Ưng Vương Liệt Tình - Chương 07 - 08 - 09

Chương 7

CA CA KHÔNG TRỞ LẠI

“Ngươi bộ dạng cũng dễ nhìn nhưng ca ca ta càng đẹp mắt hơn.” Mỹ nhân
ngư hoàn toàn không có chút ngượng ngùng của một cô nương, cẩn thận đánh giá
Tuyết Ưng rồi còn nói ra kết luận, làm cho Tuyết Ưng dở khóc dở cười, hắn lại
thêm một lần nữa không hiểu được bản chất của cô gái trước mặt.

Đôi con ngươi trong suốt không nhìn thấy một chút dấu hiệu tàn nhẫn, hồn
nhiên, ngây thơ, nhưng dù sao nàng cũng là Nhân Ngư, làm sao có được bản tính
thiện lương cơ chứ.

E rằng đây là chuyện khó tưởng tượng nhất trong thiên địa.

Nghe nàng đề cập tới ca ca, có vẻ như bản tính hồn nhiên và hiền lành
của nàng là do nam nhân kia dạy, không khỏi có hảo cảm đối với nam nhân ngư
chưa gặp mặt kia, phải biết rằng thế giới này tồn tại một Nhân Ngư thôi cũng đủ
làm cho người ta khủng hoảng, càng miễn bàn là có tới một đôi.

“Cám ơn ngươi Tuyết Kiều cô nương! Ca ca ngươi có nói đi đến nơi nào hay
không?” Nếu nàng thực sự cứu bọn họ thì hắn và Ảnh Nhiên cảm thấy mình đã thiếu
nàng một nhân tình, mà nguyện vọng của nàng là tìm kiếm ca ca nàng, cho nên dù
hắn sợ hãi sự tồn tại của Nhân Ngư thì cũng không thể trốn tránh trách nhiệm
thay nàng tìm người.

“Ca ca không có nói, ca ca chỉ nói ta ở đây chờ hắn, một ngày nào đó hắn
sẽ quay lại thăm, hắn nói nếu ta rời khỏi nơi này, hắn sẽ vĩnh viễn không để ý
đến ta, không trở về thăm ta nữa, nhưng ta đã đợi lâu thật là lâu, ca ca cũng
không có trở về.”

Tuyết Kiều trên mặt tràn đầy ảm đạm cùng khổ sở, cúi đầu xuống, sau khi
giúp bọn họ chữa thương thì cái đuôi lại chìm trong nước, chỉ có khuôn mặt
trắng nõn làm người ta yêu thích là hiện ra mà thôi.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nghe xong lời của nàng thì cùng ngẩng đầu nhìn
nhau, trong mắt cũng tỏa sáng, ca ca Tuyết Kiều căn bản là không tính quay lại,
lời này có thể lừa một cô gái ngây thơ như Tuyết Kiều nhưng người có chút đầu
óc đều biết đó chẳng qua là hứa hẹn lấy lệ, nếu là huynh muội thì thân làm ca
ca vì lý do gì mà để một mình muội ở nơi này chờ đợi suốt bao nhiêu năm chứ?

“Tuyết Kiều, ngươi chờ ca ca ngươi đã bao lâu rồi?” Ảnh Nhiên thấy Tuyết
Kiều như vậy thì như nhìn thấy chính mình trước kia, cũng bàng hoàng, bất an,
năm đó cha mẹ nàng cũng tìm một lý do rồi lừa nàng mà đi, từ đó đến nay đã hơn
hai ngàn năm nàng cũng chưa từng gặp lại bọn họ, nàng tìm kiếm khắp nơi cũng
không có chút tin tức, mà Tuyết Kiều so với nàng càng khổ hơn, nàng ta không
dám rời đi, chỉ có thể ở nơi này si ngốc chờ đợi, ngay cả một người để nói
chuyện cũng không có, đáng thương đến mức nào a.

