Trọn Đời Bên Nhau - Chương 27
Chương 27: Anh Có Thể Nghe Thấy Em Khóc (3)
Anh cũng không có tiếp tục hỏi cô nữa, chỉ tùy tiện
trò chuyện vài câu.
Hai ngày này anh còn có một số việc phải làm, ngày
kia tới đón em được không? TK
Vâng.
Đồng Ngôn nhìn cảnh đêm với đèn đuốc sáng trưng,
tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, có lẽ là vì nghe được giọng của anh.
Ngày hôm sau cô ngủ thẳng đến khi tỉnh dậy thì cổ
họng đã không thể nói được nữa, có lẽ là do ở trong phòng ngủ một thời gian dài
mà không có máy sưởi, cô đã không thể nào thích ứng được. Khi ăn điểm tâm sáng
cũng chỉ có thể cười là tốt nhất, làm máu lưu thông… Cô đem sự kiện bi tráng
khi bị thay đổi khí hậu như thế này nói cho Cố Bình Sinh biết, ngạc nhiên hơn
là anh không có nhắn tin lại.
Cô nghĩ đến anh nói mấy ngày nay còn có một số
việc, cũng vốn không muốn quấy rầy anh thêm nữa.
Buổi chiều có một dì bác sĩ khoảng ba lăm ba sáu
tuổi, là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Hiệp Hòa, từng là học Sinh của bà nội.
Thật ra lúc đó bà nội dạy nhạc, chỉ làm chủ nhiệm lớp có hai ba năm gì đó, lại
có rất nhiều người đến bây giờ vẫn còn nhớ và tới thăm hỏi bà nhân dịp năm mới.
“Đây là thẻ kiểm tra của trung tâm sức khỏe.” Dì
bác sĩ lấy một thẻ nữa, đặt ở trên bàn trà, cười nói, “Cô năm nay cũng nhiều
tuổi rồi, hẳn là nên làm kiểm tra thân thể.”
Bà nội cầm con dao gọt vỏ táo, “Không cần, không
cần đâu, cô vẫn kiên trì tập luyện, trong người rất khỏe.”
“Em biết rất nhiều người lớn tuổi đều kiêng kị việc
kiểm tra sức khỏe, sợ kiểm tra ra vấn đề gì, nhưng người già khi đi khám như
vậy, không ít cũng nhiều sẽ có chỗ không thoải mái, cho nên hằng năm vẫn nên đi
làm kiểm tra để yên tâm hơn mà cô.”
Bà nội cười cười, đem quả táo đưa cho dì bác sĩ
kia, “Được, được, cô nhất định sẽ đi.”
Khi bà nội đi vào phòng bếp xem nồi thịt kho, Đồng
Ngôn mới đột nhiên hỏi dì bác sĩ, “Dì ơi, trước kia khoa tim của bệnh viện dì
có một bác sĩ thực tập họ Cố phải không ạ?”
Thật ra cô chỉ rất ngạc nhiên và tò mò với những gì
anh đã trải qua khi anh còn là một bác sĩ khoa tim mạch, nhưng hỏi ra những lời
này cũng không có ôm hi vọng gì, dù sao cũng chỉ là bác sĩ thực tập, hơn nữa
một bệnh viện lớn như Hiệp Hòa làm sao có thể có người luôn nhớ tới tình huống
của người khác khoa được chứ?
“Cháu là đang nói tới Tiểu Cố à?” Dì ấy đối với
hình ảnh vị thực tập Sinh này rất có ấn tượng, “Chính là người thanh niên có
một bà mẹ cũng làm bác sĩ đúng không?”
“Dì thật sự biết sao? Anh ấy giống như chỉ ở đó
không đến mấy tháng.”
“Nếu cháu nói là chàng trai đó thì dì khẳng định là
có biết.” Dì bác sĩ nghĩ nghĩ một chút rồi nói, “Mẹ của cậu ta là một bác sĩ
khoa tim mạch rất nổi tiếng, dì từng chứng kiến bà ấy mổ chính cho một cô bé,
quả tim nhỏ như quả trứng gà bị hàng bị kim châm vào, là một bác sĩ khoa tim
mạch có tài.”
