Đại mạc dao (Tập 1) - Chương 16 phần 2 (Hết tập 1)

Lúc đang ăn cơm tối, Hồng cô không nhịn nổi liền
hỏi: “Quản gia Hoắc phủ cũng không phải người bình thường đâu, nghe nói là
người có thể vung đao múa kiếm, nhấc bút thành văn, tuy không làm quan, nhưng
mà kể cả đám quan lại trong triều đình mỗi lần gặp ông ta cũng hết sức khách
sáo, lịch sự. Ta thấy tính cách của Hoắc đại thiếu gia tuy có hơi khó hầu hạ,
phục vụ, nhưng đối xử với muội thì lại không hề tệ...”

“Hồng cô, ăn cơm đi!”

Hồng cô dùng đũa gắp một miếng thịt, miệng vẫn lẩm
bẩm nói: “Không nghe lời người có tuổi không may ngay trước mặt, tuổi của muội
càng ngày càng lớn rồi, chẳng lẽ muốn học theo ta sống cô đơn cả đời?”

Dùng xong cơm tối, tôi quay về phòng của mình.

Một mình tôi ngồi rất lâu trong căn phòng tối đen
như mực, mò mẫm thắp được đèn, tìm được chiếc bếp lò hằng ngày vẫn dùng để pha
trà, dùng thanh củi nhen được lửa. Từ trong tủ quần áo nhấc ra một chiếc hộp
trúc, nhìn thấy cả hộp đầy ắp những mảnh vải nhật ký được viết đều đặn, đột
nhiên tôi cười phá lên.

Niềm vui là đóa hoa không dưng nở ra trong tim
người, đẹp đẽ yêu kiều, hương ngọt vấn vương lặng lẽ thấm lòng người. Ký ức của
con người hay lừa dối, tôi sợ sẽ có một ngày tôi sẽ không nhớ được rõ ràng niềm
vui của ngày hôm nay, cho nên tôi muốn viết hết lại tất cả những gì xảy ra, khi
nào tôi già rồi, già đến mức không đi nổi nữa, tôi sẽ ngồi trên giường đọc lại
những tấm lụa này, xem lại niềm vui của chính mình, có lẽ thỉnh thoảng còn có
bi thương, nhưng cho dù là niềm vui hay nỗi khổ thì đều là những dấu vết của
những gì tôi trải qua, sống qua, nhưng tôi sẽ cố gắng sống sao cho thật vui
vẻ...

Vốn tưởng rằng vứt bỏ quá khứ đi, những ngày sau đó
sẽ ít bi thương, nhưng hóa ra người ta càng cố gắng, càng bỏ sức nỗ lực, những
gì còn lại vẫn chỉ là nỗi đau đớn đến cùng cực trong tim, nếu không có ký ức
gì, thì sẽ không cảm thấy đau khổ.

Tôi vừa giơ tay ra, đem mảnh vải ghi lại niềm vui
đầu tiên trong thành Trường An đốt đi, lửa bếp đột nhiên biến thành một màu đỏ
rực, niềm vui cũng dần bị nuốt trọn theo mảnh vải.

Cửu gia, mấy ngày này muội vẫn luôn nghe ngóng
chuyện của Thạch phảng, nếu không đoán nhầm thì Thạch phảng là bởi vì nhà họ
Đậu suy tàn nên cũng chịu thiệt theo. Năm đó bệ hạ vì muốn khống chế nhà họ Đậu
và thế lực ngoại thích của Vương Vệ, nên đã đặc biệt nâng đỡ nhà họ Vệ. Hiện
giờ với tình hình thế lực ngoại thích của nhà họ Vệ ngày càng lớn mạnh, với bản
tính vốn dè dặt với thế lực ngoại thích của bệ hạ, khẳng định sẽ nghiêng về ức
chế thế lực của nhà họ Vệ, trợ giúp các thế lực khác, nếu chọn được thời cơ
tốt, chọn được đúng người, Thạch phảng khẳng định có thể hồi phục lại sự phồn
thịnh ban đầu ở thành Trường An...

