Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm - Chương 18 - Phần 1

Chương 18: Miếng ăn tới miệng còn
rơi

Ngôi nhà nhỏ trần thiết đơn sơ nhưng ấm cúng nằm trên bờ biển, trên tường
phất phơ mấy tấm lưới.

Tiểu Điệp cầm bàn tay chai sạn của Mạnh Tinh Hồn, bàn tay đã quen với nghề
chài lưới, áp bàn tay đó lên mặt nàng.

Trời đầy sao, trăng thượng tuần đã xuống thấp ở mé núi phía sau nhà.

Đứa bé ngủ say một mình trong nhà, đây là thời gian rảnh rỗi thường nhật
của họ, là khi họ hoàn toàn thuộc về nhau.

Hằng ngày sau bữa ăn tối và khi đứa trẻ đã ngủ say, họ ra ngồi trước hiên
nhà tay trong tay lặng ngắm biển, cảm nhận rõ cả nhịp thở của đối phương, nói
những lời ấu yếm hay cùng nhau dệt nên những dự định tốt đẹp cho tương lai...

Dường như họ đã hoàn toàn quên đi chuỗi ngày không đáng gọi là cuộc sống
trước đây.

Mạnh Tinh Hồn mân mê làn da mịn màng trên má nàng, chợt cảm thấy bàn tay
mình nhòe ướt.

- Nàng khóc đấy ư?

Tiểu Điệp cúi thấp đầu, hồi lâu mới nói:

- Chiều nay khi thiếp từ bếp ra xếp củi, đã thấy chàng thu xếp quần áo.

Mạnh Tinh Hồn thở dài đáp:

- Đúng thế!

Tiểu Điệp không ngẩng lên, hỏi bằng giọng buồn rầu:

- Chàng đã định đi rồi sao?

Mạnh Tinh Hồn ve vuốt mái tóc nàng nói:

- Phải. Ta định sáng mai mới nói chuyện với nàng.

- Trước đây thiếp cũng đoán rằng sớm muộn gì chàng cũng sẽ đi. Chàng không
quen sinh hoạt thế này đâu. Thiếp không giận vì chàng bỏ đi, nhưng thiếp...

Nàng nấc lên, ngừng bặt không nói hết câu.

Mạnh Tinh Hồn dịu dàng hỏi:

- Nàng cho rằng ta có thể bỏ mẹ con nàng mà đi và không quay lại hay sao?

Tiểu Điệp vội nói:

- Thiếp không dám nghĩ, không dám nghĩ gì cả!

- Vậy thì ta nói với nàng, ta nhất định sẽ trở lại. Bất cứ người nào, bất
cứ việc gì đều không thể ngăn cản được ta trở lại với nàng.

Tiểu Điệp nhào vào vòng tay chàng, run giọng hỏi:

- Nếu vậy thì sao chàng còn định đi?

Mạnh Tinh Hồn đưa mắt nhìn về biển xa phản chiếu ánh sao trời, trầm giọng
nói:

- Ta cần đi tìm một người.

Tiểu Điệp hỏi:

- Chàng tìm ai vậy?

Mạnh Tinh Hồn không đáp, trầm ngâm nhìn ra biển hồi lâu rồi hỏi:

- Nàng còn nhớ hai ngày trước, khi nói chuyện về lão Bá ta có nhắc đến một
người không?

Tiểu Điệp buột miệng hỏi:

- Ai vậy?

Nhưng bỗng nhiên nàng tái mặt đi, im bặt.

Mạnh Tinh Hồn nói:

- Ta nhận thấy khi nhắc đến người đó, chẳng những nàng biến sắc mà cả giọng
nói cũng thay đổi. Cả tối hôm đó nàng sững sờ như kẻ mộng du, thậm chí đêm nằm
mơ thét lên ú ớ như bị ai bóp cổ.

Chàng thở dài nói thêm, giọng rầu rĩ:

- Đến lúc đó ta mới vỡ lẽ ra kẻ đã làm hại một đời nàng chính là Lục Hương
Xuyên.

Tiểu Điệp run bắn lên, lắp bắp hỏi:

- Ai bảo là hắn? Ai nói với chàng như vậy?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

- Cần gì phải chờ ai nói? Lẽ ra ta phải nghĩ đến điều này từ sớm hơn. Chỉ
có hắn mới có cơ hội gần nàng, chỉ có hắn mới có thể khiến nàng không thể đề
phòng, và chỉ con người đó mới dám khi phụ nàng mà thôi!