Dì bác sĩ cười cười, lắc lắc đầu, nói một câu đáng
tiếc nhưng cũng không có tiếp tục hỏi vấn đề về mẹ của anh nữa.
“Cháu làm sao mà quen biết được với Tiểu Cố?”
Đồng Ngôn do dự một lát mới nói, “Anh ấy là giảng
viên đại học của cháu, thầy giáo dạy môn luật trọng tài thương mại quốc tế.”
Dì bác sĩ kia rất kinh ngạc nhìn cô, “Sau này cậu
ta lại chuyển sang trường luật sao? Cậu ta không phải là không nghe thấy sao?”
Đồng Ngôn gật đầu, “Đúng vậy, dì có biết vì sao mà
anh ấy lại không nghe thấy được không?”
“Đây cũng không phải là chuyện gì bí mật, cơ bản
sau này mọi người cũng chỉ biết được chút ít mà thôi.” Dì bác sĩ cầm lấy chén
trà, uống lên một hớp rồi mới tiếp tục nói, “Cháu còn nhớ rõ khi cháu học cấp
hai có bệnh dịch SARS lan tràn không?”
“Cháu nhớ.”
Cô còn nhớ rõ khi đó tin tức mỗi ngày cũng chỉ đưa
tin những nơi bị bệnh dịch lan tràn tới, phát hiện nơi nào có ca bệnh tái phát,
còn đưa tin làm thế nào phòng bệnh, còn có tin tức từ những vùng bị dịch tràn
qua và đang tàn phá, như sợ chỉ trong một đêm thành phố cũng trở thành nơi nguy
hiểm lây lan bệnh tật, ngay cả thở cũng đều sợ bị lây bệnh, sao lại không có ai
sợ được cơ chứ?
“Khi đó dì vừa vặn mang thai ở nhà, sau khi mẹ của
Tiểu Cố qua đời, cậu ta đã chuẩn bị để kết thúc đợt thực tập đó. Vừa vặn gặp
phải dịch SARS, bệnh viên Hiệp Hòa nhận vào hơn hai trăm bệnh nhân nhiễm bệnh,
cậu ta chủ động xin đi đến khu bệnh SARS. Phàm là những nhân viên y tế ở khu đó
chữa bệnh và chăm sóc cho bệnh nhân đều là những bác sĩ giỏi, sau đó rất nhiều
người đều bị lây bệnh SARS, cậu ta sau khi bị lây thì bị ngộ độc thuốc mà trở
thành không nghe được nữa.”
Dì bác sĩ nói xong, lại nghĩ nghĩ một chút rồi bổ
sung một câu, “Lúc ấy thuốc dùng trị liệu bệnh SARS có liều lượng rất nặng, cơ
bản có thể phục hồi lại sức khỏe của con người cũng đều bởi vì sử dụng một
lượng lớn chất kích thích, để lại rất nhiều di chứng. Bệnh này rất đáng sợ, thật
ra những người được điều trị đó cũng là làm vật hi Sinh rất lớn tránh lây bệnh
cho người khác, thuốc liều lượng nặng như vậy, đại số mọi người đều chịu không
nổi.”
Đồng Ngôn nghe xong có chút sững sờ, đến cuối cùng
mới hỏi một câu mà khiến cô vô cùng lo sợ, “Ý của dì là anh ấy còn có di chứng
khác sao?”
“Khó mà nói được.” Dì bác sĩ đó trả lời rất cẩn
thận, “Thời điểm dì quay lại bệnh viện thì cậu ta cũng đã xuất viện, dì chỉ
nghe những bác sĩ lúc đó trong khoa kể lại, cậu ấy hẳn là còn có di chứng
khác.”
