Ưng Vương Liệt Tình - Chương 49
Chương 49
SẮP GẶP LẠI
Mọi người lo lắng chờ đợi tin tức của tộc nhân Huyễn Điệp tộc mang đến
nhưng sau khi Địch Tu Tư nghe tin xong thì cứ vỗ đôi cánh xinh đẹp liên hồi,
miệng không ngừng thì thào lẩm bẩm: “Điều này sao có thể chứ?”
“Địch Tu Tư điện hạ, xảy ra chuyện gì sao? Có phải Ảnh Nhiên, nàng…”
Tuyết Ưng nhịn không được nữa, đứng lên nhìn về phía Điệp vương.
Thanh Liên cũng nhíu mày, nhìn Vân Thư một cái, hai người muốn dùng bấm
ngón tay để đoán xem kết quả nhưng đã bị Như Mặc nhanh tay lẹ mắt nhìn thấy mà
ngăn cản.
“Ta biết còn có một nơi, tuy rằng ta không nghĩ Ảnh Nhiên sẽ đến đó
nhưng nếu ngay cả Huyễn Điệp tộc cũng không tìm thấy thì ngoài trừ Huyền Cực
Giới và Hư Vô Giới cũng chỉ còn lại nới đó. Tuyết Ưng, ngươi đi với ta một
chuyến, những người khác ở lại đây chờ chúng ta.”
Như Mặc vừa nói xong thì Bắc Dao Quang lập tức nắm chặt tay áo hắn, lo
lắng hỏi: “Có nguy hiểm sao?”
Như Mặc lắc đầu: “Không có nguy hiểm, nhưng hơi xa, không tiện mang
ngươi theo, Thanh Liên, ngươi ở lại chiếu cố Vân Thư và mọi việc trong nhà,
chúng ta rất nhanh sẽ quay về.”
“Như Mặc, có việc gì, ngươi cứ kêu một tiếng.” Thanh Liên khẽ gật đầu,
trong mắt hiện lên sự hiểu ý, Như Mặc tiếp nhận ánh mắt của hắn cũng gật đầu:
“Vô phương.”
Tuyết Ưng chỉ nghe ra là Như Mặc muốn dẫn hắn đi tìm Ảnh Nhiên, còn Vân
Thư thì hơi nhíu mày nhìn ấn đường của Tuyết Ưng có chút u ám nói: “Cẩn thận
lời nói.”
Tuyết Ưng nghĩ hắn khuyên mình phải cẩn thận giải thích với Ảnh Nhiên
liền lập tức gật đầu: “Ta sẽ, ngươi không cần lo lắng cho ta.”
“Như Mặc, ta và các ngươi cùng đi.” Địch Tu Tư kiên trì bám lên vai Như
Mặc, ngữ khí kiên định, đôi mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly tỏa sáng, đôi cánh
xinh đẹp cũng tỏa ra ánh sáng lóa mắt: “Ta thật muốn nhìn xem đó là nơi nào mà
ngay cả Huyễn Điệp tộc luôn giỏi truy tìm tung tích nhất của chúng ta cũng
không tìm được, ta nhất định phải đi theo, cùng lắm ta thề, cam đoan không tiết
lộ nơi đó cho người thứ tư biết, Như Mặc, ngươi mang ta cùng đi đi.”
Thấy hắn kiên trì như vậy, lại có chút làm nũng, bày ra côn phu mềm nắn
rắn buông, không khác gì một tiểu nữ tử, Như Mặc nhíu mày nhưng cuối cùng cũng
đồng ý: “Được rồi, bất quá tới nơi đó rồi, không được lên tiếng, không được
hiện ra trước mặt người khác, nếu ngươi không tuân thủ lời hứa thì sau này ta
không làm bằng hữu với ngươi nữa.”
Thấy Như Mặc thận trọng dặn dò như vậy, Địch Tu Tư cũng nghiêm túc đáp:
“Được, ta đáp ứng toàn bộ, ngươi làm cho ta ẩn thân đi, ta tuyệt đối sẽ không
xuất hiện cũng không lên tiếng, trừ khi ngươi yêu cầu, vậy được chưa?”
“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Như Mặc nói xong liền nắm tay Tuyết Ưng,
tính luôn cả Địch Tu Tư trên vai hắn thì ba người cùng nhau biến mất trong Dao
Quang tiểu trúc.
