Đánh cược với yêu thương - Chương 10 - 11

10. Đáp án lúc mười giờ

Trong cuộc tình tay ba, không phân
biệt ai đến trước, đến sau. Người nào được yêu nhiều hơn thì người còn lại sẽ
là kẻ thứ ba.

Nhi

Mười giờ đêm, một đêm lạnh, cái
thời khắc mọi cô gái ngoan đều muốn được quấn người trong chăn để tận hưởng sự
ấm áp tuyệt vời. Ấy vậy mà tôi đang co mình trong áo khoác dày, chân mang đôi
bốt thấp, chậm rãi bước trên con đường xa lạ.

Tôi vừa đi vừa nghĩ đến Hoàng, cảm
thấy tim mình đập nhanh hơn vì hạnh phúc. Nhưng nghĩ đến Tâm, trái tim tôi lại
như ngừng đập, lòng dậy nỗi đau.

Tôi gặp Hoàng lần đầu qua sự sắp
xếp của hai gia đình môn đăng hộ đối, một buổi gặp gỡ với lý do cũ rích và nhàm
chán: xem mặt. Hoàng là anh chàng điển trai và lịch thiệp. Suốt buổi gặp mặt,
dù không tỏ vẻ hào hứng nhưng anh rất nhã nhặn, thỉnh thoảng mỉm cười và cư xử
với tôi rất chừng mực.

Tuy nhiên, khi chúng tôi gặp nhau
lần thứ hai, mọi chuyện đã khác. Đó là lúc tôi cùng đoàn từ
thiện tổ chức chương trình cứu trợ tại miền Tây, còn anh là nhà sản xuất của
chương trình ghi hình chuyến đi đó. Tôi nhớ rõ ánh mắt của Hoàng sáng lên khi
nhìn thấy tôi, có phần ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là sự ấm áp mà tôi chưa hề
nhìn thấy ở buổi gặp đầu tiên. Sau đó, anh mỉm cười, đưa tay lau mồ hôi trên
trán tôi, còn tôi cảm thấy hai má mình nóng bừng vì thẹn thùng và vui thích.

Từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu tìm hiểu và nhanh chóng
yêu nhau. Tôi yêu Hoàng vì anh mạnh mẽ trong mọi quyết định nhưng cũng dịu
dàng, chu đáo khi ở bên tôi. Tôi rất thích lắng nghe người yêu mình nói chuyện.
Những câu chuyện từ góc nhìn hiện đại nhưng giàu cảm xúc của Hoàng khiến tôi
luôn thấy mình bị cuốn hút, chăm chú không rời. Sau mỗi lần kể với tôi chuyện
gì đó, thấy tôi lắng nghe say sưa, Hoàng đều bật cười, xoa đầu tôi để đánh thức
tôi khỏi sự say mê.

Công việc từ thiện chỉ là một phần trong cuộc sống
của tôi, tôi là cây bút chủ lực cho mục truyện ngắn của một tạp chí dành cho
phụ nữ. Những truyện ngắn của tôi thường viết về nhân vật nữ có cá tính hiện
đại và mạnh mẽ. Tuy nhiên, tôi lại không như vậy. Kín đáo, lành tính.

Và rồi Tâm xuất hiện, đó chính là điều mà bấy lâu
nay tôi luôn mơ hồ lo sợ. Cô ấy chủ động nhắn tin hẹn gặp tôi, kể với tôi rằng
cô ấy đang yêu Hoàng và muốn cùng tôi đưa ra một giao ước. Cô ấy rất giống một
nhân vật trong những truyện ngắn của tôi, xinh đẹp, mạnh mẽ, tự tin và rất khôn
ngoan.

“Trong cuộc tình tay ba, không phân biệt ai đến
trước, đến sau. Người nào được yêu nhiều hơn thì người còn lại sẽ là kẻ thứ
ba.”

Tôi cứ nhẩm đi nhẩm lại câu nói đó trong đầu, đó là
câu Tâm đã nói với tôi. Một câu hỏi cứ lớn dần trong đầu tôi, giữa tôi và Tâm,
Hoàng yêu ai nhiều hơn? Nhưng dù câu trả lời có ra sao, một khi đã bước trên
con đường này để đến nơi đó, tôi đã chuẩn bị tinh thần đón nhận bất cứ đáp án
nào.

