Chỉ được yêu mình anh - Phần 4 - Hồi 37 + 38
Hồi 37: Sự kiêu hãnh của anh
Giữa ban ngày ban mặt, trong căn
phòng một khách sạn xa lạ, họ đã chẳng chuẩn bị gì cả… Không những làm chuyện
ấy mà tâm trạng còn vô cùng hào hứng và hưởng thụ…
Nhưng đây không phải là vấn đề
khiến Thượng Linh thất vọng, điều làm cô buồn nhất là… Lúc tỉnh giấc sau khi
ngủ thiếp đi vì mệt mỏi do “vận động quá sức”, người bên cạnh cô lại không có
mặt ở đó.
“Cậu còn lăn tăn cái gì chứ!” Mễ Mễ
chống cằm nghiêng người tựa vào cô: “Chẳng phải anh ấy đi mua nhẫn cưới rồi
quay về luôn còn gì nữa.”
“Vấn đề không phải ở chỗ ấy. Vấn đề
là, làm sao anh ấy có thể bỏ mặc người vừa làm xong chuyện ấy ở lại một căn
phòng xa lạ chứ?” Bệnh công chúa của Thượng Linh lại tái phát, Mễ Mễ không chịu
nổi lặng lẽ uống nước ngọt.
Đã được cầu hôn mà còn nghĩ đến
cảnh khi tỉnh giấc người vừa XX với mình không ở bên cạnh, Mễ Mễ thấy đau xót
thay cho Diệp “mỹ nhân”.
Thượng Linh cuối cùng cũng yên lặng
đôi chút sau khi Mễ Mễ lặng lẽ uống hết cốc milkshake. Mễ Mễ chớp thời cơ hỏi
ngay đáp án mà cô muốn biết nhất: “Thượng công chúa, vậy cuối cùng người có
đồng ý hay không?”
Gương mặt Thượng Linh bắt đầu tăm
tối.
Có thể không đồng ý sao? A Thố khốn
kiếp giấu hết quần áo của cô đi, chỉ cho hai lựa chọn: Thứ nhất, đồng ý; Thứ
hai, không mặc gì hoặc trùm ga giường ra ngoài.
Mễ Mễ nhăn mặt: “Chúc mừng cậu đã
chào hàng thành công chính bản thân mình, suôn sẻ bước vào hàng ngũ các mợ.”
Thượng Linh không nói gì.
Điện thoại của “mợ” tương lai đổ
chuông. Mễ Mễ nói chắc chắn là ông xã gọi đến kiểm tra rồi, nhưng trên màn hình
lại hiển thị số lạ.
Thượng Linh lưỡng lự bắt máy, một
giọng nói nhẹ nhàng nhưng uể oải vang lên: “Xin hỏi đây có phải là số của
Thượng Linh không? Xin chào, tôi là Ôn Nhược Đồng!”
Thượng Linh không hề liên lạc với
Phong Duy Nặc sau khi gặp anh trong viện an dưỡng thành phố Z hôm sinh nhật cô.
Không liên lạc gì cũng là bình thường, dù gì họ đã chia tay nhau. Những tiếng
như “gặp mặt” hay “vẫn là bạn bè” đều không thực tế chút nào. Chia tay nhau,
tốt nhất là không nên gặp lại, cách xa nhau cho đến khi cả hai đều chỉ là hồi
ức.
Đối với Thượng Linh đây là biện
pháp đúng đắn nhất. Vì vậy những lời chỉ trích của Ôn Nhược Đồng giây phút này
đối với cô đều vô nghĩa.
“Người xen vào giữa tôi và Phong
Duy Nặc lại quay về oán trách tôi vô tình vô nghĩa, thế giới quan của Ôn tiểu
thư đúng là khác người thật.”
“Tôi
không nghĩ là tôi sai. Có gì sai khi cố giành lấy người mình yêu? Cho dù đã kết
hôn rồi vẫn còn có thể li hôn, lẽ nào cứ phải bị động chờ đợi mới là đúng đắn?”
Thượng
Linh ngẩn người: “Được thôi! Cô rất cá tính. Vậy tôi không hiểu ngày hôm nay cô
tìm tôi làm gì? Tôi và anh ấy đã chia tay nhau từ rất lâu rồi! Chẳng phải cô
nên tận dụng cơ hội này để ở bên anh ấy sao?”
