Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta - Chương 09 - phần 1
Chương
9
Cuộc đời
không phải là tiểu thuyết,
không
nên quá quan tâm kết quả
Thời
gian đúng là một thứ vô cùng mong manh.
Mấy
ngày đã trôi qua.
Không
chỉ một lần Khinh Vãn tự nhủ với lòng mình không được chìm đắm vào chuyện đó nữa,
không chừng theo thời gian tất cả sẽ dần thay đổi, cái thứ tình cảm không nên
có ấy sẽ dần dần phai nhạt, thậm chí có thể quên đi.
Nhưng
khi nhìn ba chữ mà cô vô tình viết đầy trên nhật ký. Tống Khinh Vãn, mày thực sự
hết thuốc chữa rồi, lòng tin của mày đã bị phá sản từ lâu rồi!
Cô
gấp nhật ký lại, tháo kính ra, nhẹ nhàng nhoài ra bàn.
Căn
phòng im ắng quá, có thể nghe rõ được tiếng kim đồng hồ đang chạy, đã hai giờ rồi
ư?
Nhưng
cô không thấy buồn ngủ dù cũng chẳng tỉnh táo cho lắm.
“Đợi
chờ càng làm cho người ta mê đắm
Có
ai giống như em?
Ai
có thể chờ đợi khi người đó không đến?
Yêu
anh, em đã học được tất cả
Mùi
vị của cô đơn
Một
mình cầm ô
Một
mình lau nước mắt
Một
mình mỏi mệt!”.
Cô
nằm dài trên bàn, bên tai văng vẳng lời bài hát của nhóm Nam Quyền Ma Ma, một
ca khúc đang rất thịnh hành, khi nghe những lời này, trái tim cô không ngừng thổn
thức và đớn đau.
Cầm
bút trong tay, định bụng làm mấy bài tập trong cuốn tiếng Anh cấp sáu, nhưng chỉ
sau mấy phút, cô đã chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi.
Ngày
hôm sau, bị cảm là chuyện tất yếu, sau đó bệnh càng trở nên trầm trọng hơn và
phải vào bệnh viện truyền nước.
-
“Tiểu Nghệ, cậu xin ông chủ cho mình nghỉ nhé!”.
Khinh
Vãn nằm dài trên giường, mặt tái mét.
-
“Mình thấy không chỉ xin nghỉ hộ thôi đâu mà có khi mình còn xin thôi việc hẳn
cho cậu đấy!”.
-
“Tiểu Nghệ…”.
Tô
Nghệ ngồi ghé bên giường, nhìn bộ dạng yếu ớt của cô, không cầm lòng được cứ
nhíu hết cả lông mày lại: “Cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ buổi tối
Phạm Như Sênh bị ốm đến giờ cậu cứ là lạ ấy, hay là vì đeo đuổi không thành mà
cậu trở nên như thế này? Hay là Phạm Như Sênh đã từ chối cậu?”.
-
“Chẳng liên quan gì đến anh ấy hết, tự mình nghĩ ngợi quá thôi!”. Khinh Vãn im
lặng hồi lâu mới tiếp tục mở lời giống như đang kể chuyện ngày xửa ngày xưa:
“Mình biết anh ấy khi lên năm tuổi, mùa hè năm đó bố mẹ đưa mình về quê và ở đấy
mình đã gặp anh ấy. Anh ấy một mình quỳ gối ở đó nghịch cát, không có một ai bầu
bạn cùng, cái bóng dáng nhỏ bé đó xem chừng rất cô đơn, có lẽ cậu sẽ cười mình
là già sớm, nhưng hình ảnh ấy đã đi vào ký ức của mình. Anh ấy chính là người
mình yêu đầu tiên, tuy từ đầu tới cuối chỉ là tình cảm đơn phương, tuy khi đó
có thể gặp lại anh ấy hay không mình cũng chẳng biết!”.
