Em Là Để Yêu - Chương 05
Yêu phải người dưng
Chỉ
có những nỗi sợ hãi vô lý. Như nỗi sợ hãi giờ tan sở. Nỗi sợ hãi di chuyển giữa
đám đông người. Mới có thể ùn đẩy ra những dòng này.
Tặng
my so-called BF.
Tôi
quyết định không gặp Duy nữa. Mặc dù mỗi lần đi làm buổi sáng, ngang qua Club
bar, đều thấy lòng dồn dập thở, lấm chấm một vết thương rất vô hình. Tôi cắn chặt
môi. Nhắm nghiền mắt. Chỉ năm giây thôi là đủ để xe chạy vượt quá khỏi cái chỗ
ì ầm xô bồ mỗi đêm đó. Nỗi đau năm giây. Buổi sáng.
Club
bar chưa bao giờ là một chỗ hẹn hò lãng mạn. Club bar chỉ toàn rượu và hơi người.
Đàn ông đến đó để nói những câu chuyện vô thưởng vô phạt suốt đêm với đám con
gái váy ngắn áo dây đứng sau quầy. Club bar không phải là một nơi để những người
đổ vào nhau quay trở lại lần thứ hai sau lần hẹn hò thứ nhất. Tôi và Duy đều hiểu
với nhau điều đó. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ Duy chưa bao giờ biết rằng, cả cái chi
tiết nhỏ nhặt mang tên Club bar ấy cũng có đủ khả năng làm tình làm tội tôi đến
vậy.
Tôi
quyết định không gặp Duy nữa. Dù tôi biết rõ rằng. Chỉ cần đi qua một vài nơi
mà tôi và Duy đã hít thở cùng nhau ở đó cũng đủ để khiến mình run rẩy. Trà xanh
matcha sẽ rất đắng. Sài Gòn sẽ là mảnh đất hoang lạnh lẽo. Và không có bài hát
nào của Alicia Keys có đủ sức vỗ về. Nhưng có một điều tôi không thể nào biết
rõ. Liệu mình có yêu Duy?
Cho
đến trước khi hai mươi lăm tuổi. Tôi chưa bao giờ tự đặt câu hỏi này với bản
thân. Những mối tình đến và đi. Mang theo một phần trong trẻo, nồng nàn và nhiệt
huyết. Những anh A, anh B, anh C với hàng ngàn lời yêu thương ngọt ngào và cử
chỉ lãng mạn. Sau một giấc ngủ vùi. Có ai còn nhớ được đến ai?
Tôi
còn lại gì để yêu Duy?
Trong
cơn say, Duy hỏi: “Em có yêu anh không?” Tôi trả lời “Có”. Nhưng vì lúc đó tôi
cũng say. Khi tỉnh rượu rồi. Đầu óc choáng váng. Duy không còn nhớ mình đã hỏi
gì. Tôi không hiểu rõ mình đã trả lời gì. Kể cả những lúc nụ hôn của Duy còn
miên man sau gáy. Tôi vẫn thấy Duy ở một nơi thật xa và đang ruồng rẫy tình cảm
của tôi một cách mãnh liệt.
Tôi
nghĩ mình hẹn hò với Duy vì một lý do hết sức dịu dàng. Giống như việc bạn đang
cô đơn kinh khủng trên một con đường dài. Xung quanh bạn phong cảnh rất đẹp. Ai
ai cũng miệt mài với niềm vui của riêng mình. Không ai để ý đến bạn. Bạn bắt đầu
thấy mệt mỏi. Rồi bạn bắt gặp một kẻ đơn độc tương tự đi ở lối bên kia. Bạn đứng
lại hỏi: “Có ai ôm tôi không?” Người kia băng qua đường. Ôm lấy bạn. Vậy đấy.
Việc đồng cảm không chủ đích của hai cá thể trái dấu xa lạ. Vào một thời điểm bất
kỳ nào trong đời, cũng đủ để tạo ra một mối quan hệ. Và rõ ràng chắc chắn rằng,
mối quan hệ này cũng không thể nào có chủ đích được. Nhưng vào thời điểm đó.
Trong lòng mình. Mà không. Cho đến tận bây giờ. Trong lòng mình. Tôi khát khao
được chia sẻ tình cảm của mình cho Duy. Chia đều như trẻ con ngày xưa chia kẹo.
Kéo tay Duy ngồi xuống ở vệ đường và bảo: “Này ấy hãy ăn cùng tớ.”
