Hồ Vương Thanh Liên - Chương 47

Chương 47


SONG PHỦ

Trước buổi trưa hôm sau, không đợi Liễu Vô
Song đến gọi, Thanh Liên đã thần thanh khí sảng mở cửa đi ra trước, so với bộ
dáng mệt mỏi ngày hôm qua thì lúc này mặt hắn tỏa sáng, tâm tình vô cùng tốt,
làm cho Liễu Vô Song sửng sốt một hồi.

Tuy rằng vẫn là khuôn mặt bình thường như
trước kia, nhưng Liễu Vô Song cảm thấy gương mặt hắn mỗi ngày một đẹp hơn
trước, càng nhìn càng hấp dẫn, xem ra hắn thực sự yêu thích Thanh Liên, tuy
rằng dùng từ xinh đẹp để hình dung về gương mặt của Thanh Liên vẫn còn cách xa
vạn dặm nhưng quả thực mỗi một động tác, mỗi một cái giơ tay nhấc chân của
Thanh Liên trong mắt hắn đều tràn ngập phong tình.

“Thanh Liên, ngươi tỉnh? Vốn đang tính một lát
nữa mới đi đánh thức ngươi, ngủ ngon không?”

Thực ra nhìn biểu tình của Thanh Liên là biết
hắn ngủ ngon rồi nhưng Liễu Vô Song muốn kiếm cớ để nói chuyện, hắn muốn nghe
tiếng nói réo rắt động lòng người của Thanh Liên.

Thanh Liên đương nhiên là ngủ vô cùng ngon,
hắn làm cho Bảo Bảo rốt cuộc nhận thức được hậu quả khi khơi lửa là thế nào,
nếu không do thời gian không cho phép, lúc này hắn còn chưa muốn rời giường a.

Đối với tâm tư của Liễu Vô Song, lúc này Thanh
Liên cũng rộng lượng mà không so đo, làm bộ như không biết, “ngủ rất ngon, cảm
giác đau mỏi rã rời kia đã không còn, đêm qua Vô Song nghỉ ngơi thế nào?”

Liễu Vô Song gật gật đầu, không dám nói hắn
nghĩ tới bọn họ cả đêm nên không ngủ được chút nào, nhưng dù sao hắn cũng là
người luyện võ, cả đêm không ngủ cũng không tính là gì, hiện tại có thể nhìn
thấy Thanh Liên thì tinh thần càng tốt hơn, “ta ngủ cũng khá ngon, Thanh Liên
có thấy đói bụng không?”

“Ta không đói, trước kia cũng không ăn cơm
trưa, cho nên cũng không cảm thấy đói, Vô Song nếu đói bụng thì xuống lầu ăn
trước đi.”

“Cũng đã tới lúc gọi Bảo Bảo dậy rồi.”

Hai người đứng bên hành lang nói chuyện, không
ai tiến thêm bước nào, làm như khoảng cách giữa hai người như vậy là vừa phải,
Liễu Vô Song thì sợ càng tới gần, ngửi được mùi hương trên người Thanh Liên thì
sẽ không khống chế được mà làm chuyện thất lễ, còn Thanh Liên vì đã biết tâm tư
của hắn nên cố ý tạo khoảng cách.

Đối với việc bị nam tử yêu thích, hắn không sợ
hãi hay chê bai, hắn từng nghĩ nếu Bảo Bảo là nam tử thì việc hắn chấp nhận
nàng cũng có khả năng rất cao, cho nên trong tình yêu không có phân biệt giới
tính, chỉ cần có cảm giác. Hắn và Bảo Bảo là cùng một loại người, khi gặp nhau
sẽ hấp dẫn nhau, mà Liễu Vô Song thì… thực xin lỗi, chỉ có thể xem hắn là bằng
hữu mà không có tình cảm nào khác.

Còn Kiều tiên sinh cả gan dám tính kế hắn kia,
hắn sẽ làm cho hắn cảm nhận được việc chõ mõm vào chuyện người khác thì sẽ có
kết quả thế nào.

“Để cho nàng ngủ thêm một lát đi, sợ là chưa
chịu dậy đâu, ở nhà được chiều riết nên quen rồi.” Khóe miệng Thanh Liên hơi
cong lên, làm cho Liễu Vô Song càng nhìn hắn si mê hơn, Thanh Liên chưa bao giờ
xuất hiện biểu tình này, âm thầm thở dài một cái, quả thật Thanh Liên càng nhìn
càng đáng yêu.

