Hồ Vương Thanh Liên - Chương 52
Chương 52
ĐỐI
ĐÀM HẠ TƯƠNG THÔNG
“Bảo Bảo tiểu chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?” Thanh nhi đưa tới một ly trà đồng thời lấy đi cuốn sách nàng cầm trong tay
đã nửa ngày mà chưa đọc được một chữ, “có tâm sự gì thì có thể nói ra, hiện tại
chủ nhân và Xà quân đại nhân không có ở nhà, Thanh nhi dù vô dụng nhưng lắng
nghe người tâm sự thì vẫn có thể.”
“Không có gì, Thanh nhi thúc, ngươi không cần
lo lắng! Ta tốt lắm, ta chỉ cần thời gian để suy nghĩ và bình tĩnh một chút mà
thôi.” Bảo Bảo thản nhiên, đây là chuyện của nàng, không ai có thể giúp được
nàng mà chỉ có nàng.
“Tiểu chủ cứ gọi ta là Thanh nhi đi, ngươi kêu
thúc, ta không dám nhận, như vậy là trái quy củ.” Thanh nhi nét mặt vẫn còn lộ
nét trẻ con, hoàn toàn không xứng với bề ngoài đứng đắn cùng khí độ trầm ổn,
lúc này hắn có chút bối rối nhìn Bảo Bảo.
Tiểu chủ sau khi đi ra ngoài trở về, thực sự
có thay đổi, một thời gian ngắn ngủi nhưng hơi trở ổn trọng hơn rất nhiều,
không còn cảm giác mãnh mẽ như trước kia, tâm tư cũng nặng nề hơn. Trước kia Bảo
Bảo tiểu chủ hiếu động, cho dù là mất hứng thì nàng cũng sẽ kiếm vài người để
trêu chọc giải sầu chứ không phải ngồi yên một chỗ như bây giờ.
Đương nhiên càng sẽ không chủ động gọi hắn là
Thanh nhi thúc như vậy, tuy rằng xưng hô này là chủ nhân và đại nhân đã yêu cầu
hai vị tiểu chủ từ nhỏ gọi hắn như vậy, nhưng hai vị tiểu chủ vì bề ngoài của
hắn mà cho tới bây giờ cũng không chịu gọi, chỉ khi nào có chủ nhân và Xà quân
đại nhân ở bên cạnh thì mới gọi mà thôi, chứ đâu phải như hôm nay tâm bình khí
hòa mà gọi hắn là thúc. Làm cho hắn có chút không quen.
“Quy định gì? Xưng hô này là phụ thân và mẫu
thân vẫn muốn chúng ta gọi ngươi như vậy, nhưng lúc trước chúng ta còn nhỏ,
không hiểu chuyện, bướng bỉnh, bây giờ chúng ta đã lớn, hơn nữa Thanh nhi thúc
cũng đã là vương phu của Thú tộc, Bảo Bảo nếu không gọi ngươi là thúc thì mới
là không hợp lễ nghi quy củ.”
Bảo Bảo buông chén trà trong tay, đưa mắt nhìn
Thanh nhi, ánh mắt mê mang làm cho Thanh nhi không khỏi đau lòng vì nàng. Bảo
Bảo luôn làm người ta đau đầu nhức óc chưa từng có ánh mắt như đứa nhỏ bị lạc
đường như bậy giờ. Thanh nhi không khỏi thắc mắc rốt cuộc mấy ngày qua tiểu chủ
Bảo Bảo đã gặp phải chuyện gì, đã trải qua như thế nào để một đứa nhỏ trong
khoảng thời gian ngắn lại trở thành một người lớn với vẻ mặt đau thương như
vậy.
“Tiểu chủ, có người khi dễ ngươi sao?” Thanh
nhi không khỏi suy đoán như vậy, tuy rằng là khả năng không lớn, có ai dám động
tới bảo bối của toàn bộ Xà tộc chứ? Chưa nói đến chủ nhân và Xà quân đại nhân,
mà ngay cả mình và Thú tộc cũng sẽ vì tiểu chủ mà ra tay, còn chưa nói tới bản
thân tiểu chủ đã có năng lực khủng bố và phá hoại cực kỳ lớn.
“Thanh nhi thúc, biểu tình của ngươi rất ngưng
trọng, ta không sao, ai dám khi dễ ta nha. Ta không khi dễ người ta cũng đã
mừng đến đốt pháo rồi.” Bảo Bảo vốn đang buồn, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của
Thanh nhi thì cũng buông lỏng một chút, mỉm cười.
