Hồ Vương Thanh Liên - Chương 70 - Phần 1
Chương 70
CÙNG
DẮT TAY NHAU XEM VÂN LIÊN HOA.
Bảo Bảo dùng một tia khí lực cuối cùng nhìn
Thanh Liên, lần nữa cùng hắn định ước nguyện, “tuyệt không buông ta ngươi ra.”
“Ta cũng vậy!” Thanh Liên thấp giọng nỉ non
hòa theo nàng, ngữ khí chậm rãi, ánh mắt lại kiên định, mặc dù lúc này bọn họ
chẳng thể nhúc nhích được một ngón tay nhưng vẫn không làm ảnh hưởng tới quyết
tâm của bọn họ.
…
“Tiểu yêu tinh, đã ngủ nhiều ngày như vậy còn
chưa chịu tỉnh sao? Còn nói là sẽ đi xem hoa đào với ta, ngươi xem bên ngoài
tẩm cung của chúng ta không biết hoa đào đã nở mấy lần rồi. Ngươi rốt cuộc còn
muốn ngủ bao lâu nữa? Có muốn trừng phạt ta trước kia không chịu nói yêu ngươi
thì cũng đừng dùng phương pháp như vậy a. Ngươi luôn hiếu động, không chịu nổi
một chút tịch mịch, bây giờ vì trừng phạt ta mà nằm im như vậy, không thấy khó
chịu sao? Mau đứng lên đi. Hôm nay gió mát, nắng chiếu ấm áp, là thời tiết tốt
nhất để đi dạo, ngươi mau rời giường, chúng ta có thể đến sau núi hít thở không
khí trong lành, ngươi nói được không?”
Thanh Liên vừa dùng khăn nhẹ nhàng, ôn nhu lau
tay chân cho thiên hạ trên giường, vừa nói chuyện như là hai người đang ngồi
bên bàn tán dóc với nhau, tựa hồ như người nằm trên giường không phải là một bệnh
nhân đang hôn mê.
“Ngày hôm qua còn có một tin tức lớn chưa nói cho
ngươi nghe, ngươi có muốn biết hay không? Báo vương của Thú tộc đã có triệu
chứng có thai nha, ngươi không nhìn thấy biểu tình của Thanh nhi thúc của ngươi
buồn cười đến thế nào đâu, vui sướng đến không nói nên lời hay cũng có thể là
bị kích thích quá mức mà đến giờ trên miệng vẫn còn nở nụ cười. Ta đến giờ mới
biết vì sao trước kia ngươi lại thích trêu chọc bọn họ, bởi vì biểu tình của
bọn họ làm cho ta cũng muốn hảo hảo trêu chọc bọn họ một phen. Tiểu yêu tinh,
ngươi nói có phải ta cũng học theo thói xấu rồi không? Đều là do ngươi lây
nhiễm cho ta rồi giờ lại không chịu trách nhiệm sao? Có đúng hay không? Nhưng
nếu bây giờ ngươi mở mắt nhìn ta, cho ta hôn một cái, gọi ta Thanh Liên thì ta
sẽ tha thứ cho ngươi.”
Lau xong tay này thì đổi sang tay kia, “còn có
mẫu thân Bắc Dao của ngươi, mấy ngày nay vẫn tập trung nghiên cứu, nghe nói
sáng nay đã phát minh ra một đồ vật mới lạ kêu là mặt nạ gì đó, có thể chắn
được nọc độc của Xà tộc, nói là có thể dùng đắp lên mặt để dưỡng nhan, dưỡng
da. Ta rất là nghi ngờ nhưng mà ta thông minh nên không có nói ra. Mẫu thân
bướng bỉnh của ngươi hai ngày qua vẫn đang tìm người để thử nghiệm, nếu ngươi
không chịu tỉnh lại thì có thể thử trên mặt ngươi, đến lúc gương mặt ngươi trở
nên quái dị, coi ngươi có khóc đến chết hay không. Người khác đều đã đào tẩu,
sao ngươi còn lười biếng chưa chịu rời giường chứ? Bất quá tiểu yêu tinh ngươi
yên tâm, cho dù ngươi là nữ nhân xấu thế giới thì ta cũng chỉ thích một mình
ngươi.”
