Ưng Vương Liệt Tình - Chương 46
Chương 46
KHỞI BINH HỎI TỘI
Hôn lễ đang được tưng bừng chuẩn bị thì chú rể đột nhiên tuyên bố hủy
bỏ, làm cho Tuyết Ưng tộc chấn động.
Tám vị đại tướng hộ pháp, mỗi người một câu, không ngừng truy vấn Tuyết
Ưng, cơ hồ như dùng nước miếng phủ ngập hắn.
“Ưng Vương đại nhân, là bọn thuộc hạ bố trí không hợp ý người sao? Còn
hai ngày nữa, ta cảm đoan sẽ sửa đổi đến khi ngươi hợp ý mới thôi.” Một người
vừa nói xong thì người khác liền tiếp lời: “Ưng vương đại nhân, hay là ngươi và
vương phi cãi nhau? Thực ra nữ nhân chỉ cần dỗ ngọt một chút là ổn, Ưng vương
đại nhân là nam tử, nhường vương phi một chút là được rồi.”
“Thiệp mời đã phát ra, khách khứa ngày mai sẽ tề tựu đông đủ, bây giờ
Ưng vương đại nhân tuyên bố hủy bỏ hôn lễ không sợ bị các tộc khác chê cười
sao?”
“Còn có, tộc nhân đều vạn phần chờ mong hôn lễ này, muốn tận mắt trông
thấy nữ tử nào có thể xứng đôi cũng Ưng vương tôn quý như ngài, đây chính là
chuyện đại sự quan trọng nhất của toàn tộc mà trong thời điểm mấu chốt này
người lại hủy bỏ, sợ sẽ khiến cho toàn tộc thất vọng và bất an.”
“Đúng vậy, Ưng vương đại nhân…”
“Đủ rồi, ta nói hủy bỏ thì hủy bỏ đi, không cần nhiều lời vô nghĩa. Hôm
nay ta muốn yên tĩnh một chút, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép đến quấy rầy
ta, ta không muốn thấy ai hết.”
Tuyết Ưng đang phiền não không thôi nghe bọn họ nhiều lời như vậy, không
kiên nhẫn được nữa, nổi trận lôi đình quát to.
Tám vị đại tướng hộ pháp chưa từng nhìn thấy Ưng vương nhà mình tức giận
như thế bao giờ nên không dám hó hé tiếng nào, chỉ biết liếc mắt nhìn nhau rồi
vội vàng lui ra ngoài, sợ rằng nếu chậm một bước thì sẽ trở thành vật hi sinh.
Cả đám lui ra ngoài, vẻ mặt như đưa đám nhưng vẫn tiếp tục bàn tán.
“Làm sao bây giờ? Đến lúc này làm sao có thể nói hủy bỏ là hủy bỏ chứ,
ngày mai các khách nhân sẽ tập trung tới tộc chúng ta rồi.”
“Đêm qua Ưng vương đại nhân mặt mày còn hớn ha hớn hở mà sáng sớm nay đã
đột ngột tuyên bố hủy bỏ hôn lễ, lão Đại, ngươi nói xem, có phải là hắn cãi
nhau với vương phi tương lai không?”
“Nhưng các ngươi cũng đã gặp qua vương phi rồi, tính tình nàng như thế
thì sao cãi nhau với Ưng vương đại nhân được chứ?”
“Nói cũng đúng, mà sao không thấy vương phi ở chỗ Ưng vương đại nhân?
Mọi khi đều thấy vương phi ở đó mà.”
Tám người lại tập trung bàn luận sôi nổi, cuối cùng đi đến kết luân Ưng
vương cãi nhau với vương phi, hơn nữa có thể vương phi bị Ưng vương khi dễ cho
nên tức giận bỏ đi, vì vậy Ưng vương mới tuyên bố hủy bỏ hôn lễ.
