Đảo châu báu - Chương 21 - 22
Chương 21
Tôi vừa bám được vào cái đòn buồm đằng mũi thì cánh buồm vụt quay theo
luồng gió khác, đập đùng đùng như tiếng đạn nổ. Con tàu bị rung chuyển đến tận
đáy. Một lát sau, cánh buồm quật lên một lần cuối cùng rồi buông rủ xuống. Cánh
buồm quay ngang làm tôi xuýt rơi xuống biển. Tôi vội vàng bò men theo cái đòn
ngang, rồi buông mình để rơi xuống boong tàu. Tôi ở trên sàn tàu đằng mũi, đứng
đầu hướng gió. Cánh buồm to trước mặt vẫn căng thẳng che lấp, không cho tôi
trông thấy một phần boong sau. Đằng mũi chẳng thấy bóng một người nào. Sàn tàu
không ai cọ rửa từ khi bọn chúng nổi loạn. Trên sàn gỗ thấy đầy vết chân; một
cái chai không đã gãy cổ, lăn lông lốc từ góc này đến góc nọ. Thốt nhiên tàu đi
thẳng vào luồng gió mạnh. Sau lưng tôi, những cánh buồm đằng mũi chuyển động ầm
ầm, tay lái kêu răng rắc, con tàu chồm lên dữ dội. Cùng lúc ấy, cánh buồm lớn
trên cột cái quay về sau, ròng rọc kêu rít lên, để lộ rõ cả khoảng boong sau
lái. Hai tên canh tàu đều ở đấy cả. Tên giặc đội mũ đỏ nằm ngửa, cứng đờ như
khúc gỗ, hai tay dang thẳng thành hình thập ác, mồm há hốc, trông thấy cả răng.
Còn lão Han thì ngồi tựa vào bao lơn, đầu rũ xuống ngực, tay chống xuống sàn
tàu, mặt mũi bơ phờ tái nhợt. Mỗi lượt tàu nghiêng ngả, tên giặc mũ đỏ bị xô từ
góc này đến góc kia; nhưng có một điều khủng khiếp, là dù cho tàu có xô mạnh
đến đâu, hắn vẫn nằm sải tay như cũ, hai hàm răng vẫn nhe ra. Tôi thấy trên sàn
tàu chung quanh bọn chúng những vệt máu thẫm. Tôi biết ngay chúng đã
thịt lẫn nhau giữa cơn say điên loạn. Tôi đương mở to mắt ngạc nhiên nhìn cảnh
tượng ấy thì trời bỗng im gió, con tàu lại đứng yên một chỗ. Lão Han vừa rên
vừa cố quay người lại nhưng không gượng nổi, lão lại gục xuống. Những tiếng rền
rĩ của hắn, cái mồm há hốc, quai hàm trễ xuống, tỏ ra hắn đau đớn đến cùng độ
và đã kiệt sức. Trong một phút, tôi bỗng động lòng thương. Nhưng nhớ ngay lại
những lời lão thốt ra mà tôi đã nghe được khi nấp trong thùng lê, tôi chẳng còn
thương xót một tí nào nữa. Tôi bước xuống đằng lái, đến ngay trước mặt lão, gọi
giọng chế giễu:
-
Ông Han! Dậy đi!
Hắn
lờ đờ nhìn tôi, nhưng vì mệt quá nên cũng không thổ lộ được vẻ ngạc nhiên. Hắn
chỉ rền rĩ được một tiếng:
“Rượu!".
