Hồ Vương Thanh Liên - Chương 63 - Phần 1
Chương 63
THẦN
ĐIỆN NHẬN THỨC TỶ TỶ
Bảo Bảo ngồi trên lưng Ảnh Nhiên là lòng lo
lắng, đứng ngồi không yên, chỉ sợ mình đến chậm thì không biết Thanh Liên sẽ
như thế nào? Nàng đương nhiên tin tưởng phụ thân và mẫu thân sẽ không có hành
động quá đáng gì đối với Thanh Liên nhưng nếu bọn họ phản đối chuyện hôn sự thì
chắc chắn sắc mặt cũng không tốt đẹp gì.
Thanh Liên hi vọng phụ thân và mẫu thân sẽ hồi
tâm chuyển ý sao?
Bảo Bảo càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, nàng
nên cùng hắn đi Tước Hoàng sơn, sao lại để một mình Thanh Liên đến đó chứ? Biết
rõ phụ thân và mẫu thân vì chuyện của Mặc Mặc và Tước vương mà bất an đến cực
điểm, giờ lại thêm chuyện của nàng và Thanh Liên, nguyên nhân chủ yếu để bọn họ
phản đối chính là sợ nàng và Thanh Liên cũng bị thiên đình trừng phạt.
Bảo Bảo miên man suy nghĩ, tâm thần không yên
cũng làm ảnh hưởng tới Ảnh Nhiên, cho nên nàng càng dốc hết toàn lực bay nhanh
hơn, trước khi bị Bảo Bảo triệu hồi, tinh thần của nàng bị một trận đả kích lớn
nhưng nàng không ngờ Bảo Bảo lại biến thành bộ dạng như vậy, nếu đến Tước Hoàng
sơn nhanh hơn một chút, có thể làm Bảo Bảo thấy an tâm hơn thì nàng cũng sẽ cố
hết sức.
Các nàng nào đâu biết Tuyết Ưng vương cùng Như
Mặc một đường đuổi theo vẫn không thấy bóng dáng các nàng đâu thì lo lắng, nóng
lòng như lửa đốt.
Một lúc sau đã nhìn thấy Tước Hoàng sơn, nhưng
có cảm giác có gì đó không thích hợp, dù sao đạo hạnh của Ảnh Nhiên cũng cao
hơn Bảo Bảo nên lập tức dừng lại ở bên ngoài.
“Ảnh Nhiên, làm sao vậy? Có cái gì không đúng
sao?” Bảo Bảo thấy nàng dừng lại còn mang theo sự đề phòng và sợ hãi thì không
khỏi ngạc nhiên.
“Tiểu chủ, ngươi có nhìn thấy vầng hào quang
màu vàng bên ngoài Tước Hoàng sơn hay không?” Ảnh Nhiên không biết là Bảo Bảo
có thể nhìn thấy hay không
Bảo Bảo ngưng thần nhìn lại, trong cơ thể có
Hỏa Hồ Thánh Châu của Hỏa Hồ Thanh Liên, hơn nữa lại tập trung tinh thần nên
nhìn ra, “ta nhìn thấy, hai phiến hình tròn ánh sáng vàng chói kia là gì vậy?”
“Tiểu chủ, ta cũng không rõ, nhưng trên kim
quang còn có bạch khí lượn lờ, vừa nhìn thì biết là bảo khí tiên gia, dường như
giống như thiên la nổi danh là thần binh của thiên giới.”
Ảnh Nhiên bởi vì màu lông đen mà bao nhiêu năm
qua vẫn bị đồng loại bài xích và xem thường, hơn nữa nàng cũng ít khi ra ngoài
cho nên đối với người và việc bên ngoài đều biết rất ít, chuyện của thiên đình
lại càng ít hơn, lúc này trả lời cho Bảo Bảo, nàng cũng không dám khẳng định.
Bảo Bảo vừa nghe tới thiên la thì ánh mắt càng
thêm ảm đạm, tuy rằng nàng chưa từng nhìn thấy nhưng cũng đã nghe phụ thân nói
qua đương nhiên là biết nó lợi hại đến mức nào, thiên la buông xuống, chưa từng
có sinh mạng nào có cơ hội sống sót, giờ phút này nó lại đang bao trùm lên toàn
bộ Tước Hoàng sơn, như vậy phụ thân, mẫu thân, còn có Thanh Liên và Mặc Mặc,
bọn họ thế nào?
Bọn họ còn ở trong cung của Tước vương đại
nhân, như vậy chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?
“Ảnh Nhiên, cha ta cha cùng mẫu thân, còn có
Thanh Liên đều ở bên trong, ta muốn đi vào!” Bảo Bảo lập tức hét lớn.