Dì bác sĩ đó cũng rất nhanh đã ra về, Đồng Ngôn vẫn
còn cảm thấy rất kinh ngạc mà ngồi cầm điện thoại thần người ra như vậy, rất
muốn trực tiếp hỏi anh. Nhưng lại sợ làm như vậy lại khiến cho anh có những suy
nghĩ khác, TV trước mặt đang chiếu bộ phim truyền hình về kỳ nghỉ hỉ, buổi
chiều là chiếu Hoàn Châu Cách Cách tập 98, kịch tình trong phim hihi ha ha như
vậy nhưng công chiếu nhiều năm rồi mà vẫn được mọi người yêu thích.
Cô ở nhà ngồi coi phim cả buổi chiều.
Đợi sau khi ăn cơm tối xong, bỗng nhiên mới cầm áo
lồng mặc vào người, đưa mắt nhìn điện thoại, thế mà lại hết pin, vội vàng nạp
điện một chút rồi lại chạy sang phòng bếp bên cạnh nói, “Cháu vừa mới nhớ ra,
đêm nay có cuộc tụ họp của đám bạn học.” Bà nội đang ở trong bếp, cũng chỉ lắc
đầu tỏ ý đã biết, “Được rồi, mau đi đi, mấy miếng sườn này bà sẽ để ngày mai
cho cháu ăn.”
Đồng Ngôn thở dài xin lỗi bà nội, “Có lẽ khuya cháu
mới về, bà không cần đợi cháu đâu.”
Nói xong liền mở cửa chạy ra ngoài.
Ngày đó anh đưa cô về nhà đã từng nói qua anh ở gần
đại học sư phạm Bắc Kinh.
Khi cô đi ra khỏi cửa tàu điện ngầm thì gió rất
lớn, cô đại khái biết nên đi phướng nào, vừa đi vừa lấy điện thoại ra nhắn tin
cho anh: Đêm nay em rất muốn gặp anh.
Qua một lát, anh mới nhắn tin lại: Được, khoảng 10
giờ hơn anh sẽ đi tìm em. TK
Được, khi nào anh bắt đầu đi thì nhớ nói cho em
biết, em cẩn chuẩn bị một chút, mới có thể vụng trộm chuồn ra ngoài.
Được. TK
Cô không có nói cho anh biết chính mình đang ở gần
nhà anh, chỉ là trực giác của cô nói rằng anh đang ở nhà.
Hiện tại mới hơn 6 giờ tối, cách 10 giờ còn rất
lâu. Vì phải sạc pin cho điện thoại nên cô tìm rất nhiều tiệm fastfood, đều
không có nhìn thấy một ổ điện nào, cuối cùng rút cuộc tìm được một nơi ở cách
trường đại học Bắc Kinh không xa, tìm được một quán bánh ngọt có ổ cắm điện,
thuận tiện mua một ly thức uống nóng, ngồi ngẩn người ngay bên cạnh cửa sổ,
thuận tiện nhìn thời gian trên điện thoại.
Cứ như vậy cho đến khi 10 giờ đóng cửa.
Thật sự không có chỗ nào đi nữa, đành phải đứng ở
cửa đại học Bắc Kinh, tìm một nơi tránh gió chờ tin tức của anh. Hơn 10:20 phút
mới thấy anh gửi tin nhắn cho cô: Anh bắt đầu đi tới chỗ em rồi. TK
Đồng Ngôn nhắn lại cho anh rất nhanh chóng: Em đang
đứng trước cửa trường đại học Bắc Kinh, cửa phía Đông.
Được, anh sẽ nhanh chóng qua đó. TK
Tay cô nắm chặt chiếc điện thoại, rút cuộc yên tâm
nở nụ cười, quả nhiên là anh đang ở nhà.
Rất nhanh, cô liền nhìn thấy một bóng người rất
quen thuộc, từ phía xa đang chạy tới, là Cố Bình Sinh. Lúc này chỉ có một mình
cô đứng ở chỗ này, anh rất nhanh đã dừng lại bên người cô, “Em đợi lâu chưa?”
Khi anh nói chuyện, trong giọng nói còn sẽ lẫn chút
thở dốc.
Cô vươn tay, thò vào trong túi áo của anh để sưởi
ấm, “Thật lâu… rất lâu rồi, em rất đói, cơm tối còn chưa có ăn nữa.”