Ôn
Nhược Đồng nhìn cô với ánh mắt u buồn: “Đấy là cô nghĩ hai người đã chia tay từ
rất lâu, còn anh ấy chưa bao giờ chịu thừa nhận điều này. Hôm nay, tôi đến để
nói cho cô một vài điều cô chưa từng biết.” Những móng tay long lanh được tô vẽ
hoàn hảo sáng rực rỡ dưới ánh sáng bên ngoài cửa sổ, Ôn Nhược Đồng hít một hơi
thật dài, chầm chậm nói: “Ưu điểm lớn nhất của Duy Nặc là kiêu hãnh tự tin,
nhưng có đôi khi đó cũng chính là nhược điểm chết người của anh ấy.”
Nếu có
thể, Ôn Nhược Đồng cũng không hề muốn đến gặp Thượng Linh. Nói với người con
gái trong tim người đàn ông mình yêu những lời này, là điều vi phạm mọi nguyên
tắc của cô.
Nhưng
còn biết làm sao? Cô không thể không ngó ngàng đoái hoài gì đến anh khi anh cứ
lao đầu vào tập đàn mù quáng như vậy.
Tuy bề
ngoài nói vẫn ổn, vẫn cười đùa, đi chơi đi ăn với mọi người, vẫn tham gia vào
các hoạt động xã giao như trước đây, nhưng khi chỉ có một mình, anh lại bắt đầu
quên ăn quên ngủ.
Cô và
anh yêu nhau mấy năm, cứ tan rồi lại hợp, nhưng khi anh suy sụp nhất cũng chưa
bao giờ đến nỗi như lúc này. Thực ra ngay từ khi bắt đầu yêu anh, cô đã biết
trong lòng anh có người khác. Một bóng hình rất nhạt nhòa, anh thỉnh thoảng
cũng hờ hững nhắc đến, chỉ gọi là “cô ấy”.
Hai
người quen nhau ở Vienna. Hoàng tử piano và ngôi sao xinh đẹp, hai người đúng
là một cặp vô cùng đẹp trên tất cả các phương diện. Tình cảm luôn rất ngọt ngào
mặn nồng, nhưng về sau vì công việc của cô bận rộn, nên hai người thường phải
xa nhau, chia tay rồi lại tái hợp, cuối cùng dần xa cách.
Đến khi
cô muốn quay lại, mới nhận ra “cô ấy” đã xuất hiện.
Lúc đó
cô vẫn chưa biết vị trí thực sự của người con gái ấy trong trái tim anh, cho
đến tận đêm giáng sinh.
Trước
mặt cô, Phong Duy Nặc luôn dịu dàng ân cần, dù đã chia tay nhau nhưng vẫn vô
cùng ngọt ngào. Người tình hoàn hảo nhiều khi hoàn hảo đến nỗi không thực. Mãi
cho tới khi thấy vẻ mặt và những lời anh nói với người con gái ấy, cô mới biết
góc khuất trong tính cách người đàn ông cô đã yêu mấy năm qua.
Mấy
tháng gần đây, cô mới thực sự biết được chuyện của người con gái ấy khi lần
lượt chắp vá những lời nói từ người đàn ông đang thất tình, những chuyện thời
thơ ấu và cả lời hẹn ước năm xưa đã bị nuốt lời.
Lúc thơ
ấu, anh thực sự thích cô. Nhưng cô luôn kiêu kỳ, thậm chí còn hơn cả anh. Sự
kiêu hãnh và rực rỡ của một nàng công chúa luôn khiến rất nhiều nam sinh vây
quanh cô. Anh chỉ là một trong số rất nhiều những người thích cô. Điều khác
biệt chỉ là cô đối xử với anh tốt hơn một chút so với người khác.
Anh
luôn lưỡng lự, không dám chắc tình cảm của cô dành cho mình ra sao, cho đến tận
khi cô trao anh nụ hôn dưới gốc cây khi mười sáu tuổi. Nụ hôn ấy giúp anh biết
rõ tình cảm thực sự của mình dành cho cô.
Cô gái
ngà ngà say mạnh dạn tuyên bố: “Anh là của em, không được phép đi đâu cả!”