Nàng cảm thấy mình may mắn khi được sinh ra
trong một gia đình như vậy, có phụ thân và mẫu thân tốt, còn có Thanh nhi bọn
họ thực sự quan tâm mình như người nhà, tổn thương trong lòng nàng được xoa dịu
một chút.
Thấy nàng cuối cùng cũng có thể cười, Thanh
nhi cũng thả lỏng tâm tình, vẻ mặt cũng thực sự chăm chú, “vậy cũng phải, tiểu
chủ trước giờ là người không chịu thiệt, cho tới bây giờ chỉ có nhà người khác
mang con tìm đến đây mắng vốn, làm cho chủ nhân và đại nhân phải đứng ra phân
xử, nhưng cũng chưa bao giờ làm cho chủ nhân và đại nhân phải mất mặt vì ngươi.”
“Thanh nhi thúc đây là đang chê cười Bảo Bảo
bất hảo sao?” Bảo Bảo nheo lại ánh mắt, biết Thanh nhi nói nàng trước đây, luôn
thích trêu chọc các đứa nhỏ khác trong tộc, tuy rằng đã là chuyện xảy ra rất
lâu nhưng nghe hắn nhắc tới cũng có chút ngượng ngùng.
“Nào dám chê cười tiểu chủ, chỉ là Thanh nhi
thích tiểu chủ có bộ dáng tràn đầy sức sống như vậy, cho dù là chỉnh người thì
cũng là xử đúng người đúng tội, không giống như tiểu chủ hiện tại, ngươi nhìn
gương xem, mặt mày đều nhăn thành nếp, trong ấn tượng của Thanh nhi, tiểu chủ
cho tới giờ chưa từng do dự, đắn đo như vậy.”
Thanh nhi khẩu khí ôn hòa, lại một lần nữa đưa
chén trà cho Bảo Bảo, “Thanh nhi tuy rằng đạo hạnh không bằng tiểu chủ nhưng dù
sao cũng sống nhiều hơn tiểu chủ tới hai ngàn năm, cho nên có rất nhiều chuyện
Thanh nhi đã nhìn thấy. Mặc kệ bây giờ tiểu chủ có phải là vương của một tộc
hay không, cũng không quản việc Thanh nhi đã rời khỏi Xà tộc thì trong lòng
Thanh nhi, tiểu chủ vẫn rất đáng yêu, bướng bỉnh, hoạt bát lại rất có lý tưởng
và quyết đoán. Cho nên mặc kệ tiểu chủ lúc này vì chuyện gì mà u sầu, Thanh nhi
đều hi vọng ngày mai, tiểu chủ lại khôi phục bộ dáng như thường ngày.”
“Thanh nhi thúc, ngươi thật tốt! Thần thái và
khẩu khí nói chuyện của ngươi thật sự có vài phần giống như là phụ thân của ta.”
Bảo Bảo nghe những lời của hắn thì hốc mắt phiếm hồng, đột nhiên dùng sức nhào
tới, ôm lấy Thanh nhi, ở trên vai hắn nhẹ giọng hỏi, “Báo vương đại nhân đối
với ngươi có tốt không?”
Thanh nhi sửng sốt, lập tức có chút ngượng
ngùng gật gật đầu, sau đó lại nghĩ Bảo Bảo đang dựa vào vai hắn thì sẽ không
thấy hắn gật đầu cho nên mới lên tiếng, “Linh Lung đối với ta tốt vô cùng.”
“Vậy Thanh nhi thúc có thấy hạnh phúc không? Ngươi
yêu Báo vương đại nhân sao?” Bảo Bảo buông Thanh nhi ra, mặt đối mặt, chăm chú
nhìn hắn.
Thanh nhi thấy nàng lại rơi vào suy tư, thực
sự là thời điểm nàng cần hắn hỗ trợ, cho nên không nghĩ ngợi gì mà gật đầu nói,
“ta cảm thấy ta rất hạnh phúc, ta cũng yêu Linh Lung, nàng là một nữ nhân rất
tốt cũng là một bạn đời tốt.”
