Giấc mộng giang sơn - Chương 38 + 39
Chương 38: Ngoài Ý Muốn
Đao của Lâm Phong
tại mép cổ Tập Thái Thanh trong nháy mắt bị văng ra!
Một nam tử phi
tới, đem Tập Thái Thanh kéo qua một bên, lòng bàn tay vận nội lực tung ra hướng
Lâm Phong làm nàng chấn động thối lui vài bước. Lâm Phong giật mình quay đầu
nhìn, trong lòng nhất thời ầm vang.
Nam nhân âm tàn
này tại sao lại ở đây? Bên môi hắn lộ vẻ cười lạnh, gương mặt anh tuấn mang
theo một loại châm chọc không nói nên lời, cầm tay Tập Thái Thanh cũng không thương
hương tiếc ngọc.
Tập Thái Thanh
giãy dụa kêu to: “Ngươi buông ta ra!” Nam nhân giam cầm nàng như nắm giữ một
con gà con, không chút cố sức.
“Lôi Nhiên!” Nam
tử bên cạnh Lâm Phong mắt thấy sắp thành công lại bị người khác phá hư chuyện
tốt, ngoài kinh ngạc ra còn phi thường tức giận.
Lôi Nhiên cùng Lâm
Phong ánh mắt lần lượt thay đổi, đều là nỗi niềm kinh ngạc riêng. Lâm Phong lui
sau từng bước; trong chớp mắt, mắt Lôi Nhiên toát ra thần sắc không thể tin!
Bất quá lập tức khôi phục lại như bình thường.
“Âu Dương tướng
quân, nữ tử này bổn vương đã nghĩ tới rất lâu, ngươi nói với chủ tử các ngươi
một chút, nữ tử xinh đẹp như vậy giết chết rất đáng tiếc, tặng cho bổn vương
đi!” Hắn cười to một trận, thân mình cũng không ngừng tránh lui về phía sau,
trên hồ sớm có đội thuyền tiếp ứng, mấy người Lâm Phong không dám đuổi theo,
đoán bên đó chắc chắn là phục binh của Lôi Nhiên!
Nhị tướng lại bất
chấp tất cả, hét lớn một tiếng: “Lưu lại công chúa!” rồi đạp sóng đuổi theo Lôi
Nhiên đã đuổi tới trên thuyền bên kia. Mặc dù phương kia có nổi lên rối loạn,
nhưng lập tức đã áp chế xuống, đội thuyền càng lúc càng xa, chỉ còn bóng mờ.
Lâm Phong trong
lòng khiếp sợ, Lôi Nhiên rõ ràng nhìn thấy mặt nàng! Hơn nữa thần sắc rõ ràng
có biến hóa!
Việc hắn cướp đi
Tập Thái Thanh chỉ sợ là đã có kế hoạch chu toàn từ trước, nữ nhân kia trên
chiến trường đúng là có tài, có lẽ Lôi Nhiên định thu phục nàng ta, lợi dụng
cừu hận của nàng đối với Bắc Thần để ngày sau đối phó Bắc Thần, chưa chắc đã là
không thể.
Mặc dù Tập Thái
Thanh không phải ngu ngốc, nàng ta biết Lôi Nhiên sẽ không ra tay viện trợ Tập
Lan; nhưng chủ mưu khiến Tập Lan diệt vong vẫn là Bắc Thần, nàng ta nhất định
sẽ bị Lôi Nhiên lay động!
Quan trọng hơn,
lúc này khẳng định là Lôi Nhiên đã biết mỹ nữ danh chấn đệ nhất Bắc Thần chính
là Lam Phượng! Hơn nữa nhìn thần sắc hắn chắc là sẽ không bỏ qua cho nàng, ngày
sau không chừng nàng sẽ gặp phiền toái lớn.
Lâm Phong trong
lòng xúc động nghĩ tới đó, Âu Dương Hiểu ở bên kia thở dài: “Ai, Tập Lan cửu
công chúa, thất bại trong gang tấc.”