Lúc ấy tôi suy nghĩ đến là đơn thuần, xem xét các
vấn đề cũng vô cùng đơn giản, thủ đoạn hành sự càng gần như là trần trụi, không
che giấu gì, bây giờ đọc lại chỉ nghĩ thôi đã sợ. Tôi lắc lắc đầu, một lòng một
dạ tình nguyện cam lòng, đúng là trò cười khi tự cho mình là đúng, khẽ nhấc tay
lên, lại đem một mảnh vải nữa đốt trong bếp.

Muội cứ nghĩ là mình thông minh lắm, muội đoán được
đúng tâm tư của huynh, nhưng mà muội nhầm rồi. Huynh thắp đèn dầu, có phải là
mong muội đi không? Muội nghe huynh nói, đăng hỏa bạo, hỉ sự đáo, rất muốn biết
sự có mặt của muội có phải là hỉ sự của huynh không? Muội rất hy vọng chính là
như thế, nhưng muội bây giờ không còn chút tự tin nào đoán mò tâm sự của huynh
nữa rồi, nói không chừng muội lại đoán nhầm rồi, lừa cho chính mình vui vẻ
không đâu. Nhưng mà sẽ có một ngày muội sẽ cho huynh đọc những thứ này, huynh
phải cho muội biết tối hôm qua huynh thắp đèn có phải là vì đợi muội về không?

...

Tôi đang bỏ từng mảnh vải vào trong bếp, chợt trong
lòng như bị sét đánh, lập tức rút hết ra, dập hết các đốm lửa nhỏ. May mà chỉ
bị đốt mất một góc, mảnh vải biến thành một màu sém đen, nhưng nội dung trên đó
vẫn còn đọc được.

Đem đốt mấy mảnh vải có liên quan đến thân phận của
Lý Nghiên, rồi ngây ra nhìn chằm chằm vào mấy mảnh vải còn lại.

Mãi một lúc sau tôi mới trấn tĩnh lại, quyết định
chắc chắn. Những ý nghĩ trong lòng ngày ấy đều là khát vọng sẽ có một ngày cùng
Cửu gia ngồi bên ánh đèn đọc lại một chút tâm tình con gái này, hôm nay tuy
không còn được ngắm cảnh cùng nói cười dưới ánh đèn nữa, nhưng những mảnh vải
này đều là viết cho Cửu gia, thôi thì cứ đem đưa cho Cửu gia, cũng coi như để
cắt đứt đoạn tình duyên ngắn ngủi này.

Trong tay cầm đôi khuyên tai nạm vàng có hạt cườm
xanh ngọc bích, nhìn kỹ một lúc lâu, rồi dùng khăn tay gói cẩn thận lại đặt vào
trong hộp trúc. Giữa sa mạc mênh mông, bên cạnh suối Nguyệt Nha lần đầu gặp
mặt, lúc cầm lấy bộ váy rời đi, cho dù thế nào cũng không thể nghĩ được sẽ có
một ngày tự tay tôi xé nát nó.

Cầm lấy chiếc sáo trúc Tương Phi, đặt bên khóe
miệng thổi thử một tí, nhìn quanh căn phòng, thiếp đã dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc
của chàng rồi. Nếu lòng người có thể giống như việc dọn phòng, dễ dàng đơn giản
vứt bỏ một vài thứ đi, có lẽ sẽ không có nhiều phiền não thế này.

Quanh quẩn lưỡng lự rất lâu phía ngoài Thạch phủ,
tôi thầm nghĩ đã quá nửa đêm, có lẽ không cần phải đánh thức Thạch bá nữa. Xoay
người nhảy từ trên thành tường xuống, người còn chưa chạm đất đã có người tấn
công, tôi vội nói: “Tại hạ là Kim Ngọc của Lạc Ngọc phường, đến gặp Cửu gia.”
Đám người vừa tấn công từng người một lần lượt biến mất trong bóng tối, chỉ lưu
lại mấy tiếng cười đùa mơ hồ.

