Trên Chuyến Bay Đêm - Chương 15

Chương 15

Chiếc Clipper tiến đến gần điểm không quay
về được.

Eddie Deakin, buồn bực, dao động, anh đã
làm việc trở lại lúc 22 giờ, giờ ở Anh. Mặt trời tiếp tục chạy, bỏ máy bay lại
trong bóng đêm. Thời tiết cũng đã đổi thay. Mưa đập vào các cửa sổ, mây giăng
che khuất hết sao và từng cơn gió mạnh đập vào máy bay khiến hành khách bị lay
động.

Thời tiết thường xấu hơn ở độ thấp, nhưng
dù thế, Cơ trưởng Baker vẫn giữ cho máy bay hầu như bay là là trên mặt sóng.
Ông ta “săn gió” tìm độ cao nào mà ngọn gió tây thổi ngược lại yếu nhất.

Eddie lo lắng, anh biết máy bay không còn
nhiều nhiên liệu. Anh ngồi vào chỗ làm việc tính toán đoạn đường mà thủy phi cơ
có thể bay với lượng xăng ở trong các thùng chứa. Vì thời tiết xấu hơn thời
tiết trong bảng dự báo, nên động cơ ăn xăng nhiều hơn dự kiến. Nếu xăng còn lại
không đủ để bay đến Terre Neuve thì máy bay phải quay về trước khi đến điểm
không thể quay về.

Như vậy thì Carol-Ann sẽ ra sao?

Có lẽ Tom Luther là người biết phòng xa,
chắc chắn đã tính đến khả năng có thể chiếc Clipper đến trễ. Hẳn là hắn có
phương tiện để liên lạc với đồng bọn để xác nhận hay điều chỉnh lại giờ gặp
nhau.

Nhưng nếu máy bay quay lui, Carol-Ann sẽ
còn ở trong tay bọn bắt cóc ít ra là hai mươi tư giờ nữa.

Trong thời gian nghỉ ngơi, Eddie ngồi trong
buồng phía trước, mải nhìn qua cửa sổ máy bay ra ngoài trời tối thui. Thậm chí
anh cũng không đi ngủ, vì anh biết chắc anh sẽ không ngủ được. Những hình ảnh
vợ anh quay cuồng trong óc, làm cho anh bồn chồn: Carol-Ann khóc lóc hay là bị
trói gô lại, hay bị hành hạ.

Carol-Ann khiếp sợ van xin, điên loạn, thất
vọng. Cứ năm phút, anh lại muốn đấm vào thân máy bay, cứ muốn đâm đầu chạy lên
cầu thang để hỏi Mickey Finn người đang thay phiên cho mình, mức nhiên liệu đến
đâu rồi.

Thái độ của anh đối với Tom Luther ở trong
phòng ăn thật là ngu ngốc. Thật xui xẻo cho anh là phải ngồi ăn cùng bàn với
gã. Sau vụ đó, Jack Ashfor người hoa tiêu đã trách cứ anh, và anh nhận ra thái
độ của anh thật vô lý. Bây giờ thì Jack đã biết giữa Eddie và Luther có chuyện
gì rồi. Eddie không cho Jack biết lý do và Jack tạm thời không gặng hỏi. Nhưng
Eddie lòng nhủ lòng từ rày trở đi phải hết sức thận trọng. Nếu ông Cơ trưởng
Baker có ý nghi ngờ cơ khí trưởng đang là nạn nhân của một vụ âm mưu bắt cóc,
thì thế nào ông ta cũng theo dõi dò xét, và như thế Eddie sẽ khó có cơ may cứu
thoát Carol-Ann.

May thay, chuyện anh gây xích mích với Tom
Luther đã được mọi người quên, nhờ vụ gây gổ suýt xảy ra xô xát giữa Marvyn
Lovesey và ngài Oxenford.

Eđdie không chứng kiến cảnh này, nhưng anh
đã nghe những tiếp viên kể lại.

