Trọn Đời Bên Nhau - Chương 25
Chương
25: Anh Có Thể Nghe Thấy Em Khóc (1)
Cuối
cùng kì thi cũng kết thúc trong vòng một tuần, mọi người bắt đầu lục đục sửa
soạn hành lý trở về nhà.
Hằng
năm vào kì nghỉ đông và nghỉ hè, đều là người trong hội đồng hương Bắc Kinh phụ
trách đặt vé, sau đó hơn một nửa toa tàu đều ngồi đầy những gương mặt quen
thuộc, vui đùa với nhau cho tới sáng ngày hôm sau khi đã về đến quê. Năm nay cô
cũng đã sớm có được một vé rồi, Cố Bình Sinh hỏi cô có muốn cùng anh trở về hay
không, cô bỗng nhiên phát hiện ra anh cũng giống với mình, đều phải trở về
thành phố ấy..
Cô
cầm bút, gạch tới ngày cuối cùng của học kỳ.
Mười
chín tuần, một trăm mười ba ngày.
Thời
điểm Cố Bình Sinh đên là ngày đầu tiên của học kỳ mới, tiết đầu tiên vào buổi
sáng.
Côi
vẫn còn nhớ rõ thời tiết ngày hôm đó rất đẹp, ánh nắng buổi sáng xuyên thấu qua
cửa sổ chiếu thẳng vào trong lớp, cả người anh đều rất sáng sủa trong ánh nắng
sớm, tùy tay cầm một viên phấn viết tên của chính mình lên trên bảng, Cố Bình Sinh.
Ngòi
bút lướt qua số ngày của cả một năm này, dừng lại ở một ô vương thật nhỏ.
24/12,
vẽ một vòng tròn có một chấm nhỏ, cuối cùng lại dùng bút tô hết vòng tròn.
“Đồng
Ngôn, cậu có ở trong đó không?” Bỗng nhiên có người gõ cửa, là giọng nói của
Tĩnh Tĩnh.
Chuyện
cô đổi ký túc xá, ban đầu Trầm Diêu còn oán giận, cuối cùng cũng phai nhạt dần.
Đại
học không giống như khi còn đi học cấp ba, mỗi ngày từ sáng sớm đã nhau đi học,
ôn bài, Trầm Diêu cùng Tiểu Như đều là những người ít đi học, ít ở chung cùng
với cô, cũng dần dần làm cho quan hệ giữa bọn bất hòa lên. Ngược lại vì đêm đó
đã nói hết, nên cô ấy mới có thể vẫn còn chơi với các cô ấy như vậy cho đến
giờ.
Đồng
Ngôn bỏ bút xuống, mở cửa cười nhìn cô bạn, “Cậu làm sao biết tớ ở đây.”
Tĩnh
Tĩnh cười một cách thần bí, “Cậu năm nào cũng như thế này mà, chẳng phải sao?
Đều đã so với người khác chậm một bước rồi đây.”
“Tớ
cùng với người của hội đồng hương đi cùng nhau, nên nhất định phải chờ tới khi
tất cả mọi người sửa soạn xong đã chứ.” Đồng Ngôn xoay người vào trong nhà, lấy
đồ ăn vặt trên bàn, xoay người đưa cho bạn, liền nhìn thấy Cố Bình Sinh, còn có
chủ nhiệm lớp cùng nhau đi vào…
“Chủ
nhiệm lớp muốn đi hỏi thăm mấy bạn học chưa về, vừa vặn gặp được thầy Cố nên
cùng nhau đi vào.”
Nói
là chủ nhiệm lớp nhưng thật ra chính là một nghiên cứu Sinh tốt nghiệp rồi ở
lại học viện làm thầy giáo phụ trách bên hành chính văn phòng của nhà trường.
Một
người thầy cười rất e lệ lại nghiêm trang đi vào, hỏi han ân cần khiến cho Đồng
Ngôn đang cầm chiếc kẹo que cũng không có cơ hội mà buông xuống, lại ngượng
ngùng ở trước mặt Cố Bình Sinh mà đưa cho Tĩnh Tĩnh.
Cố
Binh Sinh cũng rất nghiêm trang, tháo xuống bao tay da màu đen, tùy tay đặt ở
trong túi áo.