“Không được, tiểu chủ, ngươi nhìn xem, thiên
la còn cách mặt đất chưa tới một trượng, lúc này đi vào thì không thể ra. Rất
nguy hiểm, Ảnh Nhiên không thể để ngươi vào đó,” Ảnh Nhiên chẳng những không
đồng ý mà còn bay ngược trở về.
Bảo Bảo lập tức lớn tiếng nói, “Ảnh Nhiên, ta
là chủ nhân của ngươi, ta lệnh cho ngươi dừng lại, chết tiệt, ngươi có biết hay
không, tất cả thân nhân của ta cùng người ta yêu đều ở bên trong, ta làm sao có
thể không vào đó tìm bọn họ? Có lẽ bọn họ còn chưa biết có thứ đồ ác độc đang
phủ xuống, ta phải nhanh vào đó nói cho bọn họ biết để bọn họ chạy trốn, cho dù
chạy không được thì ta cũng muốn cùng bọn họ chết chung một chỗ.”
Ảnh Nhiên dừng lại, “tiểu chủ, có lẽ Xà quân
đại nhân cùng Hồ vương đại nhân đã sớm rời đi. Ngươi nghĩ xem, ngay cả đạo hạnh
thấp như ta còn nhìn ra được, huống chi là Xà quân đại nhân có công lực gần vạn
năm, trong Tước Hoàng sơn nhất định không còn tinh linh nào.”
Ảnh Nhiên nói đúng, chính xác là Tước Hoàng
sơn không còn tinh linh nào, ngoài trừ Tước vương Vân Thư.
Nhưng có câu gặp chuyện ắt sẽ bị loạn, Bảo Bảo
cho dù thừa nhận Ảnh Nhiên nói có phần đúng nhưng không có chân chính nhìn thấy
Như Mặc cùng Bắc Dao Quang, chỉ vài câu của Ảnh Nhiên cũng không đủ để nàng
thay đổi ý định.
“Ảnh Nhiên, ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta vào xem,
nếu phụ thân bọn họ ở bên trong, ta nhất định phải cùng bọn họ đi ra hoặc là
cùng chết ở bên trong. Nếu là bọn họ không ở bên trong, ngươi yên tâm, ta sẽ
lập tức đi ra, cùng ngươi rời đi nơi này. Tóm lại, ta không vào xem, là sẽ
không yên lòng!”
Bảo Bảo hạ quyết định, người cũng rời khỏi
lưng của Ảnh Nhiên, ánh mắt kiên định nhìn Ảnh Nhiên làm cho nàng biết hôm nay
dù làm thế nào cũng không thể ngăn cản được Bảo Bảo.
“Quên đi, tiểu chủ, đi lên, ta đi vào với
ngươi,” Ảnh Nhiên bất đắc dĩ nói.
“Không, rất nguy hiểm, nếu ta không kịp đi ra,
chẳng phải liên lụy ngươi cũng gặp nguy hiểm sao, ta từ trước không để cho
người ta sống yên ổn nhưng từ khi quen biết Thanh Liên, ta đã thay đổi rất
nhiều, hiện tại cũng biết vì người khác mà suy nghĩ, ngươi ở bên ngoài chờ ta,
nếu sau nửa canh giờ nữa mà ta chưa quay lại, lúc đó ngươi giúp ta quay về Xà
tộc báo tin.”
Bảo Bảo nói xong người đã bay về phía trước
nhưng lại bị Ảnh Nhiên dùng móng vuốt ngăn lại, “tiểu chủ, ngươi là chủ nhân
của ta, làm người hầu có thể nào để chủ nhân của mình ở lại mà bỏ chạy? Hơn nữa
tốc độ của ta rất mau, nếu bên trong không còn ai, tiểu chủ và ta sẽ nhanh
chóng đi ra, nếu Xà quân đại nhân thực sự có ở trong đó, có thêm ta thì sẽ có
thêm một người để giúp sức, tiểu chủ, ngươi đừng lãng phí thời gian, chúng ta
đi nhanh về nhanh là được, còn chưa lên?”
Nói xong thì buông móng vuốt ra, Bảo Bảo liền
lập tức bay lên lưng nàng, “được, Ảnh Nhiên ngươi nói đúng, chúng ta cùng vào
đi.”
“Dạ, tiểu chủ!”
Hai cánh tăng tốc bay về phía trước, lượn
quanh hai vòng trước kim quang trên Tước Hoàng sơn, sau đó liền thu lại hai
cánh, cúi người nhanh chóng lách qua khe hở giữa thiên la và mặt đất mà đi vào
bên trong.