Anh bắt lấy bàn tay đang đút vào trong túi áo của
mình, cầm lấy bàn tay đông cứng của cô, “Có chuyện gì mà em gấp như vậy, ngay
cả cơm tối cũng không ăn mà đi tới tìm anh?” Tay anh rất ấm, trong lòng bàn tay
còn có chút ẩm ướt.
Đồng Ngôn cười cười dựa sát vào người anh, cả người
chui trong lòng anh, không nói gì.
Cô nên nói cái gì? Cô thật ra cũng khuôn muốn đuổi
theo anh mà hỏi rõ ràng là đã có chuyện gì, chỉ là cảm xúc mãnh liệt, rất rất
muốn gặp anh một lần. Rõ ràng là rất đau lòng vì anh, cũng thật sự đã gặp được
anh, ngược lại cảm thấy trời Sinh anh chính là một người làm cho người khác ỷ
lại.
Bất luận là nhìn khuôn mặt tươi cười của anh hay là
giọng nói của anh, tất cả đều ấm áp như vậy.
“Em không đói bụng sao” Cố Bình Sinh ôm lấy cô,
giọng nói mang theo chút ý cười, “Anh vẫn ở đây mà, khi nào nhớ anh muốn ôm anh
thì đều có thể, trước tiên tìm chỗ nào lấp đầy bụng đã.”
Đồng Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, “Được, nhưng hơn 11
giờ rồi, ở gần đây cũng không có quán ăn nào.”
“Nơi này cách nhà anh cũng rất gần.”Anh cầm tay cô,
“Đi đến nhà của anh ăn cơm tối vậy.”
“Nhà của anh?” Cô nghĩ đến anh về thành phố này,
hẳn là ở…
Hẳn là phải ở khách sạn chứ? Cô thật sự còn không
nghĩ tới vấn đề này.
“Là nhà ông ngoại của anh.” Anh vừa nói vừa cầm tay
cô ở trong túi áo, cứ nắm như vậy mà đi về nhà.
Nhà ông ngoại của anh?
Đồng Ngôn bỗng nhiên dừng bước, Cố Bình Sinh
nghiêng đầu nhìn cô, cô có chút do dự mà nói, “Chúng ta vẫn nên đi xung quanh
xem một chút, xem gần đây có cái gì có thể ăn hay không?”
Nhà ông ngoại của anh? Chẳng phải sẽ phải gặp mặt
người lớn trong nhà hay sao?
Cố Bình Sinh nhìn ra vẻ mặt xấu hổ của cô, cười nắm
chặt tay cô, “Không phải sợ, Bình Phàm cũng đã ở đó rồi.”
“Không phải sợ…” Đồng Ngôn nói đến nửa câu, mặt
cũng dần nóng lên, “Nhưng em sợ…”
Kết quả cuối cùng vẫn là nói không biết xấu hổ rồi
vẫn đi theo ai đó về nhà…
Đồng Ngôn cùng anh vào phòng khách, vừa vặn nhìn
thấy Cố Bình Phàm vừa ra khỏi phòng. Cô ấy vừa nhìn thấy Cố Bình Sinh thì muốn
nói cái gì, vừa hay nhìn thấy Đồng Ngôn thì ngừng lại, bỗng nhiên liền cười rộ
lên, “Hai cô cậu làm sao mà mới hai ngày không gặp nhau mà lại thành thế này
rồi hả, cũng đã nửa đêm rồi mà.”
Đồng Ngôn vốn đã khẩn trương, lại bị nói như vậy,
càng xấu hổ hơn.
Đến nhà người ta vào lúc này thật sự là không ổn.
“Đừng khẩn trương…” Bình Phàm lập tức cười trấn
an,” Ông nội của chị sớm đã đi ngủ rồi, hơn nữa là ở trên lầu, xa thế cũng
không nghe được nơi này nói chuyện.” Thời điểm cô ấy vừa nói chuyện thì dì giúp
việc trong nhà cũng đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Cố Bình Sinh thì nói, “Cố
tiên Sinh buổi tối còn chưa ăn cơm, hiện tại có muốn nấu vài món không?”
