Hồ Vương Thanh Liên - Chương 66

Chương 66

CƯỠI
RỒNG LÊN THIÊN ĐÌNH

“Phụ thân, để cho ta và Ảnh Nhiên đổi cho
ngươi trong chốc lát đi, đã ba ngày rồi, người cũng nên nghỉ ngơi một chút, nếu
người ngã xuống thì chúng ta biết trông cậy vào ai để đi ra ngoài,” Bảo Bảo lo
lắng đứng ngồi không yên, ba ngày qua, Như Mặc chưa có khắc nào ngừng gai tăng
pháp lực để chống đỡ, nếu cứ như vậy thì người mạnh mẽ cách mấy cũng sẽ có lúc
gục ngã.

“Xà quân đại nhân, tỷ tỷ nói rất đúng, Ảnh
Nhiên và tỷ tỷ đã nghỉ ngơi mấy ngày, cũng đã quen với áp lực của thiên la. Hơn
nữa chúng ta còn ở trong bảo kính nên được bảo hộ rất tốt, để chúng ta thay thế
cho người nghỉ ngơi một chút,” Ảnh Nhiên cũng lo lắng lên tiếng.

Như Mặc lắc đầu, “không cần, các ngươi cứ yên
tâm lo cho bản thân là được rồi, Ảnh Nhiên, đây là lúc quan trọng, pháp lực của
ngươi cũng thuộc phong hệ, có thể chuyển cho Vân Thư một ít, chiếu cố tốt cho
hắn, đừng để hắn có việc gì, xin nhờ ngươi.”

“Xà quân đại nhân yên tâm, Ảnh Nhiên nhất định
sẽ chiếu cố tốt cho Tước vương đại nhân,” Ảnh Nhiên dùng sức gật đầu.

Trong lúc bọn họ nói chuyện thì Vân Thư vẫn
như đang nằm ngủ trên nhuyễn tháp, không chút nhúc nhích, chỉ có đôi lông mi
thật dài là hơi run run, cho thấy hắn còn thở, thân hình gần như trong suốt,
mặc dù có ma kính hồng ngọc bảo hộ nhưng vẫn không tránh khỏi ảnh hưởng của
thiên la, làm cho hắn dù không làm gì cũng càng ngày càng suy yếu.

Bảo Bảo thấy Vân Thư tình huống rất không lạc
quan, nguyên thần sắp biến thành trong suốt, cũng may là chưa có tiêu tan, nếu
bị tiêu tan thì mệnh của Vân Thư e rằng không giữ được, phụ thân lại nói pháp
lực của nàng là hệ thủy, không thể chuyển cho Vân Thư được, nên chỉ có thể ở bên
cạnh lo lắng.

Thanh Liên bọn họ ở bên ngoài chắc là rất sốt
ruột, bọn họ nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để cứu viện, cho nên bọn họ không
thể buông xuôi, phải kiên trì, mẫu thân, Mặc Mặc, còn có những người nàng quan
tâm đều ở bên ngoài chờ nàng. Mỗi khi Bảo Bảo cảm thấy áp lực từ bốn phương tám
hướng ùa tới như muốn cắt da cắt thịt của nàng, làm nàng thống khổ thì lại cảm
thấy may mắn vì người bị nhốt trong này là nàng chứ không phải là Thanh Liên
hay mẫu thân, tưởng tượng cảnh bọn họ phải chịu đựng thống khổ như vậy, Bảo Bảo
tình nguyện chính mình gánh chịu những thống khổ này.

Nàng tin tưởng Vân Thư, phụ thân hay thậm chí
là Ảnh Nhiên cũng sẽ có suy nghĩ giống nàng, nhưng không ai nói ra mà thôi, bởi
vì có kiên trì bọn họ mới thanh tỉnh, mà vì thanh tỉnh nên bọn họ vẫn không
nguôi hi vọng, mà vì không tuyệt vọng nên càng phải tranh thủ tìm cơ hội.