Vienna
trong giây lát bỗng chốc không còn quan trọng nữa, sau khi cô chủ động hôn, anh
đã quyết định sẽ ở lại. Nhưng cô lại nhanh chóng quên đi lời hẹn ước ấy. Chính
cô đã đồng ý chỉ có mình anh, không có ai khác cả. Nhưng sau khi hôn anh, cô
lại có thể hôn người khác.
Lúc đó
anh vẫn chưa hiểu thế nào là ham muốn sở hữu, chỉ cảm thấy vô cùng tức giận,
căm thù người con trai được cô hôn và càng thấy ghét cô hơn. Anh vì thế ra đi
không một lời từ biệt, như thể để giữ trọn sự kiêu hãnh của chính anh.
Sau
này, khi mẹ cô kết hôn với cha anh, lại càng làm anh phản cảm và căm thù Thượng
Linh hơn. Đúng là khi gặp nhau, anh muốn trả thù cô, nhưng sau đó tất cả đã
thay đổi.
“Anh ấy
vô cùng kiêu hãnh, không bao giờ chấp nhận bất kì sự phản bội nào dù là nhỏ
nhất, nhưng đương nhiên điều ấy chỉ tồn tại khi đối tượng là cô thôi!”
Thượng
Linh ngạc nhiên khi nghe Ôn Nhược Đồng nói, cô nhớ lại chuyện ngày xưa, đúng là
sau sinh nhật lần thứ mười sáu, có một lần cô đánh cược với người khác, nên
không thể không hôn anh chàng kia. Nhưng cô không hề hay biết, đây lại là
nguyên nhân Phong Duy Nặc bỏ đi. Cô cũng đã quên cả lời hẹn ước khi đang say
rượu, cô vẫn nghĩ anh bỏ đi là vì không thích cô.
Nhìn cô
gái đang ngồi trước mặt mình, Thượng Linh thở dài: “Thực ra cô không nên là
người nói những điều này.”
“Phải,
đương nhiên tôi biết điều đó. Nếu anh ấy cũng muốn sở hữu tôi giống như sở hữu
cô, hoặc chỉ cần một nửa thôi cũng được, tôi sẽ không bao giờ đến tìm cô.” Ôn
Nhược Đồng đẩy mảnh giấy viết địa chỉ về phía cô: “Cô không hiểu rằng đối với
người như anh ấy, đến tìm cô một lần đã là hết mức rồi! Huống hồ cô năm lần bảy
lượt đều từ chối, còn muốn anh ấy phải làm thế nào nữa? Anh ấy không bao giờ
chịu thừa nhận hai người đã chia tay. Cô biết anh ấy đau khổ đến mức nào không?
Chắc gì những điều cô thấy đã là tất cả, coi như cô thông cảm hoặc là nếu cô
cũng thích anh ấy, hãy đến tìm anh ấy đi!”
Thượng
Linh lặng lẽ nhìn mảnh giấy: “Thực ra anh ấy và cô nên yêu nhau.” Bất luận như
thế nào, cô đều là người theo sau trong tình yêu này. Tình cảm của cô luôn quá
nông nổi, hời hợt, từ bỏ quá dễ dàng, chưa bao giờ biết trân trọng.
***
Nhiều
tháng không gặp mặt, hoàng tử vẫn là hoàng tử, gương mặt khôi ngô tuấn tú, lịch
lãm. Tóc Phong Duy Nặc đã dài hơn trước, màu hạt dẻ đẹp đến mê hoặc, những sợi
tóc rủ xuống bên tai càng khiến anh thêm phần thanh tú.
Anh
không có vẻ quá bất ngờ khi gặp Thượng Linh, chỉ thờ ơ hỏi vài câu qua loa.
Thượng Linh bỗng cảm thấy, đáng lẽ mình không nên đến đây, anh chế ngự tình cảm
tốt như vậy còn lòng cô lại không khỏi dậy sóng khi gặp lại anh.
Hai
người đứng ngoài cửa chung cư nhìn nhau không nói lời nào, cuối cùng Thượng
Linh cũng cúi xuống nói: “Xin lỗi, em nên đi thì hơn!” Khó khăn lắm Diệp Thố
mới nguôi giận, cô không muốn lại gây chuyện nữa.