Trong ánh mắt bọn họ, là chuyện hai người hẹn nhau
lúc nửa đêm, phong cảnh hữu tình, nhưng lại không hề biết rằng người trong cuộc
đã vô cùng đau khổ.

Trúc Quán chìm trong bóng tối im lìm, tôi đặt hộp
trúc ở ngay ngoài cửa. Đứng im đó rất lâu, nhấc sáo trúc lên thổi một bài:

Trắng như tuyết trên núi, Sáng tựa trăng giữa mây.

Nghe lòng chàng hai ý, Thiếp đành đoạn tình này.

Hôm nay chén sum họp, Đầu sông tiễn sớm mai.

Lững thững theo dòng nước, Nước mãi chảy Đông Tây.

Buồn đau lại buồn đau, Vợ chồng chẳng nên than.

Mong người lòng chỉ một, Bạc đầu chẳng xa nhau.[2]

[2] Bản dịch của Đào Trung Kiên.

Ánh đèn trong phòng sáng lên, cửa bị khẽ đẩy ra.
Cửu gia chống nạng đứng ở cửa ra vào, trong bóng đêm, mặt Cửu gia tái xanh nhìn
thấy mà giật mình đau lòng.

Hôm nay chén sum họp, Đầu sông tiễn sớm mai.

Lững thững theo dòng nước, Nước mãi chảy Đông Tây.

Buồn đau lại buồn đau, Vợ chồng chẳng nên than.

Mong người lòng chỉ một, Bạc đầu chẳng xa nhau.

...

Cho dù huynh và muội có phải đã từng nâng chén cười
nói, vui vẻ tương hợp hay không, thì từ giờ trở đi, huynh và muội ly biệt hai
phương, mỗi người một hướng.

Sau khi thổi liên tục ba lần, oán ý xao động trong
lòng mới bớt đi một nửa.

“Huynh từng nói tâm ý của muội và của khúc ‘Bạch
đầu ngâm’ này không hợp nhau, cho nên khó mà có thể thổi nốt, hôm nay tâm khúc
và tâm ý của muội đều tương đồng, chắc đã thổi khá hơn nhiều, nhưng muội thà là
vĩnh viễn không thổi được khúc nhạc này, vĩnh viễn không hiểu tâm khúc của nó.”
Nói đến đoạn sau, cho dù đã hết sức kiềm chế, tiếng tôi vẫn khẽ run lên.

Hai tay dùng sức, một tiếng vang lên, sáo trúc
trong tay bị bẻ gãy làm đôi, cây sáo trúc bị gãy vẫn còn chưa rơi xuống đất,
người tôi đã bay lên không trung nhảy lên thành tường, thân người hơi ngừng
lại, nhưng người ở sau lưng thì vẫn một mực yên lặng.

Tôi lắc đầu, cuối cùng trái tim cũng chết lặng, bèn
nhảy từ trên thành tường xuống, cứ thế rời đi không hề quay đầu lại.

***

Hồng cô:

Muội đi đây. Lúc tỷ đọc được bức thư này khẳng định
là sẽ rất tức giận, đừng tức giận, tỷ xem hai hàng lông mày đều dựng đứng lên
rồi kìa, bao nhiêu là nếp nhăn, tỷ vẫn hay nói con gái không được tức giận, mau
mau hạ hàng lông mày kia xuống đi.

Tất cả các phường hát và phường kỹ nữ đứng tên muội
trong thành Trường An đều bàn giao cho tỷ.

