Chồng cũ, anh nợ em một đứa con - Chương 033 - 034 - 035 - 036 - 037 - 038

Chương 33: Lái xe

- À, là thế này, tối
mai Quân Hạo có một bữa tiệc cần tham gia, âu phục của anh ấy đã đưa đến cửa
hàng, vốn dĩ là tôi sẽ đến đó lấy rồi mang về nhà cho anh ấy, nhưng mà bây giờ
tôi có chút việc bận không thể đi được, cho nên không biết có thể phiền cô đến
đó lấy giúp tôi được không? Cô chỉ cần đem quần áo mang về nhà là được rồi. - Trần
Nhược Hồng lên tiếng nhờ Hoa Ngữ Nông giúp đỡ, giọng nói của cô ta nghe rất là
vô hại, song vẻ mặt lại hết sức ngoan độc.

- Vậy sao, thế thì
trước hết cô gửi địa chỉ đến di động của tôi đi, bây giờ tôi qua lấy cũng được.
- Hoa Ngữ Nông không nghĩ ra được lí do nào để từ chối, trên thực tế, từ trước
đến nay cô cũng ít khi từ chối người khác, huống chi chuyện này còn liên quan
đến chồng mình, thân là người làm vợ, nếu chuyện đã tới cửa, dĩ nhiên cô sẽ
không trốn tránh.

Có điều, ngày mai Ninh
Quân Hạo cần tham gia tiệc tối ư? Vì sao cô không nghe anh nói nhỉ? Chẳng lẽ
anh không định mang vợ theo? Hay là… Quên đi, cô quyết định không tiếp tục đoán
mò nữa, bởi vì đợi đến khi cô lấy được quần áo đem tới trước mặt anh, tin là
đáp án cũng sẽ có được.

Cúp điện thoại, Hoa Ngữ
Nông thay một bộ váy liền màu xanh ngọc, phối với một đôi giày nhỏ đế bằng màu
trắng, đội chiếc mũ xanh lam đi xuống dưới nhà.

Bác Trương dưới lầu đi
từ trong phòng ra, thấy Hoa Ngữ Nông muốn đi tới cửa, vẻ mặt bà có chút mất tự
nhiên mỉm cười với cô, sau đó hỏi:

- Cô chủ muốn ra ngoài
sao?

- Vâng, bây giờ chú Lý
có rảnh không ạ? Cháu muốn đi lấy quần áo dự tiệc giúp Quân Hạo. - Hoa Ngữ Nông
gật gật đầu, quay sang hỏi bác Trương.

- Chú Lý không có ở
nhà, tôi vừa bảo anh ấy lái xe đưa A Bình đến siêu thị mua đồ rồi, có lẽ phải
hai tiếng nữa mới trở về, nếu không cô đưa địa chỉ cho tôi, tôi giúp cô chủ đi
lấy. - Bác Trương nói xong, ánh mắt liền có chút mờ ám.

- Vậy à… - Hoa Ngữ Nông
nghe vậy, vẻ mặt hơi do dự, nhưng rất nhanh sau đó, cô liền nói: - Cháu tự mình
lái xe cũng được, trong gara còn có xe không?

- Xe thể thao của cậu
chủ ở trong gara, nhưng mà, cô chủ, cô thật sự phải tự mình lái xe sao? Trước
giờ tôi chưa từng nhìn thấy cô lái xe mà. - Bác Trương nói xong, trong giọng
điệu mang theo sự lo lắng, chẳng qua chút lo lắng này lại mang theo vài phần
thật, vài phần giả, khó mà phát hiện.

Hoa Ngữ Nông cười híp
mắt nhìn bác Trương nói:

- Yên tâm đi, đừng nhìn
dáng vẻ nhát gan thường ngày của cháu, thật ra kỹ thuật lái xe của cháu không tồi
đâu đấy. Bác Trương, bác đem chìa khóa xe đến cho cháu đi, cháu tự lái xe đi
cũng được, cháu sẽ cố gắng chú ý an toàn lúc đi trên đường.