Tôi nhìn hắn và biết hắn không còn sức lực để cử động nữa. Tôi không muốn để
mất thì giờ trong lúc này, nên rảo bước ra sau cái cột cái, tránh cánh buồm
đương phơ phất trên mặt boong tàu. Tôi lần xuống cầu thang và bước vào buồng
tàu. Cả một cảnh tượng hết sức hỗn độn bày ra trước mắt. Những tủ khóa đều bị
chúng nạy tung để tìm tấm bản đồ giấu của. Sàn tàu giây đầy vết bùn. Chắc hẳn
bọn giặc đã đi sục trong các vũng lầy chung quanh khu trại trên bờ của chúng,
rồi xuống tụ tập ở đây để uống rượu và bàn bạc. Tôi đi vào trong buồng chứa
rượu, thấy đã mất nhiều thùng. Chúng đã phá ra gần hết. Chai không bỏ ngổn
ngang chất đống. Chắc hẳn từ lúc nổi loạn đến giờ, không một đứa nào trong bọn
chúng thoát được con bệnh ma men. Lục mãi, tôi mới tìm được cho lão Han một
chai rượu đã uống dở; còn về phần tôi, tôi tìm được bánh quy, ít mứt, một chùm
nho lớn và một mẩu phó mát. Tôi lại trèo lên boong, mang theo các thức ấy lên
và đặt vào đằng sau lái, cách xa chỗ lão Han ngồi. Xong tôi đến thùng nước
ngọt, vục đầu vào uống từng ngụm ngon lành. Khi uống đủ rồi, tôi mới đi lại đưa
rượu cho lão Han. Lão nốc một hơi dài, đặt chai xuống rồi nói:
-
Ối chà! Phải có rượu mới được!
Tôi
ngồi vào một chỗ, bắt đầu ăn. Tôi hỏi lão:
-
Bị thương có nặng lắm không?
Lão
làu bàu trong cổ họng:
-
Nếu có cái anh bác sĩ ấy... ở đây thì tôi đã khỏi hẳn rồi. Nhưng... thật không
may! Còn tên kia...
Lão
vừa nói vừa chỉ tên mũ đỏ
-
Nó đã chết hẳn... à, còn cậu... cậu ở đâu mà đến được đây?
Tôi
đáp:
-
Tôi đến đây để chiếm lấy chiếc tàu này. Ông Han, ông phải coi tôi như thuyền
trưởng cho đến khi có lệnh mới.
Hắn
nhìn tôi có vẻ cay độc nhưng vẫn im như hến. Mặt hắn đã có sắc hồng tuy hắn còn
yếu sức lắm. Mỗi lúc tàu nghiêng, hắn lại ngã giúi giụi. Tôi lại bảo:
-
Này ông Han, tôi không muốn thấy lá cờ kia ở trên tàu. Tôi xin phép hạ nó
xuống. Thà không có gì hết vẫn còn hơn!
Tôi
tránh cái cột ngang lủng lẳng ở cột buồm cái, rồi chạy ra chỗ treo cờ, hạ phăng
cờ xuống, quẳng luôn xuống biển. Tôi kêu to lên, tay phất mũ:
-
Thôi thế là hết đời thằng thuyền trưởng Xin-ve!
Lão
Han vẫn quắc mắt, chăm chú nhìn tôi, nét mặt lầm lì. Lúc sau, lão lên tiếng:
-
Ông thuyền trưởng Dim! Tôi chắc bây giờ ông cũng muốn vào bờ. Vậy ta thử nói
chuyện với nhau xem!
-
Được lắm! Nào ông cứ thử nói đi!
Nói
xong, tôi lại tiếp tục ăn rất ngon miệng. Lão chỉ cái xác tên giặc rồi nói:
-
Tên kia... hắn kéo buồm với tôi... định cho tàu quay về chỗ cũ. Thế mà bây
giờ... hắn đã chết thẳng cẳng! Vậy bây giờ... ai lái tàu về bến được? Còn...
ông, tôi đã rõ. Nếu tôi không chỉ vẽ, thì ông không thể làm được! Vậy ông hãy
nghe lời tôi... ông cho tôi ăn uống và cho tôi một mảnh vải cũ, hay chiếc khăn
mùi soa, để tôi băng bó vết thương. Tôi sẽ bảo cho ông cách lái... Tôi nghĩ,
nói với nhau như vậy... là thực tình.
Tôi
nói:
-
Tôi muốn nói rõ với ông điều này... Tôi không muốn quay về chỗ tàu đỗ trước
đây. Tôi muốn cho tàu vào đỗ ở bến tàu phía bắc, ông nghe rõ chưa?
