Trọn Đời Bên Nhau - Chương 55

Chương
55: Trong Những Ngày Về Sau (1)

Có đôi khi con người thật sự không thể khuyên được người khác, Cố Bình Sinh
vốn chỉ nói một câu trêu chọc, nhưng cô nghe được thì lại cảm thấy rất khổ sở.

Anh không nghe được tiếng cô khóc nhưng lại thấy bả vai của cô co rúm
ngày cành mạnh thì thật sự là bó tay không có cách nào nữa, “Ngôn ngôn?” Anh
đem cô kéo qua, ôm lấy ngang người cô, “Rút cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy
em?”

Cô chen mình trong hai cánh tay của anh khóc một hồi thật lâu, rút cuộc
cũng đỏ cả con mắt, mới từ từ đem đầu đuôi câu chuyện nói cho anh nghe.

Ý chính vẫn là mấy năm nay bà nội càng lúc càng già yếu, cũng không hay
liên lạc với cha cô, cha cô trước đó đã nợ người ta rất nhiều tiền vì chơi cổ
phiếu, nhưng đến tận bây giờ số nợ quá lớn, thật sự là cảm thấy bất lực. May
mắn nhà kia từng là đồng nghiệp nơi nhà xưởng trước đây cha cô từng làm việc.

Hai năm đầu còn có vẻ khoan dung, nhưng mượn liền một lúc bảy tám năm
không có trả, dù cho là bạn bè cũng có thể trở mặt với nhau, nhà người kia tìm
đến rất nhiều lần. Mới đầu cha cô còn thuê được phòng ở, sau đó liền tìm đến bà
nội, khi đó Lục Bắc đụng phải đôi vợ chung hung thần ác sát kia đến đòi nợ,
không có hỏi nguyên nhân, liền cùng người đàn ông kia đánh một trận.

Mấy năm nay, toàn án cũng đều đã giải quyết qua, nhưng lão hàng xóm vẫn
luôn nhắc đi nhắc lại, khiến cho cô đôi khi nhớ lại thì thật sự là không chịu
nổi.

Cha nợ con trả, đạo lý này cô hiểu được, vốn định đợi sau khi tốt nghiệp
gom đủ tiền sẽ trả, không nghĩ tới bà nội lần này bệnh nặng như vậy, thật sự
làm cho sự việc ngày càng phức tạp. Bà nội cũng không biết rằng chính mình chữa
bệnh hết bao nhiêu tiền, đây cũng là tâm tư của Đồng Ngôn, muốn im lặng đem số
tiền để ở chỗ Cố Bình Sinh, vì bà nội sau này già cả mà để lại chút phí sinh
hoạt.

Huống hồ, cô còn lo lắng đến tỷ lệ tái phát bệnh ung thư của bà nội nữa.

Cố Bình Sinh đi toilet, dùng nước ấm nhúng qua khăn mặt, vắt khô nước,
rồi giúp cô lau sạch khuôn mặt. Cô kể toàn bộ câu chuyện cho anh, anh đều im
lặng nhìn cô, đợi cho đến khi cô nói xong, nằm ngửa người ở trên giường thì anh
mới vỗ vỗ cánh tay của chính mình.

Đồng Ngôn hiểu ý, liền nằm xuống, tựa vào trong cánh tay của anh.

“Việc này cần phải giải quyết, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.” Anh
nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ngữ điệu ôn hoài, “Nếu như là cha nợ con trả, bà nội
cũng đều không cần tiền, thì cuối tuần này anh sẽ đưa ba mươi vạn cho cha em.”

Đồng Ngôn chống tay lên giường, muốn ngồi dậy.

Lại bị cánh tay của anh vươn lấy ôm lại, dán lên trước người anh, “Không
cần tranh với anh, mọi thứ anh có đều là của của em.” Cằm của anh đặt ở trên
đỉnh đầu của cô, theo lời nói mà ma sát lên trên đỉnh đầu cô, “Hôm nay anh cùng
trợ lý mới học thêm được một câu, “bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối
rữa”, anh thật sự là một tình huống như vậy. Thoạt nhìn qua giống như bình
thường, nhưng thật ra khi sống cùng nhau thì sẽ lộ ra khuyết điểm của bản thân,
vừa rồi khi anh đẩy cửa vào phòng, khi nhìn thấy em khóc thì trong lòng anh
thật sự rất đau.”

Anh tạm dừng vài giây, nói lặp lại một lần nữa, “Là thật sự rất đau
lòng.”

Một đoạn văn nói mà không xuyên tạc ý tứ riêng của thành ngữ mà còn làm
cho người ta khổ sở như vậy.