Tâm

Ngày đầu tiên gặp Hoàng, tôi đã biết mình phải có
anh. Đối với tôi, một đứa con gái lớn lên từ một xóm lao động nghèo, thiếu thốn
và nhiều ước muốn, thì việc một chàng trai hoàn hảo như Hoàng xuất hiện trong
đời khiến tôi cảm thấy đây là phép màu kỳ diệu như trong những câu chuyện cổ
tích.

Hoàng đẹp trai, tài giỏi, chững chạc, nhưng điều tôi
thích thú nhất ở anh, dù có đôi phần xấu hổ khi thừa nhận, chính là anh rất giàu.
Anh là Account Director của một công ty truyền thông lớn, một vị trí đáng
ngưỡng mộ được sở hữu bởi một người đáng mơ ước.

Tôi biết rằng Hoàng đã có người yêu, một tiểu thư
xinh đẹp nhưng nhạt nhẽo đến phát chán. Tôi không đánh giá cao kiểu con gái như
vậy. Hoàng thích hợp hơn với những người như tôi, thực tế, khôn ngoan và nhiều
khát vọng. Cùng nhau, chúng tôi sẽ tiến xa hơn trên còn đường sự nghiệp và
trong tình yêu.

Rồi khi tiếp xúc với anh nhiều hơn, tôi dần dần bị
con người anh thu hút, từ mục đích ban đầu là chinh phục anh vì lợi ích tầm
thường, tôi ngày càng thật sự muốn có chính con người anh. Anh chỉ bảo tôi
nhiều điều trong công việc, anh quan tâm, lo lắng cho sức khỏe của tôi, anh
lắng nghe tôi tâm sự mỗi khi tôi có chuyện buồn. Nhưng anh luôn giữ khoảng cách
đúng mực với tôi trong mọi va chạm và tiếp xúc thể xác, dù tôi nhiều lần làm
như vô tình quyến rũ anh. Anh khiến tôi càng muốn anh thì càng bị dằn vặt bởi
việc không thể có được anh.

Tôi biết anh là một người trọng tình cảm, anh sẽ
không rũ bỏ Nhi, người yêu hiện tại của anh, để đến với tôi một khi cô ấy vẫn
bám lấy anh không rời.

Cuối cùng, tôi đã quyết định chủ động liên lạc với
Nhi và thẳng thắn nói cho cô ấy biết tôi yêu Hoàng. Tôi đã lường trước được
phản ứng hoặc giận dữ hoặc ủ dột của cô ấy, nhưng không, Nhi lại rất bình tĩnh.
Cô ấy kiềm chế cảm xúc rất tài tình, khiến người đối diện phải thán phục.

Bằng tài thuyết phục mà tôi chưa từng có đối thủ cả
trong công việc lẫn cuộc sống, cô ấy cũng chấp nhận giao ước của tôi. Mười giờ
đêm, thứ Sáu tuần này là sinh nhật lần thứ hai mươi ba của tôi, cả hai chúng
tôi sẽ có được đáp án cần thiết. Và người còn lại, dù muốn hay không, cũng phải
lập tức rút lui khỏi chuyện tình tay ba này.

Hoàng

Hôm nay là ngày làm việc mệt mỏi với một khách hàng
lâu năm nhưng vô cùng khó tính. Tôi chỉ muốn hoàn tất công việc sớm và đưa Nhi
đi ăn tối. Nét đáng yêu từ sự bẽn lẽn của một cô gái, sự háo hức của một đứa
trẻ ở em sẽ khiến tôi mỉm cười, và cách quan tâm tinh tế, nhẹ nhàng của em sẽ
khiến tôi thấy thư thái và bình yên.

Tuy vậy, lúc ba giờ chiều tôi được thông báo rằng
hôm nay là sinh nhật của Tâm và bộ phận nhân sự đã đặt tiệc tại một quán ăn
Nhật. Tâm là một phụ tá đắc lực của tôi, mẫu người phụ nữ hiện đại điển hình. Ở
cô ấy toát lên sự quyến rũ trong cách ăn mặc, đi đứng và giao tiếp, đồng thời
sự thông minh cũng như quyết tâm cao độ trong công việc khiến cô ấy giành được
nhiều thành công và những lời thán phục. Nhưng càng tiếp xúc nhiều, tôi lại
nhận thấy ở cô ấy sự ám ảnh đến cay nghiệt về một quá khứ tủi cực và không đầy
đủ. Nó như một vệt màu xám xịt rất lớn, oan nghiệt và vô duyên trong bức tranh
đỏ rực những thành công của cô ấy. Theo bản năng, tôi luôn muốn làm gì đó giúp
cô ấy vượt qua được sự day dứt này.