Có được kết luận như vậy, tám người rất phấn khích nhưng cũng cực kỳ khó
xử: “Hiện tại không phải là lúc bàn luận nguyên nhân vì sao Ưng vương hủy hôn
lễ mà phải xử lý hậu quả việc này thế nào, nhiều khách nhân từ xa xôi ngàn dặm
đến đây mà để cho người ta phải đi không một chuyến thì rất mất lịch sự, hơn
nữa tôn nghiêm của Ưng vương đại nhân và của tộc ta sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.”
“Vậy ý của lão Đại là sao? Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Mấy người kia
cũng gật đầu phụ họa, lão đại nói đúng, việc cấp bách trước mắt là phải giải
quyết hậu quả thế nào.
“Chúng ta lập tức chia ra làm việc, các ngươi chia ra các hướng xem có
thể tìm được vương phi trở về hay không, còn ta sẽ lập tức đi đến Xà tộc một
chuyến, tìm Xà quân đại nhân, trước giờ người là cho Ưng vương đại nhân nể phục
chỉ có mình hắn, ta mời hắn đến đây có lẽ sẽ cứu vãn được.”
“Lão Đại, ngươi nói đúng, chuyện này không nên trì hoãn nữa, chúng ta
lập tức chia nhau làm việc, ai tìm được vương phi trước thì phát tín hiệu cho
những người khác biết.”
Tám người thương lượng xong thì lập tức chia ra làm việc.
Lại nói Ảnh Nhiên sau khi rời khỏi Tuyết Phong sơn thì trong nhất thời
không biết đi đâu, thiên hạ rộng lớn nhưng ngoại trừ Tuyết Phong sơn thì nơi
còn lại nàng có thể đi là Xà sơn, nhưng nàng không muốn dùng bộ dạng này đi gặp
Bảo Bảo tiểu chủ, không muốn làm cho nàng lo lắng cho mình, nghĩ tới chuyện
nàng và Tuyết Ưng không vừa mắt nhau, nàng vẫn hay uy hiếp Tuyết Ưng phải chiếu
cố cho mình… nếu bây giờ dùng bộ dáng thê thảm lại mang theo đứa nhỏ tìm đến
thì dựa theo tính tình của tiểu chủ, chắc chắn sẽ tìm tới Tuyết Ưng hỏi tội.
Ảnh Nhiên thực sự thấy rất mệt mỏi, nàng không muốn bất kỳ ai vì chuyện
của nàng mà có xung đột, hơn nữa hai người kia đều là những người quan trọng
nhất của nàng, một người là ân nhân mà cũng là tỷ tỷ của nàng, một người là
người nàng yêu, là phụ thân của đứa nhỏ, bên nào bị tổn thương cũng làm nàng
đau lòng cho nên nàng sẽ không tìm đến chỗ Bảo Bảo tiểu chủ.
Vì vậy Ảnh Nhiên không quay lại Tuyết Phong sơn, cũng không đi Xà sơn mà
lựa chọn hướng đi ngược lại, thiên hạ bao la rộng lớn nhất định sẽ có chỗ cho
nàng và đứa nhỏ dung thân.
Nhớ mang máng bộ dáng tươi cười và sủng nịch của cha mẹ dành cho nàng
thì lại thấy thương đứa nhỏ sau này không nhận được tình thương của cha, nhưng
không sao, nàng sẽ bù đáp cho nó phần thiếu hụt đó, sẽ cho đứa nhỏ một gia đình
ấm áp.
Nàng cũng nhận thấy mọi việc cũng do nàng tự ý quyết định, tự cho là
đúng, thực ra nàng và Tuyết Ưng chưa từng thảo luận với nhau chuyện có con, hơn
nữa nàng và hắn vẫn hay hiểu lầm nhau, chỉ một câu ngắn ngủi cũng làm cho hai
người hiểu theo hai ý khác nhau cho nên chuyện này cũng vậy.
Vì thế nên nàng không trách Tuyết Ưng, thực sự không trách.
