Hồ Vương Thanh Liên - Chương 49

Chương 49

BẠI
LỘ THÂN PHẬN

Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Thanh Liên và Bảo
Bảo rất bình yên, tự tại. Ba bữa cơm đều là cao lương mỹ vị, mỗi ngày hai người
không đọc sách ngắm hoa thì là cùng nhau ở trong phòng.

Liễu Vô Song không biết là có chuyện gì phải
làm hay là do bị Thanh Liên giáo huấn trên bàn cơm hôm đó mà nhiều ngày qua rất
an phận, chưa một lần tìm tới chỗ bọn họ.

Bất quá nhìn thái độ cung kính của người hầu
thì cũng biết là Liễu Vô Song vẫn âm thầm chiếu cố bọn họ.

Đối với Bảo Bảo, chỉ cần ngày nào Liễu Vô Song
không xuất hiện thì đó là ngày hạnh phúc, nàng mặc kệ bây giờ đang ở trên địa
bàn của ai.

Thanh Liên thì lại như lão tăng đang định
thần, không biết đang suy nghĩ cái gì, còn Kiều tiên sinh kia cũng liên tiếp
mấy ngày không xuất hiện trước mặt bọn họ, không biết có phải bị dọa sợ hay là
đang suy tính kế sách gì.

Một buổi sáng sớm, Liễu Vô Song tiêu sái đi
vào Liên viên, “Thanh Liên, hôm nay ta có hẹn vài nhân vật nối tiếng trong vùng
cùng nhau đi du thuyền trên hồ, làm thơ bình văn, ngươi cùng đi đi. Đã nhiều
ngày ta bận công việc trong phủ nên không có hảo hảo chiêu đãi các ngươi.”

Thanh Liên nhíu mày, còn chưa kịp cự tuyệt,
hắn lại nhiệt tình dào dạt nói, “vừa đúng dịp hội thơ tổ chức mỗi năm một lần,
rất náo nhiệt. Nhị muội, ngươi cũng đi xem đi, có rất nhiều trò vui, còn có
nhiều hoạt động khác, ở trong phủ lâu cũng sinh buồn chán a, hôm nay ta có thời
gian rảnh, ngươi có đi hay không?”

Bảo Bảo vốn không có hứng thú nhưng nghe nói
có náo nhiệt thì hai mắt sáng lên, nhìn về phía Thanh Liên, miệng không nói gì
nhưng biểu tình đã cho thấy là nàng muốn đi lắm rồi.

Thanh Liên thấy vậy cũng gật đầu, “cũng được.”

“Thanh Liên, ngươi đáp ứng rồi? Thật tốt quá!
Ta đi bảo quản gia chuẩn bị thuyền, các ngươi cứ ở Liên viên chờ là được, lát
nữa gặp lại.” Liễu Vô Song vừa nghe Thanh Liên đồng ý thì đã cao hứng vô cùng,
vui vẻ rời đi. Nhìn bộ dáng của hắn, Bảo Bảo lấy tay xoa trán, than thở, “Liễu
Vô Song này ngoại trừ ngu ngốc một chút thì cũng không đến nỗi xấu, khó trách
Thanh Liên ngươi nguyện ý nhận hắn làm bằng hữu.”

Thanh Liên bất đắc dĩ gật đầu, “nếu không biết
bản tính hắn không xấu, ngay từ ngày đầu ta đã mang ngươi rời đi, làm sao còn
theo hắn tới tận bây giờ, chỉ là…”

“Thanh Liên, ta sẽ không ăn giấm chua bậy bạ,
chúng ta coi như hắn không tồn tại là được. Đừng vì chuyện này mà phiền não,
huống chi cũng chỉ ở lại đây thời gian ngắn thôi, vài ngày nữa chúng ta sẽ rời
đi, hắn không tìm thấy chúng ta, lâu dần cũng sẽ nhạt phai.”

Bảo Bảo biết hắn muốn nói gì, vội vàng cắt lời
của hắn, bởi vì không thể vì sự ái mộ mù quáng của Liễu Vô Song mà làm ảnh hưởng
tới quan hệ của nàng và Thanh Liên. Cho nên mấy ngày qua nàng đã suy nghĩ thông
suốt, không thể từ bỏ thì tốt nhất không quan tâm tới là được.