Đồng Ngôn cảm thấy rất sửng sốt, không nghĩ tới anh
cũng không có ăn cơm tối, anh chỉ cười nói để tự mình tùy tiện làm một ít là
được rồi, sau đó mang theo Đồng Ngôn vào phòng bếp. Khi anh mở tủ lạnh ra xem,
Đồng Ngôn đã muốn chủ động đi qua phụ giúp, nhìn thấy trong tủ lạnh có một ít
bánh sủi cảo đã được làm sẵn, lại thuận tay cầm lấy hai quả trứng cùng mấy quả
cà chung, chuẩn bị làm canh cà chua trứng.
Cố Bình Sinh nhận lấy đồ trong tay cô, cô nhìn ra
ngoài cửa phòng bếp khép hờ, mới hạ giọng nhìn anh mà nói, “Anh làm gì mà cơm
tối cũng chưa có ăn thế?” Anh vặn vòi nước, rửa cà chua, “Vừa rồi bận việc, còn
chưa kịp ăn cơm.”
Cô không hiểu sao lại đau long, bước tới, từ phía
sau ôm lấy anh, dùng mặt cọ cọ một chút, lầm bầm lầu bầu một câu, “Là do có
nhiều việc nên ngay cả cơm cũng không ăn à…” Hai tay của anh còn ướt sũng, cầm
một quả cà chua chín, xoay người cúi đầu nhìn cô, “Vì sao bỗng nhiên lại muốn
gặp anh? Ngay cả cơm tối cũng không ăn mà đã chạy tới đây rồi?”
“Em nhớ anh.” Đồng Ngôn da mặt dày, ngẩng đầu nói.
Anh chỉ ừ, cười rất tươi nhìn cô, “Có gì nữa?”
“Không có gì..” Đồng Ngôn nhìn ánh mắt của anh, nói
từng tiếng một, “Em nhớ anh, cho nên cảm thấy đêm nay nhất định… lập tức phải
đến gặp anh cho bằng được.”
Anh không nói chuyện, chỉ dùng hai cánh tay đang ở
sát người cô mà thuận tiện đem cô ôm vào trong lòng, một tay vẫn cầm quả cà
chua đang còn chảy nước, rất im lặng cúi đầu hôn cô, không tiếng động cũng
không dùng sức.
Nước từ quả cà chua chảy từng giọt trên sàn nhà,
rất nhanh liền tạo thành một vũng nước nhỏ.
Qua một lúc sau, anh mới buông cô ra, “Tối hôm qua
có phải là em khóc hay không?”
“Không có đâu.” Đồng Ngôn theo bản năng phủ nhận.
Anh đem trái cà chua đặt ở trên bàn đá cẩm thạch,
lấy ở cái giá bên cạnh một chiếc khăn mặt sạch sẽ, lau khô tay, “Rất nhiều Sinh
vật đều có hệ thống phân rõ thanh âm, tựa như cá heo, nếu như em mô phỏng âm
thanh khi một con cá rơi xuống nước, nó sẽ thờ ơ, nhưng nếu em ném xuống một
con cá thực sự, nó lại có thể vồ tới một cách chính xác, bởi vì chúng nó dựa
vào sóng siêu âm do chính chúng phát ra, có thể nghe thấy được sự biến hóa của
hoàn cảnh. Các heo cùng cá heo trong lúc này cũng là dựa vào sống âm mà trao
đổi và liên lạc với nhau.”
Đồng Ngôn dựa vào người anh, nghe rất thú vị, nhưng
không rõ vì sao anh bỗng nhiên lại nói đến cá heo.
“Cho dù ở trong một vùng tối đen như mực, chúng nó
cũng có thể tìm được lẫn nhau, bởi vì ngôn ngữ của chúng không chịu sự hạn chế
của khoảng cách, thậm chí có thể vượt ra ngoài khoảng mấy trăm cây số.”Anh tạm
dừng vài giây, giọng nói rất trầm thấp, “Trao đổi cũng không nhất thiết phải
cần đến tai nghe, cho nên… anh có thể nghe thấy em khóc.”