Bác Trương nghe cô nói
thế, cũng không tiếp tục ngăn cản nữa. Trên thực tế, có lẽ cho tới bây giờ bà
ta không hề có ý định ngăn cản cô, vì thế, rất nhanh sau đó, chìa khóa chiếc xe
Ferrari của Ninh Quân Hạo liền ở trên tay của Hoa Ngữ Nông.

Ngồi trên ghế lái, Hoa
Ngữ Nông hít sâu một hơi, khởi động xe, chậm rãi ra khỏi nhà xe, đi về phía địa
chỉ mà Trần Nhược Hồng nhắc đến.

Chương 34: Tai nạn ô tô

Xe chạy được phân nửa
đường thì tới một ngã tư, Hoa Ngữ Nông nhìn báo hiệu đèn xanh, tiếp tục duy trì
khoảng cách bốn năm mét với xe đi phía trước, nhưng đúng lúc cô đang điều khiển
xe chuẩn bị thuận lợi vượt qua đèn xanh thì di động trong túi đặt trên ghế lái
phụ bất ngờ rung lên.

Cô nhanh chóng dẫm mạnh
chân ga, định dừng tại chỗ này để nghe điện thoại, không ngờ đúng lúc này, phía
đường giao đằng trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải, đi với tốc độ cực
nhanh, va chạm với xe cô trong nháy mắt khiến nó lật nhào.

Chỗ này vốn không phải
ngã tư đường đông đúc cho lắm, thế nên lúc tai nạn xảy ra, cũng không có cảnh
sát giao thông ở hiện trường.

Hoa Ngữ Nông chỉ cảm
thấy từ dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn khủng khiếp, đầu đập mạnh vào
phía trước xe liền bất tỉnh nhân sự.

Phía bên này, Ninh Quân
Hạo vừa mới từ văn phòng đi đến bãi đỗ xe, đang định gọi điện thoại cho Hoa Ngữ
Nông, bảo cô chuẩn bị ra khỏi nhà, anh sẽ về đón cô. Thế nhưng điện thoại kêu
vài tiếng không ai nghe, trực tiếp truyền tới thông báo không có người nhận máy.

Cảm thấy kỳ lạ, anh lập
tức gọi điện thoại về nhà, tuy nhiên lúc nhận được tin Hoa Ngữ Nông rời khỏi
nhà một mình, chẳng hiểu sao, ngay khi ấy, anh cảm giác có một loại dự cảm bất
an tràn ngập trong lòng.

Mở radio trong xe, rất nhanh
sau đó anh nghe thấy tin tức cập nhật mới nhất về tình hình giao thông lúc này,
nói đúng hơn thì chính là vụ tai nạn ô tô của Hoa Ngữ Nông. MC dùng tiếng nói
vô cùng máy móc thông báo mọi người đi đường vòng để tránh xảy ra tình huống
kẹt xe, lúc sau còn cho biết trước mắt người bị thương đã được đưa đến bệnh
viện cấp cứu.

Ninh Quân Hạo không
trực tiếp liên hệ Hoa Ngữ Nông cùng với vị trí của tai nạn xe cộ này, chẳng qua
cuộc điện thoại sau đó đã khiến cho trái tim vốn đang lơ lửng của anh lập tức
vọt lên tận cổ họng.

- Xin chào, đây là bệnh
viện, xin hỏi anh có phải là chồng của chủ nhân số điện thoại này không? Vợ của
anh đã xảy ra tai nạn, hiện đang ở trong phòng cấp cứu, mời anh mau đến đây để
làm các giấy tờ nhập viện.

Điện thoại do người từ
bệnh viện gọi tới, lúc ấy khi Hoa Ngữ Nông nằm trên xe cứu thương cùng với bác
sĩ và y tá, túi xách cũng rơi ra cùng, hơn nữa y tá còn tìm được giấy chứng
minh và điện thoại di động của cô, còn tìm thấy cuộc gọi gần đây nhất đến từ
một người tên là Chồng, thế nên cho rằng người đã gọi cú điện thoại này chính
là chồng của Hoa Ngữ Nông.