Lão
kêu to:
-
Cái ấy đã hẳn... Tôi không đến nỗi ngốc đâu! Tôi đánh lừa một tí tẹo... nhưng
ông đã khôn hơn tôi! Bây giờ... có phải ông muốn tàu vào bến bắc không? Được,
tôi xin nghe theo ông... Tôi sẽ giúp ông đưa tàu đến đấy... để rồi tôi bị treo
cổ... Nhưng ông cứ tin ở lời tôi hứa.
Tôi
lại điều đình với lão lần nữa. Ba phút sau, con tàu theo gió đã lướt men theo
đảo. Chúng tôi có hy vọng vượt qua doi đất ở phía bắc trước lúc đứng trưa và sẽ
tới bến phía bắc khi nước còn ròng. Như vậy, có thể yên tâm cập bến, không sợ
nguy hiểm. Tôi buộc tay lái lại rồi xuống phòng tàu mở lấy chiếc khăn lụa của mẹ
tôi cho. Tôi giúp lão Han buộc lại vết dao trên đùi đương há hốc miệng. Khi đã
ăn ít bánh và tợp vài hớp rượu lão đã khác hẳn, lão trở lại tỉnh táo, ngồi
thẳng lên và ăn nói đã dõng dạc hơn. Gió thổi hiu hiu. Chúng tôi thuận buồm
xuôi gió. Con tàu lướt phăng phăng trên sóng. Chẳng mấy chốc, tàu đã đi qua chỗ
bờ biển cao, đến chỗ doi đất có thông mọc um tùm. Rồi thoáng một cái, tàu lại
lướt qua góc đồi lởm chởm đá ở khu đảo phía bắc. Tôi được chỉ huy chiếc tàu,
lại được ngắm cảnh trời quang mây tạnh. Bao nhiêu điều ấy làm tôi đến sướng mê.
Bây giờ tôi lại có đủ thức ăn thức uống, không phải lo đói khát. Lúc bỏ lô-cốt
ra đi tôi vẫn rất ân hận, bây giờ đã đoạt lại được chiếc tàu, tôi tự thấy thật
yên tâm. Có lẽ tôi sẽ được mãn nguyện say sưa đến tột cùng, nếu không có cặp
mắt của lão Han cứ nhìn vào tôi chòng chọc. Lão nhìn tôi một cách chế giễu,
thỉnh thoảng lão trề môi ra cười. Cái cười của lão cũng quái gở. Nó lộ vẻ vừa
nhọc mệt, đau đớn, nhưng cũng vừa giảo quyệt, gian hùng. Cặp mắt lão cứ hau háu
rình tôi trong từng cử động.
Chương 22
Thuận gió nên tàu chúng tôi đi nhanh về phía bắc. Chúng tôi có thể cho
tàu thẳng đến bến tàu phía bắc, nhưng vì không nghĩ được cách làm thế nào bỏ
neo và cho tàu đỗ trước lúc nước ròng, nên chúng tôi phải dừng lại đợi. Lão Han
bày cho tôi cách làm cho tàu đứng lại. Tôi làm mãi mới được. Xong, tôi với lão
ngồi đối mặt nhau ăn bánh, không ai nói với ai một lời. Sau cùng lão nói, trên
môi vẫn giữ cái lối cười đáng ngờ ấy:
- Thưa thuyền trưởng, tôi muốn ông vứt giùm cái xác của tên kia xuống
biển.
Để thế, trông nó không tiện!
Tôi
bảo:
-
Sức tôi không làm được việc ấy. Cứ để hắn nằm đấy cũng được, chẳng can hệ gì.
Lão
Han vừa nháy mắt vừa nói:
-
Chiếc tàu này là một tai họa. Cậu Dim này! Từ lúc tôi với cậu bước xuống chiếc
tàu này ở bến Brít-tôn, kể ra đã có bao người toi mạng! Tôi chưa bao giờ thấy
cảnh bi đát như thế. Còn cái tên kia, nó chết thẳng cẳng rồi! Tôi thì không
được học hành thông thái như cậu. Vậy cậu cho biết một người đã chết là chết
hẳn, hay nó còn sống lại ở một nơi khác?