“Không biết, ánh trăng lên rồi lại xống biết bao nhiêu vạn lần rồi, ngày
ca ca rời đi, ánh trăng cũng lên cao, ca ca nói chỉ cần ta không khóc, ngoan
ngoãn ở đây chờ hắn, hắn sẽ quay lại thăm ta.”

Tuyết Kiều vẻ mặt tưởng niệm nhìn mặt trăng trên trời, tựa hồ như có thể
nhìn xuyên qua đó mà thấy khuôn mặt ca ca nàng vẫn ngày đêm mong nhớ, thậm chí
khóe miệng còn lộ ra vẻ tươi cười chờ mong.

“Phải, nếu ca ca ngươi không trở lại, ngươi làm sao bây giờ?” Ảnh Nhiên
cúi đầu nói, thật sự không đành lòng đánh vỡ hi vọng của nàng, nhưng nàng và
Tuyết Ưng đều hiểu rõ ca ca của nàng ta sẽ không quay lại nơi này, cái câu hứa
hẹn lấy lệ kia có lẽ cũng đã sớm quên rồi, chỉ có Tuyết Kiều mấy ngàn năm qua
vẫn ngây ngốc chờ đợi.

“Sẽ không, ta tin tưởng ca ca, hắn nói hắn sẽ trở về thì hắn nhất định
sẽ quay về, không được nói bậy về ca ca ta.” Ánh mắt cô gái lộ vẻ mất hứng,
Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nhìn thấy thì cả kinh, chết tiệt, nàng dù sao cũng là
Nhân Ngư, không phải là một cô gái bình thường, bọn họ làm sao có thể nhất thời
bị bề ngoài nhu nhược của nàng làm cho lơ đãng chứ? Thiếu chút nữa thì làm nàng
nổi giận, nếu nàng nổi giận thực sự, lộ ra bản tính hung tàn mà ăn thịt họ thì
tính làm sao bây giờ?

“Ta nghĩ ca ca ngươi sẽ quay trở về.” Lần đầu tiên Tuyết Ưng nói lời
trái lương tâm, trong lòng cũng áy náy, hổ thẹn nhưng mà mỹ nhân ngư lại cao
hứng nở nụ cười: “Ân, ta cũng tin tưởng ca ca nhất định sẽ trở về, ca ca ta
cũng có bộ dáng cao như Tuyết Ưng ngươi, mái tóc đen dài rất đẹp, còn có màu
mắt xanh biếc, so với rong biển dưới đáy hồ còn xanh hơn, tuy rằng hình dáng không
giống ta nhưng ta thích nhất ca ca của mình.”

Tóc đen? Mắt màu xanh? Xinh đẹp?

Tuyết Ưng cảm thấy miêu tả như vậy rất quen thuộc, giống y như người hắn
đang tưởng tượng trong đầu, nhưng trong nháy mắt hắn liền ra sức lắc đầu, không
có khả năng là người đó, hắn ta sao có thể là ca ca của Tuyết Kiều? Bọn họ
không phải không giống mà là hoàn toàn khác biệt nhau, Tuyết Kiều dù thần kinh
có vấn đề cũng không nặng đến mức không phân biệt được đồng loại.

Trong lúc đó Ảnh Nhiên cũng liên tưởng tới một nam nhân tao nhã, cao
quý, xinh đẹp, không tự chủ mà bật thốt: “Hình dung như vậy dường như rất giống
Xà quân đại nhân.”

“Ảnh Nhiên, không được nói bừa.” Tuyết Ưng lập tức nghiêm khắc phản bác,
Ảnh Nhiên dường như cũng ý thức được điều nàng nói liền lập tức cúi đầu

“Xà quân đại nhân? Là ai, bộ dạng giống ca ca ta sao? Tuyết Ưng, Ảnh
Nhiên, các ngươi nói a.” Tuyết Kiều thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ nhưng đề cập tới ca
ca của nàng thì phản ứng cực kỳ mẫn tuệ, sâu sắc.