Ninh Quân Hạo nghe thấy
tin này, không khỏi cau mày lại, vội vàng hỏi:

- Tình huống của cô ấy
giờ thế nào? Có nguy hiểm không?

- Tạm thời vẫn chưa
biết rõ được, người bệnh hiện đang ở trong phòng cấp cứu để phẫu thuật, mời anh
đến bệnh viện hoàn tất các thủ tục ngay, nếu cần phải phẫu thuật thêm nữa, cần
có người nhà ký tên mới được. Nói xong, y tá báo địa chỉ bệnh viện, sau đó cúp
máy.

Ninh Quân Hạo không kịp
nghĩ thêm bất cứ chuyện gì, lập tức quay đầu xe đi về phía bệnh viện.

Chương 35: Chuyển viện

Lúc Ninh Quân Hạo đến
được bệnh viện, Hoa Ngữ Nông đang ở trong phòng phẫu thuật tiến hành cấp cứu.
Anh hoàn tất các thủ tục xong liền bồn chồn đứng trước cửa phòng, không biết
được tình huống bên trong ra sao.

Đợi hơn một tiếng đồng
hồ, đèn đỏ phòng cấp cứu mới tắt, Hoa Ngữ Nông được người ta đẩy ra từ bên
trong, lúc này cô vẫn đang lâm vào tình trạng hôn mê như cũ.

- Bác sĩ, tình huống
của cô ấy thế nào? Có bị thương nặng không? - Nhìn thấy bác sĩ đeo khẩu trang
đi theo phía sau, Ninh Quân Hạo lập tức tiến lên hỏi.

- Bệnh nhân không có
nguy hiểm về tính mạng, anh yên tâm. Đùi bị va chạm với tay lái nên gãy xương,
đầu cũng có vết tích bị va chạm, nhưng không tính là quá nghiêm trọng, bên
trong không tụ huyết, chỉ bị chấn động một chút, mấy tiếng sau sẽ tỉnh lại
thôi. - Bác sĩ nói qua về tình huống của Hoa Ngữ Nông, sau đó nhìn Ninh Quân
Hạo trước mặt, nói thêm:

- Tối nay hãy sắp xếp
người ở lại bên cạnh cô ấy.

Ninh Quân Hạo biết được
vết thương của Hoa Ngữ Nông không nguy hiểm gì đến tính mạng xong, trái tim
treo lửng lơ nãy giờ liền hạ xuống. Khi anh nghe thấy bác sĩ bảo buổi tối hãy
sắp xếp người ở lại bệnh viện cùng cô ấy, chân mày liền khẽ nhíu lại, sau đó
hỏi:

- Tình huống của cô ấy
lúc này có thể chuyển viện được không?

- Chuyển viện? Tốt nhất
là không, trong các bệnh viện công lập bây giờ, chỗ của chúng tôi chính là hạng
nhất, toàn bộ thành phố không còn bệnh viện nào có điều kiện tốt hơn nơi này.
Đương nhiên, nếu như anh lo lắng đến vấn đề viện phí thì… - Bác sĩ nghĩ rằng
Ninh Quân Hạo muốn chuyển viện bởi vì vấn đề viện phí, nên cố gắng giữ anh tiếp
tục ở lại trị liệu tại bệnh viện này.

Chẳng qua, Ninh Quân
Hạo đời nào cho ông ta cơ hội như thế, anh cắt ngang lời bác sĩ:

- Tôi muốn chuyển cô ấy
đến bệnh viện tư nhân Nhân Tâm, tuy rằng bệnh viện của các ông rất tốt, nhưng
tình trạng của cô ấy như vậy không phải ngày một ngày hai là có thể ra viện,
tôi hy vọng cô ấy được chữa trị ở một nơi thoải mái hơn.

