Trọn Đời Bên Nhau - Chương 18

Chương
18: Lặng Lẽ Tiến Lùi (3)

Ngón tay nắm lấy
chiếc điện thoại giống như sắp giữ không nổi nữa, vô ý thức di chuyển quệt nhẹ
lên màn hình, vì máy sưởi đang hoạt động nên chiếc điện thoại có chút nóng lên,
giống như một hàng ký tự lúc nãy cứ lặng yên không tiếng động mà nóng dần lên
trong lòng cô.

Qua thật lâu sau
cô mới viết tin nhắn trả lời lại.

Nhưng mới viết
được một chữ “em” thì giường bỗng nhiên lại bị rung lên. Trầm Diêu không ngờ
lại leo lên giường của cô, “Không được, tuần này tớ lại quên lấy thảm điện rồi,
đêm nay hai đứa mình cùng ngủ giường của cậu nhé?”

Cô hoảng sợ, tùy
tay liền gửi tin nhắn...

“Cậu đi sang
giường Tiểu Như mà ngủ, giường của cô ấy có thảm điện đó.”

“Không cần, tớ vui
quá không ngủ được…” Trầm Diêu chui vào trong chăn bông, giống như bạch tuộc mà
ôm lấy Đồng Ngôn, “Vừa rồi ai nhắn tin cho cậu vậy? Tớ nhớ rõ những lời này đã
nghe qua ở trên một bộ phim điện ảnh nào rồi ấy? Người này thật là lãng mạn quá
đi.”

Đồng Ngôn ừ cho
qua chuyện, tránh được đề tài này.

Vì cái tin nhắn
thực quỷ dị kia, thẳng đến sáng ngày hôm sau khi Đồng Ngôn tỉnh lại, mới có cơ
hội làm sáng tỏ. Trầm Diêu đưa lưng về phía cô, ngủ rất sâu, cô nghiêng người,
lấy điện thoại dưới gối ra.

Làm sao vậy? TK

Thời gian là rạng
sáng một chút.

Đồng Ngôn hậm hực
nhắn tin trả lời: tối hôm qua em bị Trầm Diêu làm gián đoạn, thực sự là em muốn
nói…

Muốn nói cái gì
đây chứ? Chính cô cũng không biết.

Qua một lúc sau cô
mới tiếp tục viết tin nhắn: Bản thân em tuy rằng tiếng anh cấp sáu còn chưa có
qua nhưng những lời này vẫn có thể hiểu được.

Vừa xuống giường
lấy quần áo, di động lại rung lên báo có tin nhắn.

“Ai thế, ai mà sớm
như vậy...” Trầm Diêu nghiêng mình, theo bản năng tìm điện thoại.

“Là điện thoại của
tớ, không phải của cậu.”

Đông Ngôn vừa nói,
vừa mở tin nhắn ra đọc.

Tôi vừa mới xuống
xe, có muốn cùng ăn sáng với tôi không? TK

Hôm nay rõ ràng là
không có tiết của anh, như thế nào lại đến trường học rồi?

Đồng Ngôn mặc áo
lông rất dày, vừa đi đến khu căn tin ở phía tây vừa cân nhắc, rất nhanh liền
thấy Cố Bình Sinh đứng ở nơi các giáo viên dừng chân, hai tay đút trong túi
quần, đang đọc báo ở trạm chờ.

8 giờ, vừa vặn là
thời gian bắt đầu tiết học đầu tiên của buổi sáng, người không có tiết thì phần
lớn là ở phòng ngủ nướng.

Lúc này trong
khuôn viên học viện cũng rất ít người.

Khi cô đi tới vừa
vặn có Sinh viên đi đổi sách báo dán ở nơi đọc báo. Người kia một bên mở cửa
thủy tinh, một bên đưa mắt nhìn Cố Bình Sinh, Đồng Ngôn chột dạ đứng cách đó
không xa, vẫn đợi cho Sinh viên kia hoàn thành việc đổi và dán mười sáu tờ báo
sau tấm kính kia.