Buổi tiệc mừng sinh nhật Tâm kết thúc lúc hơn chín
giờ, cô ấy nhờ tôi đưa về. Tôi dừng xe trước con hẻm nhà cô ấy, rồi cô ấy đề
nghị tôi đi bộ cùng cô ấy đến trước cổng nhà.

Gió khuya mát rượi, thoảng đưa mùi nước hoa nồng nàn
tỏa ra từ người Tâm khiến tôi thấy như bừng tỉnh sau một ngày dài. Vừa đi chúng
tôi vừa luôn miệng trò chuyện và mỉm cười, đùa giỡn, cánh tay để trần của cô ấy
cố tình chạm vào cánh tay tôi, cảm giác mát lạnh lan tỏa cùng với sự rát bỏng
lạ thường. Tôi nghĩ rằng mình đang bị cô ấy kích thích, cảm giác rung động mới
mẻ rượt đuổi từng tế bào.

Đến trước cửa nhà, cô ấy quay mặt lại, đứng đối diện
tôi, gò má ửng hồng tô điểm nụ cười, dư âm của những niềm vui. Nhìn vào mắt cô
ấy, tôi biết rằng cô ấy không muốn chia tay tôi tại đây.

Rồi Tâm tiến đến gần tôi thêm một bước, ánh mắt xoáy
sâu vào tôi một cảm giác say mê. Tôi thấy cổ họng khô lại, và mặc dù biết Tâm
muốn làm gì, tôi vẫn không cản cô ấy. Như nhận ra sự đồng tình trong im lặng
của tôi, cô ấy áp sát người tôi rồi hôn tôi. Nụ hôn cháy bỏng, đầy cảm xúc.

Tôi nhắm mắt lại để cảm nhận nụ hôn, nhưng ngay
khoảnh khắc hai mí mắt gặp nhau, hình ảnh của Nhi lại xuất hiện trong đầu tôi.
Đó là một ngày nắng, em đứng giấu tay sau lưng nhìn tôi, tươi sáng, đáng yêu và
đầy tin tưởng. Tôi đau đớn nhận ra rằng mình vừa phản bội em.

Tâm có vẻ ngạc nhiên và thất vọng khi tôi đẩy cô ấy
ra.

- Anh xin lỗi. Có lẽ anh nên về, em vào nhà đi. Chúc
em ngủ ngon!

Mắt Tâm như có một lớp bụi mờ vừa quét qua.

- Em biết anh có người yêu rồi, nhưng tin em đi, cô
ấy không hề thích hợp để dành cho anh. Cô ấy nhạt nhẽo, quá ngây thơ và yên
lành như một bông hoa để có thể hiểu rõ những khó khăn trong cuộc sống đời
thường vốn đầy tăm tối. Chỉ có em mới có thể chia sẻ cùng anh.

Tôi cảm thấy cơn tức giận nhanh chóng len lỏi trong
người. Tôi muốn Tâm lập tức ngừng lại.

- Em đừng nói về Nhi như thế, vì em hoàn toàn không
hiểu gì về cô ấy. Đó là người con gái tốt đẹp nhất mà anh đã từng gặp và là
người anh thật sự muốn ở bên cạnh. Anh yêu cô ấy, và rất tiếc anh không thể đáp
lại tình cảm của em.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nói xong, quyết định
quay lưng bỏ đi.

Ngay lúc ấy, tôi chợt nhìn thấy Nhi bước ra từ một
góc tối gần đó, mặt đẫm nước mắt. Em đến từ lúc nào, vì sao lại khóc? Tôi thấy
lòng mình quặn lại. Có phải chúng tôi đã làm em bị tổn thương? Nhưng khi nhìn
thấy ánh mắt em, tâm tư ngổn ngang của tôi bỗng dịu lại.