“Ai nha, sao ta lại có thể nói những lời này
với ngươi chứ? Ta cứ vậy mà giao trái tim cho ngươi không phải ngươi sẽ càng
đắc ý hơn sao? Vì muốn ta lo lắng, ngươi còn muốn ngủ thêm bao lâu nữa đây?
Tiểu yêu tinh, tỉnh đi, hôm nay tỉnh đi. Những lời này đâu chỉ có hôm nay, ta
đã nói hơn ba nghìn ngày rồi, nhân loại thường nói sống một ngày bằng bệnh một
năm, ta trước đây vẫn cho rằng nhân loại nói quá lên thôi nhưng bây giờ tự mình
trải qua mới thấy đâu phải chỉ là một ngày bằng một năm mà giống như đã trải
qua mười năm, nếu tính như thế thì tiểu yêu tinh ngươi đã làm cho ta lo lắng
suốt hơn ba vạn năm, ngươi yêu ta chỉ mới một trăm năm mà ta tưởng niệm ngươi
hơn ba vạn năm, cho nên tính lại thì là ta thua thiệt nhiều. Nhưng ta là người
yêu của ngươi, hơn nữa ngươi cũng biết là ta rộng lượng, cho nên ta không so đo
với ngươi, không tính xem ta yêu ngươi nhiều hơn hay ngươi yêu ta nhiều hơn,
điều kiện tiên quyết là hôm nay ngươi phải tỉnh dậy, nếu không qua đến ngày
mai, ngươi lại thiếu ta thêm mười năm, sợ là muốn tính cũng tính không hết a.”
Chà lau thân thể cho Bảo Bảo xong, Thanh Liên
dẹp bồn nước đi, lấy ra một bộ cắt móng tay, phủ lên đùi một tấm vải lụa trắng
rồi bắt cầu cắt móng tay cho Bảo Bảo.
Động tác cẩn thận, miệng vẫn lầm bầm như trước,
“tiểu yêu tinh, móng tay của ngươi dài thật nhanh a, thật sự rất xinh đẹp, ta
rất luyến tiếc phải cắt bỏ nó. Như Mặc hôm nay lại lên thiên đình, Ngọc Đế chắc
lại trốn đến chỗ Phật tổ để cho lỗ tai được thanh tịnh. Cho tới hôm nay ta mới
biết Như Mặc khi đã bướng bỉnh lên thì thật đáng sợ ngay cả Nam Hải Quan Thế Âm
Bồ Tát cũng kiếm cớ giải cứu nhân gian mà hạ phàm tị nạn a. Mà thiên đình bây
giờ tình huống rất bi thảm, ngươi có thể không tin nhưng đúng là bây giờ chẳng
có thần tiên nào ở trên thiên cung, có thể trốn thì đều né hết, nhất là nhóm
thần tiên tạo ra thiên la làm cho ngươi hôn mê trốn mất tăm chẳng thấy tăm hơn,
thiên đình tiêu điều còn hơn cả nhân gian. Nhưng người không cần đồng tình với
bọn họ, đó là báo ứng, ai biểu bọn họ hại ngươi đã một thời gian dài như vậy
không thèm để ý tới ta.”
Cắt xong một cái móng tay, Thanh Liên liền
buông kéo, dùng tiểu tỏa điều sơn lên để móng tay nàng thêm mượt mà, rồi lại
tiếp tục nói, “nhưng đến giờ ta vẫn không hiểu được tại sao thiên đình lại sợ
hãi Như Mặc như vậy? Tiểu yêu tinh, đầu óc ta ngu muội rồi, không thể nghĩ ra
được gì, ngươi giúp ta suy nghĩ thử xem?”
Hồ vương Thanh Liên mà bảo là đầu óc ngu muội
thì thiên hạ này còn ai thông minh nữa, tiếc là hiện giờ không có ai để lên
tiếng cãi lại hắn, đương nhiên Thanh Liên lại một lần nữa phải thất vọng vì Bảo
Bảo không có lên tiếng cãi lại hắn.