Lúc ở trong động, Ảnh Nhiên cố để mình không rơi một giọt nước mắt nào
nhưng lúc này nàng vừa bay, vừa khóc như mưa làm cho ánh mắt trở nên mơ hồ,
không nhìn rõ cái gì nhưng điều đó không quan trọng, dù sao nàng cũng biết nên
đi về đâu, cho nên không nhìn rõ thì cũng không sao.
Trời mờ mờ sáng thì Ảnh Nhiên cũng đã bay đến nơi mà nàng không biết đó
là chỗ nào, ánh mắt mơ hồ, hai cánh cũng mệt mỏi rã rời nên nàng liền hạ xuống
bên dưới. Không biết nơi này là chỗ nào, cảm giác có chút quen thuộc nhưng cũng
thấy rất xa lạ, bốn phía vắng vẻ không một bóng người, xa xa có vài cây cổ thụ,
lá vàng xao xác, tiêu điều, cảm giác tịch liêu, vắng vẻ.
Nhưng với tâm trạng hiện giờ của Ảnh Nhiên thì nơi này rất thích hợp để
nàng cư ngụ cho nên liền hóa thành hình người đi đến bên gốc cây đại thụ, đưa
tay vuốt ve cái bụng của mình, tựa hồ như muốn nhờ nó để tiếp thêm dũng khí cho
mình.
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Tuyết Ưng ngu ngốc kia đã để Ảnh Nhiên nhà ta
bỏ đi mất?” Bảo Bảo vốn đang ngồi trên vương tọa, hưởng thụ sự chăm sóc của phu
quân Thanh Liên đang đút nho cho nàng thì nghe xong những lời của đại tướng hộ
pháp Mạc Tang của Tuyết Ưng tộc thì ngồi phắt dậy, vẻ mặt đang tươi cười giờ
tràn đầy tức giận, đôi mắt lóe lên sự nguy hiểm.
Mạc Tang sợ đến mức run rẩy, nghe đồn nữ vương Xà tộc không dễ dây vào,
trước kia hắn chưa thấy qua nhưng bây giờ chứng kiến nàng trở mặt nhanh như vậy
thì trong lòng kêu khổ không ngừng, quanh co, ấp úng một hồi mới nói nên lời:
“Tình hình cụ thể thế nào Mạc Tang không biết, chỉ nghe Ưng vương đại nhân
tuyên bố hủy bỏ hôn lễ, cho nên Mạc Tang muốn tới nơi này tỉnh Xà quân đại nhân
ra mặt hòa giải.”
Mạc Tang đáng thương đối mặt với vẻ mặt đằng đằng sát khí và đôi mắt
xanh biếc lạnh lẽo của Bảo Bảo thì run sợ tới mức dũng khí đều biến mất hết.
“Hủy bỏ hôn lễ? Ưng vương nhà ngươi thực sự nói như vậy?” Ánh mắt của
Bảo Bảo càng lúc càng lạnh, ngay cả Thanh Liên cũng nhíu mày, không hiểu Ảnh
Nhiên và Tuyết Ưng đã xảy ra chuyện gì, hai người vừa trở về không bao lâu, mà
mấy hôm trước Tuyết Ưng còn tự mình đưa thiệp mời, khi đó hắn còn mặt mày hớn
hở thị uy với Bảo Bảo, sao mới có mấy ngày thì hôn lễ đã bị hủy bỏ, hơn nữa còn
hủy trước khi diễn ra có hai ngày?
Thanh Liên tính bấm đốt ngón tay xem tình hình thế nào nhưng bị Bảo Bảo
ngăn lại, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Mạc Tang.
“Dạ, đúng vậy.” Mạc Tang lập tức gật đầu, trán toát mồ hôi, nghe nói nữ
vương tuy là tỷ tỷ sinh đôi của Mặc Mặc tiểu chủ, hai người diện mạo giống nhau
như đúc, cũng đáng yêu như Mặc Mặc tiểu chủ nhưng trực giác cho hắn biết vị nữ
vương này còn khủng bố hơn Mặc Mặc tiểu chủ nhiều, cho nên dù Xà quân đại nhân
có con trai nhưng con gái mới là người ngồi lên ngai vị nữ vương.