Anh
bỗng túm lấy cánh tay Thượng Linh, kéo cô vào nhà đóng cửa lại: “Nói xem, em
đến đây làm gì? Chẳng phải em nói là không tin anh nữa hay sao? Hay là nhớ anh
rồi?”
Hơi thở
anh sát bên cô, mùi thuốc lá rất nặng, cô lùi lại vài bước, ngẩng đầu lên nói:
“Em sắp kết hôn rồi!”
Đôi
đồng tử màu nâu đậm nhíu hẳn lại, anh nhìn cô như không tin nổi những lời cô
nói.
Thượng
Linh từ từ nói tiếp: “Em muốn kết hôn với A Thố. Anh ấy đối xử với em rất tốt,
em cũng muốn đối xử tốt với anh ấy. Anh cũng nên vui vẻ sống bên người khác…
Thực ra những gì đã có giữa hai chúng ta rất ngắn ngủi, cũng không có kỉ niệm
gì nhiều, sẽ mau quên thôi!...”
Anh
cười lạnh lùng: “Sao em lại nghĩ đến bây giờ anh vẫn chưa quên em?”
Vẫn sự
kiêu hãnh ấy, Thượng Linh thở dài: “Quên được là tốt nhất, em cũng chỉ đến để
thăm anh. Với lại… chuyện trước đây là lỗi của em, anh cũng quên cả đi!”
Cô định
nói tạm biệt và mở cửa bước đi nhưng đã bị anh chặn lại. Không nói một lời, anh
chỉ ôm cô thật chặt vào lòng không chịu buông.
“Phong
Duy Nặc!”
“Đây là
cái ôm từ biệt!” Giọng nói vọng trên đầu Thượng Linh, vẫn mang vẻ kiêu hãnh,
không chịu cúi đầu: “Để em phải nói tiếng “quên” đúng là mất mặt. Đáng lẽ người
nói phải là anh. Chúng ta kết thúc, nhưng anh không cho phép em lãng quên. Phải
nhớ rằng và hãy luôn nhớ rằng em đã bỏ lỡ một người đàn ông tài giỏi như anh.”
Hai
người giống nhau, vừa sinh ra đã khác thường, luôn tỏa sáng, luôn gây chú ý.
Cũng chính vì giống nhau nên mới cuốn hút nhau, ở bên nhau, nhưng cũng chính vì
giống nhau nên mới hiểu lầm không ai chịu nhượng bộ. Mười năm trước hay mười
năm sau cũng đều để vụt mất nhau.
***
Cha
Diệp Thố gõ cửa chung cư lúc anh không ở nhà. Khi đó Thượng Linh vẫn đang nằm
bò trên giường ngủ bù. Tối hôm trước vì kéo anh vào chơi điện tử đến tận ba,
bốn giờ đêm, cô mệt lử cả người nên đã không đi làm.
“Dù sao
em cũng sắp thành mợ rồi!” Thượng Linh ôm gối lầu bầu, anh chỉ nhìn cô cười
hiền.
“Cứ ở
nhà nghỉ ngơi, tối anh đưa em đi ăn.” Anh mặc xong sơ mi, cúi đầu hôn lên trán
cô.
Thượng
Linh nằm mơ màng, không biết đã ngủ bao lâu, tiếng chuông cửa làm cô tỉnh giấc.
Tưởng Diệp Thố về sớm, cô chậm rãi leo xuống giường ra mở cửa.
Bảo vệ
chung cư rất nghiêm ngặt, tất cả những người không liên quan đều không được
vào, vì vậy cô không nhìn mắt thần trên cửa mà mở cửa luôn. Không phải “mỹ
nhân”, mà là cha của “mỹ nhân”.
Bác
Minh ơi là bác Minh, tin tức của bác nhanh nhạy thật, xuất hiện đúng lúc quá!
Hồi 38: Bí mật và điều kiện
Chuyến
bay bị delay lại thêm cả trận mưa tầm tã khiến Thượng Linh thấy không thoải mái
khi đặt chân đến thành phố B. Điều này cũng giống như ánh mắt bác Minh nhìn cô
khi xuất hiện trước cửa chung cư ngày hôm ấy.
