Đại mạc dao (Tập 1) - Chương 13 phần 2
Uyên ương đằng bắt đầu ra nụ, từng nụ từng nụ trắng
muốt mềm mại nằm giữa cành lá màu xanh cùng tôi chơi trốn tìm, tôi phải nhìn
cẩn thận lắm mới tìm được nụ nào mới nhú đang nằm ở đâu, hôm qua có chín nụ,
hôm nay đã có mười nụ rồi, tôi đếm lại một lần nữa để chắc chắn là không đếm
nhầm. Cứ thế này, qua một thời gian ngắn, tôi sẽ không đếm nổi nữa.
Tôi đứng ở trước giàn hoa, lẩm bẩm nói: “Ta đã bắt
biết bao nhiêu giun, đầu xuân còn bón phân, nên các người năm nay phải hăng
hái, không được thua kém nhá! Phải nở nhiều nhất, đẹp nhất!”
Lá cây uyên ương đằng khẽ rung rung trong gió,
dường như đáp lại thỉnh cầu của tôi.
“Đợi đến lúc các ngươi nở đẹp nhất, ta sẽ dẫn Cửu
gia đến ngắm.” Tôi nhẹ nhàng hôn vào một chiếc lá mới mọc, “Các ngươi phải cố
gắng, ta cũng sẽ cố gắng!”
Khi tôi vào đến Trúc Quán, chỉ nhìn thấy Thiên
Chiếu đang ngồi ghi chép gì đó bên bàn. Tôi vô cùng ngạc nhiên chỉ chỉ vào
chiếc xe lăn trống không trong vườn nhà hỏi: “Cửu gia đâu? Ra ngoài rồi à?”
Thiên Chiếu cười nói: “Đi Lan Phòng thăm ông nội
của Tiểu Phong rồi.”
Tôi gật đầu, nhìn chiếc xe lăn, vẫn có chút băn
khoăn khó hiểu.
Thiên Chiếu, đặt bút xuống, đi đến bên cạnh tôi,
nhìn xe lăn nói: “Một chân của Cửu gia hoàn toàn không có sức đứng, chân còn
lại thì vẫn đứng vững được, dựa vào nạng tuy nói là không đi được xa, nhưng
hàng ngày vận động thêm một chút, thân thể cũng khỏe hơn so với chỉ ngồi xe
lăn.”
Tôi “ừ” một tiếng, Thiên Chiếu trầm mặc một hồi,
nói tiếp: “Lúc bé, Cửu gia tuy đi lại không tiện, nhưng rất thích vận động, hễ
thấy cái gì mới mẻ đều tò mò hiếu kỳ, luôn thích đi chơi cùng bọn ta, nhưng bọn
ta lúc ấy không hiểu chuyện, cứ cảm thấy dẫn theo hắn làm gì cũng bất tiện, làm
gì cũng phải đợi hắn, cho nên ngoài mặt dù không dám làm trái ý hắn, nhưng sau
lưng lại luôn tìm cách làm sao bỏ mặc được hắn, đến mức ai đề ra được chủ ý cao
siêu nhất sẽ rất đắc ý, ta chính là đứa tưởng mình là người thông minh nhất ấy.
Dần dà Cửu gia cũng hiểu ý đồ của bọn ta, người bắt đầu trở nên trầm tư, bắt
đầu bỏ ra rất nhiều thời gian đọc sách trong thư phòng, vì chỉ có những người
bạn im lặng này mới không chán ghét hắn. Có một lần Cửu gia giấu Lão thái gia
tự mình chống nạng ra ngoài, đến tối mịt vẫn chưa quay về, Lão thái gia nôn
nóng đến mức bọn ta đứa nào cũng bị mắng thậm tệ, bị phạt quỳ ở trên nền đá. Về
sau lúc Cửu gia quay về, y phục trên người rách tả tơi, mặt mày bầm tím, trên
đầu trên tay đều chảy máu. Hỏi hắn xảy ra chuyện gì, hắn một câu cũng không
nói, chỉ bảo là bản thân không cẩn thận, cầu xin Lão thái gia cho bọn ta đứng
dậy.”
Thiên Chiếu nhìn chiếc xe lăn chằm chằm, thở dài
nặng nề, tôi im lặng không nói gì, cảm thấy lòng chua xót đủ loại cảm xúc quay
cuồng trong tim.