-
“Khinh Vãn…”. Tô Nghệ run run, cô vẫn thường cho rằng, chẳng qua cô ấy cũng giống
như những người con gái bình thường khác, say mê vì những biểu hiện xuất chúng
bề ngoài và tài năng hơn người của Phạm Như Sênh, đâu ngờ rằng…
-
“Mình thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng mình và anh ấy lại học chung một trường, dựa
vào sự tiếp xúc lâu như vậy có thể biết rằng, anh ấy đã quên mình từ lâu. Song
mình vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, như thế cũng đủ coi là tình cờ gặp lại, rõ
ràng chẳng phải bọn mình rất có duyên với nhau sao? Thực sự có lúc mình cũng
nghĩ, có thể lẳng lặng yêu anh, như vậy cũng là quá tốt rồi. Nhưng trái tim
mình sao mà lại tham lam đến thế, luôn muốn được gần gũi bên anh, vì anh ấy lúc
nào cũng cô độc, mình rất muốn được ở bên anh ấy!”. Cô cười trong nước mắt, nghẹn
ngào nói tiếp: “Nhưng anh ấy chẳng hề thích mình dù chỉ một chút, cho dù chỉ là
bạn bè thì xem ra anh cũng chẳng màng đến, thế nên bình thường mình hay nghi ngờ,
con người mình thế này có phải khiến người khác rất chán ghét không?”.
-
“Ngốc ạ, sao cậu lại có ý nghĩ đó được cơ chứ?”.
-
“Tiểu Nghệ, lần đầu tiên mình thích một người như thế và đây cũng là lần cuối
cùng, tình yêu của mình rất hèn mọn. Cậu nói rất đúng, mình đã luôn hy vọng một
ngày nào đó anh ấy có thể chấp nhận mình, nhưng khi mình biết rằng anh ấy luôn
dịu dàng với tất cả mọi người và chỉ ghét bỏ riêng một mình mình thì mình thực
sự không thể tiếp tục kiên trì. Tiểu Nghệ, Tiểu Nghệ… anh ấy đã có người yêu, lần
này là thật đấy…”. Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, một giọt, hai giọt, ba giọt…
càng lúc càng nhanh hơn, cuối cùng giống như hai dòng suối nhỏ tuôn theo đôi gò
má, ướt cả cổ áo…
Tô
Nghệ cũng không thể nói gì thêm, khóe mắt cô cũng đang ầng ậng nước.
Tống
Khinh Vãn của tuổi hai mươi chưa từng trải qua mối tình nào, cô không biết tình
yêu của người khác như thế nào, còn cô khi đó vẫn còn rất ấu trĩ, cô thực sự
tin vào câu nói: Con gái theo đuổi con trai cách một lớp lụa mỏng, mà chưa từng
nghĩ đến khoảng cách với người con trai mà mình theo đuổi lại như cách núi Thái
Sơn.
Rất
nhiều đêm về sau, cô mới dần dần hiểu được một số đạo lý. Bạn có thể yêu anh ấy,
nhưng không thể yêu cầu anh phải trao lại bạn một tình cảm giống như vậy, cũng
như bạn không thể yêu cầu tất cả mọi người trên thế giới này đều yêu quý bạn.
Càng không phải bạn cho đi bao nhiêu thì có thể nhận lại bấy nhiêu.
Bị
tổn thương không còn sức lực đâu để chống đỡ, khi biết tự yêu mình cũng là lúc
dần dần lớn khôn.
Nhưng
cũng đau đớn đến mệt mỏi.
Cuộc
sống không phải là tiểu thuyết, không nên quá quan tâm đến kết quả!
Những
mộng tưởng và khát vọng đã qua đó, từng chút tùng chút một lắng đọng trong tâm
hồn chúng ta.
Những
vì sao trên trời cao, những ánh mắt trên mặt đất.
Sương
tan, mộng tỉnh, hiện thực nhìn thấy lúc cuối cùng, chẳng qua chỉ là sự yên lặng
tận cùng khi đã nếm trải đủ ngọt bùi cay đắng mà thôi.
Hôm
nay, Phạm Như Sênh vẫn đến nhà hàng sớm như bình thường, anh cầm chìa khóa, mở
cửa, vào phòng nhân viên thay quần áo nhưng không thấy vóc người nhỏ bé mà trước
giờ anh vẫn thường thấy.
Một
lúc sau, hai, ba nhân viên nữa lần lượt tới, anh vẫn bận rộn như mọi khi, tay vẫn
chưa hoàn toàn bình phục, những sai sót liên tiếp xảy ra làm cho tâm trạng anh
càng thêm u ám, chỉ tiếc rằng không thể mọc ra thêm được đôi tay và đôi chân nữa.
Cuối
cùng giờ cao điểm cũng qua đi, khi mọi người ngồi xuống ăn cơm, chẳng có người
bận rộn như con ong bên cạnh, luôn gắp những món ngon ở xa cho anh, vì cô ấy biết
rằng anh chỉ gắp những món ăn ở ngay trước mặt, xưa nay bao giờ cũng vậy. Cũng
giống như cách anh hành xử trong cuộc sống, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là
làm xong những việc trước mắt rồi mới ngó ngàng đến những việc của ngày mai.