Thật kinh ngạc, Như Mặc thế nhưng sử dụng lưu quang thuật ở mức cao nhất
để rời đi, Tuyết Ưng và Địch Tu Tư biết là do hắn không muốn người khác tìm ra
hướng đi của bọn họ, nhưng sử dụng pháp thuật này hao tổn rất nhiều khí lực,
cho dù là di chuyển rất nhanh và quan trọng hơn là không để lại dấu vết gì,
ngay cả Huyễn Điệp tộc dùng truy tung thuật nhưng nếu không có đạo hạnh cao
thâm thì sẽ không tìm ra dấu vết của lưu quang thuật.
“Như Mặc, ngươi thần bí như vậy là rốt cuộc muốn dẫn chúng ta đi đâu?”
Địch Tu Tư thật nổi danh là tò mò và nhiều chuyện, hắn cứ nghĩ trên thế giới
này không còn có chỗ nào là bí mật đối với hắn nhưng bộ dạng của Như Mặc lúc
này rõ ràng là đưa hắn đến một nơi hắn chưa từng biết tối, không khỏi làm cho
hắn có chút chờ mong, háo hức.
“Tới rồi sẽ biết, nhớ kỹ không được mở miệng lung tung, sau này cũng
không được lén đến đó một mình.” Như Mặc tiếp tục bay nhanh như tia chớp xuyên
qua tầng mây, vừa đáp lời.
Tuyết Ưng thì một lòng muốn tìm được Ảnh Nhiên nên không để ý tới chuyện
Như Mặc dẫn hắn đi đâu, hắn chỉ lo lắng nếu Ảnh Nhiên không ở nơi mà Như Mặc
đưa hắn đến thì hắn phải đi đâu để tìm nàng?
“Như Mặc, nếu Ảnh Nhiên vẫn không ở nơi mà ngươi nói tới thì nàng sẽ đi
đâu?” Tuyết Ưng không thể khống chế sự lo lắng và bất an trong lòng, mấy ngày
chia cách với Ảnh Nhiên là mấy ngày tồi tệ nhất trong đời hắn, khúc mắc trong
lòng sau khi nghe Bắc Dao Quang nói chuyện đã được cởi bỏ, bây giờ hắn lo lắng
cho tình cảnh và tâm lý của nàng nhiều hơn.
“Vậy thì chỉ có thể đến các giới khác tìm, Ảnh Nhiên nếu mang theo đứa
nhỏ rời khỏi ngươi thì cho thấy nàng rất muốn lưu lại nó, cho nên hẳn sẽ không
suy nghĩ nông cạn mà làm chuyện dại dột, vì vậy không cần đến Minh giới, nàng
chưa đắc đạo nên cũng không thể lên trời, thiên giới không thể đi, nhân giới
cũng không thấy, nếu còn ở yêu tinh giới thì chỉ cần chúng ta tìm, sớm muộn
cũng sẽ có tin tức, nếu tất cả những nơi này đều không thấy thì chỉ còn Huyền
Cực Giới, Ma Giới và Hư Vô Giới.”
Như Mặc cẩn thận phân tích rồi đưa ra kết luận.
Tuyết Ưng lập tức nói: “Ảnh Nhiên không có khả năng đi Huyền Cực Giới và
Hư Vô Giới, như vậy chỉ còn Ma giới, tốt nhất là bọn họ không nên đụng tới một
sợi tóc của nàng, nếu không…”
“Nếu Ảnh Nhiên thực sự ở Ma giới thì ngươi cũng không cần quá lo lắng,
Yêu giới chúng ta tuy không phải có quan hệ tốt với Ma giới nhưng vẫn thân
thiết hơn Thiên giới, Ảnh Nhiên lại toàn thân tuyết vũ, ma quỷ có chút kiến
thức đều biết nàng thuộc Tuyết Ưng tộc, mà trong Tuyết Ưng tộc có bộ lông trắng
tinh khiết không nhiều, ngoài trừ ngươi thì chỉ có Ảnh Nhiên, ngũ vương Yêu
giới cũng có thanh danh nhất định trong thiên địa, nếu muốn động đến Ảnh Nhiên
thì cũng cần phải cân nhắc xem có nên làm như thế hay không, cho nên ngươi
không cần quá lo lắng.”