“Đứa nhỏ thật là xấu, lại không thèm trả lời
a. Muốn nghe ta nói chuyện mà ngay cả phản ứng cơ bản nhất cũng keo kiệt không
cho ta, nhưng ai biểu ta yêu ngươi chứ, thích ta nói thì ta sẽ nói. Đúng rồi,
tiểu yêu tinh, ta có từng kể cho ngươi nghe chuyện Nguyệt Lão bị cha ngươi đuổi
chạy có cờ chưa? Lại nói năng lực của Như Mặc so với Bạch Hổ Thần Quân khi mắc
điên kiếp còn đáng sợ hơn, Bạch Hổ Thần Quân cũng chỉ phá rối phần đông cung
của thiên đình, làm cho thiên đình vốn xinh đẹp, tráng lệ trở nên tường xiêu
vách đổ, cho nên ngươi ta trốn hắn là bình thường, còn cha ngươi ngay cả một
đầu ngón út cũng không động, ngươi nói xem vì sao nhóm thần tiên kia lại chạy
trốn hắn? Nhất là Nguyệt Lão trấn thủ Tam Sinh Thạch, hiện giờ bóng người cũng không
thấy, thực sự là chuyện kỳ quái…”
Thanh Liên còn đang thao thao bất tuyệt kể lệ
chuyện nhỏ chuyện lớn đã xảy ra, không có chút miễn cưỡng, tựa hồ như đây đã là
thói quen hàng ngày của hắn, cắt xong móng tay của bàn tay này, hắn lại chuyển
sang tay khác.
Có hai người vẫn đứng chần chờ ngoài cửa không
dám bước vào, vì nghe Thanh Liên nói chuyện với Bảo Bảo mà trên mặt đều hiện
lên nét thương cảm, lo lắng.
Bầu không khí như vậy làm cho bọn họ không
biết nên đi vào hay nên rời đi để không quấy rầy hai người, tình cảnh như vậy
bọn họ nhìn thấy đã mười năm cũng là mười năm khổ sở, bọn họ đã quá khổ, trời
ơi, khi nào ngươi mới bằng lòng để cho bọn họ được hạnh phúc?
Không quay người lại, Thanh Liên cũng biết
người đang đứng trước cửa là ai, “Mặc Mặc, Bắc Dao, vào đi, đứng ngoài cửa làm
gì? Sắc mặt của tiểu yêu tinh sáng nay không tồi đâu, các ngươi có muốn vào
nhìn nàng một cái không?”
“Tỷ phu! Tỷ tỷ nàng?” Nhiều năm trước, lần đầu
tiên Mặc Mặc gọi Thanh Liên là tỷ phu vì cảm kích hắn cứu mạng Vân Thư nhưng vẫn
có chút không cam lòng, nhưng mười năm qua, hai chữ tỷ phu đã thành quen thuộc
và thân thiết, hắn thực sự coi Thanh Liên là thân nhân của mình, giống như tỷ
tỷ của hắn, không có người nào có thể thay thế.
Theo lời Vân Thư thì hắn biết năm đó tỷ tỷ vốn
có cơ hội rời đi an toàn nhưng không muốn để một mình Vân Thư cô đơn chờ chết
cho nên nàng quyết định ở lại, thay thế hắn ở bên cạnh Vân Thư, nếu không thì
làm sao hắn có được hạnh phúc bây giờ.
Mà chính nàng thì đến giờ vẫn còn hôn mê, nội
đan rời khỏi cơ thể quá lâu, thân thể lại bị thương nẵng nên dù sau đó được Tứ
Phương Thần Quân giúp nàng tục mệnh, nội đan cũng quay về trong cơ thể nàng
nhưng từ lúc đó đến giờ nàng vẫn chưa tỉnh lại.
Thanh Liên cũng từ lúc đó hàng ngày vẫn thủ
thỉ nói chuyện cùng tỷ tỷ, mỉm cười, ôm nàng ra ngoài tản bộ, một khắc cũng
không rời, khi mọi người đều đau buồn, nghĩ rằng tỷ tỷ sẽ không thể tỉnh lại
thì chỉ có Thanh Liên, tỷ phu của hắn vẫn tin tưởng tỷ tỷ ngày nào đó sẽ tỉnh
lại nói chuyện với hắn.