Cô hiểu được, anh nói không chỉ là trong tình cảm, mà còn nói về cảm
giác của thân thể. Tay cô vòng qua thắt lưng của anh, cách một chiếc áo mỏng,
cô lấy tay viết trên lưng của anh chữ sorry.

Hai ngày này cô đã im lặng suy nghĩ, đúng như lời Cố Bình Sinh, chuyện
này dù sao cũng đã xảy ra, vấn đề chính là giải quyết sớm hay muộn mà thôi.
Thân thể bệnh có thể chữa, tâm bệnh thì lại rất khó chữa, nếu bà nội bởi vì
chuyện này mà suy nghĩ miên man cả ngày, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới thân thể.

Cuối cùng cô cũng chấp nhận lời đề nghị của Cố Bình Sinh, thay cha mình
trả nốt phần nợ này.

“Nếu trực tiếp đưa tiền cho cha em, em chỉ sợ ông ấy lại cầm tiền đi
chơi cổ phiếu…” Tầm mắt của Đồng Ngôn có chút trốn tránh, khó khăn như vậy, cô
chưa từng nghĩ sẽ nói ra cùng anh, “Không bằng em tự mình đi trả vẫn hơn, đem
giấy vay nợ cầm trong tay luôn.”

“Được, buổi sáng thứ bảy anh có một cuộc họp rất quan trọng, chờ sau khi
kết thúc sẽ về nhà đón em, chúng ta cùng đi.”

“Tự mình em đi là được rồi.”

Cô tuyệt đối không muốn cho anh phải đối mặt với những lời nói lạnh nhạt
của những người bên ngoài.

Đáp án này đương nhiên là không được sự đồng ý của anh rồi.

May mắn là tình huống so với cô nghĩ còn tốt hơn rất nhiều, bất luận
từng có tranh cãi như thế nào, dù sao cũng đã có người mang ba mươi vạn đến
trả, nợ nần bởi cổ phiếu đều giống như đã trở thành tâm bệnh. Người đồng nghiệp
kia của cha cô, thậm chí còn nói với Đồng Ngôn rằng ông rất tiếc nuối, nói rằng
cha cô trước kia là một người rất tốt, chính là vì chơi cổ phiếu mà liền thay
đổi.

Đồng Ngôn im lặng cười cười, không muốn nói thêm gì nữa.

Trong đại sảnh của ngân hàng có rất nhiều người xếp hàng, bốn người ngồi
một dãy ghế, vẫn duy trì im lặng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ. Không ngừng
có tiếng vang của máy móc điện tử, có người từ khu chờ đứng lên, cũng có người
chờ không được, đem số phiếu chờ nắm trong tay nãy giờ thành một cục rác tròn
nhỏ, ném vào trong thùng rác rồi đứng dậy rời đi.

Cô yên lặng nhìn dãy số trong tay mình, thầm cầu nguyện nhanh một chút
đến lượt mình, nhanh chút chuyển khoản, nhanh chút chấm dứt chuyện này.

Anh đưa tay vỗ lưng cô tỏ ý trấn an.

Đồng Ngôn cười cười, khi cô đang muốn hỏi anh có muốn đi ra ngoài hít
thở không khí trong lòng chút không thì bỗng nhiên có người gọi ra tiếng ở phía
sau cả hai người, “Thầy Cố?” Giọng nói này có chút do dự, thậm chí là không dám
tin. Đồng Ngôn quay đầu nhìn, Cố Bình Sinh cũng theo động tác của cô mà quay
qua nhìn, bất ngờ nhìn chàng trai trẻ đứng phía sau bọn họ, “Đổng Hiểu Phong?”

Cậu thanh niên được gọi là Đổng Hiểu Phong kia lập tức dạ một tiếng, rồi
nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hai người.

Người chủ nợ kia bỗng nhiên đứng lên, cười nói, “Hiểu Phong biết bọn họ
à?”

Đổng Hiểu Phong dạ một tiếng, “Là giảng viên đại học của cháu.”

“Giảng viên đại học sao?” Vị chủ nợ kia cũng có chút ngạc nhiên, khó có
thể tin được, mãi một lúc lâu sau mới cười cười với Cố Bình Sinh và Đồng Ngôn,
“Thật xin lỗi, đây là cháu của tôi… Thầy giáo... cậu không cần để ý. Chính là
lần trước tôi đi tới nhà của Đồng Ngôn… khi vừa bước vào cửa, đụng phải một tên
bặm trợn đã đánh tôi đến mức phải nhập viện, lần này sợ cũng sẽ đụng tới tên
đó, nên mới gọi cháu tôi tới giúp đỡ. Nếu tôi biết rằng người đến là một giảng
viên đại học, khẳng định sẽ không cần lôi cháu nó tới đây làm gì.”

