Chỉ được yêu mình anh - Phần 1 - Hồi 12 + 13

Hồi 12: Hoàng tử của Thượng Linh

Như thường lệ, phòng đối ngoại của
khách sạn VIVS vẫn là xuất phát điểm của các tin vịt. Mọi người đều nhận thấy
giữa “mỹ nhân” CEO và Thượng Linh có điều mờ ám từ sau lần anh tức giận ngùn
ngụt khi cô trốn làm. Mọi người đều có phần kiêng dè Thượng Linh hơn, nên đương
nhiên sẽ không nói trước mặt những tin đồn có liên quan đến cô.

Nhưng những tin đồn khác thì không
vấn đề gì, ngày nào cũng tíu tít mãi không thôi.

“Thế nào, có đẹp trai không?”

“Quá đẹp trai! Nhất là nụ cười mê
hồn nữa chứ!”

“Tớ còn xin được chữ kí của anh ấy
cơ!”

“Tớ được chụp ảnh chung nữa!”

“Mình được anh ấy kiss…” Không biết
ai vừa nói câu này, bị mọi người xúm vào đánh hội đồng.

Trong đám đông háo hức, Thượng Linh
mặt mày ngơ ngác xen vào hỏi: “Mọi người đang nói đến anh chàng nào đấy?”

Các người đẹp lườm Thượng Linh,
chạy tán loạn mỗi người một ngả.

Thượng Linh vô cùng khó chịu khi
vẫn chưa tìm ra được tên tuổi và gia cảnh của “giai đẹp”. Cô chỉ tra ra được
anh chàng này là khách mới vào khu biệt thự nhà vườn của khách sạn từ thông tin
tại ban quản lý đặt phòng. Nghe nói anh ta vừa chuyển vào được mấy hôm, đúng
đợt cô đến thành phố X. Những thông tin cụ thể hơn như tên, tuổi… ban quản lý
đặt phòng không chịu tiết lộ. Người vào ở tại khu biệt thự nhà vườn của VIVS,
chắc chắn không giàu có thì cũng phải là người quyền thế.

Ngày hôm đó, Thượng Linh suy nghĩ
xem có nên tiến hành điều tra kĩ càng về ứng cử viên sáng giá cho vị trí “sổ
gạo” dài hạn từ phía A Ảnh hay không. Cô thấy ngay hai nhân vật quen thuộc khi
đang đi vẩn vơ trong khu biệt thự nhà vườn. Hai con người ác bá - Trần Dĩnh và
mẹ cô ta.

Nghe nói, sau buổi tiệc hôm trước,
Trần Dĩnh cũng có liên quan ít nhiều đến việc dự án hợp tác giữa Tống Vân Tiên
và VIVS đàm phán không thành công. Tống công tử vốn đã không thích thú gì với
Trần Dĩnh, sau lần này càng kiên quyết bye bye cô nàng luôn.

Nhà họ Trần vốn cũng thuộc hàng
danh gia vọng tộc, nhưng vài năm nay ông chủ Trần lắm bệnh nên công việc kinh
doanh gặp nhiều khó khăn hơn. Bà Trần và bà Tống là hai chị em thân thiết, với
lại Trần Dĩnh cũng thích Tống Vân Tiên từ lâu, hai bên định kết tình thông gia,
nên nhà họ Tống cũng hỗ trợ cho nhà họ Trần rất nhiều. Lần này, Trần Dĩnh phá
tan dự án hợp tác với VIVS, Tống công tử nổi giận, bà Tống cũng không tiện ra
mặt. Họ Trần mất chỗ dựa vững chắc là họ Tống, phải tự mình chèo lái công ty
nên cũng vất vả hơn. Bà Trần liên tục đưa con gái đi dự tiệc khắp nơi mong tìm
được cho con một chàng rể giàu có. Thứ nhất là nhờ cuộc hôn nhân này, nhà họ
Tống rót tiền cho nhà họ Trần, cứu công ty, thứ hai cũng là để vẹn toàn chuyện
hôn nhân đại sự của con gái.