Eddie cho rằng ông Oxenford là đồ súc sinh
phải câm mồm cho yên, và ông Cơ trưởng Baker hành động như thế là quá đúng.
Eddie tiếc cho Percy, cậu ta thông minh như thế mà lại làm con của một kẻ như
thế.

Suất ăn thứ ba xong xuôi chỉ trong vòng vài
phút, trên boong hành khách bắt đầu yên tĩnh. Những người lớn tuổi đi ngủ. Một
số lớn còn nán lại thêm một hay hai giờ nữa, mặc dù bị lắc lư, nhưng vì họ quá
bị kích thích và quá lo sợ nên không muốn đi ngủ; rồi lần lượt người này đến
người khác, không gắng gượng nổi họ cũng lên giường ngủ. Vài người lì lợm mở
sòng bài trên phòng khách chính, gọi rượu uống tiếp, nhưng đây là những ẩm
khách yên lặng không gây phiền hà cho ai.

Eddie tính toán lượng nhiên liệu tiêu thụ
theo bảng mà người ta gọi là “biểu đồ khác thường”. Đường gạch đỏ chỉ lượng
nhiên liệu thực được tiêu thụ, đường này không ngừng thay đổi hướng trên đường
chỉ nhiên liệu tiêu thụ theo dự kiến, đường này vạch bằng bút chì. Việc thay
đổi này xảy ra là đương nhiên, vì anh đã tính gian. Nhưng sự khác biệt này quá
lớn ngoài sức ước định của anh, vì thời tiết xấu.

Nỗi lo âu của anh còn gia tăng thêm khi anh
nhận thấy lượng nhiên liệu còn lại trong máy bay, vùng hoạt động hữu hiệu của
máy bay sẽ đến đâu. Anh tính toán đoạn đường bay với ba động cơ thời - luật lệ
bảo đảm an toàn cho phép làm thế - anh thấy nhiên liệu không đủ cho máy bay đến
Terle Neuve.

Đúng ra là anh phải thông báo cho ông Cơ
trưởng Baker biết ngay, nhưng anh không làm thế.

Sự khác nhau rất nhỏ: với bốn động cơ, điều
nghịch lý là tiêu thụ nhiên liệu ít, chắc thế nào anh cũng có đủ nhiên liệu.
Ngoài ra, tình hình có thể thay đổi trong vòng hai giờ sắp đến: nếu gió ít mạnh
hơn dự báo, máy bay cũng tiêu thụ nhiên liệu ít hơn. Và sau cùng, nếu thời tiết
quá xấu, họ sẽ thay đổi lộ trình, bay vào giữa trung tâm bão, để rút ngắn đường
bay. Chỉ có cách để cho hành khách chịu đựng lắc lư mà thôi.

Ben Thompson, người phụ trách truyền tin
ngồi bên trái đang ghi một tin nhắn bằng moóc, cái đầu hói của anh ta cúi xuống
trên máy. Cứ hy vọng đấy là bản tin báo cho biết thời tiết xấu hơn, Eddie đến
đứng sau lưng anh ta, cúi xuống dọc qua vai anh.

Lời nhắn làm anh ngạc nhiên, sửng sốt.

Lời nhắn của cơ quan FBI đánh đến cho một
tên là Ollis Field. Tin nhắn có nội dung như sau:

“Theo tin tức chúng tôi nhận được, bọn tội
phạm mà ta đã biết có thể đang có mặt trên máy bay của anh đang đi. Hãy tăng
cường đề phòng tên tù”. Như thế này nghĩa là sao? Chuyện này có liên quan gì
đến chuyện bắt cóc Carol-Ann không? Bỗng Eddie xây xẩm mặt mày.

Ben lấy tờ giấy trên tập giấy ra rồi gọi:

– Ông trưởng này! Ông nên xem tin nhắn này
cho biết.