“Ca ca không phải quân tử, lại nói xấu sau
lưng Bảo Bảo, ai nói ta không dậy nổi? Ta rất tốt nha.” Lời vừa dứt đã thấy
cánh cửa phòng bị mở ra, Bảo Bảo mặc xiêm y màu xanh nhạt, bên ngoài là áo
khoác màu vàng kia đi ra, ý vị liếc nhìn Thanh Liên một cái.

Liễu Vô Song lại thêm một lần ngừng thở, chỉ
mới không gặp một đêm, không chỉ Thanh Liên trong mắt trở nên xinh đẹp, phong
tình vô hạn mà ngay cả Bảo Bảo, hơi thở dường như cũng thay đổi, vẫn linh động,
thanh xuân nhưng lại tăng thêm cảm giác không thể diễn tả bằng lời, làm cho
người ta nhìn thấy nàng thì muốn tiếp cận nàng càng gần, càng nhiều.

Tóm lại, trong mắt hắn, tuyệt sắc thiên hạ
cũng kém đôi huynh muội này ba phần.

“Phải không? Ta lại tưởng nàng lên giường ngủ
thêm một ngày nữa nha,” Thanh Liên đáp lại, tầm mắt như có như không nhìn lướt
qua thắt lưng tinh tế của nàng.

Bảo Bảo bị hắn nhìn thấy có cảm giác nơi hắn
nhìn qua nổi lên một cỗ tê dại, dùng sức nắm chặt tay hắn, còn làm bộ không cẩn
thận để cho bộ ngực đụng phải khuỷu tay hắn, đắc ý khi cảm nhận được Thanh Liên
trở nên cứng ngắc, “ca ca quá coi thường Bảo Bảo, chỉ là cưỡi ngựa một ngày mà
thôi, cũng không đến nỗi không đi được. Ca ca nếu không tin thì hôm nào chúng
ta mỗi người một con ngựa thi tài với nhau?”

“Ngươi không chịu thua? Vậy được, chờ sau khi
trở về, chúng ta sẽ lại thử một lần, bất quá đừng trách ca ca không nhắc nhở
ngươi, là ngươi khiêu chiến trước, đến lúc đó dù cho có cầu xin tha thứ, ta
cũng sẽ không buông tha ngươi.”

Thanh Liên lập tức mỉm cười tiếp nhận khiêu
chiến của nàng, Bảo Bảo đỏ mặt, “chưa biết ai cầu xin tha thứ đâu, ca ca nếu có
cầu xin thì ta tuyệt đối cũng không bỏ qua cho ngươi.”

“Cầu còn không được đâu!”

Hai người đối đáp qua lại làm cho Liễu Vô Song
cảm thấy chuyện bọn họ nói không phải là một cuộc thi cỡ ngựa mà nghe ra lời
bọn họ nói rất ám muội, “các ngươi đang nói tới chuyện thi cưỡi ngựa sao?”

Hai người ngẩn người, đồng thời gật đầu, biểu
tình vô tội nhìn Liễu Vô Song, “đúng vậy!”

Đúng là đang nói thi cưỡi ngựa, có điều không
thực sự cưỡi ngựa mà là ở trên giường cưỡi nhau, đáng thương cho Liễu Vô Song
bị bọn họ trả lời đồng thanh như vậy thì nổi lên xấu hổ, đôi huynh muội này
thực sự không phải là thân huynh muội sao? Sao biểu tình vô tội lại giống nhau
như thế, ăn ý vô cùng.

“Nếu thật sự muốn thi đấu thì Liễu gia có rất
nhiều ngựa, cũng có trường đua, Thanh Liên và Bảo Bảo muốn lúc nào thi đấu cũng
được, nhưng Bảo Bảo bây giờ còn chưa biết cưỡi ngựa, đợi khi học xong, muốn thi
đấu với Thanh Liên thì sợ là cũng không thắng nổi.”

Liễu Vô Song vừa nói xong, Thanh Liên bật cười
lớn còn Bảo Bảo thì hung hăng liếc hắn một cái, tức giận đến đỏ cả hai má, còn
Liễu Vô Song bị biểu tình bất đồng của hai người làm cho ngây ngốc, hắn nói sai
cái gì sao?

“Thanh Liên, Bảo Bảo, ta nói sai cái gì sao?”