Đồng
Ngôn như nhớ tới cái gì, đem kẹo que đưa cho Tĩnh Tĩnh, ý bảo cô ấy ăn chút cho
đỡ thèm thôi, sau đó còn thật tự nhiên tựa vào trên bàn, đưa tay dò dẫm đụng
đến cái bao tay màu lam thì liền cần lấy bỏ vào ngăn kéo.
Bao
tay của hai người là một đôi, là quà tặng lễ mừng năm mới của anh.
“Ký
túc xá của các em… vẫn lộn xộn như vậy sao?” Giọng nói của chủ nhiệm lớp thật
sự có chút mịt mờ.
Đồng
Ngôn nhìn quanh ký túc xá, hai người kia trước khi rời khỏi phòng đã thu dọn
xong xuôi, để lại một khung cảnh thật hỗn loạn, dép lê thì nơi một chiếc, quần
áo không mặc thì lên vắt lên trên thành ghế, còn có phích nước nóng đang mở
nắp, nắp bình thì nằm trên bàn còn cái bình đựng nước cũng không biết nằm ở
đâu..”Các bạn ấy đi gấp nên chưa kịp dọn phòng.”
Cô
nói xong, vội vàng đem vài món quần áo của Trầm Diêu bỏ vào trong tủ quần áo.
Đây
hoàn toàn là cảnh tượng nguyên Sinh thái luôn có trước các kỳ nghỉ định kỳ,
cũng đã thành thói quen, nhưng khi bị hai vị giảng viên nam nhìn như vậy thì
vẫn thật sự là không ổn chút nào. Hơn nữa trong đó có một người là anh.
Chủ
nhiệm lớp phỏng chừng cho tới bây giờ đều chưa đi đến ký túc xá của Sinh viên nữ
bao giờ cho nên mới nói được ba phút đã đứng lên, nói muốn nhanh chân đến thăm
các ký túc xá khác. Khi Tĩnh Tĩnh cùng chủ nhiệm lớp ra khỏi cửa, Cố Bình Sinh
rất bình thản nói với bọn họ cứ đi trước, chính mình còn muốn ghé học viện luật
làm chút việc. Đồng Ngôn mặt không đổi sắc nhìn anh một cái, thật lễ phép nói,
“Thầy Cố, hẹn gặp lại.”, sau đó khép cửa lại.
Bất
quá mười giây sau cửa lại bị đây ra, cô đứng ngay tại chỗ, cười hì hì nhìn Cố
Binh Sinh đưa tay đóng cửa lại.
Anh
mỉm cười, vươn tay sờ sờ khuôn mặt của cô, tay rất lạnh.
Đồng
Ngôn bị lạnh đến mức nhếch môi, nhưng cũng không né tránh, “Bên ngoài lạnh như
vậy sao?”
“Em
tắt điện thoại?” Anh đột nhiên hỏi.
“Không
thể nào?” Đồng Ngôn xoay người đi lấy điện thoại, lại bị anh nắm kéo lại, ôm
vào trong lòng. Đồng Ngôn sợ bị ngã xuống, ôm lấy cổ của anh, hai chân ôm lấy
thắt lưng của anh, giống như một cái túi hình con gấu mà anh mang trên người
vậy.
“Không
cần phải xem nữa, điện thoại của em khẳng định là lại hết pin rồi.” Anh tiếp
tục nói, “Anh đứng ở ngoài kia cả một giờ đồng hồ, bị Sinh viên các lớp thay
phiên nhau hỏi dồn thành tích của cuộc thi vừa rồi, em không cảm thấy tò mò
sao?”
“Anh
nói nhỏ một chút, đây là tầng một đó.” Cô sợ có người ngoài cửa nghe thấy, thấp
giọng nói, “Hỏi cũng không cần hỏi, anh khẳng định sẽ không cho em đi cửa sau
rồi.”
Anh
cười rộ lên, má lúm đồng tiên thật rõ ràng.
“Nhưng
em thật sự có tâm học rất kỹ bài môn của anh rồi.” Ánh mắt cô tràn đầy sự tin
tưởng mà nhìn anh, “Khẳng định sẽ được trên 90 điểm.”
“94”
Anh quả nhiên đề thấp tiếng nói của mình.