Tôi
đáp bâng quơ:
-
Biết đâu đấy! Biết đâu cái hồn của tên kia nó chẳng đương nhìn ông đấy!
Lão
nói:
-
Chao ôi! Nếu vậy thì giết người chỉ thêm nhọc xác, vì hồn nó vẫn sống mà! Nhưng
tôi cho cái hồn cũng không đáng sợ... Tuy vậy, cậu nói rất phải. Bây giờ tôi
nhờ cậu giúp cho một việc. Tôi nhờ cậu xuống dưới phòng, lấy cho tôi một thứ...
một thứ... Chà! Rõ bực mình! Định nhờ một việc lại nhớ ra một việc khác. Cậu
làm ơn lấy cho tôi ít rượu vang, chứ cái thứ rượu mạnh này đã làm tôi váng óc
lên rồi!
Lão
nói ấp úng, không được tự nhiên lắm. Lão bảo lão thích rượu vang hơn rượu mạnh,
lại càng không thể tin được. Chẳng qua lão chỉ kiếm cớ thôi! Rõ ràng lão muốn
cho tôi đi nơi khác, đừng ở trên boong tàu. Nhưng để làm gì? Tôi cố đoán nhưng
vẫn chưa hiểu được... Cặp mắt lão cứ tránh mắt tôi. Lúc nào lão cũng nhìn quanh
nhìn quẩn, hết chỗ nọ đến chỗ kia. Khi thì lão nhìn lên trời, lúc lão lại nhìn
xuống xác tên đồng bọn. Lúc nào lão cũng cố gượng cười như muốn che giấu một
điều gì bối rối trong lòng. Dù cho là một đứa trẻ con khờ khạo đến đâu, tôi
cũng biết được lão đương tính toán ngầm, tìm mưu kế để hại tôi. Tuy vậy, tôi
vẫn cứ tảng lờ như không biết. Vì tôi ở vào cái thế mạnh của tôi lúc bấy giờ.
Vả lại, với một kẻ ngờ nghệch như lão, tôi có thể che giấu dễ dàng không cho
lão biết là tôi ngờ vực. Với thái độ thản nhiên, tôi hỏi lão ta:
-
Rượu vang à? Cũng tốt đấy. Rượu trắng hay rượu đỏ? Thích thứ nào?
Lão
đáp:
-
Thứ nào cũng được! Đỏ hay trắng, với tôi cũng chỉ là một. Miễn sao cứ cho thứ
ngon và nhiều vào...
Tôi
nói:
-
Thôi được, tôi sẽ mang lên cho ông một chai. Nhưng phải lâu lâu tí đấy. Tôi còn
phải tìm. Nói xong tôi bước xuống cầu thang, nện mạnh gót giày thật ầm ĩ, rồi
tôi cởi giày, cứ chân không chạy vào đường hầm, trèo lên cầu thang đằng mũi,
rồi thò đầu lên chỗ lái. Tôi biết lão ta không ngờ tôi rình lão ở chỗ đó, nhưng
tôi cũng hết sức thận trọng. Và rõ ràng những điều ngờ vực của tôi lúc nãy đối
với lão thật quả là đúng...