Tiểu Điệp lảo đảo như chực ngã.

Mạnh Tinh Hồn mang đến một chiếc ghế cho vợ ngồi rồi nói tiếp:

- Nhưng ta còn chưa hiểu một điều, vì sao nàng không chịu đem chuyện đó nói
với lão Bá? Lẽ ra nàng nên nhờ cha mình đối phó với hắn chứ?

Tiểu Điệp tuy ngồi trên ghế nhưng người vẫn còn run, nước mắt chảy giàn
giụa, hồi lâu mới nghiến chặt răng nói:

- Chàng có biết quan hệ giữa hắn với lão Bá là thế nào không?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

- Có biết đôi chút.

Tiểu Điệp nói:

- Hầu như hắn đã biết tất cả mọi bí mật của lão Bá. Những hành động của gia
phụ nhiều năm nay đều được hắn hoạch định. Lão Bá tín nhiệm hắn, cũng như thiếp
trước đây từng tin tưởng hắn.

Mạnh Tinh Hồn nghiến răng nói:

- Quả thật con người đó rất dễ làm người ta tin tưởng.

- Lúc thiếp còn nhỏ chưa hiểu gì nhiều đã coi hắn chẳng khác gì anh ruột,
thậm chí còn hơn cả Tôn Kiếm.

Nước mắt nàng vẫn tiếp tục trào ra không dứt, không sao kiềm chế được.

Lúc sau nàng cố trấn tĩnh kể tiếp:

- Hắn đối với thiếp đặc biệt ân cần và quan tâm, nhưng sau đó một thời gian
thiếp chợt phát hiện được rằng chỉ cần thiếu niên nào nhìn thiếp hơi lâu một
chút thì sớm muộn gì cũng bị mất tích một cách bí ẩn, không một ai tồn tại. Hình
như tới trường hợp thứ mười mấy thiếp mới phát hiện ra, và sau này còn chứng
thực thêm bằng nhiều trường hợp khác. Từ chỗ hoài nghi, thiếp đã tin chắc những
người đó chết bởi tay Lục Hương Xuyên. Có lần thiếp hỏi hắn tại sao làm như vậy.
Hắn trả lời hắn làm thế là hoàn toàn vì thiếp. Những người kia không có hảo tâm
với thiếp...

Nàng dừng lại một lúc rồi lại kể:

- Thế mà thiếp lại tin lời hắn, vẫn tiếp tục dạo chơi, thậm chí uống rượu
với hắn. Lão Bá biết chuyện này nhưng không ngăn cản. Một lần hắn ép thiếp uống
rượu say, sau đó mới phát hiện ra mình đã... mình đã bị hắn...

Mặt nàng đỏ bừng rồi tái mét lại.

Mạnh Tinh Hồn nắm chặt tay hỏi:

- Tại sao lúc đó nàng không nói ngay với lão Bá?

Tiểu Điệp lắc đầu:

- Vì hắn uy hiếp, nói rằng nếu nói với lão Bá, chẳng những hắn sẽ giết thiếp
mà còn phản lại lão Bá, đem tất cả mọi bí mật của lão Bá truyền khắp giang hồ.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Vì thế mà nàng sợ hắn?

Tiểu Điệp gật đầu:

- Thiếp không thể không sợ, bởi vì thiếp biết rằng nếu hắn làm phản lại lão
Bá thì hậu quả sẽ nghiêm trọng không thể tưởng tượng được. Ngoài ra món độc môn
ám khí của hắn thì nhất nhì võ lâm, chính lão Bá đã đánh giá như vậy. Chẳng
những hắn có thể giết thiếp bất cứ lúc nào mà còn tìm được rất nhiều cơ hội để
giết cả lão Bá.

Mạnh Tinh Hồn thở dài nói:

- Nàng cho rằng nếu không nói ra chuyện đó thì hắn sẽ trung thành với lão
Bá hay sao?