Có hai việc tỷ nhất định phải ghi nhớ cẩn thận: Thứ
nhất, các cô gái được dốc lòng đào tạo kỹ thuật ca múa, đối nhân xử thế dĩ
nhiên sẽ có quy củ, các cô gái ở phường kỹ nữ thì sẽ có chút tản mạn thiếu phép
tắc, nhớ ưu đãi kỹ nữ của phường kỹ nữ, cái gì cũng có thể không hiểu, nhưng
nhất định phải học được việc này, điều đầu tiên cần phải làm được là giữ mồm
giữ miệng cho kín. Thứ hai, tốt nhất là đóng cửa các phường kỹ nữ lại, hoặc là
ít nhất cũng không cần mở rộng nữa, giữ nguyên các phường còn lại bây giờ.

Đọc xong bức thư này xin hãy đốt đi, một lá thư
khác của muội đã ghi lại hết toàn bộ việc kinh doanh sau này giao lại cho tỷ.

Muội biết, muội làm như thế này là quá tự do tùy
hứng. Từ lúc vào thành Trường An, muội vẫn luôn nỗ lực học cách làm một người
Trường An, lời nói cử chỉ luôn đắn đo sao cho đúng mực, nhưng muội mệt hết rồi,
rất nhớ cuộc sống bừa bãi nơi thảo nguyên sa mạc. Muội đi đây, có lẽ một ngày
sẽ quay lại, nhưng cũng có khả năng là muội sẽ không quay về nữa. Cho nên, Hồng
cô, đừng bận tâm đến muội.

Cuối cùng, làm phiền tỷ một chuyện, nửa tháng mười
này nữa, giúp muội gửi mảnh thư đã được gấp cẩn thận này tận tay quản gia của
Hoắc phủ.

Ngọc nhi.

...

Tiểu Hoắc:

Ta quay về thảo nguyên đây. Nhưng xin lỗi, không
phải là đi cùng ngươi. Ta đã nhờ Hồng cô trao cho ngươi bức thư này, lúc ngươi
đọc được mảnh thư này, chắc là đã mấy tháng sau rồi, lúc đó đắc thắng quay về,
còn ta có lẽ đang cùng Lang huynh đuổi theo một con dê nơi vách núi cheo leo,
hoặc có lẽ đang ngồi ngắm mặt trời lặn đằng Tây. Ngươi từng hỏi ta, dây leo
vướng víu không rời, tách cũng không ra có giống đời người không? Ta nghĩ rồi,
đời người có lẽ rất giống hoa kim ngân, nhưng không phải là vướng víu không
rời. Hoa nở hoa tàn, giữa cảnh kim ngân tương phùng, ngẫu nhiên gặp gỡ và xa
cách, đối diện và quay đi, duyên hợp và duyên tàn, một cây đằng hoa diên dịch
lại bi hoan tụ hợp của một đời người. Lần này ta lựa chọn quay người ra đi. Lời
từ biệt này có lẽ là sẽ không bao giờ gặp lại nữa, chỉ chúc ngươi tất cả tốt
lành.

Tiểu Ngọc.

Phiên ngoại: Mong ngóng một cặp sao

Trong bóng tối, nàng mặc một bộ váy đỏ, như màu lửa
cháy bừng bừng.

Mạnh Cửu biết là tâm tình nàng không được tốt, bởi
vì bình thường nàng không thích mặc đồ màu sắc tươi sáng quá, nhưng khi nào tâm
tình không ổn thì lại luôn bướng bỉnh chọn sắc màu thật sặc sỡ, mạnh mẽ, giống
như muốn dùng sắc màu ấy để nói cho người khác rằng, ta rất ổn, mọi chuyện với
ta đều rất ổn, đem tủi thân, oan ức và yếu đuối chôn giấu dưới lớp màu hoa lệ
lộng lẫy kia.

Trong đôi mắt nàng cũng có hai đốm lửa nhỏ bé đang
bùng cháy, sự cô đơn lạnh lẽo của Trúc Quán cũng bởi vì thế mà trở nên ấm áp
hơn nhiều, hắn khát vọng biết bao có thể giữ lại sự ấm áp này bên mình, nhưng
hắn không thể.