Đã gần
đến trưa mà cô vẫn đầu bù tóc rối, mặc áo ngủ ren mỏng, mặt mũi bơ phờ. Và đây
lại là người sắp kết hôn với con trai ông.
“Chuyện
kết hôn, cha cô có biết không?” Một lúc sau khi bước vào nhà, ông Diệp hỏi
Thượng Linh khi cô đã đánh răng chải đầu xong xuôi và ngồi xuống.
“Cháu
đã đồng ý với A Thố. Dù cha cháu có đồng ý hay không, cháu vẫn sẽ kết hôn với
anh ấy.”
“Tôi
nghĩ, tốt nhất cô nên báo cho cha cô một tiếng trước khi quyết định kết hôn.”
Khi nói những lời này, ông Diệp không có thái độ nào rõ ràng, hoàn toàn không
giống với nụ cười lạnh lùng đầy oán hận và mỉa mai lần trước.
Thượng
Linh có cảm giác, ông Diệp Minh rất chắc chắn, chỉ cần cha cô biết chuyện, hôn
sự giữa cô và Diệp Thố chắc chắn không thành.
Tuy
nhiên, thực tế không có sự ngăn cản như Thượng Linh đã tưởng tượng, nhưng lại
khiến cho tất cả mọi việc thêm phần bí ẩn.
Rốt
cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Cha cô nhất quyết không chịu nói, còn bác Minh
lại vô cùng ác cảm với cô. Liệu A Thố có biết chuyện này không?
Mọi
việc sau này đã chứng minh, A Thố biết chuyện. Nhưng rõ ràng anh không muốn để
cô biết. Hôm đến viện an dưỡng, lúc ở phòng bệnh, anh đã chủ động nói rõ thân
thế mình.
Nét mặt
ông Thượng thay đổi ngay tức khắc khi biết hai người sắp kết hôn. Mặt ông tái
mét nhưng lại chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thố, từ đầu đến cuối không hề nói câu
không đồng ý.
Thượng
Linh rất muốn ở lại tìm hiểu mọi việc, nhưng Diệp Thố tỏ ý muốn nói chuyện
riêng với cha cô. Bị xua ra ngoài bãi cỏ, nhưng chỉ được đi lại trong tầm mắt
của Diệp Thố, Thượng Linh muốn nghe trộm cũng không nghe được. Nửa tiếng sau,
khi đã nhổ trụi cả đám cỏ, cuộc nói chuyện giữa cha cô và Diệp Thố mới kết
thúc.
Nét mặt
cha trở lại bình thường một cách thần kì, cũng không nhắc nhiều đến chuyện đám
cưới, chỉ nắm tay cô, dặn dò cô sống cho tốt. Hai người ăn cơm trưa cùng cha,
buổi chiều họ ra về. Trước khi đi, cô định nhắc đến chuyện của mẹ, nhưng cuối
cùng vẫn không nỡ lòng nói ra.
Tuy năm
xưa, cha không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, nhưng đối với cô, ông
luôn là người cha vô cùng yêu thương và chiều chuộng.
Dường
như, ông Diệp đã dự đoán được trước tình hình, nên đã đưa ra yêu cầu nếu muốn
ông đồng ý cho hai người kết hôn. Sau khi kết hôn, cả hai phải về thành phố B
sống ở nhà họ Diệp nửa năm. Thực ra, yêu cầu ban đầu của ông là trước khi kết
hôn, nhưng dù thế nào Diệp Thố cũng không chịu nhượng bộ.
“Dù sao
việc kết hôn cũng là việc của con và cô ấy, cùng lắm chỉ cần kí một chữ là
xong, chẳng cần ai phải đồng ý cả.” Đây là nguyên văn lời nói của Diệp Thố.
Thượng Linh chỉ biết đứng nhìn khi hai cha con nói chuyện. Giằng co mãi, cuối
cùng mỗi người cũng chịu lùi một bước.
Tận đáy
lòng mình, Thượng Linh vô cùng khâm phục Diệp Thố. Rõ ràng anh chờ mong lễ cưới
của hai người rất nhiều, thậm chí còn chờ mong hơn cả cô, vậy mà lại có thể nói
hờ hững như không.