Mà Cố Bình Sinh
thế nhưng lại nhìn chằm chằm vào tờ báo ở tủ kính đầu tiên, thủy chung không có
dời tầm mắt.

Cho đến khi Sinh
viên thay báo đi xa, Đồng Ngôn mới đi đến phía sau Cố Bình Sinh.

Trang nhất của tờ
báo này đưa tin về sự cố chữa bệnh.

Cô còn không có
nhìn rõ, Cố Bình Sinh đã nhìn thấy cô, “em muốn ăn cái gì?”

Đồng Ngôn suy nghĩ
một chút, “ăn ở căn tin đi, cái gì cũng có...” Nói xong rất nhanh lại bổ sung
thêm một câu, “Đi căn tin ở khu tây ăn đi.”

Khu Đông và khu
nam đều nằm ở giữa những dãy nhà học, Sinh viên qua lại hẳn là rất nhiều.

Khi hai người đi
đến căn tin đã vô tình bắt gặp nhiều Sinh viên vì ngủ nướng dậy muộn mà cả gặm
bánh bao cả chạy vội lên lớp học. Đồng Ngôn nhìn một loạt cửa sổ, cảm thấy để
cho Cố Bình Sinh tự mình đi mua đồ ăn sáng này nọ thì thật sự là không nên, cô
chọn một cửa sổ ở vị trí hẻo lánh nhất rồi nói với anh, “Thầy Cố có thói quen
ăn gì buổi sáng? Em đi mua cho, nhanh chóng sẽ quay lại.”

Anh thoải mái nói,
“Em thích ăn cái gì thì mua cho tôi như vậy là được rồi.”

Anh thoải mái như
vậy nhưng Đồng Ngôn lại không thoải mái như vậy.

Kỳ thật đồ ăn ở
căn tin cũng không có gì mới, để đảm bảo phục vụ đầy đủ mọi Sinh viên đến từ
trời nam đất bắc trên khắp đất nước nên có rất nhiều món ăn để lựa chọn. Cuối
cùng cô vẫn mua mấy món ăn thường ăn nhất, có ngọt và có mạnh, ăn cho đủ sức
khỏe…

Cố Bình Sinh nhìn
đĩa lớn nhỏ trước mặt, lập tức nở nụ cười, “Có khi nào ăn hết chừng này, em sẽ
không cần phải ăn cơm trưa nữa không?”

Cô ngượng ngùng
cười cười, “Em chỉ muốn cho thầy nếm thử qua thôi mà.”

“Tôi không thích
lãng phí đồ ăn.”

Anh nói xong, như
nhận thấy được sự ngượng ngùng của Đồng Ngôn, lại từ từ bổ sung thêm một câu,
“Thật ra lúc còn trẻ, tôi cũng đặc biệt thích lãng phí đồ ăn, không thích ăn
hoặc không có tâm tình ăn thì sẽ không miễn cưỡng chính mình. Sau nhìn lại thì
thấy có rất nhiều thứ muốn ăn mà không có tiền, cũng còn tùy vào khả năng ăn
uống của mỗi người, mới học được cách không lãng phí đồ ăn.”

Anh nói xong, dùng
khăn tay lau khô đôi tay vừa mới ngấm nước qua, đưa cho cô sau đó bắt đầu im
lặng ăn bữa sáng.

Nghe được một
người xét về khía cạnh đạo đức gần như hoàn mỹ, nói những lời này, bỗng nhiên
làm cho tiểu cô nương như cô đây cảm thấy rất khẩn trương.

“Em cũng vậy.” Cô
ăn ngay phải miếng hành khô, “Lúc còn đi học tiểu học, cơ thể em đặc biệt yếu
ớt. Điểm tâm sáng mỗi ngày đều là trưng gà chưng với sữa, sau lại ăn cho đến
ngán đi không ăn được nữa, thường xuyên thừa dịp bà nội không nhìn thấy mà đem
sữa đổ vào trong toilet.”