“Chúng ta chưa từng gặp qua ca ca ngươi, không biết là giống hay không
nhưng đúng lúc chúng ta có một bằng hữu, cũng có mái tóc đen, ánh mắt màu xanh
nhưng hắn là rắn, không phải nhân ngư, cho nên chắc không phải là ca ca ngươi.”

Tuyết Ưng vội vàng giải thích, sợ nếu nói không rõ thì nàng sẽ không từ
bỏ ý định.

Không ngờ rằng những lời tiếp theo của Tuyết Kiều làm cho hai người bọn
họ thiếu chút nữa là té ngã xuống nước.

“Nhân
ngư là cái gì? Xà lại là cái gì?” Tuyết Kiều khờ dại hỏi.

Chương 8

THẬT SỰ LẠI LÀ NHƯ MẶC

Hai người lại nhìn nhau, xem ra cô gái trước mắt không chỉ đơn thuần mà
còn ngây thơ đến mức bất khả tư nghị, ngay cả chính bản thân mình là gì cũng
không biết sao?

Vậy mấy năm nay nàng rốt cuộc là như thế nào mà tồn tại được? Người gọi
là ca ca của nàng kia rốt cuộc có phải là thân ca ca của nàng không?

Hai người đều nôn nóng muốn biết điều này nhưng không ai biết nên giải
thích với nàng nhân ngư là gì, xà là gì, chỉ có thể hỏi dò: “Vậy ngươi biết
chúng ta là thuộc loại nào sao?”

“Ta biết, các ngươi là điểu, các ngươi bay trên trời, ta ở dưới này thỉnh
thoảng ngẩng đầu lên thì ngẫu nhiên cũng nhìn thấy các ngươi đang bay trên mấy
từng mây, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với các ngươi như vậy, thì
ra các ngươi cũng có thể biến thành hình người.”

Tuyết Kiều vô tâm trả lời làm cho hai người nghe có chút xấu hổ và sợ
hãi, ở trên mặt đất mà có thể nhìn xuyên qua mấy tầng mây xa như vậy nhìn thấy
thân ảnh của bọn họ, có thể thấy đạo hạnh của Tuyết Kiều đã cao đến mức nào
hoặc là cao tới mức không có gì là không thể làm được.

Trong thiên địa hiện nay không biết có người thứ hai có công lực và đạo
hạnh như vậy, vốn lo lắng ca ca của nàng là Như Mặc, bây giờ nghe những lời này
thì an tâm không ít.

Vận dụng linh lực trong cơ phát hiện nội tạng trong cơ thể hoàn hảo như
chưa từng bị thương, pháp lực còn tràn đầy hơn cả trước khi bọn họ bị thương,
cái này cũng biết là do công lao của Tuyết Kiều, chỉ có cái đuôi thôi mà đã có
linh lực như vậy, mà nàng cũng không cho rằng đó là chuyện giỏi giang gì cho
nên vẻ mặt nhìn bọn họ cũng không có gì là đắc ý, ngược lại còn như là chuyện
rất dễ dàng, phải biết rằng, năng lực như vậy thì cho dù là Tứ Phương Thần Quân
cũng không làm được.

Đối với Tuyết Kiều vừa kính lại vừa sợ, ngôn từ cũng cẩn thận, dè dặt
hơn: “Chúng ta là thuộc bộ tộc Tuyết Ưng, chỉ dùng từ điểu để hình dung thì
chưa xác thực lắm, chỉ cần đến độ tuổi nhất định thì chúng ta có thể biến thành
hình người, chính là bộ dáng ngươi đang nhìn thấy, phàm là bộ dáng như vậy thì
chính là nhân loại, ngươi hiểu chưa?”

Mặc kệ nàng có hiểu hay không, nàng sau này cũng có rất ít cơ hội nhìn
thấy loài nào khác, ở nơi này, trừ phi là biển cả biến thành nương dâu, thiên
địa lại thay đổi, nếu không thì sẽ không có nhân loại nào tìm đến nơi đây, nghĩ
lúc trước ca ca Tuyết Kiều đưa nàng đến chỗ này cũng là vì sẽ không có ai đến
đây.