Thực ra Trần Dĩnh trong lòng không
thoải mái chút nào, nhưng cô ta cũng hiểu, với hoàn cảnh gia đình như hiện nay,
cô ta không có quyền chọn lựa. Hơn nữa, người mình thích đã tuyệt tình tuyệt
nghĩa nói sẽ không lấy mình, vậy thì lấy ai cũng thế cả thôi. Nhưng xét cho
cùng cô ta thấy mình cũng vẫn còn chút may mắn. Vì cô ta đã gặp được người đàn
ông trong một buổi tiệc trước đây.

Hai người quen biết từ lâu, anh ta
giàu có, đẹp trai, tài năng. Và điều quan trọng nhất - Nếu cô ta có thể trở
thành bạn gái, hoặc thậm chí là vị hôn thê của người này, thì sẽ khiến một kẻ
khác phải tức điên lên.

Do đó trong buổi tiệc, Trần Dĩnh
chủ động tấn công, nhiều lần kiếm cớ hẹn hò, tạo mối quan hệ với anh ta. Trước
ngày hôm nay, cô ta còn chuẩn bị kĩ càng một màn kịch bày tỏ tình cảm xúc động
trước mặt anh ta. Những lời cuối cùng của màn kịch bày tỏ là thổ lộ hy vọng anh
sẽ đón sinh nhật lần thứ hai sáu cùng.

Chàng trai từ đầu đến cuối luôn giữ
nụ cười mỉm hoàn hảo, sau một hồi trầm ngâm cuối cùng cũng bắt đầu lên tiếng:
“Vậy hãy để anh tổ chức tiệc sinh nhật cho em tại vườn hoa khách sạn VIVS, được
không?”

VIVS? Mắt cô ta sáng bừng lên, sung
sướng nhận lời.

***

Theo thông tin từ các người đẹp
trong “thông tấn xã vỉa hè” lượn lờ ngó qua vườn hoa, Thượng Linh được biết
người tổ chức buổi tiệc sinh nhật chính là hoàng tử đẹp trai mà họ đang bàn
tán, cũng chính là ứng cử viên mới cho vị trí “sổ gạo” dài hạn mà Thượng Linh
đang trông ngóng.

Chỉ có điều, nhân vật nữ chính lại
là Trần Dĩnh khiến Thượng Linh thấy hơi nản. Chắc anh chàng này phải dũng mãnh
lắm mới thích được thể loại ngực to không não như Trần Dĩnh.

Thượng Linh thở dài, quyết định
không để ý đến anh chàng này nữa, đang định lẻn đi, bỗng bị Trần Dĩnh gọi giật
lại. Xung quanh có nhiều người đang vây kín cô nàng.

“Thượng Linh!”

Không chỉ có thể lực tốt, mà mắt
cũng tốt thật. Thượng Linh khẽ lắc đầu, có kẻ lại tự chuốc lấy rắc rối rồi đây.
Sự thực đã chứng minh, tất cả mọi thể loại phim sến đều như nhau cả.

Thể nào cũng sẽ na ná như: “Trùng
hợp quá! Thì ra cậu làm việc ở đây à? Mình không biết nếu không đã mời cậu đến
tham dự sinh nhật. Đúng rồi, tiện thể giới thiệu với cậu, đây là bạn trai mình,
tiệc sinh nhật hôm nay do anh ấy đứng ra tổ chức!”

Đương nhiên, ngụ ý của những lời
này là: “Xì! Con ranh này hôm nay còn không để tao tóm được mày. Nhìn cái gì,
tao giỏi giang xinh đẹp thế này, quơ tay một cái là tóm được người yêu mới
ngay. Là tao cố tình tổ chức sinh nhật ở đây, cố tình không mời mày đấy! Với
lại người yêu tao ở lại biệt thự nhà vườn của khách sạn năm sao chứng tỏ anh ấy
vô cùng giàu có, anh ấy vừa đẹp trai, vừa chiều chuộng tao, mày nhất định sẽ
ghen tức đến chết mất!”