“Cũng đã đến lúc chúng ta nên rời khỏi đây,
ngày mai chúng ta liền lên đường đi phương Bắc, ngươi không phải muốn nhìn xem
Hiệp Khách thành sao?” Thanh Liên gật đầu, hỏi ý Bảo Bảo.

“Có thể đi rồi sao? Không xử lý chuyện của
Kiều tiên sinh sao?” Bảo Bảo ngẩn người, nàng đã sớm muốn bỏ đi nhưng nghĩ
Thanh Liên muốn xử lý chuyện Kiều tiên sinh cho nên mấy ngày qua nàng nhẫn nại
chờ đợi. Bây giờ nghe giọng điệu của Thanh Liên thì dường như là hắn cũng muốn
rời đi sớm nhưng vì băn khoăn nàng nên mới lưu lại, nên rất ngạc nhiên.

“Ta nghĩ những lời lúc trước hẳn là đã đủ để
hắn nhận thức được bổn phận và vị trí của mình, sau khi đưa ngươi đi Hiệp Khách
thành thì chúng ta quay về Hồ cung đi.” Thanh Liên hoàn toàn không lo lắng
chuyện Kiều tiên sinh lại có thể ở sau lưng hắn dở thủ đoạn, hắn hẳn rõ ràng
hơn ai hết là mình có thể xử lý hắn, hiện tại không xử trí là vì nể tình hắn đã
nhiều năm trung thành, nếu hắn còn không ý thức được mà làm những chuyện không
nên làm thì mình sẽ không buông tha hắn.

“Vậy mấy ngày nay chúng ta còn ở lại đây làm
gì?”

“Còn không phải bởi vì ngươi thích ăn đồ ăn
Giang Nam của Liễu phủ sao?” Thanh Liên thản nhiên lại mang theo sự cưng chiều
đáp.

“Đồ ăn Giang Nam? Thanh Liên vì ta thích ăn đồ
ăn Giang Nam, cho nên ngươi miễn cưỡng mình ở lại đây mấy ngày sao?” Bảo Bảo
hai mắt sáng lên, khóe mắt lông mày đều tràn đầy ý cười.

“Nếu không thì ngươi nghĩ vì sao?”

“Thanh Liên ngu ngốc, muốn ăn đồ ăn Giang Nam
của Liễu phủ thì quá đơn giản nha, chỉ cần cách không mang về là được mà, cần
gì phải ủy khuất mình ở lại đây. Uổng cho ngươi thông minh một đời mà hồ đồ
nhất thời, chỉ vì một việc nhỏ mà biến mình thành ngu ngốc nha.”

Bảo Bảo cười tươi như hoa, tuy ngoài miệng nói
Thanh Liên ngu ngốc nhưng đã cầm tay hắn áp lên mặt, làm cho hắn vuốt ve khuôn
mặt và mái tóc của nàng.

“Vậy cũng đúng, từ khi bắt đầu thích tiểu yêu
tinh ngươi thì ta trở nên ngu ngốc a.” Thanh Liên bật cười thành tiếng, làm cho
khuôn mặt vốn bình thường vì nụ cười của hắn mà trở nên phong tình. Bảo Bảo
chợt thấy tâm thần nhộn nhào, thanh âm trở nên khàn khàn, “Thanh Liên, ban ngày
đừng cười như vậy.”

Thanh Liên ngẩn ra, sau đó lại cười nhiều hơn,
nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng đi tới bên hồ, “đi thôi, Vô Song cũng đã tới.”

Bảo Bảo nhìn hắn ở bên cạnh, mặc hắn nắm nàng
đi, miệng bất mãn than thở nói, “thật muốn chạy nhanh rời khỏi nơi này, ta nghĩ
tới là thấy chán.”

“Nơi nhàm chán? Ta nhớ rõ hôm qua ngươi còn
nói sau này sẽ xây dựng Xà cung giống như Liễu phủ, sao hôm nay lại nói như thế?”
Thanh Liên trêu chọc, Bảo Bảo cũng không thẹn thùng mà còn bĩu môi nói, “chỉ là
nhất thời nông nỗi thôi.”

“Lý sự quá.”

