Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em (Tập 1) - Chương 05 - Phần 1
Chương 5: Cha mẹ tác hợp
- Hạ
Nhiễm Nhiễm, mẹ nói cho con biết. Trên đời này, càng là những thứ tốt càng
không có người cho không đâu. Con chỉ có thể tự tranh giành để đoạt lấy thứ mà
mình muốn thôi. Không ai nhớ con đã dùng mưu kế gì, thủ đoạn gì, họ chỉ thấy
cuối cùng thứ này có nằm trong tay con hay không thôi.
Thiệu
Minh Trạch cúp máy, không gian yên tĩnh trở lại. Người nhà họ Thiệu phần lớn
đều đang ở ngoài phòng ICU[1], bà nội Thiệu Minh Trạch cũng đỏ mắt ở
bên ngoài đợi. Anh không bước lên phía trước mà chỉ lùi lại vài bước, khẽ dựa
vào tường hành lang. Đôi mày của anh phản phất ưu phiền, thần sắc lạnh lùng
nhìn đám người cách đó không xa.
[1]
ICU: Phòng điều trị tăng cường, chăm sóc đặc biệt.
Lần
này, người nhà họ Thiệu đều tập trung đông đủ. Ngoài Thiệu Vân Khang – chú ba
của Thiệu Minh Trạch – vẫn đang ở nước ngoài, không thể về ngay lập tức thì hầu
hết mọi người đều có mặt. Con cháu dâu rể, cháu trai cháu gái cũng hơn chục
người. Ai cũng lo lắng nhìn ông nội đang nằm trên giường bệnh, đặc biệt là
Thiệu Minh Nguyên – anh họ cả của Thiệu Minh Trạch. Anh ta chính là người làm
ông nội tức quá nên bệnh tim mới tái phát. Mặt anh ta lộ rõ vẻ lo lắng và quan
tâm, anh ta áp sát vào tường kính, hận là không thể xuyên qua bức tường để vào
trong đó.
Thiệu
Minh Trạch bỗng thấy tình cảnh này có phần buồn cười. Thật sự anh rất muốn
khuyên anh cả đứng tránh ra một chút. Nếu không, ông nội tỉnh lại, vừa mở mắt
ra đã trông thấy anh cả thì chưa biết chừng bệnh lại tái phát.
Có bác
sĩ đến kiểm tra tình hình của ông nội, vừa từ phòng ICU bước ra, bác sĩ đã bị
người nhà họ Thiệu vây quanh. Trước những câu hỏi nhộn nhạo của mọi người, vị
bác sĩ đó có phần mất kiên nhẫn, ông chỉ nói tình hình của bệnh nhân đã ổn
định, có điều tạm thời chưa tỉnh lại ngay. Trước khi đi, ông có yêu cầu người
nhà rời bớt đi, đừng tập trung quá đông ở trước cửa phòng bệnh như vậy.
Thiệu
Vân Bình – bác cả nhà họ Thiệu – nhìn mọi người, nói:
- Tôi
và cô út sẽ ở lại đây với ông, những người khác về nhà trước đi. – Rồi quay
sang bình tĩnh dặn vợ: - Em và mọi người đưa mẹ về nhà trước đi. Chăm sóc cho
mẹ nhé.
Sắp xếp
như vậy, không còn ai nói gì. Ông nội có tất cả ba người con trai và một cô con
gái. Con trai thứ hai là Thiệu Vân An đã sớm qua đời, con trai thứ ba là Thiệu
Vân Khang còn chưa về kịp, chỉ có con trai trưởng là Thiệu Vân Bình và con gái
út là Thiệu Vân Thái là ở đây. Thế nên hai người họ ở lại trước giường bệnh của
ông nội là hoàn toàn danh chính ngôn thuận. Có điều, ngộ nhỡ ông nội thật sự có
chuyện gì, những người con cháu không có mặt ắt sẽ thấy tiếc nuối, ân hận vô
cùng.