Ánh nhìn của Nhi dành cho tôi nồng ấm và thương yêu
hơn bao giờ hết.

11. Hẹn em ngày khác

Em là một cô gái muôn phần hấp dẫn.

Điểm đầu tiên đập vào mắt người
khác khiến họ phải xuýt xoa chính là làn da bánh mật căng tràn sức sống của
những cô gái trẻ đam mê thể thao và thiên nhiên. Mái tóc em mỏng nhưng mềm mại,
thắm màu mật ong ngọt ngào. Chiếc mũi cao ngạo nghễ, đôi mắt sâu lấp lánh,
khuôn miệng cong cong thách thức.

Em đi từ cổng ra của sân bay quốc
tế, uyển chuyển bước đến chỗ tôi với dáng vẻ tự tin và cuốn hút hiếm thấy.
Chiếc quần soóc jean màu đen khoe đôi chân dài thon thả đáng ngưỡng mộ. Áo dây
màu hồng phấn để lộ khoảng xương quai xanh và đôi vai
đầy đặn, hấp dẫn. Em dừng trước mặt tôi, nở một nụ cười tự mãn, giống như sự
hài lòng của một bé gái đang âu yếm nhìn món đồ chơi xinh đẹp của mình. Sở hữu
và tinh quái. Nụ cười của em khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

Và đó là Chelry, vợ chưa cưới lần đầu gặp mặt của
tôi, vừa từ Australia trở về.

* * *

Sau những câu chào hỏi đại khái về sức khỏe và thời
tiết, tôi giúp em chuyển hành lý vào taxi. Khi đã yên vị, câu hỏi đầu tiên tôi
dành cho em nghe cũng thật nực cười.

“Em có nghĩ là điều này khá kỳ cục không? Ý anh là,
chuyện định hôn ước của hai gia đình khi mà chúng ta còn chưa biết nhau, khi mà
giờ đã là thế kỷ của tình một đêm và yêu đương phi giới tính?”

Đây chính là suy nghĩ chạy khắp đầu tôi từ khi ba mẹ
tôi thông báo về cô dâu tương lai của mình, một lời hứa cách đây hai mươi lăm
năm của những người bạn thân. Tôi phá lên cười châm biếm và suýt chút nữa đã
bảo họ điên. Nhưng sau khi mẹ tôi phe phẩy trước mặt con trai cưng tấm hình của
một cô nàng siêu hấp dẫn như minh tinh, chuyện cũng không quá tệ. Và thú nhận
nào, ba mẹ tôi cũng rất có mắt thẩm mỹ.

Em không giống những cô gái trước đây tôi từng hẹn
hò yêu đương, khác biệt lớn nhất chính là các cô ấy, ai cũng có làn da trắng
như ngọc và vẻ mềm mại thu hút, còn em thì sở hữu làn da khỏe khoắn đậm vị
Latin hiện đại. Tuy nhiên em lại mang đến cho tôi cảm giác một làn gió lạ
thoáng đãng và mạnh mẽ. Cũng đáng để thử.

“Em chẳng thấy kỳ lạ. Em thấy thích.” Em kéo tôi về
thực tại bằng giọng Việt là lạ, giòn tan và vui tai.

Thích? Em thích gì ở tôi, thích gì ở cuộc hôn nhân
sắp đặt này? Hay em chỉ đơn giản xem đó như một trò chơi? Tôi nói ra những băn
khoăn ấy.

“Trước khi ba mẹ em qua đời vì tai nạn xe hai năm
trước, dường như họ đã dự đoán được tương lai và thông báo cho em về người
chồng mà em đã vinh hạnh sở hữu từ khi em chưa lọt lòng. Suốt nửa năm trời, họ
ra rả về anh, những gì tốt đẹp nhất ở anh. Họ làm em tò mò và dần cảm thấy anh
rất thú vị. Nhất là khi cách đây ba tháng anh kết bạn với em trên facebook, em
càng thấy anh có vẻ khá hấp dẫn.”

Vốn tiếng Việt của em xem ra cũng khá đấy chứ. Và
mặc dù trong lòng tương đối bức bối, tôi cũng không thể ngăn cảm giác hài lòng
khi nghe em nói về mình.

