Trong cơn gió lốc - Chương 14 phần 2

3

Trung đoàn trưởng Thuần dậy rất sớm. Ông ngồi bó gối một mình trong căn hầm
lộ thiên, sâu chừng sáu chục phân, có lợp tăng che sương. Vậy là, đã ít nhất một
ngày ông tỉnh dậy và có thể nói rằng: “Tôi đã có một giấc ngủ ngon lành trên
quê hương tôi sau hơn hai mươi năm trời xa cách.”

Vẫn cỏ cây, hoa lá của núi rừng như ở mọi miền rừng núi mà ông đã đi qua. Vẫn
tiếng chim ríu rít cãi nhau buổi sớm. Vẫn những làn sương mỏng và nhẹ chảy luồn
lách trong lá, trong cây... Vậy mà hôm nay tất cả sao gần gũi, thân thiết với
ông đến thế? Tiếng chim ríu rít kia tựa hồ nói hộ lòng ông những điều mà ông
không nói ra được; làn sương mỏng kia dường như tan ra từ tâm tư u uẩn mà ông
đã âm thầm chịu đựng hơn hai chục năm nay. Và cây rừng, chim chóc đất đai, gió
và những tia nắng, thảy đều như bắt đầu từ niềm vui tràn ngập trong lòng ông.

Ông đã đi qua cái tuổi có thể cất tiếng hát thành lời những niềm vui rạo
rực trong lòng. Nhưng tâm hồn ông không hề chai sạn. Nó vẫn tươi mát, vẫn rung,
nhưng tiếng rung trầm.

Đồng chí công vụ của ông cũng đã tỉnh dậy, mỉm cười bẽn lẽn khi thấy mình
dậy muộn hơn thủ trưởng.

Không sao, chú mày ạ! Chú mày đã ngủ một giấc ngon lành trên đất Phú Yên
của ta rồi đó. Đối với chú mày, như thế cũng là một điều hạnh phúc. Chứ sao!
Mỗi ngày chú mày lại biết thêm một vùng đất mới lạ của Tổ quốc. Mới hai mươi
tuổi đời như chú mày mà đã để lại bao nhiêu dấu chân ở nhiều vùng quê khác nhau.
Hôm nay, chú mày biết thêm một vùng quê nữa, Phú Yên. Vậy là hạnh phúc chứ?
Thằng con trai ta, ta tin nó là con trai, vừa bằng tuổi chú mày; ta có thể tính
được ngày sinh tháng đẻ của nó; rất có thể nó chưa biết một vùng quê nào khác
ngoài cái vùng quê mà nó đã cất tiếng chào đời. Nhưng đời nó còn trẻ lắm. Và ta,
cha của nó, sẽ bù đắp lại những thiệt thòi mà nó phải chịu đựng. Sẽ có một đêm
nào đó, ta ôm nó trong lòng như bao lâu nay ta vẫn ôm ấp chú mày, ta sẽ rủ rỉ
kể cho nó nghe bao nhiêu là chuyện. Trước hết ta sẽ kể rằng: Con yêu của ba ạ, ba
đã được gặp Bác Hồ, được Người thăm hỏi và an ủi. Rồi ta tả cho nó nghe về đôi
mắt hiền từ, về mái tóc và chòm râu bạc trắng như mây, về giọng nói ấm áp như
tiếng nước non của Người. Nó sẽ khóc khi ta kể cho nó nghe về những ngày đau
thương của dân tộc, ngày vị cha già của dân tộc vĩnh viễn ra đi. Ba con, một
đứa con của miền Nam đã được khóc bên linh cữu của Người. Phút ấy, ba của con
đã khóc, không phải chỉ cho nỗi đau thương của riêng mình, mà khóc cho nỗi đau
thương, xót xa của quê hương ta gần hai mươi năm thương nhớ Bác.