Cô gái như thế này, đến rồi đi như gió, xán lạn như
lửa, cuộc sống sáng chói rực rỡ tựa ánh bình minh, hắn hy vọng nàng có thể vĩnh
viễn sống một cách rực rỡ tươi đẹp như thế, có thể có một hạnh phúc hoàn mỹ
nhất, trong cuộc sống không phải có một chút bóng tối nào.

Hắn hỏi nàng “muốn có một gia đình không,” nàng trả
lời hắn “muốn có, muốn có một gia đình thật náo nhiệt vui vẻ,” hắn cũng muốn
có, nhưng mà hắn không mang lại cho nàng được.

Đốm lửa rực cháy trong mắt nàng, không biết là hận
hay là yêu, khoảnh khắc nàng bẻ gãy chiếc sáo trúc, trái tim hắn cũng vỡ thành
từng mảnh, nàng nhìn hắn một mực trầm mặc, mọi thứ trong mắt đều bị dập tắt,
chỉ còn yên lặng.

Nàng hận hắn đến một câu cũng không nói sao?

Nhưng nàng có biết là, hắn sợ chỉ cần mở miệng ra
là sẽ chọn ích kỷ níu giữ nàng lại, bất kể hậu quả thế nào cũng muốn níu giữ
nàng lại.

Bóng hình màu đỏ dần dần biến mất trên thành tường,
hắn dùng toàn bộ sức lực khống chế không cho bản thân mình mở miệng.

Tim đau đến cực điểm, một dòng tanh ngọt từ trong
cổ họng trào lên, hắn cúi người bật ho, từng giọt máu tươi đỏ thẫm bắn ra. Bắn
lên trên bộ y phục màu trắng của hắn, phảng phất như tuyết trắng mai hồng, bắn
vào một bên của hộp trúc, tựa như trúc xanh hoa đỏ.

Vốn có bệnh nặng trong người, lúc này lại đau đến
cùng cực, thể lực của hắn khó mà chống đỡ được, bèn ném luôn nạng đỡ đi, tựa
mình vào khung cửa ngồi bệt xuống.

Nhấc hộp trúc lên, dùng ống tay áo cẩn thận từng
chút một lau sạch vết máu vừa bị bắn vào, nhưng lại không hề để ý đến vệt máu ở
khóe miệng mình.

Từng mảnh từng mảnh vải một, tâm tình từng ngày
từng ngày một.

Nàng đã làm được nhiều hơn, và đi cũng xa hơn mọi
thứ hắn biết, mọi thứ hắn nghĩ.

Đọc từng chữ từng chữ một, trái tim của hắn tựa như
lửa rực cháy, cơ thể hắn dường như đã hóa thành băng. Hắn rốt cuộc đã hạnh phúc
như thế nào cơ chứ?

Đường chân trời đã lộ ra một vệt trắng bạc đầu
tiên, một ngày mới đã bắt đầu, nhưng hắn lại không hề để ý, trái tim vẫn chìm
đắm trong bóng tối và hạnh phúc tuyệt vọng.

... Mặt tôi chợt nóng bừng lên vì ngượng, người còn
chưa gả cho ai mà đã nghĩ đến việc có con. Nếu suốt đời này không thể có con
thì sao? Nghĩ ngợi rất lâu mà không đưa ra được kết luận gì, nhưng khi vừa nhìn
thấy ngoài phòng đã chỉ còn lại uyên ương đằng màu xanh lá cây, tôi nghĩ là tôi
hiểu rồi, tại nhiều quá trình trong cuộc đời này, không phải mỗi cánh hoa đều
sẽ kết quả, nhưng chúng sẽ sống, sẽ nở bùng lên, sẽ đón chào ánh dương, đưa
tiễn ráng chiều, sẽ cùng gió vui vẻ một màn, rồi cùng mưa đùa nghịch, cuộc sống
như thế đã phong phú lắm rồi, tôi nghĩ hẳn chúng cũng còn gì nuối tiếc...

Cả người hắn đột nhiên run lên bần bật, liên tục ho
sặc sụa. Trên mặt vừa rồi chỉ thấy vẻ u ám tuyệt vọng, giữa hai hàng lông mày
không ngờ lại hiện lên chút khí thế hứng khởi hiếm thấy.