“Thật
sự?”
“Thật.”
Anh nói xong, đã muốn bước vào bên trong, để cô ngồi trên bàn học, “Anh cố ý
một lần nữa quên đi một con điểm của em, thật sự là 94.”
“Cố
ý một lần nữa quên đi một con điểm của em?”
“Em
đừng quên, khi vừa khai giảng ở trong tiết của anh, ngay cả lý thuyết của môn
học này em cũng không có học qua…”
Bởi
vì sợ có người ngoài cửa nghe thấy, giọng nói của anh đều rất thấp, anh vừa nói
xong, vừa nhìn những trang trí nhỏ vụn vặt trên bàn của cô, hưng phấn cầm lấy
khung ảnh màu hồng nhạt. Đây là khung ảnh mà Đồng Ngôn tự tay làm, có mấy tấm
dán giữ lấy tấm ảnh… Cố Bình Sinh thấy cô để mái tóc ngắn chỉ đến lỗ tai thì
hỏi nhỏ, “Đây là khi em mấy tuổi vậy?”
“Mười
ba tuổi, chính là năm ấy gặp anh.”
Anh
tùy tuy lấy bức ảnh ra, lấy ví tiền ra.
Bên
trong có ảnh chụp Cố Bình Sinh, anh đem một tấm gương nhỏ ghép chồng lên đó.
Đồng Ngôn có chút tò mồ, nhìn anh trong ảnh chụp thật kỹ rồi mới ngẩng đầu hỏi
anh, “Đây là khi anh học đại học ở Luân Đôn sao?”
“Học
luật, chính là năm ấy gặp em.”
Cô
gật gật đầu, lại cúi đầu cẩn thận ngắm nhìn anh khi đó, quần Jean màu nhạt cùng
chiếc áo mỏng màu xanh đậm, trên cánh tay còn không có hình xăm… hẳn là trước
khi mẹ anh qua đời.ư
Đồng
Ngôn đem giấy dán bóc đi, đưa tấm ảnh cho anh, còn ảnh chụp của anh thì lại nằm
trong tay mình, “anh tặng cho em được không?”
Anh
cười cười, từ chối cho ý kiến.
Sau
đó hai người lại vào nội thành ăn vài thứ, rồi anh đưa cô đến nhà ga.
Sắp
qua năm mới nên nhà ga rất đông người, cô sợ những người bạn học đi cùng với
mình sẽ nhìn thấy anh nên chỉ có thể tạm biệt anh ở cửa chớp của nhà ga.
Trên
xe có người hỏi cô, “Đồng Ngôn, vừa rồi hình nhớ tớ có thấy cậu, bạn trai đưa
cậu tới đây sao?”
Đồng
Ngôn hàm hồ gật đầu, ngồi xuống.
Trong
xe người đứng người ngồi, nhưng đều là những người nhìn quen mặt. Biểu hiện
phấn khởi nhất vẫn là những Sinh viên năm nhất năm hai, còn những Sinh viên năm
ba thì đã tương đối im lặng rất nhiều. Bên cạnh người cô ngồi vài Sinh viên năm
tư, đều đang nói chuyện tìm việc, thường xuyên nhắc tới “Tứ Đại.”
“Bốn
năm trước tôi vừa mới vào học năm nhất, vẫn còn là Ngũ Đại, vụ sở kế toán viên
cao cấp, “Người trước mặt đây là một người của học viện quản lý, đang cười nhớ
lại, “Cũng ngay năm ấy có một nhà xảy ra chuyện liền biến thành Tứ Đại. Khi đó
cảm thấy nơi này thật xa xôi, nhưng khi tìm việc mới phát hiện nó cách mình gần
biết bao nhiêu.”
“Đúng
vậy, một năm tuyên truyền giảng giải đều đã quá quen thuộc rồi.”
“Đồng
Ngôn, em cũng sắp đi thực tập rồi phải không?” Bỗng nhiên có người hỏi cô.
Đồng
Ngôn gật đầu, “Còn một học kỳ nữa thì đi thực tập, em còn không biết đi thực
tập ở đâu nữa.”
