Ưng Vương Liệt Tình - Chương 50

Chương 50

HAI NGƯỜI KHẮC KHẨU

Nhìn thấy dòng đại giang trước mắt, tâm tình của Tuyết Ưng cũng phức tạp
hơn, cách đây không lâu hắn và Ảnh Nhiên ở nơi này cùng chung hoạn nạn, bây giờ
lại vất vả đi tìm nhau, lại còn ở nơi chốn cũ nữa, quả thực là thế sự khó
lường.

“Như Mặc, Địch Tu Tư, các ngươi ở đây chờ ta, ta đi vào trước.” Tuyết
Ưng chậm rãi hạ xuống, nhìn bờ sông ở phía xa, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Tuyết Ưng.” Như Mặc nhẹ giọng kêu lên, trực giác của hắn cho biết làm
như vậy không ổn.

“Như Mặc, hiện giờ ngươi không chỉ có một mình mà còn có Bắc Dao Quang
và những người khác, hơn nữa Ảnh Nhiên nếu thực sự ở trong đó thì cũng nên là
ta mang nàng đi ra, ngươi đã nói cho ta biết có thể nàng ở trong này đã là đại
ân đại đức rồi, cho nên cứ ở lại đây chờ ta quay lại, nếu không được thì mới
tiến vào giúp ta, đây là quyết định của ta.”

“Được rồi! Ngươi đã kiên trì như vậy thì chúng ta không đồng ý cũng
không được, Địch Tu Tư, chúng ta ở lại đây chờ hắn đi.” Như Mặc thở dài đáp.

Địch Tu Tư tuy rất muốn đi vào trong xem thử bên trong là ai mà làm Như
Mặc và Tuyết Ưng kiêng kị như vậy, nhưng Như Mặc đã lên tiếng thì hắn dù nôn
nóng cỡ nào cũng phải kiên nhẫn chờ đợi.

Tuyết Ưng đi dọc theo dòng sông, tiến đến chỗ tảng đá bọn họ đã từng ở.

Bây giờ là ban ngày, hắn không mong sẽ nhìn thấy Tuyết Kiều nên càng
không xác định được Ảnh Nhiên rốt cuộc có ở trong này hay không, nhưng dù thế
nào hắn cũng phải thử một phen, cá rằng Ảnh Nhiên không có đi nơi nào khác,
đoán rằng Ảnh Nhiên đồng cảm với Tuyết Kiều nên chắc chắn sẽ đi đến đây.

Thực ra thì lần này Tuyết Ưng đã đoán đúng rồi, đi đến chỗ tảng đá thì
hắn nhìn thấy người hắn vẫn hằng mong nhớ đang ngồi ngẩn người bên tảng đá,
không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nàng gầy!

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Tuyết Ưng khi nhìn thấy nàng. Chỉ mới có mấy
ngày mà thân hình vốn đã không mập mạp gì của Ảnh Nhiên lại càng gầy yếu hơn,
khuôn mặt nhỏ như tóp lại, khiến cho ánh mắt ngày thường u buồn sâu thẳm giờ
trở nên vô thần, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Tuyết Ưng nhìn thấy thì tâm đau vô cùng, gặp lại Ảnh Nhiên mới biết là
hắn yêu nàng, nhớ nàng đến thế nào, nhưng chỉ có vài ngày không gặp sao nàng đã
để mình biến thành bộ dáng như vậy? Nếu cứ tiếp tục thì không đến mười ba
tháng, nàng sẽ chết vì u buồn, trong lòng Tuyết Ưng vừa tức lại vừa đau.

Thật cẩn thận tiến lên hai bước, sợ kinh động đến nàng: “Ảnh Nhiên.”

Người nọ nhân chậm rãi quay đầu, đầu tiên là nghĩ nàng ảo giác nhưng khi
xác định hắn đang thực sự đứng trước mặt nàng thì dùng sức lấy tay che miệng
lại, trợn tròn hai mắt, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống như mưa: “Tuyết,
Tuyết Ưng?”

“Là, là ta!” Tuyết Ưng thấy bộ dáng của nàng rõ ràng cũng tưởng niệm hắn
tới cực điểm, hai chân vốn không dám nhúc nhích vì sợ dọa tới nàng, rốt cuộc
không nhịn được nữa mà chạy nhanh đến bên nàng, dùng xức kéo nàng đứng dậy, ôm
chặt vào lòng: “Ảnh Nhiên, ngươi không có việc gì, thật tốt quá, ngươi có biết
ta tìm ngươi cực khổ lắm không?”