“Ý của ngươi có phải là khi ta đủ lớn, ta cũng có thể biến giống như các
ngươi có phải không? Nhưng vì sao ta còn có cái đuôi? Ta cảm thấy ta đã sống
rất lâu rồi.” Trong mắt nàng ánh lên vẻ nghi hoặc nhìn Ảnh Nhiên rồi vội vàng
nói tiếp: “Ca ca của ta cũng có thể biến thành bộ dáng giống các ngươi, không
có đuôi, có thể dùng hai chân để bước đi, vì sao ta dù làm thế nào cũng không
làm được?”

Ảnh Nhiên lập tức nhìn sang Tuyết Ưng, sém chút nữa là thốt nên lời bởi
vì ngươi là cá.

“Tuyết Kiều, ngươi không cần sốt ruột, điều đó có nghĩa là ngươi còn
nhỏ, chờ khi ngươi đủ lớn cũng có thể biến ra hai chân giống như chúng ta, đến
lúc đó ca ca của ngươi cũng sẽ quay về đây tìm ngươi.” Tuyết Ưng kịp thời giải
vây cho Ảnh Nhiên, bộ tộc Nhân Ngư có thể biến thành hình người hay không thì
hắn không biết, dù sao truyền thuyết hình như không có nói tới chuyện này, mà
lúc đó mọi người lo sợ, khủng hoảng thì còn tâm trạng đâu mà để ý tới chuyện
khác.

“Thật vậy chăng? Tuyết Ưng? Ngươi không gạt ta?” Tuyết Kiều lại lần nữa
dùng tốc độ sét đánh nắm lấy tay của Tuyết Ưng, ngẩng đầu, mái tóc ướt sũng
phất qua làm lộ ra bộ ngực trắng mịn như tuyết, hai điểm anh đào đỏ hồng, phấn
nộn cũng hoàn toàn bày ra trước mặt Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên, mà mỹ nhân ngư đang
để lộ cảnh xuân thì dường như không cảm thấy như vậy là có gì không được tự
nhiên.

Tuyết Ưng theo phản xạ liền di dời tầm mắt, Ảnh Nhiên thì lập tức tiến
lên, đem tóc của nàng phủ lại lên ngực, che đi cảnh xuân lõa lồ: “Tuyết Kiều,
ngươi là nữ hài tử, sau này phải chú ý thân thể, không được tùy tiện lộ trước
mặt nam nhân.”

“Ca ca cũng từng nói với ta như vậy.” Tuyết Kiều lại nhớ tới ca ca của
nàng, cảm xúc lại đi xuống: “Ảnh Nhiên, ta với ca ca ta là không giống nhau có
phải không? Ta và các ngươi cũng không giống nhau đúng không?”

“Tuyết Kiều, mỗi người đều không giống nhau, cho dù là thân huynh muội
cũng vậy, cũng có nhiều khác biệt, ngươi đừng khổ sở, không bằng ngươi phác họa
bộ dáng của ca ca ngươi, chúng ta sau khi rời khỏi nơi này nếu có gặp được hắn
thì sẽ nói hắn trở về tìm ngươi, được không?”

Vốn tưởng rằng chỉ có mình là kẻ cô độc nhất trong thiên địa, bây giờ
thất Tuyết Kiều, Ảnh Nhiên mới thấy so với nàng thì nàng ta còn đáng thương hơn
nhiều, nàng ta chỉ vì một lời hứa hẹn suông của ca ca mà ở đây chờ đợi bao
nhiêu năm, sau này vẫn tiếp tục chờ đợi, nghĩ tới đây Ảnh Nhiên cảm thấy thực
chua xót và tàn nhẫn.