Quả
nhiên thím ba của Thiệu Minh Trạch nói:
- Anh
cả tuổi đã cao, cũng mệt cả ngày rồi. Hay là cùng về với chúng em mà nghỉ ngơi
một lát đi, cứ để bọn trẻ ở lại đây là được rồi, có việc gì chạy đi chạy lại
cũng tiện hơn. Chị hai, chị thấy thế nào?
Mẹ
Thiệu Minh Trạch nghĩ ngợi một chút rồi cũng hiểu ra, vội gật đầu phụ theo.
Ông
Thiệu Vân Bình tối sầm mặt, nói:
- Đám
trẻ có thể làm gì chứ? Ở lại cũng chỉ thêm phiền phức mà thôi. Tất cả về trước
đi. Đợi tình hình của ông ổn định rồi đến lượt chúng trực.
Thím
không biết nói gì, vội liếc mắt ra hiệu cho con trai con gái của mình. Mấy cô
cậu con chú ba đều tỏ ý không chịu đi, đòi ở lại trông ông. Đang lúc náo loạn
thì bà nội tức giận quát:
- Tất
cả ở lại, không ai được về. Tất cả cùng ở lại.
Thấy bà
nội giận, mọi người điều sợ hãi không dám tranh giành, người ngồi người đứng
đợi ở ngoài hành lang nhưng không ai chịu rời khỏi đó cả.
Thiệu
Minh Trạch đứng xem cảnh hỗn loạn ấy, không kìm nổi nhếch mép, quay người bỏ ra
ngoài. Anh có người bạn học đang làm bác sĩ ở bệnh viện này. Vừa hay hôm nay,
anh ấy trực đêm. Anh đến đánh thức người bạn học đang ngủ gà ngủ gật, chẳng
thèm khách sao, nói:
- Dậy
đi. Nhường chỗ cho tớ nghỉ một chút nào.
Hồi
sáng, người bạn học đã gặp Thiệu Minh Trạch, anh ấy biết ông nội anh đang nằm ở
phòng ICU nên không khỏi hiếu kỳ, hỏi:
- Cậu
không trông ông nội để tỏ lòng hiếu thảo sao? Chạy đến chỗ tớ làm gì?
- Có
người trông ông nội rồi, chỉ thiếu mỗi tớ thôi. Mai tớ phải họp, cậu nhường chỗ
cho tớ chợp mắt một lát đi.
Người
bạn học hết cách, đành nhường chiếc giường trực cho anh.
Thiệu
Minh Trạch ngủ một giấc đến tận hơn sáu giờ sáng. Di động
bỗng rung, anh nghe điện. Giọng nói vừa lo lắng vừa nghiêm túc của mẹ anh
truyền lại từ đầu dây bên kia:
- Con chạy đi đâu vậy hả? Ông nội
con tỉnh rồi, muốn tìm con đấy. Mọi người đều ở đây mà chẳng thấy bóng dáng con
đâu cả.
Giọng Thiệu Minh Trạch bình tĩnh
như thường, anh chỉ nói:
- Con đang ở bệnh viện. Con sẽ đến
ngay.
Anh cúp máy, hai tay xoa xoa hai gò
má, sải bước đến phòng ICU. Khi đi ngang qua phòng xét nghiệm, anh tình cờ thấy
một bóng hình cực kỳ quen thuộc từ đằng xa. Anh sững người dừng bước như thể bị
ai đó lén lút dùng gậy đập từ phía sau vậy.
Đó là người con gái, dáng cao cao,
cơ thể mảnh khảnh, khoác một chiếc túi lớn, vội bước về phía cuối hành lang rồi
mất hút sau khúc ngoặt. Lúc này, Thiệu Minh Trạch mới sự tỉnh, xoay người đuổi
theo cô gái. Nhưng khi anh đuổi đến khúc ngoặt hành lang thì đã không thấy bóng
dáng cô gái đâu nữa.
