Chồng cũ, anh nợ em một đứa con - Chương 045 - 046 - 047 - 048 - 049 - 050
Chương 45: Hợp đồng
Tầng chín mươi chín,
tòa nhà Hoa Đình, trong văn phòng của tổng giám đốc.
Ninh Quân Hạo thoải mái
ngồi trên chiếc ghế tựa rộng lớn, đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên mặc tây
trang đi giày da trước mặt, trong tay cầm một chiếc bút kí tên ngắm nghía.
- Ninh tổng, tôi tin là
ngài cũng biết dự án thu mua này đối với cả Thịnh Thế lẫn Hoa Đình đều là trăm
lợi mà không có một hại, chỉ cần có chữ ký của ngài, sau này sự hợp tác đôi bên
giữa chúng ta coi như đã được thiết lập... - Người đàn ông trung niên trước mặt
lên tiếng, trong giọng nói mang theo ý mong chờ.
Ninh Quân Hạo thản
nhiên liếc mắt nhìn hợp đồng, nửa cười nửa không nói:
- Tổng tài của các ông
chẳng phải đã sớm tung ra tin tức Hoa Đình hợp tác cùng các người rồi còn gì?
Thế nào, giờ mới nhớ đến việc chúng ta còn chưa hề ký kết hợp đồng sao?
- Chuyện này... - Nghe
vậy, người đàn ông trung niên có chút xấu hổ, ngại ngùng nói:
- Trước đó không được
sự cho phép của ngài mà đã đem chuyện này truyền ra, quả thật là do chúng tôi
không đúng, nhưng mà chúng tôi cũng chỉ muốn chèn ép Hoa Thị mà thôi, ngài cũng
biết, Hoa Thị lúc nào cũng như hổ rình mồi với Mỹ Hân vậy, nếu chúng tôi không
truyền ra tin tức Hoa Đình hợp tác cùng với Thịnh Thế thu mua công ty này, rất
có thể Mỹ Hân sẽ bị Hoa Thị nhanh chân giành trước, tôi tin rằng đây cũng không
phải là chuyện mà ngài muốn nhìn thấy.
- Có vẻ như ông hiểu
rất rõ về tôi thì phải. - Nói rồi, Ninh Quân Hạo khẽ nhíu mày, sau đó cất
tiếng:
- Nói đi, vì sao tôi
phải giúp các ông? Dựa vào việc nhìn chằm chằm không dứt miếng thịt béo Mỹ Hân
kia của Thịnh Thế các ông và Hoa Thị, tôi tin là cho dù mình có lựa chọn công
ty nào cũng đều có thể nhận được điều kiện tương đương như thế.
- Ninh tổng, nhưng mà
tổng tài của chúng tôi đã mang theo mười hai vạn phần thành ý muốn mời ngài gia
nhập dự án hợp tác thu mua này, đương nhiên, trừ bỏ những gì được viết bên
trong hợp đồng kia, chúng tôi cũng biết tổng tài thích nhất rượu đỏ, nên đã đặc
biệt gọi cho ngài một chai rượu đỏ lâu năm đặt trong phòng tổng thống của khách
sạn Mance, hy vọng đêm nay có thể vinh hạnh được ngài đến đó thưởng thức. - Nói
xong, người đàn ông trung niên lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ phòng màu
vàng, đặt ở trên bàn nói:
- Thời gian là tám rưỡi
đêm nay, nhất định chuyến đi này của ngài sẽ không uổng công đâu.
Ninh Quân Hạo cầm lấy thẻ
phòng trước mặt, khóe miệng khẽ cong lên thành một nét cười tùy tiện, sau đó
cầm bút kí tên vung một phát, tên của anh liền lập tức hiện lên trên hợp đồng
như rồng bay phượng múa.
Người đàn ông trung
niên cầm bản hợp đồng đã có chữ kí trên đó, thỏa mãn rời khỏi văn phòng, lúc
này Lâm Tuấn Hiền luôn đứng một bên không hề lên tiếng mới mở miệng:
- Đêm nay anh định đến
khách sạn Mance thật ư?
- Sao lại không chứ?
Ninh Quân Hạo cười lạnh hỏi lại.
- Vậy để tôi giúp anh
hủy bỏ lịch hẹn tối nay. - Nói xong, Lâm Tuấn Hiền cầm bản ghi chép công việc
lên bắt đầu sửa chữa.
