Ưng Vương Liệt Tình - Chương 23

Chương 23

CỔ TRIỆN THẤT TRUYỀN

Cho đến một ngày, khi tiến sấm đã ngừng, đẩy ra Tuyết Ưng còn có ý đồ
dây dưa không dứt, Ảnh Nhiên ngạc nhiên phát hiện những bức tượng điêu khắc tư
thế phóng đãng của bọn họ chắc chắn là bị thiếu.

Ảnh Nhiên dù rất thẹn thùng nhưng vẫn cố né sự xúc động, nhìn kỹ một
lần, phát hiện những bức tượng điêu khắc những tư thế bọn họ đã thể nghiệm qua
thì không còn nữa, thay vào đó là những hình ảnh xa lạ, những tư thế hoan ái mà
bọn họ chưa từng thử qua, nhận ra điều này, Ảnh Nhiên chợt cảm thấy dường như
nhất cử nhất động của bọn họ trong gian phòng này đều bị một người khác đoán
trước hay nhìn trộm.

Rốt cuộc, không nhịn được nữa, sau một giây ngây ngốc, Ảnh Nhiên lấp tức
bối rối đẩy Tuyết Ưng còn đang không cam lòng ra, quát to: “Tuyết Ưng, chúng ta
phải rời khỏi nơi này, ta không muốn ở trong này một ngày nào nữa. Hư Vô Giới
này, gian phòng này, tất cả nơi này đều rất cổ quái.”

“Ảnh Nhiên đang nói tới những bức tượng đột nhiên biến mất sao?” Tuyết
Ưng không nhanh không chậm ngồi dậy, thái độ không có chút ngạc nhiên nhìn
nàng.

“Ngươi đã biết? Ngươi biết khi nào?” Ảnh Nhiên có chút vô lực, hắn biết,
thế những mỗi tối hắn đều như vậy với nàng. Hắn… Ảnh Nhiên quả thực không biết
nên nói cái gì?

“Buổi sáng hôm trước, ta đã phát hiện trong phòng dường như thiếu cái gì
đó, nhưng lại không nghĩ ra là cái gì vì căn phòng trống trơn, có rất ít đồ
vật, sau đó ta mới phát hiện ra bức tượng ở phía sau cánh cửa cách đó không xa
đã không còn, tiếp theo, ta cẩn thận quan sát thì phát hiện không chỉ thiếu mất
một cái. Sáng hôm qua ta lại để tâm quan sát, quả nhiên lại mất thêm mấy cái
nữa, hơn nữa đều là những bức tượng miêu tả các tư thế chúng ta đã thử nghiệm
qua, Ảnh Nhiên ngươi nghĩ điều này có tốt không, sau khi chúng ta thể nghiệm
toàn bộ thì có phải những bức tượng đó sẽ biến mất hết không?”

Tuyết Ưng vẻ mặt như muốn thể nghiệm đầy đủ, làm cho sắc mặt của Ảnh
Nhiên khó coi hơn: “Tuyết Ưng, chẳng lẽ ngươi không lo lắng có người đang âm
thầm quan sát nhất cử nhất động của chúng ta hay sao? Có thể ngay khi chúng ta
vừa đến đây đã có người theo dõi chúng ta, ngươi như thế nào còn…”

Ảnh Nhiên cắn môi dưới, vẻ mặt tức giận, xoay người biến ra vũ y, tính
đi ra ngoài. Tuyết Ưng không ngờ nàng phản ứng nghiêm trọng như vậy, lập tức
tiến lên nắm tay nàng: “Ảnh Nhiên, ngươi đừng lo lắng, có lẽ không phải vậy, có
lẽ Hư Vô Giới có năng lực biết trước mọi việc, hoặc khi chúng ta bước vào Hư Vô
Giới thì nó đã tự động biết được chúng ta sẽ trở thành một đôi nên mới có một
nơi như ở đây, hoặc có thể nói vận mệnh của chúng ta sẽ có một kiếp phải trải
qua ở đây, mấy ngày nay ngươi mệt mỏi ngủ mê đi thì ta cũng không có rảnh rỗi,
mỗi ngày ta đều đi ra ngoài, chỉ là ngươi không biết mà thôi. Ngươi có muốn
biết mấy ngày qua ta đã quan sát và tìm hiểu được gì hay không?”

Ảnh Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, nàng vẫn nghĩ hắn chẳng qua tỉnh sớm hơn
nàng một lát thôi không ngờ lúc nàng còn đang ngủ thì hắn đã thức dậy đi ra
ngoài, khó trách ngày đó thức dậy, nàng đã nhìn thấy hắn từ ngoài đi vào, còn
tưởng là tình cờ, thì ra hắn cũng không có từ bỏ ý định rời đi, nhận ra điều
này, Ảnh Nhiên không biết là nên cao hứng hay mất mát.