- Chuyện này… như vậy
thì… - Bác sĩ vừa nghe anh nói muốn chuyển đến bệnh viện tư nhân tốt nhất thành
phố này, vẻ mặt liền có chút xấu hổ, nhanh chóng nói:

- Không thành vấn đề,
chờ bệnh nhân tỉnh lại, chúng tôi sẽ sắp xếp xe cứu thương giúp cô ấy chuyển
viện là xong.

- Vậy thì làm phiền
ông. - Ninh Quân Hạo gật đầu, sau đó xoay người sang chỗ khác, vừa đi về phía
phòng bệnh của Hoa Ngữ Nông, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tuấn Hiền, dặn
dò anh ta lập tức liên lạc với viện trưởng bệnh viện Nhân Tâm, chuẩn bị tốt
phòng bệnh chờ bọn họ chuyển đến.

Bởi vì trước mắt Hoa
Ngữ Nông còn đang ở trong giai đoạn hôn mê, nên bác sĩ sắp xếp cho cô vào phòng
bệnh một người.

Ninh Quân Hạo đi vào
phòng bệnh, thấy phần đầu bị băng gạc màu trắng quấn xung quanh của Hoa Ngữ
Nông, không khỏi cảm thấy trong lòng mình mơ hồ đau đớn! Đây là lần đầu tiên
anh nhìn thấy cô suy yếu nằm trước mặt mình, cũng là lần đầu tiên cảm giác
được, thì ra người phụ nữ này đối với mình mà nói, quan trọng nhiều đến vậy.

Chương 36: Cảnh sát

Ở trong phòng bệnh ngẩn
người không lâu liền có hai cảnh sát tiến vào làm việc.

- Anh là chồng của bệnh
nhân? - Bọn họ có lẽ đã biết được một ít tư liệu về người nhà từ bệnh viện, nên
nhìn Ninh Quân Hạo đưa giấy tờ chứng minh xong, liền bắt đầu hỏi một chút vấn
đề liên quan.

- Tôi muốn biết ai là
người đã khiến vợ của mình thành như vậy, lái xe gây chuyện có bắt được không? -
Ninh Quân Hạo trực tiếp dùng một câu hỏi trả lời vấn đề của bọn họ, đúng vậy,
anh là chồng của cô, mà bây giờ, anh chỉ muốn biết ai là người đã biến Hoa Ngữ
Nông thành bộ dáng như này mà thôi.

- Lái xe gây chuyện đã
bỏ chạy, nhưng đồng nghiệp của chúng tôi đã đến bộ phận giao thông lấy băng ghi
hình tại nơi xảy ra vụ việc, chuyện này bên giao thông đã lập án, bây giờ cần
anh phối hợp làm một vài thủ tục liên quan. - Một cảnh sát có phần lớn tuổi nói
xong, có lẽ đã phát hiện ra sắc mặt Ninh Quân Hạo không được tốt lắm, lại đưa
mắt nhìn Hoa Ngữ Nông vẫn còn đang hôn mê, sau đó nói:

- Có lẽ tối nay chúng
tôi lại đến trò chuyện cùng với anh thì hơn?

- Để trợ lý của tôi làm
đi, muốn đăng ký cái gì, tìm anh ta liền xong, trước khi các ông bắt được hung
thủ của vụ này, tôi không hy vọng có người đến quấy rầy mình và vợ. - Ninh Quân
Hạo lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, theo anh thấy, cùng đám cảnh sát ở chỗ này
làm việc chính là lãng phí thời gian, bọn người này có thời gian ở đây lãng phí
với anh, vì sao không đi truy bắt hung thủ chứ? Một cảnh sát khác tuổi còn khá
trẻ nghe thấy giọng điệu nói chuyện của Ninh Quân Hạo, vẻ mặt liền có chút khó
chịu, anh ta tiến lên một bước, định nói vài lời gì đó với anh, nhưng bị người
cảnh sát lớn tuổi kia giữ chặt, thấp giọng nói:

- Được rồi, chúng ta ra
ngoài trước đi.

- Nhưng mà anh ta… - Người
cảnh sát trẻ có chút không tình nguyện, đại khái là bởi vì từ lúc anh ta làm
cảnh sát tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải thái độ lạnh nhạt như thế của
người nhà người bị hại.