Rồi sau đó ta sẽ kể cho nó nghe về những vùng quê mà ba nó đã đi qua. Kể
cho nó nghe về miền Bắc xã hội chủ nghĩa, hậu phương vững chắc của cuộc kháng
chiến chống Mỹ, cứu nước của dân tộc ta. Ta sẽ nói với nó rằng: Con ạ, chúng ta
hãy biết ơn những người mẹ, người chị, người cha của miền Bắc xã hội chủ nghĩa;
họ đã cùng chúng ta đổ máu, đổ mồ hôi và nước mắt cho cuộc sum họp ngày hôm nay.
Hãy biết ơn những người đồng đội thuộc lứa tuổi của ba và con trên cả hai miền
đất nước. Trong đội ngũ những người ra trận, những người tranh đấu cho sự toàn
vẹn lãnh thổ, cho sự thống nhất Bắc Nam, không hề có sự phân chia. Giữa thế hệ
này với thế hệ khác như cha và con cũng không hề có sự ngăn cách. Ý chí thống
nhất của toàn dân tộc đã dẫn tới ngày chiến thắng, tới ngày sum họp hôm nay.

Và em, sớm nay khi tỉnh dậy, em không thể biết được trong khoảng đất trời
nhỏ bé của quê hương ta đang có anh. Nhưng anh tin, sớm nay, như tất cả mọi
buổi sớm không có anh, em lại tỉnh dậy và nhớ mong. Trước khi bước vào công
việc thường ngày, em lại xõa tóc ra chải cho óng mượt rồi bới lại sau ót. Anh
đang nhớ lại hình ảnh thân quen đó và hình dung thấy đôi mắt đượm buồn của em
khi em thấy mái tóc mình đã thưa đi và có thể đã điểm nhiều sợi bạc. Em đã già
đi nhiều nhưng nỗi nhớ thương thì vẫn mới mẻ, nó không thể thành chai mà chỉ
kết lại thành một khối trong tim. Sự dồn nén, tích tụ ấy nhiều đêm đã trào lên
khóe mắt. Và rồi đây, em thân yêu, khi chúng ta được nhìn thấy mặt nhau, nó sẽ
vỡ òa, trào lên như một đợt thủy triều. Anh sung sướng nhận chìm mình trong
những đợt sóng yêu thương ấy.

Mặt trời đang lên, phía ấy là phía biển, nơi có cái làng bé nhỏ của chúng
ta bên bờ sông Đà Rằng. Những tiếng đại bác vẫn đang vang rền từ phía ấy như
nhắc nhở chúng ta: Kẻ thù còn trước mặt.

4

Đồng chí Tám Thế, tỉnh đội phó, lụng thụng trong bộ quân phục mới, rộng
thùng thình; vai mang ba lô đầu đội mũ giải phóng, tất tưởi bước theo Thục. Thỉnh
thoảng anh lại phải la lên:

- Đi đứng chi mà như ngựa lồng vậy mày?

Thục đứng chờ chú Tám đi kịp rồi giục:

- Làm việc với chủ lực phải đúng giờ, tới chậm họ cười thúi mũi đó chú.

- Mới bảy giờ mà mày, còn xa nữa không?

- Chút xíu.

- Vậy chờ tao xâu lại cái quai dép, chỉnh đốn lại trang phục. Lè nhè như
vậy vào trình diện mấy ông chỉ huy chủ lực đâu có đặng?

Vất vả một hồi họ mới tìm ra lối vào sở chỉ huy trung đoàn. Trung đoàn
trưởng đang dở việc với trinh sát, chính ủy Tâm chạy ra đón khách. Ông xiết
chặt tay đồng chí tỉnh đội phó, lắc lắc một hồi đột nhiên ôm chầm lấy Tám Thế, xoay
một vòng:

- Cám ơn các đồng chí, chúng tôi đang mong.

Tám Thế cảm thấy ngượng ngập, lúng túng trước những biểu hiện tình cảm xô
bồ và hơi có vẻ “tây” của chính ủy nên cứ lập bập hoài mấy câu:

- Gặp rồi hè!... Gặp nhau rồi hè!

Chính ủy quay sang bắt tay anh chiến sĩ trẻ đi cùng với Tám Thế. Ông thoáng
dừng lại trên gương mặt anh như muốn nhận ra ở đó một nét thân thuộc. Cái nhìn
của ông khiến Thục lúng túng, anh thoắt đỏ mặt, cúi xuống nói nhỏ:

- Dạ... cảm ơn chú!

Chính ủy hỏi thêm:

- Đồng chí tên là Thục phải không?

- Thục ngước nhìn lên thoáng ngạc nhiên:

- Dạ!... Sao chú biết cháu?