Thượng Linh hơi ngỡ ngàng vì màn
liến thoắng của Trần Dĩnh. Cứ coi như cô ta tìm được một người hơn Augus, đúng
rồi bây giờ phải gọi là “mỹ nhân” Diệp Thố mới đúng. Cứ coi như cô ta tìm được
một anh chàng hơn Diệp Thố, thì cũng không cần phải kéo cô lại nói lảm nhảm
nhiều như thế.

Thượng Linh lướt nhìn người yêu mới
của Trần Dĩnh. Anh ta đứng tách ra khỏi đám đông bên bờ hồ trong vắt, không hề
lên tiếng chỉ khẽ mỉm cười quan sát bữa tiệc sinh nhật. Đây là một người đàn
ông rất đẹp trai. Mái tóc cắt ngắn, gương mặt khôi ngô tuấn tú, ăn mặc thoải
mái mang màu sắc mùa hè, chiếc quần dài trắng sữa kết hợp với sơ mi cộc tay
cũng màu trắng.

Tuy ngoại hình không sánh bằng tên
“yêu tinh” Diệp Thố, nhưng cũng được tính vào hàng ngũ trai đẹp. Có một điểm
hoàn toàn khác với Diệp Thố là cử chỉ của anh ta rất dịu dàng, làm người khác
thấy thật dễ chịu. Có lẽ anh ta thuộc kiểu đàn ông từng trải, ân cần, lặng lẽ
săn sóc người yêu chứ không phải lạnh lùng ra lệnh như “yêu tinh” Diệp Thố.

“Thế nào, anh ấy rất được phải
không?” Trần Dĩnh châm chọc cô. “Trông
rất quen phải không?” Trần Dĩnh bịt miệng cười, uốn éo đi đến bên chàng trai,
nói thầm vào tai anh.

Nụ cười
trên gương mặt chàng trai càng rạng rỡ hơn, anh nói một câu đồng ý, sau đó bước
lên sân khấu được dựng lên cho buổi tiệc sinh nhật. Trên đó đặt một cây piano.
Anh bước đến trước micro, cười nói: “Sau đây là bản nhạc tôi dành tặng cho nàng
công chúa của tôi!”

Thượng
Linh vốn đã chuẩn bị đi liền dừng ngay bước chân khi tiếng nhạc vừa vang lên.
Đây là… bản piano concerto số một của Chopin. Cô quay ngoắt lại, những ngón tay
của chàng trai lướt nhẹ trên phím đàn, những giai điệu du dương tươi đẹp vang
lên, gương mặt nghiêng nghiêng dịu dàng ấy trùng hợp với một gương mặt khôi ngô
trong kí ức. Trên sân khấu, nụ cười của Trần Dĩnh đắc ý đến lố bịch.

Thì ra
là như vậy. Không ngờ lại là anh ấy. Thượng Linh đã hiểu, Trần Dĩnh sắp đặt mọi
việc, thì ra mục đích là như vậy. Tất cả chỉ vì ba chữ - Phong Duy Nặc.

***

Những
năm tháng ngày xưa ấy, trong mắt tất cả mọi người, Phong Duy Nặc là hoàng tử
của Thượng Linh. Là chàng trai duy nhất cô cho phép được đi bên cạnh mình.

Vì có
tài năng âm nhạc thiên phú, lại dịu dàng ân cần nên anh được tất cả mọi người
yêu mến. Anh là giấc mơ của rất nhiều thiếu nữ.

Nhưng…
Dòng suy nghĩ của Thượng Linh cũng dừng lại khi tiếng đàn piano vừa dứt, chàng
trai đứng dậy chậm rãi bước đến trước micro, cười rất tươi.

Phía
dưới sân khấu, Trần Dĩnh được bao nhiêu người vây quanh. Cứ nghĩ mình giờ này
đã leo lên được vị trí công chúa khi được chàng trai tài năng này chiều chuộng,
cô nàng nhìn anh thật kiêu hãnh.