Khi
trung học thì chỉ muốn được thi vào đại học, khi hoàn thành được tâm nguyện rồi
nhàng lại vội vội vàng vàng cũng đã đi qua được ba năm, mới phát hiện thời Sinh
viên sẽ nhanh chóng kết thúc như vậy, ngày kế tiếp còn không có phương hướng.
Đến
sau nửa đem rất nhiều người đều đang ngủ. Có một Sinh viên năm nhất dáng người
thấp bé, trên lưng vác theo một cây đàn ghita rất nghệ thuật, khiến cho một vài
Sinh viên nữ tò mò vây quanh, yêu cầu cậu ấy đàn một bản.
Xe
lửa vẫn duy trì bầu không khí, cảnh tượng như vậy làm cho người ta cảm thấy có
chút lãng mạn hơn.
Cô
nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, nhớ tới Lục Bắc của nhiều năm trước cũng như thế
này. Tiệc tất niên năm ấy, từng lớp đều rất náo nhiệt, một mình anh cứ cõng cây
đàn ghita như vậy tiến vào, nói là đàn chúc tết cho nhà mẹ đẻ của bà xã mình,
chọc mọi người trong lớp ồn ào lên, dường như muốn ném đi toàn bộ bàn ghế ở
trong lớp vậy…
Sau
này cô lại cảm thấy thú vị, đi theo Lục Bắc học đàn thật lâu, lại chỉ biết đàn
vài bản nhạc mà mình yêu thích.
Trời
cho mỗi người một tài năng nhất định, tuyệt đối có cưỡng cầu cũng không được.
Cậu Sinh
viên kia dường như đã thay đổi sang một ca khúc khác.
Đồng
Ngôn đưa mắt nhìn điện thoại, đã hơn ba giờ sáng rồi. Anh hẳn bây giờ là ngủ
rồi chứ?
Khi
cô đang nghĩ đến anh thì bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.
Em
đang ngủ sao? TK
Thật
là khéo.
Đồng
Ngôn nhịn không được mỉm cười, rất nhanh nhắn tin trả lời.
Không
có, bên cạnh em có một cậu Sinh viên khóa dưới đang đàn ghita, so với em còn
tốt hơn rất nhiều.
Em
cũng biết đánh đàn ghita sao? TK
Đúng
vậy, cũng không tính là hay nhưng có thể đàn được vài bản nhạc yêu thích đơn
giản.
Anh
có một người bạn gái đánh đàn ghita rất hay sao? Nghe qua thì thật mê người. TK
Cô
lại không nhịn được mà nở nụ cười, một chị khóa trên ngủ bên cạnh cô mơ hồ mở
mắt ra, vừa vặn nhìn thấy cô, nhịn không được cũng vui vẻ, hàm hồ nói, “Cười
như gió xuân thế này, người con gái có một tình yêu cuồng nhiệt như thế thật là
hạnh phúc.”
Đồng
Ngôn không hé răng, tấm thủy tinh lạnh lẽo ở trên đầu, bỗng nhiên trong đầu cô
hiện ra một ý niệm, do dự một lúc rồi mới gõ một tin nhắn gửi đi: Anh trước kia
từng có bạn gái sao?
Tín
nhắn vừa gửi đi, cô liền hối hận. Câu hỏi này... Thật sự là rất rất… không có
đầu óc.
Qua
thật lâu sau mới có tin nhắn trả lời.
Từng
có. Cần anh kể lại cho em nghe không? TK
Còn
có kể lại cho em nghe sao?
Đồng
Ngôn nhất thời vừa tức vừa cười, nhưng vẫn không chấn áp được lòng hiếu kỳ của
bản thân: Cần.
Muốn
kể tỉ mỉ từng chi tiết hay kể sơ qua đây? TK
Tùy
anh…
Cô
cầm điện thoại đợi thật lâu cũng không thấy anh nhắn tin lại.
Đồng
Ngôn có chút ghen, không đúng, thực sự là đang ghen.
Qua
một lát vẫn không có tin nhắn nào. Rút cuộc là có bao nhiêu người bạn gái mới
có thể làm cho anh nhớ lại lâu như vậy? Đến cuối cùng là cô vẫn thật sự chịu
không được, lại hỏi một câu: Phải hồi tưởng lại lâu như vậy sao?
Lần
này rất nhanh liền có tin nhắn gửi lại.