Tôi
thấy lão gắng gượng bò bê, cố cắn răng nhịn đau. Cứ mỗi một cử động là mặt lão
nhăn như bị. Nhưng lão vẫn cứ cố bò nhanh qua boong tàu. Chưa đầy một phút lão
đã bò đến gần những lỗ thông nước trên sàn. Lão thò tay vào một cuộn dây, móc
ra một con dao nhọn, máu dính bê bết tận chuôi. Lão ngắm con dao một lúc,
nghiến răng mím lợi, gại mũi dao vào tay xem có còn sắc nhọn không, rồi vội
vàng thủ vào trong áo; xong lão vội bò về ngồi chỗ cũ. Như vậy là lão Han đã có
thể bò đi nơi này nơi nọ; bây giờ lão lại có khí giới trong tay. Lão phải bỏ
công lừa tôi đi khỏi để lão làm việc này. Không nói thì cũng biết lão âm mưu
định khử tôi. Nhưng giết tôi xong thì lão sẽ làm những gì? Lão có ý định cố bò
lê từ bến phía bắc qua cả vũng lầy để về chỗ trại của bọn chúng không? Hay là
lão sẽ bắn đại bác để báo tin cho đồng bọn đến cứu? Dù có đoán giỏi đến đâu
cũng đành chịu. Tuy vậy, tôi có thể còn tin cậy ở lão được một điểm, vì điểm
này có lợi chung cho cả hai người: ấy là phải bẻ lái cho tàu chạy. Lão và tôi
đều muốn cho tàu đỗ vào một nơi kín gió và chắc chắn, để rồi khi cần, có thể đưa
tàu ra cho chạy mà không phải khó khăn nguy hiểm. Từ đây cho đến lúc ấy, tính
mạng tôi còn có thể an toàn được. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ. Tôi chạy về phòng,
đi giày vào, sờ vào chỗ để rượu, vớ đại lấy một chai rượu vang. Xong đâu đấy
tôi xách rượu lên boong. Tôi thấy lão Han vẫn ngồi gục đầu như cũ, mắt nhắm
nghiền, làm như lão yếu quá, không đủ sức chịu nổi ánh sáng mặt trời. Lão mở
choàng mắt ra nhìn rồi rút cuộn thuốc lá trong túi ra, nhờ tôi cắt cho lão một
mẩu. Lão bảo:
-
Nhờ cậu làm ơn cắt hộ cho tôi một mẩu thuốc, tôi không có dao. Mà dù cho có
dao, tôi cũng không còn đủ sức mà cắt... Chà! Cậu Dim ơi! Không khéo tôi sẽ
không thấy lại được mặt biển đây! Cậu cắt hộ cho tôi mẩu thuốc. Không dám phiền
cậu nhiều đâu. Chỉ một lần này nữa thôi. Rồi tôi sẽ về với ông bà ông vải tôi.
Tôi đã thấy mình sắp gần đất xa trời rồi, không sai đâu!
Tôi
bảo lão:
-
Được! Để đấy tôi cắt cho. Nhưng nếu tôi mà như ông, nếu đã thấy mình khó sống,
thì tôi sẽ ăn năn sám hối.
Lão
hỏi:
-
Tại sao thế? Cậu hãy bảo tôi xem tại sao đã nào!
Tôi
nói to:
-
Tại sao à? Thì ông đã tự lừa dối lương tâm ông, ông đã gây ra bao tội ác, ông đã
bội phản, ông đã giết người. Ông còn hỏi tại sao nữa à? Ông hãy ăn năn sám hối
đi để mà chuộc tội với Thượng đế.
Tôi
vừa nói với một giọng hào hứng đầy nhiệt tình, vừa nghĩ đến con dao vấy máu hắn
đang giấu trong áo để định chọc tiết tôi. Còn lão, lão vẫn điềm nhiên tợp từng
ngụm rượu, rồi nói với một vẻ trịnh trọng khác thường:
-
Đời tôi đã trải qua nhiều năm trời lênh đênh trên mặt biển, tai đã từng nghe
bao điều thiện, ác, hay, dở..., mắt đã từng trông thấy lúc trời quang mây tạnh,
bão táp mưa sa... Vậy tôi xin nói thật với cậu: làm điều thiện chẳng được chút
lợi lộc gì! Theo ý tôi, cứ nhanh tay giết trước chúng đi là tốt: những kẻ đã
chết không làm hại ai được nữa!