Khách
sạn, ảnh cưới, váy cưới, địa điểm nghỉ tuần trăng mật… Những ngày này, anh ít
khi đến khách sạn, mà dù có đến thì chủ yếu cũng chỉ quan tâm đến những vấn đề
này.
Theo
lời than thở của A Ảnh, gần đây tâm trạng của Augus rất tốt, tốt đến nỗi thường
xuyên quên mất thời gian họp và các cuộc gặp mặt với khách hàng. A Ảnh phải đi
sau thu dọn đống đổ nát, ngán đến tận cổ.
***
Trước
ngày cưới mấy ngày, trong lúc Thượng Linh đang tắm, Diệp Thố nghe diện thoại
của cô.
Cuộc
điện thoại này đã làm thay đổi địa điểm tuần trăng mật. Nội dung cuộc nói
chuyện như sau:
“A lô?”
“… A
lô! Xin hỏi đây có phải số của Thượng Linh không?”
“Tìm cô
ấy có việc gì?”
“Phiền
anh gọi cô ấy ra nghe điện thoại được không?”
“Cô ấy
đang tắm.”
“… Anh
là ai? Anh là anh trai của cô ấy phải không ạ?”
“Có
việc gì có thể nói với tôi, tôi sẽ báo lại cho cô ấy.”
“Vậy
phiền anh nói với cô ấy, ở phố đi bộ vừa mở một cửa hàng bò bít tết. Ông chủ là
bạn của tôi, nên mai tôi muốn đưa cô ấy qua đó ăn.”
“Được
rồi, tôi sẽ báo lại với cô ấy!”
…
Ngày
hôm sau, Diệp Thố bảo Thượng Linh tối nay sẽ đưa cô đến một nhà hàng bò bít tết
mới mở.
Buổi
chiều, Diệp Thố gọi điện thông báo còn có chút việc chưa làm xong, bảo cô cứ
lái xe đến nhà hàng trước. Thượng Linh vừa bước vào nhà hàng, có người đã lao
đến. Thượng Linh thấy lúng túng vì không hiểu sao Hoa Ninh lại có mặt ở đây?
Sau lần
ở club, vì giúp Hoa Ninh nên ban ngày ban mặt bị Diệp Thố “làm thịt”, Thượng
Linh trút giận sang Hoa Ninh, không thèm nghe điện thoại khi cậu gọi đến. Hơn
nữa, cô đã đồng ý lấy Diệp Thố nên cũng đang cố lẩn tránh.
Bò bít
tết thơm ngào ngạt đúng là món khoái khẩu của Thượng Linh. Cô thầm nghĩ cứ ăn
xong rồi giải thích rõ ràng vậy, cũng phải cho người ta thời gian để làm quen
chứ?
Nhưng
Diệp “mỹ nhân” lại xuất hiện ngay khi miếng thịt bò đầu tiên vừa đưa lên miệng.
Thấy
người đàn ông dung mạo hoàn hảo nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, Hoa Ninh ngẩn
người đến năm giây: “… Thì ra, Augus của VIVS là anh trai chị.”
Cái gì
vậy chứ? Thượng Linh tiếp tục lặng lẽ ăn, dường như đã hiểu ra tất cả mọi
chuyện trong lúc ăn. Đồ lòng dạ hẹp hòi, quả nhiên vẫn còn để bụng chuyện lần
trước.
Bàn tay
thon dài tuyệt đẹp của Diệp Thố nhẹ nhàng vuốt lên tóc cô: “Ăn ngon lắm phải
không?”
Thượng
Linh lườm anh.
“Dù có
ngon mấy cũng không lặng lẽ đến nỗi không nói được câu nào phải không?” Anh lấy
giấy ăn nhẹ nhàng lau giúp cô vết xì dầu trên môi: “Cũng chẳng giới thiệu anh
với người ta sao?”
Thượng
Linh không lên tiếng, cô nhất quyết không nói, ai bảo anh lại bẫy cô cơ chứ.
Cùng là
đàn ông nên Hoa Ninh cũng dần dần cảm nhận có gì đó khác thường. Nhưng dù sao
vẫn chỉ là suy đoán, trong lòng cậu không vui nhưng vẫn cười đáp: “Tiểu Linh,
em không biết anh trai chị cũng đến. Anh ấy thích ăn gì, để em gọi giúp.”