Anh giả bộ thở
dài, “Rất lãng phí…”

“NHưng...” Cô cười
cười, “Không giống với những thứ mà thầy đã được nhìn thấy nhiều lần như vậy,
một bên là khi trưởng thành còn với em là lúc còn nhỏ rất tự nhiên mà.”

Hiện tai cô mỗi
lần nhớ tới chính mình lúc đó đã vắt hết óc để tránh bà nội như thế nào, làm
sao đổ sữa đi thì cảm thấy rất khó nói.

Cố Bình Sinh dùng
thìa, một thìa một thìa uống tào phớ.

Thời điểm cô mua
món này, cô đã dặn riêng người ta bỏ nhiều tôm khô thêm một chút, nhìn thấy anh
ăn một cách ngon lành như vậy, không hiểu sao mà tâm tình của cô rất tốt.

Hôm nay anh mắt
trời cũng rất tươi mát, chiếu nắng ấm dạt dào vào mọi cảnh vật.

Cho đến khi anh
ngẩng đầu, cô mới theo bản năng dời tầm mắt, nhưng trong tầm mắt vẫn có thể
thấy được anh đang nhìn chính cô.

Cô nghĩ đến anh sẽ
chóng chóng dời tầm mắt đi, nhưng là anh không làm vậy, vì thế chỉ có thể kiên
trì trong chốc lát, mói làm bộ như không phát hiện gì mà quay đầu hỏi anh, “Ăn
ngon không ạ? Em vẫn cảm thấy tào phớ ở căn tin học viện mình ăn rất được.”

“Ăn ngon lắm, “Anh
buồn cười vạch trần cô, “em thực thích dùng ánh mắt này nhìn người khác sao?”

Đồng Ngôn lập tức
phủ nhận, “Không có ạ.”

Nhưng khuôn mặt
ửng hồng đã vạch trần lời nói dối của cô.

“Tôi lúc còn rất
nhỏ đã từng có chứng sợ hãi ánh mắt của người khác nhìn mình…” Cố Bình Sinh ăn
ngon lành, tùy tiện tán gẫu, “Luôn cảm thấy chính mình làm sao không biết tốt
xấu như vậy chứ, chọc người khác chú ý, một đoạn thời gian rất dài đều rất cẩn
thận chú ý đến ánh mắt của người khác, khó có thể tập trung lực chú ý được.”

Đồng Ngôn kinh
ngạc nhìn anh, “Chứng sợ hãi khi bị người khác nhìn vào sao? Thầy nói như vậy.
em giống như… lúc bé cũng bị như vậy.”

Luôn không thể an
tâm làm một chuyện gì cả, không thể điều khiển bản thân mình mà luôn quan sát
đến ánh mắt của người chung quanh.

Cố Bình Sinh lấy
khăn ướt, đưa cho cô, “Không cần lo lắng, rất nhiều người tới khi trưởng thành
còn mắc phải loại triệu chứng này, rất nhiều khi đều là không tự tin mà tạo
thành, có lúc là vì quá để ý tới người khác nhìn mình như thế nào mà tạo
thành.”

Anh nói như đó là
kể chuyện mà không để ý có liên quan đến mình hay không.

Đồng Ngôn rút khăn
ướt lau miệng và tay, chăm chú lắng nghe.

Thì ra anh cũng có
khi không tự tin như thế.

Điều kiện gia đình
anh rất tốt, lại học rộng tài cao như vậy, vốn nên là một người kiêu ngạo nhưng
vì sao lại không tự tin như thế. Đồng Ngôn đưa khăn ướt đặt lại trên bàn ăn,
đưa mắt nhìn anh đang lau tay ở trước mặt mình.