“Không, không có, ngươi nói rất đúng, Bảo Bảo,
Vô Song nói gì ngươi cũng nghe rồi phải không? Ngươi nhất định không thắng được
trận đấu này đâu.” Thanh Liên thẳng lưng, tiếng cười tuy rằng đã ngưng nhưng ý
cười thì cũng không giảm.

Bảo Bảo hung hăng nhéo tay Thanh Liên một cái,
nghiến răng nghiến lợi, “ca ca, ta không có hiếu học giống như ca ca vậy, cái
gì cũng học trộm, ngay cả cưỡi ngựa cũng vậy, bất quá ca ca, chắc ngươi cũng
biết có câu ‘hư chiêu thắng chính chiêu’, cho nên… chúng ta đi thôi.”

Bảo Bảo tức giận đến phát run, Thanh Liên rõ
ràng chỉ là một người mới vào nghề nhưng lại biết nhiều phương pháp để gây sức
ép người khác ở trên giường như vậy, thì ra hắn có một bức đông cung đồ với một
trăm lẻ tám chiêu thức khác nhau. Hôm qua nếu hắn không cẩn thận bị nàng phát
hiện thì e rằng nàng còn bị hắn ép ở trên giường tới mức nào.

Nhưng không sao, hảo nữ không cùng nam tranh,
chờ khi nàng trở lại Xà tộc, lấy ra bảo bối của mẫu thân, trước đây nghĩ rằng
nàng không cần tới nhưng hiện giờ xem ra… mẫu thân quả là nữ trung hào kiệt.

Đến lúc đó, nàng không tin không hàng phục
được hồ ly tinh Thanh Liên này.

Thanh Liên đột nhiên cảm thấy rùng mình, mỉm
cười nói, “Bảo Bảo, không ai nói cho ngươi biết dùng võ mồm không giải quyết
được vấn đề gì sao?”

“Đúng, nhưng mà ca ca, ta chưa từng nói với
ngươi sao? Bắc Dao phu nhân đã dùng cách nào để chế phục Bắc Dao lão gia sao?
Trong đó có cả phương thức cưỡi ngựa, cho nên nếu ngươi muốn kết hôn với Bắc
Dao tiểu thư thì trình độ của ca ca e là vẫn còn kém một chút.”

Không thể quang minh chính đại đề cập đến phụ
thân và mẫu thân, cho nên Bảo Bảo chỉ có thể dùng họ Bắc Dao để nói, chuyện này
Liễu Vô Song không biết nhưng Thanh Liên thì sắc mặt thay đổi, âm tình bất
động, do dự nhìn Bảo Bảo, “ngươi tin tưởng?”

“Ta tin tưởng vô cùng, ca ca, đến lúc đó ngươi
tự mình trải nghiệm chẳng phải sẽ biết sao?” Bảo Bảo ung dung nhìn lại Thanh
Liên, khó có lúc làm cho hắn thay đổi biểu tình, trong lòng sảng khoái vô cùng.

Thanh Liên hiểu biết rất ít về Bắc Dao Quang,
bấm đốt ngón tay cũng không đoán được nửa điểm về tương lai của nàng, nhưng xem
nàng sinh ra một đứa con tinh linh cổ quái như Bảo Bảo, còn có Như Mặc luôn
ngoan ngoãn phục tùng nàng thì chắc nàng cũng có vài phần năng lực. Mà Bảo Bảo
vốn không sợ trời, không sợ đất nhưng khi nói tới mẫu thân thì lại có vài phần
kiêng kị, làm cho Thanh Liên không khỏi lo lắng, có phải Bắc Dao Quang thực sự
có vũ khí bí mật, bản thân là huyết nô của Bảo Bảo đã đủ thê thảm rồi, nếu ở
trên giường còn bị nàng ăn gắt gao thì… Thanh Liên vừa nghĩ tới đã thấy tương
lai u ám.

“Thanh Liên, hôn thê của ngươi xuất thân từ võ
lâm thế gia sao? Tài cưỡi ngựa rất cao phải không?” Liễu Vô Song luôn vào lúc
không thích hợp, nói những điều không thích hợp làm người ta dở khóc dở cười.

Lúc này, người cười là Bảo Bảo, còn Thanh Liên
thì âm thầm bực mình.

Sau lần đầu tiên triền miên, thắng bại trên
giường còn chưa phân định nhưng nàng đã tạm thắng trận chiến võ mồm, cho nên Bảo
Bảo cảm thấy nên thỏa mãn với chiến thắng.