Chương 46: Kế hoạch (1)
Giữa trưa, Hoa Ngữ Nông
nhận được một cú điện thoại, là giám đốc Vương của văn phòng thám tử tư gọi
tới, cô biết nhất định là đã có kết quả điều tra rồi, vì thế lập tức mở máy lên
nghe điện.
- Sao rồi? Đã điều tra
được chưa? - Cô vội vàng lên tiếng hỏi.
- Được rồi, đúng như cô
dự đoán, quả nhiên ngoài nội dung trên giấy tờ còn có cả giao dịch đằng sau
nữa. Tôi đã tra được phía tập đoàn Thịnh Thế chuẩn bị cho Ninh Quân Hạo một cô
người mẫu tại khách sạn Mance, thời gian là tám giờ tối nay, trong phòng tổng
thống. - Giám đốc Vương nói liền một mạch tất cả những thông tin mà Hoa Ngữ
Nông cần biết, để tra được những tư liệu này, anh ta gần như đã phải vận dụng
hết mọi mối quan hệ của mình rồi.
- Tốt lắm, anh sẽ nhận
được tiền công của mình. Nhưng mà, tôi còn muốn biết thêm thông tin cá nhân của
người mẫu kia nữa, cùng với số điện thoại của cô ta. - Trong đầu Hoa Ngữ Nông
lúc này đã bắt đầu suy tính đến hành động tối nay.
- Chuyện này... Cô Hoa
à, cô cũng biết mà, mặc dù chúng tôi là thám tử tư, nhưng mà có rất nhiều
chuyện không phải cứ dễ dàng là làm được, nên cô xem... - Giám đốc Vương có
chút do dự nói.
- Tôi sẽ đưa anh thêm
một khoản thù lao nữa, tôi tin là tư liệu cá nhân của một người mẫu đối với
thám tử tư các anh mà nói không phải là chuyện khó gì, một giờ sau, nếu anh
thật sự không thể tìm ra, tôi sẽ đến chỗ người khác nhờ hỗ trợ. Hoa Ngữ Nông
không muốn dài dòng cùng anh ta, bây giờ thời gian đối với cô mà nói chính là tiền
tài. Cô không còn nhiều thời gian để mà chậm chạp nữa.
- Kìa cô Hoa, sao cô
lại nói như vậy chứ, cứ yên tâm, chưa đến một giờ nữa, những thông tin cô cần
biết sẽ có mặt. - Giám đốc Vương nghe cô nhắc đến chuyện đổi người điều tra,
lập tức đổi giọng, vỗ ngực cam đoan nói.
Cúp điện thoại, Hoa Ngữ
Nông lập tức thay đồ, thu dọn hành lí xong thì lôi vali đi ra khỏi cửa.
Đến đại sảnh khách sạn,
cô làm thủ tục trả phòng, sau đó ra ngoài gọi một chiếc taxi, đi về phía khách
sạn Mance.
Khách sạn Mance là
khách sạn năm sao xa hoa bậc nhất của Y thành, nghe nói lúc bắt đầy xây dựng là
chuẩn bị theo tiêu chuẩn sáu sao, nhưng không biết nguyên nhân gì mà cuối cùng
chỉ được đánh giá là năm sao, mặc dù vậy, đây cũng là khách sạn tốt nhất thành
phố Y này, không ai sánh được.
Tập đoàn Hoa Đình vốn
là trùm khách sạn, thế nên luôn như hổ rình mồi với khách sạn Mance này, Ninh
Quân Hạo từng có dã tâm muốn thu mua nó, nhưng về sau Hoa Đình lại điều chỉnh
mục tiêu chiến lược, phát triển thị trường khách sạn ra nước ngoài, nên mấy năm
này bọn họ vẫn luôn làm ăn đầu tư bên thị trường quốc tế, không đem ánh mắt đặt
vào nơi này nữa.
Bởi vì khách sạn Mance
không có bất cứ liên quan nào đối với Hoa Đình nên lúc đến đây Hoa Ngữ Nông
cũng không có quá nhiều lo lắng, ít nhất ở chỗ này, cô không cần bất an lo sợ
sẽ có người nhận ra được mình.
Chương 47: Kế hoạch(2)
Đặt một phòng cùng tầng
với phòng tổng thống trong khách sạn Mance, dưới sự dẫn dắt của nhân viên, cô
thuần thục bước vào vào thang máy, đi lên phía trên.