- Đi! - Người cảnh sát
lớn tuổi không để cho anh ta nhiều lời vô nghĩa, nắm lấy tay anh ta đi ra bên
ngoài.

Ninh Quân Hạo không hề
nhìn theo bóng lưng hai người kia rời đi, từ đầu đến cuối tầm mắt của anh vẫn
luôn dừng lại trên mặt Hoa Ngữ Nông, hai tay nắm chặt lại, trong mắt phát ra
anh sáng lạnh lẽo khiến người ta không dám đối diện.

...

Nửa giờ sau, Lâm Tuấn
Hiền ra khỏi cửa phòng bệnh hiện tại, sau khi đi vào, anh báo cáo với Ninh Quân
Hạo rằng đã liên lạc được với bệnh viện Nhân Tâm bên kia, tỏ lòng quan tâm một
chút đến vết thương của Hoa Ngữ Nông, cuối cùng mới hỏi Ninh Quân Hạo còn có gì
cần dặn dò hay không.

- Tìm thám tử, dùng hết
mọi biện pháp cũng phải tra ra là ai đã đụng vào xe cô ấy, không cần tiếc gì
hết, nhất định phải tìm ra tên lái xe gây chuyện này.

Mặt Ninh Quân Hạo không
chút thay đổi mở miệng, bàn tay nắm chặt gần như có thể vắt được thành nước.

- Vâng. - Lâm Tuấn Hiền
đáp ứng, sau đó lại hỏi:

- Đúng rồi, có cần phải
báo cho ông chủ và bà chủ không? Hình như bọn họ vẫn chưa nhận được tin này.

- Trước mắt đừng nói
cho bọn họ biết, chờ Ngữ Nông tỉnh lại, chuyển viện rồi nói sau. Đêm nay tôi sẽ
ở đây cùng cô ấy, cậu hủy bỏ mọi lịch trình và công việc ngày mai của tôi đi,
chuyện công ty, cậu hãy để ý một chút.

- Tôi hiểu rồi. - Nói
xong, Lâm Tuấn Hiền lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

[Lời tác giả]: Thật xin lỗi mọi người, gần đây thân
thể xinh đẹp của mỗ bị bệnh nhẹ, nên đăng truyện không được ổn định lắm, nhưng
mà từ hôm nay trở đi sẽ liên tục hơn nha! Chuyện cũ nhớ lại đã sắp chấm dứt,
một câu chuyện mới chuẩn bị mở màn!

Chương 37: Âm mưu

Hai giờ sau Hoa Ngữ
Nông mới từ từ tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra cho cô một lúc, sau đó liền chuẩn bị
để cô chuyển đến bệnh viện Nhân Tâm. Suốt cả hành trình, Ninh Quân Hạo đều đi
theo bên cạnh, tuy ánh mắt của Hoa Ngữ Nông đã mở, ý thức lại vẫn rất mơ hồ,
cũng không thể mở miệng nói chyện, bác sĩ nói rằng tình trạng này của cô là do
não bị chấn động, ngày mai sẽ tốt hơn.

Mà lúc này, tại căn hộ
của một thành phần trí thức trong thành phố, một âm mưu đang lặng lẽ hạ màn.

Cô gái có dáng người
xinh đẹp đứng trước cửa sổ thủy tinh chạm đất, tay cầm điện thoại, vẻ mặt hết
sức lạnh lùng.

- Tiền đã chuyển tới
tài khoản của cậu rồi, cậu có thể cầm theo số tiền đó mà rời đi, nhớ kỹ, trong
vòng mười năm không được phép trở về. - Tiếng nói của cô ta xuyên qua chiếc
điện thoại siêu mỏng truyền đến lỗ tai người nọ, đối phương đáp lại rất nhanh
sau đó:

- Vâng vâng, tôi hiểu
rồi, chị cứ yên tâm, hai ta giờ đã thanh toán xong, cho dù tôi có bị người ta
bắt được, cũng sẽ không nói là chị đã sai khiến tôi làm chuyện này.