Vì là sáng sớm nên hành lang trống
trải, chỉ có thể nhìn thấy những tấm biển chỉ dẫn trên cao, hết mũi tên này đến
mũi tên khác làm cho đường hành lang càng giống như một mê cung.
Anh đứng đó mơ màng, nhìn những mũi
tên, không biết mình nên đuổi theo đường nào, giống như đêm khuya nhiều năm
trước đó, anh lái xe trên con đường rộng thênh thang của thành phố này, tìm
kiếm như điên nhưng vẫn không thể nào tìm thấy con đường mà cô ấy đi.
Điện thoại di động trong tay lại đổ
chuông. Anh cúi xuống nhìn, vẫn là mẹ, chắc mẹ lại gọi tới giục anh. Anh không
có thời gian nghĩ đến chuyện nhiều năm trước nữa, vội quay đầu chạy về phía
phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Người nhà họ Thiệu đều chờ ở bên
ngoài phòng bệnh, chỉ có bà nội và bác cả được vào trong. Mọi người ở bên ngoài
thấy Thiệu Minh Trạch chạy đến thì nhìn anh với những ánh mắt khác nhau. Mẹ
Thiệu Minh Trạch không kìm nổi, khẽ trách con trai:
- Con chạy đi đâu thế?
Thiệu Minh Trạch trả lời thản nhiên
như không.
- Con có người bạn học là bác sĩ ở
bệnh viện này nên qua chỗ cậu ấy hỏi bệnh tình của ông.
Mẹ Thiệu Minh Trạch nghe vậy, thần
sắc mới dịu lại. Bà khẽ vỗ lưng anh, nói:
- Mau vào trong đi. Ông muốn gặp
con đấy.
Bao nhiêu cháu trai cháu gái như
vậy mà ông nội chỉ muốn gặp mình anh. Điều này chứng tỏ anh khác những người
khác. Ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Thím ba giơ tay
đẩy con trai cả mình vào, cười nói:
- Mau vào đi. Con cũng lo lắng cả
đêm rồi. Con vào thăm ông cùng anh Minh Trạch đi. Thường ngày ông nội thương
yêu con nhất mà.
Thiệu Minh Trạch không nói gì, chỉ
quay đầu liếc nhìn mẹ con họ, ánh mắt đó thoáng lạnh lùng. Người đàn bà vốn
đang lải nhải, bị anh nhìn mà lạnh toát người, vô thức im bặt. Đến khi bà ta
xốc lại tinh thần thì Thiệu Minh Trạch đã một mình vào trong phòng bệnh, còn
con trai bà ta thì vẫn đứng ngây ra ở bên cạnh, chẳng dám bước lên phía trước
một bước. Bà ta không khỏi vừa phiền não vừa tức giận, muốn trút giận mà lại
không có chỗ nào để trút, chỉ có thể hằm hằm nhéo con trai mình hai cái, khẽ
mắng:
- Chẳng được tích sự gì cả. Con sợ
gì nó chỉ?
Trong phòng bệnh, tuy ông nội vẫn
yếu nhưng đã rất tỉnh táo. Bà nội nắm chặt tay ông, miệng không biết đang lẩm
bẩm gì. Ông Thiệu Vân Bình im lặng, hơi cúi đầu, sắc mặt ủ dột đứng bên.
Thấy Thiệu Minh Trạch bước vào, ánh
mắt ông nội sáng lên, ông gọi anh lại bên cạnh dặn dò:
- Minh Trạch, cháu chuẩn bị rồi về
làm ở tập đoàn đi.
Câu nói buông lời, Thiệu Vân Bình
đứng đó mà mặt biến sắc, thất thanh nói:
- Bố!
Ông nội ngẩng lê nhìn Thiệu Vân
Bình, lạnh lùng hỏi:
- Sao hả? Bây giờ lời tôi nói không
có ý nghĩa gì sao? Thiệu Thị này là của Thiệu Vân Bình anh sao?