Đến khi cô vào phòng
thì giám đốc Vương liền gọi điện tới, nói cho cô biết những tư liệu cá nhân
cùng với phương thức liên lạc của cô người mẫu kia, sau khi Hoa Ngữ Nông dùng
giấy bút ghi chép lại xong lập tức dập máy.
Khoảng thời gian sau
đó, cô bắt đầu khổ sở suy nghĩ xem nên dùng cái cớ gì để thuyết phục cô người
mẫu kia bỏ qua cơ hội được gặp Ninh Quân Hạo vào đêm nay.
Kế hoạch của cô là ly
miêu hoán thái tử*, chỉ cần cô có thể thuyết phục người mẫu kia không đến khách
sạn Mance, như vậy cô sẽ có cơ hội thay thế cô ta hoàn thành vụ - giao dịch
này, cô thậm chí còn nghĩ đến việc trước khi Ninh Quân Hạo vào phòng, mình sẽ ở
trên giường chờ anh ra sao, tắt hết đèn đi như thế nào, rồi sau đó mới tiếp
tục...
(*Ly miêu hoán thái tử:
một vụ án mà Bao Công từng phá. Đại loại chi tiết ra sao mời các bạn search GG
=]] ) Kế hoạch trong đầu này của cô quả thực không thể chê vào đâu được, cô nghĩ
chỉ cần mình có thể thuận lợi leo lên giường lăn lộn cùng anh sau đó liền trốn
đi như lần trước là được, từ nay về sau... không bao giờ xuất hiện trước mặt anh
thêm lần nữa.
Chỉ cần nghĩ đến việc
Kính Huyên sẽ được cứu, từ nay về sau có thể trải qua cuộc sống bình thường
hạnh phúc như bao đứa trẻ khác, cô liền cảm thấy ý chí chiến đấu của mình tăng
vọt.
Sau khi soạn ra đủ loại
lý do trong đầu xong, cô vẫn không thể tìm được phương án tốt nhất.
Một người mẫu mà lại đi
bán thân, điều này chứng tỏ cô ấy rất cần tiền, hoặc cũng có thể, cô ta rất
thích tiền. Lý do bình thường nhất định không thể thuyết phục được một kẻ mà
ngay cả tôn nghiêm và thân thể cũng đem ra giao dịch được như thế. Mặt khác,
tên của cô người mẫu này rất lạ, hơn nữa lúc giám đốc Vương nhắc đến cô ta cũng
không dùng đến những từ ngữ khoa trương hay đặc thù gì hết, chứng tỏ cô ta cũng
không phải người nổi tiếng gì lắm, trước mắt chắc vẫn đang ở trong cái vòng
luẩn quẩn tranh đoạt địa vị. Nếu Hoa Ngữ Nông giả mạo người của đội chó săn đến
uy hiếp cô ta, nói không chừng cô ta không những chẳng sợ hãi, mà còn có thể
dựa vào thân phận của Ninh Quân Hạo để đấu lại, đến lúc ấy chẳng phải sẽ biến
khéo thành vụng sao. Xem ra cô chỉ còn cách sử dụng chiêu cuối cùng mà thôi.
Nếu như cô ta có thể vì
tiền mà bán đứng thân thể của chính mình, như vậy cô ta nhất định cũng có thể
vì tiền mà từ bỏ nó.
Nghĩ đến đây, cô liền
không chậm chạp nữa, lập tức lấy điện thoại ra bấm số của cô người mẫu này.
Chương 48: Kế hoạch (3)
- Ai đấy? - Một giọng
nói vang lên không mấy thân thiện.
Hoa Ngữ Nông nghe thấy
tiếng nói này liền giật thót, nghĩ bụng không biết đây có phải người quản lý
của cô người mẫu kia không? Nghĩ vậy, cô liền mở miệng hỏi:
- Xin chào, tôi tìm
Munday, xin hỏi cô ấy có ở đây không ạ?
- Cô ấy đang tắm, cô là
ai vậy? Đối phương nghe thấy giọng của Hoa Ngữ Nông liền thu lại thái độ không
mấy thân thiện lúc trước, trở nên khách khí hỏi.
- Vậy anh đây... là gì
của cô ấy? - Hoa Ngữ Nông cảm thấy thái độ của đối phương đã dịu đi một chút,
vì vậy lên tiếng dò hỏi.