Jack Ashford ngước mắt khỏi bàn bản đồ khi
nghe giọng khẩn thiết của người nhân viên truyền tin. Eddie lấy tờ tin nhắn,
đưa cho Jack xem một lát rồi chuyển đến cho ông Cơ trưởng đang ăn thịt bò bít
tết nơi cái bàn họp ở cuối phòng.

Mặt ông Baker có vẻ buồn khi đọc tin nhắn.

– Tôi không thích chuyện như thế này, - ông
nói.

– Chắc ông Ollis Field là nhân viên của cơ
quan FBI rồi.

– Ông ta là hành khách à? - Eddie hỏi.

– Phải. Tôi thấy ông ta có cái gì đấy kỳ lạ. Người hơi đờ đẫn, không giống
như các khách đi tàu Clipper. Ông ta ngồi lì trên máy bay khi máy bay dừng ở
Foynes.

Eddie không để ý chuyện này, nhưng anh hoa tiêu có thấy thế.

– Tôi biết cái người ông nói đến rồi, - Jack nói vừa gãi cằm. - Ông ta đầu
hói. Có chàng trai đi theo, mặc áo quần lòe loẹt. Tôi thấy hai người đi với
nhau như thế thật rất tức cười.

– Chắc cậu thanh niên là tù nhân, - ông Cơ trưởng nói. - Tôi nghĩ anh ta
tên là Frank Gordon.

Eddie chợt nghĩ ra, anh nói:

– Chính vì thế mà họ ở lại trên máy bay khi
đáp xuống Foynes, nhân viên FBI không muốn tạo cơ hội cho tù nhân trốn thoát.

Baker gật đầu đồng ý.

– Chắc Gordon bị dẫn độ từ Anh về, mà đồ
móc túi thì chẳng ai ra lệnh dẫn độ về làm gì. Thằng này chắc là tội phạm nguy
hiểm. Họ dám dẫn nó lên máy bay mà không báo cho tôi biết trước!

Ben, người thông tin viên, nói:

– Tôi phân vân không biết hắn làm gì.

Frank Gordon, - Jack thì thầm. - Chắc tôi
biết tên này. Khoan đã... Tôi cam đoan tên này là Frankie Gordino!

Eddie nhớ đã đọc báo nói về Gordino. Hắn là
một tay anh chị thuộc một băng đảng ở Nouvelle Angleterre. Hắn bị phát hiện ra
là người đã giết chủ một hộp đêm ở Boston vì ông này không chịu để cho hắn tống
tiền. Gordino đột nhập vào trong quán, bắn một phát đạn vào bụng chủ quán, hiếp
cô bạn gái của chủ rồi đốt quán. Chủ nhân chết, nhưng cô gái thoát khỏi đám
cháy và đã nhận diện được Gordino trên ảnh.

– Ta phải tìm xem có phải chính là hắn
không, - Baker nói. - Eddie, anh làm ơn đi mời Ollis Field đến đây.

– Sẵn sàng. - Eddie đội mũ lưỡi trai, mặc
áo vét đồng phục vào rồi xuống thang, đầu óc cứ xoay quanh chuyện này. Anh tin
chắc có mối liên hệ giữa Frankie Gordino và những kẻ đã bắt cóc Carol-Ann, anh
cố hết sức đoán ra nguyên nhân mà không đoán được.

Anh dừng lại trên ngưỡng cửa bếp, anh tiếp
viên đang rót cà phê vào bình.

– Davy, - anh hỏi, - ông Ollis Field ngồi
đâu?

– Buồng bốn, mạn trái, quay mặt ra sau, -
anh phục vụ đáp.

Eddie đi trên lối đi ở giữa cho cân bằng,
khi đi qua buồng của gia đình Oxenford, anh thấy mọi người đã yên lặng. Bây giờ
cơn bão lay mạnh máy bay, trong phòng ăn, suất thứ ba vừa ăn xong, thục khách
đang uống cà phê. Anh đi qua buồng số ba, rồi bước lên bậc thềm để vào buồng số
bốn.