“Lần ấy bọn ta cảm thấy thật sự hổ thẹn áy náy, đại
ca đi hỏi tất cả các ngõ ngách ngang dọc khắp thành Trường An mới tra ra được
nguyên do. Hóa ra Cửu gia xem được luận thuyết ‘Mặc Tử’ về việc chế tạo binh
khí, nên đã lên đường đi tìm thợ rèn, mấy đứa trẻ con bướng bỉnh không hiểu
chuyện giống bọn ta cứ đi theo sau Cửu gia hát ‘một chiếc nạng, ba cái chân,
quay rồi quay, bước rồi bước, người ta đi được một bước thì hắn đi được mười
bước tìm nàng dâu nào bị méo mồm’. Vừa hát vừa bắt chước cách đi lại của Cửu
gia, làm cho đám người xung quanh cười rộ lên. Cửu gia và bọn chúng đánh nhau
một trận lớn, dĩ nhiên là Cửu gia thua thiệt, bị bọn chúng đánh cho chảy máu.
Đại ca tức giận đến nỗi lại cùng bọn đấy đánh nhau một trận. Từ đó về sau, bọn
ta luôn muốn dẫn Cửu gia ra ngoài chơi cùng, nhưng Cửu gia không bao giờ dùng
nạng trước mặt người khác nữa.”
Bấy giờ tôi mới hiểu vì sao chiếc nạng lại được đặt
ở một góc thư phòng, cũng hiểu vì sao tuy bị đặt ở đấy nhưng một chút bụi bặm
cũng không có. Cửu gia là thầy thuốc, tự nhiên sẽ hiểu lợi ích của việc vận
động đối với cơ thể, nhưng bài ca dao và sự chế giễu của đám người vô tình kia
ắt đã khiến Cửu gia chỉ có thể chống nạng khi không có mặt ai.
Thiên Chiếu nghiêng đầu nhìn tôi hỏi: “Ngươi có oán
trách bọn ta không?”
“Có một chút! Nhưng mà bản thân Cửu gia còn không
tính toán, ta cũng chẳng thể làm gì, nếu không...” Tôi “hừ” một tiếng, vung
vung nắm đấm.
Thiên Chiếu cười nói: “Ngọc nhi, tính cách của
ngươi đúng là chỉ ghi nhớ và tin tưởng vào cân đòn trong lòng mình, những cái
khác đúng đúng sai sai ra sao cũng không quan tâm.”
Tôi hơi hếch cằm lên hỏi: “Ta chỉ muốn mình sống
cho thật tốt, người mình quan tâm cũng sống thật tốt, những người khác ta sẽ
không vô duyên vô cớ mà làm tổn thương, chẳng lẽ như thế là sai sao?”
Thiên Chiếu vội nói: “Không sai, không sai! Ngươi
đừng hiểu lầm lời ta nói. Ba huynh đệ ta cảm kích ngươi còn không được ấy chứ!
Cửu gia đi Thanh Viên một chuyến, lúc quay về đột nhiên lại dùng nạng mà không
kiêng dè người ngoài nữa. Ngươi không biết đâu, đến người điềm tĩnh như nhị ca
khi nhìn thấy Cửu gia chống nạng trước mặt bọn ta, mắt cũng hơi đỏ lên. Nỗi khổ
của Cửu gia bao nhiêu năm, là tảng đá lớn trong lòng bọn ta, cuối cùng cũng nhờ
ngươi mà hóa giải được.”
Mặt nóng bừng, tôi cúi đầu nhìn mặt đất, thấp giọng
trách mắng: “Tần Lực được đấy, nhìn thì hiền lành nhút nhát, nhưng mồm mép lại
chẳng kín đáo tí nào.”
Thiên Chiếu phá lên cười: “Hắn không chỉ không kín
miệng đâu! Ngươi mà nhìn thấy bộ dạng hắn bắt chước ngươi ngơ ngẩn trìu mến
ngắm nhìn Cửu gia, thì sẽ biết chưa gọi hắn đến làm ở phường hát của ngươi quả
là lãng phí! Mấy người bọn ta lúc ấy vui đến mềm nhũn cả chân, đại ca cười
không dừng được, còn đập nứt cả một cái bàn nữa.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi có gan nói lại lần nữa
xem!” Tôi chống nạnh, chân giẫm liên hồi gào thét.
Thiên Chiếu chưa kịp trả lời, Cửu gia đã chống nạng
đi vào nhà cười hỏi: “Cái gì mà nói lại lần nữa?”
Tôi trừng mắt hung hăng nhìn Thiên Chiếu, chạy đến
bên cạnh Cửu gia nói: “Tần Lực không phải là người tốt, huynh phải phạt hắn
nặng vào, hoặc là huynh cứ đem hắn giao cho muội, muội sẽ trừng trị hắn.”
Cửu gia nhìn Thiên Chiếu rồi hỏi: “Tần Lực đắc tội
với muội khi nào?”
Thiên Chiếu mặt mày khổ não, khẩn nài nhìn tôi. Tôi
úp úp mở mở một hồi, bản thân lại ngượng không dám nói ra nguyên do, đành bất
đắc dĩ nói: “Đắc tội không cần phải có lý do, dù gì cũng là đắc tội với muội
rồi.”