- Tôi là bạn trai của
cô ấy, cô tìm Munday có việc gì không? Cô là ai thế? - Người đàn ông đó hình
như rất tò mò thân phận của Hoa Ngữ Nông, tiếp tục truy hỏi.
Hoa Ngữ Nông vừa nghe
thấy thân phận của người đàn ông này, hai mắt lập tức tỏa sáng, ý định muốn ra
giá gấp đôi cho Munday liền tạm dừng, cô hắng giọng một cái, nói với đối
phương:
- Thật thế sao? Munday
có bạn trai? Sao tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc qua nhỉ? Tôi còn tưởng cô ấy vẫn
độc thân cơ đấy, lúc trước cô ấy còn thường xuyên bảo tôi giới thiệu cho cô ấy
vài người có tiền đến để mình làm quen cơ mà, xem ra là cô ấy đùa tôi rồi. Đêm
nay tôi đang muốn giới thiệu cho cô ấy làm quen với một anh chàng, nhưng có lẽ
cô ấy không đi được rồi, thế thì anh giúp tôi nói với cô ấy một tiếng nhé, buổi
hẹn với Ninh tiên sinh tối nay bị hủy bỏ, cô ấy không cần đến nữa. Hẹn gặp lại.
Nói xong, không đợi đối
phương phản ứng, cô liền cúp điện thoại.
Vốn tưởng mọi chuyện
thế là xong, cô đang bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị cho tối nay, thế nhưng điện
thoại vừa tắt không bao lâu đã vang lên vô cùng vui vẻ ngay sau đó.
Mở máy ra, nhìn thấy
dãy số hiển thị có chút quen mắt, nhưng mà cô không nhớ đã nhìn thấy nó ở chỗ
nào.
- Xin chào. - Thăm hỏi
người bên kia điện thoại xong, cô liền lập tức nghe thấy tiếng của đối phương:
- Tôi là Munday đây, cô
là ai vậy? Mới vừa nãy là cô gọi điện tới bảo tôi đêm nay đừng đến khách sạn
Mance sao? - Nghe vậy, trong lòng Hoa Ngữ Nông thầm lộp bộp mấy tiếng, không lẽ
mưu kế của cô đã bị bại lộ rồi sao? Nhưng mà giờ phút này cô không thể không
thừa nhận, chuyện đã đến nước này, nếu không thành công thì may ra còn tìm được
biện pháp khác, cô chỉ còn cách kiên trì nói:
- Vâng, tôi là thư ký
của Ninh tổng, bởi vì ban nãy người nghe điện thoại là bạn trai của cô, thế nên
để anh ta không hiểu lầm, tôi mới bảo anh ta dặn cô đêm nay không cần đến chỗ
hẹn nữa. Trên thực tế là bởi vì đêm nay tổng tài của chúng tôi có một cuộc hẹn
khác, nhưng ngài vẫn đồng ý để cô được nhận thù lao từ phía Thịnh Thế, bởi ngài
ấy không hy vọng để Thịnh Thế biết được đêm nay hai người không ở cùng với
nhau, cô hiểu không?
- Thì ra là thế, vậy
được rồi, tôi biết nên làm thế nào, nói với Ninh tổng của các cô, tôi sẽ giữ bí
mật giùm ngài ấy. Munday vừa nghe thấy thù lao vẫn được giữ nguyên, giọng điệu
vốn có chút kích động dần dịu xuống, đồng ý sẽ giữ bí mật mọi chuyện rồi cúp
điện thoại.
Hoàn thành xong bước
này, có thể nói Hoa Ngữ Nông đã chuẩn bị xong hết mọi chuyện rồi, chỉ còn đợi
đến tối nay nữa mà thôi.
Chương 49: Dã tâm
Năm giờ chiều, Ninh
Quân Hạo ra khỏi tòa nhà, tài xế đã đưa xe đến trước cổng chờ anh.
Thấy Ninh Quân Hạo bước
đến, tài xế lập tức bước xuống, vòng ra sau giúp mở cửa xe, cung kính mời anh
lên.
Ninh Quân Hạo không nói
một lời, yên lặng xoay người vào trong xe. Cửa vừa đóng lại, một dáng người
xinh đẹp bỗng xuất hiện ngay bên cạnh.
- Quân Hạo... - Người
này không phải ai khác, chính là trưởng phòng quan hệ xã hội của tập đoàn Hoa
Đình, Trần Nhược Hồng.