Thiệu Vân Bình nào dám lên tiếng,
sợ quá im bặt, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Ông nội lạnh lùng hừ khẽ một tiếng
rồi quay đầu sang hỏi Thiệu Minh Trạch:
- Tại sao cháu không nói gì? Rốt
cuộc cháu có muốn đi không?
Thiệu Minh Trạch bình tĩnh nhìn ông
nội, thản nhiên đáp:
- Muốn ạ. Nhưng trước tiên cháu
phải bàn giao xong công việc thì mới có thể đi được.
Ông nội thích sự dứt khoát và có
trách nhiệm của anh. Nghe vậy, mặt ông nở nụ cười hài lòng:
- Được. Ông cho cháu thời gian một
tuần. Tuần sau, cháu về tập đoàn làm việc, tiếp nhận vị trí phó tổng giám đốc.
Vị trí đó vốn là của Thiệu Minh
Nguyên, cháu trưởng của ông. Vị trí đó gần như là được dùng để bồi dưỡng người
kế nhiệm tương lai của nhà họ Thiệu. Vẻ mặt Thiệu Minh Trạch hết sức bình tĩnh,
anh chỉ khẽ gật đầu nói:
- Vâng.
Thiệu Vân Bình đứng bên nghe mà
không cam lòng, chần chừ giây lát rồi giải thích vẻ thành khẩn:
- Bố, vừa rồi bố hiểu lầm ý con
rồi. Thiệu Minh Trạch quay về làm việc cho gia đình tất nhiên là điều tốt. Chỉ
là bỗng nhiên thay vào vị trí của Minh Nguyên như vậy, người ngoài khó tránh
khỏi sự suy đoán lung tung, không có lợi cho sự ổn định của công ty đâu ạ. –
Ông ta dừng lại, thận trọng quan sát sắc mặt của ông nội rồi lại tiếp tục: -
Lần này, đúng là Minh Nguyên đã làm sai. Bố phạt cháu nó là đáng lắm, chỉ có
điều thằng bé còn trẻ người non dạ, nếu bị giáng xuống như vậy, e là sẽ không
chịu đựng nổi. Hay là bố cho thằng bé một cơ hội đi, cũng coi như cho cháu đứng
dậy ở nơi từng vấp ngã. Đến lúc đó, nếu có thay thế thì thằng bé cũng không còn
khúc mắc gì trong lòng.
Ông nội không có phản ứng gì. Thiệu
Minh Trạch cũng hơi cúi xuống, như thể chuyện đang nói chẳng hề liên quan gì
đến anh. Anh chỉ đứng đó im lặng lắng nghe. Ánh mắt cầu xin của Thiệu Vân Bình
cứ im lặng hướng về bà nội. Thiệu Minh Nguyên lớn lên bên bà, vì khéo ăn khéo
nói nên được bà yêu thương nhất.
Thấy ánh mắt con trai mình nhìn như
vậy, bà nội không khỏi động lòng, vừa vuốt mái tóc hoa râm của chồng vừa khẽ
khuyên nhủ:
- Bệnh thành ra thế này rồi mà còn
lo lắng những chuyện đó sao? Dù là chuyện gì thì cứ đợi ông khỏe lại rồi hẵng
nói. Ông cứ yên tâm dưỡng bệnh đi đã.
Ông nội tức giận nói:
- Yên tâm dưỡng bệnh ư? Ai trong
chúng có thể để tôi yên tâm dưỡng bệnh chứ?
Bà vội khuyên can:
- Ông đừng vội. Con cháu làm sai
thì từ từ dạy dỗ là được rồi. Dù thế nào cũng là con cháu của ông, ông tức giận
gì chứ?