“Như mà không phải lúc trước Thanh nhi thúc
yêu Trân Châu sao? Ngươi yêu nàng gần một ngàn năm, nhưng chỉ mới sống với Báo
vương đại nhân không đến một trăm năm, ngươi như thế nào lại có thể khẳng định
là yêu nàng mà không phải là đồng tình vì những gì nàng đã trả giá vì ngươi?” Bảo
Bảo thắc mắc rất hợp tình hợp lý mà Thanh nhi lại nhìn nàng có chút ngoài ý
muốn, liền vội vàng bổ sung, “thực xin lỗi Thanh nhi thúc, ta không cố ý, coi
như ta chưa từng hỏi chuyện này đi.”
“Không sao, ta không phải vì chuyện này mà do
dự, ta chỉ đang nghĩ tiểu chủ là phiền não vì chuyện tình cảm sao?”
Bảo Bảo chần chờ nửa khắc gật gật đầu, “đúng
vậy, hiện tại lòng ta đang rất bối rối, không biết nên kiên trì với tâm ý của
mình hay là từ bỏ cùng thỏa hiệp, nhưng cho dù ta chọn cách nào thì ta đều có
chút không cam lòng.”
“Tiểu chủ thực sự đã trưởng thành, trước kia
tiểu chủ dù thế nào cũng sẽ không nói như vậy,” Thanh nhi nghe nàng nói những
lời này thì biết đã bị lún sâu vào tình yêu, nhưng trong yêu giới ai có bản
lĩnh và mị lực lớn tới mức chỉ trong thời gian ngắn đã làm tiểu chủ Bảo Bảo mê
muội đến nỗi thành bộ dáng như hiện tại?
“Thanh nhi thúc, ngươi cũng nhìn ra ta không
thể quay đầu lại?” Bảo Bảo không khỏi có chút bi ai, ngay cả người khác đều cảm
thấy nàng không thể thu hồi phần tình cảm này, mà Thanh Liên, ngươi sao lại
nhẫn tâm vì thỏa hiệp và đồng tình mà mới yêu ta?
“Tiểu chủ, ngươi nghe Thanh nhi nói, tuy rằng
Thanh nhi không biết ngươi thích ai, nhưng nếu là cho tiểu chủ thích thì người
đó hẳn là người rất tốt, Thanh nhi cũng không muốn khuyên tiểu chủ lựa chọn,
trong chuyện tình cảm, không thể nghe người khác mà phải tự mình nhận định mới
được, nếu không chưa nói là đả thương người mà ngay cả đau khổ của bản thân
mình cũng không trừ bỏ tận gốc được.”
Thanh nhi vừa vỗ nhẹ vào cánh tay của Bảo Bảo,
tiếp tục ôn hòa nói, “ngươi hỏi vì sao ta biết là ta yêu Linh Lung mà không
phải đồng tình nàng? Ta đương nhiên biết, ta là một nam nhân trưởng thành cho
nên có thể nhận biết được trong lòng mình thích hay không thích một người, có
muốn ở bên cạnh nàng hay không, không ai rõ hơn chính bản thân mình. Ta thừa
nhận lúc đầu ở cùng một chỗ với Linh Lung thì trong lòng ta vẫn còn bóng dáng
của Trân Châu nhưng đó là quá khứ không thể chối bỏ, mặc kệ Trân Châu là người
xấu như thế nào thì ta cũng đã từng thích nàng, muốn lập tức quên đi sự tồn tại
của nàng là giả dối, là không thể, nhưng ta cũng không phải là người không có
suy nghĩ, ai tốt với ta, ai thực lòng đối đãi với ta, ta đều biết và ta làm sao
có thể thờ ơ?”
Thanh nhi biểu tình tựa hồ có chút nhớ lại
tình cảnh ban đầu, khóe miệng cũng mỉm cười, “năm đó, ở ngay tại Xà sơn này,
nàng nguyện ý yêu ta, nhân nhượng ta tất cả, ta cảm nhận rõ ràng sự mềm lòng
của mình, rồi lại gặp nhau, một lần, rồi lại một lần, lòng ta cũng bắt đầu có ý
với nàng. Nhưng là do ta trước đó xem nhẹ thôi, nhưng tình yêu đâm chồi rồi âm
thầm sinh sôi, nảy nở, làm cho ta biết được lòng ta vẫn tràn đầy khát vọng. Ta
nghĩ bắt đầu từ lúc đó, trong lòng ta rốt cuộc đã nguyện ý thừa nhận, ta thực
ra đã sớm yêu nàng, chỉ là khi đó chưa đủ sâu đậm mà thôi. Hiện tại tình yêu
lớn dần theo từng ngày, đây là cảm giác chân thật của ta, mà ta cũng chưa từng
nói với Linh Lung.”