“Thôi được, anh có một đề nghị. Anh chỉ mới có hai
lăm, vẫn chưa sẵn sàng từ bỏ cuộc sống độc thân. Em thì hai ba, vừa ra trường
và quê mẹ sẽ còn nhiều điều thú vị để em khám phá. Chúng ta đừng kết hôn vội,
cứ sống cuộc sống của mình thêm hai năm nữa nhé!”

Em đảo tròn đôi mắt nâu sáng để suy nghĩ. “Done.”

Tôi thở phào. Vị hôn thê của tôi xem ra cũng rất
biết điều, sống động và đáng yêu đấy chứ?

Ấy là tôi chưa lường được những gì em dự định làm
với tôi, với cuộc sống của tôi.

* * *

Em được ba mẹ tôi chào đón như con dâu, không, có lẽ
là như con gái ruột. Họ dành hẳn một phòng cho em, chăm chút em, quan tâm em.
Chelry cũng rất hiểu chuyện, hiếu thuận với ba mẹ tôi không kém gì ba mẹ đẻ.
Cuộc sống của ba mẹ tôi dường như rạng rỡ hẳn lên vì em, vì cô gái trẻ trung,
vui tươi, lém lỉnh và đầy sức sống. Đi đến đâu và gặp bất cứ ai, họ cũng hứng
khởi giới thiệu về cô con dâu tương lai vẻ đầy tự hào, bỏ qua tâm trạng ngại
ngùng và bất lực thay đổi liên tục trên gương mặt của con trai mình, đứa con
thật sự và duy nhất của họ.

Đối với tôi, em cũng luôn giữ chừng mực nhất định,
không quá thân mật, sỗ sàng, cũng không quá xa cách. Thậm chí tôi cũng lấy làm
vui thích vì có cơn gió mới mẻ như em hiện diện trong gia đình. Em chỉ một yêu
cầu duy nhất với tư cách là vị hôn thê của tôi: bắt tôi đeo nhẫn đôi và chụp
ảnh cùng em.

Đó là bức ảnh đôi nam nữ trẻ trung với nụ cười rạng
ngời hạnh phúc, hai bàn tay đan vào nhau, đưa lên gần khuôn mặt, đôi nhẫn sáng
lấp lánh trên hai ngón tay áp út của họ nổi bật, thu hút sự chú ý của bất kỳ ai
khi nhìn vào bức hình.

“Chỉ để em khoe với bạn bè thôi.”

Nhưng sau đó tôi biết rằng, em không chỉ đơn giản là
khoe với bạn bè của mình.

Tháng này Mỹ Anh chia tay tôi. Hai tháng sau Quỳnh
Vy khóc tức tưởi và quẳng hết vào người tôi những món quà tôi đã tặng cô ấy. Ba
tháng sau, Liên Hương nhếch môi dè bỉu khi tôi rủ cô ấy đi xem phim.

Và cả ba cô nàng đó đều đưa ra một lý do trùng hợp
cho chuyện này. Một cô gái xinh đẹp đã đến gặp họ, tất nhiên là hẹn riêng từng
cô, với tư cách vị hôn thê của tôi với tấm hình làm bằng chứng. Một chứng cứ vô
cùng xác đáng và thuyết phục.

“Chelry, anh không ngờ em lại làm thế!” Tôi giận dữ
trách móc em.

Em đáp trả bằng ánh nhìn dí dỏm và khiêu khích. “Em
cũng không ngờ chồng tương lai của em lại đa tình như thế. Em đã phải rất bận
rộn để giải quyết.”

“Đó là cuộc sống tự do của anh. Chẳng phải chúng ta
có đến hai năm tự do trước khi kết hôn sao?”

“Đúng, và em quyết định sẽ dùng hai năm này để tẩy
rửa mọi bụi bẩn của anh. Anh cũng nên dùng thời gian này để tìm hiểu về em đi,
thay vì những cô gái không có tương lai với anh.”

Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp và tinh
quái của em, cố gắng kiềm chế cơn giận. Hóa ra em không hề để tôi tự do như tôi
mong muốn, chỉ là tự do như em muốn. Tôi thở dài. Thôi thì mình phải cẩn thận
hơn trong chuyện tình ái vậy.