- Có chuyện gì? - Ninh
Quân Hạo thản nhiên dời tầm mắt về phía cô ta.
- Anh đang chuẩn bị đi
đâu thế? Về nhà sao? Xe của em đang có chút vấn đề, em muốn đi nhờ xe đến nhà
anh một lúc, hôm trước em có hẹn cùng bác gái đến nhà dùng bữa, nhân tiện cùng
bác đi xem ban nhạc trình diễn. - Trần Nhược Hồng mỉm cười nhìn Ninh Quân Hạo,
giống như sớm biết anh sẽ không từ chối mình.
- Nhưng bây giờ tôi
không trở về nhà. - Ninh Quân Hạo hơi nhíu mày, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn
cảm thấy hình như Trần Nhược Hồng có chút nhiệt tình quá mức đối với mẹ của
mình, ít nhất anh thấy, đi cùng mẹ mình đến xem ban nhạc trình diễn không phải
là việc mà một trưởng phòng quan hệ xã hội nên làm. Cho dù Trần Nhược Hồng luôn
một mực nói rằng giữa họ chỉ là bạn bè, nhưng anh không cho là như vậy.
Trần Nhược Hồng biết
Ninh Quân Hạo đang muốn từ chối mình, sắc mặt của cô ta trở nên thất vọng khó
nói, giọng điệu có chút uể oải:
- Vậy thì thôi, tuy rằng
lúc này là giờ tan tầm cao điểm, nhưng mà gọi một cái xe chắc là cũng không quá
khó khăn.
Nói xong, cô ta liền
xoay người chuẩn bị rời đi. Thấy vậy, Ninh Quân Hạo bỗng cảm thấy từ chối như
vậy không được hay cho lắm, thế nên gọi cô ta lại, nói:
- Lên xe đi, tôi đưa cô
qua đó trước.
Nghe vậy, Trần Nhược
Hồng lập tức vui vẻ xoay người lại, nhanh chóng chui vào trong xe, ngồi bên
người Ninh Quân Hạo.
Xe khởi động máy, chậm
rãi lao đi trên đường cái, thế nhưng bên trong không gian rộng rãi của chiếc xe
lại không hề có ai cất tiếng nói một lời nào.
Trần Nhược Hồng nhìn
thấy biểu tình trên mặt Ninh Quân Hạo, trong lòng bỗng thấy điên cuồng không
thể diễn tả nổi.
Bảy năm, cô yêu anh đã
bảy năm rồi, nhưng không dám để cho anh biết được.
Trước giờ cô chưa bao
giờ làm chuyện gì không chắc chắn, không thổ lộ cùng anh, là bởi vì cô không muốn
đến lúc ấy, nhỡ anh không đồng ý, thì ngay cả cơ hội được làm việc cùng anh
cũng sẽ mất đi, khi ấy, cô sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để tiếp cận anh được
nữa.
Mấy năm nay cô luôn tỉ
mỉ sắp xếp các hành động để nắm bắt trái tim anh, nếu cô không thể để anh yêu
mình, vậy thì sẽ bắt đầu từ người nhà của anh vậy.
Cho nên mục tiêu đầu
tiên của cô chính là mẹ của anh.
Từ chỗ bà Trương biết
được rất nhiều điều về tính cách và sở thích của Dương Thải Phân, cô liền từng
bước tiếp cận bà, trở thành một hậu bối mà bà vô cùng yêu thích. Hiện giờ cô
cũng biết Dương Thải Phân đã có chút bực mình với việc bảy năm qua Ninh Quân
Hạo không hề có ý định kết hôn cùng ai, cô biết cơ hội của mình đã đến rồi, chỉ
cần mấy ngày này cô ở trước mắt Dương Thải Phân biểu hiện tốt với anh, như vậy
trong danh sách chọn con dâu của bà nhất định sẽ có phần của mình.
Chương 50: Không muốn trở về nhà
Không bao lâu sau xe đã
đi tới cửa biệt thự nhà họ Nịnh trong khu nhà cao cấp bên hồ, Ninh Quân Hạo
hình như không có ý định sẽ xuống, nên khi xe dừng lại, anh chỉ khép hờ mắt chờ
Trần Nhược Hồng xuống xe.
- Anh không qua thăm
bác một chút sao? - Trần Nhược Hồng có chút chần chừ nhìn Ninh Quân Hạo, không
vội vã xuống xe trước.