Trên chỗ ngồi quay mặt ra phía sau ở bên
mặt trái, một ông đầu hói ngồi, ông ta khoảng bốn mươi tuổi, vẻ ngái ngủ, vừa
hút thuốc vừa nhìn qua cửa sổ. Đây không phải là hình ảnh mà Eddie thường nghĩ
về nhân viên FBI: Anh không thấy người đàn ông này có dáng vẻ của một người với
súng cầm tay bước vào phòng đẩy bọn buôn rượu lậu.

Truóc mặt Eddie là chàng thanh niên ăn mặc
bảnh bao, thân hình nở nang của vận động viên đã thôi luyện tập và bắt đầu lên
cân. Hẳn đây là Gordino rồi.

Mặt anh ta lầm lì, kiểu con nhà được nuông
chiều. Eddie tự hỏi người như hắn mà có thể bắn người ta à? Có thể lắm chứ, anh
tự nhủ.

Eddie lên tiếng hỏi người lớn tuổi:

– Ông là ông Field phải không?

– Phải.

– Xin mời ông đến phòng máy để ông Cơ
trưởng thưa chuyện một lát. - Ông Field có vẻ hơi khó chịu, rồi ông ta gật gù
đồng ý. Ông đoán chắc người ta đã biết được chuyện bí mật của mình rồi, vả lại
ông nghĩ nếu họ có biết cũng chẳng sao. Ông bèn đáp:

– Được thôi. - Ông dụi tắt điếu thuốc trong
cái gạt tàn gắn trên vách, mở khóa dây an toàn rồi đứng dậy.

– Xin ông theo tôi, - Eddie nói.

Khi đi về phòng máy, Eddie thấy Tom Luther
ngồi ở buồng số ba, bốn mắt gặp nhau. Bỗng Eddie thấy lóe ra một tia sáng trong
vụ này.

Nhiệm vụ của Tom Luther là cứn Frankie
Gordino.

Sự khám phá này làm cho anh sững người, đến
nỗi anh dừng lại đột ngột khiến cho Ollis Fleld phải va vào lưng anh.

Luther nhìn anh với vẻ hốt hoảng, rõ ràng
là hắn sợ Eddie đã khám phá ra được điều gì bất lợi cho hắn.

– Xin ông thứ lỗi, - Eddie nói với Field
rồi anh đi tiếp. Thế là mọi việc đã rõ ràng Frank Gordino buộc lòng phải trốn
khỏi Hoa Kỳ, nhưng cơ quan FBI đã bắt được hắn ở Anh và bây giờ dẫn độ về Mỹ.
Người ta dẫn hắn đi bằng máy bay, và không biết sao đồng bọn của hắn lại biết
được.

Chúng định cứu thoát cho hắn trước khi
chuyến bay về đến Hoa Kỳ.

Và bây giờ bọn chúng nhờ đến tay của Eddie
để cho chiếc Clipper hạ cánh xuống ngoài khơi bờ bể tiểu bang Maine. Sẽ có một
chiếc tàu thủy nhỏ chờ sẵn đâu đó gần đấy. Chúng sẽ cứu Gordino xuống khỏi
chiếc Clipper, đưa hắn lên thu thủy. Vài phút sau, chiếc thu thủy sẽ cặp vào
một vũng nào đấy kín gió, có lẽ nằm ở bên bờ bể Canada gần biên giới hai nước.
Rồi sẽ có xe hơi đến đưa hắn tới chỗ ẩn náu. Hắn sẽ thoát khỏi pháp luật... nhờ
Eddie Deakin.