“Thanh Liên, thuyền thật đẹp, bây giờ thì ta
biết nhân loại quả là biết cách hưởng thụ hơn yêu tinh chúng ta.” Bảo Bảo đưa
tay chỉ một chiếc thuyền thật lớn đang đậu trên mặt hồ cách đó không xa. Chiếc
thuyền có ba tầng, mỗi tầng đều chạm trổ công phu, trang trí xa hoa, toàn bộ
thân thuyền sơn màu vàng, Liễu Vô Song một áo bào màu xanh đang đứng trên bong
tàu thật lớn, ngẩng đầu đón gió, phong thái vốn tiêu sái của hắn giờ lại tăng
thêm vài phần.

Hắn đang hướng về bọn họ mỉm cười. Bảo Bảo khi
nhìn thấy quần áo của hắn thì cười không nổi, “Thanh Liên, Liễu Vô Song này
thật là hết biết nói hắn nha, ngươi nhìn quần áo hôm nay của hắn đi, y như là
quần áo của ngươi, ngươi không biết vì sao sao?”

Thanh Liên làm như không để ý, “Bảo Bảo, tiểu
yêu tinh này, ngươi chỉ sợ thiên hạ không loạn.”

Đối với sự chấp nhất của Liễu Vô Song như vậy
cũng hết chỗ nói rồi.

Hắn hôm nay mặc một bộ y phục màu xanh nhạt,
tay áo thêu chỉ vàng, bên ngoài là áo khoác màu xanh tú, y phục hoa lệ nhưng
lịch sự, tao nhã, càng tôn lên khí chất của hắn. Bảo Bảo thì vẫn mặc y phục mày
xanh lục nhạt nàng yêu thích. Hai người, một xanh, một lục đứng chung một chỗ
rất cân xứng, hài hòa.

Hiện tại có thêm một kẻ vốn luôn mặt đồ trắng
giờ chuyển sang màu xanh là Liễu Vô Song. Ba người đứng chung một chỗ làm cho
người ta cảm thấy có một sự quái dị nói không nên lời.

Nhìn tướng mạo, người khác chắc chắn sẽ nghĩ
Thanh Liên là bắt chước cách ăn mặc của Liễu Vô Song, chứ không ai cho rằng
Liễu Vô Song vì muốn người khác yêu thích mà thay đổi phong cách. Cho nên làm
cho tình cảnh của ba người đứng chung một chỗ có chút không hay, mà Liễu Vô
Song vẫn còn cao hứng nên hoàn toàn không có cảm giác, Thanh Liên thì thản
nhiên coi như không thấy.

Nhưng trong lòng Bảo Bảo thì thấy khó chịu,
hung hăng liếc Liễu Vô Song một cái, cái tên cao da chó này thật ngu ngốc, một
chút tự giác cũng không có. Hắn muốn đọ xem hắn và Thanh Liên, ai mặc màu xanh
đẹp hơn sao?

Đi vào khoang thuyền mới thấy đã có một đám
người cả nam lẫn nữ, nhưng ai cũng nói năng nhỏ nhẹ, không có một chút huyên
náo cũng không một tiếng động, khi nhìn thấy ba người bọn họ đi vào thì dướng
như ánh mắt mọi người đều tập trung vào Bảo Bảo, không ai để ý tới sự tồn tại
của Thanh Liên. Điều này càng làm cho Bảo Bảo không thoải mái, Liễu Vô Song là
muốn nàng tới làm triển lãm cho người khác nhìn sao?

“Ta muốn giới thiệu một chút, vị này là Thanh
Liên, là bằng hữu cũng là huynh đệ tốt nhất của Vô Song, còn đây là muội muội
của Thanh Liên, cũng là nhị muội của ta.” Liễu Vô Song vẻ mặt đắc ý, thỏa mãn
nhìn mọi người trước mặt, long trọng giới thiệu Thanh Liên và Bảo Bảo.

Nhất thời, trong mắt mỗi người hiện lên đủ
loại thần sắc, có ngạc nhiên, có nghi hoặc, có ghen tỵ, còn có tò mò, cũng có
tự cho là hiểu hết.

Đối với những cái nhìn đó, Thanh Liên và Bảo
Bảo chỉ thản nhiên gật đầu, coi như không thấy gì.

Ngay lập tức đã nghe tiếng chào hỏi xôn xao, “thì
ra đầy chính là khách quý mấy hôm nay vẫn nghe Vô Song công tử nhắc tới, quả thật
là tam sinh hữu hạnh…”

“Thanh công tử thật sự là khí độ bất phàm, nho
nhã siêu thoát a! Thanh tiểu thư lại đẹp tuyệt nhân gian, khuynh đảo thiên hạ…”

“Đúng vậy, đúng vậy, bằng hữu tốt nhất của Vô
Song công tử thì sao lại là phàm phu tục tử được chứ, quả thật là nghe danh
không bằng gặp mặt.”