Gạt bỏ những suy nghĩ mâu thuẫn trong lòng, Ảnh Nhiên liền hỏi: “Có thu
hoạch gì không tầm thường sao?”

“Chủ nhân đầu tiên của Mộng cư này không phải là chúng ta, ngươi theo ta
đến đây.” Tuyết Ưng kéo tay Ảnh Nhiên đi ra ngoài.

“Vũ y! Vũ y!” Thấy hắn lại trần truồng đi ra ngoài, Ảnh Nhiên vội vàng
nhắc nhở hắn.

Tuyết ưng lập tức biến ra vũ y, cước bộ cũng không ngừng lại, nắm tay
Ảnh Nhiên đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì quẹo phải, Ảnh Nhiên vừa nhìn thấy
phương hướng thì biết hắn muốn dẫn nàng đi ra phía sau, từ lúc đến Mộng cư,
ngay cả trong phòng nàng cũng chưa nhìn kỹ chứ đừng nói là phía sau, mà Tuyết
Ưng thì đã thám thính khắp nơi, còn phát hiện ra bí mật.

“Tuyết Ưng, phía sau có gì?”

Vừa mới hỏi xong thì Tuyết Ưng đã dẫn nàng đến phía sau, ngồi xổm xuống
góc tường, chỉ vào ấn ký màu xám có niên đại rất xa xưa: “Ngươi xem đi, chính
là cái này.”

Ảnh Nhiên lập tức nhìn cẩn thận, chỉ hai từ rất nhỏ, giống như là chữ
triện cổ, trong trí nhớ của Ảnh Nhiên dường như chưa từng học qua loại văn tự
này nhưng nàng vẫn có thể đọc được hai chữ đó: “Mộng Khanh? Có nghĩa là gì? Là
tên người hay còn có ý nào khác?”

Tuyết Ưng thì kinh ngạc, sửng sốt nhìn nàng: “Ảnh Nhiên, ngươi biết hai
từ này?”

Ảnh Nhiên nghe hắn hỏi thì cũng ngạc nhiên không kém, ngây ngẩn cả người:
“Chẳng lẽ Tuyết Ưng ngươi không biết?”

Tuyết Ưng thần sắc nghiêm túc gật đầu: “Ta đúng là không biết hai chữ
này viết gì.”

“Vậy ngươi đưa ta đến đây xem cái gì?” Ảnh Nhiên kinh ngạc hơn, Tuyết
Ưng không biết hai chữ này, sao nàng lại biết, nếu hắn không biết hai chữ kia
thì hắn còn muốn dẫn nàng đến xem là sao?

“Ta không biết hai chữ này là chữ gì, nhưng ta biết đây là loại chữ thể,
là văn tự của bộ tộc Tuyết Ưng có từ thời thượng cổ sớm đã thất truyền nhiều
năm, ta cũng từng thấy qua loại văn tự này trong di chỉ của thần ma đại chiến,
đều là khắc trong xương cốt của tổ tiên đã qua đời, mà Mộng cư này tuy rằng
cao, tuy mặc dù tiên yêu có khả năng thông thiên hạ địa cũng không thích ở nơi
này thế nhưng ở đây lại có nhà ở, hơn nữa ngày đó ta phát hiện ra hai chữ cổ
này thì càng tin tưởng tổ tiên của bộ tộc Tuyết Ưng ta đã từng ở nơi này, chỉ
không biết hiện tại đã đi đâu. Ta đưa ngươi tới đây là muốn cho ngươi biết ở Hư
Vô Giới không chỉ có hai chúng ta là Tuyết Ưng, ta không ngờ ngươi lại tạo cho
ta một niềm vui bất ngờ như vậy, Ảnh Nhiên, ngươi xác định hai chữ này là Mộng
Khanh sao?”

“Cổ triện đã sớm thất truyền từ lâu, ta làm sao biết được. Ta, ta không
biết, ngươi nói như vậy ta cũng không dám chắc, nhưng khi hai chữ này đập vào
mắt ta cảm thấy rất quen thuộc, trong đầu ta liền hiện lên hai chữ Mộng Khanh.
Tuyết Ưng, ta càng lúc càng thấy sợ hãi, giống như chúng ta đã đến một nơi
không nên đến, phải làm sao bây giờ?”