Giờ
phút này trong mắt tất cả mọi người, họ là một cặp đôi đẹp biết bao. Trần Dĩnh
giương giương tự đắc nhìn Thượng Linh với tư thế của kẻ chiến thắng: “Mày nhìn
mày rồi nhìn tao xem? Bất luận là ngoại hình, tiền bạc, gia thế hay là người
yêu… mày đều thua xa tao. Tao chính là mây trắng trên trời cao còn mày là bùn
đen dưới đất. Ha ha ha ha!...”

Thượng
Linh lạnh lùng nhìn cô ta, hơi nhíu mày. Trần Dĩnh thấy tức anh ách, Thượng
Linh không những không có phản ứng gì, trong mắt lại còn có vẻ thương xót thì
là có ý gì cơ chứ.

Thượng
Linh nhếch mép: “Ý gì thì cô sẽ biết nhanh thôi!”

Coi như
cô nàng cũng đã tiến bộ khi sắp đặt mọi việc được như hôm nay, chỉ có điều nếu
người này chính là Phong Duy Nặc, thì hành động hôm nay của Trần Dĩnh sẽ quay
đầu tự hại mình. Vì tất cả mọi người đều không biết, Phong Duy Nặc đích thực
không phải là người như vậy. Phong Duy Nặc thực sự sẽ…

Chàng
trai trên sân khấu chậm rãi nói: “Bản concerto số một của Chopin, dành tặng cho
nàng công chúa duy nhất trong đời tôi… Thượng Linh!” Vẫn là nụ cười dịu dàng ấm
áp ấy, anh bước xuống sân khấu đến trước mặt Thượng Linh đưa tay ra vuốt nhẹ
mái tóc ngắn mềm mại: “Linh, đã bao năm rồi không gặp, ngần ấy thời gian em có
từng nhớ đến anh không?”

Trong
đôi đồng tử sâu thẳm ấy, có sự đen tối đầy cuốn hút, che giấu cả sự bất kham và
liều lĩnh đằng sau. Phong Duy Nặc đích thực là như thế này đây.

Anh cúi
đầu xuống, nói nhỏ vào tai cô: “Thế nào, món quà gặp mặt có vừa ý em không?”

Không
xa nơi hai người đang đứng, Trần Dĩnh lại bị lôi ra làm bia đỡ đạn một lần nữa,
nước mắt giàn giụa chạy đi trong ánh mắt soi mói của mọi người.

Thật
bất hạnh! Thượng Linh phát hiện mình lại trở thành nhân vật chính trong
scandal.

“Quà
lớn thật đấy!” Cô than thở.

“Vậy
thì, mời anh đi ăn coi như đáp lễ đi!” Phong Duy Nặc chẳng xấu hổ gì liền ôm
vai cô.

“Hình
như anh còn bãi chiến trường chưa thu dọn đấy!” Cô chỉ vào bữa tiệc sinh nhật
sau lưng anh.

“Yên
tâm, với khả năng của khách sạn này, sẽ có người đến dọn dẹp ngay thôi!”

“Thực ra em đang trong giờ làm.”

“Bây
giờ đang là buổi trưa.” Anh không đợi Thượng Linh giải thích, liền kéo cô đi
luôn.

***

Buổi
trưa hôm đó, A Ảnh đi qua khu biệt thự nhà vườn, phát hiện ra một cảnh tượng
kinh hoàng. Người tình của ông chủ anh… bà chủ tương lai của anh, đang ríu ra
ríu rít, nắm tay bước đi cùng một chàng trai giữa thanh thiên bạch nhật.

Tin vịt
mới của VIVS lại được bắt đầu từ đây.

Hồi 13: “Yêu tinh” và hoàng tử

Mối
quan hệ trước đây của Thượng Linh và Phong Duy Nặc rất phức tạp. Ở thành phố Z
năm xưa, tuy gia thế của nhà họ Phong không hiển hách bằng nhà họ Thượng, nhưng
cũng được tính vào tầng lớp giàu có.