Đáng tiếc Mạc Tang đã đoán sai, vương vị trong Xà tộc cũng không phải do
Mặc Mặc kém tài nên mới tới tay Bảo Bảo mà vì hắn không có hứng thú thôi. Quay
lại chính sự, nếu Mặc Mặc đáng yêu như vậy thì Ưng vương vĩ đại của họ đâu vì
chuyện Ảnh Nhiên mang thai mà kinh hồn bạt vía như vậy.
Có thể thấy được công phu độc hại người khác của Mặc Mặc không thau kém
Bảo Bảo, mà điều này Mạc Tang không biết được.
“Hừ, Tuyết Ưng ngu ngốc, mới giao người cho hắn vài ngày cư nhiên đã để
người đi mất. Ta nghĩ bỏ đi là giả mà bị Tuyết Ưng khi dễ bỏ chạy mới là thật,
ngươi còn dám tới đây tìm cha ta để đứng ra hòa giải sao? Đáng tiếc cha ta hiện
không có ở trong tộc mà Ảnh Nhiên là muội muội của ta, đương nhiên sẽ do tỷ tỷ
này thay nàng đòi lại công đạo, Thanh Liên, sớm biết như vậy thì ngày đó ta
không nên để hắn mang Ảnh Nhiên đi.
Với trí thông minh của Bảo Bảo đương nhiên không tin Ảnh Nhiên tự nhiên
bỏ nhà ra đi, nàng thích Tuyết Ưng như vậy, nếu không có nguyên nhân thật
nghiêm trọng thì không có chuyện nửa đêm rời đi, mà muốn biết rõ chuyện gì thì
cách nhanh nhất là tự nàng tìm đến Tuyết Phong sơn hỏi Tuyết Ưng.
Mạc Tang vốn nghĩ đến nhờ Xà quân đi làm thuyết khách không ngờ lại đụng
phải tiểu tổ tông phiền toái này, chuyện này thực thảm, nếu Ưng vương đại nhân
biết hắn nhiều chuyện dẫn sát tinh này về nhà thì cuộc sống của hắn sau này khẳng
định sẽ rất thảm a.
“Bảo Bảo, ngươi đừng kích động, sự tình thế nào, chúng ta tất nhiên phải
tìm hiểu rõ nhưng việc quan trọng trước mắt là tìm cho ra Ảnh Nhiên, nếu có gì
hiểu lầm thì có thể mau chóng cởi bỏ, dù sao cũng sắp tới hôn lễ rồi, thiệp đã
phát, tân khách chắc cũng đang trên đường đến Tuyết Ưng tộc, chẳng lẽ chúng ta
để các tộc khác chê cười sao? Tuyết Ưng cũng không để ý nặng nhẹ gì cả, Mạc
Tang, ngươi tạm thời quay về trước đi, bổn vương cùng Bảo Bảo sẽ đến ngay.”
Thanh Liên từ tốn, ôn hòa lên tiếng, Mạc Tang liền lập tức gật đầu, quả
nhiên không hổ là Thanh Liên vương của Hỏa Hồ tộc, nhiều năm trước hắn đã gặp
qua một lần vẫn còn ấn tượng tới bây giờ, lúc này nghe Thanh Liên nói như vậy
thì Mạc Tang cũng thả lỏng tâm tình hơn.
“Dạ, Mạc Tang sẽ quay về, còn về vương phi ta đã cho các huynh đệ khác
chia nhau đi tìm, trước mắt còn chưa có tin tức, Ưng vương đại nhân thì đang tự
giam mình trong động, không ai dám làm phiền, cho nên không biết phải làm thế
nào mới phải.”
