay cả khi đã ở đó, anh cũng không thể làm gì cho hai mẹ con họ. Nếu
không có em, anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho mình được.”
“Em cũng thấy may mắn khi đã có thể giúp. Em
bé thật dễ thương!” Khiết Khiết nói, cố gắng an ủi cả hai.