Sau bữa trưa, ba người nhàn tản lên đường, Bảo
Bảo dung mạo tuyệt sắc nên thu hút rất nhiều người nhìn ngắm, hơn nữa bên cạnh
nàng lại là hai nam nhân xuất sắc, một người tuấn mỹ siêu phàm, một người dung
mạo bình thường nhưng khí chất cao quý, càng khiến cho ba người nổi bật giữa
một đám phàm phu tục tử, như phượng giữa bầy gà.

Đi hết hai con phố thì Thanh Liên và Bảo Bảo
nhận ra Vân Hải thành có thể coi là đại bản doanh của Liễu gia, nơi này các nơi
Liễu gia cư ngụ không quá nửa ngày đường, cho nên dân cư ở đây đương nhiên biết
Liễu Vô Song, người đi bên cạnh hắn thì có ai dám trêu chọc. Nói không chừng
phân nửa sản nghiệp trong thành là thuộc về Liễu gia.

Hai người đoán không sai, Vân Hải thành đúng
là thuộc về Liễu gia, khách điếm nơi họ nghỉ trọ là loại cao cấp, người nơi này
đương nhiên không dám vô lễ với khách của Liễu công tử. Lẽ ra Liễu Vô Song cũng
không cho phép mọi người nhìn bọn họ quá chăm chú nhưng dù sao Bảo Bảo xinh đẹp
tuyệt trần, cho dù có sợ hãi thế lực của Liễu gia nhưng yêu cái đẹp là bản tính
của con người, cho nên Liễu Vô Song cũng không thể ngăn cản ánh mắt của người
khác.

Bảo Bảo vẫn khoác tay Thanh Liên như trước,
làm nũng với hắn. Thanh Liên cũng hưởng thụ bộ dáng làm nũng của nàng mà Liễu
Vô Song cũng không ghen, với hắn thì Thanh Liên và Bảo Bảo trước sau gì cũng là
người của hắn, cho nên bọn họ thân mật một chút với nhau cũng không sao.

Bảo Bảo không quen dò xét tâm tư người khác
cho nên vẫn vô tư kéo tay Thanh Liên, vui vẻ nói đông nói tây, còn Thanh Liên
thì trong lòng cười lạnh, giỏi cho Liễu Vô Song, giỏi cho Kiều tiên sinh, nghĩ
rằng thế giới này đều là của bọn họ sao?

Hắn thật chờ mong xem bọn họ còn có mưu kế
cùng bẫy rập gì để dành cho hắn.

Liễu gia – Vô Song phủ.

“Công tử hồi phủ –”

Nhà ngang dãy dọc, mái ngói sừng sững kéo dài,
đình đài lầu các uốn lượn cùng với hoa viên tươi đẹp, suối chảy núi giả… hết
sức lịch sự, tao nhã mà không kém phần xa hoa, làm cho người ta phải suýt xoa
khen ngợi không thôi.

Rường cột chạm trổ công phu, muôn hoa khoe
sắc, vật dụng sang quý… quả không hỗ với danh hiệu thiên hạ đệ nhất gia.

Liễu Vô Song có thể nói là thiên hạ đệ nhất
nhân, cho dù là hoàng đế trong cung thì hưởng thụ cũng chỉ như thế là cùng.

“Liễu đại ca, nhà ngươi quả nhiên không giống
bình thường!” Bảo Bảo cũng âm thầm ngưỡng mộ, nhìn thoáng qua Thanh Liên như
muốn nói Vô Song phủ của Liễu Vô Song còn lớn và xa hoa hơn Hỏa Hồ cung của
hắn, nhưng Vô Song phủ thực ra cũng đẹp hơn Xà cung của nàng.

Bảo Bảo nghĩ sau khi trở về thì cho kiến tạo
sư trong tộc đến Vô Song phủ nhìn qua một chút để có thể cải tạo Xà cung của
nàng cho đẹp hơn, nếu không thì thực sự có chút mất mặt, dù sao bọn họ cũng là
yêu tinh nhưng vẫn không biết cách hưởng thụ bằng nhân loại.

“Bảo Bảo thích không? Ta đưa ngươi đi thăm hoa
viên,” Liễu Vô Song thấy Bảo Bảo tán thưởng thì như tiểu hài tử được khen ngợi
nên cao hứng vô cùng, bộ dáng ân cần như chuẩn bị hiến vật quý.