Cột sáng mày đỏ tuy rằng không có biến đổi gì
lớn nhưng màu sắc đã giảm đi rất nhiều, Như Mặc biết, nếu thêm hai ngày nữa thì
bên ngoài sẽ có hao tổn không nhiều nhưng bên trong thì sẽ bắt đầu bị ảnh
hưởng, cũng may bên trong luôn dễ ảnh hưởng hơn bên ngoài, thiên la này cũng
không thực sự mạnh như hắn nghĩ, cho nên Như Mặc nghĩ dựa vào tu vi của hắn thì
cho đến khi nguyên thần tan rã cũng sẽ duy trì được nửa tháng, còn rất nhiều
thời gian, có lẽ Thanh Liên sẽ có cách nào đó, dù sao hắn cũng không phải là kẻ
ngồi yên chờ chết.

Như Mặc chỉ có thể đem hi vọng cuối cùng ký
thác cho Thanh Liên, không đến phút cuối hắn sẽ không dễ dàng buông tay, nhất
là khi nghĩ đến Bắc Dao Quang vẫn còn ở ngoài tràn đầy hi vọng và lo lắng chờ
đợi hắn.

Yêu tinh khi tu luyện thì đạo hạnh và pháp lực
đôi khi không ngang nhau, nếu là ác yêu thì đạo hạnh tăng trưởng không nhiều
nhưng pháp lực ngày càng mạnh mẽ, bởi vì bọn họ cần trước mắt chính là hiệu quả
sử dụng. Còn những yêu đi theo con đường tu hành chính đạo, nhất là pháp yêu tu
tâm hướng phật như Tuyết Ưng vương thì đạo hạnh rất cao thâm mà pháp lực dùng
để đối phó với địch nhân cũng không phải thấp, nhưng nếu đụng phải thứ tà ác gì
đó thì có khi pháp lực không bằng đạo hạnh, nếu cứ tiếp tục tu hành như vậy thì
có ngày sẽ đắc đạo thành tiên.

Mà pháp lực còn được gọi là ngoại tu, còn đạo
hạnh chính là nội tu.

Bình thường có rất yêu tinh có được đạo hạnh
và pháp lực ngang nhau, mà Như Mặc lại là một trong số ít đó.

Hắn tu luyện suốt hơn chín ngàn năm, vẫn luôn
tập trung chú ý tu luyện đúng phương pháp, cho nên đạo hạnh gần vạn năm thì tu
vi pháp lực cũng bằng như vậy, đây cũng chính là nguyên nhân thiên đình muốn
hắn gia nhập vào hàng tiên ban.

Hắn có căn cơ rất tốt, lại thêm đạo hạnh và tu
vi pháp lực cao thâm nếu trở thành tiên thì luận văn hay võ cũng đều là một
nhân tài xuất chúng, nếu không phải vì thiên đình thiếu nhân sự trầm trọng,
Ngọc Đế buộc phải triệu người về khẩn cấp để xử lý công việc thì thiên đình làm
sao lại chịu bỏ qua một tài năng như thế.

Bất đắc dĩ nên đành phải để Thái Bạch Tinh
Quân tùy ý hành động.

Sau đó xà tử lại được sinh ra, cũng không hiểu
sao con trai của Như Mặc lại được Tử Vi Đại Đế yêu thích, đem mệnh cách tinh
quân của Bắc Dao Quang chuyển sang cho hắn. Lúc này Ngọc Đế vì nể mặt Tử Vi Đại
Đế hơn nữa vì vẫn luôn áy náy chuyện hãm hại cùng thiết kế Như Mặc, khiến cho
vạn năm tu hành của hắn trở thành công dã tràng cho nên mới mắt nhắm mắt mở mà
cho qua, coi như là thiên đình bồi thường hắn.

Mà ngay cả Như Mặc cũng không hiểu rõ ràng mọi
chuyện, giữa người với người, người với yêu, yêu với tiên, rồi tiên với tiên… cùng
tạo nên những mối quan hệ chồng chéo và phức tạp, có ai mà hiểu được, cho nên
vì nể mặt nhau mà bỏ qua thôi.

Nói thẳng ra là Ngọc Đế không dám không nể mặt
Tử Vi đại đế, lại có vài phần kiêng kị với Như Mặc nhưng cũng không quá nhiều,
dù sao thời gian hắn ngồi trên bảo tọa ở Lăng Tiêu bảo điện cũng gần bằng với
đạo hạnh của Như Mặc, cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi, cho nên
Ngọc Đế không để ý lắm.