* * *

Nhưng khi Anh Thư, mối tình đầu của tôi, hẹn gặp tôi
nói chuyện với vẻ mặt vừa thương tâm vừa cứng rắn thì tôi không thể nào nhún
nhường được nữa. Anh Thư là cô gái quan trọng nhất của đời tôi. Người từng chia
sẻ với tôi những kỷ niệm ngọt ngào của ba năm trung học, người dù đã chia tay
và có bạn trai nhưng vẫn dành cho tôi sự tin tưởng tuyệt đối với những bí mật
của cô. Mỗi khi có chuyện buồn hay thất vọng về cuộc sống và tình yêu, cô ấy
lại tìm đến tôi. Và ngược lại, tôi cũng xem cô ấy như người tri kỷ duy nhất của
mình.

“Vị hôn thê của anh nói rằng em chính là nỗi ám ảnh
duy nhất của cô ấy. Cô ấy muốn anh chỉ san sẻ mọi chuyện với cô ấy mà thôi,
không muốn em dựa vào chút kỷ niệm xưa để trói chân anh, làm anh phiền lòng.”

“Em không hề làm anh phiền lòng, anh thề.”

“Nhưng cô ấy lại làm em phiền lòng. Và cô ấy thật
thông minh khi dùng lời lẽ vừa năn nỉ vừa trêu tức em, để em thốt ra những lời
hứa như cô ấy mong muốn. Không gặp lại anh nữa.”

Đó là những lời cuối cùng Anh Thư dành cho tôi.

Đêm đó, tôi mang bia lên sân thượng giải sầu. Tôi
căm giận em chết đi được, Chelry! Sự thông minh, quỷ quyệt và quyết đoán được che giấu dưới vẻ
xinh tươi và hấp dẫn. Em đã làm gì cuộc đời tôi, những người phụ nữ của tôi thế
này? Nhưng tôi lại không thể bóp chết em, không thể đuổi em ra khỏi nhà, không
thể hủy hôn với em. Vì không thể không thừa nhận, dưới góc nhìn của em, em
không làm sai. Đó là những quyền lợi em có thể sử dụng với tư cách vợ chưa cưới
của tôi.

Có tiếng mở cửa sân thượng, rồi tiếng dép đi tới, em
ngồi xuống cạnh tôi. Em quay nghiêng nhìn tôi chăm chú, còn tôi thì nhìn chằm
chằm ngọn đèn vàng trên cao, như không biết đến sự xuất hiện của em. Em cầm một
lon bia, bật nắp và khẽ chạm vào lon bia của tôi, như một sự chúc mừng. Chúc
mừng cho chuyện gì? Cho tôi hay cho em?

Tôi quay sang, kinh ngạc và lo lắng khi thấy em uống
một hơi hết sạch lon bia. Rồi em quay trở lại nhìn tôi, mỉm cười thách thức. Sự
tức giận trong tôi lại trở về, hòa với chút điên cuồng và kẻ cả, tôi chồm đến
nhanh chóng, đẩy vai em vào tường và hôn em.

Em thoáng giật mình nhưng rồi nhanh chóng đáp trả
tôi. Nụ hôn đầu tiên. Một nụ hôn lạ lẫm, thăm dò, khẳng định và đầy nhục cảm.
Em đẩy tôi ra khi cảm thấy tôi đã dịu lại. Chúng tôi nhìn nhau, trách móc, tìm
hiểu, rối bời và mông lung.

Em khẽ thì thầm bằng giọng Việt là lạ, đáng yêu: “Từ
nay chỉ có mỗi em thôi nhé!”

Tôi khẽ thở dài rồi gật đầu. Một sự đầu hàng trong
thán phục.

* * *

Trong suốt thời gian một năm sau đó, chúng tôi trở
nên hòa hợp và hiểu nhau nhiều hơn. Tôi không còn la cà với các cô gái khác
nữa, và vì thế em cũng hoàn toàn biết điều, không gây nên chuyện gì quá đáng.
Em bắt đầu học nấu ăn và tìm hiểu cách chăm sóc gia đình của người Việt Nam. Sự
sôi nổi, hiện đại của một cô gái trẻ kết hợp với sự chuyên tâm khám phá vai trò
người vợ mới khiến trong mắt tôi, em trở nên đáng để yêu hơn lúc nào hết.