Khi hai người đi vào bên trong thì cảm giác
linh lực trên người đã bị tiêu hao phân nửa, Ảnh Nhiên còn cảm giác được đôi
cánh trở nên nặng nề, còn Bảo Bảo vì có Hỏa Hồ Thánh Châu hộ thể nên không ảnh
hưởng nhiều nhưng vẫn rất e ngại thiên la.
Bây giờ còn chưa khép lại đã lợi hại như thế,
nếu khi đã khép lại thì uy lực không biết kinh hồn đến mức nào, khó trách thiên
la buông xuống, tinh linh khó sống.
Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm để
nghĩ nhiều, đây là lần đầu tiên nàng đến Tước Hoàng sơn nên cũng không quen
thuộc nơi này, ngược lại Ảnh Nhiên vì đã đưa Thanh Liên đến Bán Nhật cung cho
nên biết rõ phương hướng, vội bay về phía đó.
“Ảnh Nhiên, trong cơ thể ta có bảo vật hộ thể
nên không khó chịu lắm, nhưng ngươi thì khác, mặc dù đạo hạnh cao hơn ta nhưng
cũng khó thích ứng với nên này, ngươi nên quay ra bên ngoài chờ ta đi, ta tự
mình tìm.”
Bảo Bảo cảm giác Ảnh Nhiên bay chậm hơn, hơi
thở dồn dập liền biết nàng không thích ứng với nơi này.
“Tiểu chủ, ngươi đừng nhiều lời nữa, tiểu chủ
không đi, Ảnh Nhiên cũng sẽ không đi, tiểu chủ nên tập trung khí lực để tìm Xà
quân đại nhân và những người khác đi,” Ảnh Nhiên kiên trì quyết định của mình.
Bảo Bảo nghe vậy cũng đành tập trung tinh thần
chăm chú nhìn chung quanh, bởi vì thiên la buông xuống nên toàn bộ phong cảnh
trên Tước Hoàng sơn lúc này đều có màu vàng, ngay cả mặt đất cũng mang một màu
vàng nhợt nhạt, còn tỏa ra khí nóng, Bảo Bảo biết đây là do thiên la hấp thu
linh khí tiên địa mà thành.
Ảnh Nhiên chở Bảo Bảo bay thẳng vào Bán Nhật
cung đang mở rộng, tìm kiếm một hồi cũng không thấy ai làm cho Bảo Bảo vừa khẩn
trương lại vừa cao hứng.
Nhìn tình hình này thì chắc là phụ thân bọn họ
đã rời đi, nhưng vẫn muốn đi vào trong xem kỹ một lần nữa, biết đâu phụ thân
bọn họ đang bị nhốt ở một nơi khác thì sao.
Rất nhanh một người một ưng đã vào đến Trung
Thiên cung nhưng không hề thấy bóng dáng của một ai.
Ảnh Nhiên thở phào, “tiểu chủ, xem ra Xà quân
đại nhân và Hồ vương đại nhân đã sớm rời đi, Tước Hoàng sơn lúc này đã là vườn
không nhà trống, chúng ta cũng phải nhanh rời đi, nếu chậm e là không kịp, khi
đó lại là cho Xà quân đại nhân lo lắng cho an nguy của ngươi.”
“Ân, ta biết! Ảnh Nhiên, ngươi xem, phía sau
còn có một đại điện, chúng ta lại không nhìn thấy, đây là gian cuối cùng, chúng
ta vào xem thử, nếu không có ai thì chứng minh phụ thân bọn họ đã bình yên vô
sự, chúng ta lập tức rời đi.” Bảo Bảo vừa mới đồng ý với Ảnh Nhiên thì nhìn
thấy phía sau Trung Thiên cung có một kiến trúc không lớn lắm, nhìn như là thần
điện, một mình chơ vơ trên đỉnh.
Nơi này nếu gọi là nguy nhai thì không quá lời
chút nào, một cột đá thắng tắp kéo dài xuống tới dưới, không thấy đáy, bên dưới
là khí đen bao phủ mà phía trên cột đá là tòa thần điện, đối diện với Trung
Thiên cung.
Bảo Bảo nhìn thấy khí đen thì hoài nghi có
phải chỉ cần dùng chút lực là có thể đánh gãy cột đá kia, đến lúc đó thần điện
cũng sẽ rơi xuống vực sâu không thấy đáy.
Trực giác cho Bảo Bảo biết bên trong thần điện
có người.
Ảnh Nhiên cũng nhìn kia thần điện, trong lòng
có cảm giác không tốt, nàng biết là có người ở đó liền lập tức mang Bảo Bảo bay
đến trước cửa thần điện.
Bảo Bảo tiến lên vài bước, dùng sức đẩy cánh
cửa điện thì một đạo màu đỏ như lửa từ trong bắn ra làm cho Bảo Bảo và Ảnh
Nhiên không thể mở mắt, hồi lâu mới thích ứng mà từ từ đi vào.