Anh
làm sao vậy? Cô ấy không ở đây chẳng phải rất đúng ý anh hay sao? Cô ấy kiên
trì được đến giờ phút này cũng có thể coi là giỏi lắm rồi, có lẽ quá mệt mỏi
nên không làm nữa chăng? Như thế chẳng phải là rất tốt sao? Cho dù mọi người
xung quanh đều nói anh lạnh lùng vô tình, nhưng đây chẳng phải là điều cần có ở
thế giới này sao? Bọn họ không hề biết cái cảm giác bị người khác cười nhạo từ
nhỏ tới lớn là như thế nào, chẳng biết trong những lúc khốn cùng nhất, những
người trong gia đình anh chỉ được ăn củ cải trắng, họ lại càng không hiểu bản
thân anh phải gánh vác biết bao gánh nặng và trách nhiệm, nỗ lực vì mong muốn
người thân được sống tốt. Thật không công bằng, số mệnh luôn bất công khiến người
ta đau đớn đến mức cắn răng nghiến lợi chẳng thiết sống tiếp.
Tống
Khinh Vãn, con người đã bước vào thế giới của anh một cách kỳ diệu. Cô thuần
khiết, lương thiện, tính cách và cuộc sống của cô hoàn toàn trái ngược anh, giống
như một phú hộ thể hiện sự giàu có của mình trước mặt một người nghèo khổ hoặc
một người nhàn rỗi thể hiện sự rảnh rang của mình trước mặt một người luôn bận
rộn. Đó chính là điều khiến anh phản cảm nhất, anh vẫn còn nhớ cô bé anh tình cờ
gặp khi còn rất nhỏ, mọi người đều nói đó là con của một gia đình giàu có;
trong khi anh bị những người khác ức hiếp, cô đã chìa bàn tay nhỏ bé ra muốn đỡ
anh dậy, anh đã nhìn đôi bàn tay nhỏ bé nõn nà đó sạch sẽ đến độ sẽ bị làm vấy
bẩn nếu một người như anh chạm phải, thế là anh lẳng lặng bỏ đi mà chẳng thèm
quay đầu nhìn lại. Anh thừa nhận lúc đó mình rất đố kỵ, tại sao cùng một lứa tuổi,
người thì hạnh phúc như thế, kẻ lại nếm biết bao đắng cay? Anh không thích loại
người này, xưa nay chưa bao giờ chào đón, nhưng lại có người không ngừng chủ động
gõ cửa, cố gắng thể hiện sự kiên cường của họ trước mặt anh.
-
“Hôm nay sao Khinh Vãn không tới?”.
Đây
không biết là lần thứ bao nhiêu nghe thấy câu hỏi này.
Ngay
cả những sinh viên đến ăn trưa cũng liên tiếp hỏi anh: “Này, sao không thấy Tống
Khinh Vãn? Vì cô ấy nên tôi mới cố ý đến đây ăn cơm mỗi ngày mà!”.
Xem
ra cô ấy thực sự được lòng mọi người.
-
“Tôi nghe ông chủ nói cô ấy bị ốm, đang nằm trong bệnh viện của trường!”.
Tay
anh khựng lại, trong đầu Như Sênh chợt trống rỗng, cô ấy ốm rồi ư?
-
“Bị ốm hả? Có nặng không? Lẽ nào là bị vào đêm hôm đó?”.
Có
người hỏi: “Đêm hôm nào cơ?”.
-
“Thì cái đêm mà Phạm Như Sênh bị ốm đấy, chẳng phải Khinh Vãn đã chăm sóc cậu
ta cả đêm sao? Ngày hôm sau, tinh thần của cô ấy cực tệ!”. Tiểu Phàm nói: “Các
cậu không nhớ à? Cuối cùng đích thân ông chủ gọi điện nhờ bạn học đón cô ấy về
mà!”.
-
“Ừ, nhớ rồi! Thế thì có lẽ bị lây bệnh rồi!”. Có người rướn mày nhìn về phía
anh: “Như Sênh, có cần đi thăm không? Dù sao người ta cũng vì cậu mà ốm đấy!”.
-
“Đúng đấy, đúng đấy! Người ốm rất cần có người quan tâm chăm sóc, cô ấy thích cậu
như vậy, không chừng chỉ cần cậu đến là cô ấy khỏe lại ngay. Cậu xem đi, cửa
hàng này từ khi cô ấy đến, mỗi người đều có sức sống hơn rất nhiều, nhưng bây
giờ cô ấy không ở đây, thấy chưa, sao mà lạnh lẽo!”.