Cơ thể bệnh tật liên miên bỗng nhiên tràn đầy sức
lực, hắn kéo lấy nạng đỡ người đứng dậy, vừa vội vã bước ra ngoài, vừa lớn
tiếng gọi: “Người đâu, lập tức chuẩn bị xe ngựa.”

Mặt trời ở đằng Đông đã ló lên một nửa, nửa bầu
trời phủ ánh ban mai rực đỏ như lửa, rực rỡ chói lọi đến lóa mắt, hệt như nụ
cười của nàng ấy.

Hắn ngắm nhìn ánh bình minh, vừa thấy vui vừa thấy
đau lòng. Ngọc nhi, Ngọc nhi, ta cuối cùng vẫn đánh giá thấp nàng, làm tổn
thương nàng quá sâu rồi, nhưng ta sẽ dùng cả cuộc đời này bù đắp cho lỗi lầm đã
qua, từ giờ trở đi, ta nhất định sẽ không khiến cho nàng phải chịu một chút tổn
thương nào nữa.

Xe ngựa còn chưa đến Lạc Ngọc phường đã nghe thấy
tiếng kêu gào ầm ĩ.

Hồng cô đứng trước cửa nhà lớn tiếng mắng mỏ người
coi cửa: “Đứa nào đứa nấy ngốc một lũ, các ngươi đều là người chết à! Sao mà
cái gì cũng không nhìn không thấy?”

Thiên Chiếu nhảy xuống từ xe ngựa, kéo màn che lên.

Hồng cô nhìn thấy Thiên Chiếu lập tức ngừng lời, đi
ra cung kính hành lễ với Thiên Chiếu.

Thiên Chiếu cười bảo bà đứng dậy: “Vị này là chủ
nhà, phường chủ Thạch phảng, muốn gặp Ngọc phường chủ.”

Người thiếu niên xinh đẹp như ánh trăng, dịu dàng
như gió thổi, trông tướng mạo sáng ngời tựa chỉ lan ngọc thụ này lại chính là
phường chủ Thạch phảng lừng lẫy thành Trường An sao?

Hồng cô sững sờ nhìn Mạnh Cửu trên xe, quá đỗi kinh
ngạc, bất ngờ quên mất hành lễ.

Người kiêu ngạo bằng trời như Hoắc Khứ Bệnh giống
như cầu vồng hay mặt trời chói chang đến gay gắt, hàn mai thanh tùng, vốn cứ
tưởng đã rất hợp đôi với Ngọc nhi, không ngờ là nhân gian còn có người như thế
này, ánh trăng vằng vặc không thua gì mặt trời, chi lan so với hàn mai, tương
đương như nhau thật khó chia tách.

Một người vốn luôn ôn hòa như Mạnh Cửu lúc này lại
có chút gấp gáp nôn nóng, không đợi Thiên Chiếu nhắc nhở Hồng cô, đã hỏi luôn:
“Ta muốn vào gặp Ngọc nhi trước.”

Mắt Hồng cô ngân ngấn lệ, oán trách nói: “Ta cũng
muốn gặp muội ấy, muốn mắng cho muội ấy một trận, đánh cho một trận để giải
hận. Muội ấy đã tranh thủ lúc đêm tối trời rời khỏi thành Trường An rồi, còn
nói cái gì mà sẽ không quay lại nữa.”

Mạnh Cửu chợt thấy đau lòng khủng khiếp, lại bật ho
rũ rượi, mãi một lúc sau vẫn không ngừng lại được. Ngọc nhi, đọc hết các mảnh
nhật ký của nàng mới thật sự thấu hiểu tâm tư nàng, đến lúc thật sự hiểu rồi
mới biết là mình đã làm tổn thương nàng sâu đến đâu.

Thiên Chiếu vội vã hỏi Hồng cô: “Nàng ấy có lưu lại
lời gì với ngươi không? Có nói đi đâu không?”