Sau khi
cha Phong Duy Nặc tiếp quản công ty, ông đã mở rộng tập đoàn ra thị trường nước
ngoài với quy mô lớn gấp nhiều lần trong hầu hết các lĩnh vực như tài chính bất
động sản, điện tử truyền thông, du lịch khách sạn. Chỉ cần lĩnh vực nào có lợi
nhuận, nhà họ Phong dường như đều đầu tư vào. Tính đến nay tài sản nhà họ Phong
đã được liệt vào hàng ngũ mười gia đình giàu có nhất toàn quốc, nhưng nhà họ
vốn kín tiếng, nên ít người biết đến sự bề thế của gia tộc này. Đương nhiên,
đây đều là chuyện sau này, Thượng Linh hiện tại cũng không hề biết.

Thượng
Linh ít hơn Phong Duy Nặc hai tuổi. Năm Thượng Linh lên mười hai, mẹ Phong Duy
Nặc qua đời, anh được gửi đến sống tại nhà họ Thượng năm năm liền.

Ngày
ấy, trong mắt người lớn hay bạn bè cùng trang lứa, hai người chính là một đôi
kim đồng ngọc nữ. Cha Thượng Linh cũng có ý tác thành cho hai người, chỉ đáng
tiếc năm mười tám tuổi Phong Duy Nặc sang Vienna du học, còn nhà họ Thượng cũng
khuynh gia bại sản một năm sau đó.

Mười
năm trôi qua, hai người chưa từng liên lạc với nhau. Mười năm sau đúng vào ngày
hôm nay, anh đột nhiên xuất hiện, quả thực cuộc gặp mặt này khiến Thượng Linh
vô cùng bất ngờ.

Chàng
trai trong kí ức xưa giờ đã trở thành người đàn ông với gương mặt ngày càng
khôi ngô tuấn tú. Những đường nét trên gương mặt ấy quen thuộc nhưng lại vô
cùng xa cách, mái tóc nhuộm màu hạt dẻ khiến anh thêm phần khí chất, nho nhã
quý tộc.

Cảm
giác này thật kỳ diệu, giống như đang ngồi đối diện với một người hoàn toàn xa
lạ, nhưng người ấy biết rất rõ quá khứ của mình, nhưng lại thực sự không hiểu
mình giờ đây ra sao. Còn về vấn đề mời đi ăn…

“Đi ăn
đồ Nhật nhé! Anh nhớ là em thích ăn đồ Nhật từ khi còn nhỏ, lần nào cũng bảo
nhà bếp làm tôm hùm và cá ngừ tươi chuyển bằng máy bay đến cho em!”

“…”

“Em
không thích hả? Vậy mình đến Parker, ở đó khung cảnh đẹp mà đồ ăn cũng ngon.”

Thượng
Linh run rẩy, cô đến thành phố S nhiều năm rồi nhưng chưa bao giờ đến nơi này.
Đó là nơi những ngôi sao và người nổi tiếng thường lưu đến, cô làm gì có tiền
mà đi chứ!

“Hay
là… đến nhà hàng nổi! Mùa này vừa ăn vừa nói chuyện trên du thuyền, cực Feel!”

Feel cái con khỉ ấy! Tiền hội phí
nhà hàng nổi một năm có tới bảy con số. Thượng Linh đột nhiên muốn đánh người.
Nhưng vì nể mặt Phong Duy Nặc đã chịu khó hy sinh lượn lờ quanh Trần Dĩnh để
tặng cô món quà gặp mặt, Thượng Linh nói: “Xem ra, để em quyết vậy!”

Phong Duy Nặc vui vẻ đồng ý, sau đó
mỗi người đánh chén một humberger và một cốc coca trong vườn hoa trên không của
khách sạn VIVS.

Mười phút sau, bữa trưa được giải
quyết xong xuôi.

“Ăn xong rồi, em phải lên làm việc
tiếp đây. Tạm biệt!” Hoặc nên nói là sau này không có việc gì thì không cần gặp
nhau nữa. Cô sẽ không bao giờ để ý đến tất cả những người có liên quan đến cô
kể từ năm mười bảy tuổi trở về trước, dù cho đó có là Phong Duy Nặc… thì cũng
như vậy cả thôi! Thượng Linh cũng thừa nhận rằng có những khi bản thân rất cố
chấp.