Thầy Cố… Cố Bình Sinh…
Thầy Cố…

Mặt cô bỗng nhiên
có chút nóng lên. Vì thế lại chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khi anh
không nhìn thấy được mà nhếch cao khóe miệng.

Qua một lát sau cô
mới hỏi anh, “Thầy Cố hôm nay làm sao lại đến học viện thế ạ?”

Anh đã ăn hết tào
phớ, tiếp tục ăn bánh bao rán, dính chút dấm chua,

“Sợ em có chuyện
gì, trực tiếp qua đây xem thế nào.”

Có chuyện gì?

Đồng Ngôn giật
mình, có chút áy náy, “Hôm qua em không cẩn thận nên ngủ quên.”

Thời gian bữa sáng
qua đi cũng nhanh, căn tin đã không còn mấy người, hai người đi dạo khắp nơi
không mục đích, vừa đi vừa tán gẫu, cuối cùng anh đưa mắt nhìn đồng hồ, nói
chính mình buổi sáng này còn có chuyện, đơn giản ăn xong bữa sáng. Đồng Ngôn
cùng anh đi dọc theo căn tin, đi qua một con đường rất dài, rút cuộc dừng lại,
“Em muốn đến thư viện đọc sách một chút.”

Kỳ thật cô rất
muốn đưa anh đến nhà ga, nhưng lại sợ bị bạn học cùng lớp bắt gặp.

Anh cũng không
nhiều lời, khi cô xoay người mới như chợt nhớ tới cái gì mà hỏi với theo, “Thứ
bảy tuần sau là ngày thi tiếng anh cấp sáu sao?”

Đồng Ngôn quay đầu
lại, “Vâng, buổi chiều em có cuộc thi tiếng anh cấp 6.”

Chuyện tình tuần
sau thật sự anh không cần phải hỏi sớm như vậy, dù sao cũng có ba tiết môn luật
trọng tài thương mại quốc tế nữa.

“Khoảng mấy giờ
thì kết thúc?”

“Ba giờ chiều bắt
đầu, khoảng năm giờ rưỡi thì kết thúc.”

Cô trả lời xong
mới nhớ ra ngày đó là ngày mấy, là lễ giáng Sinh.

Ngày thi môn tiếng
anh cấp sáu năm nay thật sự… là làm người ta vô cùng căm phẫn.

“Lúc đó cũng đã
hết xe bus trong học viện rồi, “Anh nói, “Thi xong bắt xe taxi tới tìm tôi,
tiền taxi tôi sẽ trả cho em có được không?”

Cô sửng sốt, rất
nhanh trả lời lại anh, “Không sao đâu, em còn Sinh hoạt phí, hơn nữa thầy lần
trước…”

“Uh nhớ là vào
ngày đó…” Anh cười cười, “Tôi vốn muốn đi đón em, nhưng hẳn sẽ rất kẹt xe, tôi
đi từ nội thành đến học viện rồi lại về nội thành, chắc cũng đã khuya mất rồi.”

Là vào ngày đó…

Đồng Ngôn rút cuộc
cũng gật đầu, “Được, em thi xong sẽ nhắn tin cho thầy.”

Cái này xem như… lần
hẹn hò đầu tiên sao?

Đồng Ngôn mở máy
tính của Trầm Diêu, tìm hiểu về chứng sợ hãi tầm nhìn, thực sự tìm hiểu các
cách giải thích của các nhà bác sĩ và khoa học nổi tiếng. Bỗng nhiên bả vai bị
ai đó vỗ một cái, “Cậu đang đọc cái gì vậy?” Trầm Diêu quét mắt nhìn màn hình
máy tính, “Cậu tính học tâm lý học đấy à?”

Cô hoảng sợ,
nghiêng đầu nhìn Trầm Diêu, “Hôm nay là chủ nhật, sao cậu không về nhà?”