- Cậu hiểu được là tốt,
đúng rồi, hôm nay lúc cậu xuống tay có nhớ chú ý đúng mực không đấy? Liệu có
đâm chết cô ta hay không? - Trước khi cúp điện thoại, cô gái kia không khỏi
truy vấn một câu.

- Yên tâm, không đâm
chết cô gái ấy được, lúc tôi đụng vào cô ta có giẫm phanh mà, đụng vào cũng
không hề tăng tốc, hơn nữa lúc đánh lén xong, tôi còn gọi xe cấp cứu đến, cho
nên chắc là không có việc gì đâu.

- Tốt lắm, số điện
thoại này cậu cũng đừng dùng nữa, ném nó đi, từ nay về sau chúng ta không ai
biết ai hết. - Cô gái kia nói xong liền tắt máy.

Trong căn hộ lúc này
không có chiếc đèn nào sáng, không gian đen tối cùng vẻ sáng ngời của thành phố
về đêm bên ngoài kia hoàn toàn đối lập với nhau.

Cô gái ném điện thoại
lên giường, vươn tay cầm lấy điếu thuốc lá đặt trong chiếc gạt tàn trên bàn
nước, lại cầm lấy chiếc bật lửa bên cạnh, ngọn lửa màu xanh tím hiện lên trong
nháy mắt, dần dần hiện ra gương mặt diễm lệ trong bóng đêm, đôi môi đỏ mọng khẽ
mở, đưa điếu thuốc lên miệng mình.

- Hoa Ngữ Nông, đừng
trách tôi nhẫn tâm, có trách thì hãy trách cô đã đoạt mất người đàn ông tôi
ngắm trúng mà thôi! - Rít một hơi sâu, cô ta nhắm mắt lại, tàn nhẫn nghĩ thầm.

...

Sáng sớm hôm sau, khi
luồng sáng đầu tiên của ánh mặt trời chiếu vào gian phòng bệnh cấp cao đắt tiền
thì Ninh Quân Hạo vẫn còn đang mệt mỏi cầm laptop kiểm tra một ít giấy tờ.

Không bao lâu sau, điện
thoại của anh liền vang lên, là do Lâm Tuấn Hiền gọi tới.

- Tổng tài, chuyện hợp
tác bên Pháp hình như đã xảy ra chút vấn đề, Trần Nhược Hồng bảo đối phương cần
anh tự mình đi qua xem xét mới có thể giải quyết trọn vẹn được.

- Sao lại thế? Vì sao
lại xảy ra vấn đề? Tra rõ là bên nào có vấn đề hay chưa? - Ninh Quân Hạo dụi
mắt, giữ vững tinh thần hỏi.

- Hình như là có công
ty khác ra giá cao hơn chúng ta, muốn lật đổ chúng ta để hợp tác cùng với bọn
họ, tổng giám đốc bên kia cũng đã đồng ý hợp tác cùng công ty đó rồi, Trần
Nhược Hồng có gọi điện can thiệp qua, nhưng không có hiệu quả, tôi cũng liên
lạc cùng với bên ấy, nhưng ngay cả điện thoại cá nhân của đối phương cũng do
thư ký tiếp, căn bản không cho chúng ta cơ hội, xem ra chuyện này cần có anh tự
mình sang đó mới có thể đàm phán thành công.

- Sao lại xảy ra chuyện
này? Giá cả chúng ta đưa ra, người ngoài làm sao biết được? Lập tức đặt vé máy
bay đi Pháp cho tôi. - Nói xong, Ninh Quân Hạo lập tức cúp máy, gập laptop lại,
đi ra khỏi phòng bệnh.

Chương 38: Thì ra là vậy

Hoa Ngữ Nông mở to mắt
ra, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là bác Trương. Cô mở miệng thở dốc, muốn
nói gì đó, chẳng qua yết hầu như bị cái gì đó chặn lại, không thể nói ra lời.