“Cũng không phải vậy, Thanh công tử tài văn
chương bất phàm, ta sớm đã chờ mong.”

“Hôm nay là hội thi thơ, chắc chắn Thanh công
tử sẽ chiếm đầu bảng a.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“…”

Ngươi một lời, ta một lời, chỉ kém chút nữa là
nâng Thanh Liên và Bảo Bảo lên tận mây xanh. Bảo Bảo trán đổ mồ hôi, nếu nàng
không chắc chắn lần đầu tiên mới gặp bọn họ thì còn tưởng nàng và Thanh Liên là
bằng hữu lâu năm của bọn họ.

Cái gì mà tài văn chương bất phàm, ngưỡng mộ
từ lâu, bọn họ ngưỡng mộ cái gì chứ? Trước buổi hôm nay, bọn họ sợ là không
thèm liếc nhìn Thanh Liên một cái, lúc này lại tâng bốc là khí độ siêu phàm,
nghe qua thật chói tai.

Liễu Vô Song cũng rất vừa lòng khi thấy mọi
ngươi tâng bốc Thanh Liên và Bảo Bảo, mỉm cười cao hứng, thỉnh thoảng còn nhìn
về phía Thanh Liên và Bảo Bảo, hi vọng có thể nhìn thấy biểu tình vui mừng của
bọn họ, nào ngờ đâu điều này càng làm cho Thanh Liên và Bảo Bảo càng thêm khó
chịu.

“Đa tạ mọi người khen ngợi, Thanh Liên chẳng
qua chỉ là một thư sinh bình thường, được Vô Song công tử để mắt, xem là bằng
hữu đã là rất vinh hạnh, hôm nay đến đây chỉ là muốn xem náo nhiệt mà thôi,
tham gia đại hội thi thơ gì đó chỉ làm thêm xấu mặt.”

Thanh Liên mặc dù trong lòng không kiên nhẫn,
nhưng vì tu dưỡng cao nên vẫn ôn nhuận đáp lời.

Mọi người nghe tiếng hắn ôn nhuận, êm tai,
giống như xuyên từ lỗ tai đi vào lòng người, làm cho người ta thư thái tâm hồn,
cảm giác lâng lâng, một lúc sau mới khôi phục tinh thần, ánh mắt khinh thị cũng
bớt đi vài phần. Thanh Liên này tuy rằng gương mặt không xứng với tên nhưng
giọng nói thì thanh thoát, ý vị, rất phù hợp với cái tên Thanh Liên. Mà cũng
phải, người Vô Song công tử coi trọng thì làm sao là người bình thường được.

Chỉ tiếc hắn lại có bộ mặt bình thường như
vậy, nếu hắn có tướng mạo bằng một nửa Vô Song công tử thôi thì e rằng đã là
một nhân vật nổi tiếng.

Mọi người tiếc cho Thanh Liên nhưng cũng nhiệt
tình chào đón hắn hơn, muốn tạo quan hệ thân thiết với hắn mà Liễu Vô Song một
lòng muốn Thanh Liên được nhiều người tôn kính cho nên càng giới thiệu hắn với
nhiều người hơn, đồng thời cũng có mấy cô nương được gọi là hồng nhan tri kỷ
của các công tử cũng lôi kéo làm quen với Bảo Bảo. Bảo Bảo vừa nhìn thấy đã
thông minh trốn ra ngoài khoang thuyền.

Bên ngoài im lặng không một tiếng người, Bảo
Bảo liền an ổn ngồi lên nhuyễn tháp, bắt đầu ăn hoa quả, chờ Thanh Liên thoát
khỏi sự đeo bám của đám người kia mà tới tìm nàng.

“Thanh tiểu thư! Kiều Vị muốn nói chuyện với
tiểu thư, không biết tiểu thư có chào đón?” Một âm thanh đột nhiên vang lên bên
cửa khoang thuyền.