Thiệu Vân Bình đứng bên tỏ vẻ vô
cùng xúc động nói:
- Bố, bố mẹ có bốn người con chúng
con. Vân An yểu mệnh, cô út bản tính lại ham chơi, từ trước đến nay chưa hề lo
chuyện gia đình. Bố không biết mấy năm nay áp lực mà con và Vân Khang phải gánh
lớn chừng nào đâu. Có lúc, con thật sự hận mình không có ba đầu sáu tay để gánh
vác. Khó khăn lắm mới đợi đến ngày Minh Nguyên và các cháu khôn lớn, có thể
giúp đỡ gia đình, chúng con mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Mấy năm nay, hai
chúng con đã để ý và đều biết Minh Trạch ưu tú nhất trong các anh em. Nhà họ
Thiệu sau này có thể dựa vào Minh Trạch. Nhưng dù có ưu tú đến mấy thì một mình
cũng không thể nắm giữ cả cơ nghiệp lớn như vậy. Tóm lại, vẫn cần có anh em
giúp đỡ. Chẳng phải bố thường nói một con chim én không thể làm nên mùa xuân
hay sao? Chỉ có anh em cùng đồng lòng, đoàn kết thì mới không bị người ngoài
bắt nạt.
Ông nội im lặng nghe, sắc mặt đượm
buồn như thể mệt mỏi đến cực điểm rồi dần dần nhắm lại.
Thiệu Vân Bình thầm thở phào nhẹ
nhõm, bề ngoài vẫn tỏ vẻ thành khẩn như ban đầu, lại tiếp tục nói:
- Lần này, bố dùng Minh Trạch để
thế chỗ Minh Nguyên như vậy, chẳng phải sẽ gây mâu thuẫn giữa anh em chúng sao?
Minh Nguyên còn trẻ tuổi, nông cạn, nó có thể không oán nửa lời sao? Nó sẽ oán
ai? Chẳng phải sẽ oán Minh Trạch thế chỗ mình sao? Sau này, Minh Trạch lập gia
đình, mấy anh em chúng còn có thể giúp đỡ nhau mà không hận thù không? Bố hãy
bình tĩnh một chút, cũng coi như là cho Minh Nguyên một cơ hội.
Ông nội trừng mắt, không còn vẻ mệt
mỏi ban nãy nữa, mà sắc mặt lạnh lùng:
- Bảo tôi cho nó một cơ hội ư? Đợi
khi Thiệu Thị sụp đổ, ai có thể cho Thiệu Thị một cơ hội đây? Trước đây nó vung
tiền theo gái, nuôi bồ nhí, tôi đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Không ngờ nó không
biết điểm dừng, dám lấy hàng trăm triệu tệ của công ty để mua chuộc đàn bà. Nó
dám lôi danh tiếng của Thiệu Thị ra làm trò đùa. Còn cho nó cơ hội sao? Cho nó
cơ hội nữa thì Thiệu Thị sẽ thảm bại dưới tay nó mà thôi.
Ông nội càng nói càng tức, hơi thở
cũng có phần gấp gáp. Bà Thiệu sợ quá vội thuận theo ông, miệng lắp bắp khuyên
nhủ:
- Đừng vội, đừng vội. Ông có gì thì
cứ từ từ nói, từ từ nói.
Thiệu Vân Bình cũng không dám ho he
gì nữa, khẽ nói:
- Bố đừng giận. Sức khỏe quan trọng
hơn ạ.
Ông nội hít sâu mấy cái, bình tĩnh
lại. Ông quay đầu nhìn Thiệu Minh Trạch vẫn đang im lặng, hỏi:
- Minh Trạch, cháu có sợ các anh
oán hận cháu không?
Nhưng Thiệu Minh Trạch lại quay đầu
hỏi Thiệu Vân Bình:
- Bác cả có oán hận cháu không ạ?
Thiệu Vân Bình bị anh hỏi thì sững
người, trong lòng rõ ràng là hận lắm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra là bậc trưởng
bối khoan dung độ lượng:
- Cháu hỏi gì thế? Trong mắt bác,
cháu cũng giống như Minh Nguyên thôi, đều là con cháu họ Thiệu chúng ta. Có gì
đâu chứ.