“Thanh nhi thúc, cám ơn ngươi! Ta rốt cuộc
hiểu được!” Bảo Bảo nhìn nam tử trước mặt diện mạo vẫn còn chút trẻ con nhưng
khí độ lại trưởng thành, trầm ổn, rốt cuộc hiểu được vì sao phụ thân và mẫu
thân yêu quý hắn, rốt cuộc cũng hiểu vì sao một nữ nhân mạnh mẽ như Ngọc Linh
Lung ở trước mặt hắn lại mềm mại như một con mèo nhỏ. Thanh nhi không giống như
một nam tử bình thường, Trân Châu trước kia không đáp lại tình cảm của hắn là
tổn thất lớn nhất đời nàng. “Thanh nhi thúc, yêu một người và được người yêu,
thực sự là một hạnh phúc.”
“Tiểu chủ, không cần nói như vậy, mỗi người
một hoàn cảnh, yêu cũng vậy, khi có người thích hợp xuất hiện thì đoan chắc
ngươi sẽ nhìn thấy hắn. Tiểu chủ nhất định phải hiểu rõ mình muốn gì, ngươi đối
với người kia mặc kệ là trả giá ít hay nhiều, mặc kệ trải qua bao nhiêu gian
khổ, đều nguyện ý ở cùng nhau, chỉ cần ở chung với hắn dù chỉ một khắc, ngươi
cũng cảm thấy những cảm xúc đơn giản trong lòng cũng biến thành phức tạp, ấm
áp. Nếu ngươi cứ kiên trì như thế thì ta không tin có nam nhân nào lại có thể
tổn thương ngươi. Năm đó, ta tận mắt chứng kiến chủ nhân dùng cách nào để thu
phục Xà quân đại nhân trong lòng bàn tay, đừng nghĩ chủ nhân chỉ là một nhân
loại yếu ớt, bản chất của nàng rất mạnh mẽ, kiên cường, Thanh nhi từ lúc chào
đời tới giờ chưa gặp qua người nào cứng cỏi như nàng.”
Thanh nhi vừa nói một bên nở nụ cười, “nàng
năm đó lần đầu tiên gặp Xà quân đại nhân đã quyết định thực hiện kế hoạch câu
dẫn, đem đại nhân trở thành trượng phu của mình, chẳng sợ gặp phải khó khăn,
khổ sở, tình yêu của nàng chưa từng có hối tiếc và giữ lại. Thậm chí còn vì yêu
đại nhân mà nàng đã tính thành toàn cho người, để hắn thành tiên. Ta chưa từng
gặp qua một nữ nhân nào như nàng, cũng chính vì thế mà ta chọn nàng làm chủ
nhân và Xà quân đại nhân cuối cùng cũng bị nàng hấp dẫn, rơi vào bể tình. Một
trăm năm qua ân ái có tăng mà không giảm, tiểu chủ, ngươi thân là nữ nhi của
chủ nhân và đại nhân, gặp chuyện khó khăn phải đối diện mới đúng, mềm nắn rắn
buông, bằng bản lĩnh của ngươi chẳng lẽ không thu phục được một nam nhi?”
“Thanh nhi thúc, ngươi nói rất đúng, ta thực
sự là ngu ngốc. Ta hiện tại đã hiểu rõ, ta đường đường là nữ vương của Xà tộc
lại không thu phục được một nam nhân, thật đúng là làm mất mặt phụ thân và mẫu
thân ta, còn có thể diện của ta nữa. Không cần biết hắn vì lý do gì mà không
thể đón nhận tình yêu của ta, ta cũng có tự tin trong sinh mệnh thiên trường
địa cửu, ta nhất định sẽ làm cho hắn yêu ta, vấn đề đơn giản chỉ là thời gian
mà thôi, mà với chúng ta thì thời gian không tính là gì. Cảm ơn ngươi, Thanh
nhi thúc, nếu không có lời khuyên của ngươi có lẽ ta vẫn còn không biết nên làm
thế nào, sẽ mất không ít thời gian mới có thể để bản thân chấp nhân, ngày mai
ta sẽ đi tìm hắn.”