Đến
đây lão đổi giọng:
-
Thôi! Đừng nói nhảm với nhau mãi nữa. Con nước đã lên kia. Vậy ông thuyền
trưởng, ông hãy theo lệnh tôi đây. Chúng ta cứ cho tàu đi thẳng một mạch cho
xong việc. Thực ra thì chỉ còn hai dặm nữa là đến bến. Nhưng quãng đường này
rất khó đi. Đường vào bến vừa hẹp vừa cạn. Gió xoay đủ chiều. Phải khéo tay lái
lắm mới vào được.
Tôi
dám nói tôi là một tay giúp việc đắc lực, và lão Han là một tay thủy thủ thạo
nghề. Qua khỏi cửa sông là đất liền bọc ba bên bốn bề. Lão Han nhìn ra chung
quanh, bảo:
-
Nơi này xinh đẹp, lại vắng lặng, nên cho tàu vào.
Tôi
hỏi:
-
Khi vào có thể bình yên, nhưng khi ra thì làm thế nào?
Lão
giảng giải:
-
Cậu cứ mang dây cột vào gốc thông kia, một đầu dây khác thì cho vào trục. Đợi
nước lên, ta xô vào kéo, tàu sẽ từ từ lùi ra. Thôi! Bây giờ coi chừng đấy! Đã
gần đến rồi! Đừng đi nhanh quá! Về bên phải một tí! Thế, được rồi! Về bên phải!
Nhè nhẹ chứ! Bây giờ lượn về bên trái, khe khẽ chứ!
Tôi
đang chú ý lái tàu nên không lưu tâm đến lão Han như trước. Tôi sung sướng nhìn
tàu rẽ nước tiến vào bến nên quên hẳn sự nguy hiểm đang rình ở bên mình. Có lẽ
vì tôi nghe thấy tiếng động hay tôi thấy thấp thoáng bóng người; hay có lẽ vì
bản năng tự vệ, tự nhiên tôi quay đầu lại: lão Han đang bò lại gần tôi, tay
phải cầm lăm lăm con dao nhọn. Khi hai luồng mắt giao nhau, cả hai đều rú lên
một tiếng. Tôi rú lên vì sợ hãi, còn lão rú lên vì sắp vồ được mồi. Tôi vội né
sang một bên, tràn tới trước. Tôi bỏ tay lái ra, thanh gỗ bật mạnh lại, đánh
vào giữa ngực lão làm lão dừng hẳn lại. Khi lão định trí lại thì tôi đã thoát
ra khỏi chỗ lão dồn tôi. Và bây giờ, tôi có thể chạy khắp boong tàu để tránh
lão. Tôi dừng lại ở trước cột cái, lấy khẩu súng lục trong túi ra. Tuy lão
đương tiến lại gần, tôi vẫn bình tĩnh thong thả ngắm, rồi bóp cò. Cò mổ xuống
nhưng không có tiếng nổ, nước biển đã làm ướt mất bùi nhùi! Tôi tự mắng tôi về
sự cẩu thả ấy. Tại sao tôi không lo lắp đạn từ trước? Nếu tôi biết lo trước thì
có đâu đến nỗi bây giờ phải để cho lão Han đuổi tôi như mèo đuổi chuột! Tuy đã
bị thương nhưng lão còn nhanh nhẹn, tóc lão màu tro rơi lòa xòa trên mặt, mặt
lão đỏ tía lên vì vội vì tức. Tôi không kịp thử khẩu súng thứ hai của tôi,
nhưng biết trước là vô ích. Có một điều là tôi không nên để cho lão đuổi mãi
rồi bị dồn vào chỗ bí như lúc nãy. Đến lúc lão tóm được thì chỉ vài nhát dao là
xong chuyện!