Chính ủy chợt bàng hoàng khi gặp ánh mắt ấy. “Có một cái gì đấy?” Ông đặt
nhanh câu hỏi ấy trong đầu rồi vội vàng trả lời Thục:

- Tôi đã nghe đồng chí Nguyên báo cáo về đồng chí! Ban chỉ huy trung đoàn rất
cám ơn đồng chí đã cung cấp cho trung đoàn những tài liệu quan trọng về tình
hình địch, tình hình dân ở khu vực quận lị Củng Sơn và giúp đỡ các đồng chí
trinh sát hoàn thành nhiệm vụ. Có điều... - Ông cười lớn. - Không ngờ đồng chí
còn trẻ quá thế!

Thục lại cười lắc đầu:

- Dạ, đó là nhiệm vụ của cháu, có chi mà...

Đồng chí tỉnh đội phó vỗ vai Thục, giới thiệu:

- Một đại đội trưởng giỏi của tụi tôi đó, anh Hai. - Tự nhiên Tám Thế nghĩ
rằng phải gọi chính ủy như vậy. - Ba thằng nhỏ đi tập kết, má nó cũng là tỉnh
ủy viên, phụ trách công tác nông hội và phụ vận. Thằng nhỏ biết đánh giặc từ
hồi còn để chỏm đó anh.

Thục vội kéo áo Tám Thế nhằn nhèo:

- Chú Tám! Cháu không ưng vậy đâu hè.

Nghe những lời giới thiệu của Tám Thế, tự nhiên chính ủy thấy lòng mình xốn
xang. Ông chăm chú ngắm Thục, một câu hỏi cứ vang lên trong tâm trí ông: “Có
thật không? Có thật như vậy không?” Ông cảm thấy dường như có một điều kỳ diệu
sắp sửa xảy ra. Ba thằng nhỏ đi tập kết..., rồi gương mặt ấy... ánh mắt ấy, vầng
trán, nụ cười ấy... Sao giống anh đến vậy, anh Thuần? Chẳng lẽ điều hạnh phúc
lớn lao nhất của anh lại đến bất ngờ, giản dị như vậy ư? Cậu ấy tên Thục. Thuần
- Thục!... Những người mẹ Việt Nam thường có thói quen đặt tên con gần gũi với cha
mẹ như vậy!

Họ đi vào hầm của chính ủy. Đồng chí công vụ đưa ra một bộ ly, một ấm trà, một
đĩa kẹo và một gói thuốc lá. Chính ủy mời khách ngồi trên tấm bạt trải trong
lòng hầm lộ thiên. Thục vẫn khép nép đứng bên ngoài. Tự nhiên chính ủy tiến đến,
nhìn anh bằng ánh mắt âu yếm lạ lùng:

- Vào trong này đi cháu.

- Dạ... cháu xin phép.

Chính ủy vồn vã:

- Vào đi cháu... Chà... thật
lạ lùng. Có nhiều điều quan trọng phải hỏi đến cháu đó. Anh Tám, mời anh xơi
nước.

Tám Thế đỡ chén trà trên tay
chính ủy:

- Mặc tôi, để tự nhiên mà, anh
Hai.

Trong khi Tám Thế đưa chén
trà lên môi nhấm nháp và khen ngon, chính ủy vẫn không rời mắt khỏi gương mặt trẻ
trung của Thục. Ông hồi hộp, bồn chồn, hình dung tới lúc Thuần ôm chầm lấy
người con trai này và thảng thốt kêu lên: “Con! Con trai của ba!” Mới chỉ nghĩ
tới vậy ông đã thấy mình như ngợp thở. Nhưng ông lại tự nhủ: “Hãy bình tĩnh, đừng
để cho Thuần mừng hụt. Anh ấy phải đánh vật với những hy vọng, những ước mơ
hạnh phúc của mình bao nhiêu năm nay rồi. Nếu anh ấy là người được đón nhận thì
nhất thiết phải đón nhận đúng hạnh phúc thực sự của mình, chứ đừng để anh ấy vồ
hụt một cái bóng.”

- Thay mặt cho các đồng chí
trong tỉnh ủy, trong ban chỉ huy quân sự tỉnh Phú Yên... E... hèm... - Tám Thế
mở đầu cuộc nói chuyện chính thức. - ...và quân dân trong tỉnh, tôi chúc mừng
những chiến thắng của các đồng chí. Với lại, cảm ơn các đồng chí đã đưa bộ đội
về đặng góp phần giải phóng tỉnh nhà.