Mục tiêu của Bắc
Thần Thiên lần này, một người là Dịch Bắc Phi, người kia chính là cửu công chúa
Tập Thái Thanh; hai người này không chết thì Tập Lan cũng không coi là hết. Bây
giờ Dịch Bắc Phi đã chết, nhưng Tập Thái Thanh lại để Lôi Nhiên giữa đường cướp
mất, việc này cũng không phải chuyện tốt!
Mặc dù ảo não thì
việc cũng đã xảy ra rồi, Lâm Phong trong lòng mắng to giải hận: Lôi Nhiên, lão
tử *** cả nhà ngươi!
Binh lính Tập Lan
còn không biết là chuyện gì đang xảy ra, lúc này trên sông đột nhiên truyền đến
một trận tiếng trống, từng thuyền từng thuyền tiến lại! Đó chính là đội thủy
quân mà Bắc Thần dày công huấn luyện! Đầu thuyền là một đại tướng đang đứng
ngạo nghễ, nam tử trẻ tuổi đó nhìn thấy Âu Dương Hiểu còn hướng hắn cười nhẹ
một tiếng.
“Hồng Diệm là
người do Thiên an bài, Thủy quân Bắc Thần đều do hắn bí mật huấn luyện, phần
lớn thuyền bè mà Thủy Vô Ngân phụ trách cũng vận chuyển đến nơi hắn, hắn thật
sự có tài.” Âu Dương Hiểu thấy Lâm Phong tò mò nhìn chằm chằm đầu kia, cười
hướng nàng giải thích: “Lần này việc Thiên Lục đổi chủ, Thiên vốn cũng không
muốn gọi ta đến đây, nghĩ không ra, Lôi Nhiên lại đến xem náo nhiệt này.”
Lâm Phong nghĩ,
việc Thiên Lục đổi chủ không đơn giản là của Thiên Lục Phường, nếu ở đây có thể
vừa giải quyết vấn đề Thiên Lục, vừa một lưới bắt gọn dư đảng của Tập Lan, sao
lại không làm? Mặc dù xuất hành cũng không phải chủ ý của Bắc Thần Thiên, nhưng
có thể ra tay đem hoàn thiện kế hoạch đến trình độ này, không muốn bội phục hắn
cũng khó!
Lôi Nhiên đột
nhiên xông ra, phá hỏng cả kế hoạch, khiến trong lòng Lâm Phong cảnh giác, Bắc
Thần Thiên không ngu gì để Lôi Nhiên tiến vào, việc này tuyệt đối có ẩn tình!
Một loại cảm giác
bị tính kế quanh quẩn trong lòng nàng, chắc chắn có người đưa Lôi Nhiên tiến
vào! Bên người Bắc Thần Thiên có gian tế! Hơn nữa gian tế này lại biết thân
phận trước kia của Lam Phượng, vì tất cả bằng chứng đều hướng trên người nàng!
Lâm Phong càng
nghĩ càng thấy không đúng, trong lòng âm thầm chôn vùi khoản suy tư trong tạm
thời.
Trên sông, quân
lính ước chừng năm vạn mà Tập Thái Thanh mang đến đã trở thành cá nằm trong
chậu, bên cạnh Âu Dương Hiểu xuất hiện thêm vài vị tướng. Thủy quân cùng lục
quân trước sau chạy tới, lúc này thật đúng là “tiền hậu giáp kích” rồi! Bất quá
người bị tấn công không phải là Bắc Thần Thiên, mà là Tập Lan.
Tiếng giết rung
trời, trên sông cuồn cuộn sóng lớn, màu đỏ thẫm của máu đổ tràn đầy sông.
Chiến tranh là tàn
khốc như thế!
Trong thành binh
lính Tập Lan cũng bị đám người Bắc Thần Thiên xử lý tương đối ổn thỏa. Chiến
cục trên sông đã định, Âu Dương Hiểu và Hồng Diệm đều chiếm giữ một bên đầu
thuyền chia ra chỉ huy hai đường thủy quân, thanh thế lớn, bắt dư đảng chỉ là
vấn đề thời gian. Lâm Phong lặng yên rút lui về phía sau, mặc dù khí thế tràng
diện chiến tranh sáng chói nàng đã xem nhiều nhưng lại không có tâm tư. Việc
giải quyết Tập Thái Thanh không thành công, người đã trốn mất, nàng lặng lẽ hồi
thành về phòng chờ đợi tin tức.