Tôi
chống tay vào cột cái, đứng chờ lão đến. Thấy tôi định lẩn trốn, lão dừng lại,
đứng rình tôi một lúc. Còn tôi, tôi vẫn thập thò định chạy. Thật không khác gì
cái trò hú tim tôi vẫn chơi khi xưa, có điều chưa bao giờ ngực tôi phập phồng
đến thế! Nhưng lúc này quả là một trò chơi trẻ con mà tôi nắm chắc phần thắng,
vì lão Han đã bị thương nặng. Giữa lúc tôi đang nghĩ như vậy thì con tàu đâm
sầm vào bãi cát, lật về một bên, làm mặt boong nghiêng hẳn, nước ùa cả về bên
cạnh bao lơn. Tôi và lão Han xô vào nhau và cùng ngã lăn chiêng xuống cạnh
những lỗ tháo nước trên tàu. Xác tên giặc mũ đỏ cũng lăn tuột vào chỗ đó. Tôi
ngã lăn vào lão Han, đầu đập mạnh vào chân lão. Tuy đau điếng người, nhưng tôi
đã nhanh chân đứng dậy trước, vì lão còn vướng cái thây ma. Rồi phải tìm ngay
ra cách khác để tháo thân. Nhanh như chớp, tôi bám vào dây buồm phía sau, leo
thoăn thoắt lên không kịp thở. Khi đã ngồi đàng hoàng trên cột ngang rồi, tôi mới
thở dốc. Nhờ nhanh chân nên tôi đã thoát chết. Khi lão Han vừa vung dao lên,
tôi đã leo vọt lên cao rồi. Con dao cắm phập ngay sát dưới chân tôi. Lão ở dưới
trông lên, mồm há hốc, mặt ngây đờ như một pho tượng gỗ. Bây giờ có thì giờ,
tôi liền thay luôn đạn trong súng lục. Muốn chắc chắn hơn, tôi thay cả đạn cho
khẩu kia. Thấy tôi làm như vậy, lão Han cuống cuồng lên. Lão biết sắp sửa thất
thế đến nơi; lão chần chừ một chút rồi cố gắng bám vào dây buồm. Mồm lão ngậm
ngang con dao, tay lão lần lên chậm chạp, coi bộ rất khó nhọc. Thỉnh thoảng,
vết thương bị đau nhói làm lão bật lên một tiếng rên. Khi lão leo lên được một
phần ba đường dây thì tôi đã nạp đạn xong vào hai khẩu súng. Tôi cầm mỗi tay
một khẩu súng rồi bảo lão:
-
Này ông Han! Nếu ông còn nhích lên một bước nữa, tôi sẽ cho ông một phát vỡ sọ!
Rồi
tôi nói thêm, vừa nói vừa cười gằn:
-
Ông cũng biết đấy! Kẻ đã chết không làm hại được ai đâu!
Lão
dừng lại, không dám leo nữa. Trông mặt lão cũng biết rằng lão đương suy nghĩ
lung lắm. Nhưng lão nghĩ ngợi lâu quá, đến nỗi tôi phải bật cười. Cuối cùng,
lão bỏ con dao ngậm trong mồm ra, nuốt nước bọt nhiều lần, rồi bắt đầu nói.
Trong lúc nói, nét mặt lão vẫn có cái gì như lưỡng lự băn khoăn:
-
Cậu Dim! Tôi nghĩ rằng tôi với cậu, hai người đều gặp sự chẳng may! Tốt hơn hết
là nên làm lành với nhau. Nếu tàu không nghiêng, tôi đã tóm được cậu. Nhưng rủi
cho tôi quá! Bây giờ tôi đành phải chịu thua cậu vậy! Nhưng cậu hiểu cho. Một
tay lão luyện già đời như tôi mà phải thua một đứa bé miệng còn hơi sữa như
cậu, kể cũng nhục nhã!
Nghe
lão nói, tôi thấy khoái cả người. Tôi đang dương dương tự đắc như con gà chọi
thì thốt nhiên, tôi thấy lão đưa tay về sau. Một vật gì lao vút đến như mũi tên
xé gió. Tôi thấy đau nhói ở vai mình. Trong lúc thất thần ấy, và không định tâm
một chút nào, hai khẩu súng trong tay tôi bỗng nổ cùng một lúc và đều rơi xuống
cả! Không những chỉ có súng rơi mà tôi thấy cả lão Han cũng rú lên một tiếng,
rồi buông tay, ngã lộn đầu xuống nước.