Ảnh Nhiên đột nhiên thấy thân thể phát lạnh, ánh mặt vẫn nhìn chằm chằm
vào hai chữ triện đã bị năm tháng bào mòn làm cho loang lổ, không nhìn rõ nét,
cha mẹ chưa từng dạy cho nàng loại chữ này, vậy sao nàng có thể đọc ra hai chữ
Mộng Khanh mà không phải là từ nào khác?

“Ảnh Nhiên, đừng sợ, không có việc gì! Có ta ở bên cạnh ngươi. Căn nhà
này gọi là Mộng cư, ngươi lại đọc ra hai chữ này là Mộng Khanh, hiển nhiên đó
là tên của chủ nhân trước kia, nếu đã là chữ triện cổ của tộc Tuyết Ưng chúng
ta thì có thể đó là tổ tiên của chúng ta, cho nên dù thế nào, ở nơi này cũng sẽ
được tổ tiên phù hộ, không cần sợ hãi. Ngươi xem phương hướng và bút tích của
hai chữ này, hiển nhiên không phải là người chuyên viết chữ, nói không chừng là
bọn họ cũng giống như chúng ta bây giờ vậy, tay trong tay ngồi ở đây, bướng
bỉnh khắc tên lên tường, Ảnh Nhiên, hay là chúng ta cũng học theo bọn họ, cùng
khắc tên chúng ta được không?”

Tuyết Ưng vừa ôm Ảnh Nhiên, vừa hưng phấn nói: “Nói không chừng rất nhiều
năm sau, khi chúng ta đã rời khỏi nơi này sẽ lại có hậu bối của Tuyết Ưng tộc
tới đây, cũng sẽ phát hiện ra chữ chúng ta lưu lại, ngươi nói xem có tốt
không?”

Không thể tin được hắn còn có suy nghĩ lãng mạn như vậy, Ảnh Nhiên ở
trong lòng hắn không khỏi bật cười, sự sợ hãi và bất an cũng biến mất không ít,
thừa nhận trong lòng nàng cũng muốn ghi lại tình yêu của bọn họ: “Như vậy có
được không? Có khinh nhờn tổ tiên hay không?”

“Có gì đâu mà không tốt? Chúng ta là kéo dài tình yêu tốt đẹp a.” Tuyết
Ưng bĩu môi.

“Tình yêu? Tuyết Ưng, chúng ta đây là tình yêu sao?” Ảnh Nhiên bị này
hai chữ làm cho hoang mang, lại có chút mê hoặc

Khuôn mặt tuấn tú của Tuyết Ưng trầm xuống, mất hứng nhìn Ảnh Nhiên: “Đương
nhiên, bằng không ngươi cho là nhiều ngày qua ta đang làm cái gì? Nếu không
phải vì tình yêu, ta vì sao phải lắng nghe, phải nhân nhượng cho tính cách thẹn
thùng của ngươi, vì cái gì muốn ngươi vui vẻ? Chẳng lẽ ngươi không thương ta,
ngươi là vì ta là Tuyết Ưng vương nên mới miễn cưỡng ở cùng một chỗ với ta sao?
Hay là ngươi thấy ở nơi này chỉ có hai chúng ta là tộc nhân Tuyết Ưng tộc,
ngươi không có nhiều chọn lựa, cho nên dùng ta để xoa dịu sự bất an và tịch
mịch của ngươi?”

Mỗi một câu của Tuyết Ưng đều làm Ảnh Nhiên đau lòng, đây đúng là lo
lắng của nàng về hắn nhưng sao hắn lại nói ra trước? Trong lòng hắn cũng có bất
an sao? Vậy nàng có thể hiểu bọn họ bây giờ chính là tình yêu tự nguyện sao? Nhưng
nàng vẫn cảm thấy còn thiếu gì đó, lại không biết đó là cái gì.

“Tuyết Ưng, ngươi đừng nói, ngươi biết rõ lòng ta chưa từng nghĩ như
vậy, ta còn sợ ngươi chỉ xem ta như sự an ủi tạm thời, dù sao ta cũng rất bình
thường, không có điểm nào xứng với ngươi.”

“Ảnh Nhiên, cái tính tự ti của ngươi nhiều lúc thực làm ta muốn đánh
ngươi, ngươi sao lại bình thường? Ngươi không xứng với ta chỗ nào? Nếu nói xứng
đôi thì ngươi nghĩ Bắc Dao Quang xứng với Như Mặc sao? Luận dung mạo, luận tài
năng, chưa nói nàng ta chỉ là một phàm nhân, bất kỳ điểm nào cũng không thể
xứng với Như Mặc nhưng tình cảnh bọn họ ở chung một chỗ ngươi cũng đã thấy, tin
rằng không ai nói bọn họ không xứng đôi, đùng không?” Tuyết Ưng thực không
hiểu, dung mạo và địa vị quan trọng vậy sao? Nếu vậy thì những yêu tinh không
có tư sắc, không có địa vị thì cả đời sẽ không có người bầu bạn sao? Cũng chỉ
có tiểu nữ nhân thích tự ti này mới nghĩ ra thôi.