Ánh mắt của Trầm
Diêu lúc này tuyệt đối đủ giết người, “Tớ không phải nói rồi sao, tuần sau tớ
cùng cậu đi gặp anh Thành Vũ yêu dấu à?”

“Vào lễ Noel à?
Không phải tuần sau sao?”

“Tớ vui mừng thấp
thỏm không được sao? Tuần này tớ không về nhà.”

...

Đồng Ngôn còn
tưởng rằng cô ấy chưa tỉnh ngủ nhưng mà nhìn dáng vẻ này của cô ấy thì có vẻ
như là tỉnh ngủ rồi mà.

Nhìn biểu tình si
mê của cô ấy bây giờ, Đồng Ngôn cũng hiểu được, cô ấy là thật sự muốn làm như
vậy.

Vì thế những cảm
xúc lo lắng khẩn trương vừa rồi nổi lên bị Trầm Diêu phá bĩnh như vậy cũng đã
tan thành mây khói. Cô chống không lại một Trầm Diêu vừa nhõng nhẽo vừa cứng
rắn như vậy, cuối cùng cô ấy đem tủ quần áo của chính mình đảo lộn hết cả lên,
lấy hết bộ này sang bộ khác rồi phụ kiện này nọ, phối đi phối lại cho hợp ý cô
ấy…

Đồng Ngôn không
ngừng đưa ra ý kiến của mình, cuối cùng nói cho đến khát khô cả họng.

Rót chén nước ấm,
che ở trong lòng bàn tay.

Rất nhiều năm sau,
Đồng Ngôn vẫn còn thể nhớ tới ngày hôm nay.

Bạn tốt ù ù cạc
cạc nói chuyện yêu đương, giữa mùa đông lạnh giá trong phòng ký túc xá không
ngừng run run mà thay đổi các loại quần áo, mặc sức tưởng tượng tới quang cảnh
gặp nhau của hai người. Mà chính bản thân mình lại ôm một ly nước ấm, hà hơi
trên cốc nước, đem cảm xúc vừa mới xuất hiện giấu thật sâu trong lòng.

Thầy Cố, Cố Bình Sinh.

Đối với cô mà nói,
ý nghĩa bắt đầu đã không còn giống nữa rồi.

Những tiết còn lại
của môn luật trọng tài thương mại quốc tế anh vẫn giảng dạy như bình thường.

Đáng giận hơn là
cô dùng phân nửa thời gian để ghi chép, hoàn toàn không dám ngẩng đầu đối diện
với anh. Cuối cùng cô chỉ có thể buồn bực oán giận, vì sao lại hẹn hò sớm như
vậy chứ?

Cuộc thi ngày đó,
cô đã hoàn thành bài thi của mình nửa tiếng đồng hồ.

Sau khi ra soát
lại phần trắc nghiệm và phần viết đoạn văn thật kỹ, cô nạp bài thi về sớm. Cô
vừa ra khỏi phòng thi thì lập tức mở điện thoại, lại nhận được rất nhiều tin
nhắn đến, tất cả đều là của Trầm Diêu.

“Trời ơi, tớ đang
ngủ, Thành Vũ sẽ đến dưới lầu ký túc xa. A a a, anh ấy hoàn toàn hợp với con
người tớ rồi.”

“Tớ không xong
rồi, anh ấy nói chuyện thật có duyên, tớ muốn hôn anh ấy quá.”

“Cậu làm sao mà
còn thi chưa xong vậy?”

“Nhanh lên, nhanh
lên Đồng Ngôn. Tớ ở bên bờ hồ Hạ Tư Nguyên đợi cậu, tớ đứng bên cạnh chờ cậu.”

“Đồng Ngôn… nhanh
lên.”

***

Cô dở khóc dở cười
với giọng điệu của cô bạn, gửi một tin nhắn rồi đi về phía bờ hồ. Tin nhắn gửi
lại làm cho cô có chút khó hiểu,

“Tớ cùng Thành Vũ
chuẩn bị cho cậu một niềm vui lớn.”