Anh ấy
chẳng thích ăn gì cả, chỉ thích ghen thôi. Thượng Linh nghĩ thầm trong bụng,
tiện tay ném luôn thực đơn ra trước mặt Diệp Thố.
Hoa
Ninh nhìn Diệp Thố, chủ động nói: “Xin chào, tôi là bạn của Tiểu Linh, đang làm
trưởng phòng kế hoạch tại Công ty Cẩm Hoàng. Tôi đã từng nói chuyện với Tiểu
Linh về anh, tôi vô cùng ngưỡng mộ tài năng của anh. Chỉ có điều lúc đó chị ấy
không nói anh chính là anh trai.”
Thượng
Linh thấy vai mình bị siết chặt, rõ ràng người ngồi bên cạnh cô đang rất khó
chịu.
“Không
biết anh thích ăn món gì, nhưng đồ ăn ở đây khá ngon, có thể nếm thử.” Nói xong
Hoa Ninh liền cắt một miếng thịt dê trong đĩa mình trút sang đĩa Thượng Linh:
“Món thịt dê nướng này rất ngon, anh nếm thử xem!”
Thượng
Linh: “Đau vai quá!...”
Anh ghé
sát tai cô nói nhỏ: “Anh nghe A Ảnh nói, em luôn ước mơ đi du lịch châu Âu một
tháng, còn nói em định thực hiện ước mơ ấy trong tuần trăng mật này. Vậy trong
lúc vô cùng quan trọng như thế, liệu có vui lòng làm người trả chi phí cho
chuyến đi không?”
Thượng
Linh sa sầm mặt, không biết phải làm sao, nhìn Hoa Ninh nói: “Xin giới thiệu,
đây là… người yêu của chị!”
Hoa
Ninh suýt té xỉu. Trong lúc theo đuổi người ta, lại nhầm người yêu người ta là
anh trai, cuối cùng còn bị đả kích trực diện thế này, đúng là một vố đau đối
với một Hoa Ninh đang tràn trề hy vọng.
Tình
địch đã được giải quyết, nhưng thái độ dây dưa và cách cô giới thiệu khiến anh
không hài lòng.
Cuối
cùng một tháng trăng mật tại châu Âu đổi thành một tuần đi công tác thị sát tại
Malpes. Thượng Linh ngán ngẩm đến tận cổ khi ngày nào cũng ngắm nhìn biển
xanh và vài khách du lịch lác đác.
Lễ cưới
được tổ chức vô cùng đơn giản, đăng ký kết hôn, trao nhẫn cưới và mời cơm bạn
bè thân thiết. Đây là chủ ý của Diệp Minh, lễ kết hôn chính thức sẽ tổ chức tại
thành phố B, dù sao tư gia nhà họ Diệp cũng nằm tại thành phố này. Hơn nữa, lễ
cưới chính thức sẽ được tổ chức trong thời gian ba tháng sau, trong khoảng thời
gian này Thượng Linh sẽ về sống tại nhà họ Diệp.
Nhưng
có thể dự đoán, ba tháng tới chắc chắn sẽ không hề dễ dàng khi nhìn cơn mưa xối
xả chợt đến lúc này.
Tư gia
nhà họ Diệp là một biệt thự nhà vườn, diện tích rất rộng, thậm chí còn rộng hơn
nhà họ Thượng ngày xưa. Nhưng ở đây lại có rất ít người sống, ngoài ông Diệp
thì chỉ còn mấy người như quản gia, đầu bếp, hầu phòng, lái xe.
Nói
chung, vì đã từng sống tại nhà họ Thượng, một gia đình vô cùng coi trọng việc
phô trương thanh thế, nên tính cách tuy lặng lẽ nhưng những gì cần có ông Diệp
đều sắm sửa đầy đủ cả.
Phòng
của Thượng Linh và Diệp Thố nằm trên tầng hai. Đây là một phòng ngủ sang trọng
rất lớn, ước chừng khoảng bảy tám mươi mét vuông, chia thành phòng sinh hoạt
chung, phòng thay đồ và phòng ngủ. Phía nam phòng ngủ là một ban công lộ thiên.