Cửu gia đi đến xe lăn ngồi xuống, Thiên Chiếu vội
vắt khăn mặt mang tới, Cửu gia lau mồ hôi trên trán: “Phạt hắn làm phu xe cho
muội một tháng, để muội xử lý.”
Tôi đắc ý cười nhìn Thiên Chiếu, Cửu gia lại nói
thêm mấy câu: “Đại ca, nhị ca, tam ca gần đây cũng nhàn quá rồi nhỉ, ta thấy
chỗ làm ngọc thạch ở Lam Điền bên ấy rất cần một người trông giữ lâu dài, tam
ca cảm thấy ai đi thì tốt?”
Vẻ mặt của Thiên Chiếu càng thêm khổ não, thành
khẩn nói với Cửu gia: “Đại tẩu mới sinh con trai, đại ca vui đến nỗi không dám
xa một bước. Nhị ca vì chăm sóc cho đại ca, bèn nhận hết mọi việc của đại ca
làm giúp, cũng bận đến không rời ra được. Ta gần đây định kiểm tra lại một lượt
sổ sách làm ăn trong thành Trường An, cộng thêm việc cần phải huấn luyện Tiểu
Phong, Tiểu Vũ bọn họ, thiên địa minh giám, nhật nguyệt làm chứng, thật sự bọn ta
không hề nhàn rỗi!”
Tôi chống tay sau xe lăn của Cửu gia, cúi đầu cười
thầm, Cửu gia khẽ than thở: “Nghe có vẻ không hề nhàn rỗi thực.”
Thiêu Chiếu vội nói: “Đích thực là không nhàn rỗi
ạ! Bọn ta chỉ cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ hiếm hoi mới tụ tập uống trà, nói chuyện
một tí, nghe chuyện một tí thôi, về sau sẽ không có chuyện như thế này nữa,
chắc chắn bọn ta sẽ bận đến nỗi thời gian nói chuyện cũng không có.”
Trong đầu vẫn mải nghĩ chuyện vui, không để ý đến
lời Cửu gia, nghe hết lời Thiên Chiếu nói, tôi đột nhiêu hiểu ra Cửu gia đã
đoán được bọn Thiên Chiếu làm gì, trong lòng tự nhiên cảm thấy hơi ngượng, có
chút vui, có chút ngọt ngào, yên lặng đứng bên cạnh Cửu gia.
Cẩn Ngôn rảo bước đi vào vườn, thấy tôi mặt mày hớn
hở rạng rỡ bèn hỏi giọng kỳ quái: “Ngọc nhi sao cũng có mặt thế này? Đến thăm
Cửu gia à?”
Thiên Chiếu chạy vội đến bên cạnh hắn, kéo hắn đi
ra ngoài: “Hương liệu mới nhận được hôm qua ngươi vẫn chưa nghiệm thu xong,
chuyện này không chậm trễ được…”
Giọng của Cẩn Ngôn từ ngoài vườn vọng vào: “Đâu có
à! Không phải ngươi nói… người đừng có che miệng ta… a? Cái gì… Lam Điền? Hả!”
Mấy tiếng về sau của Cẩn Ngôn hoàn toàn không nghe được nữa, chỉ nghe thấy
Thiên Chiếu nói: “Cửu gia, đống sổ sách chưa sao chép xong ngày mai ta sẽ lại
làm tiếp, hôm nay còn chút việc phải đi gấp, về trước đây.” Nói xong chỉ nghe
thấy tiếng bước chân chạy như bay ra ngoài, không lâu sau ngoài vườn đã yên
tĩnh trở lại.
Trong lòng tôi thấp thỏm không yên, trong sự ngọt
ngào lại pha chút lúng túng, khó xử, không biết nên nói gì. Cửu gia vờ như chưa
xảy ra chuyện gì, đẩy xe lăn đi vào trong phòng: “Tương Phi Trúc đã làm xong
rồi, đường vân tự nhiên rất tao nhã, nếu chạm trổ thêm khéo lại thành vẽ rắn
thêm chân, mà ta cũng lười nữa, muội nhìn xem có hài lòng không?”
Tôi giơ tay ra nhận lấy chiếc sáo: “Muội không hiểu
mấy chuyện này, nếu huynh nói được rồi khẳng định là được rồi.”
Cửu gia cười nói: “Trong nhà muội có một vị nhạc sư
nổi tiếng khắp thiên hạ, biết bao nhiêu người muốn bái làm thầy mà không được,
sao muội không tận dụng cơ hội này học hỏi hắn một chút?”
Nhắc đến Lý Diên Niên, không khỏi nghĩ đến Lý Quảng
Lợi, lông mày tôi nhíu nhíu lại.
Cửu
gia hỏi: “Sao thế?”