“Có hồ sen không?” Bảo Bảo thuận miệng hỏi,
lúc trước nghe hắn nói Liễu gia có mười bảy cái hoa viên, nếu xem từng cái một
thì e rằng mất vài ngày cũng chưa xong, nàng mới không có nhã hứng nhiều như
vậy, lúc ở Hỏa Hồ cung, nàng ở tại Liên cư nên nghĩ chắc Liễu gia cũng sẽ có
Liên hoa viên.

“Có, nhưng thời gian này không phải mùa sen nở
hoa, Liên viên cảnh sắc kém xa Liễu viên, Bảo Bảo ngươi vẫn muốn ở tại Liên
viên sao?” Liễu Vô Song không có ý kiến chuyện Bảo Bảo thích ở đâu, chỉ là hắn
muốn đưa cho nàng những gì tốt nhất mà thôi.

“Ta chỉ thích hoa sen, nên ở Liên viên đi,” Bảo
Bảo kiên quyết.

Thanh Liên khóe miệng hơi nhếch lên “Vô Song,
cứ ở Liên viên đi, Bảo Bảo đúng là từ nhỏ đã thích Liên viên, ở nhà cũng ở
trong Liên các.”

Nếu ngay cả Thanh Liên đều nói như vậy, Liễu
Vô Song làm sao còn có ý kiến gì nữa, vội vàng gật đầu, “được, để ta sai hạ
nhân chuẩn bị chu đáo, bây giờ đã tới giờ cơm trưa, hôm nay sẽ để cho Bảo Bảo
và Thanh Liên thưởng thức thức ăn Giang Nam chân chính, thấy thế nào?”

“Vậy thực tốt quá,” Bảo Bảo nghe nói sắp được
ăn liền cao hứng vô cùng, từ lúc mẫu thân và phụ thân không ở nhà, Thanh nhi và
Ngọc Linh Lung thì quay về Thú tộc, trong tộc lại không có mấy người biết cách
chế biến thức ăn của con người, vài lần tìm tới hoàng cung đại nội của dân tộc
Hồ kiếm thức ăn nhưng chỉ ăn được một chút đã thấy ngán, bây giờ nghe nói tới
đồ ăn Giang Nam chính tông, Bảo Bảo đương nhiên là thích rồi.

Nhìn thanh thế của Liễu gia thì cũng biết thức
ăn của họ tuyệt đối sẽ không kém, nếu ăn ngon thì sau này trở về tộc, thức ăn
của nàng cũng sẽ làm y như Liễu gia là được.

Bảo Bảo để ý tới kiến trúc và đồ ăn của Liễu
phủ, còn Thanh Liên thì tập trung tìm người hắn muốn tìm, quả nhiên là người
của Hỏa Hồ tộc hắn, tuy rằng che giấu hơi thở rất tốt nhưng làm sao có thể qua
mắt hắn được.

Chỉ cần nhìn thấy mặt thì hắn sẽ biết Kiều
tiên sinh rốt cuộc là ai, bất quá theo đánh giá trước mắt thì đạo hạnh của
người này còn cao hơn trưởng lão trong tộc, nhưng chuyện của hắn và Bảo Bảo vốn
là bí mật, các trưởng lão còn chưa biết, cũng không ở trong tộc, vậy là ai đã
thông báo bọn họ.

Thanh Liên nào biết chuyện Kiều tiên sinh gặp
gỡ bọn họ đều là tình cờ, ngẫu nhiên, hắn vốn ở nhân gian báo ân, chưa từng nghĩ
sẽ có ngày nhìn thấy Hồ vương đại nhân của mình cũng nữ yêu tinh khác đi lại
thân mật, hơn nữa chủ nhân huyết khế của hắn chính là Liễu Vô Song. Vì muốn một
công đôi việc mà mới nảy sinh cớ sự.

Cho nên mọi chuyện đều không tránh khỏi số
mệnh và một chữ duyên.

Liễu Vô Song nhìn thoáng qua thân ảnh chợt lóe
lên rồi biến mất ở cửa thạch động ở phía xa, âm thầm cao hứng, xem ra Kiều tiên
sinh đã có chuẩn bị tốt, tuy rằng không biết Kiều tiên sinh vì sao lại tự tin
như thế nhưng đã nhiều năm qua, mưu trí của Kiều tiên sinh chưa từng làm hắn
thất vọng, thân ảnh lúc nãy là gã sai vặt bên cạnh Kiều tiên sinh, chắc là Kiều
tiên sinh muốn hắn xuất hiện để làm cho mình thấy yên tâm.