“Lá thư gửi cho ta chỉ nói là quay về Tây Vực rồi.
Muội ấy còn có một lá thư khác gửi cho Hoắc phủ, ta trong lúc tức giận đã sai
đưa đi lúc sáng sớm nay rồi. Không biết trong lá thư ấy có nói cụ thể là đi đâu
không.”

Thiên Chiếu nghe hết, vẫy tay ra hiệu cho Hồng cô
lùi đi.

Mạnh Cửu muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại ho
liên tục một trận nữa.

Thiên Chiếu biết tâm ý của hắn, vội nói: “Tiểu Ngọc
không biết cưỡi ngựa, nàng ấy nếu muốn quay về Tây Vực ắt phải thuê xe, ta sẽ
lập tức sai người truy đuổi hỏi thăm hoạt động của các xe ngựa trong thành
Trường An, gửi bồ câu thông báo cho ‘Thương Lang Ấn’ và sa đạo của Tây Vực, yêu
cầu tất cả phải mau chóng tìm giúp, Thạch bá cũng có thể nhờ tổ chức sát thủ
trước đây của ông ấy giúp tìm người. Cửu gia, Tiểu Ngọc quay về thảo nguyên,
không có lý nào mà chúng ta không thể tìm thấy. Hiện tại chuyện quan trọng nhất
là người phải chăm sóc cơ thể cho khỏe, nếu để cho Tiểu Ngọc nhìn thấy bộ dạng
này, trong lòng nàng ấy khẳng định sẽ lại cảm thấy khó chịu.”

Mạnh Cửu nhắm mắt suy nghĩ trong giây lát, lạnh
nhạt nói: “Thông báo cho vương cung các nước Tây Vực, yêu cầu họ xuất binh tìm
kiếm.”

Thiên Chiếu thầm giật mình kinh hoàng, Cửu gia tuy
đã giúp đỡ rất nhiều cho các nước Tây Vực, nhưng một mực tránh né không dính líu
quá sâu, đối phương một lòng muốn kết giao, còn người lại từ chối cự tuyệt. Các
nước Tây Vực chỉ mong sao mua chuộc được tình nghĩa của Cửu gia, chưa nói đến
mạng lưới tình báo từ việc kinh doanh rải rác khắp Đại Hán trong tay Cửu gia
hết sức quan trọng với Tây Vực, chỉ đơn cử các thiết kế binh khí có lực sát
thương vô cùng lớn của Cửu gia đã đủ để các nước Tây Vực thèm khát không thôi.
Cửu gia hiện tại trực tiếp yêu cầu, các nước Tây Vực nhất định sẽ không từ
chối, xem ra Cửu gia lần này đã quyết phải có bằng được Tiểu Ngọc, chỉ là cứ
như thế này, cục diện cân bằng vi diệu kia sẽ bị phá vỡ, nợ một lần tình nghĩa
về sau phải trả một cái giá như thế nào chứ?

***

Trời vẫn còn mờ tối, Hoắc Khứ Bệnh đã mặc xong quân
trang, nai nịt gọn gàng chờ xuất phát.

“Ngươi đã nói với nàng tin hôm nay ta sẽ xuất binh
chưa?”

“Lão nô đã đích thân đến Lạc Ngọc phường thông báo
cho Ngọc cô nương rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh đứng ở cổng phủ, trầm lặng rất lâu.
Khi một vệt mây trắng hiện lên ở đằng Đông, hắn khẽ thở dài trong lòng, xem ra
nàng ấy vẫn chọn ở lại Trường An.

Thu lại cảm xúc hỗn loạn, xoay người nhảy lên ngựa,
tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên trên đường phố thành Trường An.

Đặt chuyện tình cảm nam nữ sang một bên, nhiệm vụ
hàng đầu bây giờ là chuyên tâm đánh thắng chiến dịch mà toàn bộ triều đình trên
dưới đang giương mắt lạnh lùng quan sát.