Tôi mỉm cười mỗi ngày khi hình dung ra cảnh em sẽ
trở thành cô vợ vừa thông minh, biết điều lại vừa ngổ ngáo, bất trị của tôi như
thế nào. Sẽ là một cuộc sống không hề dễ dàng, nhưng kỳ lạ là tôi lại thấy vô
cùng thích thú.

Và rồi, cuộc đời là một chuỗi những bất ngờ dành cho
ta.

Cơn sóng lớn ấy ập tới đột ngột không báo trước. Lúc
này tôi đang sốt ruột vì chờ em hơn một giờ đồng hồ để cùng đi xem áo cưới. Cô
gái háo hức này lại đang mải rong chơi nơi nào. Cuối cùng, em cũng đã xuất hiện
với nụ cười sáng bừng, không hề có chút hối lỗi.

“Đi nào, chồng tương lai của em.”

Chồng tương lai, nghe rất hay ho và thú vị. Tôi cảm
thấy sảng khoái, vui vẻ, tạm thời bỏ qua tâm trạng cau có vì sự trễ nải của em.

Ánh nắng chói chang, em có vẻ kiệt sức. Tôi lấy làm
lạ vì điều đó, em vốn là cô gái thường xuyên chạy nhảy dưới ánh mặt trời. Tôi
nhìn em, đồng tử mắt em tối lại, và trong lúc tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì
đang xảy ra, tôi đã thấy những giọt đỏ thắm rơi xuống tay. Em bị chảy máu mũi.

“Chelry…”

Em lịm đi, ngã xuống vòng tay run rẫy của tôi.

* * *

Tôi bước đến, kéo chiếc rèm trong phòng em để không
cho chút ánh sáng le lói chen vào. Em nằm trên giường, yên ngủ. Hai tháng hạn
chế ra ngoài, làn da em trắng trẻo hơn, gương mặt em cũng dịu dàng hơn. Đó
chẳng phải là hình ảnh lý tưởng trong tôi về một cô vợ truyền thống hay sao?
Nhưng tôi chỉ thấy tim mình thắt lại. Tôi ước sao có thể nhìn thấy cảnh em chân
trần chạy tung tăng trên bờ biển với nụ cười rạng rỡ và làn da nâu khỏe khoắn.
Chưa bao giờ tôi mong điều đó như lúc này.

Phải chăng có người nói với tôi rằng, căn bệnh ung
thư máu giai đoạn cuối của em chỉ là đùa, em chỉ giả vờ để thử thách tình cảm
của chồng tương lai. Nhưng tôi đang tận mắt chứng kiến căn bệnh và những viên
thuốc đặc trị từng ngày bào mòn sức lực của em.

Em chớp chớp mắt báo hiệu rằng mình đã thức giấc,
nhìn thấy tôi, em bèn giơ tay lên chờ đợi, vòi vĩnh sự yêu chiều. Tôi cố nở nụ
cười, bước đến bên giường, mở chăn và chui vào nằm cạnh em. Hai chúng tôi quay
vào nhau, mặt đối mặt. Tôi đưa tay vuốt nhẹ tóc em.

“Em xin lỗi vì chuyện đêm qua.”

Đêm qua, tôi về muộn, ghé vào thăm em và nhìn thấy
gần cửa ra vào lổn nhổn những mảnh thủy tinh vỡ, đó là khung ảnh của tôi và em.
Bức hình huyền thoại tôi và em trong tay trước đây nằm trong khung kính, được
em trân trọng như báu vật nằm chỏng chơ dưới đất. Tôi im lặng gạt hết những
mảnh vỡ khỏi bức ảnh, cầm lên và đặt lại trên chiếc bàn bên giường. Rồi tôi nhẹ
nhàng nắm lấy tay em, dịu dàng hôn bằng một sự yêu thương vô bờ. Nhưng em nổi
giận đẩy tôi ra, đuổi tôi về phòng, chẳng cho tôi nói lấy một lời.

Tôi nhìn thấy vai em run run vì xúc động. Tôi cúi
xuống, hôn lên tóc em.

“Hôm qua anh đi gặp đối tác nên về trễ.”

“Còn em thì cho rằng anh đã đi gặp cô gái khác.” Em
ấm ức.

“Ngốc quá, một mình em là đủ rồi, cần ai nữa.”