Cảm giác tinh thần
có chút mệt mỏi, nàng về phòng nghỉ ngơi, trong đêm tối đột nhiên nghe thấy bên
ngoài có động tĩnh, Lâm Phong cảnh giác, sát khí dâng lên, mắt lạnh hé ra, cao
giọng quát: “Người nào!”
“Lâm chủ tử! Là chúng ta! Chúng ta theo Âu Dương
tướng quân đến đây, điện hạ nói ngài không thoải mái nên cố ý phái chúng ta tới
đây hầu hạ.” Cánh cửa mở ra, ba nữ tử như hoa như ngọc bước vào; đúng là Cẩm Y,
Cẩm Lan, Cẩm Tử tam tỷ muội! Bắc Thần Thiên lần này xuất hành, ba người cũng
đến giúp vui.
Nghĩ lại, chứng tỏ tam nữ cũng không phải người
bình thường, nếu không tại sao Bắc Thần Thiên đi đâu cũng đều mang theo người?
Lâm Phong thu sát ý, nhàn nhạt ngẩng đầu, thuận
miệng hỏi: “Thần Thiên đâu?”
“Điện hạ thành công phá lui đại quân của Tập Lan,
Âu Dương tướng quân bọn họ đang tổ chức ăn mừng, Lâm chủ tử hình như không
thích náo nhiệt nên điện hạ không gọi ngài đi. Bất quá lần này nghe nói Bắc
Thần có một kỳ nhân, chắc là một đại soái ca đây.” Tính tình hoa si của Cẩm Lan
một chút cũng không đổi, há mồm ngậm miệng đều là thiếu gia nhà ai lớn lên
trông tuấn lãng như nào.
Lâm Phong trong lòng buồn cười, biết Bắc Thần
Thiên không mang thân phận của nàng công bố ra ngoài, giả vờ thờ ơ hỏi:
“Người đó có lợi hại như vậy không?”
“Đó là đương nhiên, người đó tại Bắc Thần cũng rất
nổi danh rồi, hắn gọi là Ám! Vốn là một kỳ nhân “lai vô ảnh, khứ vô tung”, rất
nhiều binh lính cũng đối với hắn bội phục. Nghe nói hắn có thể dẫn hỏa thiêu
sông, có thể chế tạo tiên cảnh, còn làm ra vũ khí phi thường cường đại, được
truyền tụng như thần!” Tiểu nha đầu kia tỏ vẻ mặt sùng bái.
Cẩm Tử vừa cười: “Không riêng thế, công chuyện
ruộng nước, điền giang mấy tháng nay của Bắc Thần đều xuất phát từ ý tưởng của
vị kỳ nhân kia, đáng tiếc chúng ta tới không đúng lúc, không gặp được hắn.”
“Sau này sẽ có cơ hội gặp.” Lâm Phong ngáp một
cái, mạn bất kinh tâm nói.
Cẩm Ánh mắt Y lóe ra, nhìn Lâm Phong: “Vậy, Lâm
chủ tử đã thấy rồi?”
“Ân...” Lâm Phong đành phải ậm ừ cho qua, dù sao
mỗi ngày nàng cũng thấy chính mình, đây không tính là nói láo chứ?
Cẩm Y lại nhỏ giọng hỏi: “Lâm chủ tử, lần này ngài
theo điện hạ ra ngoài, chắc diện kiến không ít cao nhân? Không bằng nói cho ba
tỷ muội chúng ta một chút, để cho chúng ta khai mở nhãn giới.”
Lâm Phong chớp mắt, cảm nhận một tia không đúng.
“Bây giờ?”
“Đúng.” Tam nữ gật đầu, càng làm cho Lâm Phong cảm
thấy không tự nhiên.