Chính ủy xiết chặt tay anh
tỉnh đội phó cười ha hả:

- Cảm ơn những lời chúc mừng
của anh. Lẽ ra chúng tôi phải cảm ơn các anh trước mới phải. Nếu không có những
lực lượng bộ đội và du kích địa phương đánh chặn dọc đường, giam chân địch thì
làm sao chúng tôicó cơ hội để chuẩn bị một trận đánh lớn nữa. Trong khi đuổi
địch, được biết bộ đội tỉnh Phú Yên đang đánh chặn phía trước, chúng tôi rất
yên tâm. Tôi xin nhờ anh chuyển lời hỏi thăm của Đảng ủy và ban chỉ huy trung
đoàn tới tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân cách mạng và toàn thể đồng bào, chiến sĩ tỉnh
nhà.

Giai đoạn “xã giao” coi như
đã xong. Tám Thế bắt đầu trò chuyện thoải mái hơn. Anh vừa nói vừa cười sang
sảng:

- Đánh xong cái cụm địch ở
tỉnh Phú Yên, các anh dấn một lèo nữa thì tụi tôi đỡ quá. Bao nhiêu năm chúng
nó làm trời, mình không có lực lượng, hận muốn chết. Anh không biết chứ, hồi
tụi Đại Hàn ở đây, dân tình khốn khổ. Đã là giặc thì thằng nào chẳng ác, nhưng
ác như tụi này thì quá lắm.

- Kể ra, có thời gian thì xin
nhờ các anh nói chuyện với bộ đội một buổi. - Chính ủy gật gù nói. - Chúng tôi
là bộ đội chủ lực, hầu hết anh em đều sinh trưởng ở miền Bắc. Lý tưởng thì có, lập
trường vững vàng, hiểu biết nhiều. Nhưng hiểu cái sự tàn bạo, thâm hiểm của
thằng thực dân mới này cho đến đầu đến đũa thì chưa đâu. Làm sao để anh em hiểu
thật sâu sắc âm mưu chia cắt lâu dài đất nước ta của thằng Mỹ và bọn tay sai. Tỉ
như đồng chí trung đoàn trưởng của chúng tôi. - Ông liếc xéo sang Thục đang
ngồi vân vê những chiếc lá trung quân trải dưới nền hầm. - Tôi quên chưa giới
thiệu với anh, đồng chí trung đoàn trưởng của chúng tôi cũng là người tỉnh nhà
ra tập kết. - Ông thấy Thục chợt ngẩng đầu lên, bỏ rơi chiếc lá trung quân. -
Hơn hai chục năm anh ấy không hề nhận được tin tức gia đình... Ông bỗng thấy
Thục ngẩng phắt lên nhìn. - Đó là đồng chí Lê Thuần, trung đoàn trưởng của
chúng tôi. Còn đây, xin giới... Chính ủy chưa kịp giới thiệu thì Tám Thế đã
nhảy vọt ra khỏi hầm, chạy lao tới, ôm chầm lấy trung đoàn trưởng và la lên:

- Anh Ba Thuần.

- Tám Thế! - Trung đoàn
trưởng ồm choàng lấy anh tỉnh đội phó. - Trời ơi! Sao thế mày! Mày thiệt đó ư!
Thằng “Tám lò cò”?

Tám Thế giụi giụi cái đầu vào
ngực trung đoàn trưởng:

- “Tám lò cò” đây! Trời đất
quỷ thần ơi!... Sao ông đi mất tăm mất dạng vậy? Bà ấy mong đỏ mắt ra rồi đó. -
Chợt anh quay phắt lại, la lên. - Thằng Thục! Thằng Thục mô rồi?

Nhưng Thục không còn ngồi trong
hầm nữa. Ngay khi thấy Tám Thế hét lên “anh Thuần”, Thục bàng hoàng, sửng sốt
tưởng như mình vừa nghe một tiếng sét. Miệng anh cứng lại, chỉ lắp bắp được hai
tiếng “ba... ba...” rồi nghẹn tắc, ngực nóng ran, nước mắt chảy túa ra. Anh
đứng dậy, bần thần bước ra khỏi hầm rồi chạy vụt đi. Được một quãng, chân anh
ríu lại, anh bước tới tựa vào một gốc cây to, toàn thân rung lên trong tiếng
nấc nghẹn ngào.