Bảo Bảo không còn bộ dáng ủ rũ như trước nữa
mà đôi mắt sáng quắc như dạ minh châu, Thanh nhi nói rất đúng, mềm nắn rắn
buông, nàng sẽ làm cho toàn bộ Hỏa Hồ tộc biết vương của bọn họ là người của Bảo
Bảo nàng, ai cũng đừng mong ngăn cản được bọn họ. Cho dù bây giờ Thanh Liên vì
ràng buộc của huyết khế mà miễn cưỡng yêu nàng, nàng cũng bằng lòng, dù sao
nàng cũng chỉ mới một trăm tuổi, thời gian còn quá ngắn, chưa đủ để Thanh Liên
tin nàng yêu hắn sâu đậm, nhưng không sao, nếu huyết khế tồn tại thì cũng có
nghĩa cả đời này nàng và Thanh Liên sẽ luôn dây dưa với nhau.
Một trăm năm không được thì một ngàn năm; một
ngàn năm không đủ liền một vạn năm, nàng tin sẽ có ngày Thanh Liên sẽ yêu nàng,
nếu nàng không chiếm được tình yêu của hắn thì ít ra cả đời này bọn họ vẫn phải
ở bên cạnh nhau.
Nghĩ đến đây, Bảo Bảo hận không thể ngay lập
tức đến Hỏa Hồ tộc tìm Thanh Liên. Thanh nhi thấy nàng khôi phục bộ dáng như
ngày xư thì không khỏi cao hứng, “chúc mừng tiểu chủ đã nghĩ thông suốt, nhưng
tiểu chủ có thể nói cho Thanh nhi biết người tiểu chủ thích là ai hay không? Cũng
để cho Thanh nhi có thể cho tiểu chủ lời khuyên.”
“Thanh nhi thúc, người nọ kỳ thật có lẽ ngươi
cũng gặp qua! Nói cho ngươi là có thể, bất quá ngươi phải giữ bí mật, không
được cho phụ thân và mẫu thân ta biết, hiện tại bọn họ còn đang đau đầu chuyện
của Mặc Mặc và Tước vương đại nhân, ta không muốn bọn họ phải lo lắng thêm
chuyện của ta, ta chờ ta giải quyết xong mọi chuyện sẽ tự mình mang hắn đến gặp
bọn họ.”
“Tiểu chủ có thể suy nghĩ cho đại nhân như
vậy, Thanh nhi đương nhiên sẽ giữ bí mật cho ngươi, cam đoan ai cũng không nói,
ngay cả Linh Lung cũng vậy, chuyện này ngươi có thể cho ta biết được chưa?”
Thanh nhi vừa nghe những lời của Bảo Bảo thì vui mừng đến nở nụ cười, từ lúc
Mặc Mặc và Tước vương đại nhân làm ra chuyện tình kinh hãi thế tục, chủ nhân và
đại nhân phải đi Tước Hoàng sơn giải quyết, nhiều năm rồi không có mặt ở Xà
tộc, bây giờ Bảo Bảo đã biết thông cảm và lo lắng cho cha mẹ, vì bọn họ mà suy
nghĩ, không muốn để bọn họ lo lắng, chứng tỏ Bảo Bảo đã trưởng thành, hắn làm
sao không hỗ trợ tiểu chủ được.
Nhưng một giây sau, Thanh nhi liền hận vì
những lời mình đã nói, bởi vì đáp án của Bảo Bảo làm hắn kinh hãi vô cùng.
“Không dối gạt Thanh nhi thúc, đối tượng của Bảo
Bảo chính là Hồ vương Thanh Liên,” Bảo Bảo vẻ mặt còn rất tự hào.
Mà Thanh nhi thì đơ như cây cơ, tưởng như mình
nghe nhầm, “Bảo Bảo tiểu chủ, ngươi nói ngươi thích ai?”
“Hỏa Hồ tộc Thanh Liên vương!” Bảo Bảo tuy
rằng biết khi nói ra tên này sẽ làm người khác kinh ngạc nhưng biểu tình của
Thanh nhi cũng quá khoa trương đi, một chút cao hứng cũng không có, ngược lại
như là bị đả kích nặng. Nàng thích Thanh Liên là chuyện khó tưởng tượng vậy
sao?
“Ai u, tiểu tổ tông của ta, ngươi sao có thể
thích Hồ vương đại nhân được chứ? Không được, không đươc, tuyệt đối là không
được,” Thanh nhi đã lấy lại tinh thần liền lên tiếng phản bác.