Lúc nào nói chẳng được, sao lại là bây giờ? Chẳng
lẽ các nàng không biết tính tình mình? Không nói hai lời nàng đứng lên đi ra
ngoài, Cẩm Y rất nhanh mà ngăn cản trước cửa.
“Lâm chủ tử, điện hạ phân phó ngài không thể ra
ngoài!”
Ánh mắt Lâm Phong toát ra ý cười lạnh, nói: “Không
thể ra ngoài? Muốn giam lỏng ta?”
Trong nháy mắt tức giận dâng trào, này là gì?
Chẳng lẽ sự tín nhiệm của Bắc Thần Thiên với nàng không hơn? Lâm Phong mới giật
mình, nàng dĩ nhiên đã bất tri bất giác tin tưởng Bắc Thần Thiên, một khi tín
nhiệm gặp phản bội, chính là loại cảm giác này!
“Dù sao... Điện hạ nói, ngài tạm thời không nên ra
ngoài.” Cẩm Lan lại nói: “Lâm chủ tử, điện hạ hoài nghi ngài cũng là có căn cứ,
bọn họ đều nói...”
“Nói gì?” Lâm Phong mâu sắc hơi đổi, lạnh lùng hỏi
thanh âm không mang theo một tia độ ấm nào.
“Nói... Nói ngài là Phượng Phi của Lôi Nhiên Thái
tử của Thiên Thành, nghe đồn Phượng Phi với Lôi Nhiên tình cảm sâu đậm, việc
đưa Lôi Nhiên vào Thiên Lục cũng là dễ hiểu, cho nên người có khả năng là gian
tế của Thiên Thành nhất chính là ngài!”
Đã đến nước này, còn gì để nói? Lâm Phong liếc mắt
nhìn ra ngoài một cái, quả nhiên canh giữ sâm nghiêm, minh ám khó dò, đột nhiên
cười ha hả: “Tín nhiệm hồi lâu lại là kết quả này, Bắc Thần Thiên, ngươi khá
lắm!”
Trong lúc nói chuyện khuôn mặt nàng nhăn lại gay
gắt, cắn chặt răng, chắc chắn lúc này không ra được, cười lạnh một tiếng, xoay
người nằm lại trên giường.
Tam nữ không dám nói lời nào, chỉ có thể đứng ở
trước cửa phòng, không phát hiện thần sắc Lâm Phong đã khôi phục bình thường,
bất quá một thân hàn khí lạnh có thể chết rét người.
Vào mấy đêm, đồ ăn hơn phân nửa bị Lâm Phong đá
văng ra ngoài, Lâm Phong chỉ nói: “Trừ lỗ vịt ra ta sẽ không ăn gì.” Cẩm Y
không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là phân phó người đi làm, cho
mang vào.
Trong phòng sáng đèn cả đêm, ngoài phòng trông coi
luôn thấy bóng dáng người ngồi ở đầu giường, lặng im không nói chuyện.
Chương
39: Gian Tế
Rối loạn ba ngày, Trầm Mộ Phong chính thức kế vị,
hiệu là Thiên Lục Phong Vương, hơn nữa chính thức hướng Bắc Thần xưng thần, mỗi
quý nộp cống vật, hơn nữa hứa hẹn gặp nạn viện trợ lẫn nhau. Đám người Bắc Thần
Thiên không vui vẻ rời khỏi Thiên Lục, nguyên nhân chính là trên dưới quân tình
bây giờ đang náo nhiệt việc “gian tế”.
Bắc Thần Thiên giam lỏng Lâm Phong đã bảy ngày,
quân viện tra ra các loại tội chứng toàn bộ chỉ hướng Lâm Phong, còn có thân
phận của nàng - từng là Thiên Thành Phượng Phi.
Phòng ngủ của Lâm Phong bị lục soát, tìm được giấy
truyền tin bằng da dê có chứa ký hiệu của Thiên Thành, trên có viết những
khoảng thời gian quân đội Thiên Thành tập kết. Mà hết lần này tới lần khác đoạn
thời gian Lâm Phong lấy cớ thân thể không khỏe vẫn không xuất hiện, hiềm nghi
hiển nhiên lớn nhất.