Thanh Liên như vậy hắn càng thêm đau lòng, tỷ
tỷ vì hắn và Vân Thư mà lâm vào tình trạng như vậy nhưng hắn lại không có cách
nào giúp tỷ tỷ bảo vệ tốt cho tỷ phu, tuy rằng tỷ phu mỗi ngày đều cười nhưng
trên mặt hắn không còn vẻ yêu mị tối thiên hạ nữa, Hồ vương Thanh Liên phong
tình, phong tư tuyệt nhã đã không còn, bởi vì tâm của hắn cũng hôn mê cùng tỷ
tỷ.
“Tiểu yêu tinh hôm nay hồi tỉnh!” Giống như
không có nghe được ngữ khí lo lắng của Mặc Mặc, Thanh Liên sau khi cắt xong
móng tay cho Bảo Bảo thì cẩn thận dùng tơ lụa màu trắng thượng hạng bao lại,
sau đó xoay người nhìn Bắc Dao Quang và Mặc Mặc.
“Thanh Liên, ngươi cứ tiếp tục như vậy thì sao
có thể chịu đựng được? Thả lỏng một chút đi. Chúng ta thay ngươi chăm sóc nàng,
ngươi quay về Hồ tộc nghỉ ngơi hai ngày đi, nếu cứ như vậy thì ngươi sẽ phát
điên mất.” Đã hứa với Như Mặc không được khóc nhưng ngày ngày nhìn thấy tình
cảnh như vậy, Bắc Dao Quang cùng mọi người đều cố gắng tìm cách nguôi ngoai nỗi
buồn nhưng Thanh Liên vẫn chìm đắm trong đau thương, bướng bỉnh chờ Bảo Bảo
tỉnh lại, mà năm đó Thanh Long Thần Quân đã có nói, cơ hội Bảo Bảo tỉnh lại là
rất thấp.
Nàng là mẫu thân của Bảo Bảo, so với Thanh
Liên còn thân thiết hơn, hiện giờ Bảo Bảo rơi vào tình cảnh này, nàng cũng rất
thương tâm, khổ sở, chỉ cần Bảo Bảo còn sống thì sẽ có ngày nàng tỉnh lại nhưng
mà Thanh Liên đã không còn được như ngày xưa, mới có mười năm mà mái tóc của
hắn đã bạc phơ, tư thái phong tư tao nhão trước đây cũng không còn.
Mà Bảo Bảo không biết bao lâu nữa mới tỉnh
lại, như vậy Thanh Liên có thể tiếp tục chờ đợi nàng được sao?
“Bắc Dao, ta tốt lắm a! Ngươi không cần lo
lắng, ngươi xem ta không phải chiếu cố rất tốt cho tiểu yêu tinh sao?”
Những lời của Bắc Dao Quang Thanh Liên không
phải mới nghe một, hai lần, cho nên không để ý, thậm chí khóe miệng còn lộ ra
nụ cười, hắn sẽ không đi, tiểu yêu tinh ở đâu thì hắn ở đó, hắn không đi, hắn
phải đợi tiểu yêu tinh tỉnh lại, bọn họ còn chưa cùng ngắm hoa đào, còn chưa
bái đường thành thân.
Nhìn thấy Thanh nhi đã là phụ thân, hắn cũng
muốn được làm phụ thân, muốn tiểu yêu tinh sinh đứa nhỏ cho hắn, hắn còn rất
nhiều nguyện vọng, mà mỗi một cái đều cần có tiểu yêu tinh tham dự nếu không
thì tất cả đều không có ý nghĩa, hắn làm sao có thể rời bỏ nàng mà đi đến nơi
khác. Hắn dù thế nào cũng sẽ không đi, nhất định ở lại canh giữ bên cạnh nàng,
giống như ước định của bọn họ “tuyệt không buông tay ngươi ra”, bọn họ nhất
định phải ở cạnh nhau, vì người nhà mà bọn họ hi sinh lẫn nhau cũng trả giá lớn
nhất, hiện tại để cho bọn họ ích kỷ một lần đi. Bắc Dao và Như Mặc vẫn hạnh
phúc như trước, Mặc Mặc và Vân Thư rốt cuộc cũng được ở bên nhau chỉ còn hắn và
tiểu yêu tinh.