Phong Duy Nặc chặn bước chân Thượng
Linh, túm lấy cánh tay, kéo cô thật mạnh khiến cô quay một vòng ngã vào lòng
anh. Mùi thuốc lá thoang thoảng bay vào mũi cô, cơ thể anh ấm áp mạnh mẽ, một
tay đặt sau lưng, một tay đặt sau gáy cô, ôm chặt cô vào lòng.

Những ngón tay vừa tấu lên những
giai điệu tuyệt đẹp, vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại, nhưng mái tóc ấy khiến nụ
cười trên môi anh nhạt dần: “Xin lỗi, anh thừa nhận vừa rồi anh cố ý, nhưng anh
tuyệt đối không định cười nhạo em. Anh đã biết hết chuyện gia đình em, thực ra
anh chỉ muốn em chủ động nói với anh. Giống như ngày còn nhỏ, lần nào có chuyện
không vui, em đều chia sẻ cùng anh.”

Vòng tay đang ôm thật xa lạ, cô khẽ
giãy giụa nhưng không thể nào thoát được, đành phải đứng im: “Đã mười năm trôi
qua, giờ có nói những điều này cũng chẳng giải quyết được gì đâu? Em đã có cuộc
sống mới rất tốt đẹp!”

“Anh không thấy cuộc sống hiện nay
của em tốt đẹp chút nào cả.” Anh vuốt nhẹ mái tóc cô như vuốt ve chú mèo con:
“Công chúa mãi mãi vẫn phải là công chúa, làm sao có thể thành lọ lem được?...
Em cắt tóc ngắn mất rồi, tiếc quá!”

Thượng Linh không biết phải làm thế
nào. Đã tự ý ôm cô lại còn giở giọng điệu ấy ra nữa là thế nào chứ? Lại còn nói
mãi đúng chủ đề cô không thích nhắc đến nhất. Anh chàng này muốn ăn đấm hay sao
vậy?

Không cần Thượng Linh phải động tay
chân, đã có người bất ngờ xuất hiện giúp cô hoàn thành tâm nguyện.

Cảm nhận bầu không khí quanh mình
bỗng lạnh lẽo đáng sợ, cô cố hết sức đẩy người đang ôm mình ra, nhưng chỉ tốn
công vô ích. Tình hình sau cùng là có người túm quần áo, lôi tuột cô từ lòng
Phong Duy Nặc ra. Suýt chút nữa thì tưởng chừng đứt đôi cổ, eo cô vì thế cũng
bị tóm chặt luôn. Cô quay đầu lại, bắt gặp ngay đôi mắt lạnh lùng đầy giận dữ.

Diệp “mỹ nhân” xuất hiện thật thần
kỳ!

***

Như những gì Thượng Linh nhớ, đáng
lẽ hôm nay anh sẽ không có mặt tại khách sạn, sáng nay khi đang ăn sáng, có
người gọi điện đến, anh liền đi ngay khi còn chưa xong bữa.

Thắc mắc của Thượng Linh đã được
giải đáp ngay khi thấy A Ảnh đi cùng Diệp Thố. Thì ra là tay thuộc hạ trung
thành đã mật báo. Thấy ánh mắt A Ảnh nhìn mình đầy bất mãn, Thượng Linh cũng
hằm hằm trợn mắt nhìn anh.

“Phong Duy Nặc tiên sinh, nếu tôi
nhớ không nhầm thì hiện nay anh đang vô cùng bận rộn chuẩn bị cho buổi hòa
nhạc. Sao đột nhiên lại ngồi tán gẫu với người tình của tôi vậy?” Diệp “mỹ
nhân” đánh ngay đòn phủ đầu, nở nụ cười mỉm độc nhất vô nhị khi niệm bốn tiếng
thần chú “người tình của tôi”.