“Thanh nhi thúc, vì cái gì không được?” Bảo
Bảo dùng sức trừng mắt, có chút mất hứng
“Hồ vương đại nhân chỉ một trăm năm nữa là trở
thành tiên, Hỏa Hồ tộc từ lúc Hồ vương đại nhân sinh ra đã chờ mong ngày hắn
thành tiên, chưa nói Hồ vương đại nhân không yêu thích ngươi, cho dù có thì
toàn bộ Hỏa Hồ tộc cũng sẽ không chấp nhận, hơn nữa trở ngại giữa ngươi và Hồ
vương đại nhân không nhỏ, pháp lực và đạo hạnh của hắn gần bằng với Xà quân đại
nhân, ngươi sao có thể thích hắn chứ?”
Thực ra, điều Thanh nhi muốn nói là Bảo Bảo nếu
yêu thích Hồ vương, cương quyết ở cùng một chỗ với hắn thì sẽ là đả kích lớn
đối với yêu giới và tiên giới, tuyệt đối không thua chuyện thiên giới nghe tin
Mặc Mặc tiểu chủ và Tước vương đại nhân ở cùng một chỗ.
Này, này –
Thanh nhi không biết nên nói thế nào cho phải,
hắn lúc này hối hận vì đã hứa hẹn sẽ không nói ra, thay nàng giữ bí mật… bây
giờ thì hay rồi, nếu chủ nhân và đại nhân biết được Bảo Bảo đi trêu chọc Hồ
vương đại nhân thì không biết sẽ phiền não đến thế nào nữa.
Nếu hắn biết nàng thích Hồ vương đại nhân thì
có đánh chết hắn cũng sẽ không khuyên nàng nên kiên trì, cuối cùng cũng biết
cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, một lời nói ra bốn ngựa khó thu hồi.
“Vậy thì sao, ta thích hắn, không chán ghét ta
là được, thiên đình thiếu một thần tiên như hắn cũng không sao mà thêm một thì
cũng chẳng nhiều hơn, ta lại muốn hắn là vương phu, chỉ cần hắn không cự tuyệt
thì những trở ngại giữa chúng ta, ta nhất định sẽ dọn sạch, tộc nhân hi vọng
thì sao, vậy còn hi vọng của ta thì tính thế nào? Nguyện vọng của Thanh Liên
thì sao? Không ai hỏi hắn xem hắn có muốn thành tiên hay không, chỉ vì mọi
người muốn hắn thành tiên thì hắn phải làm hay sao? Vậy đối với Thanh Liên là
không công bằng. Thanh nhi thúc, mẫu thân đã nói, trong tình yêu không phân
biệt giới tính, địa vị hay tuổi tác, đối với yêu giới chúng ta lại thêm một cái
là không phân biệt tộc loại, ngươi không phải cũng trở thành vương phu của Báo
vương đại nhân sao? Thanh Liên trở thành vương phu của ta thì có gì sai? Ngươi
đã nói ta nên kiên trì, cho nên ngươi nhất định sẽ ủng hộ ta phải không?”
Bảo Bảo kích động nói thao thao bất tuyệt,
Thanh nhi thấy nàng như vậy thì ý thức được Bảo Bảo không phải nói đùa, nàng
đúng là đã yêu Hồ vương Thanh Liên thật rồi, mặc dù hắn không ủng hộ thì nàng
cũng sẽ tiến tới, nếu hắn phản đối thì sẽ làm cho nàng thất vọng và thương tâm.
Ai! Quên đi, hắn chấp nhận, ai bảo hắn tốt xấu
gì cũng là tể tướng trên danh nghĩa của Xà tộc chứ. Nếu Bảo Bảo thực sự đưa Hồ
vương đại nhân về Xà tộc thì tác động cũng không nhỏ hơn chuyện của tiểu chủ
Mặc Mặc a. Mặc kệ là thế nào, Bảo Bảo cũng là một nữ nhân, thiên giới chắc sẽ
không phản đối như chuyện của Mặc Mặc tiểu chủ và Tước vương đại nhân.
Nhưng người của Bắc Dao gia trời sinh là để
diệt tiên sao? Từ chủ nhân Bắc Dao Quang, bây giờ là hai tiểu chủ, Bắc Dao gia
trước sau đã hủy đi ba tài năng tương lai của tiên giới, thiên địa có năm tộc
vương thì đã mất ba, khó trách thiên đình không vui.