Lần trước hắn chỉ dùng tám trăm quân đã đột nhập
được vào nội địa của Hung Nô, giành được toàn thắng. Nhưng chư vị trong triều
đều không phục, cho là ăn may mới thắng được, đến cả hoàng đế cũng có chút hoài
nghi trong lòng, không dám để hắn thực sự dẫn đại quân đánh trận.

Lý Quảng lăn lộn sa trường cả một đời người mà vẫn
chưa thật sự lập nên chiến tích nào, nên không được phong hầu, vậy mà hắn chỉ
qua một chiến dịch đã lừng danh thiên hạ, mười tám tuổi đã được phong hầu,
khiến bao người căm ghét và không phục.

Lần
này cho hắn một vạn binh mã, hoàng đế vừa muốn chứng nghiệm thực lực của hắn,
vừa là để sau này hắn có thể nắm trọng binh làm nền móng. Chỉ thắng lợi mới có
thể bịt miệng tiếng phản đối của đại thần văn võ trong triều, dù gì hoàng đế
không thể không kiêng dè ý kiến của đám đại thần trong triều.

Trong
lòng Hoắc Khứ Bệnh sớm đã nhận định sự thắng lợi của bản thân, hoặc nói chính
xác hơn là, hai từ “thất bại” chưa bao giờ xuất hiện trong đầu hắn.

Chỉ
cần là việc hắn muốn làm, thì nhất định sẽ làm được, ngoại trừ…

Nghĩ
đến cô gái thông minh giảo hoạt mà cố chấp kia, Hoắc Khứ Bệnh không tìm được
chau mày, liếc về hướng Lạc Ngọc phường, khuôn mặt vốn cứng đờ lạnh lùng hơi lộ
chút ý cười.

Không
được, không có ngoại trừ! Cuộc sống của Hoắc Khứ Bệnh không có chuyện gì là
không thể cả, huống hồ là nàng ấy?

Hành
quân gấp rút một ngày đêm, đến tối đang định đi nghỉ thì nhận được một bức thư
hỏa tốc tám trăm dặm đường.

[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Không
phải quân vụ, mà là một bức thư được Trần quản gia sai người mang đến. Trong
lòng Hoắc Khứ Bệnh chợt rúng động, vội vàng mở ống trúc ra.


lúc ngươi đọc được mảnh thư này, chắc là đã mấy tháng sau rồi, lúc đó đắc thắng
quay về… Hoa nở hoa tàn, giữa cảnh kim ngân tương phùng, ngẫu nhiên gặp gỡ và
xa cách, đối diện và quay đi, duyên hợp và duyên tàn, một cây đằng hoa diên
dịch lại bi hoan tụ hợp của một đời người. Lần này ta lựa chọn quay mình ra đi.
Lời từ biệt này có lẽ là sẽ không bao giờ gặp lại nữa, chỉ chúc ngươi tất cả
tốt lành…

Trước
mắt hắn như nổi lên một cơn mưa gió, nỗi đau đớn đến phẫn uất đều tụ lại trong
tim. Ngọc nhi, nàng lại lừa ta một lần nữa.

Thân
hình hắn không một cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào mảnh thư, khóe miệng chầm
chậm hé ra một nụ cười lạnh lùng, điềm tĩnh. Đây là bức thư đầu tiên nàng viết
cho hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là bức thư cuối cùng.

Hắn
đột ngột đứng dậy, dặn dò thị vệ bên ngoài lều: “Để hai con ngựa chạy nhanh
nhất quân doanh đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, lúc nào cũng có thể nhận lệnh.”

Ngọc
nhi, lẽ nào nàng còn khó đuổi theo hơn cả người Hung Nô giảo hoạt thần tốc ư?

(HẾT
QUYỂN THƯỢNG)

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

Ariko Yuta – Kaitoukiddo1412 – Mint

(Tìm - Chỉnh sửa – Đăng)

Báo cáo nội dung xấu