Tám Thế và Thuần vừa khóc vừa
cười. Chính ủy lặng lẽ quay đi rút khăn mùi xoa lau nước mắt.

- Thằng nhỏ của anh đó! Cha
mẹ ơi, nó giống anh như đúc vậy... Thục đâu rồi! Lại đây với ba cháu đi. - Rồi
bỗng nhiên anh mếu máo. - Con bằng ngần này rồi... mà... hự hự... nay mới biết
mặt cha...

Những dòng nước mắt sáng lấp
lóa chảy chứa chan trên mặt trung đoàn trưởng. Ông như người say, miệng dở cười,
dở khóc, bước loạng choạng, hai tay nặng nề đưa ra phía trước. Từ lồng ngực nấc
nghẹn tưởng như bốc lửa của ông vang lên những tiếng nghẹn ngào, hạnh phúc:

- Con... con trai... của ba!

Hai tiếng sau cùng ông thốt ra vô cùng khó nhọc. Có lẽ bởi ông chưa dám tin
ông lại đang mơ, giấc mơ hạnh phúc và tức tưởi như hôm nào?

- Con.

Vẫn tiếng nghẹn ngào ấy, cái tiếng mà hơn hai mươi năm nay, từ khi biết
mình có con, ông thường vẫn gọi.

Thục cũng loạng choạng bước tới. Một bước... hai bước... Anh lại đi những
bước khó nhọc như hôm nào tập đi. Rồi, đột ngột, như một trận gió, anh lao vút
tới, ngã vào vòng tay đang run lên bần bật của cha mình.

Hai cha con cứ ôm nhau như vậy mà khóc. Chính ủy, một lần nữa, không giấu
giếm, đưa khăn lên lau nước mắt. Rồi, ông quay lại nắm lấy tay Tám Thế:

- Ta sang bên này trao đổi công việc để cho hai cha con anh ấy nói chuyện
với nhau.

Hai người lặng lẽ quay đi. Nhưng thật đột ngột, trung đoàn trưởng bỗng
buông con ra, quay phắt lại gọi:

- Anh Tâm! Anh Thế... Chúng ta phải vào việc ngay, tình hình gấp lắm rồi.

Bằng một cử chỉ dứt khoát, mạnh mẽ, ông rút khăn lau khô dòng nước mắt trên
má mình rồi quay lại nói với con:

- Ba phải làm việc ngay, con ạ.

Ba người trở vào hầm. Trung đoàn trưởng nói với mọi người:

- Địch đang chuẩn bị rút chạy. Chúng nó đã phát hiện lực lượng ta có xe
tăng đang bao vây chuẩn bị tiến công chúng. Bộ chỉ huy lệnh cho công binh phải
xong cầu sáng nay. Sư đoàn đã ra lệnh cho chúng ta nổ súng ngay, không để địch
kịp chạy.

Chính ủy chau mày, lẩm bẩm:

- Nổ súng ngay!... Nghĩa là ta không có pháo cơ giới trợ chiến.

Trung đoàn trưởng gật đầu:

- Không có. Địch đã đánh sập cầu Ai Nu. Pháo của ta chưa sang được. Đợi
khắc phục thì không kịp. Ta sẽ đánh với những thứ hỏa lực mà mình có. Nghĩa là
ngoài hỏa lực bản thân, trung đoàn còn có hai khẩu cối 120 ly của sư đoàn và
một đại đội xe bọc thép. Lực lượng địa phương có một tiểu đoàn, phải không anh
Tám?

- Vâng, có một tiểu doàn. Trang bị vũ khí đạn dược tạm đủ xài trong một
trận.