Niềm vui? Cô ấy
cùng Thành Vũ?

Bọn họ không cần
phát triển nhanh như vậy chứ.

Đợi cho đến khi cô
đi dọc theo con đường nhỏ cạnh bờ hồ, đến cửa thư viện, thấy Trầm Diêu đang
cười nói chuyện cùng hai nam Sinh. Thành Vũ là bạn học ba năm trung học của cô,
tự nhiên cô cũng nhận ra được, mà một thân ảnh hao gầy kia lại khiến cô dừng
bước.

Cô lúc trước đăng
ký thi đến Thượng Hải, chính là 1.400 km xa xôi, có thể làm chính mình tạm thời
ra xa cha mẹ cùng Lục Bắc.

Nhưng… anh ấy làm
sao có thể xuất hiện ở trường đại học của chính mình được cơ chứ?

Cô nhìn anh, giống
như là ảo giác vậy…

Bởi vì Thành Vũ
không giải thích, Trầm Diêu hoàn toàn đem anh trở thành người bạn trai hiện tại
của Đồng Ngôn, thân thiện không thể nào nói hết được.

Đồng Ngôn không
tìm được thời cơ nói chuyện cùng anh, chỉ có thể đợi đến khi Trầm Diêu đề nghị
đi vào nội thành, cô cố ý đi chậm lại phía sau cùng với Lục Bắc. Trầm Diêu cùng
Thành Vũ mới quen đã thân, dường như không có chú ý đến hai người bọn họ. Đồng
Ngôn mới tìm được cơ hội hỏi, “Anh lần này là… đưa Phương Vân Vân đến Thượng
Hải chơi sao?”

Lục Bắc mang theo
một túi giấy rất lớn, đi sóng vai với cô, không có trả lời câu hỏi cố ý nhắc
nhở của cô.

Trầm mặt thật lâu,
anh mới nói, “Đồng Đồng, anh trong một năm vừa qua đã cố gắng rất nhiều. Thời
điểm ngày quốc khánh ở Bắc Kinh đã muốn nói cho em biết, anh đã sửa lại hồ sơ,
năm sau sẽ bắt đầu học luật. Em chờ đến khi anh tốt nghiệp đại học được không?”

Cô không nói
chuyện, vẫn là kinh ngạc.

Một người không
muốn đọc sách như anh cũng nghĩ thông suốt rồi sao. Nhưng bỏ qua trung học ba
năm, anh có thể học hết được đại học sao?

Anh thấy cô không
nói lời nào, đem túi giấy đưa cho cô, “Bọn họ đều nói ở Thượng Hải không có
dùng máy sưởi nhiều, rất lạnh, anh mua áo bông cho em, còn có thảm nhung hươu
nữa.”

Cô không nhận.

“Đồng Đồng.” Anh
gọi tên của cô.

Trầm Diêu bỗng
nhiên quay đầu lại, cười cười hì hì nói, “Cãi nhau à, cũng không phải tùy tiện
đưa cái gì là được. Nói vài câu dễ nghe, tớ mang hai người đi Tân Thiên Địa
uống rượu, tớ mời khách, quá chén rồi Đồng Ngôn cái gì cũng sẽ làm tốt thôi.”

Cuối tháng 12 mùa
đông, trời đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Đèn đường như cố
tính mà sáng lên vào đúng lúc này, chiếu lên khuôn mặt tươi cười của Trầm Diêu,
đã đứng bên cạnh hai người bọn họ. Đồng Ngôn kiên trì không chịu nhận túi giấy,
khi đang trong thế giằng co thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Cô sợ run một
chút, bỗng nhiên nhớ tới lời hẹn cùng với Cố Bình Sinh.

Quả nhiên đưa điện
thoại lên nhìn, đã gần 6:40 phút rồi.

Em thi tốt chứ? TK

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3