Nhưng mà thiên đạo, khi nào thì cho sinh linh
vạn vật một đạo lý, vĩnh viễn không cần suy nghĩ nhiều liền dễ dàng phán đoán
người khác.

Thực lực chân chính của Như Mặc nếu không bị
bức đến cực điểm thì khi nào mới chịu lộ ra.

Ba ngày qua, Như Mặc dựa theo dự tính ban đầu
cho rằng thiên la sẽ làm tiêu hao toàn bộ ngoại tu của hắn, nhưng cho đến lúc
này hắn mới thấy pháp lực cũng bị tiêu hao nghiêm trọng, nhưng cũng không đến
mức như hắn dự đoán, có lẽ mấy ngàn năm qua thiên đình thiếu người tài, cho nên
việc luyện thiên la cũng không tới nơi tới chốn, thành ra lúc này hắn lại được
lợi.

Thiên la làm hao tổn linh lực của hắn nhưng
bản thân nó cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, đáng tiếc là pháp lực và đạo hạnh của
hắn chưa đủ, nếu không đã có thể phá tan nó, mà nếu là như vậy thì đây là
chuyện đáng mừng nhất.

Như Mặc vừa tiếp tục gia tăng pháp lực để
chống lại áp lực của thiên la, vừa suy nghĩ để tìm biện pháp.

“Thanh Long, đứa nhỏ kia quỳ cũng đã năm ngày
rồi, một ngụm nước cũng chưa uống, sắp vì mất nước mà chết rồi, lòng của ngươi
càng ngày càng cứng rắn a, chẳng lẽ không có chút đồng tình nào? Không mềm lòng?”
Người lên tiếng là một nam tử mặc bộ y bào màu đỏ, khuôn mặt càng nổi bật hơn
bộ xiêm y trên người y, vẻ mặt mị hoặc lại cao ngạo, quý phái lại lạnh lùng,
nhưng lời nói lại từ tốn như một công tử ôn nhu, dễ tính.

“Chu Tước, ta hình như cảm thấy ngươi không
giống là đồng tình mà ngược lại giống như tới để chờ xem kịch vui?” Nam tử đáp
lời mặt một y phục màu trắng, trước ngực có thêu một con kim long sống động,
miệng há to, bộ dáng rất uy vũ.

Hai người này chẳng phải ai khác mà chính là
người đã được Ngọc Đế và Thái Thượng Lão Quân bàn luận, là Thanh Long Thần Quân
và Chu Tước Thần Quân trong Tứ Phương Thần, lúc này hai người đang ra sức châm
chọc đối phương, không ai chịu nhường ai.

“Cũng không phải vậy, dù sao Như Mặc cũng là
người ngươi sớm xem trọng, hắn lại bị người ta khi dễ, bây giờ con hắn đã quỳ
ngoài đại điện nhiều ngày như vậy, ngươi là Thanh Long Thần Quân thì sao có thể
mặc kệ chứ?”

Chu Tước Thần Quân cẩn thận dùng tay ngón trỏ
của tay phải móc vào ngón út của tay trái, tựa như muốn lấy đồ vật dơ bẩn gì đó
ra nhưng cả hai móng tay đều sạch không dính một hạt bụi thì làm sao có đồ vật gì
được.

“Nếu bản quân nhớ không lầm thì kẻ ở Tước
Hoàng sơn kia cũng là hậu duệ nhiều đời của người nào đó, mà người nào đó mới
mấy ngày trước còn trình tấu văn lên Ngọc Đế, nói muốn làm tang sự cho tiểu
khổng tước kia, sao giờ thấy người nào đó không có nửa phần thương tâm?”

Thanh Long Thần Quân đương nhiên cũng không
cam lòng yếu thế mà trả đũa, bọn họ mấy ngàn năm qua đều đấu khẩu với nhau,
chẳng ai chịu thua ai.

“Các ngươi không ai chịu thua ai, hiện giờ đã
sáu ngày trôi qua, Như Mặc và Vân Thư vốn là tài năng tương lai, ta rất hài
lòng, không thể để bọn chúng bị hại. Nếu hai người các ngươi không đi cứu bọn
họ thì đừng trách ta vì điên kiếp mà quậy lung tung, chẳng may làm ảnh hưởng
tới thiên la thì tin tưởng Ngọc Đế cũng không trách tội ta.”