Truy xét mãi vẫn chưa tìm được đầu mối rõ ràng,
lần này cũng không thể chân chính chứng minh được gì, không loại trừ có khả
năng có người hãm hại, Bắc Thần Thiên không khỏi có chút tức giận, ngày hôm đó
kêu Tam tỷ muội họ Cẩm đến, hỏi:
“Mấy ngày nay, nàng vẫn ổn chứ?”
“Trừ đưa cơm ra thì không để cho người khác tiến
vào cửa phòng một bước, chủ thượng, Lâm chủ tử mặc dù hiềm nghi hơi lớn, nhưng
không loại trừ khả năng bị người ác ý hãm hại, ngài làm như vậy có phải hơi quá
đáng?” Cẩm Y nói, kẻ có dũng khí lớn dám mở miệng trước mặt Bắc Thần Thiên
không có mấy người, nếu không phải nàng theo điện hạ nhiều năm, lá gan cũng
không dám lớn như vậy.
“Vì hiềm nghi lớn nhất nên mới muốn tách nàng ra,
nếu không chúng ta không thể thăm dò được. Sao có thể mai phục chúng? Ta cũng
không thật sự hoài nghi nàng, gian tế Thiên Thành là ai còn không có một chút
đầu mối nào, vạn nhất hắn bị dồn đến đường cùng bị hạ sát, chết không đối chứng
thì toàn bộ tội sẽ đổ lên người nàng, không có cách giải quyết được, ấy làm sao
bây giờ? Như vậy chẳng những gian tế, đối với bản thân Phong cũng gặp nguy
hiểm, không bằng tạm thời giữ chân nàng, đối với nàng mà nói cũng an toàn hơn
nhiều. Huống chi mọi chuyện chưa minh bạch, cẩn thận vẫn tốt hơn.” Trong lúc
Bắc Thần Thiên nói chuyện, đôi mắt phượng hẹp dài híp lên phảng phất như đang
suy tư.
Cẩm Lan che miệng cười nói: “Điện hạ, kỳ thật ngài
muốn bảo vệ Lâm chủ tử phải không? Nỗi khổ tâm của ngài, hình như nàng không
cảm kích a.”
Cẩm Y tựa hồ thở phào một cái, cười nói: “Dù sao
Lâm chủ tử có phải là Lam Phượng hay không cũng chưa biết rõ, chính nàng ta lại
không chịu nói thật thân phận, đây mới là phiền toái nhất.”
Bắc Thần Thiên gật đầu, dường như đang vì nữ tử
tính tình cổ quái kia mà đau đầu.
Cẩm Y tam nữ cũng không dám trực tiếp đối mặt với
sự âm trầm của Lâm Phong, mấy ngày nay cũng không vào phòng, Lâm Phong cũng
không nói gì tựa hồ là chịu đả kích lớn.
Thở dài, Bắc Thần Thiên lại nói: “Không có nhân
chứng, chỉ có vật chứng, cũng không biết có phải bị hãm hại hay không, tra xét
cũng khó.”
Cẩm Y “thiện giải nhân ý” mà cười nói: “Âu Dương tướng
quân không phải cũng đi tra xét sao? Chỉ là, theo tính tình mấy vị tướng quân
đó chỉ sợ không thích tra xét chuyện này.”
Bắc Thần Thiên cười: “Gọi bọn hắn tra xét chuyện
này cũng giống như giết hắn đi rồi, chuyện gì cũng tới tay ta làm, thật không
có lương tâm.”
Tam nữ đều cười: “Điện hạ bản lãnh lớn chứ sao?!”
Bắc Thần Thiên lắc đầu, lúc này Nam Cung Xuy Tuyết
đẩy cửa vào, hắn liền phất tay ý bảo tam nữ lui đi: “Trở về nhìn, chớ để xảy ra
vấn đề gì.”
Tam nữ nghĩ là có tình báo, lên tiếng đi xuống.