- Không cần, tối nay
tôi còn có cuộc hẹn khác. Anh thản nhiên mở miệng, biểu cảm trên nét mặt không
hề thay đổi.
Đúng lúc này, bác
Trương chẳng biết nghe thấy tiếng xe dừng lại trước cửa khi nào, bà nhanh chóng
bước ra, vừa nhìn thấy Ninh Quân Hạo ngồi trên xe liền lập tức lớn tiếng nói:
- Cậu chủ đã về rồi?
Tôi sẽ đi thông báo cho bà chủ ngay đây. - Nói xong, bà lại xoay người đi vào
trong nhà.
Thấy vậy, Ninh Quân Hạo
khẽ nhíu mày, xem ra bây giờ muốn không xuống xe cũng không được nữa rồi.
Sau khi xuống xe, Trần
Nhược Hồng liền thấy Dương Thải Phân cùng bác Trương đã đi tới cửa, gặp cảnh
Ninh Quân Hạo cùng Trần Nhược Hồng trở về, bà lập tức cười nói: - Mẹ vốn định
bảo bác Trương gọi điện nhắc con tối nay về nhà ăn cơm, không nghĩ tới con lại
tự mình về trước, xem ra nhất định là Nhược Hồng có công khuyên con trở về rồi.
- Kìa bác, bác nói gì
thế, cháu làm gì có công khuyên tổng giám đốc về đâu, là tổng giám đốc thấy xe
cháu xảy ra vấn đề, sợ cháu không gọi được xe ở trên đường nên mới đưa cháu trở
về đấy chứ. - Trần Nhược Hồng mỉm cười nói.
- À, xem ra Quân Hạo
khá là quan tâm cháu đấy. Nói xong, nụ cười trên mặt Dương Thải Phân càng lan
rộng, sau đó bà nhắc nhở:
- Đi thôi, vào nhà đi, chuẩn
bị dọn cơm rồi.
Thấy vậy, Ninh Quân Hạo
liền nói:
- Mẹ, con không ăn cơm
ở nhà đâu, đêm nay con có hẹn cùng người khác rồi.
Dương Thải Phân nghe
thế, vẻ mặt có chút không vui:
- Thế nào? Bây giờ muốn
anh ăn cùng tôi một bữa cơm cũng khó như vậy sao? Anh hẹn với người nào? Rốt
cuộc là người ta quan trọng hay là mẹ anh quan trọng đây? - Nghe bà nói vậy,
Ninh Quân Hạo không tiếp tục kiên trì nữa. Thật ra anh không hẹn ăn tối với ai
hết, chẳng qua bắt đầu từ bảy năm trước sau khi ly hôn cùng Hoa Ngữ Nông, càng
ngày anh càng không thích quay trở về căn nhà này, cảm giác chỉ cần ở trong đó
một chút thôi cũng có thể nhìn thấy hình bóng Hoa Ngữ Nông từng giây từng phút
vậy. Lúc ăn cơm cô sẽ hiện ra ngồi bên cạnh bàn ăn, lúc ngủ thì sẽ ở bên
giường, ngay cả khi anh ngồi trong phòng khách cũng có thể cảm giác được cô
đang yên ổn ngồi trên ghế salon bên cạnh. Vì vậy, anh càng không thể quên được cô.
Đã từng có lúc, anh
không cho rằng mình thật sự yêu sâu đậm người con gái này, thậm chí còn không
biết được mình có yêu cô ấy hay không. Anh chỉ tự nói với bản thân mình, cảm
giác ở bên cô thật sự rất tốt. Thế nhưng khi cô hoàn toàn biến mất trong cuộc
sống của mình, anh mới biết được, thì ra cái cảm giác mà anh cho là tốt ấy, có
thể khiến anh nhớ nhung đến mức này.
Thế nhưng, nhớ nhung và
nghi ngờ tồn tại ứ đọng trong lòng suốt một thời gian dài, chậm rãi trở thành
sự phẫn nộ, anh không biết vì sao khi ấy cô lại ra đi, thậm chí anh còn cảm
giác ngay từ lúc đầu mình đã bị cô gái nhỏ này đùa giỡn, sao cô có thể tùy ý
bước vào trái tim anh rồi lặng yên không tiếng động rời đi như vậy chứ? Anh tức
giận, thật sự rất tức giận.
Cho nên, tốt nhất cô
hãy cầu nguyện cả đời này sẽ không để anh nhìn thấy mình đi, nếu không, anh
nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