Thiệu Minh Trạch mỉm cười:
- Chỉ cần bác cả có thể nghĩ như
vậy, anh Minh Nguyên có oán hận cháu hay không cũng không sao. Cháu về làm việc
cho bác cả chứ có làm việc cho anh ấy đâu. Hơn nữa, đều là người một nhà, dù có
oán hận thì qua một thời gian là quên ngay thôi.
Thiệu Vân Bình bị anh chặn họng như
vậy chỉ có thể miễn cưỡng cười gật đầu.
Ông nội hài lòng gật đầu, cuối cùng
chốt lại:
- Quyết định như vậy đi. Tuần sau,
Minh Trạch sẽ về công ty làm việc. Vân Bình, con cố gắng giúp đỡ cháu nó nhé.
Chuyện đã như thế, Thiệu Vân Bình
biết mình có nói gì cũng không thể ngăn cản việc Thiệu Minh Trạch trở về, chỉ
có thể vâng lời, lặng lẽ gật đầu.
Tin tức Thiệu Minh Trạch về tổng
công ty thay chức vụ của Thiệu Minh Nguyên nhanh chóng truyền đi trong nhà họ
Thiệu. Mẹ Thiệu Minh Trạch nghe tin vừa mừng vừa lo, mừng vì cuối cùng ông nội
đã nhận ra năng lực và muốn bồi dưỡng Minh Trạch thành người kế nhiệm của gia
tộc; lo vì người khác có bố con, anh em giúp đỡ lẫn nhau, còn con trai mình chỉ
có một mình. Một khi về công ty của gia đình, trên có chú bác chèn ép, dưới có
các anh em họ ganh tị, mỗi bước đi đều sẽ gặp khó khăn chồng chất.
Mẹ của Thiệu Minh Trạch nghĩ ngợi
mấy hôm rồi hẹn bà Hàn ra ngoài uống trà, nói chuyện hàn huyên. Bà kể ông nội
có ý bảo Thiệu Minh Trạch tiếp quản chuyện công ty, sau đó lại thăm dò nói:
- Minh Trạch bận rộn mấy ngày hôm
nay chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Tôi không tìm thấy nó nên cũng chẳng hỏi được.
Thế nào rồi? Nó và Nhiễm Nhiễm thế nào rồi? Hai đứa đều đã đứng tuổi. Nếu hợp nhau,
hay chúng ta sớm định chuyện hôn nhân cho chúng, cũng để những người làm cha
làm mẹ như chúng ta khỏi phải lo lắng.
Lúc này, bà Hàn mới biết chuyện ông
Thiệu Minh Trạch nằm viện, vội gọi điện cho Nhiễm Nhiễm hỏi:
- Ông Thiệu nằm viện, con có biết
không hả?
Nhiễm Nhiễm thản nhiên đáp:
- Biết ạ.
Bà Hàn nghe giọng cô như vậy thì
không khỏi tức giận, hỏi:
- Vậy con đã đến bệnh viện thăm
chưa?
Tất nhiên là Nhiễm Nhiễm chưa đi,
cô thẳng thắn trả lời:
- Chưa ạ. Anh Minh Trạch không bảo
con đi. Con không thể một mình chạy đến bệnh viện được. Việc này phải do anh ấy
đích thân đưa con đi chứ. Như vậy so với việc con một mình chạy đến có khác
biệt thế nào, mẹ là người rõ hơn con chứ.
Bà Hàn rất rõ sự khác biệt ấy nhưng
giọng con gái bà như vậy bảo bà không tức sao được. Thế là bà giáo huấn cô với
thái độ cứng rắn:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, mẹ nói cho con
biết. Trên đời này, càng là những thứ tốt càng không có người cho không đâu.
Con chỉ có thể tự tranh giành để đoạt lấy thứ mà mình muốn thôi. Không ai nhớ
con đã dùng mưu kế gì, thủ đoạn gì, họ chỉ thấy cuối cùng thứ này có nằm trong
tay con hay không thôi.