“Tìm ta?” Ảnh Nhiên thì thào tự nói, lúc đầu tưởng là ở trong mộng, sau
mới biết là thật thì dùng sức đẩy hắn ra: “Ngươi buông ra, không phải ngươi
không cần ta sao? Vì sao còn đi tìm ta? Chẳng phải ta đã nói ngươi đừng đi tìm
ta rồi sao?”

“Ta nói không cần ngươi khi nào? Ta luôn là của ngươi, là ngươi không
cho ta có cơ hội giải thích liền bỏ đi mất tăm, ta vĩnh viễn luôn cần ngươi,
ngươi quên đã đáp ứng ta vĩnh viễn ở bên cạnh ta sao?”

Tuyết Ưng nóng nảy, chỉ sợ tiểu nữ nhân này cứ mãi tự ti, càng sợ nàng
không chịu tha thứ cho hắn

“Không phải như vậy, ta đã cho ngươi thời gian giải thích với ta nhưng
mà ngươi đã đẩy ta ra, ta ngã xuống đất ngươi cũng không đỡ ta đứng lên, vẻ mặt
của ngươi nhìn ta khi đó rất lạnh lùng, ngươi chỉ trích ta cố tình mang thai
đứa nhỏ là muốn thiết kết ngươi, ngươi nói ngươi chán ghét đứa nhỏ…những lời đó
đều là do ngươi nói ra, chẳng lẽ ta nói oan cho ngươi sao?”

Ảnh Nhiên dùng sức sức lắc đầu, cũng cố gắng tách khỏi thân hình Tuyết
Ưng, những lời của hắn mấy ngày qua không ngừng lặp lại trong đầu nàng, làm cho
nàng muốn quên cũng không quên được, sao hắn mới có mấy ngày mà đã quên, còn
nói nàng không cho hắn cơ hội giải thích.

“Ảnh Nhiên, không phải như thế, ngươi nghe ta giải thích, ta thừa nhận
tất cả đều do ta không đúng, nhưng ta thực sự không có cố ý, ta chỉ nhất thời
kích động mà thôi, ngươi theo ta trở về, ta sẽ đem tất cả mọi việc nói hết cho
ngươi biết, được không?” Tuyết Ưng càng dùng sức ôm chặt nàng, không muốn nàng
tiếp tục giãy dụa, ngữ khí vội vàng.

“Vậy đứa nhỏ thì sao? Ngươi tính làm gì nó? Sau này ngươi sẽ thích nó
sao? Ngươi sẽ ôm nó, nhìn nó lớn lên sao?” Ảnh Nhiên hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn
Tuyết Ưng, vẻ mặt như là không trông mong, hi vọng gì vào hắn, làm cho Tuyết
Ưng càng thêm đau lòng, e là hắn trong lòng nàng là người không đáng tin tưởng.

Nhưng những vấn đề Ảnh Nhiên hỏi đã chạm tới chỗ nhược của hắn, tuy rằng
sau khi nghe Bắc Dao Quang khuyên nhủ, hắn đã không còn bài xích chuyện Ảnh
Nhiên mang thai, nhưng trong một lúc bắt hắn phải chấp nhận mọi thứ, kêu hắn
nói hắn sẽ thích đứa nhỏ thì hắn không nói dối được, tuy nhiên thái độ của Ảnh
Nhiên lúc này, nếu hắn không cho nàng câu trả lời thuyết phục thì nàng tuyệt
đối sẽ không theo hắn trở về.

Tuyết Ưng không thể không trái lương tâm gật đầu nói: “Đúng vậy, ta về
sau sẽ thích hắn, sẽ ôm hắn, nhìn hắn lớn lên, cho nên ngươi theo ta trở về
được không? Mới có mấy ngày mà ngươi gầy quá, sắc mặt cũng tiều tụy hơn nhiều,
như vậy sao ngươi có đủ sức để sinh đứa nhỏ ra?”

“Tuyết Ưng, ngươi nói dối!” Ảnh Nhiên đột nhiên đẩy hắn một cái thật
mạnh, tựa hồ như dùng hết khí lực làm cho Tuyết Ưng không có sự phòng bị nên bị
đẩy ra xa, kinh ngạc nhìn khuôn mặt thất vọng và lên án của nàng.