“Hóa ra là CEO Diệp của VIVS, đã
lâu không gặp. Tôi đang cùng Tiểu Linh của tôi ôn lại kỉ niệm xưa.” Phong Duy
Nặc thong dong đáp, từ từ nở nụ cười mê hoặc.

Ánh mắt hai người gặp nhau, người
này đều đọc được ẩn ý trong lời nói của người kia. Được lắm! Phong Duy Nặc nhận
ra anh, ngay từ đầu anh cũng đã nhận ra đây chính là anh ta.

Chỉ có điều, Phong Duy Nặc để ý
thấy sự cảnh giác phảng phất trong ánh mắt đối phương, dường như anh ta đang
căng thẳng nhưng sao lại phải căng thẳng chứ? Chẳng lẽ… đến bây giờ Tiểu Linh
vẫn chưa nhận ra anh ta? Ánh mắt Phong Duy Nặc khẽ đăm chiêu.

Cũng đúng, thay đổi nhiều như vậy,
đến anh cũng hoàn toàn không nhận ra được khi gặp lại Diệp Thố trong buổi bán
đấu giá tại New York lần trước.

“Phải rồi! Tiểu Linh đã từng nói
với Tổng giám đốc Diệp, tên anh rất giống với một người quen trước đây của
chúng tôi chưa?”

“Hoàn toàn không! Bình thường buổi
tối hai chúng tôi “rất bận”, không có thời gian nói những chuyện vớ vẩn ấy.”

“Rất bận ư? Tôi thấy hình như cô ấy
bận việc của cô ấy, anh bận việc của anh thì phải.”

“Nếu Phong tiên sinh có hứng thú
như vậy, sao lần sau không đến nhà chúng tôi xem thế nào?”

“Nhà hai người! Ha ha, tôi quả thực
rất hứng thú đấy!”

“Còn có nhiều việc anh hứng thú hơn
nữa đấy!”

“Tôi đang mỏi mắt mong chờ đây!”

Lời qua tiếng lại, Thượng Linh nhận
ra hai người đàn ông càng lúc càng bước đến gần nhau hơn, bỏ quên cô lại đằng
sau.

Thượng Linh nhìn A Ảnh đang đứng
bên cạnh, than thở: “A Ảnh, em thấy hình như bệnh cũ của ông chủ anh lại tái
phát rồi! Mới “chỉnh” lại chưa được bao lâu mà đã! Chậc, chậc…”

“…”

“Quân tử động khẩu không động thủ,
em chỉ đùa thôi mà!”

Cuộc nói chuyện buổi trưa cuối cùng
kết thúc khi Diệp Thố đồng ý đi ăn cùng Phong Duy Nặc vào hôm sau.

Khi về nhà, Diệp Thố không đi
Bently mà lái chiếc Porche màu bạc Thượng Linh đang dùng, đi về cùng cô. Cả
quãng đường về nhà, anh không nói gì, về đến nhà cũng không nói không rằng,
thậm chí lúc ăn cơm cũng không hề lên tiếng.

Thức ăn đều do anh nấu. Điểm này,
Thượng Linh cũng chịu không biết phải làm sao? Tuy cô là con gái, đã nhận tiền
phải có nhiệm vụ lo cơm nước cho anh, nhưng phòng bếp của nhà Diệp Thố quá hiện
đại, sau lần đầu tiên nấu cơm, cô bỏ nhầm rau vào máy rửa bát. Anh vì thế không
yêu cầu cô phải vào bếp thêm lần nào nữa.

Dù đồ ăn anh nấu cũng khá ngon,
nhưng Thượng Linh chẳng thấy vừa miệng chút nào khi cứ phải ngồi đối diện với
một bộ mặt lạnh lùng như vậy. Con người này thật là khó hiểu! Rõ ràng anh chỉ
coi cô như trò chơi, việc gì phải chán nản như vậy, vui vẻ sống với nhau có
phải là tốt hơn không?