Vừa
rồi anh đi pha cà phê. TK
Anh
không phải không uống cà phê sao?
Ngẫu
nhiên cũng có uống, ví dụ như đêm nay, cần tinh lực nói chuyện cùng em. TK
Rất
đơn giản cũng rất bình thản, Đồng Ngôn ngồi nhìn tin nhắn vài lần.
“Chị
Đồng Ngôn.. “ Vài bạn Sinh viên nữ bỗng nhiên nhìn tới chỗ cô, “Chị có muốn hạt
một bài không?”
“Chị?”
Đồng Ngôn lắc đầu.
“Chị
Đồng Ngôn, trong bữa tiệc tối chào đón tân Sinh viên chị hát bài Without you
đó, em thật sự rất rất thích.” Một cô gái bỗng nhiên nói với cô, “Chị có muốn
hát lại bài hát đó một lần nữa không?”
Đồng
Ngôn vẫn lắc đầu, “Vẫn là không nên, đánh thức mọi người thì họ nhất định sẽ
không bỏ qua cho chị đâu.”
Lời
nói còn chưa dứt, đàn chị khóa trên học năm tư ở bên người cô mở to mắt, nói mơ
hồ, “Ngồi mãi xương sống rồi thắt lưng đều đau, ai có thể ngủ được nữa chứ?
Nhanh, đến hát một bài hát ru ngủ đi nào, without you thì vẫn không nên hát,
nhân viên tàu khẳng định sẽ bắt giam em lại đấy.”
Người
nọ nói xong, những người tưởng chừng như đã ngủ say ở vùng lân cận cũng đều mở
miệng nói chuyện.
Đồng
Ngôn đâm lao đành phải theo lao, đành phải đặt tay trên bàn rồi nói, “Đưa ghita
đây chị thử một chút xem.”
Cậu Sinh
viên kia nghe cô nói vậy thì rất kinh ngạc, nhưng vẫn đem đàn ghita qua. Đồng
Ngôn làm quen với cây đàn trong chốc lát mới ngượng ngùng nói, “Tôi sẽ đàn mấy
bài hát với bản nhạc rất đơn giản, nhiều năm rồi không có đánh đàn.”
Cô
chọn bài quen thuộc nhất My All, nhẹ giọng ngâm nga, may mắn tại đây bài hát
này do Ricky hát chắc chắn ai cũng sẽ biết được, sẽ không bị trách cứ. Tiếng va
chạm của xe lửa chạy trên đường ray giống như nhạc đệm, cho dù có ngẫu nhiên
sai lầm một vài từ nhưng cũng không có người so đo. Đến cuối cùng Đồng Ngôn đem
đàn ghita trả lại cho cậu Sinh viên kia, cậu ta liền hỏi cô liên tục mấy vấn
đề.
Đồng
Ngôn bèn giải thích, “Tôi thật sự chỉ biết một vài bài, solo cái gì đó thì thật
sự là không được, trăm ngàn lần đừng hỏi.”
“Em
tuyệt đối không nên học luật.” Đàn chị nở nụ cười nhẹ, chỉ chỉ vào điện thoại
trên bàn, “Giống như có tin nhắn đến.”
Đàn
chị nói xong, cầm lấy cái ly lấy nước của hai người, đi rót hai ly nước ấm.
Đồng
Ngôn cầm lấy nhìn qua, quả nhiên có một tin nhắn chưa đọc.
Em
tức giận sao? TK
Không
có. Em vừa rồi bị mọi người bức biểu diễn một tiết mục…
Cái
gì? TK
Tự
đàn tự hát, My All.
Đàn
chị đem ly nước ấm cho cô, Đồng Ngôn nhận rồi cảm ơn, uống lên vài hớp nước.
Mở
điện thoại ra, có một tin nhắn tới.
My
All? I am thinking of you in my sleepless solitude tonight. TK
Đây
là ca từ trong câu đầu tiên của My All, cô nghĩ đến anh có phải là đang xác
nhận lại lời bài hát hay không, rất tự nhiên nhắn trả lời: “vâng.”
Đợi
cho đến khi gửi xong tin nhắn mới phát giác ra ca từ của câu này thực khiến cho
con người ta suy nghĩ sâu xa…