Tiểu Điệp đáp:

- Bởi vì hắn nói với thiếp chuyện xảy ra như vậy bởi hắn quá yêu thiếp và
thực tâm với thiếp. Chỉ cần đối xử tốt với hắn, hắn sẽ nhất tâm nhất ý vì Tôn
gia mà phụng sự suốt đời.

Mạnh Tinh Hồn ngán ngẩm hỏi:

- Và nàng đã tin hắn?

- Lúc đó thì thiếp tin thế thật, bởi vì lúc đó thiếp còn chưa nhận ra bộ
mặt thật của hắn, còn cho hắn vẫn là một con người, ngờ đâu hắn còn tồi tệ hơn
cả loài lang sói.

Nàng run run nói tiếp:

- Lão Bá thường nói rằng hắn
ăn uống rất có phong độ. Chỉ riêng mình thiếp mới biết hắn thường uống rượu một
mình vào độ nửa đêm và thường say bí tỉ, lúc đó hắn trở nên tàn bạo như loài dã
thú, ăn nói thô tục, vô duyên vô cớ đánh đập thiếp rất tàn nhẫn...

Nàng đưa tay bưng mặt khóc
nấc lên, hồi lâu mới nói tiếp:

- Lúc đó thiếp mới nhận ra
tâm địa của con người đó, nhưng đã quá muộn rồi.

Trong mình thiếp đã mang cái
thai của hắn.

Tiểu Điệp nghẹn ngào dừng lại.

Mạnh Tinh Hồn không an ủi,
chỉ cúi xuống vỗ nhẹ vào đôi vai đang run rẩy của nàng.

Hồi lâu Tiểu Điệp mới ngước
nhìn lên hỏi:

- Chàng đừng đi tìm hắn được
không? Bây giờ chúng ta sống không đến nỗi... có thể coi là hạnh phúc. Loại người
như hắn, nhất định sẽ bị ông trời trừng trị thôi...

Mạnh Tinh Hồn ngắt lời:

- Không được! Ta nhất định
phải đi tìm hắn!

Tiểu Điệp kêu lên:

- Vì sao phải thế chứ?

Mạnh Tinh Hồn nói bằng giọng
cương quyết:

- Bởi nếu không tìm hắn,
chúng ta phải sống chui rúc suốt đời như loài chuột, không bao giờ có được hạnh
phúc, vĩnh viễn bị một chiếc ách tròng vào cổ không buông tha.

Tiểu Điệp đưa tay lau nước
mắt nói:

- Nhưng chàng...

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:

- Vì chúng ta, cần phải tìm
Lục Hương Xuyên. Vì lão Bá lại càng nên tìm hắn!

- Sao phải thế?

- Vì nàng là con gái của lão
Bá, và cũng chính vì lão Bá đã tha chết cho ta một lần. Ta không thể không đáp
ân tình đó, và hiện tại lão Bá đang gặp nguy khốn vì kẻ nham hiểm và bất lương
kia.

Tiểu Điệp sợ hãi hỏi:

- Chàng cho rằng hắn dám...

Mạnh Tinh Hồn ngắt lời:

- Ta vẫn nhớ lão Bá nói với
ta một câu...

- Câu gì vậy?

- Lão Bá nói rằng chỉ bằng
một mình Lục Mãn Thiên quyết không dám làm phản lại ông. Phía sau Lục Mãn Thiên
nhất định còn nhân vật chủ mưu nguy hiểm khác.

Tiểu Điệp vội hỏi:

- Chàng cho rằng kẻ chủ mưu
phản bội lão Bá chính là Lục Hương Xuyên?

Mạnh Tinh Hồn căm giận nói:

- Hắn đã dám làm những chuyện
tàn bạo như vậy đối với nàng thì còn việc gì mà hắn không dám làm nữa chứ?

Tiểu Điệp lo lắng nói:

- Thế nhưng... hắn có nhiều
cơ hội gần gũi lão Bá. Với bản lãnh và thủ thuật ám khí của một danh gia như
hắn, muốn giết chết lão Bá tất hắn đã hạ thủ từ lâu, tại sao đến bây giờ hắn
còn chưa chịu ra tay?

Mạnh Tinh Hồn ngẫm nghĩ một
lát mới trả lời:

- Có lẽ hắn đang chờ cơ hội
mà chưa gặp cơ hội thuận tiện nên không dám khinh suất. Cũng có thể hắn biết
lão Bá có rất nhiều bằng hữu trung thành nên sợ phục thù...

nhưng có một điều chắc chắn
là con người đó trước sau gì cũng phản lại lão Bá.