Vừa đi trước Field lên cầu thang xoắn ốc
đến phòng máy, Eddie vừa cảm thấy nhẹ người vì đã hiểu rõ tình hình xảy ra,
nhưng đồng thời anh cũng hoảng hốt vì muốn cứu được vợ, anh phải giúp tên giết
người trốn thoát.

– Thưa Cơ trưởng, ông Field đến đây, - anh
nói.

Cơ trưởng Baker đã mặc áo vét đồng phục và
ngồi ở bàn họp với tờ giấy nhắn tin trong tay. Ông ta dọn dẹp khay thức ăn.
Chiếc mũ lưỡi trai che kín mái tóc vàng làm cho ông có vẻ uy nghiêm. Ông nhìn
Field, nhưng không mời ông ta ngồi. Ông nói:

– Tôi đã nhận được tin nhắn của cơ quan FBI...
Gởi cho ông.

Field đưa tay lấy tờ giấy, nhưng Baker
không đưa. Ông hỏi:

– Ông là nhân viên của cơ quan FBI?

– Phải...

– Ông đang làm nhiệm vụ phải không?

– Đúng thế. – Nhiệm vụ gì thế, ông Field?

– Tôi nghĩ là ông không cần biết đến làm
gì, ông Cơ trưởng, ông vui lòng cho tôi tin nhắn chứ. Ông vừa nói tin ấy gởi
cho tôi chứ không phải gởi cho ông.

– Tôi là Cơ trưởng máy bay, cho nên tôi cần
biết nhiệm vụ của ông là nhiệm vụ gì. Đừng cãi, ông Fleld à, xin ông hãy làm
theo lời yêu cầu của tôi.

Chắc trước đây ông Field có thân hình hộ
pháp vì bây giờ ông vẫn còn to cao, nhưng đôi vai đã trịu xuống và vẻ người uể
oải. Eddie nghĩ chắc ông ta kiêu hãnh nhiều hơn là can đảm, và nhận xét của anh
được chứng minh là đúng, vì khi ấy anh thấy ông Field làm theo lời của ông Cơ
trưởng ngay. Ông ta trả lời:

– Tôi áp tải một người tù bị dẫn độ về Mỹ
để xử án. Hắn tên là Frank
Gordon.

– Hắn còn có tên là Frankie Gordino phải không?

– Đúng thế. – Thưa ông, tôi mong ông hiểu cho rằng tôi phản đối việc ông
dẫn lên máy bay một tên tội phạm rất nguy hiểm mà không báo cho tôi hay.

– Nếu ông đã biết tên thật của thằng này rồi thì chắc có lẽ ông thừa biết
hắn làm gì để sinh sống. Hắn làm việc cho Raymond Patriarca, thằng này bị kết
án là ăn cướp có vũ trang, hăm dọa tống tiền, cho vay nặng lãi, tổ chức bài
bạc, ổ điếm, từ Rhode Island cho đến Malne -Ray Patriarca, bị Giám đốc công an
Providenee lên án là kẻ thù số một của nhân dân. Người ta gọi Gordino là cánh
tay phải của Ray Patriarea: hắn khủng bố, tra tấn, ám sát người ta theo lệnh
của Patriarca. Vì lý do an ninh, chúng tôi không thể báo cho ông biết về sự có
mặt của hắn trên máy bay.

– Ông Field, tôi cóc cần biết lý do an ninh của ông. - Baker giận dữ đáp:
chưa bao giờ Eddie thấy ông ta nói nặng lời với hành khách. - Tôi chỉ biết bọn
Patriarca đã biết hết rồi. - Ông đưa tờ nhắn tin cho Field.

Field đọc tin, mặt ông ta liền tái đi. Ông nói nhỏ:

– Làm sao bọn chúng biết được nhỉ?

– Tôi phải thăm dò cho biết số hành khách mà “bọn tội phạm đã biết” này, -
Ông Cơ trưởng nói. - Ông có biết tên nào trên máy bay nữa không?