So với sự lo lắng của Tuyết Ưng thì Như Mặc càng lo lắng nàng trong lúc
không cẩn thận mà xông vào địa phương kia, lần này nếu không có Địch Tu Tư vô ý
nhắc nhở thì hắn dường như cũng đã quên có một nơi như thế, không biết đã lâu
như vậy, nàng có còn ở đó hay không?
Vạn nhất…
Như Mặc cũng không dám tưởng tượng tiếp, năm đó là hắn đưa nàng đi vào
dòng sông đó, cũng chính nàng đã cứu mạng hắn, đôi mắt tinh khiết, không hiểu
sự đời đến giờ vẫn in sâu và tâm trí hắn, làm cho hắn khi nhớ lại lại thấy áy
náy không thôi. Năm đó, hắn vì sợ hãi nên đã lợi dùng lòng tin của nàng, dùng
ngôn chú vây nàng trong hoang mạc cô tịch, đã nhiều năm rồi không hỏi tới, chỉ
lo dốc lòng tu luyện, hoàn toàn không nghĩ nàng có thể vẫn đang ở đó chờ hắn.
Suy nghĩ của Như Mặc có chút hỗn loạn và phức tạp, rời đi đã lâu nên hắn
chỉ thể dựa theo trí nhớ để quay trở lại nơi đó nhưng vẫn chưa tìm được lối
vào.
Ngược lại Tuyết Ưng nhìn phong cảnh chung quanh thì cảm thấy rất quen
thuộc, nhìn thấy Như Mặc vẫn còn lượn lờ trên không trung, không tìm được chỗ
đáp xuống thì hắn biến Như Mặc cũng không nhớ được phương hướng.
Trong lòng Tuyết Ưng đột nhiên nảy sinh cảm giác kỳ lạ: “Như Mặc, ta
nghĩ ta đoán được ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu.”
Như Mặc sửng sốt, thân hình sững lại, nhìn hắn.
“Chúng ta trước đi xuống rồi nói sau.” Tuyết Ưng nhìn biểu tình của Như
Mặc thì chắc suy đoán của hắn là đúng, sao hắn lại không nghĩ Ảnh Nhiên sẽ tới
đây chứ? Nàng hợp ý với Tuyết Kiều như vậy, cũng rất đồng tình cho tình cảnh
của Tuyết Kiều, trong lúc nàng lại không có nơi nào để đi thì đến đây là rất có
khả năng.
Nếu thực sự là vậy thì chỉ cần một mình hắn đi vào là đủ, không cần để
Như Mặc cũng vào trong, nếu không tình huống sẽ càng không cứu chữa được.
“Tuyết Ưng, Như Mặc, các ngươi rốt cuộc đang nói chuyện gì, sao ta nghe
mà không hiểu chút nào?” Địch Tu Tư lo lắng bay qua bay lại giữa hai người, hết
nhìn mặt Tuyết Ưng lại nhìn sang Như Mặc.
“Tuyết Ưng, ngươi nói ngươi biết ta muốn mang các ngươi đến chỗ nào,
chẳng lẽ ngươi đã từng tới đây sao?” Sắc mặt của Như Mặc nghiêm túc hẳn lên,
chẳng lẽ Tuyết Ưng đã biết được bí mật của sa mạc này sao?
“Ngươi muốn chúng ta cùng đến chỗ Tuyết Kiều để tìm Ảnh Nhiên sao?”
Tuyết Ưng không trả lời trực tiếp mà lại nói tới Tuyết Kiều, mà Như Mặc khi
nghe hai chữ này thì không tự chủ được mà thất thanh: “Các ngươi đã gặp nàng?”
Tuyết Ưng vội vàng gật đầu nói: “Sau trận chiến trên Tước Hoàng sơn năm
đó, ta và Ảnh Nhiên từ tầng mây rơi xuống đã ngẫu nhiên rơi xuống đúng chỗ tảng
đá Tuyết Kiều đến tắm ánh trăng, ngươi thực sự là ca ca mà Tuyết Kiều vẫn đang
chờ đợi?”
Sắc mặt của Như Mặc có chút hỗ thẹn, hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu: “Đúng,
nàng hiện giờ có khỏe không?”