Tình
cảm để tôi hẹn hò với Duy. Nó
y hệt như thế. Khi nhìn thấy Duy đơn độc, tôi đã vội vã quên mất nỗi cô đơn của
chính mình mà tiến đến. Sau cái ôm của người xa lạ. Tôi cứ như người ở trong tư
thế sẵn sàng san sẻ tất thảy mọi điều.
Nhưng. Đó là lúc hai con người còn đi ở hai lề khác nhau.
Họ không cần phải e ngại gì. Thậm chí cho đến lúc Duy băng qua đường và ôm tôi
vào lòng, cũng không cần ai phải e ngại gì. Chúng tôi mang trong tim mình hai nỗi
cô đơn riêng biệt, không va chạm vào nhau, không xung đột nhau. Lúc đó, không
ai phải nghi kị gì. Cho đến một ngày. Nỗi cô đơn của tôi bắt đầu khắc tên Duy.
Như một sự ngẫu nhiên đầy lôgic. Nó xuất hiện, cồn cào, giông bão.
Tôi ủ mình trên ngực Duy. Ép tai thật chặt vào lồng ngực
săn chắc ấy. Để nghe xem có nỗi cô đơn nào mang tên mình đang giãy dụa hay
không. Tôi không nghe được gì. Duy vuốt tóc tôi. Duy siết chặt tay tôi. Tôi vẫn
không nghe được gì.
Có phải Duy đã giấu nó rất kỹ hay không?
Vào năm hai mươi lăm tuổi. Tôi là một người phụ nữ độc
thân giỏi che giấu tất cả mọi điểm yếu của mình bằng những cử chỉ lịch thiệp.
Nhưng lúc đứng trước mặt Duy, tôi chỉ muốn cởi bỏ tất cả. Không còn lại gì mà nằm
xuống bên Duy. Đam mê cũng vậy. Mà dịu dàng cũng vậy. Nằm xuống bên Duy. Hai đứa
sẽ lảm nhảm với nhau những chuyện không ai hiểu. Rồi cười lăn lộn. Thấy mình thật
điên dở. Mắng mỏ nhau. Lao vào nhau. Rồi lại cười rúc rích.
Không còn con đường nữa. Không còn lại bất cứ ai. Chỉ còn
tôi và Duy.
Duy là một người lạ hoàn hảo. Nghĩa là hoàn thành xuất sắc
vị trí “người dưng” của mình. Không cần gọi điện. Nhắn tin. Liên lạc. Tìm hiểu
xem đối phương hôm nay làm gì. Với ai. Đau mệt khỏe mạnh ra sao. Thờ ơ và vô cảm.
Ai sống đời sống của riêng mình. Hẹn hò khi lịch hẹn còn trống. Mà hẹn hò thì vẫn
đắm say.
Buổi chiều hôm ấy, Sài Gòn mưa dữ dội. Thành phố ướt
sũng. Tôi đứng nép mình trên tầng tám ở phòng trà công ty. Mọi người đã vội vã
tan sở hết.
Những bận tâm hết sức thường nhật. Như đón con, đi chợ, nấu
cơm, hẹn hò với người yêu, bạn trai hoặc chồng đến đón. Tôi không có tất thảy
những bận tâm thường nhật ấy. Nên cứ đứng nép mình ở tầng tám. Một tia sét rạch
nát ngang trời. Bên dưới, dòng người như đám kiến thợ đen kịt, chen chúc, luồn
lách tiến lên. Tôi gọi điện cho Duy. Không ai trả lời máy. Tôi thấy tim mình bốc
cháy. Nước mắt tuôn ra như mưa. Tầng tám không còn ai nữa cả. Nỗi cô đơn mang
tên Duy bốc cháy. Con đường lại hiện ra rõ mồn một. Mà bên kia đường. Người lạ
đã không còn đứng đó. Sau cái ôm, người lạ hình như biến mất và để lại nỗi cô
đơn mang tên mình. Đè nặng lên mọi giác quan. Phải đi bao lâu nữa để hiểu, việc
bạn sẵn sàng san sẻ tình cảm của mình là một việc vô cùng mạo hiểm? Chỉ đơn giản
bởi vì, không phải ai cũng cần viên kẹo mà bạn đem cho.
Tôi quyết định không gặp lại Duy nữa.
Dù trái tim mình đã bốc cháy vì Duy.
Ở giữa con đường.