Bắc Dao Bảo Bảo ngước mắt, ngạc nhiên vì Kiều
tiên sinh lại dám lén tìm nàng? Hắn chắc chắn là biết Thanh Liên có mặt trên
thuyền, chẳng lẽ Liễu Vô Song rủ bọn họ du hồ là muốn dùng bọn người văn nhân
kia đeo bám Thanh Liên, là để Kiều tiên sinh có cơ hội gặp riêng nàng sao?

Nàng thật muốn nghe thử hắn sẽ nói gì với
mình.

Chỉ vào nhuyễn tháp ở đối diện, thân hình vẫn
không nhúc nhích, “Kiều tiên sinh nếu đã mất công sắp xếp, Bảo Bảo nếu không
lắng nghe thì chẳng phải đã cô phụ tâm huyết của tiên sinh sao, mời ngồi.”

Kiều tiên sinh cẩn thận ngồi xuống ghế trước
mặt Bảo Bảo, “Thanh tiểu thư, không đúng, lão hủ hẳn nên gọi người là Xà vương
bệ hạ.”

Bảo Bảo vừa nghe đến xưng hô này, trong mắt
thoáng vẻ kinh ngạc, “xem ra Kiều tiên sinh đã mất nhiều công phu, ngay cả gốc
gác của ta cũng tìm ra.”

“Không dám nhận khen ngợi của Xà vương bệ hạ,
thực ra lão hủ vẫn chưa có thời gian để đi hỏi thăm, chẳng qua bệ hạ dung mạo
xuất chúng, uy danh vang xa, cho nên lão hủ lớn mật đoán thôi. Nhưng hiện tại
bệ hạ đã chứng thật, cho thấy lão hủ đoán đúng.”

Kiều Vị vốn cũng không dám khẳng định thân
phận của Bảo Bảo, nhưng trong yêu tinh giới, có dung mạo tuyệt sắc như nàng
không nhiều, lại để hắn không thể nhìn thấu chân thân lại càng ít hơn, hơn nữa
cái tên Bảo Bảo như sấm bên tai, làm cho hắn không muốn liên tưởng cũng không
được. Bởi vì trong yêu tinh giới, cái tên Bảo Bảo chỉ duy nhất là thuộc về nữ
nhi của Xà quân đại nhân Như Mặc và nữ tử phàm nhân mà thôi.

Năm đó, Xà quân Như Mặc đã sắp vào thiên đạo
lại kết thành vợ chồng với nữ tử phàm nhân, còn nghịch thiên mà sinh hạ xà tử,
việc này trong yêu tinh giới không ai không biết. Cho đến khi Xà nữ kêu Bắc Dao
Bảo Bảo chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã chỉnh lý Xà tộc ngay ngắn, nàng còn tự
phong là nữ vương của Xà tộc đời thứ nhất, từ nay về sau Xà tộc thống nhất một
mối. Đó cũng là chuyện của chín mươi năm trước.

Nhiều yêu tinh cũng không coi trọng tương lai
của nàng, nghĩ nàng sẽ không ngồi lâu ở cái ghế trưởng tộc, nên biết Xà tộc máu
lạnh vô tinh, luôn vì tư lợi cá nhân, nếu muốn cả tộc đều đồng lòng, nghe lệnh
của nàng thì là chuyện không thể. Nhưng Bảo Bảo thông minh, tài trí lại quyết
đoán, nhiều thủ đoạn chỉnh người khác nên đem toàn bộ Xà tộc từ trên xuống dưới
đều nghe theo lời mình, làm cho người ta nghe tới Xà vương bệ hạ là dựng tóc
gáy.

Đừng nói là không phục mà ngay cả nghe tới tên
nàng cũng hận tới mức không thể chui sâu dưới ba tấc đất.

Người bị nàng chỉnh qua thì sợ tới mức mặt vô
sắc, thề vĩnh viễn không dám đối địch với Xà tộc, yêu tinh chưa nếm phải thủ
đoạn của nàng, nghe tiếng đồn cũng e dè không thôi. Cho nên nói tới Bắc Dao Bảo
Bảo, toàn bộ yêu giới không ai không biết.

Mà đệ đệ song sinh Bắc Dao Mặc Mặc của nàng
cũng đồng dạng làm cho người ta nghe tới tên là tè ra quần, hai người tuổi chưa
quá hai trăm năm nha, nhưng lại có ngàn năm đạo hạnh, hơn nữa còn có thần vật
hộ thân, cho nên ai cũng kiêng kị bọn họ vài phần.