Người vừa lên tiếng, vẻ mặt tà tứ chính là
Bạch Hổ Thần Quân nổi tiếng mạnh bạo trong Tứ Phương Thần

“Ân, ân!” Người đang phải chờ đợi tiểu thiếp
lâm bồn, Huyền Vũ Thần Quân lúc này lại ở đây, mỉm cười lên tiếng.

“Huyền Vũ, sao ta không biết ngươi vừa mới nạp
thêm một tiểu thiếp?” Thấy hắn lên tiếng, Chu Tước Thần Quân lập tức nheo mắt
nhìn sang, ngữ khí mang theo vài phần nguy hiểm.

“Chu Tước, ngươi nói như vậy là không công
bằng, ngay cả chuyện bị bệnh Thanh Long cũng đưa ra, còn kẻ lạnh lùng tuyệt
tình như ngươi thì đau buồn vì tang sự, còn Bạch Hổ vốn gặp điên kiếp thấy
người thì đánh, thấy vật thì phá giờ phút này cũng bình thường ngồi ở đây, ta
không thể không bịa đặt một lý do được sao?”

“Được rồi, được rồi, đừng nói lời vô nghĩa
nữa, các ngươi không đi thì ta đi, đứa nhỏ ngoài kia ta rất vừa ý, đang muốn
thu làm môn hạ, các ngươi không cùng hỗ trợ thì một mình ta cũng đủ làm náo
loạn thiên đình,” Bạch Hổ Thần Quân nói xong thì đứng dậy, bộ dáng như chuẩn bị
rời đi.

Thanh Long Thần Quân lập tức cũng đứng lên,”ai
nói ta không đi? Nói như thế nào thì đứa nhỏ này cũng tới cầu xin trên địa bàn
của ta, lại thuộc thủy hệ tộc, mấy ngày qua chỉ là khảo nghiệm hắn một chút mà
thôi, dù sao cũng đã sớm nhìn không vừa mắt một vài kẻ, nhân dịp này đi cùng
hắn một chuyến cũng được.”

Chu Tước Thần Quân thấy vậy cũng đứng lên, “nếu
Thanh Long đã ra mặt thì ta thân là lão tam, đương nhiên phải lấy lão đại làm
chủ. Nếu có thể thuận tiện mà cứu thoát cho kẻ hậu bối đáng thương kia của ta
thì cũng đỡ cho lão nhân gia ta phải thương tâm vì hắn mà làm tang sự.”

“Ta nói hai người các ngươi a, năm ngày năm
đêm mà không tính là gì sao? Tính tra tấn đứa nhỏ kia tới lúc nào?”

Bạch Hổ Thần Quân có chút không đồng ý nhìn về
phía bọn họ, tiểu xà tử kia đã quỳ lâu như vậy rồi. Đứa nhỏ kia bị làm khó như
vậy nhưng không hề than vãn một tiếng, cũng không tức giận, tuổi còn nhỏ mà đã
có tính nhẫn nại lớn như vậy, trong lòng hắn cũng thấy phục.

“Hắn không đến cầu ta, ta cũng sẽ không mặc kệ
Như Mặc bọn họ, hắn đến cầu, ta tất nhiên càng cao hứng hơn, có bậc thang để có
thể quang minh chính đại giúp bọn họ, nhưng các ngươi cũng biết ta ghét nhất là
có người sử dụng tâm kế với ta, hắn làm như vậy là do có người dạy hắn, nếu
không thì tuổi hắn nhỏ như vậy sao có thể biết được mà làm. Ta có ý kích hắn, nếu
hắn nói thật thì ta sẽ hết giận nhưng hắn lại bày ra bộ dáng đánh không đánh
trả, mắng không cãi lại càng làm ta giận hơn, thủy tộc hệ của chúng ta khi nào
lại có một kẻ tâm ý giảo hoạt như thế? Đợi năm ngày là muốn giáo huấn hắn một
chút,” Thanh Long lên tiếng giải thích.

Thanh Liên nào biết hắn muốn Mặc Mặc dùng khổ
nhục kế để mong thành công lại gặp phải Thanh Long Thần Quân chán ghét người ta
dùng thủ đoạn, thành ra lộng xảo thành chuyên, khiến Mặc Mặc phải chịu khổ mất
năm ngày.