Phát hiện nơi phát ra ánh sáng đỏ như lửa kia
là một mặt gương, quanh thân gắn đầy ngọc thạch màu đỏ, mặt kính có sắc hoàng
kim, mà ánh đỏ kia là do những viên ngọc thạch phát ra, lúc này Bảo Bảo và Ảnh
Nhiên đã đứng trước gương mới thấy mặt kính hoàng kim kia không phản chiếu thân
ảnh của bọn họ, thực sự là một cái gương kỳ quái.
Ngoài trừ cái gương thì trong thần điện không
còn đồ vật nào khác, làm cho Ảnh Nhiên và Bảo Bảo ngạc nhiên, chẳng lẽ là các
nàng đã sai?
“Có người sao? Phụ thân? Mẫu thân? Thanh Liên?
Mặc Mặc? Các ngươi ở trong này sao?” Bảo Bảo vẫn không từ bỏ ý định, cảm giác
quen thuộc cho thấy có người thân của nàng ở trong, thần điện này nhất định có
gì đó cổ quái.
Ảnh Nhiên ngạc nhiên nhìn Bảo Bảo, thần điện
trống rỗng, vừa nhìn là biết ngay nơi này không thể giấu người cũng không nhìn
thấy ai, thấy thời gian không còn nhiều, cần phải rời khỏi đây, “tiểu chủ, nơi
này không có ai, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, đi nhanh thôi.”
“Ảnh Nhiên, ngươi không cảm giác được sao,
trong điện này rõ ràng có hơi thở, sao lại không có ai?” Bảo Bảo có chút uể oải
nhìn Ảnh Nhiên.
“Tiểu chủ, quả thật là không có ai a, nếu
không đi thì sẽ không kịp nữa,” mặc kệ là có người hay không, nàng phải mang Bảo
Bảo ra ngoài, còn ở lại đây thì chỉ có một con đường chết, “đi mau.”
Ảnh Nhiên lập tức biến hình thành chim ưng,
dùng móng vuốt chụp lấy Bảo Bảo thì đúng lúc này, đột nhiên vang lên một âm
thanh yếu ớt “người nào?”
Ảnh Nhiên cùng Bảo Bảo cả kinh, cùng nhìn về
chỗ phát ra âm thanh, đó chính là cái gương, hai người lập tức đến bên cạnh,
bên trong mặt kính hoàng kim không còn là một chỗ trống rỗng nữa mà là một nam
tử áo trắng cao quý, vẻ mặt gầy yếu đang nằm nghiên trên nhuyễn tháp, sau khi
nhìn thấy Bảo Bảo cũng lộ vẻ ngạc nhiên “ngươi là Bắc Dao Bảo Bảo? Sao lại ở
nơi này? Đi mau.”
Bảo Bảo và Ảnh Nhiên khi nhìn thấy nam tử thì
đã biết thân phận của hắn, nhất là Bảo Bảo, một trăm năm trước nàng đã nhận
thức hơi thở của hắn, khó trách nàng lại có cảm giác quen thuộc, “Tước vương
đại nhân, thiên la đã sắp bao trùm toàn bộ Tước Hoàng sơn sao ngươi còn ở đây?
Cha ta và mẫu thân đâu?”
“Bọn họ đã đi rồi, ngươi cũng đi nhanh đi, một
lát nữa sẽ không kịp,” Vân Thư không ngờ được Bảo Bảo lại đi vào nơi này, bằng
đạo hạnh của nàng sao có thể nhanh đến nơi này như vậy, có lẽ la nhờ Mặc ưng
bên cạnh. Đây chính là kiếp số sao?
“Vân Thư điện hạ, ngài không đi sao? Mau rời
khỏi gương, có Ảnh Nhiên ở đây, chúng ta nhất định sẽ đi kịp,” Bảo Bảo ngây thơ
nghĩ rằng Vân Thư đi không kịp nên mới ở nơi này chờ chết, nàng lại không nghĩ
hắn chính là vương của Khổng Tước tộc, cũng là loài biết bay, cho nên hắn ở lại
là đã muốn chịu chết.
“Phải đi, ta đã sớm đi rồi, làm sao chờ tới
bây giờ, nghe nói ngươi hiện tại là nữ vương của Xà tộc, nữ vương bệ hạ mau đi
đi, sau này nhờ ngươi thay ta chiếu cố tốt cho đệ đệ của ngươi.” Hắn vẫn có
chút không bỏ xuống được Mặc Mặc, mà gương mặt trước mắt kia giống y chang vật
nhỏ quật cường, trừ bỏ màu mắt, nhưng cho dù màu mắt bọn họ có giống nhau thì
hắn vẫn phân biệt được.