Em im lặng kéo tay tôi lại để gối đầu. “Em thật sự
hối hận vì đã vô cớ giận dỗi.”

“Biết lỗi thì chấp nhận điều trị hóa trị của bác sĩ
đi, đừng nói suông.”

“Hóa trị sẽ làm em rụng tóc, mệt mỏi, xấu xí, lại
phải ở suốt trong bệnh viện. Em không muốn nằm lì ở đó.”

Tôi rướn người, hôn lên tóc em.

“Nghe anh đi. Anh muốn nhìn thấy em tung tăng trong
cuộc đời anh. Em đang yếu dần. Đừng bỏ mặc mọi thứ hay đầu hàng cuộc sống như
vậy.”

“Em không hàng, em chỉ…” Em ngập ngừng rồi không thể
nói gì thêm.

“Đừng bưởng bỉnh nữa.”

Em giận dỗi đẩy tôi ra, quay mặt đi chỗ khác. Tôi
thở dài. Vợ tương lai của tôi khá cứng đầu, nhưng thật sự cô ấy chỉ cố che đậy
sự yếu đuối, sợ hãi của mình. Em bỗng cựa quậy rồi ngập ngừng: “Nếu em làm hóa
trị, và nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không bỏ rơi em chứ?”

“Chắn chắn. Anh sẽ luôn ở bên em.”

* * *

Đợt hóa trị kéo dài sáu tháng. Tóc em rụng đi, em
sút cân, gương mặt và cả cơ thể đều bải hoải, mệt mỏi. Em thường xuyên buồn
nôn, đau đầu, thay đổi tâm tính. Trái lại với yêu cầu tôi phải ở bên em thì em
ngày càng sợ đối diện với tôi. Em sợ tôi chán ghét em.

Thậm chí, đến tháng thứ sáu, em nhờ mẹ tôi cấm hẳn
tôi vào thăm em. Tôi đau đớn, ước sao có thể san sẻ bớt những nỗi đau và sự lo
sợ của em.

Kết quả điều trị không khả quan. Chúng tôi tiếp nhận
đợt hóa trị thứ hai. Lại sáu tháng nữa trôi qua. Chuyển biến của căn bệnh ngày
một xấu đi. Sức khỏe em càng lúc càng yếu, mất dần ý chí và nghị lực. Bác sĩ
yêu cầu một ca ghép tủy cho em. Cuối cùng, tôi và mẹ là người bàn nhau mọi việc
và quyết định thay em ca phẫu thuật. Hai tháng sau, chúng tôi đã tìm được người
hiến tủy thích hợp.

“Anh à, em thèm ra ngoài, em thèm được leo núi, được
đi biển…”

“Sẽ đi. Chúng ta sẽ đi cùng nhau, ngay khi em khỏi
bệnh.”

“Lỡ như em không khỏi bệnh thì sao? Lỡ như tất cả
đều vô dụng? Lỡ như ca phẫu thuật không thành công?”

“Tất cả sẽ thành công.”

Tôi hứa với em bằng một sự chắc chắn đến nỗi ngay cả
bản thân tôi cũng tin là thật. Em siết chặt tay tôi bằng chút sức lực sót lại.
Ánh mắt em run rẩy, hoảng sợ và hi vọng. Cái nắm tay ấy, ánh mắt ấy, tôi sẽ mãi mãi không quên.

* * *

Dưới ánh nắng hè nhiệt đới, Chelry trong bộ bikini
sặc sỡ vừa chạy phía trước vừa ngoái đầu nhìn tôi cười khiêu khích. Làn da em
sáng màu đồng, bóng bẩy, cơ thể căng đầy sức sống, sẵn sàng lao vào biển xanh.
Em đưa tay ra nhìn tôi, chờ đợi.

Tôi tươi cười đuổi theo em, đến gần em. Tay tôi chạm
vào em, muốn kéo em lại phía mình. Nhưng mọi thứ bỗng như ảo ảnh, tan nhạt nhòa
vào trong tay tôi như một cơn gió. Trước mặt tôi chỉ còn khoảng trống day
dứt mênh mang mà em đã để lại.

Tim tôi quặn thắt, mồ hôi túa ra đầy trán, cả cơ thể
bần thần chết lặng. Tôi đã không thể níu giữ được em trong cuộc đời mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3