“Thật sự? Ảnh Nhiên nói rất đúng, mỗi người đều bất đồng với người khác,
cho nên các ngươi đều là chim ưng nhưng Tuyết Ưng có bộ lông màu trắng mà Ảnh
Nhiên lại là màu đen phải không.”

Bản tính đơn thuần nên nàng cũng không hoài nghi lời người khác quá
nhiều, hơn nữa bao nhiêu năm rồi nàng mới có thể nói chuyện với người khác cho
nên trong lòng Tuyết Kiều lựa chọn tin tưởng Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên, trong ý thức
của nàng thì những ai có thể nói chuyện với nàng thì đều tốt như ca ca nàng
vậy, cho nên nàng không hề hoài nghi lời nói của Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên cũng
không hề che giấu suy nghĩ của mình, cũng không biết lời của nàng đã vô tình
chạm phải nỗi đau của Ảnh Nhiên.

Ảnh Nhiên tuy biết nàng vô tâm nhưng trong lòng vẫn thấy không vui, cố
gắng đè nén xuống mà mỉm cười nói: “Đúng, giống như ta và Ưng vương đại nhân,
tuy là cùng một chủng tộc nhưng vẫn khác nhau, cho nên Tuyết Kiều không phải lo
lắng và khổ sở.”
“Các ngươi xem, đây là bộ dáng của ca ca ta.” Tuyết Kiều nhận được sự khẳng
định của Ảnh Nhiên thì cao hứng lên, tay phải nhẹ nhàng phủ lên mặt nước, nước
sông đang chảy xiết thì ngay chỗ nàng phủ tay qua lại trở nên phẳng lặng như
một mặt gương, mà ở giữa mặt gương đó xuất hiện bộ dáng của một người giống như
bọn họ đã tưởng tượng lúc nãy.

Tuyết Ưng cùng Ảnh Nhiên mở to mắt, thiếu chút nữa mà than thành tiếng
cũng may là cuối cùng kiềm lại được, sắc mặt cũng cổ quái.

“Thế nào, ca ca ta có phải dễ nhìn lắm đúng không?” Tuyết Kiều thấy bọn
họ nhìn đến ngây người thì ngữ khí có chút đắc ý và khoe khoang.

Hai người cứng ngắc gật gật đầu, Xà quân đương nhiên là dễ nhìn, không
ai dám phủ nhận sự thật này nhưng bọn họ ngây ngốc không phải vì vậy, bọn họ
kinh ngạc là rốt cuộc vì sao Xà quân lại trở thành ca ca của nàng.

Chương 9

NGUYÊN HÌNH ĐỒ SỘ

Nhưng mà biểu tình cao hứng duy trì không quá một giây, Tuyết Kiều lại
suy sụp: “Ca ca đã đi thật lâu, nếu các ngươi nhìn thấy hắn nhất định phải nói
hắn trở về thăm ta, ta một mình rất tịch mịch, ngay cả một người nói chuyện
cũng không có.”

Tuyết Ưng cùng ảnh Nhiên chậm rãi gật đầu, do dự không biết có nên vì
Tuyết Kiều mà đến Xà tộc một chuyến hay không, không biết Như Mặc bọn họ lúc
này thế nào, có an toàn trở về Xà tộc hay không?

Nghĩ đến tình cảnh trước khi bọn họ rơi xuống, Bảo Bảo tiểu chủ tình
huống rất không khả quan, còn có Vân Thư sợ là cũng lành ít dữ nhiều, lúc này
cho dù là về được Xà tộc thì cũng là lúc bọn họ thương tâm và rối loạn nhất,
nếu lúc này bọn họ đi đến Xà tộc, có thể giúp ích được gì tốt nhưng nếu mang cả
Tuyết Kiều cùng đi thì e là không phải thời cơ tốt.

Hơn nữa Tuyết Kiều bất luận thế nào cũng là một Nhân Ngư, nếu tin tức
này truyền ra ngoài sợ là sau này thiên hạ sẽ bất an.