Ban công lát gỗ, đặt một chiếc ghế sắt uốn hoa văn màu đen, đối diện với mặt hồ
bên ngoài biệt thự. Đây vốn là phòng của Diệp “mỹ nhân”, đã được trang hoàng lại
đôi chút, hơn nữa còn được thêm vào vài đồ dùng trước khi cô chuyển về.
Thực
ra, Diệp Thố không muốn cô chuyển đến nhà họ Diệp, không có ai hiểu cha hơn
anh, ông sẽ chẳng bao giờ làm việc gì mà không có lí do.
“Không
sao đâu, chỉ ở mấy tháng chứ có phải ở cả đời đâu mà. Với lại ngày nhỏ bác Minh
cũng ở nhà em, sống cạnh nhau mười mấy năm liền.” Thượng Linh vô cùng hài lòng
về căn phòng này, nhất là ban công ngoài trời. Sau khi xem xét một lượt, cô bày
biện lại đồ đạc.
Hơi thở
Diệp Thố phảng phất sau lưng Thượng Linh, ôm chặt cô vào lòng, đôi môi mềm mại
khẽ trượt bên gò má cô: “Trời tối rồi, ngày mai thu dọn sau.”
Đương
nhiên cô hiểu ngầm ý trong lời anh nói, cũng hiểu được tâm trạng của anh lúc
này. Tuần trăng mật cô đã tính toán rất kĩ, nhưng cuối cùng kinh nguyệt lại đến
sớm hơn thường lệ khiến cả tuần đó chẳng còn hứng thú gì.
“Trời
vừa tối thôi mà!” Thượng Linh không thể không nhắc anh: “Em vẫn còn chưa ăn
tối.”
Chưa
dứt lời, anh đã kéo cô đi. Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc anh đẩy cô bước lên
tấm thảm dưới sàn nhà. Cô Phương giúp việc đứng ngoài cửa nói: “Thiếu gia,
thiếu phu nhân, đến giờ ăn cơm rồi!”
Diệp
Thố nhíu mày: “Chuẩn bị hai suất, lát nữa mang lên phòng.”
“Thiếu
gia cứ xuống dưới nhà ăn cơm, lão gia về rồi ạ.”
Ngày
đầu tiên con dâu về nhà chồng nhất định phải gặp mặt bố chồng. Thượng Linh đẩy
vai anh: “Xuống thôi!”
Bữa cơm
đầu tiên của Thượng Linh và bố chồng mang bầu không khí vô cùng kì lạ. Ông Diệp
ngồi vị trí đầu tiên của chiếc bàn ăn dài hình chữ nhật, Thượng Linh định ngồi
đối diện Diệp Thố nhưng lại bị anh kéo qua ngồi bên cạnh.
Đang do
dự xem liệu có nên gọi một tiếng “bố” hay không, ông Diệp đã trầm ngâm nói:
“Chuyện của nhà họ An còn một số vấn đề cần giải quyết nữa, đằng nào con cũng
về nhà rồi, mai đến khách sạn đi. Thành phố S ngoài tầm với của nhà họ An nhưng
ở đây họ vẫn có ảnh hưởng nhất định, mau chóng xử lý cho ổn thỏa đi!”
“Con
biết rồi!” Diệp Thố trả lời hờ hững, tay vẫn gắp thức ăn vào bát cho Thượng
Linh, trong nháy mắt bát của cô đã đầy.
Thượng
Linh nghĩ thầm: Anh nghĩ em là lợn sao?
“Ngoan,
ăn nhiều vào, ăn xong thì đi nghỉ sớm!” Đôi mắt mê hoặc tuyệt đẹp lấp lánh nụ
cười. Thượng Linh lạnh run người, sao anh lại cứ nghĩ đến chuyện ấy cơ chứ?
Diệp
Minh nhìn chiếc bát trống trơn của mình, hằm hằm đặt đũa xuống: “Vì một đứa con
gái, dám giấu cả ta đấu đá tranh quyền đoạt vị. Bao nhiêu năm qua, con chưa bao
giờ có dã tâm như lúc này.”
Một
miếng tôm nghẹn ngay cổ họng Thượng Linh. Rõ ràng cha anh đang mắng cô “hồng
nhan họa thủy”. Nhưng thôi, dù sao ông cũng coi cô là “hồng nhan”, coi như ông
có con mắt tinh đời.