Tôi
thở dài: “Nghĩ đến cái anh chàng Lý Quảng Lợi này, chỉ có thể cảm thán ‘rồng
sinh chín con, mỗi con một khác’.”
Cửu
gia cười cười nói: “Muội lo lắng quá nhiều rồi, nếu thật sự phiền phức thì đuổi
hắn đi là xong.”
Tôi
cười nhẹ không nói gì, thầm nghĩ sự tình đâu có đơn giản như thế.
Cửu
gia khẽ ho một tiếng: “Việc mở rộng kinh doanh của muội gần đây tiến triển nhanh
quá, ta nghe người ta nói muội còn kinh doanh cả phường kỹ nữ, đây là bên
ngoài, muội âm thầm… còn kinh doanh gì khác, vì sao thế? Nếu muội chỉ muốn kiếm
tiền, thì có thể làm những việc khác, muội cứ như bây giờ, đi đâu cũng gấp gấp
rút rút.”
Tôi
giật mình, song trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, những chuyện tự cho là không
thể bị người khác biết vậy mà vẫn không thể qua mặt Cửu gia, trừ phi… trừ phi
Cửu gia luôn quan tâm chu đáo nhất cử nhất động của tôi. Tôi lúng túng nói:
“Muội tự có cách và dự định của mình.”
Cửu
gia im lặng ngây người một lúc, bỗng nhiên hỏi: “Ngọc nhi, có biết vì sao ta
luôn cố gắng không chống nạng đi lại ở ngoài không? Nếu không có gì đặc biệt,
ta chỉ luôn muốn ngồi xe lăn, vả lại luôn cố tình để cho mọi người nghĩ rằng
thân thể ta yếu, ngay cả Thiên Chiếu bọn họ cũng cho là thân thể ta yếu ớt đến
đi xa cũng khó, cơ thể lại thường xuyên không ổn. Chân của ta đúng là có tật,
bên trong cơ thể cũng yếu, nhưng không nghiêm trọng như ta biểu hiện ra ngoài.”
Tôi
giật mình sững sờ một hồi lâu, chẳng lẽ không phải nguyên nhân mà Thiên Chiếu
bọn họ nói, không phải là vì huynh cảm thấy tự ti từ nhỏ sao?
“Vì
sao thế? Huynh cố ý làm thế để cho ai xem?”
Cửu
gia khẽ gật đầu: “Làm thế để bệ hạ thấy. Mẫu thân của ta là cháu gái của Đậu
thái hậu, lúc nhỏ ta thường xuyên vào cung chơi đùa, năm đó tình cảm huynh muội
giữa bệ hạ và mẫu thân cũng rất tốt. Cho nên lúc Đậu thái hậu còn sống, Thạch
phảng và nhà họ Đậu luôn qua lại mật thiết. Sau khi nhà họ Đậu suy tàn, bệ hạ
rất kiêng nể, sợ sệt thế lực rắc rối khó gỡ của Thạch phảng. Sau khi phụ thân
và mẫu thân qua đời, một Thạch phảng to lớn như vậy rơi vào tay của ta, nếu
không phải vì ta là người có bệnh sẵn, lúc nào cũng ngắc ngoải thoi thóp, việc
kinh doanh của Thạch phảng nằm trong tay ta lại cứ từ từ sa sút, thì chắc chắn
Thạch phảng trong thành Trường An không thoát khỏi số phận bị diệt vong.”
Đây
là lần đầu tiên Cửu gia chủ động nhắc đến một chút chuyện thân thế, tôi lắng
nghe mà ngơ ngẩn cả người ra, năm đó Cửu gia mới mấy tuổi? không ngờ còn
nhỏ tuổi như vậy đã phải gánh vác tính mạng của biết bao nhiêu người, cùng đọ
sức với hoàng đế của Hán triều. Thêm nữa Cửu gia chỉ nói là gia tộc mình và Hán
triều có quan hệ, còn quan hệ với Tây Vực thì sao? Bên đó Cửu gia cũng gánh vác
những gì nữa? Cả chặng đường này, rốt cuộc Cửu gia đã phải chịu đựng biết bao
nhiêu thứ rồi?
Cửu
gia chăm chú nhìn tôi, chậm rãi nói: “Ngọc nhi, năm đó tâm tư bệ hạ thâm sâu cơ
mẫn, hành sự quyết đoán cay độc, lúc cần thiết ngoại trừ bản thân ra bất kỳ ai
cũng có thể xuống tay hạ sát. Nàng không nên làm chuyện gì mạo phạm thiên nhan.
Nàng cạnh tranh với các thương gia khác trong thành Trường An ta đều có thể…
nhưng… ” Cửu gia nuốt lại lời định nói, chỉ thành khẩn nói: “Ngọc nhi, hành sự
bắt buộc phải suy nghĩ kỹ.”