Người vợ của chủ nợ kia cũng đứng lên, nháy mắt với chồng mình, cười
giảng hòa.

Mấy người kia đều cố gắng tỏ thái độ hòa nhã, thật tốt, có lẽ sợ rằng
sau này Cố Bình Sinh ở trường học sẽ làm khó cháu của mình.

Cô nghe người chủ nợ kia cố gắng giải thích, thế nhưng lại không dám
nhìn thẳng mặt Cố Bình Sinh. Chỉ nghe anh nói vài câu ứng phó, không có gì là
không ổn cả. Nếu không phải anh vẫn còn im lặng cầm chặt tay cô, cô khẳng định
đã chạy trối chết rồi.

Trùng hợp tàn nhẫn như vậy, nhưng lại đem anh đẩy vào tình cảnh khó xử
như thế.

Thủ tục cuối cùng cũng xong xuôi, cô cũng đã không có được cảm giác như
trút được gánh nặng nữa, ngược lại cảm xúc lại càng tồi tệ.

Ngân hàng cách trường học nơi anh giảng dạy rất gần, trên đường trở về,
Cố Bình Sinh bỗng nhiên nói chính mình muốn đi tới trường học lấy chút tư liệu,
hai người đi bộ dọc theo hành lang của người đi bộ quẹo vào cổng trường học,
rồi đi bộ tới viện luật của trường.

Cuối tuần nên sinh viên có mặt trong trường cũng không nhiều, góc bồn
hoa ven đường có mấy chỗ tuyết rơi đã ngưng lại thành băng.

Hai tay của cô cắm ở trong túi áo, nhắm mắt đi theo sau Cố Bình Sinh,
cúi đầu chỉ lo nhìn đường, chờ cho đến khi nghe được tiếp chụp bóng vang lên,
lúc này mới giật mình phát hiện ra anh và minh đã đi tới sân bóng rổ.

Trong sáu khoảng sân, đều có tốp năm tốp ba người đứng tụ tập ném bóng.
Bắt mắt nhất là ở phía bên phải, có mấy cậu sinh viên trẻ mặc quần áo thể thao
rộng đứng thành một vòng, ba đấu ba trong cái gió lạnh thế này. Xung quanh sân
cũng không ít người vây quanh để xem, vừa sôi nổi trò chuyện vừa giơ tay chắn
gió, vừa hò hét cố lên vừa kêu tên người ta, còn có một cái bảng đen được người
ta đưa tới để ghi điểm cho từng đội.

“Là trận đấu ở viện của anh?” Cô nhận ra những khuôn mặt quen thuộc.”

“Là trận đấu của trường học, học viện luật của trường này so với trường
học của bọn em còn lớn hơn rất nhiều, mỗi khóa đều có đến bảy tám lớp, cho nên
trước tiên là tổ chức những trận thi đấu bóng rổ trong học viện đã.”

“Trường học của em? Đó cũng là trường học trước kia của anh mà…” Đồng
Ngôn không hiểu sao lại có cảm giác ghen tị, “Ai... có người mới trở về đây làm
giảng viên luật cho người ta được một thời gian mà đã quên mất gốc rồi.”

Cố Bình Sinh đánh giá cô một chút, thoáng trầm ngầm nói, “Em cũng là sinh
viên của anh mà, em đang ghen đấy à?”

Cô nói đó là đương nhiên rồi.

Đã có vài Sinh viên phát hiện ra bọn họ, hưng phấn mà vẫy tay, kêu lên
vài tiếng ‘Thầy Cố’, ‘Thầy Cố’, như là rất bất ngờ vì anh đến xem trận đấu bóng
rổ của học viện. Cố Bình Sinh đi qua, cười hỏi mấy người đó, “Ai thẳng?”

“Hiện tại là năm hai.” Sinh
viên phụ trách ghi điểm số nói, “Nhưng mà các anh năm ba cũng còn chưa có bắt
đầu trận đấu, phỏng chừng cuối cùng là các đàn anh đại biểu cho học viện tham
gia thôi.”

“Thầy Cố biết đánh bóng rổ
không?” Bên sân nghỉ ngơi có người vừa uống nước vừa hỏi.

“Biết.” Cố Bình Sinh tùy tiện
thủ thế ném bóng vào rổ, “Khi còn đi học đại học tôi cũng thường xuyên đánh bóng
rổ để giải trí.” Động tác rất đẹp, ngay cả Đồng Ngôn là một thường dân bóng rổ
cũng có thể nhìn ra tư thế của anh không phải là để hù dọa người.