Bảy ngày rất nhanh trôi qua, nhưng vẫn như cũ
không có thêm chứng cớ, Trầm Mộ Phong mặc dù cũng hiệp trợ, nhưng là vẫn không
thu hoạch được gì.
Ngày hôm đó Cẩm Y tam nữ lại tới báo cáo tình
huống, tình hình không sai biệt lắm, Lâm Phong vẫn là không nói lời nào, ai ai
vào cửa đều nhìn thấy nàng nằm ở trên giường.
“Điện hạ, e là Lâm chủ tử tức giận ngài khôn
cùng.”
Bắc Thần Thiên suy nghĩ một chút: “Chuyện gian tế
đã náo loạn nhiều ngày khiến lòng người hoảng sợ, nếu mấy ngày nữa không có
thêm chứng cớ, liền phóng ra nàng đi.”
Cẩm Tử hiếu kỳ nói: “Vị Ám tiên sinh không phải là
đệ nhất kỳ nhân sao? Hắn ở đây thì không chừng sẽ biết cái gì.” Tiểu nha đầu
này không biết có đúng là bị bề ngoài vị Ám làm cảm thấy hứng thú hay không,
tiếng “Ám” phát ra vô cùng hưng phấn.
“Đáng tiếc hắn không phải là người bổn vương gọi
là đến.” Bắc Thần Thiên dừng một chút: “Bổn vương rất kỳ quái, nếu Lâm Phong
thật sự một mình tư thông với địch, nàng như thế nào thông tri đến Lôi Nhiên,
nuôi dưỡng bồ câu đưa tin cũng không có gì đặc biệt.”
Cẩm Y cười nói: “Điện hạ cũng có thể tra xét phải
sơ sót.” Suy nghĩ một chút lại nói: “Chỉ sợ Lâm chủ tử không ghi sổ tính toán,
điện hạ hoài nghi quả thật có chút quá phận.”
Bắc Thần Thiên nhớ tới bộ dáng Lâm Phong nổi giận,
cười khổ: “Xem ra bổn vương cũng chỉ có thể đi xin lỗi.”
Tam nữ kinh ngạc nhìn, Bắc Thần Thiên đi xin lỗi!
Không ngờ địa vị Lâm Phong ở trong lòng hắn lại cao như vậy, hơn nữa Bắc Thần
Thiên cũng chưa hoài nghi nàng ta, trong mắt Cẩm Y hiện lên vài phần ảm đạm,
lui xuống.
Một buổi đêm hai ngày sau, mặt trời chiều ngã về
tây bước vào bóng tối, chiến thuyền có vẻ yên lặng. Bắc Thần Thiên nói nếu như
không tìm ra chứng cớ thì ngày mai chịu nhận lỗi với Lâm Phong, phóng nàng ra,
này là đêm cuối cùng, tra xét chắc cũng chẳng thêm được gì. Tìm hơn mười ngày
cũng đã chưa tìm ra chứng cớ, còn có gì mà tìm nữa?
Bắc Thần Thiên đầu tiên là đến yến tiệc mừng Trầm
Mộ Phong đăng vị, bây giờ là thời điểm thủ vệ thư giãn.
Trên thuyền đám người Bắc Thần Thiên ngồi trong
thuyền lớn, mấy binh lính yên lặng có giấc ngủ ngắn, hai binh lính canh gác đầu
thuyền sớm đã mệt nhọc, đêm khuya khoắt, cũng buông vũ khí uống rượu để xua tan
giá lạnh.
Đột nhiên, một bóng đen nhỏ nhắn phi tới, đánh
trên cổ hai binh lính làm chúng song song ngất đi.
Hắc y nhân bịt mặt võ công không kém, ra tay gọn
gàng dứt khoát, không có chút động tĩnh gì.
Trên lưng nàng là một bố vải bên trong không biết
có gì. Thân mình thon cao rõ ràng là một nữ tử. Nàng đem hai người đỡ thành một
tư thế ngủ, tránh cho người khác hoài nghi, sau đó lặng yên hướng trong thuyền
tìm kiếm.