Lạnh
lẽo ư? Sao anh không cảm thấy vậy. Như Sênh không thèm quan tâm, đó chỉ là đám
quạ quàng quạc bên tai mà thôi?
Anh
buông đũa, ném ra một câu “Tôi no rồi!” rồi đứng dậy bỏ đi.
-
“Thật lạnh lùng!”. Có người không nhịn được rùng mình: “Khinh Vãn thật đáng
thương, sao lại thích một người như thế!”.
“Thế gọi là cá tính...”. Có người si mê
ngóng theo bóng dáng anh: “Đây chính là hình tượng mà tôi sùng bái nhất, trai đẹp
như hoa!”.
- “Thật không thể chịu được cậu, lại
còn đẹp trai như hoa, vậy sao cậu không theo đuổi anh ta? Ngày ngày rước trai đẹp
về nhà, thật chẳng phải là quá tốt hay sao!”.
- “Không được…”. Người đó có vẻ rất
kinh nghiệm xua xua tay: “Người như vậy chỉ thích hợp để ngưỡng mộ, không thích
hợp với vai trò bạn trai!”.
…
Khinh Vãn xin xuất viện sớm, bác sĩ nói
cần phải truyền thêm hai chai nước nữa, nhưng cô đã lén trốn về, thực sự cô
không thích mùi của bệnh viện, đủ loại thuốc, thật khó chịu.
Tô Nghệ đang đi học, cô ấy chọn học văn
bằng hai nên hai ngày nghỉ cũng phải học thêm, có lẽ phải đến bốn giờ ba mươi
phút mới đến đón cô được, nên Khinh Vãn cứ về trước đã rồi mới nhắn tin báo là
đã về ký túc, nói không chừng cô ấy sẽ từ giảng đường xông ra bắt cô nhốt vào bệnh
viện cũng nên.
Có những lúc, Khinh Vãn thật sự rất ngưỡng
mộ Tô Nghệ, tính cách của cô ấy thật thoải mái, bất cứ việc gì cũng không giữ ở
trong lòng, chẳng bao giờ có vẻ phiền muộn. Cô ấy đối với bạn bè quá tốt, cho
nên Tô Nghệ giao thiệp với mọi người rất rộng rãi, kéo theo cả người con gái trầm
tính như cô cũng thay đổi, không yên lặng đứng nép vào một góc như trước nữa,
cô vẫn thường đi chơi cùng Tô Nghệ, làm quen với bạn bè của cô, nghe họ nói
chuyện, có lúc còn bị trêu đến nỗi cười vỡ cả bụng.
Có lần vào buổi tối, cô bị kéo đến quán
bar Propagana ở ngã năm, lần đầu tiên đến quán bar vào năm hai mươi tuổi, có vẻ
rất căng thẳng… Đúng vậy, cô thừa nhận cô rất ngố, khi đó cô cảm giác ở đấy rất
tuyệt, tự do và rất nhiều người nước ngoài. Tô Nghệ nói, ở đó nếu không biết tiếng
Anh sẽ bị coi thường, con gái hình như có nhiều đặc quyền hơn, ví dụ như tối
hôm đó cô được uống miễn phí một loại bia rất ngon, cảm giác thứ chất lỏng đó
chảy trong cổ họng thật tuyệt vời, hóa ra bia lại ngon đến thế, dường như những
lần trước đó, cô đều nhắm mắt nhắm mũi để uống trôi. Sau đó rất đông bạn bè của
Tô Nghệ cùng đến, có cả con trai cả con gái, bọn họ rất phóng túng, nhưng sự
phóng túng đó không khiến cho người ta ghét bỏ, dù cô lặng lẽ cả buổi tối nhưng
cũng bị họ trêu đùa chọc cười đến chảy cả nước mắt.
Tô Nghệ thường nói, thế giới này chẳng
phải là không thể không có tình yêu.
Cô nghĩ có lẽ Tô Nghệ thực sự không
quen chứng kiến kiểu tự hành hạ bản thân mình của cô nên đã thường xuyên lôi cô
đi chơi chăng? Tuy phần lớn thời gian là những cuộc “buôn dưa lê” vô nghĩa,
nhưng cô đã có những giây phút thật sự vui vẻ và hạnh phúc. Và cũng chỉ có những
lúc đó, cô mới không nghĩ đến con người ấy - Phạm Như Sênh.