“Tuyết Ưng, ngươi nói dối, ngươi rõ ràng không hề nghĩ như vậy, cần gì
phải miễn cưỡng chứ? Ta sẽ tự chiếu cố bản thân, ta không muốn trở về với
ngươi, ngươi đi đi, về sau đừng đến đây tìm ta, coi như duyên phận của chúng ta
đã hết.”

“Ảnh Nhiên, ngươi không cần giận dỗi, ta biết hành động ngày đó của ta
đã làm ngươi bị tổn thương, nhưng mà ngươi cũng không cho ta thời gian để chuẩn
bị tâm lý mà, đúng không? Ngươi biết hành động thô bạo ngày đó không phải nhắm
vào ngươi mà chỉ là phản ứng bản năng, cho dù ngươi muốn rời khỏi ta thì thế
giới rộng lớn này có rất nhiều chỗ, sao ngươi lại cố tình đến đây? Chẳng lẽ
ngươi không biết nơi này rất nguy hiểm sao?”

Nói mãi mà Ảnh Nhiên không chịu hiểu, lại sợ Như Mặc và Địch Tu Tư chờ
không được mà xông vào, rồi Tuyết Kiều có thể xuất hiện bất cứ lúc nào cho nên
Tuyết Ưng khẩn trương vô cùng, ngữ khí cũng căng thẳng hơn

“Ngươi là đang nói Tuyết Kiều sao? Chuyện này không cần ngươi lo, chúng
ta ở chung với nhau rất tốt, Tuyết Kiều cũng biết ta mang thai, mà ta đã quyết
định sau này sẽ lại đây cùng nàng, chúng ta chiếu cố cho nhau, làm bạn với
nhau, so với việc ở chung với nàng thì ta sợ phải trở về cùng ngươi hơn, bở vì
ta không biết ngày nào đó ngươi sẽ xô ngã ta, sau đó quên đi những lời hứa hẹn
đã nói với ta, coi như ta cầu xin ngươi, ngươi đi đi, cho ta lưu lại một chút ký
ức đẹp đẽ về ngươi có được không?”

Tuyết Ưng là nam nhân chưa bao giờ biết nói dối nhưng lần này lại gạt
nàng, tinh thần của nàng như muốn sụp đổ, nàng thừa nhận lúc mới nhìn thấy hắn
đến tìm nàng thì nàng rất vui, nhưng nghe lời hắn nói thì những hi vọng của
nàng cũng tàn lụi dần.

Nàng không muốn nhìn thấy Tuyết Ưng vì nàng mà nhận nhượng lợi ích toàn
cục, càng không muốn hắn vì níu kéo nàng mà nói dối, bởi vì như vậy hắn không
còn là Tuyết Ưng mà nàng đã yêu.

Tình yêu thực sự là có ma lực kinh khủng, làm cho hắn và nàng đều thay
đổi, không còn là chính họ mà bọn họ cũng không nhận ra.

“Ảnh Nhiên, đủ rồi, ta nhận tất cả đều là sai lầm của ta, không cần đem
chuyện của ta làm liên lụy đến những người khác được không? Trước tiên hãy rời
khỏi nơi này trước, chờ ra khỏi đây, ngươi muốn xử phạt thế nào ta cũng chấp
nhận.” Tuyết Ưng lại càng nóng nảy hơn, càng nói nhiều thì nguy cơ Như Mặc và
Tuyết Kiều chạm mặt nhau sẽ càng cao, sự nguy hiểm sẽ càng nhiều, Tuyết Ưng
thực sự không hi vọng chuyện của hắn làm liên lụy tới bạn bè.

“Tuyết Ưng, ngươi còn không hiểu sao? Ta nói ra không đi, ta muốn ở lại
đây với Tuyết Kiều.” Đây cũng là lần đầu tiên Ảnh Nhiên kiên trì và lớn tiếng
với Tuyết Ưng, nhìn sắc mặt của hắn như là cố nén giận trong lòng Ảnh Nhiên lại
thấy sợ hãi, nhớ lại tình cảnh ngày đó hắn đẩy ngã nàng.

“Ngươi
phải theo ta đi!”