Do dự, đắn đo như vậy cho nên bọn họ đều cùng giấu giếm chuyện quen biết
Như Mặc, cho dù là có lỗi với Tuyết Kiều nhưng bọn họ không có chọn lựa nào
khác, sau này nếu tất cả mọi người đều bình an thì hắn và Ảnh Nhiên sẽ đem
chuyện của Tuyết Kiều nói cho Như Mặc biết.

Mà cũng chính vì sự do dự, tính toán này mà sau khi Tuyết Kiều ngẫu
nhiên biết đươc chân tướng đã hận bọn họ tới mức suýt chút nữa là chia lìa hắn
và Ảnh Nhiên, nhưng đây là chuyện sau này.

Ảnh Nhiên đột nhiên hắt xì một cái làm cho Tuyết Ưng phát hiện ra bọn họ
trong một thời gian dài như vậy vẫn còn ngâm dưới nước, cho dù là đứng và pháp
lực đã trở lại, nội thương cũng đã chữa khỏi nhưng dù sao thân thể đã từng bị
tổn thương nặng nên vẫn có chút suy yếu, cứ ngâm mình trong nước sông lạnh lẽo
như vậy, khó trách Ảnh Nhiên chịu không được mà hắt xì.

“Ảnh Nhiên, lên bờ trước đi, nhóm lửa hơ người, sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Tuyết Ưng rất nhanh đưa ra quyết định.

“Dạ, Ưng vương đại nhân.” Ảnh Nhiên ngượng ngùng gật đầu, chậm rãi rời
khỏi mặt nước, chỉ một lóe lên thì người đã ở trên bờ, cách dòng sông một đoạn.

Tuyết Ưng cũng không chỉnh sửa xưng hô của nàng, dù sao lúc này bọn họ
vẫn còn trong lúc gặp rủi ro, đợi sau này sửa miệng nàng cũng còn nhiều cơ hội,
không nhất định là lúc này.

“Tuyết Kiều, ngươi cùng với chúng ta cùng lên bờ một lát được không?”
Tuyết Ưng thực ra cũng không cho đó là chủ ý tốt nhưng vì hắn muốn lên, mà lại
không thể để một mình Tuyết Kiều ở lại nơi này cho nên hỏi cho có lệ.

Cũng may Tuyết Kiều không hiểu sự đời, nghe vậy liền lập tức lắc đầu: “Các
ngươi sợ nước? Ta không sợ, ta thích nước, ta không thích lên bờ, ca ca cũng
nói ta nên ở trong nước, đừng rời nguồn nước quá xa, cho nên các ngươi cứ đi
lên đi, ta ở nơi này tắm ánh trăng là được rồi, các ngươi không phải muốn nhanh
chóng rời đi sao?”

“Đúng vậy, chúng ta cũng có chuyện muốn làm nhưng ngươi yên tâm, về
chuyện của ca ca ngươi, chúng ta sẽ ghi nhớ, dù sao mạng của chúng ta là do
ngươi cứu, dù không thể hồi báo và cảm tạ thì ta cũng có thể giúp ngươi chuyển
lời đến ca ca ngươi.” Tuyết Ưng lập tức gật đầu, trịnh trọng nói với Tuyết
Kiều, tuy rằng sự chuyển lời không thực hiện liền nhưng bọn họ cũng sẽ không
quên chuyện đó.

“Tuyết Ưng, các ngươi thật sự là người tốt! Nhưng mà ta không có cứu
mạng các ngươi a, ta đâu có làm cái gì, vì sao các ngươi phải cảm tạ ta? Ta còn
phải cảm ơn các ngươi giúp ta tìm ca ca nha.”

Hiển nhiên Tuyết Kiều cũng không biết khi nàng nâng cái đuôi cái lên đối
với Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên có bao nhiêu ý nghĩa và quan trọng, đối với nàng thì
chỉ là một chuyện đơn giản, như là nhắm mắt mở mắt nhưng đối với bọn họ thì
chính là chết đi sống lại.