Càng chưa nói tới phụ thân bọn họ có đạo hạnh
cao nhất yêu giới – Xà quân Như Mặc.

Đừng thấy Xà quân ngày thường đối xử với mọi
người đều lạnh lùng, thờ ơ, thực ra là cực kỳ bao che khuyết điểm, nếu người
nào không sợ chết mà khi dễ hai đứa con bảo bối của hắn, e là người nọ không có
kết cục tốt.

Nhỏ không thể đắc tội, lớn lại càng không thể,
cho nên hễ nghe tới họ Bắc Dao là toàn bộ yêu giới đều tránh xa.

Toàn bộ công tích vĩ đại cùng truyền thuyết
của Bắc Dao Bảo Bảo, ngoại trừ Hồ vương đại nhân vẫn luôn bế môn tu hành là
không biết thì có yêu tinh nào là không rõ đâu.

Hiện giờ Kiều Vị thấy ác ma truyền kỳ đang
nhàn nhã ngồi trước mặt hắn, ung dung nhìn hắn, nói không sợ hãi là giả nhưng
vì sự nghiệp tu tiên của Hồ vương đại nhân cho nên hắn nhất định phải tách bọn
họ ra.

Cho dù Hồ vương đại nhân thực sự động lòng,
muốn thành gia lập nghiệp, không muốn tiếp tục tu tiên thì hậu nhân của Hỏa Hồ
tộc bọn họ cũng tuyệt đối không thể có dính líu tới ác ma như Bắc Dao Bảo Bảo
được.

Cho nên không ngừng cố vũ bản thân, nói với
chính mình đừng khẩn trương, Kiều Vị mới cố gắng trấn định nhìn lại Bảo Bảo.

“Nếu biết ta là Bắc Dao Bảo Bảo, tiên sinh còn
có thể khí định thần nhàn ngồi trước mặt ta, Bảo Bảo cũng bội phục dũng khí của
tiên sinh, chẳng lẽ tiên sinh chưa từng nghe qua ‘chiến tích’ của ta?”

Bảo Bảo nheo mắt, hơi thở ẩn chứa mấy phần
nguy hiểm, không hề che giấu hứng thú muốn chỉnh người khác.

Kiều tiên sinh bị những lời của nàng làm cho
chột dạ, tiếp tục cố gắng trấn định, “lão hủ có nghe qua, vì đã nghe qua cho
nên lão hủ mới vì tương lai của Hỏa Hồ tộc mà suy nghĩ, đem chân tướng sự thật
nói cho bệ hạ nghe, tin tưởng sau khi bệ hạ nghe xong, nhất định sẽ hiểu vì sao
lão hủ dù có thể bị Hồ vương đại nhân giết chết cũng mạo hiểm tìm gặp bệ hạ.”

“Nga? Có ý tứ, như vậy ngươi giấu Thanh Liên
tìm gặp ta là vì mối quan hệ giữa hai tộc sao?” Ngữ điệu của Bảo Bảo nồng đậm ý
tứ trêu chọc.

“Đúng vậy, Xà vương bệ hạ, bệ hạ thật sự yêu
Hồ vương đại nhân sao?” Kiều Vị quyết định hi sinh vì nghiệp lớn.

“Đương nhiên, ngươi hoài nghi sao?” Bảo Bảo
vẫn không để ý tới hắn, vẫn chuyên chú ăn trái cây.

“Vậy Hồ vương đại nhân thì sao? Chẳng lẽ bệ hạ
chưa từng hỏi, chưa từng nghĩ xem đại nhân có yêu bệ hạ hay không sao?”

“Chuyện này cần phải hỏi sao, hành động ngày
đó của Thanh Liên chưa làm ngươi tỉnh ngộ?”

“Sai lầm rồi, bệ hạ, sợ là người chưa tỉnh ngộ
không phải là lão hủ mà là bệ hạ ngài, người có lẽ là yêu Hồ vương đại nhân nhà
ta nhưng đại nhân có thực lòng yêu ngài hay không, hay có lẽ là hắn không thể
không yêu.”

Kiều tiên sinh ý tại ngôn ngoại, làm cho Bảo
Bảo không khỏi căng thẳng lại ngạc nhiên, lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt tối
lại, “có ý gì, Kiều tiên sinh, mau nói rõ ràng.”

Báo cáo nội dung xấu