Tuyết Ưng cũng mất đi kiên nhẫn, hắn sớm nên biết tiểu nữ nhân này nếu
bướng lên thì mười con trâu húc cũng không lay chuyển, mà hắn thì không biết
nói lời ngon tiếng ngọt, bình thường chỉ hiểu lầm một chút cũng đã làm cho nàng
giận hắn thật lâu huống chi là chuyện mang thai lớn như vậy. Ngày đó cãi nhau,
đến giờ hắn vẫn còn chưa quên thì nói gì tới một người nhạy cảm như Ảnh Nhiên,
nhưng trước mắt chỉ có thể sử dụng biện pháp mạnh, chờ ra khỏi đây rồi tính
sau, khi đó nàng muốn đánh, muốn mắng gì thì hắn cũng tùy nàng.

Dùng sức nắm lấy tay nàng, muốn kéo nàng đi, còn Ảnh Nhiên cũng không
ngờ hắn lại thô bạo như vậy: “Tuyết Ưng, ngươi làm cái gì, ta nói ta không đi,
ngươi buông ra.”

“Câm miệng!” Tuyết Ưng quay đầu lại hung hăng quát.

Nhìn chân trời bắt đầu nổi lên màu đỏ dị thường, cảm giác bất an trong
lòng hắn lại càng tăng lên, chết tiệt, hôm nay lại đúng là đêm trăng tròn,
nghĩa là không lâu nữa Tuyết Kiều sẽ đến đây tắm ánh trăng, hắn phải nhanh một
chút, nếu không để Như Mặc và Tuyết Kiều gặp nhau thì mọi thứ đều đã muộn.

“Tuyết Ưng, ta đã nói ta không đi, ngươi còn ép ta, ta sẽ chết trước mặt
ngươi.” Ảnh Nhiên liều chết không nghe.

Tuyết Ưng xanh mặt quay đầu: “Ảnh Nhiên, ngươi nói lại lần nữa xem!”

“Ngươi cưỡng ép ta đi theo ngươi, ta sẽ chết trước mặt ngươi.” Ảnh Nhiên
quật cường trừng mắt nhìn hắn.

“Tốt lắm! Ngươi tình nguyện ở lại đây mà không chịu đi theo ta?” Tuyết
Ưng thật muốn buông tay nhưng lý trí nói cho hắn biết hiện tại không phải là
lúc tức giận, hắn không thể không phân biệt tình huống như Ảnh Nhiên, cho nên
cố gắng kiềm chế không nói những lời làm cho cả hai cùng bị thương tổn, nên
tiếp tục kéo tay nàng đi về phía trước: “Ngươi không chịu cũng phải đi, hôm nay
ngươi nhất định phải đi theo ta.”

“Tuyết Ưng, ngươi như vậy mà xem là giải thích với Ảnh Nhiên sao?” Một
tiếng nói mềm nhẹ đột nhiên vang lên bên tai hai người.

Địch Tu Tư xinh đẹp đang đậu trên vai Như Mặc, không biết tự lúc nào đã
xuất hiện ở đây

Nhìn thấy hắn xuất hiện, Tuyết Ưng lập tức nhíu mày: “Như Mặc, chết
tiệt, không phải ta đã nói các ngươi không cần vào đây sao? Ai cho ngươi vào?
Lập tức rời đi cho ta, ta đã nói ta sẽ đưa Ảnh Nhiên ra ngoài.”

“Tuyết Ưng, nếu ta không tới đây thì chuyện các ngươi sẽ giải quyết thế
nào? Huống chi ta đã trốn tránh nhiều năm như vậy, cũng nên cho người ta một
cái công đạo, hơn nữa ta và Địch Tu Tư để ngươi đi giải thích với Ảnh
Nhiên, ngươi như vậy là giải thích sao?” Như Mặc hiển nhiên là không hài lòng
với sự thô lỗ của Tuyết Ưng.

Ảnh Nhiên không ngờ Tuyết Ưng xuất hiện, bây giờ còn có Như Mặc và Điệp
vương đại nhân, cho nên kinh ngạc vô cùng, lập tức cũng hiểu được vì sao Tuyết
Ưng lại vội vàng kéo tay nàng rời đi, là sợ Xà quân đại nhân gặp mặt Tuyết Kiều
sao?

Nhưng mà...

Nàng do dự một chút, rốt cục lo sợ nói: “Xà quân đại nhân, về chuyện của
người, ta đã nói cho Tuyết Kiều nghe.”

Báo cáo nội dung xấu