“Tuyết Kiều, tóm lại chúng ta phải cám ơn ngươi, về sau Tuyết Ưng thiếu
ngươi một nhân tình, khi ngươi cần trợ giúp gì thì cứ nói ra, ta nếu làm được
thì sẽ hết sức, nhất định sẽ vì ngươi mà làm.” Tuy rằng bộ tộc Nhân Ngư cơ hồ
là siêu năng lực, không có chuyện gì bọn họ không làm được nhưng chịu ơn huệ
của nàng thì Tuyết Ưng không thể không nói lời cảm tạ và hứa hẹn.

Nói xong, thân ảnh màu trắng cũng chậm rãi trồi lên khỏi mặt nước, đạp
nước mà đi tới bên bờ. Lúc này Ảnh Nhiên đã đốt lên một đống lửa.

Tuyết Kiều còn đứng bên cạnh tảng đá, tựa hồ như đang suy nghĩ những lời
Tuyết Ưng nói, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra vì sao hắn và Ảnh Nhiên lại phải cảm
kích nàng, lắc đầu một cái rồi lai đem cái đuôi thật to từ trong nước vung lên,
sau đó nhìn như nặng nề nhưng lại rất nhẹ nhàng đáp xuống hai khối đá, nước
sông cũng rơi đầy trong không gian.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên lại lần nữa rung động nhìn một màn kia, quả thực
không thể tin được Tuyết Kiều nhỏ xinh, mảnh khảnh như vậy mà dưới eo lại là
cái đuôi cá đồ sộ, lúc trước hai người nhìn thấy cái đuôi hình quạt nhiều màu
thiệt lớn, chẳng qua chỉ là một phần cuối của cái đuôi mà thôi.

Những cái vảy tròn vo hắt ra ánh sáng diễm lệ, vảy nhân ngư không giống
vảy cá hay bất kỳ động vật có vảy nào khác, vảy dính sát vào làn da mà là một
mảnh phiến trình đứng thẳng xoắn ốc dựng thẳng trên làn da, đỉnh bén nhọn, dưới
ánh trăng tản ra ánh sáng so với đao phong còn lợi hại hơn, làm cho Tuyết Ưng
và Ảnh Nhiên khẳng định, nếu có sinh vật nào không cẩn thận đụng vào cái vảy
kia thì không bị độc chết cũng bị sự sắc bén đâm thành tổ ong vò vẽ.

Càng không nói tới cái bụng to lớn cùng cơ thể cường kiện lại có năng
lực co rút, nuốt một lần cả trăm sinh linh yêu vật là không thành vấn đề, tưởng
tượng cảnh nhân ngư đi kiếm thức ăn, dùng cái miệng nhỏ nhắn kia mà nuốt các
sinh vật thật lớn vào, tình cảnh đó làm cho người ta cảm thấy cực kỳ quái dị và
kinh khủng.

Mà ở chỗ cơ thể không bị những cái vảy đáng sợ kia che kín lại rất xinh
đẹp, tuyệt mỹ, không một chút tỳ vết, ngay cả phần giao nhau ở cánh tay trước
ngực cũng tinh xảo không một chút thiếu hụt, càng đừng nói tới gương mặt vô
cùng thuần khiết, nhìn nàng nhẹ nhàng hạ nửa người, sinh vật trong sông làm
người ta nhìn thấy lo sợ lúc trước thì bây giờ nhìn thế nào cũng là một cô gái
làm người ta thương tiếc mà thôi.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên từ lúc chào đời tới giờ mới lần đầu tiên chân
chính nhìn thấy Nhân Ngư, mà cũng là hai ngươi duy nhất nhìn thấy Nhân Ngư mà
hoàn hảo, không bị tổn thương gì, đương nhiên trước bọn họ còn có Xà quân Như
Mặc, nhưng hắn là có thân phận ca ca, còn bọn họ là người xa lạ, có được đãi
ngộ này cũng được xem là vận khí quá tốt.

Báo cáo nội dung xấu