Bác Trương thấy cô đã
tỉnh, liền vừa mừng vừa lo nói:

- Cô chủ, cô tỉnh rồi? Có
đói bụng không? Tôi đã sớm nấu một nồi canh cô thích nhất rồi đây, để tôi đem
cho cô uống.

Hoa Ngữ Nông nhìn thấy
bà ta, hai mắt mở to, sau đó đảo quanh gian phòng một vòng, không nhìn thấy
bóng dáng mà mình đang tìm kiếm, đáy mắt liền hiện lên một chút thất vọng.

Bác Trương nhạy bén
phát hiện ra Hoa Ngữ Nông đang tìm kiếm điều gì, bà múc canh ra đặt lên giường
bệnh, sau đó đỡ Hoa Ngữ Nông ngồi dựa vào đầu giường, vừa bón canh cho cô vừa
nói:

- Hôm qua cậu chủ thức
trông cô cả đêm, sáng nay hình như công ty xảy ra chuyện quan trọng nên đã sang
Pháp rồi, mấy ngày nữa sẽ quay trở lại.

Hoa Ngữ Nông nghe vậy,
chỉ im lặng uống canh, không có ý định nói gì.

- Ông chủ và bà chủ còn
chưa biết chuyện cô xảy ra tai nạn, cậu chủ bảo để tránh cho họ lo lắng, chờ cô
tỉnh rồi mới nói chuyện này với họ. - Bác Trương tiếp tục nói.

Uống canh xong, bác
Trương liền bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, còn bà ra ngoài gọi bác sĩ tới.

...

Lúc chiều, Hoa Ngữ Nông
đang mê man, bất ngờ một tiếng nói có chút quen thuộc truyền vào tai cô. Hoa
Ngữ Nông nhanh chóng bị đánh thức, nhưng cô còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy
những lời nói mà đời này mình không muốn nghe nhất.

- Quân Hạo, em không
thể đi đến Pháp cùng anh, thật xin lỗi, bây giờ Ngữ Nông biến thành như vậy, em
không có lòng nào tiếp tục cùng anh được nữa, bây giờ em rất áy náy, tình yêu
của chúng mình chắc sẽ không có kết quả, chẳng lẽ anh muốn mặc kệ Ngữ Nông hay
sao? Anh làm như vậy, lương tâm em sẽ bất an cả đời.

Là tiếng của Trần Nhược
Hồng, hình như cô ta đang gọi điện nói chuyện cùng Ninh Quân Hạo.

Hoa Ngữ Nông nghe thấy
sự thâm tình cùng áy náy trong giọng nói của Trần Nhược Hồng, đáy lòng liền
cuồn cuộn dâng cao.

Trần Nhược Hồng tạm
dừng một lúc, giống như đang nghe đối phương nói chuyện, sau đó cô ta liền nói
tiếp:

- Không, không được,
anh không thể ly hôn cùng Ngữ Nông, cho dù cô ấy bị thương không nghiêm trọng,
nhưng anh cũng không thể đưa ra lời đề nghị ly hôn với cô ấy trong tình trạng
này, em biết anh yêu em, em cũng rất yêu anh, chúng ta có thể cùng nhau chịu
đựng nhiều năm như vậy, giờ đâu cần vội vàng. Huống chi, thân phận của chúng ta
khác xa nhau, ba mẹ anh sẽ không đồng ý để chúng mình ở cùng một chỗ, em không muốn
anh phải khó xử. Không… Ngữ Nông là một cô gái tốt, cô ấy không phải người thứ
ba chen vào giữa chúng ta, cô ấy vô tội, cái gì cô ấy cũng không biết, chúng ta
không thể làm vậy với cô ấy được, Quân Hạo, xin anh hãy đồng ý với em, ngàn vạn
lần đừng xúc động, ít nhất bây giờ đừng như vậy, chuyện của chúng ta sau này
hãy nói.