Thỉnh thoảng cũng có người hỏi cô: Cậu
và cái anh chàng Phạm Như Sênh thế nào rồi?
Cô luôn cười như gió thoảng mây trôi,
nhưng trong lòng lại như có một chiếc gai không ngừng đâm, rất đau, rất đau.
Cô tự giễu mình: “Người ta đã có người
thương rồi, nhưng không phải là tôi!”.
Mọi người an ủi cô: “Thế thì anh ta
không có mắt nhìn!”.
An ủi cũng chỉ là an ủi mà thôi, chỉ có
cô mới biết rằng, thực sự mình chưa đạt tới trình độ “mắt nhìn” mà anh mong muốn.
Thực sự không phải là anh có ý đến thăm
cô, thực sự anh chỉ thuận đường đi qua mà thôi.
Phạm Như Sênh không dưới một lần nhắc
nhở bản thân như vậy, nhưng ai có thể nói với anh rằng: Tại sao anh lại gặp phải
một cô gái như vậy?
Tô Nghệ rất ác cảm với sinh viên tài
năng bậc nhất trong khoa Y, điều đó mọi người đều biết, Tô Nghệ cũng không biết
tại sao mình lại ghét con người đó đến vậy, có thể là vì thái độ cao ngạo luôn
thể hiện bản thân mình hơn hẳn người khác, hoặc là do thái độ lạnh lùng của anh
đối với Khinh Vãn, dù thế nào thì mỗi khi gặp anh ta ngay lập tức cô cảm thấy cả
vũ trụ như đang bùng cháy rừng rực.
Cô chẳng phải là Khinh Vãn người không
có mắt nhìn người lại đi thích một con người như thế, đối với anh ta, đơn giản
là không đáng để cô bận tâm, thậm chí cô còn ghét cay ghét đắng! Đặc biệt là những
khi nhớ tới việc anh ta đã mắng mình là “đồ điên”.
Cô ngạo nghễ đứng trước mặt chặn ngang
đường của Như Sênh.
Nhưng cách làm của Phạm Như Sênh lại là
hoàn toàn chẳng để ý đến cô, vòng qua đi tiếp.
Tô Nghệ tức lộn ruột, cô xông tới định
mắng cho anh một trận, nhưng cuối cùng lại thấy anh quay lại hỏi: “Tống Khinh
Vãn sao rồi?”.
Tô Nghệ suýt nữa thì bị câu hỏi của anh
ta làm cho giật nảy.
Gã này đầu vừa bị đụng vào cái gì hay
sao? Tự nhiên lại chủ động hỏi tình hình của Khinh Vãn?
- “Anh hỏi Khinh Vãn à?”. Cô rướn rướn
lông mày, dường như có chút bất ngờ và cũng có một chút thú vị.
- “Đúng vậy!”.
- “Không phải là anh không thích cô ấy
sao? Đột nhiên lại quan tâm đến là sao vậy? Lương tâm trỗi dậy hả?”.
- “…”. Anh yên lặng, sớm đã biết trêu
chọc cô gái này thì sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì, đúng lúc định bỏ đi thì...
- “Khinh Vãn, cô ấy thực sự rất thích
anh!”. Tô Nghệ đột nhiên thay đổi thái độ, chủ động cung cấp tin tức.
Như Sênh vô tình nhìn cô như muốn hỏi:
Là ý gì đây? Không cần chuyển để tài một cách nhanh chóng như vậy chứ?