Khi Tứ Phương Thần Quân đều đã mềm lòng thì
Mặc Mặc cũng không chống đỡ nổi mà ngã xuống, cũng lúc đó một thanh long xuất
hiện trước cửa cung.

Mặc Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy bốn vị thần quân
đứng trước cửa cung, khóe miệng lộ ra một nụ cười an tâm, sau đó thì…

Cho uống một viên kim đan, lại độ cho một chút
tiên lực, Mặc Mặc rất nhanh đã tỉnh lại, đôi mắt đỏ bừng nhìn Tứ Thần Quân ở
trước mặt, nhịn không được mà nước mắt rơi như mưa, run rẩy một hồi cũng không
nói ra tiếng. Thanh Long Thần Quân liền ôm hắn vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng hắn, “tốt
lắm, không lo nữa, ta mang ngươi lên thiên đình, phá hủy thiên la đáng ghét
kia, cứu phụ thân ngươi.”

Lời này vừa ra, những lo lắng, ủy khuất cùng
tức giận, tuyệt vọng… đều theo tiếng khóc đi ra, tiếng khóc không lớn nhưng âm
thanh nức nở xoáy sâu vào lòng của Tứ Phương Thần Quân. Từ lúc thiên địa thành
lập, bọn họ liền trấn giữ bốn phương, bao nhiêu năm qua cũng không quan tâm
chuyện thế sự, mà bản thân bọn họ cũng không dễ bị cảm xúc tác động nhưng tiếng
khóc cua Mặc Mặc đã làm bọn họ cảm thấy mủi lòng, đứa nhỏ đáng thương, phải bị
thương tâm, lao lực đến mức nào mà làm cho một đứa nhỏ lại khóc thương tâm như
thế?

Thanh Long Thần Quân không khỏi hối hận vì đã
trừng phạt hắn, lại thấy hắn quỳ nhiều ngày như vậy sợ là hắn có nguy hiểm gì,
đưa mắt nhìn về phía Bạch Hổ Thần Quân thì nhận được một cái gật đầu, “yên tâm
đi.”

“Không khóc, không khóc, luận sâu xa, ngươi
phải gọi ta một tiếng tổ gia gia, mau kêu một tiếng, đừng khóc. Kêu xong, tổ
gia gia liền mang ngươi lên thiên đình, giáo huấn những kẻ dám khi dễ người của
chúng ta một chút, được không?”

Dỗ dành người khác là chuyện đã vạn năm rồi
Thanh Long Thần Quân chưa từng làm qua, lúc này hành động có chút vụng về lại
đáng yêu, nhưng không ai cười nhạo hắn bởi vì mỗi người khi nghe tiếng khóc kia
đều cảm thấy mềm lòng. Thế giới này làm gì có công bằng, cho dù là yêu giới hay
là thiên đình thì đều nói thế lực, cường quyền, nhưng đây cũng là lần đầu Tứ
Phương Thần bọn họ muốn bày tỏ thái độ, vẫn được đi.

“Tổ gia gia!” Mặc Mặc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn
đầm đìa nước mắt và ủy khuất lên, nhẹ giọng nói, hắn vốn thừa hưởng vẻ đẹp của
Như Mặc, bây giờ lại khóc thành đáng thương như vậy, có thể dùng câu hoa lê đái
vũ để hình dung, mà một tiếng gọi của hắn lại chứa đựng sự ỷ lại làm cho Thanh
Long Thần Quân càng thêm yêu thương.

“Hảo hài tử, ngươi gọi là Mặc Mặc phải không? Đi,
tổ gia gia mang ngươi lên trời, có từng cưỡi rồng chưa?” Thanh Long Thần Quân
xoa xoa mái tóc đen mềm mại của hắn, vẻ mặt từ ái hỏi.

Mặc Mặc lắc đầu, thành thật hồi đáp, “chưa
từng!”

“Ha ha!” Ba vị Thần Quân khác đều bật cười
thành tiếng, Thanh Long Thần Quân lại xoa đầu hắn, “hôm nay tổ gia gia cho
ngươi được cưỡi rồng.”

Báo cáo nội dung xấu