Thượng Linh nhận ra nếu cứ tiếp tục
sống trong bầu không khí nặng nề như thế này mãi cũng không ổn, xem chừng phải
mau chóng đổi “sổ gạo” thôi. Bất chợt cô cảm thấy, thực ra Phong Duy Nặc vẫn
còn hơn ông chủ sáng nắng chiều mưa này, dù anh có liên quan đến quá khứ của
cô. Thượng Linh cũng phải thừa nhận, quả thực có khi cô là người chẳng có
nguyên tắc gì cả.

Sau bữa tối, cô gõ cửa đi vào phòng
đọc sách, trình bày ý kiến như sau: Mễ Mễ bị ốm, bệnh rất nặng, tình hình nguy
cấp, cô muốn tạm thời chuyển về nhà cũ chăm sóc Mễ Mễ.

Trình bày xong xuôi, cô đợi câu trả
lời của anh. Không gian im ắng không một tiếng động. Một phút sau, cô nhận ra anh
đã ép chặt cả người cô lên bàn. Đồ đạc trên đó rơi hết xuống đất, anh nằm trên
cô cúi đầu xuống, khẽ chớp mắt, bầu không khí thật nặng nề.

“Có biết tại sao anh luôn bắt em
không được làm anh tức giận không?”

Cô lo lắng chớp mắt, anh khẽ cong
đôi môi tuyệt đẹp nói: “Vì hễ tức giận, anh lại muốn hôn em. Hễ hôn em, anh lại
muốn…” Anh không nói tiếp, ánh mắt sâu thẳm quét qua đôi môi cô, di chuyển
xuống cổ và xuống thấp hơn.

Thượng Linh sợ hãi che kín cổ áo
ngay lập tức. Khi anh ngẩng đầu lên nhìn cô, nụ cười trên môi đã biến mất,
gương mặt cay nghiệt đáng sợ: “Đừng chống cự anh bằng những lí do ngớ ngẩn. Đây
là lần cuối cùng khoan dung với em, nếu còn có lần sau, anh không dám chắc mình
sẽ làm gì với em.”

***

Hôm sau, ba người, hai nam một nữ
đi ăn ở Parker. Thượng Linh đã gọi đây là tập hợp bất đắc dĩ. Tuy về sau, khi
nghe kể về bữa ăn hôm đó Mễ Mễ lại có ý kiến khác, nàng ta gọi đây là vinh hạnh
của phụ nữ.

Nhưng chủ đề nói chuyện của Diệp
Thố, Phong Duy Nặc và cả bầu không khí hôm đó khiến Thượng Linh hơi ngán ngẩm.

Cuộc nói chuyện bắt đầu từ câu hỏi
của Diệp Thố: “Nghe nói hiện nay, Phong tiên sinh đang hẹn hò với nữ ngôi sao
Ôn Nhược Đồng. Có lẽ cũng sắp đến ngày có chuyện vui rồi!” Phong Duy Nặc trả
lời: “Đều là chuyện báo lá cải viết câu khách cả, tôi vẫn đang đợi một người
thực hiện ước hẹn năm xưa.”

Thực ra Mễ Mễ muốn biết rõ từng lời
trong cuộc hẹn hôm đó, chỉ đáng tiếc đương sự lần đầu tiên được vào Parker, quá
xúc động nên thèm ăn hơn hẳn ngày thường. Trong lúc hai người nói chuyện,
Thượng Linh chỉ tập trung vào ăn uống, gần như chẳng nghe họ nói gì, cho đến
khi Phong Duy Nặc hỏi, cô mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

Anh hỏi: “Tiểu Linh, giờ em còn giữ
lời hẹn ước với anh năm mười sáu tuổi nữa không?”

Thượng Linh… ngỡ ngàng.

Phong Duy Nặc cười nói tiếp với ánh
nhìn đen tối từ đôi mắt nâu đậm hút hồn: “Em quên rồi sao? Buổi tối lần sinh
nhật thứ mười sáu, những lời em nói sau khi cưỡng hôn anh dưới gốc ngân hạnh
trong vườn hoa?”

Thượng Linh té xỉu…

Báo cáo nội dung xấu