– Dĩ nhiên là không, - Field đáp với vẻ khó chịu. Nếu tôi biết, thì tôi đã
báo ngay cho phòng an ninh biết rồi. Nếu tôi tìm ra được tên nào trong bọn, tôi
sẽ đuổi chúng ra khỏi máy bay khi đến trạm dừng sắp tới.

Eddie nghĩ: Tôi biết chúng rồi, đó là Tom Luther và tôi. Field nói:

– Ông hãy đánh tin báo cho phòng an ninh biết danh sách tất cả số hành
khách và nhân viên phi hành đoàn. Phòng an ninh sẽ kiểm chứng từng tên một.

Eddie rùng mình lo sợ.

Tom Luther có ngưy cơ bị phát hiện không? Nếu hắn bị lột mặt nạ thì mọi
việc sẽ hỏng hết: Có phải hắn là tên tội phạm người ta, truy lùng không? Có
phải hắn có tên thật là Tom Luther không? Nếu hắn dùng tên giả thì hắn cũng đã
dùng hộ chiếu giả - nhưng việc dùng hộ chiếu chắc không đặt ra vấn đề khó khăn
cho một kẻ hợp tác với bọn găng tơ. Chắc là hắn đã đề phòng cẩn thận rồi.

Công việc của hắn có vẻ được tổ chức rất chu đáo.

Cơ trưởng Baker phồng mang trợn mắt.

– Tôi nghĩ là phi hành đoàn của chúng tôi
khỏi cần phải kiểm chứng.

Field nhún vai nói:

– Tùy ông vậy. Chỉ cần một phút thôi là
phòng an ninh sẽ có hết tên tuổi của nhân viên hãng Pan American.

Cơ trưởng Baker lấy danh sách hành khách và
tên cùng nhiệm vụ của phi hành đoàn ở trên bàn, rồi đưa hết cho người phụ trách
truyền tin.

– Ben, gởi ngay tức khắc danh sách này cho
họ, – ông nói:

Ông ngậm ngừ một lát rồi nói tiếp:

– Kể cả danh sách phi hành đoàn.

Ben Thompson ngồi vào bàn máy, đánh moóc chuyển
tin đi.

– Còn chuyện này nữa, - Cơ trưởng máy bay
nói với Field - Tôi phải tước khí giới của ông.

Eddie nghĩ: ông ta quả thật tài. Anh không
hề nghĩ đến chuyện ông Field có mang vũ khí trong người, nhưng nếu ông ta áp
tải một tội phạm nguy hiểm thì thế nào ông ta cũng có vũ khí.

– Tôi phản đối... - Field nói.

– Hành khách không được phép mang theo súng
trong người. Luật này không miễn trừ cho bất cứ ai hết. Xin ông đưa súng cho
tôi.

– Nếu tôi không đưa thì sao?

– Thì ông Deakin và ông Ashford sẽ tìm cách
để lấy. Eddie ngạc nhiên khi nghe ông Cơ trưởng công bố như thế nhưng anh thi
hành lệnh ngay, anh bước đến gần Field, vẻ hớn hở, Jack cũng làm như thế.

Baker nói tiếp:

– Nếu ông buộc chúng tôi phải dùng võ lực
thì tôi sẽ đưa ông xuống khỏi máy bay khi đến trạm dừng sắp tới và tôi sẽ không
để cho ông lên lại.

Field sẽ làm gì nhỉ? Chắc chắn người nhân
viên FBI này không muốn giao nộp vũ khí, nhưng nếu bị trục xuất khỏi máy bay
thì tình hình lại càng tệ hơn cho ông ta nữa.

– Tôi áp tải một tù nhân nguy hiểm, - Field
khăng khăng nói, - tôi cần phải có khí giới.

Chực xông vào, nhưng bỗng Eddie chợt thấy
cánh cửa ở cuối phòng hé mở, cánh cửa này thông với vòm quan sát và các phòng
chứa hành lý. Đồng thời anh còn thấy phía sau cánh cửa có bóng người động đậy.