Nói trắng ra thì chính là kẻ thắng
làm vua, kẻ thua làm giặc.
Nhiễm Nhiễm không phản đối cũng
chẳng tranh luận, chỉ thi thoảng ậm ừ một tiếng tỏ ý mình đang nghe, đồng thời
để tán đồng quan điểm của bà Hàn. Nhưng cô cũng không chịu tỏ rõ quyết tâm của
bản thân hay là nói ra hành động tiếp theo của mình.
Bà Hàn bị cô làm cho đầy một bụng
tức, không tài nào xả ra được. Nói đến cùng thì chỉ tổ bản thân thêm kiệt sức,
bà hậm hực cúp máy, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ: Đứa con gái lúc này
vẫn còn thua xa đứa con gái trừng mắt gân cổ cãi lại bà. Hạ Nhiễm Nhiễm lúc đó,
tuy cáu kỉnh, tuy ngỗ nghịch nhưng ít nhất còn khiến bà có cảm giác máu mủ ruột
rà, còn là một cô gái có sức sống…
Bà Hàn cảm thấy hoảng sợ vì suy
nghĩ của mình. Bà ngồi sững sờ rất lâu, mãi sau tinh thần mới dần tỉnh táo một
chút, bà lại gọi điện cho mẹ Thiệu Minh Trạch:
- Tôi đã hỏi qua Nhiễm Nhiễm rồi.
Hai đứa rất hợp nhau. Nhưng con gái tôi, tính cách lúc nắng lúc mưa, lại không
mặt dày. Nó nói mấy ngày trước muốn đến bệnh viện thăm ông nội của Minh Trạch
nhưng dạo này Minh Trạch bận quá, con bé không muốn làm lỡ việc của Minh Trạch,
hơn nữa cũng không tiện đi một mình.
Mẹ Thiệu Minh Trạch đâu có nghe
được ý tứ sâu xa trong câu nói ấy:
- Ông nội Minh Trạch cũng luôn
miệng nhắc đòi gặp Nhiễm Nhiễm. Để tôi bảo Minh Trạch đưa Nhiễm Nhiễm đi. Làm
gì có chuyện bận đến mức đó chứ.
Bà Hàn nghe mà chỉ cười, tán chuyện
với mẹ Thiệu Minh Trạch:
- Đúng
là có con trai vẫn hơn. Trông Minh Trạch nhà bà đấy. Bà đỡ phải phiền lòng biết
bao. Còn Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi khiến tôi tức không chịu nổi. Bố con bé bảo
nó về công ty giúp thì nó thoái thác hết lần này đến lần khác. Con bé không
muốn bỏ công việc hiện tại, cũng chẳng vội về công ty của bố làm, cả ngày chỉ
ru rú ở nhà. Được bố chiều quá nên con bé phát hư rồi. Nói gì nó cũng chẳng
chịu nghe lấy một câu, lần nào cũng khiến tôi trở thành bà mẹ độc ác.
Nói xa
nói gần chẳng qua cũng là một ý. Đó là tuy Nhiễm Nhiễm là con gái nhưng được
ông Hạ Hồng Viễn rất yêu quý, cô cũng là người được bồi dưỡng để kế nhiệm quản
lý công ty.
Mẹ
Thiệu Minh Trạch cười nói:
- Con
gái mà. Thăng tiến lắm để làm gì chứ? Tôi thích một nàng dâu nhu mì hơn là
những cô gái cá tính mạnh mẽ, hiếu thắng.
Nếu
trưởng bối hai nhà không có ý kiến gì thì việc còn lại chỉ là hai “đương sự” cứ
thế mà tiến theo trình tự thôi. Mẹ Thiệu Minh Trạch tự tìm đến văn phòng của
con trai, muốn anh đưa Nhiễm Nhiễm đến ra mắt ông nội, sớm định chuyện hôn nhân
của hai người.