Chàng dừng lại một chút rồi
nói tiếp:

- Điều quan trọng là hắn phản
bội lão Bá vì địa vị và tài sản của lão Bá. Bởi thế hắn chờ đến lúc lão Bá
chuyển giao lại cho mình hầu hết những bí mật có thể giúp hắn đoạt được địa vị
và tài sản thì mới hạ thủ. Bởi thế trong mấy năm nay, hắn đã tìm mọi cách để
lão Bá tín nhiệm mình. Và hiện tại lão Bá đang bị cô lập, tình cảnh có thể nói
là bi đát. Ta cho rằng đây là cơ hội tốt nhất của hắn...

Đôi mắt Tiểu Điệp bỗng nhiên
ráo hoảnh. Lúc này nàng không buồn khổ nữa mà đang hết sức lo sợ.

Mạnh Tinh Hồn thở dài nói:

- Ta hy vọng mình còn đến kịp.

- Nhưng chàng phải hết sức
cẩn thận mới được, lão Bá nói rằng ám khí của hắn vô cùng đáng sợ.

Mạnh Tinh Hồn gật đầu.

Bảy mũi ám khí cắm hết vào
lưng lão Bá.

Từ tuyệt đỉnh hoan lạc rơi
xuống vực thẳm tận cùng của sự tử vong là điều ít người có thể tưởng tượng được.

Bóng người lao vào phòng lên
tiếng:

- Ngươi biết ám khí này là gì
không? Chính là “Thất Tinh châm” đó.

Lão Bá không cần quay lại
cũng nhận ra thanh âm quá quen thuộc này.

Chính là Lục Hương Xuyên.

Đó là người lão Bá tín nhiệm
nhất, coi như bằng hữu thân cận của mình, coi như con ruột của mình.

Ông nghiến chặt răng, thấy
khắp người ướt đẫm mồ hôi.

Lục Hương Xuyên nói tiếp:

- Ngươi thường nói “Thất Tinh
châm” của ta là thứ ám khí đệ nhất thiên hạ, ngay cả độc sa của Đường gia và độc
dật lê của Hầu gia cũng không bằng. Bởi vì hai loại đó còn có khả năng cứu
sống, còn “Thất Tinh châm” của ta thì không có giải dược.

Lão Bá vẫn im lặng.

Lục Hương Xuyên cười nhăn
nhở, tiếp lời:

- Bây giờ ta hy vọng ngươi
nói câu đó là thật.

- Ngươi đã thấy bao giờ ta
nói không thật đâu?

- Phải. Vì thế ngươi chỉ còn
có chết mà thôi.

- Vậy sao ngươi còn chưa động
thủ?

- Ngươi vội gì chứ? Dù sao
bây giờ ngươi đã đặt một chân vào quan tài, có khác người chết bao nhiêu đâu?

- Ngươi muốn để ta chết mòn
hay sao?

Lục Hương Xuyên cười nham
hiểm:

- Cơ hội này rất hiếm có, ai
gặp được chẳng muốn chứng kiến tận mắt?

Lão Bá chợt thấp giọng hỏi:

- Ta có chỗ nào đối xử không
phải với ngươi đâu?

- Không có.

- Vậy sao ngươi lại căm hận
ta đến thế?

Lục Hương Xuyên lắc đầu:

- Ta không hận ngươi, chẳng
qua chỉ muốn ngươi chết. Cũng như nhiều kẻ khác tuy đối xử với ngươi rất tốt
nhưng vẫn phải chết bởi tay ngươi.

Hắn cười nói thêm:

- Hơn nữa điều này chính ta
học từ ngươi. Chẳng lẽ ngươi quên mất một câu nói của chính mình?

Lão Bá hỏi:

- Câu gì?

- Ngươi từng nói đừng bao giờ
tin vào nữ nhân. Thế mà nay chính ngươi lại phạm sai lầm để đến nỗi đánh mất cả
tính mạng mình, còn oán trách ai nữa?

Lúc này Phượng Phượng vẫn nằm
dưới lão Bá, tấm thân trần truồng tái xanh vì sợ.

Báo cáo nội dung xấu