Không cần lo lắng cho người khác nữa thì để
cho bọn họ tùy hứng một lần đi. Tiểu yêu tinh cố chấp tiếp tục ngủ say cũng
không sao, bất luận là bao lâu hắn cũng sẽ chờ nàng, hắn sẽ không để bản thân
có chuyện gì, hắn biết nếu như vậy thì tiểu yêu tinh sẽ càng thương tâm hơn,
càng tự trách bản thân, hắn là muốn tình yêu của nàng chứ không muốn nàng rơi
lệ.
“Ngươi đã chiếu cố rất tốt cho Bảo Bảo nhưng
mà Thanh Liên, ngươi xem chính mình đi, ngươi không có chiếu cố tốt cho bản
thân mình, ngươi biết không? Nhìn ngươi như vậy, chúng ta còn đau lòng hơn là
nhìn Bảo Bảo a, nàng là nữ nhi của ta, ngươi cũng là người thân nhất của ta,
đừng như vậy nữa, ngươi sẽ sụp ngã mất.”
Bắc Dao Quang nhìn hắn, trong mắt tràn đầy
chua xót, mái tóc đen như mực đã trở thành bạc phơ, vốn là xiêm y thanh sam tao
nhã giờ mặc trên người hắn lại thấy trống rỗng, trước kia cho dù Thanh Liên che
giấu thế nào thì cũng có mấy phần phong tình mê người biểu hiện ra nhưng hắn
hiện giờ lại là bộ dạng trong trẻo, lạnh lùng, cô tịch, hơi thở trầm tĩnh, vẻ
mặt luôn ẩn chứa sự ưu thương cũng không thể nhìn ra hai chữ hạnh phúc trên
người hắn. Thanh Liên chẳng lẽ không biết hắn như vậy làm mọi người còn thương
tâm hơn là đối với Bảo Bảo sao?
“Bắc Dao, Mặc Mặc, các ngươi lo lắng quá nhiều
rồi, ta thực sự tốt lắm, chẳng qua là tóc bị bạc thôi, các ngươi lại làm như
chuyện gì nghiêm trọng lắm vậy, trước khi tiểu yêu tinh tỉnh lại thì ta sẽ
không làm gì để bản thân bị tổn thương đâu. Có có cơ hội được ôm nàng vào lòng
với ta đã là hạnh phúc lớn nhất, mười năm trước ta cứ tưởng đã mất đi nàng, bây
giờ còn có một tia hi vọng, chờ đợi nàng tỉnh lại cùng ta thực hiện ước đi ta
đã cảm thấy mỹ mãn, mặc kệ nàng ngủ bao lâu, ta cũng chờ nàng. Bắc Dao, ngươi
biết không, tiểu yêu tinh này vẫn muốn ta làm vương phu của nàng mà không phải
đến Hỏa Hồ tộc làm vương phi của ta, trước kia ta không có đáp ứng nàng, ngươi
không biết ta hối hận như thế nào đâu, nếu biết có ngày hôm nay thì đừng nói là
để cho nàng cưới ta mà cho dù ta làm nô cho nàng cũng không sao. Nhưng không ai
biết trước được chuyện sắp xảy ra, ta cũng hối hận rất nhiều chuyện nên không
thể làm ra thêm những chuyện khác nữa, ta sẽ không rời khỏi nàng.”
Thanh Liên vân đạm phong khinh nhẹ nân thân
hình đang ngủ say của Bảo Bảo lên, ôm nàng vào lòng, hai mắt đẫm lệ nhìn Bắc
Dao Quang và Mặc Mặc, nhẹ giọng nói, hắn không muốn khóc, lệ của hắn đã ngủ say
cùng với Bảo Bảo.
Trong lòng dù đau thương thế nào, hắn cũng
không rơi một giọt nước mắt, vì hắn nhớ Bảo Bảo đã nói nàng muốn hắn khóc.