“Tốt lắm, mỗi ngày đều kiên nhẫn chờ đợi, tin tưởng ngày nào đó ngươi
nhất định sẽ trở về tìm nàng, mang nàng rời đi.” Tuyết Ưng nhìn sắc mặt Như
Mặc, cẩn thận tìm từ
Vẻ hổ thẹn trên mặt Như Mặc càng nhiều hơn: “Vậy các ngươi đã biết thân
phận của nàng?”
Tuyết Ưng gật gật đầu: “Ta hiểu được vì sao ngươi lại khổ tâm để nàng ở
lại đó một mình, nếu có người biết sự tồn tại của nàng thì thiên địa sẽ biến
đổi không lường được, nàng đơn thuần như vậy, ngươi muốn giữ sự tinh khiết cho
nàng cũng bảo trụ sự an bình cho thế giới, cho nên ngươi lừa gạt nàng, chuyện
này ta và Ảnh Nhiên đều biết, thực ra lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy nàng cũng
kinh sợ vô cùng, huống chi là ngươi và nàng đã cùng sinh sống với nhau nhiều
ngày.”
Như Mặc liên tục đưa tay vuốt tóc, nghe Tuyết Ưng cẩn thận vì hắn mà
giải thích nhưng hai từ lừa gạt vẫn nghe rất rõ ràng, hơn nữa thực ra mục đích lúc
đầu của hắn cũng không có vĩ đại như vậy, hắn chỉ muốn có thể hảo hảo sống sót
mà thôi, còn chuyện thiên hạ có thái bình hay không thì hắn chưa từng nghĩ tới,
không muốn Tuyết Kiều đi ra ngoài là vì tính cách của nàng quá đơn thuần, không
thích hợp với cuộc sống bên ngoài, sợ một ngày nào đó vì tính cách của nàng mà
sẽ hủy diệt toàn bộ, cho nên mới tìm cách rời khỏi nàng.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy lúc đó hắn xử sự như vậy thật không phải, thế
mà thoáng một cái đã hơn tám ngàn năm, hắn để nàng một mình tự sinh tự diệt,
hiện tại hắn không dám chắc Tuyết Kiều bây giờ có phải là nữ hài tư vẫn lẽo đẽo
theo hắn gọi ca ca hay không, gặp lại nàng hắn nên nói gì, làm gì bây giờ. Tâm
tình của Như Mặc rối loạn vô cùng.
Tuyết Ưng nói bọn họ đã gặp nàng, như vậy việc Ảnh Nhiên lúc này đang ở
đó là rất có khả năng, hắn muốn dẫn bọn họ đi một vòng sau đó yên lặng rời đi
đã không thể được nữa rồi, thôi, là hắn buộc nút thì phải do hắn gỡ thôi, tuy
rằng nàng là Nhân Ngư nhưng nàng vẫn gọi hắn là ca ca, giờ nàng hận hắn cũng
được, mắng hắn cũng tốt, hắn không trốn tránh nữa.
“Đi thôi, ngươi đã cùng Ảnh Nhiên tới đây như vậy chắc vẫn còn nhớ rõ
nơi đó, ta chỉ nhớ mang máng, dù sao thời gian qua cũng đã lâu, ta nghĩ Ảnh
Nhiên tám chín phần là đang ở đó, ngươi mau mang chúng ta đi thôi.” Như Mặc thở
dài nói.
“Như Mặc, ngươi không cần đi, nếu biết Ảnh Nhiên ở đây thì ta mang nàng
rời đi là được, ngươi xuất hiện thì có thể Tuyết Kiều sẽ không dễ dàng để ngươi
rời đi. Chuyện ta lo lắng là có lý do, linh lực của nàng sâu đến không tưởng
được, lại rất mạnh mẽ, hơn mấy ngàn năm qua không ngừng hấp thu tinh hoa nhật
nguyệt, nếu nàng không muốn cho ngươi rời đi thì đừng nói là mấy người chúng ta
mà toàn bộ thần tiên yêu ma hợp lại cũng chưa chắc đối phó được, cho nên các
ngươi vẫn nên ở đây chờ ta đi, ta đi một lát sẽ quay lại.”