- Vậy thế này. - Trung đoàn trưởng kéo hai người ngồi xuống hầm, trải bản
đồ và nói. - Tôi sẽ bàn với ban tham mưu trung đoàn: chúng ta sẽ đánh theo
phương án hai, anh Tâm ạ, nghĩa là phương án không có lực lượng trên tăng cường.
Ta sẽ tổ chức tiến công từ ba hướng. Hướng thứ nhất do tiểu đoàn anh Nguyên đảm
nhiệm, có tăng cường đại đội xe bọc thép K.63, sẽ từ hướng Tây - Bắc đánh thốc
thẳng vào trung tâm quận lị. Mũi thứ hai do tiểu đoàn anh Mừng đảm nhiệm sẽ
đánh khu sân bay, trại biệt kích, rồi phát triển xuống khu vực Hòn Một. Mũi còn
lại của tiểu đoàn anh Kha sẽ đánh vào bãi xe, khu vực cầu Sơn Hòa rồi đánh thốc
lên Hòn Một. Đó là lực lượng của trung đoàn. Còn lực lượng địa phương, tôi có ý
định sử dụng thế này. Một đại đội tăng cường cho mũi Đông - Bắc đánh vào Hòn
Một và trại biệt kích. Một đại đội đề nghị các anh cho vượt sông sang bên này
chốt chặn, đề phòng địch túa sang bên đó. Đại đội còn lại tăng cường cho tiểu
đoàn Nguyên. Khi đánh vào quận lị, đại đội này có nhiệm vụ đánh chiếm tiểu khu
và sau đó chốt lại tại quận để giải quyết hậu quả. Còn vấn đề quân quản, các
anh đã có kế hoạch chưa?

Tám Thế gật đầu:

- Đâu vào đó rồi, chỉ đợi giải phóng là lắp vô.

Trung đoàn trưởng kết luận:

- Vì nhiệm vụ quá gấp, chúng tôi không có thì giờ để bàn bạc kỹ với các anh.
Nếu có ý kiến gì, đề nghị anh Tám Thế cho biết ngay.

- Tôi chỉ xin có một ý kiến nhỏ. - Tám Thế dè dặt nói. - Hình như các anh
coi trọng khu vực quận lị mà ít chú ý tới khu vực từ Hòn Một tới cầu Sơn Hòa. Trong
lúc bình thường, như thế là hợp lý. Như giả thuyết ta nổ súng đúng vào lúc địch
đang chuẩn bị rút chạy thì phần lớn những lực lượng cơ giới của địch sẽ tập
trung ở khu vực này. Vậy nên có lẽ ta phải chú ý hơn tới hướng Hòn Một một chút.

Trung đoàn trưởng gật đầu, ông đã nhận ra sự sắc sảo qua ý kiến của Tám Thế.
Phải rồi, thời cơ tốt nhất để nổ súng tiến công cụm quân này của địch là lúc
chúng chuẩn bị hành quân tháo chạy. Nếu ta nổ súng đúng vào lúc đó thì phần lớn
những lực lượng chủ yếu của chúng đều đã triển khai trên con đường ra cầu Sơn
Hòa. Phải chú ý đến ý kiến của Tám Thế. Ông ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của anh Tám. Vậy có thể thế này được không; đại đội
tăng cường cho hướng Tây- Bắc của anh nên bố trí hết sức cơ động. Ở khu vực này
chẳng hạn, để có thể tung vào cả hai hướng khi cần thiết.

Tám Thế cười khà khà:

- Hay đó, tôi đồng ý cái rụp. nhưng chúng tôi còn một đại đội hỏa lực, chủ
yếu là cối 81, sử dụng cách sao anh Ba?

Trung đoàn trưởng mừng rỡ xiết chặt tay Tám Thế:

- Vậy thì tuyệt quá. Anh sẽ cho tất cả các khẩu cối của anh kiểm soát khu
vực cầu Sơn Hòa tới Hòn Một. Khi nổ sung, nếu xe địch ùn ở quãng nào là cho dập
mãnh liệt quãng đó. Được chưa?

- Được.

- Vậy thì bây giờ chúng ta tiến hành triển khai ngay. Anh có phải báo cáo
xin ý kiến tỉnh không?

Tám Thế lắc đầu rồi chỉ vào ngực mình, cười lớn:

- Toàn quyền quyết định! Nói đùa chớ mấy ổng hết sức tin tụi này. Tui tạm
thời làm “tư lịnh” khu vực này đó.

Trung đoàn trưởng xoa tay vẻ hài lòng:

- Phải cầm súng chớ con!

- Vâng, phải cầm súng. Má con đã nói với con điều đó khi má vừa ở tù ra. Con
cũng nghĩ như vậy khi biết vì sao má con phải ở tù. Vì sao con đã lớn vầy mà
chưa biết mặt ba? Vì sao đồng bào mình cơ khổ?

- Bởi biết cầm súng nên ba con mình mới gặp nhau ở đây.

- Vâng, đánh xong trận này con sẽ tới tìm ba, ngủ với ba một đêm để cha con
ta tha hồ trò chuyện. Con thiếu ba hai mươi năm nay rồi còn gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3