“Thanh Liên –” Bắc Dao Quang không biết phải
nói gì, cho dù nàng đã nhiều lần quyết tâm ép Thanh Liên rời đi để hắn có thể
thả lỏng bản thân nhưng ở thời điểm cuối cùng lại không làm được, bởi vì không
ai có thể bức bách tình cảm chân thật. Thanh Liên yêu Bảo Bảo tới mức nào sao
nàng không hiểu, cũng như nếu Như Mặc chết đi thì nàng cũng không sống thêm
ngày nào. Chẳng lẽ đây chính là kiếp sao?
Mặc Mặc vì Vân Thư ở Tước Hoàng sơn suốt tám
mươi lăm năm, nguyên thần của Vân Thư được phục hồi, Mặc Mặc cũng phải chờ đợi
suốt mười năm mới có được hạnh phúc như hôm nay, vậy Bảo Bảo và Thanh Liên thì
sao? Chẳng lẽ ông trời muốn Bảo Bảo phải hôn mê suốt chín mươi lăm năm hay là
lâu hơn nữa?
Chỉ là yêu thương một người mà thôi, sao phải
trải qua nhiều đau khổ đến vậy? Bắc Dao Quang thống hận nghĩ.
“Bắc Dao, ngươi không cần nói thêm cái gì, ta
đang lo nếu hôm nay tiểu yêu tinh tỉnh lại, nhìn thấy ta tóc bạc đầy đầu ngươi
nói xem nàng có ghét bỏ ta không? Ngươi trước đó không phải đã phát minh ra cái
gì có thể làm cho tóc đen hay sao? Có thể cho ta thử thử được không?”
Thanh Liên biểu tình tựa hồ mang theo vài phần
lo lắng, tựa hồ như sợ Bảo Bảo khi tỉnh lại nhìn thấy hắn tóc bạc đầy đầu mà
sinh ra phản ứng lo lắng.
“Nàng dám! Nàng nếu dám ghét bỏ ngươi, ta lập
tức bóp chết nàng, coi như chưa từng sinh ra nàng,” Bắc Dao Quang không chút
suy nghĩ mà lên tiếng.
“Bắc Dao, tiểu yêu tinh là nữ nhi của ngươi,”
Thanh Liên cũng không ngờ Bắc Dao Quang lại thiên vị mình như thế, không khỏi
bật cười, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, biết Bắc Dao Quang và Mặc Mặc đã sớm xem
hắn là người nhà mà che chở, yêu thương làm cho tâm của hắn ấm áp vô cùng.
“Ngươi luôn lo lắng, chăm sóc cho nàng, nếu
không vì nàng thì ngươi làm sao biến thành bộ dáng như bây giờ, nàng nếu dám
ghét bỏ ngươi thì ta tức nhiên không thể bỏ qua cho nàng, nhưng Thanh Liên
ngươi cũng là lo lắng dư thừa, theo ta hiểu Bảo Bảo thì đừng nói là ngươi bạc
tóc mà cho dù thiếu tay gãy chân, nàng cũng vẫn yêu ngươi không chút thay đổi.”
Bắc Dao Quang thở dài nói, hai đứa con thật
giống tính cách của nàng, một khi đã nhận định ai thì chết cũng không quay đầu,
còn bướng bỉnh làm cho người ta cũng không dám có ý gì, chỉ cần động tâm là
nhất định không buông bỏ, nhưng Thanh Liên chẳng phải cũng giống như vậy sao?
“Bắc Dao, cám ơn! Ta nghĩ ta đối với nàng cũng
vậy, nhan sắc chỉ là bề ngoài, có lẽ Bảo Bảo sẽ càng thích ta như vậy hơn,”
Thanh Liên mỉm cười hỏi Mặc Mặc. “Vân Thư thế nào? Thân thể khá hơn không?”
“Vừa mới ngủ. cho nên ta và mẫu thân mới tới
đây thăm ngươi, không cần lo lắng, Vân Thư tốt lắm, chờ thêm vài ngày nữa, khi
hắn có thể tự mình đứng dậy thì ta sẽ đưa hắn đến đây thăm các ngươi.”