“Ta đã hiểu sơ tình huống hiện tại, ngươi cứ về trước đi, chúng ta sẽ
lập tức tới liền.” Thanh Liên gật đầu, ánh mắt lóe sáng làm Mạc Tang không tự
chủ được mà gật đầu, vẻ mặt tin tưởng, cung kính cúi đầu thi lễ rồi lập tức rời
đi.
Người vừa đi, Bảo Bảo đã kích động đứng lên thì bị Thanh Liên ngăn lại:
“Bảo Bảo, nghe lời ta đi, hiện tại nên tìm Ảnh Nhiên trước, không tìm được nàng
thì chúng ta sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Ta hiện tại sẽ đi Tuyết Ưng tộc, tìm chích ưng ngu ngốc kia hỏi, không
phải sẽ biết sao? Không cần nghĩ cũng biết chích ưng ngu ngốc kia đã làm chuyện
gì đó xúc phạm tới Ảnh Nhiên, nếu không nàng vì sao phải rời đi?” Bảo Bảo luôn
bao che khuyết điểm cho người thân nên lập tức khẳng định lỗi đều do Tuyết Ưng,
trong mắt nàng Ảnh Nhiên tính tình tốt vô cùng nên sẽ không chủ động gây sự với
hắn, nếu có sai thì đều là lỗi của Tuyết Ưng.
“Bảo Bảo, tính tình của Ảnh Nhiên thế nào ngươi cũng biết, nếu rời nhà
bỏ đi thì chắc chuyện không nhỏ, mặc dù Tuyết Ưng tính tình bộc trực, vô tâm
nhưng không dễ dàng gì để Ảnh Nhiên rời đi, ngươi quên lúc Ảnh Nhiên thay lông
thì hắn thiếu chút nữa đã liều mạng với chúng ta sao? Cho nên ta không nghi ngờ
tình cảm của Tuyết Ưng dành cho nàng, vấn đề là hai người đang tốt lành sao đột
nhiên lại ra nông nỗi này, ngươi không muốn biết sao?” Thanh Liên đưa tay vuốt
nhẹ tay Bảo Bả để trấn an, tiểu yêu tinh này thật là nóng tính, chưa phân rõ
đúng sai đã vội định tội cho Tuyết Ưng, hắn nghĩ sự tình chắc không đơn giản.
“Chúng ta còn chần chờ gì nữa, đến Tuyết Ưng tộc không phải sẽ biết rõ
sao?” Bảo Bảo ngăn cản hắn bấm đốt ngón tay: “Từ lúc ngươi thành thân với ta
thì năng lực đoán trước mọi việc đã giảm đi rất nhiều, mỗi lần bấm đốt ngón tay
để đoán là sẽ hao tổn rất nhiều pháp lực, ngươi tưởng ta không biết sao? Ta lo
lắng cho Ảnh Nhiên nhưng càng đau lòng cho ngươi nhiều hơn, cùng ta đến Tuyết
Ưng tộc đi, nếu cả hai cùng sai thì không tính, nếu là do chích ưng ngu ngốc
kia thì Thanh Liên, ngươi không được ngăn cản ta, giúp đỡ cho chích ưng ngốc kia.”
Thanh Liên bất đắc dĩ gật đầu, thu hồi ngón ta: “Được, nếu thực sự do
Tuyết Ưng không tốt, ta không ngăn cản ngươi mang Ảnh Nhiên về nhưng nếu cả hai
cùng sai thì ngươi cũng phải đáp ứng ta, để bọn họ tự giải quyết chuyện của
mình, ngươi không được nhúng tay vào.”
“Được, quyết định vậy đi, chúng ta đi thôi.” Bảo Bảo chắc chắn là Tuyết
Ưng có lỗi nên không cần nghĩ đã lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người nắm tay nhau, nhất thời biến mất khỏi đại sảnh Xà cung.
Mà Tuyết Ưng lúc này không để bên ngoài đang loạn lên vì hắn, vẫn giam
mình trong động, không biết nên làm gì.