Thủ vệ cảnh giới không quá sâm nghiêm nhưng cũng
không lơi lỏng, hắc y nhân che mặt giống như biết rõ kết cấu thuyền cùng phân
bố thủ vệ mà lục soát, khéo léo mà ẩn núp đi vào, đôi mắt xinh đẹp đánh giá
chung quanh tìm kiếm mục tiêu.
Lướt qua boong tàu, phi thân nhảy lên nhìn ra xa,
ở chỗ cao nhìn tương đối dễ dàng, quan sát một hồi liền nhìn thấy mục đích nàng
- nơi có một đám trắng bồ câu.
Bồ câu đưa tin cũng không yên lặng, mặc dù là ban
đêm chúng vẫn vỗ cánh bay qua lại chung quanh, hắc y nhân bịt mặt để bố vải
trên lưng xuống mở ra, lấy ra ngoài một con bồ câu trắng đưa tin.
Loại này bồ câu đưa tin trong bố vải cùng bồ câu
đưa tin trên thuyền vốn là cùng loại, cho dù trộn lẫn vào nhau cũng sẽ không ai
phát giác. Nhưng từ sau khi chuyện có gian tế xảy ra, Bắc Thần Thiên đối với
quân tình tra xét phi thường chặt chẽ, số lượng bồ câu đưa tin cũng phải liệt
kê ra, hắc y nhân không thể không tự mình ra tay, đến đây để đổi lại.
Nàng nhẹ phi thân, mau chóng nhảy đến bên cạnh bồ
câu đưa tin, đem một con bồ câu bỏ vào bố vải rồi đóng chặt, cõng lên lưng.
Vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì, đại công
cáo thành rồi, hắc y nhân tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, khinh thân nhảy xuống, muốn
rời đi.
Nhưng ngay sau đó, bỗng dưng một thanh âm lạnh
lùng ở phía sau nàng quỷ mị vang lên:
“Ngươi muốn đi đâu?”
Hắc y nhân trong lòng chấn động, trong mắt tràn
ngập không thể tin được, nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy hắc y nữ tử thần
sắc lãnh khốc mang nụ cười lạnh lẽo đang đứng phía sau cách nàng không xa.
Dung mạo của nàng ta mỹ tới cực điểm! Dưới ánh
trăng trông giống như tiên tử trong mộng, nhưng lúc này hắc y nhân cảm thấy
không phải như thế? Nàng chỉ thấy một trận đầu váng mắt hoa, cơ hồ té ngã.
“Không có khả năng... ngươi... ngươi như thế nào ở
chỗ này! Ngươi vừa rồi rõ ràng còn đang trong phòng.”
Nàng đó hừ lạnh một tiếng, thản nhiên cười nói:
“Có sao? Ta sao không nhớ rõ mình ở trong phòng?”
” Mười mấy ngày nay rõ ràng ngươi đã mất đi tín
nhiệm đối với điện hạ, ngươi như thế nào...” Đột nhiên, nàng tựa hồ nghĩ ra
điều gì, bừng tỉnh đại ngộ mở to hai mắt nhìn, dường như chưa từng kinh ngạc
đến vậy, sợ hãi hơn nữa không cam lòng!
Thanh âm dễ nghe của một nam nhân cũng nhẹ nhàng
vang lên:
“Phong đối với bổn vương có mất đi tín nhiệm hay không,
ngươi như thế nào biết? Ngươi không nghĩ đến đây không phải là diễn kịch?” Góc
tối đó có một mỹ nam tử chậm rãi đi ra, ánh trăng sáng tỏ ánh lên khuôn mặt,
không phải Bắc Thần Thiên thì là ai? Hắn trên mặt lộ vẻ tươi cười, lười nhác
ngáp một cái: “Đợi ngươi mấy ngày, rốt cục cũng đi ra rồi, không uổng phí ta
cùng Phong tính kế ngươi.”
Hắc y nữ tử lãnh khốc hung hăng liếc mắt nhìn hắn
nói: “Ngươi phải trả cho ta thêm tiền lương, tổn hại danh dự ta trong thời gian
dài như vậy, ngoài ra còn có phí tổn thất tinh thần.”