– Eddie, anh lấy súng của ông ta đi, - Cơ
trưởng ra lệnh.

Eddie thọc tay vào dưới áo vét của Field.
Ông ta không phản đối gì hết.

Eddie mở bao da và lấy khẩu súng. Field
nhìn ra trước, vẻ mặt hậm hực.

Eddie đi nhanh tới phía sau phòng máy, mở
rộng cửa ra, mọi người thấy Percy Oxenford đang đứng đấy.

Eddie nhẹ nhõm cả người. Anh cứ sợ đấy là
đồng bọn của Gordino đang đợi, súng tiểu liên cầm trên tay.

Cơ trưởng Baker nhìn Percy, ông hỏi:

– Cậu đi ngả nào đấy?

– Có cái thang gần bên phòng vệ sinh nữ, -
Percy đáp. - Cầu thang này dẫn đến đuôi máy bay – Eddie đã theo đường này để
lên kiểm tra dây chằng bánh lái.

– Từ đấy tôi đi xem các nơi, đến được phòng
chất hành lý.

Eddie vẫn còn cầm khẩu súng của Ollis
Field. Anh mở hộc bàn để bản đồ, cất khẩu súng vào đấy.

Baker ra lệnh cho Percy:

– Bây giờ cậu hãy về lại chỗ ngồi và đừng
rời khỏi boong hành khách cho đến khi máy bay hạ cánh.

– Percy định đi theo con đường cậu vừa dùng
để tới, nhưng ông Baker đã nói lớn:

– Không được đi ngả ấy.

– Đi xuống cầu thang kia.

Percy có vẻ lo sợ, cậu đi băng qua buồng
lái, leo cầu thang đi xuống.

– Hắn ở đây bao lâu rồi, Eddie? - Cơ trưởng
hỏi.

– Tôi không biết. Chắc cậu ta đã nghe hết
rồi.

– Ước gì ta giấu hành khách được chuyện
này. Bỗng Baker có vẻ bối rối và Eddie nhận thấy trách nhiệm đè nặng lên hai
vai của ông ta. Rồi Baker lấy lại bình tĩnh, ông nói tiếp:

– Ông Field, bây giờ ông về lại chỗ ngồi
đi. Cám ơn ông đã hợp tác với chúng tôi. - Ollis Field quay gót bước đi, không
nói một tiếng. - Thôi các ông đi làm việc đi, - Cơ trưởng ra lệnh.

Nhân viên phi hành đoàn trở về vị trí của
mình, Eddie xem các mặt đồng hồ liên tục, cố nhớ thực trạng trước mắt. Anh nhận
thấy nhiên liệu trong các bồn chứa ở hai bên cánh hạ xuống thấp, anh bèn cho
chuyển nhiên liệu từ các bồn chính vào đấy. Nhưng trí óc anh cứ nghĩ đến
Frankie Gordino. Gordino đã giết người, hãm hiếp phụ nữ và đốt một hộp đêm, hắn
đã bị bắt, sắp đem ra xét xử để trừng trị tội ác khủng khiếp của hắn - thế mà
bây giờ Eddie Deakin sắp cứu hắn. Nhờ Eddie mà cô gái bị hắn hãm hiếp sẽ thấy
hắn thoát được cảnh tù tội. Điều tệ hơn là thế nào Gordino cũng sẽ giết người
nữa. Hắn sẽ không hoàn lương. Một ngày nào đó, Eddie sẽ đọc thấy trên báo đăng
tin về những tội ác tày trời: có thể đây là sự trả thù nạn nhân bị hành hạ, bị
cắt xẻo trước khi bị giết, hay có thể là ngôi nhà bị đốt, đàn bà trẻ em trong
nhà cháy đen, hay là một cô gái bị ba tên hãm hiếp; và cảnh sát thế nào cũng
điều tra cho biết đấy là do bọn tay chần của Ray Patriarca gây ra và Eddie tự
hỏi, không biết có phải đấy là Gordino không? Như thế mình có trách nhiệm về
việc này không? Những người chịu cảnh đau khổ chết chóc này là do mình đã cứu
Gordino trốn thoát phải không?