Tuyết Ưng cũng không quên chuyện Tuyết Kiều chỉ tùy tiện giơ cái đuôi cá
của nàng lên một cái mà toàn bộ vết thương trên người bọn họ đã được chữa lành,
còn bổ sung pháp lực đã mất nữa, mà nàng thì không hề hấn gì, tựa hồ như không
cho rằng đó là chuyện lớn gì, như vậy mấy người bọn hắn sao có thể ngăn cản
được, để Như Mặc đi vào thì không e ngại về tính mạng nhưng nếu Như Mặc không
thể rời đi thì cả đời này hắn và Ảnh Nhiên sẽ phải sống trong áy náy.
“Chỉ bằng cái miệng của ngươi thì sao có thể thuyết phục được Ảnh Nhiên
trở về, không chừng còn làm cho mọi chuyện xấu hơn, ta vẫn nên đi cùng ngươi
mới được, nếu Tuyết Kiều vẫn là Tuyết Kiều năm đó thì không sao, nàng sẽ không
thương tổn ta.”
Như Mặc không quá hi vọng vào năng lực biểu đạt của Tuyết Ưng, vì đề
phòng hắn làm cho sự tình càng xấu hơn nên hắn phải đi cùng thôi, từ chuyện của
Bắc Dao Quang thì Như Mặc đã rút ra kết luận, nếu ngay từ đầu không giải quyết
tốt mọi chuyện thì hậu quả về sau sẽ càng lớn, huống hồ chi hắn đã bỏ mặc Tuyết
Kiều suốt tám ngàn năm qua, cũng đã đến lúc giải quyết việc này.
“Như Mặc, ta không đồng ý.” Tuyết Ưng vẫn cố chấp phản đối, tuy rằng hắn
rất muốn nhanh chóng tìm được Ảnh Nhiên nhưng để Như Mặc đi vào trong thì rất
nguy hiểm, lúc trước hắn đã hứa hẹn với Tuyết Kiều là sẽ chuyển lời của nàng
đến Như Mặc, bây giờ nghe Như Mặc muốn đi vào, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên
một linh cảm xấu.
Điệp vương Địch Tu Tư thấy hai người bọn họ cứ cãi nhau thì nóng ruột,
không nhịn được nữa mà xen vào: “Hai người các ngươi có ai hảo tâm nói cho ta
biết rốt cuộc Tuyết Kiều là ai mà làm cho các ngươi kiêng kị như vậy?”
Hai người dường như đã quên hiện trường còn có Địch Tu Tư, nghe vậy Như
Mặc không thể không ra lịnh cho Tuyết Ưng: “Được rồi, Tuyết Ưng, không cần cãi
nữa, tình huống thế nào thì chúng ta phải đi vào trong mới biết được, cũng chưa
chắc Ảnh Nhiên ở đây, cùng lắm ta đáp ứng ngươi, ta sẽ tận lực che giấu bản
thân, để ngươi nói chuyện trước nếu Ảnh Nhiên không nghe lời ngươi thì ta mới
xuất hiện để nói chuyện với nàng, đây là nhượng bộ cuối cùng của ta, ngươi đồng
ý không?”
“Được, quyết định vậy đi.” Chuyện đã tới mức này giống như tên đã ở trên
dây, không thể không bắn, nếu đã đến đây thì chắc Như Mặc đã chuẩn bị tâm lý để
đối mặt với Tuyết Kiều, hắn không đồng ý không được, hắn chỉ hi vọng Ảnh Nhiên
hoàn hảo, không bị gì.
“Địch Tu Tư, một hồi ngươi có nhìn thấy cái gì làm cho ngươi kinh ngạc
và sợ hãi thì nhớ cũng không được kêu lên, âm thanh bén nhọn sẽ làm Tuyết Kiều
muốn công kích người, ngươi nhất định phải nhớ kỹ.” Như Mặc lo lắng, dặn dò.
Địch Tu Tư tò mò đến cao điểm, thầm mong hai người bọn họ nhanh chóng đi
vào để hắn có thể thấy yêu tinh gì mà làm cho Như Mặc và Tuyết Ưng lo lắng,
thận trọng như vậy nên dùng sức gật đầu, vẻ mặt hưng phấn.
Hai người kia nhìn dáng vẻ hưng phấn của Địch Tu Tư thì cùng thở dài,
Tuyết Ưng tung cánh, chở Như Mặc và Địch Tu Tư đi về phía sa mạc.