“Không cần, dù sao cũng ở gần nhau, để ngày
nào đó ta mang tiểu yêu tinh đi thăm hắn sẽ tiện hơn, để cho hắn tĩnh dưỡng đi,
dù sao bây giờ cũng không thể so với trước. Đợi hắn, bao dung với hắn một chút,
dù sao Vân Thư cũng không phải là người rất kiên cường.”
Tuy biết mình không lên tiếng thì Mặc Mặc cũng
sẽ chiếu cố tốt cho Vân Thư nhưng Thanh Liên vẫn nhịn không được mà lên tiếng
dặn dò.
Mặc Mặc gật đầu, thực vui lòng phục tùng nói,
“ta biết, tỷ phu ngươi cứ yên tâm đi! Ta cùng mẫu thân đi về trước, chút nữa
Vân Thư tỉnh lại, nếu không nhìn thấy ta thì hắn lại suy nghĩ lung tung, tỷ phu
ngươi cũng phải bảo trọng, chúng ta thực lo lắng cho ngươi.”
“Được rồi, ta biết, ta cũng không phải tiểu
hài tử! Bắc Dao, ngươi cũng đi thôi! Ta muốn ôm tiểu yêu tinh đi tản bộ, Như
Mặc lát nữa cũng sẽ từ thiên đình quay về” Thanh Liên mỉm cười, ngữ khí cố lộ
ra một chút không kiên nhẫn như ánh mắt lại ôn nhu.
Bắc Dao Quang cùng Mặc Mặc thấy hắn như thế,
đành gật đầu rồi cùng nhau rời đi.
…
Thanh Liên ôm lấy Bảo Bảo chậm rãi theo cửa
sau của tẩm cung đi ra ngoài, phía sau là cả một biển Vân Liên Hoa, đây là kết quả
mười năm trước nhóm phụ cùng ở Hỏa Hồ tộc của Thanh Liên đưa từ Hỏa Hồ tộc đến
đây trồng, ngay cả đất để cho Vân Liên Hoa thích hợp sinh trưởng cũng mang tới,
mới khiến cho loài hoa vốn chỉ có ở Hỏa Hồ tộc lại mọc lan tràn ở đây, tạo nên
cảnh đẹp rực rỡ.
Chỉ cần nơi nào có Bảo Bảo thì nơi đó là nhà
của hắn.
Mùi hương quen thuộc lan tràn trong không khí,
Thanh Liên ôm Bảo Bảo đi dọc theo con đường nhỏ, tối hôm qua trời có mưa nhẹ
cho nên làm cho bên dưới hơi ẩm ướt, bước chân xuống như là có thể bị lún
xuống, nhưng chỉ là cảm giác mà thôi.
Nhoáng cái họa kiếp kinh hoàng trong thiên địa
đã trải qua mười năm nhưng mà những gì xảy ra trong mười năm trước thì lại như
mới xảy ra hôm qua, Thanh Liên có thể nhớ lại rõ ràng từng chi tiết.
Thiên la là nhờ Vân Thư hi sinh bản thân dùng
liệt dương chân hỏa tiêu diệt, nguyên thần của hắn cũng vỡ thành hàng tỷ mảnh
nhỏ, phần lớn bị biến mất trong vũ trụ mênh mông, Như Mặc và Thanh Long Thần
Quân bọn họ dùng hết toàn lực cũng chỉ bảo vệ được không quá một phần mười
nguyên thần của Vân Thư.
Khi không có ai có năng lực quan tâm chuyện
của tiêu tinh vì mất nội đan mà bị thương nặng, lâm vào hô mê, đến khi bọn họ
quay lại thì Bảo Bảo chỉ còn một hơi thở.
Tứ phương Thần Quân liên thủ lấy linh lực vạn
năm để đưa nội đan của Bảo Bảo từ trong người hắn quay về cơ thể của nàng, lại
dùng vô số tiên đan linh dược nhưng vì nội đan rời cơ thể quá lâu nên phải mất
thời gian để thích nghi với cơ thể Bảo Bảo càng miễn bàn là nó có thể khôi phục
linh lực để Bảo Bảo tự chữa trị nội thương trong cơ thể.