Nếu anh nghe theo lệnh của Luther, thì anh
sẽ còn mang tội với lương tâm là đã giết bao nhiêu người nữa.

Nhưng không có cách chọn lựa nào khác.
Carol-Ann đang nằm trong tay của Ray Patriarca. Mỗi lần anh nghĩ đến chuyện
này, anh cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra ở hai bên thái dương. Anh phải bảo vệ
nàng và cách duy nhất để bảo vệ vợ là hợp tác với Tom Luther.

Anh nhìn vào đồng hồ: Nửa khuya.

Jack Ashford cho anh biết vị trí của máy
bay, chỉ phỏng đoán thôi, vì anh ta chưa nhìn thấy sao để xác định vị trí chắc
chắn. Ben Thompson đưa cho anh những tin tức về dự báo thời tiết mới nhất: cơn
bão mạnh hơn. Eddie lại xem mức nhiên liệu ở các thùng chứa và bắt đầu tính
toán lại. Có lẽ chỉ có một giải pháp an toàn nhất nếu họ không có đủ nhiên liệu
để đến Terre Neuve thì họ quay về và chuyện này sẽ chấm dứt. Nhưng nghĩ thế anh
thấy không yên tâm.

Anh không phải người theo thuyết định mệnh,
anh phải làm cái gì chứ.

Cơ trưởng Baker hỏi lớn:

– Thế nào, Eddie?

– Gần xong rồi đây, - anh đáp, – Tính nhanh
lên. Chắc chúng ta không còn xa điểm hết quay về rồi. Eddie cảm thấy một giọt
mồ hôi chảy dài xuống má. Anh lén lau đi.

Anh tính đã xong.

Không còn đủ nhiên liệu để bay.

Nhưng anh không nói một lát.

Anh cúi người xuống trên xấp giấy và trên
các bản tài liệu, như thể anh chưa tính xong. Tình hình nghiêm trọng thêm từ
khi anh thay phiên. Bây giờ không còn đủ nhiên liệu để bay cho hết đoạn hành
trình theo lộ trình do Cơ trưởng chọn, ngay cả khi bốn động cơ còn hoạt động:
mép an toàn đã hết. Chỉ còn cách duy nhất để đến đích là rút ngắn đoạn đường
bằng cách bay qua trung tâm bão thay vì bay vòng quanh vùng có bão; và nếu có
một động cơ bị hỏng thì họ sẽ hoàn toàn nguy hiểm.

Tất cả hành khách sẽ chết, anh cũng chết;
và tính mạng của Carol-Ann khi ấy sẽ ra sao?

– Sao, Eddie, - Cơ trưởng lại hỏi. - Kết
quả ra sao? Ta tiếp tục bay đến Botwood hay là quay về Foynes?

Eddie nghiến răng. Anh không chịu đựng được
ý nghĩ phải để Carol-Ann trong tay bọn bắt cóc thêm một ngày nữa. Anh muốn
đương đầu với mọi nguy hiểm.

– Ông có bằng lòng đổi hướng bay để băng
qua trung tâm bão không? - Anh hỏi.

– Phải làm như thế à?

– Hoặc là như thế, hoặc là quay lại, - Eddie nín thở.

– Chó thật! - Cơ trưởng càu nhàu. Tất cả đều rất sợ phải quay về khi ở giữa
Đại Tây Dương, đây là lời thú nhận thất bại.

Eddie chờ đợi quyết định của Cơ trưởng.

– Đồ chó chết. - Cơ trưởng lên tiếng. - Ta bay qua trung tâm bão.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3