“Thanh Liên, Bảo Bảo mời đi bên này,” Liễu Vô
Song lập tức dẫn bọn họ đi đến Liên viên.

Dọc đường đi gặp rất nhiều nha hoàn và gia
đinh, thấy bọn họ đi qua đều cung kính hành lễ, Bảo Bảo và Thanh Liên dù sao
cũng là khách nên không có ý kiến, còn Liễu Vô Song đã quen có người hầu hạ nên
cũng không thấy có gì là bất tiện.

Kiều tiên sinh cũng không phải là một lão già
bảy, tám chục tuổi mà chỉ là một nam tử trung niên khoảng chừng bốn mươi đến
năm mươi tuổi, đang khom lưng nghênh đón bọn họ ở tiền sảnh.

“Thiếu gia đã trở lại! Một đường vất vả!”

“Kiều tiên sinh, tới vừa lúc, đây là hai vị bằng
hữu ta kết giao trên đường, Thanh Liên công tử, cùng muội muội hắn, Thanh tiểu
thư. Sau này huynh muội Thanh Liên sẽ cư ngụ ở Liên viên. Bảo Bảo, đây là Kiều
Vị, lão sư của ta, ta vẫn hay gọi hắn là Kiều tiên sinh, các ngươi cũng có thể
gọi hắn như vậy.”

Liễu Vô Song hồn nhiên giới thiệu.

Bảo Bảo có chút hồ nghi nhìn thoáng qua Kiều
tiên sinh đang đứng đối diện, trong lòng có nhiều thắc mắc nhưng cũng không
biểu hiện ra ngoài, biểu tình như là chưa từng nhìn thấy hắn. Tuy nhiên nàng
nhớ lại chuyên Thanh Liên giấu giếm nàng mấy ngày trước cũng là vì người này,
cũng đoán ra Thanh Liên đã nhận ra sự tồn tại của người này nhưng muốn tự tay
giải quyết, không cho nàng can thiệp nên mới không nói cho nàng biết.

Một khi đã như vậy, nàng sẽ phối hợp diễn với
Thanh Liên, người này đạo hạnh không thấp, chắc là có địa vị không nhỏ trong
Hỏa Hồ tộc, hơn nữa nhìn hắn thân thiết với Liễu Vô Song như vậy thì chắc đã ở
Liễu phủ không phải một hai ngày, lại nhân lúc giữa đường xuất hiện một Trình
Giảo Kim là Liễu Vô Song nên người này mới lợi dụng để tách nàng và Thanh Liên
ra, ngày đó Thanh Liên đột nhiên nổi giận cũng vì người này. Vậy thì cứ giao
cho Thanh Liên xử lý là được.

Mà Thanh Liên trong mắt ấm áp ý cười, vẻ mặt
khách khí, không có chú ngoài ý muốn, phối hợp với Bảo Bảo quả là không có chút
sơ hở nào, làm cho Kiều tiên sinh lại âm thầm hốt hoảng, suy nghĩ xem mình có
để lộ tung tích hay không. Hồ vương đại nhân nhìn thấy mình cũng không có chút
bất ngờ thì hắn còn miễn cưỡng chấp nhận nhưng còn làm một bộ dáng khí định
thần nhàn thì thật là bất thường.

Nhưng lúc này thì ngoại trừ tiếp tục thực hiện
kế hoạch, cũng không còn đường lui nào khác.

Tâm tư xoay chuyển, lập tức tiến lên hành lên,
“tại hạ Kiều Vị, gặp qua Thanh công tử, Thanh tiểu thư.”

“Kiều tiên sinh đa lễ, phải nói là Thanh Liên
gặp qua Kiều tiên sinh mới đúng,” Thanh Liên hòa nhã đáp lại.

“Không dám nhận, không dám nhận, Thanh công tử
là khách quý của thiếu gia, tất nhiên là Kiều Vị phải chào hỏi,” Kiều Vị nào
dám nhận lễ của Hồ vương đại nhân, hắn vội vàng xoay người hành lễ.

Bảo Bảo trong lòng cười thầm, yên lặng nhìn
Thanh Liên cố ý làm khó người nọ, nhưng Liễu Vô Song thì không thấy thế, “được
rồi, được rồi, đều là người trong nhà, cần gì khách khí a, các ngươi cứ hành lễ
qua lại thì đồ ăn nguội hết rồi.”

Thanh Liên mỉm cười gật đầu, trên trán Kiều
tiên sinh đã lấm tấm mồi hôi.

Báo cáo nội dung xấu