Bắc Thần Thiên nghe vậy nhất thời mặt khổ, ra vẻ
thống khổ: “Tiểu thư, khẩu vị nàng lớn như vậy ta biết làm sao đây?”
Hai người tâm tình cũng không tệ, Bắc Thần Thiên
tìm được gian tế nhiều năm bên người tự nhiên cao hứng, Lâm Phong vì sự tín
nhiệm của hắn tâm tình cũng rất thoải mái, một đáp một xướng nổi lên vui đùa,
hắc y nhân bịt mặt đối diện nhìn thấy họ vui vẻ như không có chuyện gì.
Nàng thì thất bại, lo âu, ghen tỵ, tức giận!
“Đều là tại ngươi, cái đồ hồ mỵ tử!” Nàng nổi giận
gầm lên một tiếng, rút ra đoản kiếm tùy thân đâm hướng Lâm Phong!
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, Thiên Hoang Nhẫn
không biết giương ra khi nào, tiếp nàng ta một chiêu, xoay người một cước đá
trúng bụng đem nàng ta đá trở về.
“Xa Trì công chúa, ngươi không cần vội vã muốn
chết như vậy, hay là trước hết nghĩ tới quốc gia chính mình đi đã.”
Thanh âm lạnh lùng trong đêm làm hắc y nhân che
mặt nổi lên một thân mồ hôi lạnh, nàng không thể tin được mà nhìn bọn họ, võ
công Lâm Phong lúc nào tốt như vậy? Nàng từng thấy qua võ công của Lâm Phong
nên vẫn không để trong lòng, nguyên lai nữ tử này luôn ẩn nhẫn cất dấu! Giấu
giếm thực lực, cất giấu một thanh ám kiếm thần kỳ bất ngờ mà đả thương người!
Đột nhiên rùng mình một cái, tựa hồ nghĩ tới cái
gì, la hoảng lên:
“Ngươi... Ngươi chính là Ám?”
“Không sai, là ta.” Lâm Phong lạnh lùng cười,
phảng phất chuyện gì cũng trong dự liệu của nàng.
Hắc y nữ tử che mặt ý nghĩ mơ hồ, nàng nằm mơ cũng
không nghĩ ra chuyện gì đang xảy ra. Lâm Phong rõ ràng đã bị Bắc Thần Thiên
giam lỏng, coi như là đóng kịch nhưng nàng sao có thể lẻn ra, càng huống chi
đối phương thế nào tra được thân phận nàng? Nếu như thật sự tra được thân phận
nàng thì là người phương nào đi điều tra? Nàng rõ ràng đã rất chú ý hướng đi
của mỗi người bên cạnh Bắc Thần Thiên, điều này không có khả năng là giả!
Rất nhiều vấn đề, nàng căn bản không thể nào hỏi!
Đại đội nhân mã đã đến, cây đuốc chiếu sáng chung
quanh, nàng biết nàng thất bại, thất bại hoàn toàn!
Mọi người bốn phía cũng không biết chuyện gì xảy
ra, họ đến đây là do điện hạ ra lệnh, lúc bọn họ nhìn thấy Lâm Phong lạnh lùng
đứng ở bên cạnh Bắc Thần Thiên cũng tỏ vẻ nghi hoặc, nữ tử này không phải gian
tế sao, thấy thế nào giống như cùng điện hạ rất thân cận? Chẳng lẽ điện hạ bị
cưỡng ép?
Nhưng tầm mắt nhìn trên hắc y nhân bịt mặt, nhất
thời rõ ràng, vì gian tế chỉ sợ chính là người kia rồi.
Cẩm Lan cùng Cẩm Tử đi theo phía sau Âu Dương
Hiểu, thấy Lâm Phong một tay kéo khăn che mặt của hắc y nữ tử đó ra, thanh âm
không thể tin nhất thời vang lên:
“Cẩm Y tỷ tỷ, như thế nào là ngươi!”