Ảnh Nhiên ngẩn đầu nhìn vào mắt Tuyết Ưng, nét mặt tươi cười: “Ân, ta
hiểu được.”

“Ngươi hiểu được là tốt rồi, bây giờ ta khắc tên ngươi, ngươi ở bên kia
khắc tên ta, được không?” Tuyết Ưng thấy nàng cười thì cũng vui vẻ hơn, không
biết từ lúc nào đã kiếm ra hai hòn đá nhỏ bén nhọn, đưa cho Ảnh Nhiên một cái
rồi hưng phấn bổ sung: “Ảnh Nhiên, phải khắc sâu một chút nha, bằng không thì
sẽ bị năm tháng làm phai mờ, tuy rằng thời gian ở nơi này trôi qua rất mau.”

“Ân, chúng
ta cùng nhau!” Ảnh Nhiên dùng sức gật đầu, đây là lần đầu tiên nàng và Tuyết
Ưng cùng khắc tên, hắn không nói, nàng cũng sẽ khắc thực sâu, chẳng những muốn
khắc tên vào tường mà còn muốn khắc sâu tên hắn ở trong lòng, cho dù sau này
hắn không nhớ lại chuyện này thì một mình nàng cũng có thể nhớ đến thời khắc
ngọt ngào và ôn nhu này.

Ảnh Nhiên tựa vào ngực Tuyết Ưng, cả hai đồng thời vươn tay phải, cùng
khắc tên đối phương lên phía trên hai chữ triện cổ kia, viết xong Tuyết Ưng có
chút ngẩn người, bởi vì Ảnh Nhiên viết tên của hắn lại là thể chữ triện cổ, còn
hai từ Ảnh Nhiên do hắn viết lại là văn tự nhân loại.

“Ảnh Nhiên, có người đã dạy cho ngươi chữ triện cổ?” Đã sớm hoài nghi
Ảnh Nhiên không phải do Tuyết Ưng thuần chủng sinh ra, nhưng nàng lại nói cha
mẹ nàng là người trong tộc, bây giời nhìn thấy nàng có thể viết ra loại chữ
triện cổ này, tuy rằng hắn chưa học qua nhưng cũng biết nàng viết rất đẹp. Nếu
nói là tự nhiên biết thì quá gượng ép, chắc chắn phải có người đã dạy nàng
nhưng chính nàng cũng không ý thức được chuyện này, vậy người đã dạy nàng là
ai? Vì sao lại đưa Ảnh Nhiên đến Tuyết Ưng tộc rồi để nàng một mình cô độc lớn
lên?

“Ta không biết, ta hình như là tự nhiên mà biết, Tuyết Ưng, ta không
phải cố ý.” Ảnh Nhiên có chút áy náy, nàng không phải cố ý biểu hiện nàng có
năng lực viết chữ triện cổ trước mặt hắn, nàng là thân bất do kỷ, tự nhiên mà
biết viết thôi.

“Ảnh Nhiên ngốc, ta cũng không có trách ngươi, nha, ngươi có thể dạy ta
dùng chữ triện cổ để viết tên ngươi không? Ngươi cầm tay của ta, để ta có thể
viết lại tên ngươi một lần nữa.” Tuyết Ưng cầm tay nàng đặt lên tay hắn, cố ý
muốn nàng phải giúp hắn.

Ảnh nhiên gật gật đầu, gắt gao cầm tay Tuyết Ưng, cùng hắn viết chữ, ánh
mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ có nhau, trong lòng Ảnh Nhiên cảm thấy rất ấm áp
và ngọt ngào. Khi nét bút cuối cùng vừa dứt thì căn phòng đột nhiên chấn động
mạnh, mặt đất cũng nứt ra thành một đường lớn, Tuyết Ưng vội ôm lấy Ảnh Nhiên
muốn triển khai hai cánh bay lên nhưng lại phát hiện không thể biến hình.

Mà vết nứt dưới chân càng
lúc càng rộng, không có lựa chọn nào khác, đành trơ mắt nhìn hắn và Ảnh Nhiên
cùng rơi vào một đoàn sương mù dày như bóng đêm

Báo cáo nội dung xấu