Trần Nhược Hồng nói
xong liền cúp điện thoại. Sau đó, cô ta quay đầu, nhìn thấy mi mắt đang nhắm
của Hoa Ngữ Nông hơi rung rung, biết cô gái này đã nghe thấy hết những gì mình
nói, khóe miệng không khỏi cong lên thành một nụ cười quỷ quyệt.

Hoa Ngữ Nông nghe thấy
những gì cô ta nói, không dám mở to mắt để nhìn, nước mắt đã sớm đong đầy trên
mi, chỉ cần cô khẽ động, nó liền chảy xuống, cô không dám làm gì, nhưng ánh mắt
không ngăn được sự run rẩy.

Trần Nhược Hồng giả như
không biết cô đã tỉnh, chậm rãi đi đến bên giường, thân thiết nắm chặt bàn tay
trắng nõn mềm mại của cô, tiếng nói mang theo sự nức nở:

- Ngữ Nông, cô biết
không? Tôi rất hâm mộ cô, cô có thể danh chính ngôn thuận ở bên anh ấy, là vợ
của anh ấy, mà tôi lại chỉ có thể làm cấp dưới của anh ấy mà thôi. Tuy rằng anh
ấy yêu tôi, nhưng lại không thể cưới, không thể lấy tôi, dù anh ấy có thường
xuyên nói rằng cuộc hôn nhân với cô chỉ là vụ buôn bán, rằng anh ấy sẽ không
xảy ra quan hệ cùng cô, thì chuyện giữa hai người vẫn xảy ra, mọi thứ khiến tôi
ghen tị đến phát điên đi được. Tôi biết là mình không tốt, ngày hôm đó không
nên chọc giận anh ấy, bắt anh ấy nói cần phải ở cùng một chỗ với cô, tôi thật
sự không nghĩ rằng anh ấy sẽ làm thật, vốn tưởng rằng mình không quan tâm,
nhưng khi biết được mọi chuyện, bản thân tôi vẫn không chịu đựng nổi. Ngữ Nông,
cô nói tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không muốn thương tổn cô, nhưng vẫn luyến
tiếc Quân Hạo, mà quan trọng nhất là, tôi không muốn Quân Hạo thương tâm, tôi
nghe người ta nói, yêu một người chính là muốn để cho người ấy hạnh phúc, có lẽ
tôi nên cứng rắn hơn một chút, cô đáng yêu như thế, biết đâu ở chung lâu rồi
Quân Hạo sẽ yêu cô thì sao? Tôi rời đi rồi, hai người nhất định phải hạnh phúc
đấy! - Nói xong, cô ta nắm lấy tay Hoa Ngữ Nông thật chặt, rồi buông ra, đứng lên,
rời khỏi phòng bệnh.

Hoa Ngữ Nông nghe thấy
tiếng cửa phòng khép lại, cuối cùng cũng mở mắt ra, dòng nước không gì cản trở
mãnh liệt chảy xuống.

Thì ra tất cả chuyện
này đều là sai, thì ra cô đúng là kẻ thứ ba xen vào giữa Trần Nhược Hồng và
Ninh Quân Hạo, thì ra Ninh Quân Hạo đã kết hôn với cô rất lâu rồi nhưng vẫn
không chạm vào cô là bởi vì trong lòng anh đã sớm có người con gái khác, thì ra
ngay cả chuyện ngày đó xảy ra giữa hai người cũng là do anh cãi nhau cùng với
cô ta, thì ra… Cô bỗng nhiên cảm thấy sự hiện diện của mình như một câu chuyện
cười, mình chẳng qua chỉ là kẻ xen ngang, mà tình yêu giữa hai người bọn họ thì
sâu nặng nhiều đến vậy.

Nếu như không có cô,
bọn họ chắc sẽ thật hạnh phúc.

Trần Nhược Hồng nói,
yêu một người chính là muốn để người ấy hạnh phúc, cho nên Trần Nhược Hồng nguyện
ý rời đi, thành toàn cho bọn họ, còn cô thì sao? Cô cũng yêu Ninh Quân Hạo, cô
có thể rời đi được không? Cô buông tay, được không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3