Sinh viên bốn phía xung quanh
nhất thời náo nhiệt lên, ồn ào cho rằng vài người nên nghỉ ngơi để Cố Bình Sinh
chơi thay bọn họ.

“Thầy Cố, bọn em tuyệt đối là
đánh đẹp, không cần trọng tài, chỉ tính những quả bóng rơi vào rổ, như thế
nào?”

Đám Sinh viên biết anh không
nghe được, tự nhiên nghĩ theo phương thức có hiệu quả nhất.

Cố Bình Sinh thì sao cũng
được, nhấn mạnh rằng chính mình chỉ có thể luyện tập cùng bọn họ khoảng mười
phút, sau đó liền thuận tơi đem áo lông cởi ra đưa cho Đồng Ngôn, thời điểm anh
tháo mắt kính xuống thì cô có chút lo lắng mà lặng lẽ giữ chặt góc áo của anh,
im lặng dùng khẩu hình hỏi anh: Thật sự là có thể sao?

“Ngẫu nhiên hoạt động mười
phút thì không có vấn đề.” Anh đem kính đặt trong lòng bàn tay cô, “Anh nghe Tử
Hạo nói qua, Sinh viên nữ ở trong nước đặt biệt thích những chàng trai chơi
bóng rổ giỏi thì phải?”

Anh nói xong lời này, liền
mỉm cười một chút, khó có thể nén được tâm tình vui vẻ của mình.

“Giống như là thật…” Đồng
Ngôn bị nụ cười của anh ảnh hưởng, như nhớ lại chuyện lạ, “Em cũng đã xem qua
rất nhiều trận bóng rổ, đều là những trận đấu bóng rổ đặc biệt của trường học
để chiêu Sinh người tài. Đáng tiếc thật, khi đó nếu em yêu thương một người nào
đó, vốn sau này sẽ không có gặp anh rồi.”

“Phải không?” Anh cười đến
mức dậy sóng nhưng lại không sợ hãi chút nào.

Quả bóng vừa được tung tới,
anh một tay tiếp bóng trực tiếp vào trận.

Đồng Ngôn đứng ở trong đám Sinh
viên nữ dưới ánh mắt trời dõi mắt xem trận đấu, giống như từ khi quen biết anh
cho đến nay, không phải ra vẻ đạo mạo của một bác sĩ thì chính là dáng vẻ của
một thầy giáo, khó có được khi thấy những động thái như vậy của anh. Vẫn như
trước là ba đấu ba, anh mặc áo sơ mi đơn giản màu bạc, di chuyển cùng với những
cậu Sinh viên mặc quần áo thể thao ngắn tay ở trên sân đấu.

Có lẽ vì do thời tiết lạnh,
bắt đầu cũng không có hoạt động mở đầu cho ấm người, những đường bóng đầu của
anh có cảm giác như có chút trúc trắc. Nhưng bất quá cũng chỉ là hai phút, sau
đó liền nghiễm nhiên trở thành chủ lực, không ngừng đưa bóng về phía trước, lẫn
trong ba người của đội bạn.

Một cái xoay người, nhảy lấy
đà cũng là hơn người.

Vẫn là người luôn được người
khác chú ý như vậy.

Ngược chiều ánh sáng nhìn
lại, giống như bên người anh luôn có ánh nắng mặt trời vậy, thân thể của anh
giống như ảo ảnh đứng ở biên giới của ánh sáng, ấm áp mà mềm mại.

“Cô giáo nhỏ...” Cô gái tựa
vào bên người cô nhịn không được mà tám chuyện, “Có phải lúc trước cô bởi vì
nhìn thấy thầy Cố đánh bóng rổ, mới hoàn toàn yêu thương thầy ấy không?” Đồng
Ngôn thở dài, thấp giọng nói, “Thật bất hạnh, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn
thấy anh ấy chơi bóng rổ…”

Cố Bình Sinh tuyệt đối là một
người biết kiềm chế, nhìn thấy Đồng Ngôn giơ tay nhắc nhở đã đến giờ thì lập
tức rời khỏi trận đấu.

Sau khi tan cuộc, Đồng Ngôn
vẫn còn đắm chìm trong những hình ảnh phấn khích khi anh chơi bóng rổ, nhìn anh
đi về phía mình, vẫn như cũ không thể thu được sự kích động đang trào lên, vội
nghiêng đầu, cái kiểu sùng bái nhìn anh giống như nhìn thần tượng vậy.

“Làm sao vậy?” Anh dùng khăn
ẩm lau tay, cười nhìn cô, “Có phải cảm thất rất may mắn vì lúc đó không có yêu
đương với bất kỳ ai hay không, kiên trì đợi anh cho bằng được, hử?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3