- “Khinh Vãn là cô gái dịu dàng nhất
trong những người bạn của tôi, cô ấy thích anh không phải là hứng thú nhất thời,
lại càng chẳng phải là sự sùng bái mù quáng như những cô gái bình thường khác,
muốn có người con trai như anh là bạn trai của mình để khoe khoang. Cô ấy thực
sự thích anh!”. Tô Nghệ lại nhấn mạnh một lần nữa: “Có lẽ cũng chẳng cần tôi phải
nói thì anh cũng biết rằng hoàn cảnh nhà cô ấy rất tốt, từ nhỏ tới lớn
chưa bao giờ phải chịu gian khổ, nhưng
cô ấy đã vì anh mà đi làm thêm, khiến cho đôi tay mềm mại trở nên chai cứng, thời
gian ăn uống cũng không được điều độ, cô ấy lại bị đau dạ dày từ nhỏ, lúc mới bắt
tay vào công việc không hiểu phải tự chăm sóc bản thân mình, thường trốn tránh
chịu đau một mình. Mỗi lần đến hai ngày nghỉ, cô ấy luôn đến sớm hơn tất cả những
người khác, nhưng lại sợ anh không vui nên len lén nấp vào một góc, nhìn anh mở
cửa, đi vào thay đồ rồi mới giả bộ như vừa mới đến. Dậy sớm như vậy, nhà ăn vẫn
còn chưa mở cửa, cho nên cô ấy luôn nhịn bữa sáng. Mỗi lần ăn cơm, cô ấy đều
giành lấy việc đi bưng mâm là để chọn những đồ ăn ngon nhất bày trước mặt anh,
bởi vì cô ấy biết khi ăn, anh chỉ gắp những món ở trước mặt mình. Anh bị ốm, cô
ấy chính là người lo lắng hơn ai hết và ở bên anh trọn một đêm dài, khi tay anh
bị thương, cô ấy nghĩ cách nấu canh xương cho anh ăn, cô ấy ôm bình canh cẩn thận
như đang ôm một đứa trẻ, mỗi lần cô ấy trở về nhà đều trong tình trạng mệt mỏi
đến sức tàn lực kiệt, trong suốt một năm nay, cô ấy đã gầy đi bao nhiêu? Nhưng
cô ấy chưa bao giờ than vãn, mỗi lần anh nói với cô ấy những câu nói lạnh lùng
vô cảm, anh chưa từng để ý thấy cô ấy cười còn khó coi hơn là khóc sao?”.
…
- “Có lẽ anh sẽ nói rằng anh không muốn
cô ấy làm như vậy! Đúng, là tự cô ấy đa tình, nhưng anh không thể đối xử tốt
hơn với cô ấy một chút hay sao? Cô ấy cũng chẳng làm những việc xấu đến mức chết
người phải không? Anh nhất định phải thể hiện rằng mình ghét cô ấy như thể cô ấy
là loài vi khuẩn gây bệnh hả? Anh có biết không, khi anh thể hiện sự ghét bỏ
như vậy đối với Khinh Vãn, cô ấy buồn bã đến nỗi người bên cạnh cũng chẳng thể
chịu được, cô ấy còn hỏi tôi không chỉ một lần, có phải thực sự cô ấy làm người
ta ghét bỏ đến thế không?”.
Phạm Như Sênh nhếch môi, lông mày nhíu
lại: “Tôi chưa bao giờ nói là mình ghét cô ấy!”.
- “Thế nhưng cảm giác mà anh mang lại
cho cô ấy không phải là như thế sao?”. Tô Nghệ nói: “Anh không thể biết được mấy
hôm nay cô ấy như thế nào đâu, cô ấy nói anh đã có người yêu, cô ấy lại cho rằng
mình không thể có thêm cơ hội nữa, nếu như anh thực sự đã có người yêu thì sao
không nói rõ ràng với cô ấy sớm hơn để cô ấy thất vọng ngay từ đầu có phải tốt
hơn không? Cứ phải để cho cô ấy càng ngày càng lún sâu hơn, rồi tự mình phát hiện
ra anh đã có người yêu như vậy anh mới vui hả? Nếu như đó là sự thật, Phạm Như
Sênh, có phải anh quá tự đắc, quá tàn nhẫn không? Cô ấy chẳng qua chỉ yêu anh,
mà tình yêu thì đâu có gì sai trái!”.
Phạm Như Sênh ngẩn ra, định nói gì đó
nhưng lại thôi.
- “Nếu như anh thực sự không thể yêu cô
ấy thì hãy nói rõ ràng đi!”. Cuối cùng Tô Nghệ buông ra một tiếng thở dài rồi
nghiêng người, lườm anh một cái rồi vòng qua anh bỏ đi.
Như vừa nhớ ra điều gì, cô quay lại
nói: “Phạm Như Sênh, anh thực sự không có một chút tình cảm nào với cô ấy hay
sao? Nếu không làm sao anh có thể đứng đây nghe tôi nói nhiều điều đến thế.
Khinh Vãn là một cô gái tốt, nếu như anh bỏ lỡ cô ấy thì thực sự là một tổn thất
đối với anh, cô ấy đối tốt với anh như vậy, anh còn mong muốn điều gì nữa, anh
không biết hay là giả vờ không biết!”.
Nếu hỏi đệ nhất tài tử của khoa Y là
anh có kinh nghiệm ứng xử trong tình huống bị con gái đứng trước mặt giáo huấn
như vậy không? Đáp án là: Không có.